Ai là người bất hạnh nhất trong Detective Conan

Ai là người bất hạnh nhất trong Detective Conan


  • Số người tham gia
    331
topic mới lập hôm nay vẫn còn sửa được mà

bạn vào nút "sửa chữa" ý , rồi lựa chọn "khung soạn thảo đầy đủ" , rồi sửa tên topic thôi
 
Đúng đấy bạn ạ , mỗi người đều có một nỗi đau riêng , không ai giống ai , đừng đem nỗi đau của họ đi so sánh như thế ..ai bất hạnh hơn ai ....?
Mình thì thấy bạn yêu Hai , nhưng cái gì cũng có chừng mực , mình sẽ kể cho bạn nỗi đau của Ran....

- Bố mẹ li thân từ năm 7 tuổi , cái tuổi hồn nhiên ngây thơ , cái tuổi ăn học , chưa biết gì mà đã thiếu thốn tình thương cha mẹ...
-Sống với một người bố tệ hết mức , Tiền làm ra nuôi con gái thì chẳng có mà hàng tháng cứ nhậu nhẹt bê tha , gái gú tùm lum, chè chén , lúc nào cũng trong cái bộ dạng say khướt , nhà cửa thì như bãi chiến trường , hỏi có người con nào chịu được người cha như thế quá 3 ngày không ?
-Lúc nào cũng vùi đầu vào việc nhà mà không có thời gian học ...
-Có người bạn thân từ nhỏ mà lúc nào cũng chúi đầu vào vụ án...
-Rồi bạn trai bỏ đi , làm cô chờ cho sông cạn đá mòn ... biệt tăm biệt tích , hiếm lắm gọi về một hai lần rồi lẩn luôn , chẳng có người bạn gái nào mà chờ được như thế cả ... Nếu là cô gái khác thì chỉ cần một tuần không thấy mặt là cua thằng khác ngay . Cô luôn lặng lẽ giấu nước mắt của mình không cho ai biết , cô luôn chờ đợi một người không có hi vọng trở về .
-Cô luôn đau khổ giùm người khác nên còn nhiều nỗi đau lắm , kể đến 10 năm cũng chẳng hết ...

=> vote cho Ran dù mình không thích cái trò so sánh này một tí nào ...
 
Ai-chan thì mất hết gia đình, người mình yêu thì đã có ng khác, bị bọn áo đen truy sát.
Akemi thì chết vì cứu em, đến lúc chết vẫn không biết Akai có yêu mình không
Sato thì mất bố từ nhỏ
Ran thì bố mẹ li thân
..
Mỗi người khổ một nỗi riêng, không thể đem ra so sánh
Tuy nhiên là fan Ai nên vote cho Ai-chan suốt đời.
 
@Bánh Rán: Ông Mori nhậu nhẹt vậy thôi nhưng cũng vẫn lo cho gia đình, vẫn quan tâm cho bà Eri ... (như tập 37) ... và tặng bánh cho bà ấy nhân ngày Valentine trắng ! Ổng hám gái nhưng lâu lâu cũng dễ thương thiệt mà !^^

Haizzz, nói chung ai cũng khổ hết, mà có khổ thì mới tiến lên được chứ đúng k ? :KSV@01::KSV@01::KSV@01:
 
@Bánh Rán: ss dìm ông Mori ghê thế :|
Vào đây đau đàu quá đi, nhắm mắt votedaidj dậy:KSV@08:
 
Nguồn: hiepsibongdem08 - dienanh.net



Lần đầu tiên đọc đến những chap có nhân vật Jodie, tôi đã nghĩ ngay đến hình ảnh một đóa hoa hồng. Xinh đẹp và rạng rỡ. Nhưng nếu cố ý bước đến gần, bạn sẽ chạm vào gai nhọn và chảy máu như chơi.

Trước đây, tôi nghĩ Jodie là một phụ nữ từng trải với khả năng che dấu bản thân một cách thuần thục, giống như đóa hồng đỏ kiêu sa không ai có thể chạm vào. Ngày mà Jodie chạm mặt Vermouth lần đầu tiên cũng là lúc thời thơ ấu của cô chấm dứt . Trong trí nhớ của cô bé 5 tuổi chỉ còn lại hình ảnh của nữ sát thủ quyến rũ trong bộ đồ đen, bên cạnh là xác người cha đang nằm bất động và câu nói đầy ẩn ý:

“A secret makes a woman woman…”


Và cô bé Jodie ngây thơ đã biến mất từ ngày đó. Chỉ còn lại một nữ đặc vụ Jodie không ngừng theo đuổi dấu vết băng đảng áo đen để trả thù cho cha mình và bảo vệ những người vô tội.

Vậy mà hôm nay, khi đọc đến chap thứ 4 của tập 65, tôi lại thấy ở cô gái ấy hình ảnh một đóa hồng màu tím. Tại sao lại là màu tím? Đó là một màu mạnh vừa đủ, rất sắc nét, sâu, gần với màu đen nhưng vẫn có nét sáng. Đó là một thứ màu khi đặt cạnh màu đen thì toát lên nét quý phái, sang trọng chứ không u ám lịm đi. Một màu đẹp. 

Hoa hồng tím, giống như Jodie: sâu thẳm, ẩn chứa một nội lực mạnh mẽ, nồng nàn, biểu hiện những khát vọng luôn luôn rực sáng, không bao giờ có thể bị lay chuyển bởi bất cứ thế lực nào, dù hùng mạnh đến đâu. Đó là những gì tôi đã nghĩ về Jodie.

Điều khiến người ta nhớ nhất ở Jodie có lẽ là nụ cười. Hầu như trong những chap có mặt cô, ta đều nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy. Là tại vì cô không biết buồn, hay tại vì cô quá mạnh mẽ?

Tất cả đều không phải. Đó chỉ là vì nỗi ám ảnh thời thơ ấu vẫn còn khiến trái tim cô nhức nhối, vì hơn hai mươi năm sống trong vỏ bọc FBI, cô đã được dạy rằng luôn phải che dấu cảm xúc thật của mình.

Jodie không phải mẫu người tình cảm như Ran, không dịu dàng như Akemi, cũng không quá lạnh lùng lý trí như Haibara. Cô là tập hợp những tính cách khác nhau của những nhân vật nữ trong truyện: một chút yếu đuối, một chút kiên cường, một chút lạc quan, và đôi khi có phần trẻ con nữa.

Nếu so với Akemi thì tình yêu của Jodie dành cho Akai có lẽ không hề thua kém. Chỉ có điều cô không biết cách để bộc lộ tình yêu ấy.

Chấp nhận để cho bạn trai của mình tiếp cận một cô gái khác, Jodie đã đem tình yêu của mình đánh cược vào một trò chơi may rủi, để rồi cuối cùng phải thua trong đau đớn. Cô đã quá tin tưởng vào tình yêu của mình, không tin rằng người mà cô yêu, người đồng đội bao năm sát cánh lại có thể bỏ rơi mình dễ dàng như thế.

- Hả? Hai người đã bắt đầu hẹn hò ư? Và như anh đã nói lúc trước, đó là một người của tổ chức áo đen, Miyano Akemi?
- Đúng vậy. Đó là lý do tại sao chúng ta phải kết thúc ở đây…
- Khoan đã! Không phải anh hẹn hò với cô ấy chỉ là để thâm nhập vào tổ chức đó thôi sao? Ý anh là sao? Tại sao lại là “chúng ta phải kết thúc”?
- Bởi vì tôi không đủ bản lĩnh…Để yêu cùng lúc cả hai người phụ nữ!


Nếu như Akemi là ánh trăng nhẹ nhàng, trong sáng, thì Jodie lại giống như tia nắng mặt trời vui tươi, rực rỡ. Hai cô gái ấy đã cùng đem lòng yêu thương một chàng trai, và cô gái Akemi mỏng manh, tưởng chừng như yếu đuối ấy đã dành được trái tim của Akai.

Jodie có buồn không? Tất nhiên là có chứ. Nhưng cô đã không làm gì để níu kéo Akai trở lại.

Không phải vì cô không tin mình không đủ bản lĩnh giữ Akai, mà vì cô đã nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Akai khi ở bên Akemi. Cô hiểu rằng, chỉ có cô gái như Akemi mới đủ sức sưởi ấm trái tim lạnh giá của Akai.

Dù vậy mình vẫn cảm thấy vui…Mình vẫn thấy vui vì còn cơ hội được làm việc cùng anh ấy…

Jodie đã im lặng rút lui, tự nguyện âm thầm ở bên cạnh chúc phúc cho Akai, quan tâm Akai theo cách của riêng mình:

- Anh không sao chứ Akai?
- Ừ, ừ…
- Anh đang kiệt sức vì mất ngủ đấy. Nhìn mắt anh thâm quầng kìa!
Hay:
- Cháu lo cho Akai quá. Anh ấy dành quá nhiều tâm sức cho trận đánh này, đến nỗi bỏ ăn bỏ ngủ…


Khi Akemi mất đi, Akai đau đớn bao nhiêu thì Jodie cũng đau lòng bấy nhiêu. Đối với Akemi, Akai vừa yêu, vừa mang mặc cảm có lỗi vì đã từng lừa dối cô ấy. Anh tự dằn vặt mình vì cái chết của Akemi, anh giữ lại tin nhắn cuối cùng của cô, anh luôn nghĩ về cô. Đó là tình yêu, là sự ân hận, hay là hối lỗi? Có lẽ là cả ba.

Ký ức về một người đã khuất bao giờ cũng rất đẹp. Nó có thể ngự trị trong trái tim người sống suốt đời (Haibara)

Dù Akai không khóc, nhưng anh đã rất đau. Và Jodie cảm nhận được. Còn gì buồn hơn khi nhìn người mình yêu đau khổ vì một người khác, nhất là khi mình không thể làm gì để giúp cho người ấy.

Cái chết của Akemi giống như một phát súng bắn vào trái tim Akai, thì cái chết của Akai lại là ngàn nhát dao ghim vào trái tim của Jodie. Cô không thể tin, và không muốn tin rằng những điều mình vừa nghe là sự thật.

- Rõ ràng là bẫy mà! Sao sếp không ngăn anh ấy lại?

- Không! Không phải Shuu! Đó chỉ là kế thế mạng mà thôi!

- Có phải…là tôi đã nhầm không?

Nếu là Akemi, có lẽ cô đã khóc, nhưng Jodie thì không thể. Lý trí của một sỹ quan cảnh sát không cho phép cô tỏ ra yếu đuối. Để rồi khi xác nhận tin Akai đã chết, khi chỉ còn một mình, cô đã không thể nào kìm nén cảm xúc … 

Và khóc.

Nữ điệp viên FBI gan dạ, đứng trước bọn tội phạm không hề mảy may run sợ ấy, đã khóc vì một người đàn ông. Một người đàn ông đã từ bỏ cô để đến với người con gái khác. Một người đàn ông chẳng yêu cô.

Shuu…Tại sao? Tại sao anh lại ra đi nhanh đến vậy?

Xem tới đoạn Jodie chạy đi tìm kiếm một bóng người giống Akai trên phố, tôi đã nghĩ đến nhân vật Yoo Jin trong Bản tình ca mùa đông. Cũng là khuôn mặt thảng thốt khi gặp lại người mình yêu, cũng là ánh nhìn cố níu kéo một tình yêu tưởng đã mất đi mãi mãi, chỉ mong sao đó đừng là ảo ảnh.

Vừa vui mừng, nhưng cũng vừa lo sợ. Cô lo sợ người mình vừa gặp ấy chỉ là một hình bóng thoáng qua, lo sợ hi vọng vừa nhen nhóm trong lòng sẽ tan biến…

Không thể! Mày nhầm rồi! Đó là một người khác!!!
Đấy chỉ là ảo tưởng…Người đó không thể là Shuu!

Akai Shuuichi chết rồi! Đừng có bao giờ nhắc tên anh ta ra nữa!

Đúng vậy…Anh ấy đã chết…Không phải ta đã nói hàng trăm lần rồi sao?
Cái vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi…
Hi vọng đừng lặp lại lần thứ hai…những gì vừa trải qua…giống như một viên đạn, đốt cháy trái tim ta…


Thật vui mừng biết bao khi cô biết rằng mình đã không nhìn lầm. Cô đã tìm được Akai. Cô có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn nói với anh. Vậy mà…

- Shuu, có phải là anh không? Hãy nói gì đi! Anh không nhận ra em sao?

Akai Shuuichi đứng trước mặt cô bây giờ giống như một người xa lạ, anh đã không còn nhớ gì nữa. Nhưng liệu đó có thật sự là anh, hay đây chỉ là một bắt đầu cho một âm mưu mới?

Dù thế nào, cũng xin được chúc phúc cho cô - đóa hồng tím mãi không tàn lụi.…
mới đọc xong bài này vote cho đóa hoa hồng tím

 
Nói tóm lại , người đau khổ nhấ trong d.c là Ran và Ai vì tác giả chủ yếu nêu nổi bật tâm trạng hai người này mờ =>fan Ran thì vote cho Ran
 
Akemi còn khổ hơn Ran và Ai ấy chứ. Mồ côi bố mẹ từ nhỏ, chỉ còn mỗi người em gái.Bạn trai thì lợi dụng mình để vào tổ chức, ko thể cức đc Shiho , mà phải trả giá đắt, đến phút cuối còn ko biết Akai có yêu mình ko. Ran thì bố mẹ vẫn còn, chỉ li thân, biết Shinichi còn sống và cũng biết Shinichi yêu mình, tuy nhiên ông bố uống rượu, háo sắc quá. Ai-chan thì vẫn còn ông Agasa, đội thám tử nhí, cô Kobayashi,.... tuy nhiên người mình yêu đã có người khác, vì Ran giống Akemi nên đã giấu kín tình cảm của mình, lại còn giúp Conan chế thuốc giải để sớm trở về với Ran, mặc dù biết như thế thì cậu sẽ rời xa mãi.
 
Ây dà thoạt đầu lúc đọc tựa đề thì vote cho Ai-chan đáng thương. Nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy Akemi mới là cô gái đáng tội nghiệp nhất, đau khổ nhất là không còn sống nữa:KSV@17: nổi bất hạnh này biết ai sánh bằng.
Tuy nhiên người nằm xuống đó một nấm mồ, người còn sống thì phải chịu mọi sự dày vò, ân hận, lo sợ, buồn đau...
===>Tóm lại hai chị em của Ai-chan và Akemi-chan ai cũng tội nghiệp hết huhu :KSV@16:
 
Mặc dù iêu Ran zô cùng nhưng iêm vote mục "khác và kể tên, tại sao".
Ng bất hạnh nà iêm, coi DC từ những ngày đầu đến h nhưng chưa có kết thúc, cứ dông dài mà iêm thì nghiện ko thể bỏ, chap nào iêm cũng theo dõi, tới h là chap 830 r nhưng iêm càng đọc càng nghiện :KSV@07: hơn nữa cái vụ mọi ng đồn tháng 10 ko còn DC làm iêm càng thấy iêm bất hạnh :KSV@09:
Giỡn thâu chứ iêm chẳng bik vote sao, zô lảm nhảm thâu =)) êm chại đơi =))
 
Nười khổ nhất là tác giả khi tuần nào cũng phải cố gắng trả lời những thắc mắc của chúng ta!!! :KSV@05:
 
mặc dù mình đã vote cho Ai nhưng nếu h mình được chọn mình sẽ vote cho Ran ( đừng ai ném đá mình nhá :KSV@17:)
nếu xem DT movie 4, Ran bị mất trí vè quên hết tất cả mọi người, cả Shin cô cũng quên nhưng khi nhìn hay nghe tên Shin cô luôn có cảm giác quen thuộc mà cả bố hay mẹ cô, cô cũng k thấy được như thế. Vì từ nhỏ cô đã sống xa mẹ, bố cô vẫn thương cô nhưng luôn luôn trg men say. Nguồn động lực chính của cô chính là Shinichi. dù ran có muốn buông tay Shin ra hay k, thì cô cũng k thể nào làm được. vì hầu như kỉ niệm suốt 18 của ran đều gắn vs shin, nếu quên nó đi khác nào tự đánh mất tất cả quá khư của mình.
 
theo công bằng , Akemi khổ nhất. Nhưng theo định nghĩa của một fan, Ai chan em sẽ vote suất cuộc đời này, kiếp sau và kiếp sau nữa.
Nói chung mỗi người có một nỗi khổ khác. Akemi và Shiho , cả Jodie thì mồ côi. Sato còn mẹ, Ran còn cả bố lẫn mẹ. Cũng Akemi, Shiho, Jodie ko đến đc với ng con trai mình yêu. Ran còn có Shin, Sato còn có Takagi.Akemi vì cứu Shiho mà phải chết, Shiho vì yêu qusi Shin và Ran nên đã nhường Shin cho Ran vì luôn muốn ran hp. ( ấy thế mà có mấy fan ran cứ bảo Hai cướp Shin cơ đấy) Nên , theo công bằng , thì em vote cho Akemi, nhưng vì là SMF, MFC nên em luôn vote cho Ai.
 
e thì nghĩ đó là Vermouth, cuộc đời của bà này đúng là bí ẩn nhưng qua truyện cũng phần nào biết đc cuộc sống đó có quá nhiều bi kịch....Đôi khi cái chết không đc coi là bi kịch, bởi dù gì đó cũng là 1 cách giải thoát, nhưng sống 1 cuộc sống bí mật, 1 quá khứ không tốt đẹp, nhìn vào ver e thấy có một sự uất hận, nc mắt chảy ngược đằng sau bà.....
 
Aj cũng có một nỗj bất hạnh riêng ko thể nój là aj bất hạnh hơn aj dc vì có ̃ nỗj đau thì chỉ ng tr cuộc ms hjểu dc
 
Quay lại
Top Bottom