Bỉ Ngạn Tình
Thành viên
- Tham gia
- 9/10/2020
- Bài viết
- 25
Chương 20: Ác quỷ trở lại (1)
[BOOK]Đêm tối bầu trời đen như mực ẩn chứa sự huyền bí và cả những điều đáng sợ.. Màu đen là màu của sự bí ẩn khiến con người ta dễ rơi vào mộng mị hư ảo. Màu đen còn là màu của địa ngục của ác quỷ..
Tại Ám Nguyệt, nơi gọi là địa ngục trần gian, hiếm có ai vào đây mà lúc trở ra toàn vẹn. Không chưa nói đến việc toàn vẹn đó là điều quá xa xôi. Người nào đi ra từ Ám Nguyệt mà giữ được mạng đã gọi là kì tích. Trong căn phòng tối om không nhìn thấy năm đầu tay, cánh cửa bỗng mở ra đèn vụt sáng chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách. Đường Vũ Hạo bước vào, khuôn mặt lạnh lùng đầy chết chóc ẩn sau mặt nạ màu bạch kim. Ở góc phòng Lãnh Thanh Phong nằm bất động dưới đất.
- Bắt đầu đi!
Hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế rồi ra lệnh.
Phi Hổ, Hắc Báo cùng thuộc hạ phía sau tất cả đều mang mặt nạ đen che kín khuôn mặt không ai nhận ra, đây cũng chính là điểm đặc biệt của Ám Nguyệt. Nghe Đường Hạo ra lệnh một người phía sau bước lên lấy trong túi áo ra một ống tiêm đem chất lỏng đưa vào cơ thể người đang nằm dưới đất. Chưa đầy một phút Lãnh Thanh Phong đã tỉnh lại.
- Các người là ai? Tại sao bắt tôi tới đây?
Lãnh Thanh Phong đầy cảnh giác nhìn nhóm người trước mắt. Hắn nhớ rõ ràng bản thân đang ở cùng chỗ với Hạ Uyển Nhi trong vườn hoa Kỷ gia rồi bị một lực đạo rất mạnh ném ra xa đến bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đây là tình huống gì? Mấy người này hắn ta không quen biết mà cũng không đắc tội thì phải.
Đường Hạo không nói gì, hắn vẫn im lặng nhưng bàn tay để trên bàn đã bắt đầu gõ một nhịp. Hắc Báo cùng Phi Hổ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài nhìn con người ngu ngốc dưới đất kia. Ai nha! Đúng là nam cặn bã ngu ngốc mà. Thật mất mặt đàn ông. Hắn ta quả thật đắc tội người không nên đụng rồi. Nhìn xem nhìn xem nhịp gõ đầu tiên vang lên rồi kìa.
Trong không gian yên tĩnh, ngay sau khi tiếng gõ bàn vang lên. Chỉ thấy có ba người phía sau bước lên, một người tiến vào góc phòng nhấn cái nút ẩn trong tường. "Rắc" một cái xung quanh căn phòng mấy bức tường liền biến mất hiện ra một khung cảnh thật khủng khiếp, không phải gọi là ác mộng mới đúng. Trên trần nhà và dưới sàn phía sau tấm kính cường lực chống đạn là hàng chục, hàng trăm con cá hổ với hàm răng sắc nhọn kinh người. Bên phải và bên trái là nơi toàn rắn độc đủ loại. Lãnh Thanh Phong nhìn cảnh tượng này không khỏi rùng mình.
- Sao? Mới đấy đã sợ?
Đường Hạo cười lạnh một tiếng.
Lãnh Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người áo đen tiến lên trói lại. Hắn ta không ngừng vùng vẫy nhưng đều vô ích, mấy người này đều như sắt thép vậy rất là khỏe. Thật kinh người.
- Anh là ai? Thả tôi ra. Không tôi sẽ không để yên cho mấy người.
Lãnh Thanh Phong vừa nói vừa giãy giụa.
- Ồ! Vậy sao?
Đường Hạo đứng dậy tiến về phía người đang bị trói trước mặt từ trên cao nhìn xuống đầy diễu cợt.
- Đừng tưởng tôi không làm gì được mấy người. Đợi tôi ra khỏi đấy thì mấy người biết tay.
Lãnh Thanh Phong vừa nói xong thì một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, tưởng chừng như tiếng cười của ác quỷ vang vọng khắp căn phòng. Tất cả mọi người có mặt không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng tặng cho Lãnh Thanh Phong một ánh mắt thương hại. Muốn cho chủ thượng biết tay ư chỉ sợ hắn ta mạng còn khó giữ nữa là. Thật là chuyện cười nhất từ trước tới nay.
- Được, tôi chờ!
Đường Hạo trở lại ghế ngồi xuống, tay hắn lại gõ lên bàn một tiếng nữa.
Sau tiếng gõ này Đường Hạo cầm cây súng bạc trên bàn. "Cạch" tiếng súng lên đạn. "Đoàng" đạn nhắm ngay chân Lãnh Thanh Phong, máu tươi đỏ chói như dòng suối chảy ra từ chân hắn ta. Đường Hạo thủi thủi họng súng rồi để lên bàn cất giọng:
- Lãnh tổng món quà này được chứ?
- Khốn kiếp!
Lãnh Thanh Phong quát lớn vì đau mà mặt mày nhăn nhó, trán rịn đầy mồ hôi.
- Mới vậy đã không chịu được sao? Hừ! Có gan dám đụng vào người phụ phụ nữ của tao vậy mà chỉ có bản lĩnh này?
Đường Hạo xoay xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay.
- Phụ nữ?
Lãnh Thanh Phong khó hiểu cố gắng suy nghĩ cơn đau từ chân liên tục truyền đến khiến hắn ta không ngừng run rẩy.
- Mới vậy đã quên sao Lãnh tổng? Vậy thì phải làm gì đó giúp Lãnh tổng nhớ ra rồi.
Đường Hạo vừa nói vừa chơi đùa cái điều khiển từ xa trong tay. Sau đó liền nhấn cái nút đỏ phía trên, tấm kính dưới nền nhà liền từ từ mở ra. Cái bể cá to lớn dần dần không còn cái gì ngăn cản. Đồng thời Lãnh Thanh Phong cũng bị treo ngược lên máu tươi từ vết thương ở chân nhỏ xuống nước phía dưới, mùi máu tanh khiến đàn cá hổ không ngừng vùng vẫy hưng phấn bơi qua bơi lại.
- Thế nào? Lãnh tổng đã nhớ ra chưa?
Hắn không ngừng đùa giỡn với đồ vật trong tay như một thú vui tao nhã. Nhưng cái đồ vật ấy bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của một người mà cũng có thể khiến người đó sống không bằng chết.
Nhìn đàn cá bơi qua bơi lại dưới chân với bộ răng sắc nhọn Lãnh Thanh Phong chợt lạnh sống lưng một cảm giác chết chóc dâng lên trong lòng. Bỗng hắn ta nhớ ra một người. Nhưng sao có thể, thứ đàn bà rẻ mạt ấy đâu có khả năng quen biết người đàn ông này. Không thể nào. Lãnh Thanh Phong bị ý của bản thân khiến buồn cười.[/BOOK]
[BOOK]Đêm tối bầu trời đen như mực ẩn chứa sự huyền bí và cả những điều đáng sợ.. Màu đen là màu của sự bí ẩn khiến con người ta dễ rơi vào mộng mị hư ảo. Màu đen còn là màu của địa ngục của ác quỷ..
Tại Ám Nguyệt, nơi gọi là địa ngục trần gian, hiếm có ai vào đây mà lúc trở ra toàn vẹn. Không chưa nói đến việc toàn vẹn đó là điều quá xa xôi. Người nào đi ra từ Ám Nguyệt mà giữ được mạng đã gọi là kì tích. Trong căn phòng tối om không nhìn thấy năm đầu tay, cánh cửa bỗng mở ra đèn vụt sáng chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách. Đường Vũ Hạo bước vào, khuôn mặt lạnh lùng đầy chết chóc ẩn sau mặt nạ màu bạch kim. Ở góc phòng Lãnh Thanh Phong nằm bất động dưới đất.
- Bắt đầu đi!
Hắn nhàn nhã ngồi xuống ghế rồi ra lệnh.
Phi Hổ, Hắc Báo cùng thuộc hạ phía sau tất cả đều mang mặt nạ đen che kín khuôn mặt không ai nhận ra, đây cũng chính là điểm đặc biệt của Ám Nguyệt. Nghe Đường Hạo ra lệnh một người phía sau bước lên lấy trong túi áo ra một ống tiêm đem chất lỏng đưa vào cơ thể người đang nằm dưới đất. Chưa đầy một phút Lãnh Thanh Phong đã tỉnh lại.
- Các người là ai? Tại sao bắt tôi tới đây?
Lãnh Thanh Phong đầy cảnh giác nhìn nhóm người trước mắt. Hắn nhớ rõ ràng bản thân đang ở cùng chỗ với Hạ Uyển Nhi trong vườn hoa Kỷ gia rồi bị một lực đạo rất mạnh ném ra xa đến bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đây là tình huống gì? Mấy người này hắn ta không quen biết mà cũng không đắc tội thì phải.
Đường Hạo không nói gì, hắn vẫn im lặng nhưng bàn tay để trên bàn đã bắt đầu gõ một nhịp. Hắc Báo cùng Phi Hổ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi lắc đầu thở dài nhìn con người ngu ngốc dưới đất kia. Ai nha! Đúng là nam cặn bã ngu ngốc mà. Thật mất mặt đàn ông. Hắn ta quả thật đắc tội người không nên đụng rồi. Nhìn xem nhìn xem nhịp gõ đầu tiên vang lên rồi kìa.
Trong không gian yên tĩnh, ngay sau khi tiếng gõ bàn vang lên. Chỉ thấy có ba người phía sau bước lên, một người tiến vào góc phòng nhấn cái nút ẩn trong tường. "Rắc" một cái xung quanh căn phòng mấy bức tường liền biến mất hiện ra một khung cảnh thật khủng khiếp, không phải gọi là ác mộng mới đúng. Trên trần nhà và dưới sàn phía sau tấm kính cường lực chống đạn là hàng chục, hàng trăm con cá hổ với hàm răng sắc nhọn kinh người. Bên phải và bên trái là nơi toàn rắn độc đủ loại. Lãnh Thanh Phong nhìn cảnh tượng này không khỏi rùng mình.
- Sao? Mới đấy đã sợ?
Đường Hạo cười lạnh một tiếng.
Lãnh Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người áo đen tiến lên trói lại. Hắn ta không ngừng vùng vẫy nhưng đều vô ích, mấy người này đều như sắt thép vậy rất là khỏe. Thật kinh người.
- Anh là ai? Thả tôi ra. Không tôi sẽ không để yên cho mấy người.
Lãnh Thanh Phong vừa nói vừa giãy giụa.
- Ồ! Vậy sao?
Đường Hạo đứng dậy tiến về phía người đang bị trói trước mặt từ trên cao nhìn xuống đầy diễu cợt.
- Đừng tưởng tôi không làm gì được mấy người. Đợi tôi ra khỏi đấy thì mấy người biết tay.
Lãnh Thanh Phong vừa nói xong thì một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, tưởng chừng như tiếng cười của ác quỷ vang vọng khắp căn phòng. Tất cả mọi người có mặt không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng tặng cho Lãnh Thanh Phong một ánh mắt thương hại. Muốn cho chủ thượng biết tay ư chỉ sợ hắn ta mạng còn khó giữ nữa là. Thật là chuyện cười nhất từ trước tới nay.
- Được, tôi chờ!
Đường Hạo trở lại ghế ngồi xuống, tay hắn lại gõ lên bàn một tiếng nữa.
Sau tiếng gõ này Đường Hạo cầm cây súng bạc trên bàn. "Cạch" tiếng súng lên đạn. "Đoàng" đạn nhắm ngay chân Lãnh Thanh Phong, máu tươi đỏ chói như dòng suối chảy ra từ chân hắn ta. Đường Hạo thủi thủi họng súng rồi để lên bàn cất giọng:
- Lãnh tổng món quà này được chứ?
- Khốn kiếp!
Lãnh Thanh Phong quát lớn vì đau mà mặt mày nhăn nhó, trán rịn đầy mồ hôi.
- Mới vậy đã không chịu được sao? Hừ! Có gan dám đụng vào người phụ phụ nữ của tao vậy mà chỉ có bản lĩnh này?
Đường Hạo xoay xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay.
- Phụ nữ?
Lãnh Thanh Phong khó hiểu cố gắng suy nghĩ cơn đau từ chân liên tục truyền đến khiến hắn ta không ngừng run rẩy.
- Mới vậy đã quên sao Lãnh tổng? Vậy thì phải làm gì đó giúp Lãnh tổng nhớ ra rồi.
Đường Hạo vừa nói vừa chơi đùa cái điều khiển từ xa trong tay. Sau đó liền nhấn cái nút đỏ phía trên, tấm kính dưới nền nhà liền từ từ mở ra. Cái bể cá to lớn dần dần không còn cái gì ngăn cản. Đồng thời Lãnh Thanh Phong cũng bị treo ngược lên máu tươi từ vết thương ở chân nhỏ xuống nước phía dưới, mùi máu tanh khiến đàn cá hổ không ngừng vùng vẫy hưng phấn bơi qua bơi lại.
- Thế nào? Lãnh tổng đã nhớ ra chưa?
Hắn không ngừng đùa giỡn với đồ vật trong tay như một thú vui tao nhã. Nhưng cái đồ vật ấy bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của một người mà cũng có thể khiến người đó sống không bằng chết.
Nhìn đàn cá bơi qua bơi lại dưới chân với bộ răng sắc nhọn Lãnh Thanh Phong chợt lạnh sống lưng một cảm giác chết chóc dâng lên trong lòng. Bỗng hắn ta nhớ ra một người. Nhưng sao có thể, thứ đàn bà rẻ mạt ấy đâu có khả năng quen biết người đàn ông này. Không thể nào. Lãnh Thanh Phong bị ý của bản thân khiến buồn cười.[/BOOK]