Anh có ngoảnh mặt lại không anh?

#15/01/2019 [emoji17]

Cuộc sống này hình như đang đùa giỡn với kẻ đáng thuơng như tớ thì phải.

Tớ cố tình nán lại sau buổi thi để chờ cậu, chỉ mong muốn được cùng cậu đi chung một chuyến xe buýt thôi. Tớ cứ chờ và chờ, cậu biến đâu mất tăm. Tớ đành lặng lẽ ra về, ai ngờ lại gặp cậu ngay trạm xe buýt...

Tớ đã rất ngạc nhiên vui sướng khi chúng mình được xếp vị trí thi sát cạnh nhau dù mssv cách nhau đến 15 con số. Thế là những môn thi sau, tớ đều mong ngóng được ngồi cạnh cậu. Sau đó thì... không có sau đó nữa...

Khi tớ muốn bắt chuyện với cậu, chưa biết nói gì thì cậu đã nhanh chóng lướt qua tớ như một cơn gió rồi. Ấy vậy mà khi tớ mệt mỏi không muốn chú ý đến cậu nữa, thì cậu lại chạy lại đùa giỡn với tớ...

Tớ đã từng cố gắng làm nhiều điều để cậu chú ý đến tớ, nhưng 90% những điều đó cậu đều chẳng mảy may quan tâm. Nhưng khi tớ chẳng suy nghĩ tính toán gì cả, chỉ là một hành động bâng quơ, cậu lại chú ý và hưởng ứng...

Tớ đã từng mỗi sáng đi bộ một quãng đường xa hơn bình thường, đã nhiều lần canh giờ đi học, chỉ mong ước là được đi học cùng một chuyến xe buýt với cậu, ấy vậy mà có gặp đâu. Nhưng đến lúc tớ chẳng chuẩn bị gì cả, thì cậu lại bất thình lình xuất hiện trong tầm mắt của tớ...

Nhiều lúc tớ cũng ước tớ đừng chú ý đến cậu, vậy theo quy luật trên thì cậu sẽ chú ý đến tớ đúng không?

Nhưng mà... tớ không làm được....
845797.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
#3/2/2019

" Ở bên kia nắng hay mưa ?
Giờ anh đang vui hay buồn?
Anh có nghĩ đến em nhiều không?
Còn em thì rất nhớ anh
Vẫn yêu anh như ngày nào
Dù xa cách nhưng chúng ta vẫn chung bầu trời

Tình yêu trong em bao la rộng lớn như đại dương
Nỗi nhớ trong em nhiều như những cơn sóng triều lên cao
Đêm nay bầu trời lấp lánh những vì sao... "

Đã lâu rồi không gặp cậu, thật sự tớ nhớ cậu thật nhiều. Tớ chỉ là muốn nhìn thấy cậu, dù phải lặng ngắm từ phía xa. Tớ chỉ là muốn nghe giọng cậu nói, dù ta đứng cạnh bên nhau nhưng chẳng nói với nhau câu nào. Tớ chỉ là muốn thấy cậu cười, dù rằng nụ cười ấy cũng chẳng phải dành cho tớ. Chỉ đơn giản có thế thôi mà. Tình yêu đơn phương khiến con người ta dễ hài lòng quá cậu nhỉ.

Tết đến ai cũng vui, mà sao riêng tớ buồn lắm thế. Cậu đang ở nơi nào, cậy làm gì tết nay? Đã lâu rồi tớ không viết nhật ký về cậu, vì tớ sợ tớ phải nhớ cậu nhiều hơn.

Tớ mong năm mới, tớ sẽ có một khởi đầu mới. Và tớ cũng mong tớ sẽ có một năm thật bình yên mà dõi theo cậu.

d512522d7123773e64259b1b13fe2806.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
#17/02/2019

Tớ đã trở về rồi đây, sau một kỳ nghỉ tết thật quá dài. Tớ trở về với ký túc xá thân thuộc, nơi có người tớ đã lỡ thuơng thật nhiều. Tớ trở về với ngôi trường đại học dấu yêu, nơi bắt đầu của một mối tình dài đằng đẵng.

Tớ đã từng rất buồn mỗi khi cậu vội vàng lướt qua tớ. Nhưng hóa ra không được nhìn thấy cậu mới là điều buồn hơn...

Chỉ còn vài giờ nữa là tớ sẽ được gặp lại cậu phải không?
Pok%C3%A9mon.full.2049752.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
#19/02/2019-[emoji262] TỚ CỦA NGÀY ĐÓ... CHẲNG GIỐNG NHƯ BÂY GIỜ...[emoji262]

Tại sao trước đây tớ chưa từng biết, khoảng cách giữa chúng ta lại xa xăm đến thế. Giờ thì tớ biết rồi, tớ và cậu trước giờ vẫn luôn xa vời như mặt trăng với mặt trời. Là vì lúc trước chưa thích cậu, nên cũng chưa bao giờ để ý.

Tớ ngồi xem lại những tấm ảnh cũ, của cả nhóm chúng mình. Tớ nhớ tớ của ngày đó...

Tớ của ngày đó đứng kế bên cậu nhưng chưa từng hồi hộp ngại ngùng, dù cậu có ngồi ngay cạnh nhưng tớ còn chẳng thèm để ý xem đó là ai.

Tớ của ngày đó mỗi ngày đi học đều rất thong dong, thích thì học, mệt lại nghỉ, tự do tự tại. Chẳng giống như bây giờ, luôn phải ngóng trông xem cậu hôm nay ngồi chỗ nào, đăng ký học lớp nào, chỉ vì muốn thấy cậu nhiều hơn một chút...

Tớ của ngày đó mỗi sáng đi học đều thong thả mà đi. Chẳng giống như bây giờ mỗi sáng luôn canh cánh trong lòng liệu có trùng giờ đi học với cậu không.

Tớ của ngày đó mỗi chiều học về đều rất ung dung. Chẳng giống như bây giờ khi thì phải vội vã chạy theo bước chân cậu, lúc lại nhích từng cm để chờ cậu chung lối về. Chỉ là muốn cùng cậu đi chung một chuyến xe buýt về nhà thôi mà...

Tớ của ngày đó chưa bao giờ để cậu vào trong mắt, cậu đi đâu, làm gì, nói chuyện với ai đều chẳng hề liên quan đến tớ. Chẳng giống như bây giờ, mỗi nhất cử nhất động của cậu đều làm tớ phải bận tâm.

Tớ của ngày đó đâu rồi? Đã bị cậu thổi bay mất rồi. Nhưng tớ sẽ chẳng tiếc nuối đâu, bởi bất cứ điều gì cũng cần sự đánh đổi...
89c68fb73c585ff083d1bd323ec66241.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
#21/02/2019 - [emoji170] [emoji170] CHỈ CẦN MỘT NGƯỜI, CÙNG ĐI HẾT MỘT ĐỜI [emoji170] [emoji170]

"Tận cùng của nỗi nhớ, anh có biết là gì không?
Là ngày dài cứ trôi, em chỉ nghĩ về mình anh thôi... "

Bạn tớ từng hỏi, tại sao tớ lại thích cậu, ở cậu có điều gì thú vị chăng.

Bởi vì với tớ, cậu là người đặc biệt nhất trong số những người đặc biệt. Tớ yêu một chàng trai như thế: mê đọc sách, thích phong cách cổ điển và rất cầu tiến. Một chàng trai khiến tớ phải dừng lại, giữa năm tháng vội vã đời mình.

Bạn tớ bảo tớ thật chung thủy, sao có thể say nắng một người lâu đến thế.

Ừ thì có sao đâu. Cả đời này tớ chỉ muốn yêu ít người nhất có thể. Tốt nhất là chỉ cần một người, cùng tớ đi hết một đời.
cc41221e2d685c258074124e02960fee.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
Hiệu chỉnh:
#22/02/2019

Tớ ghét cậu lắm. Thật sự rất rất ghét cậu...

Tớ ghét cậu tự dưng chen vào cuộc sống của tớ, lấy đi tất cả sự chú ý và cuộc sống vô ưu của tớ.

Tớ ghét cậu không thèm quan tâm đến tớ.

Tớ ghét những lần cậu vội vã lướt qua tớ.

Tớ ghét cậu vui vẻ bên người khác, còn tớ chỉ biết lặng nhìn, giống như hôm nay...

Tớ ghét cậu, người con trai mà tớ đã lỡ yêu đến đau lòng.

Nhưng, tớ ghét tớ nhiều hơn gấp vạn lần.

Tớ ghét tớ tại sao quá ngại ngùng, để rồi tớ đẩy cậu ra một khoảng cách thật an toàn và thật xa tớ, để rồi chúng ta mãi chỉ là những người bạn xa lạ, hời hợt lướt qua nhau.

Tớ ghét tớ tại sao quá ích kỷ, chỉ muốn giữ cậu cho riêng mình, để rồi mỗi lúc thấy cậu vui cười bên ai, tớ chỉ biết buồn bã đến lặng người.

Tớ ghét tớ tại sao chỉ mãi đuổi theo cậu, để rồi âm thầm như chiếc bóng đứng bên lề cuộc sống của cậu.

Hôm nay tớ buồn, rất buồn cậu ạ...

Bủa vây lấy tớ lúc này đây là sự bất lực cùng tuyệt vọng.

Ngày học môn kinh tế đầu tiên của tớ đã diễn ra như thế đấy. Tớ chỉ biết buồn tẻ ngồi một góc, nhìn cậu vui vẻ ở dãy bàn kế bên. Tớ chỉ biết cười khổ, khi cậu bất ngờ nhìn tớ và hỏi: "Ủa N kìa". Ừ thì tớ đến lâu rồi, lại ngồi gần chỗ cậu như vậy, mà cậu có biết đâu. Sự bất ngờ của cậu giống như một cái gai ghim vào lòng tớ vậy, cái gai thì nhỏ xíu, nhưng lại khiến tớ đau dai dẳng không ngừng.

Hôm nay tớ không muốn bắt chuyện với ai cả. Hôm nay tớ không muốn nặn ra dù chỉ một nụ cười. Hôm nay tâm trạng thật tồi tệ.

Tớ ngồi trong lớp mà muốn bật khóc. Cậu có thấy nước mắt tớ sắp rơi không. Làm sao mà biết được...

Thật buồn cho tớ...
hinh-nen-anime-tinh-yeu-buon-khoc-sau-lang-nhat-54.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
#22/02/2019

Nhiều lúc tớ tự hỏi mình, có đáng không.

Có đáng không vì một người dưng mà đau lòng đến thế.

Không đáng. Nhưng không thể dừng lại được.

Cũng chỉ là một người dưng thôi mà. Cũng chỉ là thế thôi....

Chỉ là những người xa lạ vô tình đi chung với nhau một đoạn đường đời, rồi đến cuối đường cũng phải chia xa nhau thôi. Người dưng thì vẫn hoàn người dưng thôi phải không?

Cuộc đời thường đáng buồn như thế đấy.

Tớ thật sự sợ, sợ mình vẫn mãi là người dưng, chẳng thể trở thành người thân.

Tớ sợ phải đi hết con đường ta đang đi chung, để rồi khi cậu bước đi, tớ không đủ mạnh mẽ để đi tiếp một con đường cùng ai khác nữa.
d1919dddc45142bc2d18e099e8e39a85.jpg


Sent from my [device_name] using KSV
 
#23/02/2019

"Em có ước gì đâu... Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa."

Tớ còn nhớ, có một lần câu lạc bộ mình tổ chức họp mặt, tớ và cậu ngồi cạnh bên nhau tham gia một trò chơi nho nhỏ. Khi ấy có một bé con dễ thuơng cứ hay chen vào phá, tớ và cậu phải cực lực bồng bế ngăn cản nó. Haha, thật dễ thuơng. Cậu có biết lúc ấy tớ đã nghĩ gì không?

Lúc ấy tớ đã nghĩ bọn mình giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc vậy, có cậu, có tớ và một nàng công chúa xinh như thiên thần.

Tớ đã từng nhiều lần ước ao, rằng một ngày nào đó sẽ cùng cậu xây đắp một tổ ấm ngọt ngào như thế.

Sẽ như thế nào nhỉ?... Mỗi sáng thức dậy, cùng nhau đánh răng rửa mặt, rồi tớ sẽ nấu cho cậu những bữa sáng ngon lành. Mỗi tối ấm áp, cậu vừa gõ code vừa nhâm nhi tách cà phê nóng tớ pha, còn tớ thì sẽ ngồi ủi phẳng phiu từng chiếc áo sơ mi cho cậu. Vào những ngày nghỉ, tớ muốn nắm tay cậu đi đến khắp cùng thế giới, giữa dòng người vội vã vô thường, có đôi ta bình yên cùng nhau đi qua bao giông tố cuộc đời. Vào những ngày đông lạnh buốt, tớ muốn làm ổ trong lòng cậu, muốn dựa vào lòng cậu phiêu lưu qua từng trang sách.

Tớ thích như thế, một đời bình dị mà trôi. Dẫu ưu phiền, dẫu sóng gió, chỉ cần nép vào bóng dáng cao lớn của cậu mà thong dong sống cả đời.

Rồi cậu sẽ mãi là người con trai tuyệt vời duy nhất trong mắt tớ. Rồi là tớ sẽ là gánh nặng lớn lao mà cậu tình nguyện mang theo cho đến cuối đời mình.

Rồi kiếp sau và nhiều kiếp sau nữa, ta vẫn sẽ gặp lại nhau giữa bao nhiêu phép nhiệm màu, để rồi lại bên nhau, nương tựa vào nhau trọn vẹn hết một kiếp người, cậu nhé.
 

Đính kèm

  • 5a8569adf0d2704cbb7eaa64be02fdc0--korean-artist-love-is.jpg
    5a8569adf0d2704cbb7eaa64be02fdc0--korean-artist-love-is.jpg
    165 KB · Lượt xem: 15
#23/02/2019
Ai đó: Hãy kể về người mà bạn thích đi.
Tôi: Tên đó có gì hay mà kể ~~
Ai đó: Vậy bóc phốt đi :v
Tôi: Easy!!! Ngồi xuống đây tôi kể cho mà nghe.
Đó là một tên cực kì khó ưa. Nhìn hắn thở thôi là cũng thấy đủ ghét rồi.

Đó là một tên cực kì vô tâm, chảnh chọe. Người ta vào lớp ngồi bàn kế bên chắc cũng ngót một kiếp người rồi, vậy mà cũng không phát hiện ra. Tới khi phát hiện ra thì ngạc nhiên lắm cơ, tươi tắn chào hỏi lắm cơ. Thật sự lúc ấy chỉ muốn đè tẩn cho một trận rồi vứt xác xuống hồ đá phi tang cho rồi. Sống chi cho chật đất, hao cơm tốn của loài người vậy trời.

Đó là một tên cực kì chua ngoa, đanh đá, hung dữ, sân si. Suốt ngày kiếm chuyện, tới khi người ta chọc thì dọa đánh người ta. Đồ độc ác khó ưa.

Đó là một tên vô duyên chúa. Hắn dám nói những chuyện không ai dám nói và dám làm những chuyện lạ lùng chẳng ai nghĩ rằng hắn dám làm.

Đó là một tên quái dị, kì quái đến mức kì cục, tự nhiên một cách đầy tự tin, đi ngược lại với xu hướng của thế giới con người!!!

Nói chung là con người khó ưa nhất trong những người khó ưa, đáng ghét nhất trong những người đáng ghét. Nhiều lúc chỉ muốn nhào vô cắn một phát cho bỏ ghét. Không hiểu sao crush được luông.
 
#2/3/2019

Hôm nay, tớ chợt nhận ra một điều, rằng tớ không thể dung nạp thêm bất cứ ai vào tim tớ nữa, ở trong đó chỉ có duy nhất cậu mà thôi.

Giữa muôn vàn nhân loại ngoài kia, tại sao chỉ có duy nhất cậu khiến tớ phải lưu tâm, tại sao chỉ có duy nhất cậu khiến tớ cảm thấy đặc biệt trong từng điều nhỏ nhặt nhất.

Cả một khoa IT trong mắt tớ, chẳng có ai mặc áo khoa trông thanh thuần và sạch sẽ như cậu vậy.

Hôm nay tớ nhìn người khác chơi cầu lông, mà trong lòng cứ không ngừng nhớ đến dáng cậu mỗi khi đánh cầu. Tớ có thể ngắm nhìn cái dáng vẻ ấy hàng giờ đồng hồ mà chưa biết chán.

Hôm nay tớ nhìn những người bạn vui cười, lòng không khỏi nghĩ nếu cậu ở đây cậu sẽ có những lời nói cử chỉ như thế nào.

Hôm nay tớ đi ngang quán nước lúc trước mình họp nhóm, chợt nhớ dáng cậu thư thái bên chiếc lap ngồi làm đồ án.

Tớ nhạy cảm với hai từ Tây Ninh, vì đó là nơi sinh ra người con trai tớ đã lỡ yêu mất rồi.

Phải làm sao đây, khi mọi thứ đang dần nhuốm lên màu sắc của cậu. Phải làm sao đây, khi hình ảnh của cậu quanh quẩn khắp lối tớ về.

Tớ không biết, và tớ cũng đang rất hoang mang.

Tớ không biết, và tớ cũng đang rất lo sợ, sợ một ngày, tớ yêu cậu như chính sinh mệnh mình.
9bdb87675ad10293fd12cebf4ab2ca80.jpg
 
#2/3/2019

Bây giờ thì tớ tin, tin sái cổ vào cái câu: "Yêu ai yêu cả đường đi" rồi.

Tớ yêu cậu, nên...

Tớ cũng yêu Tây Ninh, mảnh đất đã sinh ra một con người đặc biệt như cậu.

Tớ cũng yêu H**, ngôi trường cấp ba đã mang cho cậu một thời thanh xuân không thể nào quên.

Tớ cũng yêu những thứ cổ điển, cái phong cách mà cậu luôn yêu thích.

Tớ cũng yêu sách, thứ mà tớ vốn đã yêu, nay lại càng yêu thêm, vì đó cũng là thứ cậu yêu.

Và tớ cũng sẽ tập yêu tất cả những gì cậu yêu. Sẽ tìm hiểu về tất cả mọi điều cậu thích.

Cậu biết không, tớ đã từng lên wiki tìm hiểu về đạo Cao Đài, chỉ vì đó là tôn giáo của cậu, là đức tin của cậu.

Cậu biết không, tớ đã dự định sẽ tìm hiểu về Trịnh Công Sơn và âm nhạc của ông ấy, bởi vì cậu dường như rất thích dòng nhạc đó.

Cậu biết không, dạo gần đây tớ đã không ngừng đọc sách, tớ muốn tích lũy kiến thức thật nhiều, để có thể đứng ở một độ cao như cậu.

Cậu biết không, tớ bắt đầu chú ý và yêu thích mèo, bởi vì cậu từng nói cậu thích mèo.

Cậu biết không, mặc dù thích học tâm lý hơn, nhưng tớ đã lựa chọn học kinh tế cùng cậu, bởi vì tớ muốn nhìn thấy cậu nhiều hơn một chút, cũng bởi vì những gì cậu biết tớ cũng muốn biết.

Tớ cảm thấy tớ thật ngu ngốc đến mức nực cười. Tớ đang dần thay đổi. Nhưng không sao, tớ chưa bao giờ hối hận vì điều đó. Tớ không làm gì sai cả, tớ đang dần thay đổi theo hướng tích cực hơn, tớ ngày càng hiểu và gần cậu hơn. Bởi vì cam tâm tình nguyện, nên sẽ không nuối tiếc.
large(3).jpg
 
#3/3/2019
GIÂY PHÚT MÀ NGƯỜI ẤY XUẤT HIỆN, NHỮNG NGƯỜI KHÁC CHẲNG CÒN QUAN TRỌNG NỮA

Dạo này tớ mới thấm thía một điều, rằng khi đã yêu một ai rồi, thì những người khác cũng chỉ là tạm bợ thoáng qua mà thôi. Ở bất cứ không gian, thời gian nào có cậu, những thứ khác đều chỉ làm nền.

Gần đây tớ có cãi nhau với một người bạn chung lớp, suy nghĩ trong tớ lúc đó chính là cậu ta điên rồi, mình chẳng hơi đâu mà ngồi cãi lại. Tớ có thể thong thả đi ngủ và hôm sau ngồi kể lại cho mấy đứa bạn thân ch.uyện ấy một cách rất thản nhiên. Ấy vậy mà hôm cậu phẫn nộ bài chia sẻ của tớ, hay những lần cậu lướt qua tớ mà không thèm chào, tớ đều trăn trở và buồn bã thật lâu. Không biết từ bao giờ, đối với tớ cảm xúc của cậu lại quan trọng hơn tất thảy những người khác.

Những người bạn khác, họ có buồn hay vui, đi học hay nghỉ học, đau đớn hay phẫn nộ, vậy thì có liên quan gì đến tớ chứ. Tớ chỉ biết khi cậu đau, tớ cũng cảm thấy xót xa. Tớ chỉ biết khi cậu buồn, tớ cũng cảm thấy buồn theo. Tớ chỉ biết nếu cậu không hạnh phúc, thì chính là một phần trong tớ tan vỡ. Tớ chỉ biết nếu có ai đó làm tổn thuơng cậu, thì chính là kẻ thù của tớ..

Cậu cũng biết đấy, tớ chơi thân với một bạn nam trong lớp, ai cũng hiểu lầm rằng chúng tớ là một đôi, ngay cả bạn nam kia cũng ngại sợ rằng sẽ chẳng ai dám thích tớ mất. Nhưng vậy thì có sao đâu nào, vì tớ biết cậu chắc chắn sẽ không hiểu lầm. Chỉ cần vậy thôi. Những người khác họ nghĩ sao thì kệ họ, chẳng quan hệ gì đến tớ, chẳng ai theo đuổi tớ cũng được, tớ chẳng quan tâm. Tớ chỉ cần duy nhất cậu hiểu thôi.

Cậu biết không, thời khắc mà cậu xuất hiện, những người khác đã không còn quan trọng nữa rồi.
1439863947018.jpg
 
76404584-352-k896427.jpg

#5/3/2019

Cậu à, tớ cảm thấy mình đã dũng cảm lên nhiều lắm. Lần đầu tiên, tớ dám nhìn thẳng vào mắt cậu thật lâu. Cậu biết không, tớ ước gì khoảnh khắc kia hãy cứ dừng lại, để đôi mắt cậu luôn luôn có tớ trong đó. Tớ thấy cậu cười cười, chắc là cậu cảm thấy vui, nhưng tớ thì đau tim lắm rồi cậu ạ.

Có lẽ chúng mình đã tiến thêm một bước về phía nhau rồi, chỉ là không biết đó là bước chân dẫn đến tình bạn hay là tình yêu mà thôi. Thật vui khi cậu cũng có chú ý đến tớ, có lẽ trong mắt cậu tớ không mờ nhạt như tớ vẫn nghĩ.

Mỗi lần cậu bắt chuyện với tớ, trừng mắt với tớ, không biết cậu đang nghĩ gì nhỉ, cậu có biết tim tớ hồi hộp thế nào không...

Tự nhiên tớ cảm thấy mình thật trẻ con, cũng thật ảo tưởng biết bao. Có thể cậu cũng làm thế với biết bao nhiêu người khác, chỉ là tớ chưa biết đến mà thôi. Nhưng mà mặc kệ chứ, hãy cứ để tớ nằm mơ thêm một chút, ai mà chẳng muốn ở mãi trong giấc mộng đẹp của mình cơ chứ.
 
hu.jpg

#7/3/2019 - GIÁ MÀ CẬU NGOẢNH LẠI...

Tớ trao cậu một ánh mắt dõi theo, cậu trả lại tớ một một bóng lưng quay đi hững hờ.

Tớ xem cậu là cả thế giới, nhưng với cậu tớ chỉ giống như một kẻ qua đường dừng chân chốc lát.

Cậu là cả khoảng trời cao lớn trước mắt mà tớ chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn, còn tớ chỉ là một cánh chim nhỏ nhoi cô độc trên vòm trời vô vọng của cậu.

Cậu là cả thanh xuân tớ ngồi tớ nhớ, còn tớ chỉ là một người bình thường lướt qua thanh xuân của cậu.

Cậu tốt với tớ, chú ý đến tớ cũng giống như với biết bao nhiêu người khác. Những thứ mà tớ luôn cho là rất đặc biệt, hóa ra cũng chỉ là một điều bình thường trong số những điều đặc biệt cậu trao mà thôi.

Hôm nay tớ đã rất buồn, nhìn cậu vui vẻ chuyện trò cùng một người khác, và lặng lẽ bỏ qua tớ... Nhìn cậu cười, nhìn cậu nói, những điều mà cậu vẫn thường đối với tớ, tớ bỗng cảm thấy thật chua xót. Lần đầu tiên tớ đứng gần cậu như thế trên một chuyến xe buýt, nhưng tớ không vui nổi cậu ạ. Tớ nhìn bóng lưng cậu trước mặt, chỉ biết cười khổ. Cậu cao quá, đến nỗi mỗi khi tớ đứng phía sau, cậu chắn cả thế giới trong tầm mắt tớ, để rồi trong đôi mắt ấy chỉ còn xót lại độc nhất mỗi cậu mà thôi. Chúng ta gần nhau trong gang tất, nhưng biết đến bao giờ mới nhìn thấy nhau.

Giá mà lúc ấy cậu ngoảnh lại, để nhìn được trọn vẹn nỗi ưu tư hằn sâu trong đôi mắt tớ lúc này.
 
5877c88781153b4349aa9b613838a0cd.jpg

#23/03/2019 - "NGỌN CỎ VEN BỜ THÔI MÀ, LÀM SAO VỚI ĐƯỢC MÂY..."


Cậu có biết hôm nay là ngày gì không? Đó chính là ngày sinh nhật của tớ và tớ biết chắc là cậu đã biết. Chỉ là, một ngày đặc biệt như thế đối với tớ chẳng qua cũng giống như một hạt bụi đối với cậu mà thôi.

Cảm ơn cậu đã dành tặng cho tớ một món quà sinh nhật thật đáng nhớ, đó là sự vô tâm, hững hờ đến tàn nhẫn từ cậu. Hóa ra bấy lâu nay tớ đã quá ảo tưởng rồi, chúng mình ngay cả bạn bè bình thường cũng không bằng, chỉ là người xa lạ có chút quen biết thôi phải không.

Một câu nói vô hồn "snzz" đầy ngắn gọn xúc tích cậu còn không tặng cho tớ được, thì tớ biết phải mong gì nữa đây. Chỉ mất chưa đầy một phút để viết một lời chúc mừng ngắn ngủi đến tớ, cậu còn thấy phí thời gian mà ...

Cậu biết không, vào ngày hôm nay, có một người đang âm thầm tan vỡ. Thế giới của người đó bỗng dưng sụp đổ, nát tan mất rồi.

Thà cậu đừng biết hôm nay là sinh nhật tớ, tớ đã không buồn đến thế, tớ đã có thể tự biện minh cho cậu 1001 lý do. Nhưng rõ ràng là cậu biết, nhưng vì với cậu tớ chưa bao giờ quan trọng, nên cũng chẳng cần bận tâm phải không?

Tớ giận, tớ đã rất giận...

Tớ giận cậu sao vô tâm với tớ như vậy. Chỉ cần một lời chúc thôi cậu cũng lười nói với tớ. Tớ giận mình vì sao quá vô dụng, chỉ vì sự hờ hững của một người xa lạ lại làm ảnh hưởng đến cả một ngày vui của tớ. Không đáng, thật sự không đáng...

Ừ thì mình đâu là gì của người ta.
"Ngọn cỏ ven bờ thôi mà, làm sao với được mây..."
 
fghj.jpg


#23/03/2019 - TẠM BIỆT CẬU

"Có lẽ nước mắt trong em cạn rồi
Có lẽ phải quên anh thật rồi.
Phải bước đi thôi để nỗi đau ở lại phía sau
Để trái tim em thảnh thơi
Nỗi nhớ trong em nghỉ ngơi...
"

Cậu à, có lẽ là tớ phải dừng lại thôi. Trái tim tớ đã quá mỏi mệt và tuyệt vọng rồi. Tớ sẽ lại trở về là tớ của ngày xưa cậu nhỉ, vô ưu vô lo, chỉ cần quan tâm chính mình, không cần quan tâm cảm xúc của một người khác nào đó nữa.

Rồi tớ sẽ lại an nhiên mỗi sáng đi học, chẳng cần phải bận tâm hôm nay cậu có đi học không, có ngồi gần chỗ tớ không. Hay những buổi chiều học về, tớ sẽ không còn ngóng chờ dáng ai cao gầy cùng tớ đi một chuyến xe buýt.

Rồi tớ sẽ không cần chú ý màu áo ai mỗi ngày đi học, hay mỗi động tác cử chỉ của người ta.

Tớ bỏ theo dõi cậu trên facebook rồi, ước gì tớ có thể hủy kết bạn và chặn tin nhắn của cậu luôn. Tớ biết điều đó vô nghĩa, vì cậu cũng chẳng cần vài cái like của tớ, cũng sẽ chẳng bao giờ nhắn tin cho tớ. Tớ biết thế, nhưng vẫn muốn ghét bỏ đẩy cậu ra khỏi thế giới của tớ.

Từ nay chúng ta lại là những người bạn xa lạ như thế nữa cậu nhé, xa lạ không những đối với cậu mà còn là đối với tớ.

Cậu không cần nói chuyện với tớ, không cần cười với tớ, không cần đùa với tớ, vì nó chua xót lắm.

Tớ muốn thử cái cảm giác cậu biến khỏi thế giới của tớ như thế nào. Tớ sẽ chỉ buồn hết hôm nay thôi, rồi mai sẽ tự lau nước mắt, mỉm cười và đi lướt qua cuộc đời cậu.

Chúc cậu một đời an yên nhé...
 
#3/5/2019

Ảnh lớp là tôi ngồi kế cậu, trên lớp là tôi ngồi ngay sau cậu. Tất cả là vì tôi cố ý mà có.

Còn cậu luôn tìm chỗ ngồi cạnh bên cô ấy, cũng là vì cậu cố ý mà thành.

Thật ra, tớ cũng mệt rồi.
 
#9/5/2019

Người mang một giỏ kẹo ngọt ngào, tôi lại tưởng viên kẹo của mình là duy nhất. Thật ra, viên kẹo cậu trao người khác còn ngọt hơn tôi gấp nhiều lần. Tôi tủi thân nhìn chiếc vỏ kẹo nhàu nát trên tay, không biết là nên cười hay nên khóc.


file.jpg
 
#9/5/2019
peaceful_by_kevkeaf-d6ef1sq.png


Cậu à, hôm trước tớ vừa thay hình nền laptop, bức ảnh cả nhóm chúng mình cười thật tươi ngày hôm ấy mà tớ vẫn luôn yêu, giờ bỗng trở nên thật chướng mắt, nên tớ thay luôn rồi.

Cậu à, cũng vài lần rồi tớ phải vất vả kềm chế không log cậu trên facebook, tại vì tớ cảm thấy thật khó chịu khi nhìn thấy nick cậu sáng đèn.

Cậu à, dạo này tớ cũng không muốn like bài đăng của cậu nữa, chúng thật phiền.

Cậu à, trong giờ học tớ không còn quay sang nhìn cậu nhiều như trước nữa, có lẽ là vì sợ sẽ bắt gặp ánh mắt cậu nhìn một ai đó.

Cậu à, mấy nay tớ cũng không muốn nói chuyện với cậu nữa, nên đừng bắt chuyện với tớ được không.

Cậu à, ước gì cậu hãy rời khỏi thật xa tầm mắt tớ lúc này, vì đôi mắt ấy dõi theo cậu cũng đủ mệt rồi.

Không phải lỗi tại cậu, nhưng là tớ vẫn cứ ghét cậu. Cậu thật chướng mắt!
 
large.jpg

#13/5/2019

"Chạy thật nhanh vào cơn mưa ấy
Để em quên được cảm giác này
Để bỏ rơi mùa yêu đã cũ
Chạy theo anh đã suốt mấy thu
Và tập quen rằng anh đã có
Một ai khác trong mưa đứng chờ
Phố vắng không anh thẩn thờ
Chỉ còn lối cũ riêng em bơ vơ "

Cậu biết không, hôm nay, tớ nghe bạn tớ bảo cậu có người yêu rồi. Tim tớ lúc ấy cũng giống như thời tiết Sài Gòn dạo này vậy, vừa mới nắng trong lại bất chợt nổi cơn cuồng phong bão tố, như muốn nhấn chìm cô gái nhỏ bé là tớ đây. Nhưng mà cậu biết không, lúc đó tớ đã nghĩ rằng tớ sẽ bung dù đứng dưới mưa, chờ cho bão giông qua đi, bao lâu cũng chờ, chỉ cần thấy bóng cậu quay lại nhìn tớ mà thôi.

Nhưng mà cuộc đời nào có như một cơn mưa, mưa có bắt đầu rồi sẽ có kết thúc, chỉ cần người kiên nhẫn đứng chờ. Còn tớ bây giờ lại giống như đang chờ đợi tuyết rơi giữa miền nam vậy, có lẽ là chờ cả đời cũng chẳng một lần được hứng bông hoa tuyết trong lòng bàn tay. Tớ đã nghĩ, giá mà cậu thích một cô gái xinh đẹp nhỉ, ắt hẳn là tớ sẽ cố gắng xinh đẹp hơn mỗi ngày. Giá mà cậu thích một cô gái tài giỏi nhỉ, vậy thì có khó gì đâu, tớ sẽ dùng hết thời gian và sức lực của mình để trở nên thật hoàn hảo. Nhưng mà cậu lại thích con trai ...

Thế là tớ chẳng biết phải làm gì cả. Thế là tớ cũng chẳng thể làm gì cả...

Cậu đã yêu người con trai ấy như thế nào? Tớ thật muốn biết. Người ấy là mối tình đầu của cậu, là tình yêu cậu dùng cả thanh xuân và lòng tự trọng để đánh đổi. Ôi mối tình đầu của tớ ơi, cậu si tình và ngốc nghếch quá đấy, cũng giống như tớ vậy.

Mà cậu yêu người ta nhiều như thế nào vậy? Chắc là cậu cũng từng rơi nước mắt, từng thao thức không ngủ được, từng tủi thân đến tội nghiệp ... như tớ bây giờ có phải không?

Cậu biết không, khoảnh khắc tớ biết được bí mật ấy, cả người tớ dường như chết lặng, cả một khoảng trời sụp đổ tan hoang dưới chân tớ lúc ấy, bi thương biết bao nhiêu. Người con trai tớ yêu lại yêu một người con trai khác, tạo hóa thật biết trêu ngươi cậu nhỉ.

Khi viết những dòng này, tớ sắp khóc đến nơi rồi. Tớ thật nể phục tớ lúc chiều, sao tớ có thể tươi cười như thế được chứ. Cậu bạn thân của tớ chẳng biết là, sau nụ cười ngây ngô ấy là một trận giông tố bão bùng, mà tớ thì đã chết lặng đi chẳng còn muốn tìm chỗ trú bão nữa.

Thật muốn chúc cho cậu hạnh phúc bên người con trai cậu yêu, nhưng mà tớ không làm được.

Mà cậu à, sao tớ vẫn có cảm giác mình đang ôm ấp một tia hy vọng thế kia. Tớ bỗng thấy mình như một cái cây cổ thụ ngốc nghếch, lỡ yêu áng mây trên cao, biết là không với tới, nhưng vẫn không đành tâm buông bỏ.

Bây giờ thì tớ đã hiểu, tại sao trong truyền thuyết hoa bỉ ngạn, vẫn có rất nhiều oan hồn cam tâm chịu đau khổ dày vò dưới địa ngục để chờ đợi người mình yêu suốt 1000 ngàn năm dài đằng đẵng. Dù đã biết là ngu ngốc, nhưng vẫn không thể nào ngừng ngu ngốc vì yêu một người.

Cậu à, hôm nay trời tối tăm não nề, chẳng có nổi một vì sao. Nhưng mà, tớ vẫn ngồi đây, giữa khung trời ảm đạm thê lương tầng tầng mây giăng kia, lặng lẽ ngắm một vì sao trong lòng tớ vừa rơi xuống, tắt ngấm nơi phía cuối chân trời xa thẳm mịt mù.
 
Quay lại
Top Bottom