Minh Hiếu 2k4
Thành viên
- Tham gia
- 27/5/2025
- Bài viết
- 4
ÁNH SÁNG SAU CƠN BÃO
PHẦN 3
Tóm lược: Từ sau bê bối của Khương tại tập đoàn và lần chạm trán đối đầu với Gia Huy ông Hoàng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật của Gia Huy và lén cho người điều tra thân phận thật của cậu. Sau khi mua chuộc thành công thì một loạt thông tin hồ sơ về các giao dịch đen phi pháp của Hải Việt đều lần lượt rơi vào tay của Gia Huy (Khang) thông qua Khương, Khương cũng vì vậy mà càng sa vào vũng bùn của tội lỗi, hắn đã bắt đầu sử dụng ma tuý và rồi điều gì đến cũng đến.
NHÀ XÁC – BUỔI ĐÊM
Ánh đèn tuýp lạnh lẽo rọi lên những hàng băng ca phủ vải trắng. Tiếng gió thổi qua khe cửa sổ vang rít nhẹ. Không gian tĩnh mịch như nghẹt thở.
Cửa bật mở. Ông HOÀNG và bà TUYẾT bước vào.
Ông Hoàng mặc đồ vest sẫm, khuôn mặt lạnh như băng. Bà Tuyết tay run, mắt sưng mọng, bước chân loạng choạng bám lấy tay chồng.
NHÂN VIÊN NHÀ XÁC (nhẹ giọng, lịch sự):
Xin chia buồn cùng hai vị. Mời đi theo tôi...
Cảnh di chuyển chậm. Mỗi bước chân như dội vào nền gạch lạnh buốt. Đến một chiếc băng ca cuối phòng. Nhân viên từ tốn kéo tấm vải trắng.
KHUÔN MẶT KHƯƠNG – nhợt nhạt, đôi mắt đã khép vĩnh viễn. Một vệt máu đã được lau nhưng vẫn hằn trên mép miệng.
BÀ TUYẾT (la lên nghẹn ngào):
Không... không... không phải con tôi... không phải...!
Bà loạng choạng, rồi gục ngã trước băng ca. Nhân viên vội đỡ lấy. Ông Hoàng không quay lại, mắt dán vào thi thể Khương.
ÔNG HOÀNG (giọng trầm, khản đặc, như nói với chính mình):
Thằng ngu... mày hứa sẽ không dính vào thứ này... Mày hứa với tao...
Ông siết chặt tay đến nỗi các khớp trắng bệch. Gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng một giọt nước mắt duy nhất lăn xuống má ông, rơi xuống nền đá lạnh.
NHÂN VIÊN NHÀ XÁC (ngập ngừng):
Báo cáo pháp y cho thấy… nạn nhân sốc thuốc do sử dụng liều cao, có dấu hiệu lạm dụng trong thời gian dài...
Ông Hoàng nhắm mắt lại, không nói gì. Mặt ông giật nhẹ – như cơn giận và đau trào dâng cùng lúc nhưng bị nén xuống tận đáy lòng.
Ông cúi xuống, nhẹ đặt tay lên trán Khương – một cử chỉ vừa cha, vừa như tiễn biệt kẻ phản bội.
ÔNG HOÀNG (thì thầm):
Mày không đủ mạnh... Và mày không hiểu, sự yếu đuối... sẽ giết chết cả một đế chế...
Ông đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, hít sâu, ánh mắt giờ đây trống rỗng. Nhìn sang bà Tuyết đang được nhân viên y tế chăm sóc, ông không nói một lời.
Rồi quay lưng, bước đi, từng bước một như đạp lên nỗi đau chưa kịp hình thành đầy đủ.
CẢNH: VĂN PHÒNG LUẬT GIA HUY – BUỔI TỐI
Không gian văn phòng yên tĩnh, ánh đèn bàn vàng nhạt phủ lên những tập hồ sơ dày cộm. Trên tường là ảnh chân dung cha mẹ nuôi của Khang và những chứng nhận hành nghề. Khang và Quân ngồi đối diện nhau, trên bàn là laptop, hồ sơ, băng ghi âm và một cốc cà phê đã nguội.
QUÂN (vừa lật tài liệu, vừa nói nhỏ, căng thẳng):
Đây rồi. Chứng từ chuyển khoản bất hợp pháp từ tài khoản phụ ở nước ngoài. Cộng với lời khai của Khương trước khi chết, và cả hợp đồng giả mạo – đủ để truy tố ông ta với ít nhất ba tội danh nghiêm trọng.
KHANG (siết chặt tay, giọng trầm):
Ông ta đã quá tự tin. Nghĩ rằng với tiền và quyền lực thì có thể thao túng luật pháp, chôn vùi mọi dấu vết... nhưng lần này thì không.
QUÂN:
Còn đoạn ghi âm hôm Khương gọi điện cho tôi... cậu nghĩ có nên đưa vào hồ sơ khởi kiện không? Nội dung khá nặng.
KHANG (ngẩng lên, ánh mắt kiên quyết):
Phải đưa. Mọi thứ liên quan đến Khương đều cần được đưa ra ánh sáng – để người ta biết cậu ta cũng từng là nạn nhân của chính cha mình.
(Khang đứng dậy, tiến đến bảng trắng treo tường. Anh bắt đầu vẽ sơ đồ liên kết: Ông Hoàng – Tập đoàn Hải Việt – Tài khoản ẩn – Các giao dịch ngầm.)
KHANG:
Kế hoạch là thế này – Minh sẽ tiếp tục bên trong thuyết phục các cổ đông chủ chốt. Còn mình, sẽ gửi hồ sơ này đến cơ quan điều tra vào ngày công bố cuộc họp cổ đông. Buộc ông ta phải xuất hiện để đối mặt.
QUÂN (do dự):
Cậu có chắc lão Hoàng sẽ không tính đường lui cho bản thân lão không? Với một kẻ mưu mô như ông ta thì sẽ không dễ gì đối phó đâ
KHANG (im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng):
Cho dù ông ta có mưu mô cỡ nào thì với những tội danh như vầy chắc chắn không tránh khỏi án tử, tôi sẽ khiến ông ta phải trả cái giá đắc cho những tội lỗi mà ông ta đã gây ra
(Một khoảng lặng. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Ngoài cửa sổ, mưa lất phất rơi.)
QUÂN (nhẹ giọng):
Cậu không đơn độc, cậu còn chúng tôi, ai cũng tin tưởng cậu. Tôi tin chắc cậu sẽ làm được.
KHANG (quay lại, cười nhẹ, lần đầu trong nhiều ngày):
Không phải là “sẽ”. Mà là phải.
QUÂN
Coi bộ mọi thứ bây giờ đang đi theo chiều hướng có lợi cho chúng ta, bây giờ cứ như vậy mà triển thôi, thôi tôi về trước đây ông cũng tranh thủ lấy sức nghĩ ngơi nhé. Mấy nay lo công việc suốt nhìn ông gầy hơn hẳn rồi
KHANG (Mĩm cười)
Quân rời khỏi văn phòng, Khang cũng vừa chuẩn bị dọn đồ và cất tài liệu đi về thì tiếng chuông điện thoại reo lên hiện trên màn hình là mẹ Thắm
KHANG (Nhấc máy)
Dạ alo con nghe nè mẹ, có chuyện gì không ạ?
MẸ NUÔI
Tiên sư anh, mãi lo công việc từ đó đến giờ không thấy alo gì về cho mẹ làm mẹ còn sợ có chuyện chẵng lành với anh. Thế anh vẫn ổn chứ
KHANG (ngẫm nghĩ hồi lâu) đúng là thời gian qua anh mải mê tập trung vào việc trả thù mà quên mất sự tồn tại của người mẹ thứ 2, càng nghĩ anh càng có lỗi với mẹ nhiều
Dạ con vẫn khoẻ vẫn ổn ạ, mấy rầy con bận không có thời gian gọi thăm mẹ được, con vẫn nhớ mẹ nhiều. Mẹ đợi con thu xếp công việc rồi con sẽ cùng Trúc và Quân Phương về thăm mẹ và mọi người nha
MẸ NUÔI (Mĩm cười)
Ừa mẹ nói vậy thôi chứ con còn việc của mình nữa nên mẹ cũng không tiện gọi làm phiền con. Mà nhắc mới nhớ Trúc và mấy đứa vẫn khoẻ chứ? Cho mẹ gửi lời hỏi thăm mấy đứa nha, đặc biệt là Trúc.
KHANG (Cười nhẹ gật đầu)
Dạ vâng ạ con thay mặt mấy đứa con xin cảm ơn mẹ nhiều. Tý nữa con sẽ ghé thăm Trúc, Trúc mà nghe mẹ nhắc đến chắc cổ vui lắm ạ, cũng muộn rồi ạ thôi mẹ nghỉ ngơi nha con chào mẹ
MẸ NUÔI
Ừa chào con nha
Cúp máy xong Khang liền đi ra nhà xe lái xe thẳng đến chỗ trọ của Trúc. Dường như vì nỗi lo Trúc sau những gì đã xảy ra khiến Khang mong muốn đến bên cạnh nàng mỗi lần làm việc xong
KHANG (dịu giọng):
Trúc ơi, là anh đây.
Bên trong có tiếng bước chân, rồi cửa hé mở. Trúc xuất hiện với mái tóc cột vội, gương mặt hốc hác, đôi mắt vẫn trong nhưng ánh lên sự mỏi mệt.
TRÚC (ngạc nhiên, mừng rỡ nhưng hơi ngại ngần):
Anh đến... sao không báo trước?
KHANG (nhẹ cười, đưa túi đồ lên):
Thấy em dạo này gầy quá. Có thời gian còn làm việc, không có thời gian ăn hả?
TRÚC (cười gượng):
Em vẫn ăn mà... chắc do stress.
Khang bước vào, đặt túi đồ lên bàn, bắt đầu mở từng món: hộp cháo nóng, vài món mặn nấu, và một ly trà thảo mộc.
KHANG (giọng nhỏ nhưng ấm):
Mẹ Thắm nhờ anh gửi lời hỏi thăm sức khoẻ và còn nhờ anh chăm sóc em hihi. Mẹ còn dặn anh nhớ hỏi coi “bé Trúc có ăn uống đầy đủ không, có bị mệt không?”
Trúc khựng lại vài giây. Rồi đôi mắt cô long lanh, nụ cười nhẹ xuất hiện như nắng sau mưa.
TRÚC (giọng xúc động):
Bác... vẫn nhớ đến em sao? Mà bác dạo này vẫn khoẻ chứ anh?
KHANG (gật đầu, ánh mắt trìu mến):
Mẹ anh vẫn khoẻ lúc nào cũng nhắc. Mẹ anh nói, Trúc là người đầu tiên dám nấu cơm với muối mè cho mẹ ăn mà không sợ bị chê mặn.
Cả hai bật cười khẽ. Một khoảng lặng dễ chịu bao trùm.
KHANG (ngồi xuống đối diện cô):
Anh biết em đang cố gắng. Nhưng cố gắng cũng phải chừa sức để sống chứ, Trúc à.
Trúc nhìn Khang, ánh mắt mềm đi, giọng như tan vào chiều gió:
TRÚC:
Cảm ơn anh... Em tưởng mình phải cố một mình.
Khang vuốt tóc của Trúc và hôn nhẹ lên trán, anh thì thầm nói nhỏ
KHANG
Em không một mình, em còn có anh và mọi người
Trúc bưng chén cháo ngồi trên chiếc ghế nhỏ, Khang ngồi tựa lưng vào tường, tay cầm ly trà. Không gian lặng lẽ, chỉ còn tiếng quạt quay và tiếng thìa va vào thành bát. Bên ngoài trời sầm dần.
TRÚC (cười khẽ, giọng trầm ngâm):
Anh còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau không?
KHANG (ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh):
Nhớ chứ. Ở sân trường làng, em ngồi một mình ôm cái hộp màu sứt nắp, đang khóc.
TRÚC (cười xấu hổ):
Hồi đó em bị tụi bạn chê vẽ xấu. Anh lại gần, hỏi: “Cậu vẽ con gì mà giống... củ khoai vậy?”
Hai người cùng bật cười.
KHANG:
Rồi anh chỉ em vẽ lại. Anh nhớ em còn hí hoáy vẽ lại con mèo mà trông như con sóc. Em bảo: “Vẽ cho vui thôi mà, miễn là mình hiểu là được.”
TRÚC (mắt long lanh):
Lúc đó... em thấy có người chịu đứng cạnh em, chịu hiểu em... là lần đầu tiên.
Khoảnh khắc ấy nhẹ nhàng như một làn gió. Khang đưa mắt nhìn cô, chậm rãi.
KHANG:
Anh cũng vậy. Lúc đó... anh nghĩ, nếu trên đời còn ai nhìn mình bằng ánh mắt như em nhìn bức tranh đó... thì chắc anh không cô độc nữa.
Trúc khựng lại, xúc động. Cô đặt chén cháo xuống bàn, tay chạm nhẹ vào chiếc dây buộc tóc màu xanh bạc cũ – một vật đã sờn mép.
TRÚC:
Cái này... còn giữ nè. Dây buộc tóc anh tết giùm hồi em thi múa ở xã. Anh nói “buộc bằng tay anh là không bao giờ tuột”.
Khang sững người vài giây, rồi cười, dịu dàng như xưa.
KHANG:
Thì đến giờ... cũng đâu có tuột đâu.
Trúc nhìn Khang, ánh mắt như vỡ òa cảm xúc nhưng vẫn đầy kìm nén. Một khoảng lặng dễ chịu, như cả hai đang nhìn lại những năm tháng cũ, nơi mà mọi thứ tuy nghèo khó nhưng đủ đầy tình thương.
TRÚC (rất khẽ):
Anh Khang... hồi đó anh là ánh sáng duy nhất trong đoạn tuổi thơ của em.
KHANG (chậm rãi, chắc nịch):
Và em là lý do để anh muốn sống tử tế... ngay cả khi mọi thứ quanh anh đều giả dối.
Trúc vẫn nhìn Khang, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng không rơi – ánh mắt đó đầy những ký ức, những chờ đợi âm thầm suốt nhiều năm. Khang thì im lặng, như đang kìm giữ điều gì sâu trong lồng ngực.
Rồi bất ngờ, rất nhẹ, Khang nghiêng người, choàng tay ôm lấy Trúc.
KHANG (thì thầm, trầm ấm, hơi run):
Anh xin lỗi… vì đã để em một mình suốt thời gian qua. Vì anh mải theo đuổi bóng tối của quá khứ mà quên mất… phía sau mình là người vẫn luôn đợi ánh sáng.
Trúc không nói gì, chỉ tựa đầu vào vai Khang. Trong vòng tay ấy, cô thấy mọi gồng gánh trong lòng bỗng tan biến.
KHANG (giọng chắc chắn hơn, bàn tay siết nhẹ):
Khi mọi chuyện kết thúc… khi công lý được trả lại…
Anh muốn…
…chúng ta có một căn nhà nhỏ. Không cần to. Chỉ cần mỗi sáng có thể pha cà phê cho em, mỗi tối nghe em kể hôm nay có ai làm phiền em không.
Trúc khẽ mỉm cười, giọng nghèn nghẹn nhưng đầy hạnh phúc.
TRÚC:
Và em sẽ nấu canh chua mà anh luôn chê mặn… để anh biết, hạnh phúc là được chê mỗi ngày.
Cả hai bật cười khẽ trong vòng tay nhau. Tiếng cười nhỏ ấy – rất người, rất thật – như xua tan hết lớp bụi cuộc đời họ từng phải đi qua.
KHANG (thì thầm lần nữa):
Chờ anh… một chút thôi. Anh sẽ đưa em đến nơi không còn sợ hãi. Không còn giấu giếm. Chỉ còn chúng ta.
TRÚC (ôm Khang chặt hơn)
Cho dù có chuyện gì thì em vẫn luôn ủng hộ anh và em luôn chờ anh
PHÒNG CHỦ TỊCH – TẬP ĐOÀN HẢI VIỆT – BAN ĐÊM
Phòng Chủ tịch rộng lớn, đèn vàng nhạt, ánh sáng chiếu hắt từ cửa kính phản chiếu lên nền đá hoa cương bóng loáng. Ông Hoàng ngồi một mình sau bàn làm việc lớn bằng gỗ mun, tay cầm ly rượu, mắt nhìn mông lung ra thành phố sáng đèn.
Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng.
TRỢ LÝ (kín đáo, dè dặt):
Thưa Chủ tịch… kết quả xác minh đã có.
Ông Hoàng không quay lại, chỉ khẽ gật đầu. Trợ lý bước vào, đặt một tập hồ sơ lên bàn, cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi. Cửa đóng lại. Không gian tĩnh như tờ.
Ông Hoàng đặt ly rượu xuống, mở tập hồ sơ. Trong đó là loạt giấy tờ, ảnh, tài liệu điều tra. Một tấm ảnh rơi ra – ảnh Khang đứng trước văn phòng luật Gia Huy, phía sau là biển hiệu nhỏ.
Tiếp theo là hồ sơ học bạ, giấy nhận nuôi, ảnh cũ thời nhỏ – từng chi tiết như những nhát dao cứa vào tâm trí ông.
GÓC CẬN – Dòng cuối hồ sơ in đậm:
"Tên khai sinh: Nguyễn Hoàng Khang – con trai ông Nguyễn Việt."
Ông Hoàng sững lại. Mắt ông giật khẽ. Ngón tay run run chạm lên dòng tên đó. Ánh đèn chiếu lên gương mặt ông: không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, mà là sự kinh ngạc pha giận dữ và sợ hãi.
ÔNG HOÀNG (thì thầm như gằn từng chữ):
Khang...
Mày là Gia Huy?
Ông đứng bật dậy, cả căn phòng như chao đảo theo. Tấm ảnh trong tay bị ông bóp nát, mảnh giấy rơi lả tả.
ÔNG HOÀNG (giọng cao dần, đầy tức tối):
Là mày! Tao đã nuôi mày, che mắt thiên hạ...
Và mày quay lại, cắn vào tay tao?
Ông điên tiết đạp đổ chiếc ghế sau lưng. Ly rượu rơi vỡ loảng xoảng. Ông bước tới cửa sổ, hai tay chống lên thành lan can, thở dốc.
Một khoảng lặng chết chóc.
ÔNG HOÀNG (giọng trầm, lạnh như băng):
Nếu mày dám chơi ván này… thì đừng trách tao không giữ mạng cho anh mày nữa.
PHÒNG CHỦ TỊCH – TẬP ĐOÀN HẢI VIỆT – SÁNG HÔM SAU
Ánh nắng buổi sáng rọi xiên qua lớp kính lớn, phản chiếu lên bức tranh treo tường phía sau bàn chủ tịch. Văn phòng vắng vẻ – ông Hoàng chưa đến.
MINH bước vào, tay ôm một tập hồ sơ tài liệu. Vẻ mặt anh bình thản, ánh mắt hơi mệt mỏi sau một đêm không ngủ, nhưng vẫn đầy quyết tâm.
Anh định đặt hồ sơ lên bàn thì bỗng ánh mắt anh dừng lại ở một tập tài liệu mở sẵn. Hồ sơ nằm lệch sang một bên, vài tấm ảnh và giấy xác minh rơi ra ngoài.
Minh sững lại.
GÓC CẬN – Một ảnh chụp bán thân Khang kèm dòng chữ đánh máy:
“Tên thật: Nguyễn Hoàng Khang – con trai Nguyễn Việt…”
Minh như chết lặng trong vài giây. Tay run run nhặt lên những tờ giấy. Môi anh mấp máy, mắt dán vào tên em trai đã thất lạc hơn 20 năm.
MINH (thì thầm):
Khang... em là... Gia Huy?
Anh hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh. Gương mặt biến chuyển từ sửng sốt sang sắc lạnh của người từng đối đầu nhiều âm mưu.
Minh lập tức cúi xuống lục kỹ bên dưới ngăn kéo bàn. Anh kiểm tra từng xấp giấy – tìm kiếm các tài liệu liên quan đến di chúc của ông Việt. Một xấp hồ sơ cũ được giấu giữa đống tài liệu tài chính.
Bỗng từ phía sau – một bóng người lặng lẽ xuất hiện, cầm một thanh gậy sắt.
Không tiếng động. Không lời cảnh báo.
“BỐP!”
Minh chỉ kịp ngoảnh đầu lại, mắt mở to trong tích tắc – rồi ngã gục xuống nền đá, hồ sơ văng tung tóe. Một vệt máu loang ra từ sau đầu anh.
Tiếng bước chân lặng lẽ lùi lại, cửa văn phòng khép lại rất khẽ, như chưa từng có ai bước vào.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
GÓC CẬN – hồ sơ về thân phận Khang vương vãi trên sàn, một góc trong xấp tài liệu có dấu hiệu bị xé đi mất một trang.
CẢNH: KHUÔN VIÊN TRƯỜNG ĐẠI HỌC QUỐC GIA KHOA LUẬT – BUỔI SÁNG
Buổi sáng, nắng trải vàng nhẹ lên hàng cây phượng vĩ trong sân trường. Sinh viên lác đác qua lại. Một bóng dáng quen thuộc bước đi lặng lẽ trên con đường lát gạch – Khang, áo sơ mi đơn giản, mắt nhìn xa xăm.
Bất chợt, từ phía dãy giảng đường, một giọng nói vang lên – trầm ấm, quen thuộc.
GIÁO SƯ TƯỜNG (tươi cười):
Gia Huy? Là em đấy à?
Khang quay lại. Anh ngỡ ngàng khi thấy vị giáo sư già tóc bạc, gương mặt nhân hậu, tay cầm một xấp giáo trình. Hai người nhìn nhau trong giây lát rồi tiến đến bắt tay.
KHANG (xúc động, cúi đầu lễ phép):
Em chào thầy… lâu rồi không gặp thầy.
GIÁO SƯ TƯỜNG (cười hiền):
Trông em chững chạc hơn nhiều. Văn phòng Gia Huy Luật, phải không? Thầy vẫn nghe sinh viên nhắc tới.
Hai người cùng ngồi xuống băng ghế đá dưới gốc cây. Một khoảng lặng nhẹ nhàng trôi qua.
GIÁO SƯ TƯỜNG (nhìn xa xăm):
Hồi xưa... nhìn em học, thầy luôn có cảm giác... em mang trong mình một thứ gì đó rất giống người xưa.
KHANG (do dự một lúc, rồi khẽ nói):
Thầy… em tên thật là Nguyễn Hoàng Khang.
Con trai ông Nguyễn Việt – cố chủ tịch tập đoàn Hải Việt.
Giáo sư Tường lặng người. Mắt ông ánh lên bất ngờ, rồi chuyển dần sang bối rối và cảm động. Tay ông khẽ nắm lấy tay Khang.
GIÁO SƯ TƯỜNG (rất khẽ):
Trời ơi… là con trai của Việt sao?...
Hèn gì... ánh mắt, dáng đứng, cả cái cách em nhìn người khác – giống ông ấy vô cùng.
Khang gật đầu, mắt long lanh.
KHANG (giọng trầm):
Em đã trở lại… để tìm lại công lý cho ba, cho Minh – anh trai em. Và… nếu có thể… cho cả em.
Giáo sư Tường không nói gì. Ông từ từ mở cặp da bên cạnh, lôi ra một túi hồ sơ cũ kỹ, được bọc kỹ bằng da nâu.
GIÁO SƯ TƯỜNG (thấp giọng, như sợ ai nghe thấy):
Hồi đó, thầy là cố vấn pháp luật của ông Việt, trước khi ông Việt dự cảm có chuyện chẵng lành sẽ xảy ra thì ông đã kịp thời bí mật giao nó cho thầy. Dặn rằng nếu có chuyện gì xảy ra… phải tận tay trao lại cho hai đứa con ông ấy.
Thầy đã chờ hơn hai mươi năm.
Ông đưa tập hồ sơ về phía Khang. Tay ông hơi run.
GIÁO SƯ TƯỜNG (nghiêm giọng):
Đây là bản di chúc gốc, có công chứng, có dấu vân tay và bút tích của chính ông Việt.
Nó… có thể thay đổi toàn bộ cục diện.
Khang cầm lấy, mở ra – mắt chạm vào chữ viết tay của cha mình. Môi anh run lên, cổ họng nghẹn lại.
KHANG (thì thầm):
Ba...
GIÁO SƯ TƯỜNG (vỗ vai Khang, ánh mắt ấm áp):
Hãy dùng nó đúng lúc, đúng chỗ. Và Khang… em không chỉ mang theo tên của cha mình.
Em còn mang theo ánh sáng cuối cùng mà ông ấy để lại cho cuộc đời này.
VĂN PHÒNG LUẬT GIA HUY – BUỔI TRƯA
Ánh sáng gắt chiếu qua khung cửa kính. Trong văn phòng, Gia Huy đang đọc đi đọc lại tờ di chúc sờn cũ nhưng anh cảm nhận được linh hồn ba mình đang hiện hữu trong từng nét chữ hiển thị trên trờ di chúc. Quân bước vào tay cầm thêm vài tệp hồ sơ và sắp xếp đóng gói các tập hồ sơ được đóng cẩn thận, laptop mở sẵn trang liệt kê chứng cứ hình sự. Trên bàn là một chiếc USB và hồ sơ ghi “Hồ sơ Hoàng – tuyệt mật”.
QUÂN (giọng khẩn trương):
Tất cả xong rồi. Có cả lời khai cũ của Khương, các giao dịch chuyển khoản phi pháp, clip theo dõi kho hàng bí mật ở Long Thành. Chúng ta mang thẳng lên Cục Cảnh sát kinh tế chiều nay.
KHANG (gật đầu, ánh mắt sắc lạnh):
Sau hôm nay, ông ta sẽ không còn đường rút nữa.
Bỗng điện thoại của Khang rung lên – số lạ. Anh nhìn thoáng qua, do dự một giây rồi nhấn nút nghe.
GIỌNG ÔNG HOÀNG (vang lên từ đầu dây, trầm khàn, lạnh buốt):
Chào… luật sư Gia Huy. Hay tao nên gọi là… “ luật sư Khang”?
Khang chết lặng trong tích tắc. Quân quay sang nhìn, cảnh giác.
KHANG (giọng gằn):
Ông muốn gì?
GIỌNG ÔNG HOÀNG:
Không dài dòng. Anh mày – Minh – đang trong tay tao. Còn sống. Nhưng có thể không lâu nữa.
Khang siết chặt điện thoại, mặt tái đi, giọng lạc hẳn.
KHANG:
Ông làm gì anh tôi?
GIỌNG ÔNG HOÀNG (cười nhạt):
Chưa gì cả. Nhưng... mọi thứ tuỳ thuộc vào mày. Tao muốn toàn bộ hồ sơ, USB, và bất cứ bản sao nào mày có – mang đến địa điểm tao chọn.
Quân lập tức ghi chú, mở laptop định lần vị trí.
KHANG (rít qua kẽ răng):
Ông nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn giao tất cả?
GIỌNG ÔNG HOÀNG:
Không. Tao nghĩ mày đủ thông minh để biết… nếu nộp thứ đó cho cảnh sát, thì lần sau mày chỉ nhận được… một cái xác lạnh của anh mày.
Góc cận – tay Khang run lên. Mạch máu nơi cổ nổi rõ. Trong ánh mắt anh là sự giằng xé dữ dội.
GIỌNG ÔNG HOÀNG (tiếp, giọng rít):
Mày có thời hạn đến 6 giờ tối nay. Sau đó… tao không đảm bảo chuyện gì xảy ra. Và Khang… đừng thử chơi trò thông minh với tao.
Tao đã giết cha mày một lần. Mày nghĩ tao sẽ chùn tay lần hai?
Cuộc gọi ngắt. Không gian như sụp đổ trong chốc lát.
QUÂN (căng thẳng):
Chúng ta phải báo cảnh sát ngay. Đây là bắt cóc, đe dọa giết người!
KHANG (im lặng, rồi thở dốc):
Không. Nếu ông ta nghi ngờ… Minh sẽ chết trước khi cảnh sát kịp đến.
Khang chống tay lên bàn, cúi đầu, run rẩy. Giữa công lý và máu mủ – một lựa chọn không ai muốn đối mặt.
KHANG (nhỏ, gần như thì thầm):
Anh ấy đã bảo vệ em suốt tuổi thơ… giờ đến lượt em cứu anh ấy.
NHÀ HOANG – BUỔI CHIỀU ÂM U
Một căn phòng tăm tối, tường bong tróc, ánh đèn trần chập chờn. Minh bị trói vào ghế sắt giữa phòng. Quần áo anh rách rưới, vết máu loang lổ trên mặt và vai. Hơi thở anh nặng nhọc, nhưng ánh mắt vẫn còn tia sáng cứng cỏi.
Tiếng cánh cửa kim loại rít lên. Ông Hoàng bước vào, sau lưng là hai gã đàn em cao lớn. Ông mặc áo sơ mi đen, tay đút túi quần, vẻ mặt thản nhiên như bước vào phòng họp.
ÔNG HOÀNG (lạnh nhạt):
Chà… cháu ta nhìn cũng dai đấy.
MINH (giọng khàn, mỉa mai):
Ông sợ hãi đến mức phải dùng đến dây trói và bọn tay sai để nói chuyện?
ÔNG HOÀNG (cười nhạt):
Ta chỉ đang dạy cháu bài học… rằng lòng trung thành với “cái gọi là công lý” – sẽ khiến cháu chết sớm.
Ông Hoàng ra hiệu. Một tên đàn em tiến đến, đấm thẳng vào bụng Minh. Anh gập người lại trong cơn đau, thở gấp.
MINH (gượng cười, ngẩng đầu):
Cái chết có lẽ… ít đau hơn việc sống chung với ông suốt bao năm.
ÔNG HOÀNG (lạnh lùng):
Cháu không hiểu… từ ngày ba cháu chết, ta đã cho cháu cơ hội sống – cơ hội học hành, làm việc, leo lên đỉnh cao.
Vậy mà cháu chọn quay lưng. Cháu chọn đứng về phía thằng Khang?
MINH (ngẩng cao đầu):
Cháu chọn đứng về phía ba cháu. Người đáng được tôn trọng, không phải là kẻ giết ông ấy rồi mặc áo đạo đức để che giấu tội ác như ông.
Ánh mắt ông Hoàng thoáng lóe lên sự tức giận. Ông tiến đến gần Minh, nhìn thẳng vào mắt anh.
ÔNG HOÀNG (gằn giọng):
Ta đã bị cướp tất cả… danh phận, lòng tin, tình thân. Ta tự tay giành lại mọi thứ, kể cả bằng máu – thì sao?
MINH (nghẹn ngào nhưng dứt khoát):
Ông không bị cướp. Ông chọn ghen tỵ, chọn thù hận, chọn biến mình thành kẻ giết người.
Ông là nỗi nhục của gia đình này.
Ông Hoàng tát Minh một cú thật mạnh. Máu từ miệng anh rỉ ra. Nhưng ánh mắt Minh vẫn nhìn thẳng – không hề cúi đầu.
ÔNG HOÀNG (giọng trầm, dằn từng chữ):
Mày sẽ chết... nhưng trước đó, ta muốn mày phải nhận ra một điều: công lý không tồn tại.
Chỉ có quyền lực và nỗi sợ.
MINH (khẽ cười, máu dính vào răng):
Và cũng có những người… không sợ ông nữa.
Ông Hoàng siết nắm tay, đứng yên một giây như kiềm chế cơn thịnh nộ. Rồi quay người bước ra.
ÔNG HOÀNG (trước khi đóng cửa):
Hy vọng em trai mày mang hồ sơ đến kịp…
Trước khi mày ngừng thở giống như lão Việt
Tiếng cửa đóng sầm. Minh ngã đầu ra sau, thở dốc. Mắt nhắm lại, nhưng môi vẫn mấp máy:
MINH (thì thầm):
Khang… đừng vì anh… mà từ bỏ công lý.
VĂN PHÒNG LUẬT GIA HUY – BUỔI CHIỀU U ÁM
Trời sầm lại, mây đen kéo đến. Trong văn phòng, Quân và Khang đang khẩn trương rà soát bản đồ, phân tích lộ trình trao đổi hồ sơ. Không khí căng như dây đàn.
BẤT NGỜ – cửa bật mở mạnh. Thảo lao vào, tóc rối, mặt mũi hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe như đã khóc rất lâu.
THẢO (thở gấp, giọng gần như gào lên):
Khang… làm ơn… cứu anh Minh! Làm ơn cứu anh ấy!
Khang quay lại, sững người. Quân lập tức đứng dậy cảnh giác.
KHANG (giọng lạnh):
Chị đến đây làm gì? Sau tất cả những gì chị làm với Trúc… và anh tôi?
THẢO (quỳ sụp xuống, bật khóc):
Tôi biết… tôi sai rồi. Tất cả mọi chuyện… việc Khương giở trò với Trúc, việc tôi che giấu ông Hoàng…
Tôi đều có phần. Tôi… vì ích kỷ, vì ghen tuông… nhưng tôi chưa từng muốn Minh chết!
Khang siết chặt nắm tay, mắt đỏ lên, nhưng cố giữ bình tĩnh.
KHANG (giọng trầm):
Giờ chị mới biết sợ?
THẢO (nức nở):
Tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa ông Hoàng và tay vệ sĩ. Họ đang giữ Minh ở một căn nhà hoang… cũ kỹ… gần vùng ngoại ô phía Đông.
Tôi không biết địa chỉ chính xác, nhưng… tôi có bức ảnh ông Hoàng đánh dấu sơ đồ cũ trong điện thoại. Tôi… tôi lén chụp lại.
Cô run rẩy rút điện thoại, đưa ảnh cho Quân. Quân nhanh chóng mở xem, zoom vào bản đồ địa hình.
QUÂN (khẩn trương):
Khang, chỗ này có thể là kho hàng cũ Hải Việt từng dùng thời thâu tóm bất động sản. Vùng đó vắng người, dễ kiểm soát.
Khang cầm điện thoại, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt. Anh quay sang Thảo, giọng đã bớt lạnh.
KHANG (chậm rãi):
Chị biết… mình đã khiến anh tôi tổn thương bao nhiêu không?
THẢO (rưng rưng, gật đầu):
Tôi biết… và tôi không dám xin gì… ngoài việc cứu anh ấy.
Khang… cậu là hy vọng cuối cùng.
Khang nhìn Thảo vài giây – ánh mắt dịu lại, vẫn còn phẫn nộ, nhưng cũng đầy quyết tâm.
KHANG:
Tôi sẽ cứu anh tôi.
Không vì chị… mà vì người luôn che chở cho tôi từ khi ba mất.
Khang quay sang Quân, giọng dứt khoát:
KHANG:
Chuẩn bị xe. Đừng gọi cho Trúc và ai khác. Đây là chuyện ân oán riêng của gia đình chúng tôi và tôi không muốn người vô tội phải vạ lây
Chúng ta không thể để ông ta có thêm cơ hội kết thúc thêm một mạng người vô tội.
Khang vội vã lợi dụng lúc Quân không để ý đã bí mật đi một mình. Quân sốt ruột không biết xử trí như thế nào thì Trúc và Phương đi vào. Cả hai vừa nghe tin thì đều lo cho tính mạng của Khang
VĂN PHÒNG LUẬT GIA HUY – TRỜI NHÁ NHẸT HOÀNG HÔN
Trong văn phòng, không khí nặng nề bao trùm. Trúc đi đi lại lại trước bàn làm việc, tay siết chặt điện thoại, mắt đỏ hoe. Phương ngồi bên ghế sofa, im lặng nhưng ánh mắt đầy căng thẳng.
TRÚC (ngắt quãng, gần như van xin):
Quân… làm ơn… anh phải làm gì đó. Khang đi một mình như vậy, làm sao chống lại được ông Hoàng và bọn người của hắn?
PHƯƠNG (tiếp lời, nhẹ nhưng nghiêm):
Em đã thấy Khang từng bị thương vì bảo vệ người khác. Nếu lần này… lỡ có chuyện...
QUÂN (giọng trầm, bình tĩnh nhưng sắc):
Hai người… bình tĩnh. Khang không phải loại người hành động liều lĩnh. Anh ấy có lý trí, có kế hoạch.
TRÚC (gắt lên trong nước mắt):
Nhưng nếu kế hoạch thất bại thì sao? Nếu anh ấy… bị bắt?
Em không thể… mất anh ấy.
Trúc ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm mặt. Phương lặng lẽ ngồi cạnh, đặt tay lên vai Trúc an ủi.
Quân nhìn hai người, ánh mắt thoáng hiện sự giằng co. Anh im lặng vài giây, rồi bước vào phòng làm việc bên trong. Lúc trở ra, anh đã cầm theo điện thoại riêng – không dùng số chính.
QUÂN (hạ giọng, nghiêm túc):
Được rồi. Anh sẽ bí mật gọi cho đội hình sự – những người anh từng phối hợp từ vụ án trước. Không để lại dấu vết, không cho ông Hoàng nghi ngờ.
PHƯƠNG:
Nhưng… nếu báo công an, ông Hoàng có thể ra tay với Minh.
QUÂN:
Chúng ta không báo theo cách thông thường.
Chỉ cung cấp tọa độ, không khai danh tính.
Đội đặc nhiệm sẽ phục kích vòng ngoài, chờ tín hiệu tiếp cận – không phá kế hoạch của Khang, nhưng sẵn sàng can thiệp khi cần.
Quân bắt đầu nhấn số trên điện thoại. Ánh mắt anh kiên quyết, bình tĩnh đến lạnh lùng – khác hẳn vẻ thường ngày hài hước.
TRÚC (rưng rưng, giọng nhỏ):
Cảm ơn anh… Quân. Em chỉ cần… Khang bình an quay về.
QUÂN (nhìn thẳng Trúc, giọng chắc nịch):
Anh ấy sẽ về. Anh hứa.
Vì đây không còn là một vụ án nữa – mà là điều mà tất cả chúng ta đều sẵn sàng chiến đấu vì.
NHÀ HOANG – VÙNG NGOẠI Ô (KHO HÀNG BỎ HOANG CỦA ÔNG HOÀNG – BAN ĐÊM)
Một đêm tối không trăng. Gió rít qua cánh cửa mục nát. Bên trong căn nhà hoang, ánh đèn yếu ớt lập lòe như đang run rẩy. Xa xa, tiếng côn trùng và tiếng bước chân khe khẽ vang lên.
GÓC NGOÀI CỬA – Khang mặc áo đen, áp sát tường, ánh mắt căng như dây đàn. Tay nắm chặt đoạn gậy sắt. Bên trong có tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa thô lỗ của hai tên vệ sĩ.
Khang rút hơi thở sâu – lao vào như tia chớp. Gậy sắt vung mạnh – tên thứ nhất gục ngã ngay khi chưa kịp phản ứng.
Tên thứ hai rút dao ra, nhưng Khang né nhanh, dùng cùi chỏ đánh vào gáy rồi đạp ngã vào tường. Cả hai tên nằm bất tỉnh.
Khang thở gấp, bước nhanh vào trong…
*BẤT NGỜ – một bóng người lao ra chặn đường. Đó là CƯỜNG – cận vệ cao lớn, mặc vest đen, khuôn mặt sắc lạnh như thép. Hắn không nói, chỉ siết găng tay, ánh mắt đầy khinh miệt.
CƯỜNG (giọng đều đều, tàn độc):
Tưởng mày thông minh lắm hả… nhóc?
KHANG (gằn giọng):
Tránh ra. Tao không muốn mất thời gian.
CƯỜNG (cười khẩy):
Tao thì muốn… dạy mày biết giới hạn của một thằng luật sư đi lạc vào địa bàn của đàn ông.
GƯƠNG MẶT KHANG căng lên. Anh lao vào – đấm thẳng một cú, nhưng Cường đỡ được, phản đòn nhanh – một cú móc vào bụng, Khang lùi lại, trúng đòn.
Trận đấu giằng co. Khang nhanh, nhưng Cường mạnh và kinh nghiệm. Cứ mỗi lần Khang đánh trúng, lại phải chịu một đòn hiểm gấp đôi.
CƯỜNG (cười nham hiểm, đánh thêm cú vào sườn):
Mày nghĩ chỉ vì có lý tưởng là sẽ thắng được à? Đánh nhau không có công lý đâu, em trai.
Khang loạng choạng, miệng rớm máu. Nhưng ánh mắt anh không tắt lửa. Anh nghiến răng, trừng mắt nhìn Cường.
KHANG (thở dốc, cười khẽ):
Mày nhầm. Tao đánh vì… anh tao đang bị trói cách đây chưa đầy hai bức tường.
Bất chợt, Cường lao tới định kết liễu – Khang né thấp, trượt qua, dùng gậy đập vào đầu gối Cường! Hắn loạng choạng, nhưng chưa ngã.
Sau đó hắn rút súng khống chế Khang và bắt đầu cười một cách khinh bỉ. Vài phút sau ông Hoàng lôi Minh đang bị trói với đầy vết thương tích ra ngoài
ÔNG HOÀNG (VỪA CƯỜI LỚN VỪA VỖ TAY TO NHƯ TẠO ÂM THANH CHO KHÔNG KHÍ CĂN THẲNG)
Giỏi lắm, giỏi lắm thật không hổ danh là cháu của ta
KHANG (TỨC GIẬN NGHIẾN RĂNG)
Ông không có tư cách gọi tôi là cháu, mau thả anh trai tôi ra, ông đã cùng đường rồi
ÔNG HOÀNG: (CƯỜI DIỄU CỢT)
Cũng phải, vì vốn dĩ tao với hai thằng nhãi mày cũng như người ba đáng kính của mày không phải quan hệ ruột thịt gì cả
Minh và Khang ngơ ngác nhìn nhau
KHANG
Ý ông là gì?
ÔNG HOÀNG:
Tụi mày nghĩ tao vì mớ tài sản đó mà nhẫn tâm sát hại ba tụi mày à. Đúng là suy nghĩ ấu trĩ
HỒI TƯỞNG – NHÀ CŨ, THẬP NIÊN 70s
Màn hình chuyển sang sắc màu vàng cũ. Gió lùa mạnh qua những song cửa gỗ. Một căn nhà miền quê, nền đất, bức tường bong tróc. Một đứa bé chừng 10 tuổi – Hoàng thuở nhỏ – ngồi co ro nơi góc nhà, mắt ướt nhưng không dám khóc thành tiếng.
Trong nhà, tiếng cãi vã vang vọng:
GIỌNG NGƯỜI PHỤ NỮ (mẹ Hoàng) (khóc):
Tôi xin ông bà. Hãy để chúng tôi ít thời gian rồi chúng tôi sẽ tìm cách trả món nợ cho ông bà
GIỌNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG GIÀ (ông nội) (gằn giọng):
Mày hứa bao nhiêu lần rồi. Thôi không nói nhiều nữa cút xéo khỏi căn nhà này cho rảnh mắt tao
Tiếng vật rơi vỡ, tiếng la hét, rồi… tiếng đổ sập. Đứa bé Hoàng lao ra – thấy mẹ mình nằm dưới sàn nhà, máu tràn từ đầu. Góc nhìn của đứa bé – mờ nước mắt – nhìn ông bà nội lạnh lùng quay lưng, bỏ đi, để lại xác mẹ nó nằm đó, như rác rưởi.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Ông Hoàng ngồi trong bóng tối, bàn tay cầm súng nhưng run rẩy. Mắt ông mở to, đầy những vệt ký ức vừa ùa về. Giọng ông thì thào, khản đặc – như tự nói với chính mình:
ÔNG HOÀNG (thì thầm):
Chúng giết cha mẹ tao bằng sự khinh miệt. Bằng máu lạnh.
Tao thề… tao sẽ lấy lại tất cả – danh phận, quyền lực, mọi thứ đáng ra là của tao.
Ông đứng dậy, gương mặt biến dạng vì căm hận và đau khổ pha trộn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ tối mịt:
ÔNG HOÀNG:
Gia đình đó nợ tao… Và tao đã đợi cả đời… để trả lại bằng máu.
KHANG
Ông im đi, đấy chỉ là lời biện hộ cho tội lỗi của ông thôi.
ÔNG HOÀNG (CƯỜI DIỄU CỢT VÀ NGHIẾN RĂNG)
Muốn biết sự thật phải không, vậy thì đi mà hỏi ba mày dưới suối vàng đi
Sau đó hắn rút súng sau lưng ra tuy nhiên Minh và ông Hoàng dằn co với khẩu súng, tuy bất ngờ nhưng cậy sức lên ông ta đã đánh ngất Minh một lần nữa sau đó tiếp tục nhắm súng vào Khang
ÔNG HOÀNG:
Hai anh em tụi bây muốn đi đoàn tụ với ba bây lắm đúng không? Được thôi, tao sẽ chiều ý tụi bây, kèm theo đó là tụi bây phải trả nợ máu cho mẹ tao và con trai tao
Quân núp sau tường chứng kiến đầu đuôi câu chuyện đợi khi ông Hoàng sơ hở liền ném cục gạch vào tay cầm súng ông Hoàng, sau đó Quân nhanh nhẹn lao nhanh về Cường và cả hai bắt đầu giao lưu võ thuật còn ông Hoàng và Khang cũng bắt đầu giao lưu võ thuật với nhau
CẢNH: NHÀ KHO BỎ HOANG – GIỮA ĐÊM MƯA
Mưa trút xối xả lên mái tôn rỉ sét. Bên trong, ánh đèn vàng lập lòe chiếu xuống khoảng không giữa nhà kho. Khang và Quân đứng đối diện ông Hoàng và Cường, như hai thế giới chuẩn bị va chạm.
ÔNG HOÀNG (bước lên, giọng lạnh như sắt):
Vậy là mày chọn kết thúc bằng nắm đấm?
KHANG (gầm lên):
Không – tao chọn kết thúc bằng công lý. Nhưng nếu ông chỉ hiểu được bằng đau đớn…
Thì tao sẵn sàng dạy ông bằng thứ ông từng dùng với ba tao.
Ông Hoàng rút dao gấp từ thắt lưng, lao tới như bóng đen. Khang né kịp, bắt tay, quật ngược – dao văng ra, trận đấu bắt đầu.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Quân và Cường đã va vào nhau từ trước – hai thân hình cao lớn, cú đấm như búa tạ. Cường vung một cú móc ngang, Quân lùi lại, phản đòn bằng gối lên ngực, khiến Cường khựng lại.
CƯỜNG (gằn giọng):
Mày chỉ là thằng luật sư giấy!
QUÂN (nheo mắt, giọng sắc lạnh):
Nhưng tao biết… bẻ gãy giới hạn của mày.
Quân xoay người, tung liên hoàn cú đá vòng cầu, đấm xương hàm, rồi chỏ tay xoay ngang – Cường gục xuống, tay ôm vai gãy, bất tỉnh bên vũng nước.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Ông Hoàng dù lớn tuổi nhưng chiêu thức hiểm, ra đòn nhanh và quyết liệt. Khang bị trúng một cú đá, loạng choạng, nhưng vẫn đứng vững.
ÔNG HOÀNG (gằn từng chữ):
Tao đã giết ba mày.
Sẽ không khó để giết nốt mày thằng phản bội.
KHANG (gào lên, mắt rực lửa):
Tôi không phải kẻ phản bội!
Tôi là hậu duệ của người ông giết.
Anh lao đến, bắt tay, khóa cổ, đánh cùi chỏ vào ngực, rồi vung đòn xoay tống thẳng ông Hoàng vào trụ sắt. Ông ta ngã xuống, thở dốc, máu trào bên mép.
Ông Hoàng định với lấy dao – nhưng Khang đã đạp phăng ra xa. Anh siết nắm tay, kề sát ông Hoàng.
KHANG (trầm nhưng vang như sấm):
Đây không phải là kết thúc của ông.
Tòa án mới là nơi ông trả giá.
Tiếng cảnh sát ập vào vang lên. Cảnh sát còng tay ông Hoàng và Cường. Khang thở dốc, quay sang Quân – hai người gật đầu với nhau, không cần lời nào.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Khang và Quân bước ra khỏi nhà kho. Trúc chạy tới ôm chặt Khang, Phương nắm tay Quân. Minh được đưa lên xe cứu thương, nắm tay em trai lần đầu sau nhiều năm.
Phía sau họ – chiếc xe cảnh sát chở ông Hoàng và Cường rời đi, đèn đỏ xanh xoay tròn, phản chiếu ánh sáng công lý đã trở lại.
BIỆT THỰ NHÀ ÔNG HOÀNG – SÁNG HÔM SAU
Trời trong xanh, ánh sáng ban mai len qua hàng cây. Nhưng không khí biệt thự lại khác – u ám, lo âu. Tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập.
CẢNH SÁT (hô lớn):
Khám xét theo lệnh của Viện Kiểm sát! Không ai được rời khỏi nhà!
Cánh cổng biệt thự bật mở. Hàng chục cảnh sát tràn vào, mang theo lệnh khám xét, máy quay, hồ sơ. Một nhóm khác tiến vào tập đoàn Hải Việt, tịch thu các thiết bị, tài liệu tài chính bất hợp pháp.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Trong căn phòng lớn tầng hai, bà Tuyết ngồi lặng lẽ bên bàn trang điểm. Ánh mắt thẫn thờ, trên tay cầm khung ảnh của Khương, nước mắt rơi không ngừng.
TV trong phòng đang phát bản tin nóng:
BẢN TIN THỜI SỰ (trên màn hình):
“…chủ tịch tập đoàn Hải Việt – ông Nguyễn Hoàng – vừa bị bắt giữ với nhiều cáo buộc hình sự nghiêm trọng. Cuộc khám xét đang được tiến hành ở cả trụ sở và tư gia…”
Bà Tuyết buông rơi khung ảnh. Nó vỡ – như tan theo tâm trí bà. Bà mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc an thần liều mạnh. Mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn đã tuyệt vọng.
BÀ TUYẾT (lẩm bẩm):
Gia đình… địa vị… chồng… con…
Tất cả đều… như chưa từng tồn tại...
Bà rót nước, tay run rẩy, uống từng viên thuốc. Tiếng bước chân vội vã vang lên bên ngoài – tiếng người hầu gọi:
NGƯỜI HẦU (la lên ngoài cửa):
Bà chủ! Cảnh sát tới rồi! Họ đang kiểm tra toàn bộ hồ sơ!
Không tiếng trả lời.
Máy quay chuyển chậm lại – bà Tuyết nghiêng đầu, ngã xuống ghế, lọ thuốc rơi xuống sàn, lăn ra giữa phòng.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Cảnh sát đang ghi chép. Một nhân viên chạy xuống, hoảng hốt:
NGƯỜI GIÚP VIỆC:
Cô Tuyết! Cô ấy... cô ấy đã uống thuốc! Mau gọi xe cấp cứu!
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Xe cứu thương hú còi, lao đi trong ánh sáng ban mai. Trong xe, bà Tuyết nằm bất động, mặt tái xanh. Một cảnh sát nhìn theo, thở dài.
Kết thúc của một đế chế… không phải là tòa án.
Mà là sự tan vỡ của những người từng sống trong nó.
CẢNH: HÀNH LANG TRƯỚC PHÒNG MỔ – BAN ĐÊM – BỆNH VIỆN
Ánh đèn lạnh lẽo từ trần nhà rọi xuống dãy ghế dài, nơi Khang ngồi bất động. Trúc đứng cạnh, ánh mắt không giấu nổi lo lắng. Thảo thì ngồi sụp dưới nền, lưng dựa vào tường, mặt gục xuống hai tay, không nói một lời.
TRÚC (nhẹ nhàng, đặt tay lên vai Khang)
Anh Minh sẽ không sao đâu… anh ấy rất mạnh mẽ mà.
KHANG (mắt đỏ hoe, giọng khàn đi)
Anh ấy nằm trong đó vì bảo vệ anh... vì bảo vệ tất cả mọi người. Nếu... nếu có chuyện gì…
Trúc siết chặt tay anh, cố giữ vững tinh thần cho cả hai. Một khoảng lặng nặng nề trôi qua, chỉ có tiếng máy thở từ xa vọng lại, và ánh đèn phòng mổ vẫn còn sáng đỏ.
Thảo khẽ rên lên một tiếng nghẹn ngào, rồi lại im bặt, đôi vai run nhẹ. Khang nhìn về phía cô, lòng nặng trĩu. Anh chưa bao giờ thấy Thảo im lặng đến vậy.
TRÚC (nhìn đồng hồ)
Đã gần một tiếng rồi...
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mổ bật mở. Một bác sĩ bước ra, gỡ khẩu trang. Cả ba người gần như cùng lúc đứng bật dậy.
BÁC SĨ
Ca phẫu thuật thành công rồi. Anh Minh đã qua được cơn nguy kịch. Chúng tôi sẽ chuyển anh ấy về phòng hồi sức theo dõi thêm.
Ngay khi nghe câu ấy, Khang thở phào, nước mắt bất giác trào ra. Trúc ôm lấy anh trong sự nhẹ nhõm vỡ oà. Thảo vẫn gục đầu, nhưng lần này cô bật khóc thành tiếng — tiếng khóc của người vừa thoát khỏi nỗi sợ mất mát.
KHANG (nói khẽ như tự nhủ)
Anh hai... cuối cùng cũng vượt qua được...
CẢNH: HÀNH LANG TRƯỚC PHÒNG MỔ – TIẾP DIỄN
Cửa phòng mổ được đẩy ra lần nữa. Hai y tá đẩy băng ca có Minh nằm trên đó, mặt anh nhợt nhạt nhưng vẻ bình thản. Hơi thở qua mặt nạ oxy vẫn đều, đôi chân mày khẽ động như đang phản ứng với ánh sáng đèn trần.
Trúc và Khang lao tới đầu băng ca. Khang nắm lấy tay anh trai, tay run nhẹ nhưng mắt ánh lên tia hy vọng.
KHANG (giọng lạc đi, nghẹn ngào)
Anh hai… em ở đây rồi… anh đừng lo gì nữa…
Cả ba cùng bước theo băng ca. Trúc lặng lẽ nắm lấy tay Khang, như một điểm tựa vô hình. Thảo thì bước phía sau, ánh mắt nhìn Minh đầy áy náy và dằn vặt. Cô không dám đến gần, chỉ dõi theo từ xa.
CẢNH: PHÒNG HỒI SỨC – BUỔI SÁNG
Ánh nắng nhẹ xuyên qua ô cửa kính bệnh viện. Minh nằm bất động trên gi.ường, sắc mặt tái nhợt. Các thiết bị y tế vẫn đều đặn kêu lên những âm thanh đơn điệu.
Khang đứng cạnh gi.ường, Phương, Trúc và Quân lặng lẽ ngồi phía sau. Bầu không khí yên ắng, trang nghiêm. Thảo đứng cách xa, nép sau cánh cửa, ánh mắt bối rối, đầy áy náy. Cô không dám bước vào, chỉ dám nhìn Minh từ xa.
Khang (nhìn thấy ánh mắt day dứt của Thảo, trầm giọng nói):
– Mọi người... hay là mình ra ngoài một lát, để anh Minh nghỉ ngơi?
Quân và Phương gật đầu hiểu ý, lần lượt rời khỏi phòng. Trúc quay sang nhìn Khang, thấy anh khẽ gật đầu xác nhận, cô cũng bước ra. Chỉ còn lại Thảo, Khang, và Minh.
Khang (nhìn Thảo, khẽ nói):
– Chị vào đi... Anh ấy đang đợi.
Thảo khẽ rùng mình. Một thoáng ngập ngừng, rồi cô gật đầu. Khang ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Thảo bước từng bước chậm rãi đến bên gi.ường Minh. Cô ngồi xuống, tay run run nắm lấy tay Minh. Minh khẽ mở mắt. Một thoáng im lặng căng thẳng giữa hai người.
Thảo (giọng nghẹn ngào):
– Em... em xin lỗi, chồng ơi... Tất cả những gì em làm... em không còn lời nào để bào chữa. Em không đủ can đảm để nhìn anh suốt thời gian qua...
Minh (yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn bình thản):
– Anh biết hết rồi, vợ à...
Thảo bật khóc. Cô cúi đầu, nước mắt nhỏ lên bàn tay Minh.
Minh (tiếp lời, khẽ siết tay cô):
– Anh cũng có lỗi. Vì không nhìn ra điều gì đó đã chết trong lòng em từ rất lâu. Nhưng… mọi thứ kết thúc rồi, Thảo à. Đừng dằn vặt nữa.
Cô bật khóc nức nở. Bầu không khí căng thẳng dần tan ra, thay bằng một sự tha thứ nghẹn ngào.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng len vào ô cửa kính. Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đều đều.
Minh nằm trên gi.ường bệnh, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ.
Thảo ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay Minh, nước mắt vẫn chưa khô.
Thảo (nghẹn giọng):
– Em không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa…
Minh (khẽ siết tay cô, thì thào):
– Em đã quay lại… là đủ với anh rồi.
TIẾNG GÕ CỬA NHẸ NHÀNG.
Cánh cửa hé mở. Hai cảnh sát thường phục bước vào, một nam, một nữ. Gương mặt họ nghiêm nghị.
Cảnh sát nữ (lịch sự nhưng cứng rắn):
– Xin lỗi đã làm phiền. Cô Thảo, chúng tôi có một số câu hỏi liên quan đến hành vi vi phạm pháp luật của Khương. Mong cô hợp tác và theo chúng tôi về đồn để hỗ trợ điều tra.
Thảo sững người. Ánh mắt ngỡ ngàng rồi dần chuyển thành cam chịu. Cô chậm rãi đứng dậy.
Minh (giọng yếu nhưng dứt khoát):
– Anh vẫn đợi em…
Thảo quay lại. Cô nhìn Minh thật lâu. Không nói một lời nào. Chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Một nụ cười buồn thoáng qua môi cô – như một lời hứa thầm lặng.
Cảnh sát nhẹ nhàng áp sát, không còng tay – chỉ ra hiệu mời đi.
Thảo bước đi, không quay đầu lại, nhưng giọt nước mắt lăn dài mãi trên má cô.
Minh vẫn nằm đó, ánh mắt nhìn theo, không trách móc… chỉ đợi chờ.
CHUYỂN CẢNH: CỬA PHÒNG KHÉP LẠI.
Một khoảng lặng sâu như vết cắt. Để anh trai mình không nghĩ ngợi gì về chuyện vừa xảy ra, Khang liền lấy túi táo gọt cho anh trai và bắt đầu tâm sự.
Khang ngồi bên gi.ường, tay gọt một quả táo, động tác chậm rãi, gương mặt yên bình lần đầu tiên sau nhiều năm.
Minh (nhìn em, cười khẽ):
– Hồi nhỏ… em toàn giành phần gọt trái cây của anh.
Khang (nhếch môi, đùa nhẹ):
– Vì anh gọt xấu quá, ăn mất ngon.
Cả hai bật cười. Tiếng cười rất khẽ, nhưng vang vọng đầy ấm áp.
Minh (ánh mắt trầm lại, chậm rãi):
– Bao năm rồi… anh cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại em. Mỗi lần nhắm mắt lại, anh chỉ thấy gương mặt ba lúc hấp hối... và em – lạc mất giữa đêm.
Khang (im lặng một lúc, rồi nói nhẹ):
– Em cũng vậy. Nhưng chính vì ký ức đó... mà em không cho phép mình ngã.
(Một nhịp)
– Em sống… để trở về. Để hai anh em mình có thể nắm tay nhau đứng giữa ánh sáng.
Minh khẽ gật đầu. Ánh mắt rưng rưng.
Minh:
– Anh đã từng căm thù… từng muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn… bắt đầu lại.
Khang đặt miếng táo vào tay Minh, gượng cười:
Khang:
– Vậy thì phải nhanh khỏe đi. Anh còn chưa trả phần táo em gọt suốt 20 năm.
Minh bật cười khẽ, nước mắt lặng lẽ chảy dài bên má. Anh nắm lấy tay em mình thật chặt.
Minh (giọng nghèn nghẹn):
– Cảm ơn em… đã không bỏ anh lại.
Khang (siết chặt tay anh trai):
– Em là em trai của anh mà…
CẢNH: PHÒNG XÉT XỬ – NGÀY HÔM SAU
Tòa án nhân dân thành phố.
Phòng xử án chật kín người. Phóng viên, người thân của nạn nhân và bị cáo đều có mặt. Không khí căng như dây đàn.
CHỦ TỌA PHIÊN TÒA ngồi nghiêm nghị ở bục cao nhất. Trước vành móng ngựa, ông Hoàng trong bộ áo tù, ánh mắt lạnh lùng nhưng thất thần.
Bên trái ông là Cường và các tay sai khác. Ở hàng ghế bị cáo phía dưới, Thảo cúi đầu lặng lẽ, sắc mặt nhợt nhạt.
Luật sư Khang đứng dậy, bước ra giữa khán phòng. Giọng anh dõng dạc, mạnh mẽ nhưng dằn nén xúc động.
Khang:
– …Chính bị cáo Hoàng đã cướp đi mạng sống của anh trai ruột mình. Đẩy hai đứa trẻ vô tội vào cuộc đời mồ côi. Và suốt hơn hai mươi năm qua, ông ta dùng quyền lực, tiền bạc và thủ đoạn để thao túng một hệ thống, gây tổn thất không chỉ cho gia đình tôi mà cho biết bao người khác.
Quân, với vai trò luật sư đồng nghiệp, đứng lên phụ họa:
Quân:
– Bên công tố đã cung cấp đầy đủ chứng cứ: các bản hợp đồng rửa tiền, việc ép buộc nhân viên phạm pháp, các phi vụ làm ăn phi pháp liên quốc gia… và cả bằng chứng ông ta giam giữ, tra tấn người khác nhằm che giấu tội lỗi của mình.
CHỦ TỌA:
– Bị cáo Hoàng có lời nào biện hộ?
Ông Hoàng (giọng trầm, gần như tuyệt vọng):
– Tôi chỉ muốn được công nhận… Chỉ muốn lấy lại những gì vốn không thuộc về tôi.
Ông cười gằn – một nụ cười cay đắng, rồi cúi gục đầu.
CHỦ TỌA (trịnh trọng):
– Căn cứ vào tài liệu điều tra, lời khai, vật chứng, và các tình tiết giảm nhẹ lẫn tăng nặng.
Hội đồng xét xử tuyên án:
– Bị cáo Hoàng: TỬ HÌNH.
– Cường và các đồng phạm khác: Tù chung thân, 35 năm, 25 năm – tùy theo mức độ phạm tội.
Tiếng xì xào trong khán phòng vang lên. Máy ảnh chớp liên tục.
CHỦ TỌA (nhìn xuống phía cuối hàng bị cáo):
– Riêng bị cáo Thảo – với vai trò đồng phạm trong một số hành vi cấu kết cùng Khương, tuy không trực tiếp gây hậu quả nghiêm trọng, đã tự thú và thành khẩn khai báo – được tuyên án TREO.
Thảo bật khóc. Cô gục mặt vào hai bàn tay, run rẩy.
CẮT CẢNH:
Ở hàng ghế khán giả, Minh lặng lẽ nhìn Thảo. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô. Khi Thảo ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Minh (nói trong lòng, ánh mắt dịu lại):
– Em vẫn còn con đường để trở về…
CHUYỂN CẢNH: PHÒNG HỌP CỔ ĐÔNG – TẬP ĐOÀN HẢI VIỆT – BAN NGÀY
Phòng họp rộng lớn, sang trọng. Biểu tượng “TẬP ĐOÀN HẢI VIỆT” vẫn sáng rõ trên nền gỗ.
Minh và Khang xuất hiện tại bàn chủ tọa. Tất cả cổ đông, phóng viên, và giới truyền thông đều có mặt.
Trên bàn là bản di chúc gốc của ông Việt – giấy tờ đã được xác thực pháp lý.
Luật sư đại diện (trịnh trọng, đọc):
– Theo bản di chúc gốc của cố Chủ tịch Việt, toàn bộ tài sản và cổ phần của Tập đoàn Hải Việt sẽ được chia đều cho hai người con ruột là Minh và Khang.
Một làn sóng xôn xao trong khán phòng. Ống kính máy ảnh lia tới. Mọi ánh nhìn đổ dồn về hai anh em.
Minh đứng dậy, chậm rãi bước ra trước bục phát biểu. Gương mặt anh không còn căng thẳng như trước – chỉ có sự bình thản của người vừa đi qua giông tố.
Minh:
– Tập đoàn Hải Việt… đã được gây dựng bằng mồ hôi, nhưng cũng đã thấm máu và nước mắt. Nó không chỉ là di sản của ba tôi… mà là nơi bắt đầu mọi bi kịch trong gia đình chúng tôi.
Khang đứng bên cạnh, tiếp lời:
Khang:
– Chúng tôi, với tư cách là người thừa kế hợp pháp, từ chối nhận toàn bộ tài sản ghi trong di chúc.
Minh (dõng dạc):
– Chúng tôi quyết định quyên góp toàn bộ cổ phần và tài sản thừa kế để thành lập Quỹ nuôi dưỡng và giáo dục trẻ mồ côi Việt Nam – mang tên "Ánh Sáng Sau Cơn Bão".
Cả hội trường lặng đi. Rồi tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên. Rồi nữa. Rồi dồn dập. Máy ảnh chớp liên hồi.
CHUYỂN CẢNH:
NGOẠI CẢNH – VIỆN MỒ CÔI MỚI THÀNH LẬP – BAN CHIỀU
Một tấm bảng lớn được dựng lên: "TRUNG TÂM ÁNH SÁNG SAU CƠN BÃO – Nơi gieo mầm tương lai cho trẻ em không nơi nương tựa"
Trẻ con chạy nhảy, tiếng cười vang vọng. Bà Thắm bế một bé gái nhỏ trong vòng tay, mỉm cười hiền hậu.
Phía xa, Minh và Khang, cùng Trúc, Phương, Quân, và cả Thảo – đứng nhìn từ xa. Trúc nắm tay Khang. Minh nhẹ gật đầu với Thảo như một lời tha thứ trọn vẹn.
Khang (nhìn Minh, cười khẽ):
– Gió đã ngừng rồi. Chúng ta sống tiếp thôi, anh hai.
Minh (nheo mắt nhìn về bầu trời xanh):
– Ừ. Sống như ánh sáng sau cơn bão...
CẢNH: NGHĨA TRANG – BUỔI SÁNG TINH MƠ
Trời trong, nắng nhẹ. Những tán cây rì rào gió, chim hót líu lo.
Nghĩa trang yên ắng, thanh tịnh. Trên ngọn đồi cao, hai ngôi mộ đơn sơ nhưng sạch sẽ nằm cạnh nhau, khắc tên ông Việt và bà Mai – ba mẹ của Minh và Khang.
Minh và Khang cùng mặc sơ mi trắng, tay cầm nhang, bước từng bước chậm rãi đến trước mộ.
Họ quỳ xuống. Khang châm nhang, đưa cho Minh một cây. Cả hai đồng loạt cúi đầu, im lặng.
TIẾNG GIÓ NHẸ THỔI.
Khang (giọng trầm, nhìn về bia mộ):
– Ba… mẹ… cuối cùng con cũng trở về.
Minh:
– Con xin lỗi… vì đã không bảo vệ được ba. Nhưng chúng con đã làm đúng những gì ba mong mỏi.
Khang đặt bó hoa huệ trắng trước mộ.
Khang:
– Tụi con không giữ tài sản của ba mẹ. Tụi con đem nó đi làm điều tốt, để không còn một đứa trẻ nào phải sống như tụi con từng sống.
Minh (gật đầu, nghèn nghẹn):
– Từ giờ, không còn thù hận. Chỉ còn tình yêu và niềm tin.
(Nhìn sang Khang)
– Em chính là điều còn sót lại đẹp nhất trong đời anh.
Khang cười nhẹ, ánh mắt long lanh.
CẢ HAI ANH EM CÙNG ĐỨNG DẬY.
Họ đứng bên nhau, phía sau là hai ngôi mộ, phía trước là bầu trời xanh rộng mở.
Gió lùa qua hàng cây, như tiếng thì thầm từ quá khứ đang khẽ tan vào ánh sáng.
CHUYỂN CẢNH:
Máy quay từ từ bay cao lên. Hai bóng người nhỏ bé giữa thiên nhiên, tay trong tay – đối diện một tương lai không còn bóng tối.
CẢNH: SÂN VƯỜN NGOÀI TRỜI – ĐÁM CƯỚI SONG HỈ – BUỔI CHIỀU
Không gian mở. Ánh chiều vàng rực phủ lên khuôn viên trang trí bằng hoa trắng, lụa và ánh đèn.
Một chiếc cổng hoa lớn mang dòng chữ mềm mại: “Lễ cưới Trúc – Khang | Phương – Quân”
Tiếng đàn guitar nhẹ nhàng vang lên, hòa cùng tiếng cười của trẻ nhỏ chạy quanh.
Khách mời là bạn bè, đồng nghiệp, người thân, cả các em nhỏ từ viện mồ côi. Ai cũng rạng rỡ trong sắc nắng chiều.
CẮT CẢNH:
– Phương bước ra trước, rạng rỡ trong váy cưới đơn giản, tinh khôi.
– Trúc theo sau, tay cầm bó hoa hướng dương, mắt long lanh nhìn về phía trước.
– Cả hai đứng cạnh nhau.
– Khang và Quân trong bộ vest trắng thanh lịch, đợi sẵn dưới lễ đường.
Tiếng nhạc vang lên, cô dâu – chú rể tiến về nhau. Mọi người đều đứng dậy, vỗ tay chúc mừng.
MC:
– Hôm nay, không chỉ là một buổi lễ kết hôn. Mà còn là lời hứa rằng, sau giông bão, những trái tim kiên cường vẫn có thể tìm thấy nhau – giữa ánh sáng.
Khang nắm tay Trúc, mắt không rời khỏi cô:
Khang (thì thầm):
– Từ bây giờ… em là nhà của anh.
Trúc (cười nhẹ):
– Và anh là giấc mơ mà em từng không dám mơ.
Quân quay sang Phương:
Quân:
– Em chắc chứ? Gả cho một người suốt ngày cãi trong tòa?
Phương (tinh nghịch):
– Cãi trong tòa nhưng biết lắng nghe ngoài đời. Được rồi.
Mọi người cười vui. MC tuyên bố hai cặp chính thức thành vợ chồng.
Tiếng pháo hoa giấy bắn lên tung bay.
CHUYỂN CẢNH:
CẢNH: BUỔI TIỆC – LÚC CHIỀU TÀ TẮT NẮNG
Bà Thắm nâng ly, ánh mắt long lanh nhìn hai con mình.
Minh và Thảo ngồi cạnh nhau. Thảo tự tay rót nước cho Minh – ánh mắt cô chan chứa biết ơn và chuộc lỗi.
Minh (thì thầm):
– Chúng ta bắt đầu lại… được không?
Thảo không đáp. Cô chỉ nhẹ nắm lấy tay anh.
Tiếng nhạc vui vang lên. Các cặp đôi bước ra khiêu vũ dưới ánh đèn vàng.
Trúc tựa đầu vào ngực Khang, còn Phương đặt tay trên vai Quân – mọi khổ đau giờ chỉ còn là ký ức xa.
TOÀN CẢNH:
Máy quay từ từ lùi ra xa. Khung cảnh tiệc cưới hòa cùng hoàng hôn rực rỡ.
Tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng trẻ con vang vọng. Một bầu trời không còn bão giông.
DÒNG CHỮ TRÊN MÀN HÌNH HIỆN RA CHẬM RÃI:
“Hết bão giông, chỉ còn lại ánh sáng.”