[16+] Thị cảm ( Controller)

Tôi vẫn đang dành thời gian để viết tiểu thuyết này, hãy lựa chọn "thích" nếu bạn muốn tôi tiếp tục.

  • Thích. Tiếp tục viết.

    Số phiếu: 0 0,0%
  • Không. Ngừng lại.

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    0

Phuongduy.95

Lửng lơ
Tham gia
18/6/2019
Bài viết
7
Thị cảm ( Controller)
-Phương Duy-
Cảnh báo: Truyện có nội dung không phù hợp với trẻ dưới 16 tuổi, người có các vấn đề về tâm lý ( không kiểm soát được hành vi, rối loạn cảm giác v.v...) Nếu bạn là người có những khuyến cáo trên, vui lòng đừng tiếp tục đọc. Tôi sẽ không chịu bất kì trách nhiệm về pháp lý nào. Cảm ơn.
Tên nhân vật, nội dung và cơ quan, tổ chức trong truyện ĐỀU LÀ HƯ CẤU.

qqq.jpg



Nội dung chính:
Cô gái Khả Đan- người có khả năng kì lạ là có thể nhìn thấy cái chết của ai đó trong tương lai và một mảng kí ức không rõ ràng nếu chạm vào họ - bị lôi vào cuộc vì bạn thân của cô là một trong những nạn nhân của kẻ thủ ác...
Mọi cố gắng dường như là vô nghĩa, "hắn ta lợi dụng sự thù hận và lòng trắc ẩn của chúng ta để có được thứ hắn muốn. Hắn ta âm thầm đi lại trong bóng tối thành phố, đối với hắn ta, giết người là một nghệ thuật. Hung thủ là một kẻ đam mê cái đẹp đến cuồng loạn, đầu óc vô cùng tinh vi và thông minh."
Sau mỗi vụ án, chỉ còn lại xác người và những bông hoa hải đường-dấu hiệu cá nhân của hắn- lời thách thức với cảnh sát.
Liệu Khả Đan có thể cứu được những người mà cô có thể thấy được cái chết của họ? Hay chỉ làm trò vui tiêu khiển cho tên sát nhân "Hải đường"?
 
CHƯƠNG 1: TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU
Một ngày nữa lại đến, ánh sáng tràn vào phòng, xuyên qua lớp rèm chiếu thẳng vào mắt. Tôi vặn vẹo người trên gi.ường, cố nán lại thêm chút nữa. Giây phút được nằm thêm chừng hai, ba phút mỗi sáng khi cần dậy sớm thật tuyệt, cứ như thiên đường vậy. Hồi chuông báo thức lần thứ hai vang lên, tôi hốt hoảng bật dậy như cái máy, rời khỏi gi.ường và lao ngay vào nhà vệ sinh.

Một ngày bình thường, mọi thứ diễn ra như thường lệ. Tôi đeo găng tay vào, sáu giờ năm mươi chen chúc trên xe bus đông người, bảy giờ hai mươi lăm đến cổng cơ quan, năm phút chạy thật nhanh vào trong để quẹt thẻ điểm danh.

-Khả Đan đâu rồi? Lại đến trễ! Trời ơi, tôi phát điên mất thôi! Vương, khi Khả Đan tới, đưa cái này cho cô ta, tôi cần cô ta phải hoàn chỉnh nó trong sáng nay! Mọi người nghe đây! Mười giờ tất cả vào phòng họp, rõ chưa?

Phía bên dưới vài giọng chán chường yếu ớt vang lên: “vâng,sếp.” Tôi đứng từ xa thấy bóng dáng đậm đà mập mạp của sếp, vội núp ngay vào một góc khuất của bức tường.

Đặt mông xuống ghế, tôi thở phào nhẹ nhõm. Đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi lăm. “ Ông này hình như không ngủ để giảm cân à?” tôi khẽ cằn nhằn. Tên đồng nghiệp đáng ghét ngồi kế bên ( mặc dù đã cách nhau một miếng chắn nhưng tôi vẫn ghét hơi thở của hắn ta làm sao) ném qua một xấp giấy dày cộm:

- Nè, đồ dị hợm, sếp nói hoàn thành trong sáng nay.

Đúng vậy, không sai đâu, anh ta vừa gọi tôi là đồ dị hợm. Tại sao tôi không phản kháng à? Dễ hiểu thôi, tôi đã quen với cái cách gọi đó từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Họ gọi tôi như vậy bởi vì lúc nào tôi cũng đeo găng tay, khi đánh máy tính hoặc ăn cơm, thậm chí khi tôi vào toilet. Mẹ tôi gọi đó là món quà của Chúa. Tôi nghĩ bà ấy chỉ muốn an ủi một đứa trẻ đột nhiên bị tách ra khỏi xã hội như tôi thôi. “Món quà ư? Hài hước thật.”

- Có nghe tôi nói gì không vậy?

- Có, rất rõ, từng chữ một. Cảm ơn.

Tôi lướt qua xấp giấy trên bàn, ngán ngẩm. Tôi làm việc cho một tòa soạn báo, không, tôi không có vinh dự là người được đi săn tin và viết bài đâu, công việc của tôi là ngồi ở tòa soạn năm này qua tháng nọ để chỉnh sửa lại bài viết của họ, sau đó gửi qua phòng in. Không phải do sếp ghét tôi, ông ta không cho tôi đề tài để viết. Nhưng lần nào tôi ra thực địa là y như rằng lần đó xảy ra chuyện. Nửa năm trước, sếp đưa tôi một đề tài về những kẻ rải đinh trên đường phố, tôi lại lái xe rà theo một cậu bé đến khi đưa được cậu ấy về đến nhà, hậu quả là sếp bị cấp trên mắng té tát khi không đủ dung lượng bài viết. Thế là sau hai lần tin tưởng sai lầm, sếp quyết định cho tôi dũa đũng quần ở tòa soạn.

- Vương, ngay lập tức qua đội hình sự của công an đi. Tôi nhận được tin báo có án mạng nữa rồi! Cậu phải nhanh chân lên đấy! Đừng để các phóng viên khác giành tin độc quyền của chúng ta!

- Rõ! Sếp!

Anh ta trước khi rời đi còn nán lại vài giây đủ để phá tan ngày thứ tư của tôi:

- Cái tên Lê Tiến Vương lại sắp làm cho giới báo chí điên đảo vì độ nóng sốt của việc đưa tin nữa rồi. Bao giờ cái tên Trần Khả Đan mới được lên mặt báo đây?

- Thế cậu có muốn tên cậu được đặt kế tên tôi trên báo không?

- Là sao?

- Khi tôi giết cậu, cả hai chúng ta sẽ được đề tên.

- Đồ dị hợm.

Hắn ta lầm bầm rời khỏi văn phòng. Tôi ngán ngẩm đọc từng bài viết, khoanh dấu mực đỏ vào những lỗi sai và dò tìm trên máy tính để chỉnh lại. Kim đồng hồ cứ chậm chạp nhích từng tý một, bên trái tôi, một nhân viên nữ khác đang lén sử dụng điện thoại để nhắn tin. Cô ta quên tắt âm bàn phím, tôi nghe rõ mồn một tiếng soạn văn bản. Bên phải là bàn làm việc của Vương, hình như hắn ta còn để máy tính chưa kịp tắt, tôi nghe thấy tiếng quạt gió làm mát của CPU đang hoạt động. À, quên nữa, dạo này dân trong cả thành phố ăn không ngon, ngủ không yên vì vụ giết người liên hoàn chấn động. Nếu vụ án này nạn nhân được trói bằng miếng lụa màu trắng và miệng nhét đầy hoa hải đường nữa, thì đó là vụ thứ tư của hắn. Tất cả công an toàn thành phố đã tham gia, họ lùng sục khắp nơi, cảnh báo người dân không nên đi về quá mười một giờ, nhưng cái tên sát nhân này vẫn bất chấp, hắn ta bắt người, tra tấn rồi giết chết một cách dã man. Biết làm sao được, cả thành phố đông đúc cả nghìn dân, hắn ta đứng trong tối để giết chóc, chúng ta ngoài sáng đi tìm, khác nào mò kim đáy bể. Tôi dựa người ra ghế, mắt nhìn lên quạt trần, cánh quạt quay đều đều làm đầu óc tôi như mụ mị hẳn đi, tôi nghĩ mãi về tên giết người điên cuồng ấy, “ước gì có thể một lần ra thực địa cho một vụ án ngầu thế này…”

- Làm sao nữa vậy?

Tôi đặt chiếc túi ni lông vừa mua ở cửa hàng tiện lợi đầu ngõ, lấy một lon coca ra, tiếng hơi ga bật lên thật khoan khoái khi tôi khui nó, tôi đặt nó vào tay của Kiệt. Trong túi còn lại một lon bia, tôi cầm lấy nó rồi uống một hơi thật dài.

- Tại sao mua nước ngọt cho tớ mà lại mua bia cho mình?

- Làm sao cậu biết?

- Tớ có thể ngửi mùi. Đôi mắt vô dụng này đã làm cho thính giác, thị giác của tớ phát triển vượt bậc đấy!

Đó là Kiệt, có lẽ trên thế giới này chỉ có mình cậu ấy chịu làm bạn với một người như tôi, và cũng có lẽ cậu ấy cũng là người duy nhất mà tôi cảm thấy rất an toàn, bình yên, được làm chính bản thân mình khi bên cạnh. Bằng chứng là tôi không cần phải đeo găng tay khi bên cậu ấy, đôi lúc vô tư chạm vào người cậu ấy không một chút lo lắng, sợ sệt.

Vì sao ư?

Vì Kiệt bị mù.

Và vì tôi có khả năng nhìn thấy cái chết của họ khi tôi chạm vào họ. Khi chạm vào Kiệt, tôi chẳng thấy gì cả, hoàn toàn là một màu đen bao trùm.

Đó gọi là món quà của Chúa. Nhưng đối với tôi, nó là một lời nguyền rủa.

- Không! Con không đi! Con không bị bệnh! Xin bố đấy!

- Mình à, con gái chúng ta chỉ là…chỉ là có chút khác biệt thôi. Xin anh đừng bắt nó đến bệnh viện tâm thần!

- Có chút khác biệt? – ông ta rít lên – cô nghĩ rằng nó có chút khác biệt? Tháng trước nó đã nói với tôi rằng bà sẽ bị ngã xuống cầu thang, bố về sớm đi qua điện thoại. Kết quả là cuộc gọi tiếp theo là của bệnh viện, và bây giờ thì mẹ của tôi ở đó! – Ông ta chỉ vào bàn thờ của bà trên bàn – Hôm nay nó chỉ vào một nhân viên trông tàu hỏa nói rằng ông ta sẽ gặp tai nạn. Bây giờ cả xóm đang tập trung lại để xem tai nạn đường sắt bên dưới thôn. Cô nghĩ đó là khác biệt? Nó là một con quái vật! Một điềm gở! Đi! Theo tao!

Ông ta vừa nói vừa kéo tay con bé, nó ngồi dưới đất, sức trẻ con không đủ chống đỡ, đôi chân gầy khẳng khiu giẫy đạp xuống nền bùm bụp. Ông ta sẽ không dừng hành động đó lại nếu người mẹ không hét lên:

- Được rồi! Tôi dẫn con đi! Tôi dẫn nó khỏi nơi này là được đúng không?

- Cô vừa nói gì? Dẫn nó đi? Cô muốn rời bỏ tôi sao?

- Chính anh là người rời bỏ mẹ con tôi!

- Được…- Ông ta thả bàn tay con bé ra, cánh tay gầy guộc rơi không còn sức lực- được, đi đi, mau lên.

Con bé giương đôi mắt to, màu nâu nhạt nhìn bố mình. Gương mặt ướt đẫm nước mặt, mái tóc ngắn ngủn bệt dính vào đầu, nó sợ hãi lùi người lại cho đến khi lưng chạm vào tường. Hai chân nó co lại, rút người, thu nhỏ nhất có thể để trốn tránh. Người mẹ vội vã vào phòng, xếp đồ đạc vào vali, vừa làm vừa khóc. Ông ta không hề có ý định ngăn cản, vẫn chờ để chắc chắn rằng họ sẽ rời đi.

- Đứng lên đi, con.

Giọng mẹ nhẹ, run rẩy, từ cổ họng phát ra vài tiếng nói như phẫn uất, như nghẹn lại. Nó đứng dậy nép người ra phía sau lưng mẹ mình, nắm vạt áo mẹ mặc, chân như muốn ngã khụy, không còn chút sức lực nào.

Trời bắt đầu tối, hoàng hôn buông dần phía xa, những ngọn núi mờ dần, dòng người hiếu kì ở cuối thôn cũng bắt đầu về nhà. Con bé đến cổng, chỉ kịp quay đầu lại, nhắc khe khẽ:

- Bố đừng đánh nhau với người khác nhé, bố!

- Mày!

Ông ta nghiến răng bật ra tiếng gọi, nó co rúm người, vội vã lao nhanh ra phía mẹ mình. Cái bóng dài đổ qua phủ trọn cái bóng ngắn, nhỏ bé, liêu xiêu.

- Khả Đan, ngày mai giỗ bố, con có đi viếng mộ với mẹ không?

- Không. Con mệt. Mẹ cũng đừng đến làm gì, chuyện đã qua hơn mười năm rồi, mộ đã lạnh, vụ án đã hết thời gian xét xử rồi.

Tôi đặt lưng xuống gi.ường sau một ngày dài khổ tận cam lai. Mười giờ họp, sếp đã mắng tôi tới tấp đến tận hơn một giờ chiều, tan làm với cái tâm trạng không thể nào tệ hơn, cũng may là còn được ngồi bên cậu ấy một lát, không thì đầu tôi nổ tung mất. Tôi nghiêng người nhìn tấm hình được lồng khung trên bàn làm việc. Mẹ và tôi, lúc đó tôi mười bốn tuổi, vừa chuyển đến cái thành phố này để sống. Sau khi rời khỏi căn nhà đầy ghê rợn đó, chúng tôi đã đi đến thành phố này. Thật ra, mẹ tôi cũng không hề xác định rằng mình sẽ đi đâu, chỉ bắt đại một chuyến xe rồi ôm lấy con mình, lúc ấy tôi còn run rẩy vì sợ hãi. Vậy mà đã hơn mười năm. Tối hôm đó, khi đã đuổi chúng tôi đi, ông ta hí hửng đến ngay nhà nhân tình. Vì đột xuất đến cho nên cô ta đã không kịp giấu th.ân thể lồ lộ dưới lớp chăn và một gã đàn ông khác đang ngượng chín mặt tìm quần áo của mình. Bố tôi đã không ngăn nổi cơn thịnh nộ, lao vào tên đàn ông đang đứng tồng ngồng đó. Chỉ nghe kể lại, hắn ta hất tay khiến bố tôi ngã đập đầu vào thành gi.ường, tử vong. Hắn ta được tuyên án “vô ý gây chết người”.

Ấy vậy mà đã hơn mười năm.

- A lô?

- Kiệt à…

- Ừ?

- Không, tớ chỉ gọi để nghe giọng cậu một lát thôi.

- Hâm. Làm sao thế? Lại nhớ chuyện mười năm trước à?

- Chỉ có cậu hiểu tớ thôi. Trên đời này ấy, chỉ có cậu.

- Đi ngủ đi. Ngày mai trời sẽ sáng, cậu sẽ ổn thôi. – Giọng cậu ấy đều đều, trầm ấm.

- Ừ, tớ ngủ đây, cậu cũng ngủ đi. Còn đang định đến gặp cậu, nhưng thôi, cậu ngủ ngon.

Tiếng chuông báo thức lại vang lên nữa rồi. Tiếng chuông ấy thật đáng ghét!

Trên bàn chỉ còn có bát canh đậu hũ với cà chua mẹ để lại, còn hơi ấm. Tôi vừa ăn vừa càu nhàu. Tôi chẳng hiểu tại sao mẹ lại làm việc đó đều đặn mỗi năm như vậy. Ông ta thì có cái gì là tốt với chúng tôi chứ? Rũ bỏ trách nhiệm làm chồng, làm cha, thậm chí còn ngoại tình, rồi chết vì việc làm dơ bẩn của mình. Tôi ném chiếc thìa xuống bàn, không muốn ăn nữa, hôm nay tôi đi làm sớm.

Cơ quan vẫn nhàm chán như bao ngày. Tên Vương ngồi bên phải gõ máy tính liên tục, rất bận bịu với sát nhân hải đường, tôi ngửi thấy mùi sơn móng tay, từ cô gái điệu đà bên trái, có vẻ tuần này cô ta không có gì để viết. Tôi bắt đầu ngẩng lên trần nhà, ngắm nhìn vết hoen ố trên nền thạch cao trắng. Vết ố loang ra, chỗ đậm màu kia có lẽ là nơi khởi nguyên của nó, rồi dần to ra, trùm lấy nền trắng tinh khiết của miếng thạch cao. Vẫn tiếng bàn phím gõ liên tục, tiếng vài người bên phòng in réo gọi ai đó, chắc bên thiết kế lại chọn sai màu để in, họ luôn mắc cái lỗi ấy suốt. Sếp từ phòng làm việc lao ra, tôi bật dậy nghiêm trang sửa lại tư thế, vờ nhìn vào màn hình như đang chăm chú làm việc.

- Vương! Có án mạng nữa rồi. Cậu nhanh chóng đến hiện trường đi. Tôi vừa nghe sếp Lâm nói họ đang di chuyển, họ sẽ gửi địa chỉ cho cậu, nhanh lên đi.

Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn của tôi rung lên, lướt qua là số điện thoại người quen, tôi cúi đầu xuống nhằm trốn ánh mắt của sếp:

- A lô?

- Khả Đan ơi! Kiệt…Kiệt xảy ra chuyện rồi!

- Kiệt? Kiệt bị làm sao vậy cô?

- Công an đến vây kín căn phòng của nó, họ nói nó…nó bị giết rồi!

Tai tôi không còn nghe thấy gì nữa, mọi âm thanh xung quanh như ngừng lại theo hơi thở của tôi. Miệng tôi mấp máy gọi như vô thức: “ Kiệt...Kiệt…”. Chiếc điện thoại rời tay tôi, rơi xuống đất, tôi không còn biết gì nữa, lao ra khỏi cửa, bất chấp sếp đang gọi tên tôi phía sau lưng.

Không thể được! Không thể thế được? Tại sao ông cho tôi thành kẻ dị biệt sau đó cướp đi luôn người duy nhất trong cuộc sống của tôi?

Tôi lao như bay trên vỉa hè, mặc kệ người đi bộ đông đúc, tôi mặc kệ tất cả. Từ cơ quan đến chung cư mà Kiệt sống là hai cây số, tôi vẫn cứ thế mà lao đi, không còn bận tâm gì nữa hết, trong đầu lúc này chỉ còn thấy hình ảnh cậu ấy, cậu ấy ở trong đầu tôi, tràn ngập!

Cảnh sát đã vây quanh căn hộ như lời chủ nhà nói, nọ đã giăng dây giới nghiêm và nhà báo bắt đầu đông nghẹt phía bên ngoài. Tên Vương thấy tôi, thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi hắn ta vẫn tiến lại, hỏi dò:

- Sao tự nhiên đến đây vậy?

Tôi lúc đó như không còn nghe được gì bên tai nữa, cứ thế xông vào hiện trường. Hai cảnh sát canh phòng ngay lập tức chặn tôi lại:

- Xin lỗi, chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ.

- Người…người trong đó, là…là…bạn của tôi.

- Cô nói cô biết nạn nhân là ai à? – Anh cảnh sát dáng người hơi cao, da ngăm nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ - Cô chắc chứ?

- Hoàng Quân Kiệt, hai mươi sáu tuổi, sống một mình. Anh ấy là bạn tôi!

- Có chuyện gì vậy?

Một người khác từ trong căn hộ đi ra. Anh ta mặc chiếc áo thun đen, cao tầm 1m80, mái tóc màu đen sẫm và có một vết sẹo nhỏ ở đuôi chân mày. Cơ thể tráng kiện, tay và chân mang đồ bảo hộ hiện trường, chắc hẳn là cảnh sát điều tra. Anh ta tháo găng tay cao su, nhét vào túi quần và tiến đến gần tôi.

- Gì mà ồn ào thế?

- Sếp, cô này nói là bạn của nạn nhân.

- Cô là bạn của Hoàng Quân Kiệt sao? – Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy dò xét – Anh ta có người thân không?

- Không, cậu ấy sống một mình. Bố mẹ đã mất cách đây chín năm trong tai nạn giao thông.

- Vậy cô là người thân duy nhất của cậu ta?

- Có thể coi là vậy. – Tôi nói, nước mắt bắt đầu chảy, nhưng trong đầu vẫn không thể tin Kiệt đã chết – Tôi..tôi có thể vào xác nhận cậu ấy được không?

- Người lạ không được vào hiện trường – Anh ta chỉ tay về phía viên cảnh sát mặc cảnh phục ở trước của phòng – Anh ta, này Hoàng! – hắn kêu lớn – Nôn xong chưa? Xong rồi đưa cô này đến nhà xác nhận diện nạn nhân, sau đó đưa sang đồn cho tôi.

Tôi đã xem hàng nghìn lần cảnh tượng này trong phim hình sự, nhà xác màu u ám, hơi lạnh phả từ máy bảo quản thi thể, tiếng lách tách dụng cụ mổ xẻ vang lên chói tai, nhưng có chết tôi cũng không thể tin được một ngày chính mình phải rơi vào hoàn cảnh đó. Tôi vẫn khóc, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng và tim cứ như là đập nhanh đến mức sắp vượt khỏi giới hạn. Mới hôm qua tôi còn gọi cho cậu ấy, nếu hôm qua tôi đến gặp cậu ấy thì có lẽ bây giờ…Tôi rất hận bản thân mình, tự trách mình cả triệu lần, thậm chí là cấu vào tay đến chảy máu. Tại sao tôi có thể thấy cái chết của mọi người, nhưng tôi không thể thấy cái chết của cậu ấy? Tôi còn cho đó là diễm phúc, là định mệnh an bài cho tôi tìm được một người không xem mình là kẻ dị biệt. Giá như cậu ấy xem tôi là kẻ dị biệt…Tôi khóc đến nghẹn lời khi nhớ lại, cách đây hai hôm, tôi uống bia, ngồi cạnh cậu ấy, nắm chặt tay cậu ấy, nhưng không hề thấy gì.

Không có gì cả, một màu đen, không quá khứ cũng như tương lai.

- Cô ổn chứ? – Một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi vừa tháo khẩu trang y tế ra – Nếu tinh thần chưa ổn, chúng ta có thể làm việc này sau.

- Không, tôi muốn nhìn cậu ấy. – Tôi kiên quyết, nhưng hai chân run rẩy cả rồi – Còn chờ ư? Chờ gì nữa? Tôi đã chờ, đã hèn nhát chờ đợi, đến giờ tôi còn gì nữa mà phải chờ?

Anh ta thở dài, bỏ hai tay vào túi áo bluse của mình. Anh thanh niên này hơi béo, khá lùn, đeo kính cận dày, tay lúc nào cũng đặt ra phía trước, co lên, hai tay thật dứt khoát giữ trước ngực, bệnh nghề nghiệp. Đoán có thể thấy anh ta là nhân viên pháp y.

- Đi theo tôi.

Nhân viên pháp y đi trước, tôi phải bám vào tường để có thể đứng vững, rồi loạng choạng theo sau. Trống ngực bắt đầu đập dồn dập, nhanh và khó thở, máu trong cơ thể được bơm chạy gấp ba lần bình thường, mặt tôi đỏ lên và nước mắt rơi lã chã. Trong căn phòng lạnh lẽo hơn cả hành lang, có những chiếc bàn sắt dài, có ba chiếc được phủ khăn trắng, những cái còn lại bỏ trống. Từ màu trắng xanh bợt bạt của đèn, tôi thấy mặt bàn inox loáng lên, sáng chói, lạnh tanh như cái mùi thuốc tẩy trùng sộc vào mũi. Đâu đó, giữa nồng nặc mùi thuốc tẩy, thoảng chút tanh tưởi đến buồn nôn.

Anh ta tiến đến chiếc bàn ở giữa, chờ đợi tôi. Tôi đứng sựng người, có thể đoán dưới lớp khăn trắng kia là Kiệt. Hai chân bắt đầu run nhiều hơn, máu chạy nhanh hơn ban nãy khiến tôi nghẹn cả thở, mắt bắt đầu nhòa đi như cơn hạ đường huyết sắp sửa nuốt trọn tôi vậy, tôi bám tay vào tường, cố hít thở. Mùi thuốc tẩy trùng, mùi tanh tưởi, mùi của nhà xác khiến cho tình trạng tệ hơn, nhưng tôi vẫn giữ tinh thần mình: “ Biết đâu không phải cậu ấy! Đan! Mày phải can đảm lên! Mày làm được.” Phải đấu tranh rất lâu, tôi mới có thể lếch từng bước thật chậm đến đó. Viên pháp y nhìn khuôn mặt xanh bệch của tôi như lo lắng, như bất an và thương hại. Chắc hẳn anh ta đã gặp cảnh này nhiều lần, cảnh sinh li tử biệt thế này, cảnh nhìn nhau lần cuối rồi vĩnh viễn đánh mất người thân…

- Nếu cô cảm thấy việc này…

- Làm đi!

Tôi gần như hét lên, nó cũng khiến tôi đỡ đi cái căng thẳng đang sắp bùng nổ trong đầu. Anh ta đeo găng tay vào, từ từ chạm nhẹ vào tấm khăn trắng. Một động tác rất trì trệ, anh ta gấp chiếc khăn theo chiều đi xuống, chỉ để lộ khuôn mặt của người chết. Ai mà chịu nổi khi thấy những vết thương trên người của họ chứ? Anh ta chứng kiến rất nhiều, anh ta hiểu rất rõ. Còn tôi, từ nãy đến giờ vẫn đang nhắm nghiền mắt. Tôi sợ, sợ lắm! Tôi sợ khi mở mắt ra, đó là cậu bạn mà tôi thương thầm mấy năm nay, là người đồng hành chia sẻ duy nhất trong đời. Anh ta vẫn kiên nhẫn đứng chờ, dường như không có ý định hối thúc. Tôi hít thật sâu lần nữa để đảm bảo có đủ oxy cho bất kì chuyện gì xảy ra. Tôi từ từ mở mắt, ánh đèn trắng xanh một lần nữa thức tỉnh thị giác tôi, mắt nhòe đi vài giây, phải chớp nhiều lần mới lấy lại được tầm nhìn.

Cái cuối cùng tôi nhìn thấy là những bóng đèn trên trần nhà, tiếng kêu thất thanh của viên pháp y, rồi mọi thứ chìm vào trong đêm tối.

Như cái thứ mà tôi thấy mỗi khi tôi nắm tay cậu ấy.

Phải, người đó chính là Kiệt...

Chỉ khác là môi không còn nở một nụ cười nào nữa…

ËËË


- Đan, con tỉnh rồi à?

Tôi cố mở mắt sau một giấc mơ dài. Tôi đã mơ gì, tôi không thể nhớ nổi. Chỉ biết tôi sợ lắm, chỉ biết giấc mơ đó rất kinh hãi. Ánh sáng vàng chói bắt đầu tấn công đôi mắt tôi. Có lẽ chưa thể thích ứng kịp, hai mắt bắt đầu chớp liên tục và hơi đau nhói. Phải mất một phút, tôi mới có thể mở mắt và lòa nhòa thấy được cảnh vật.

Trước mắt tôi, mẹ đang chồm người lên xem tình hình, mặt mẹ hốc hác, mắt thâm quần như mấy đêm rồi không ngủ khiến tôi lo lắng. Tôi cố đưa tay để trấn an mẹ nhưng bị gì đó vướng lại. Thì ra là cổng truyền dịch. Tôi đang nằm trong bệnh viện, hẳn rồi, lúc này, tôi cố nhớ ra xem chuyện gì đã khiến tôi thành ra như vậy nhưng vô vọng. Tôi lo lắng, có phải bản thân đã mắc phải hội chứng STPD rồi không? ( PTSD: Posttraumatic Stress Disorder- hậu chấn tâm lý.)

Cánh cửa phòng mở toang, một người đàn ông trung niên, tôi chắc ông ta là bác sĩ, trên cổ là ống nghe và mặc chiếc áo bluse trắng. Đi theo sau ông ta là một thanh niên, dáng người lực lưỡng, cao ráo. Lạ quá! Nhìn vào khuôn mặt anh ta, nó khiến tôi nhớ đến thứ gì đó, thứ gì đó rất đau thương, là gì nhỉ? Cảm giác này là sao? Nước mắt ràn rụa chảy nhưng tôi không thể hiểu tại sao cả.

Bác sĩ đến, ông dùng khăn lau sạch nước mắt và dùng chiếc đèn nhỏ xíu rọi thẳng vào mắt, tay còn lại cố căng hai mắt tôi ra. Tiếp đến, ông dùng ống nghe đặt phía sau lưng tôi, thử phản xạ chân, tay bằng búa vật lý.

- Tất cả đều ổn. – ông ấy kết luận – nhưng cần theo dõi thêm thời gian nữa, có lẽ tinh thần cô ấy vẫn còn chưa hồi phục.

- Chuyện…chuyện gì vậy? Tôi…sao tôi ở đây?

- Cô không nhớ gì sao? – Bác sĩ lẫn người thanh niên kia đồng thanh hỏi. – không nhớ gì đã xảy ra sao?

- Tôi..đang cố. Chuyện gì đã xảy ra?

- Bạn cô, Hoàng Quân Kiệt đã bị giết. Cô đã đến nhà xác để nhận diện, sau đó thì cô đã ngất xỉu, pháp y Tân đã đưa cô đến đây. – anh ta trả lời, giọng hơi chút nghi hoặc.

Lúc này, não tôi bắt đầu vận hành. Nó quy nạp lại tất cả những hình ảnh đã xảy ra trong quá khứ, mọi thứ chạy về não như một cuồng quay. Tôi bắt đầu thấy được khuôn mặt của Kiệt trong nhà xác, trắng bệch, nhắm nghiền, miệng đóng kín. Đúng vậy, Kiệt đã chết.

Mặc dù não đã hoàn thành tốt công việc của nó nhưng nó lại không thể làm chủ được dòng cảm xúc đang chuẩn bị dâng trào ra. Tôi hét lên một tiếng rất to rồi ôm lấy đầu mình, khóc lớn. Đầu tôi đau quá! Nó đã cố an ủi tôi bằng cách cất đi cái kí ức khủng khiếp đó, tại sao hắn ta bắt tôi phải nhớ lại???

- Anh làm sao vậy? – Bác sĩ hỏi gặn hắn, giọng rất bực tức – sao anh có thể làm ra chuyện này? Anh ra ngoài đi, bệnh nhân của tôi cần nghỉ ngơi! Sao anh có thể máu lạnh vậy chứ?

- Tôi còn chưa hỏi cung cô ta – Anh ta lì lợm nán lại – việc này rất cấp bách, nếu không hỏi thì…

- Ra ngoài! Hay là để tôi gọi bảo vệ?

Bác sĩ hét lên vào mặt hắn, dường như biết mọi chuyện đã đi quá mức kiểm soát, hắn ta quay đầu rời khỏi phòng bệnh. Bác sĩ cố trấn an tôi, ông ấy đặt tôi nằm xuống gi.ường và liên tục khuyên nhủ: “ Bình tĩnh nào, sẽ ổn thôi.” Tiếp đến, ông ta tiêm vào người tôi cái gì đó, không biết nữa, tôi dần dần hít thở sâu, rồi chìm vào giấc ngủ.

- Kiệt?

- Đan, cậu lại đây xem!

Tôi đi theo ánh sáng phía cuối hành lang, không rõ đó là thứ ánh sáng gì, kì lạ lắm! Cứ như là lần đầu tiên tôi thấy nó vậy. Hòa vào ánh sáng đó, tôi nhìn thấy Kiệt, cậu ấy mặc chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc mà tôi đã mua tặng cậu ấy, đang đứng yên ngắm nhìn một con sóc mải mê ăn hạt dẻ trong tay.

- Kiệt…

- Suỵt! Khẽ thôi nào,cậu làm nó chạy mất đấy!

- Cậu có thể thấy được nó sao? – tôi tròn mắt ngạc nhiên – Làm sao mà…

- Cả hai chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra rồi, đúng chứ? – Kiệt quay sang nhìn tôi, cậu ấy chớp đôi mắt đen nhánh, tuyệt đẹp – Cậu đẹp quá! Đan ạ, tiếc là tớ đã không nói điều này với cậu sớm hơn. Cậu thật xinh đẹp, đúng như những gì tớ từng tưởng tượng. Nhìn xem, đôi mắt này, màu nâu sáng, đôi mắt này không dùng để khóc đến sưng húp thế này, đừng tự dằn vặt nữa, ngốc ạ.

- Tại…sao? – Câu hỏi bật ra, nước mắt cũng rơi xuống, một câu hỏi không ăn nhập gì cả, nhưng đau đến xé lòng.

- Có ai biết được chuyện gì xảy ra đâu, chúng ta luôn bị gắn chặt với thứ gọi là số mệnh. Tớ không trách cậu gì cả, tớ rất hạnh phúc khi có được cậu ở trong cuộc sống này. Nghĩ xem, chúng ta đã có bao nhiêu ngày vui chứ! Đừng tự ăn năn nữa, cậu chẳng có lỗi gì cả. – Kiệt thở hắt ra, hai tay siết chặt tay tôi – Nhìn tớ này, Đan! Cậu rất đặc biệt, cậu biết chứ? Đôi bàn tay này của cậu có thể…

- Nhưng tớ đã không thể dùng nó để nhìn thấy cái chết của cậu! – Tôi thét lên, gần như ngã khuỵa, nếu Kiệt không đỡ lấy, tôi đã ngất mất.

- Làm sao cậu có thể thấy được hình ảnh cái chết của một gã mù? Ngay cả tớ, tớ còn không thể thấy được gì, thậm chí là cậu trước đây. Nghe này, Đan, cậu là cô gái đặc biệt, là ân huệ của đời tớ, bây giờ, khi tớ đã không còn ở đó nữa, cậu cũng chính là người duy nhất tớ có thể trông nhờ. Cậu có thể…gửi tro tớ vào cạnh bố mẹ tớ? Hứa chứ?

- Được…

- Còn nữa, - Kiệt nhẹ chạm vào mái tóc tôi, mắt cậu ấy trìu mến và đầy mê hoặc – đôi tay này, hứa với tớ, đừng trốn tránh nữa, đừng giấu nó dưới lớp khăn, tay cậu mềm và đẹp lắm, hãy dùng tài năng đặc biệt của cậu để thay đổi số mệnh của mọi người. Nghĩ xem, cậu có thể giúp được những người chết oan cũng như những người sắp chết thoát khỏi kiếp nạn của họ, có tuyệt không?

- Tớ…

- Đan à, tớ phải đi rồi. Nhớ đấy, cậu là cô gái tuyệt vời. Đừng lãng phí nó nhé, cô gái.

Tôi choàng người bật dậy khi cố chạy theo bóng dáng xa dần của Kiệt. Nước mắt vẫn đầy trên khuôn mặt. Thì ra, cậu ấy đã đi rồi.
- Vào ngày xảy ra vụ án, 22/6, từ lúc 22 giờ đến 3 giờ sáng, cô đã làm gì, ở đâu?

- Tôi ngủ, ở nhà.

- Có ai làm chứng không?

- Có ai đi ngủ mà có người làm chứng không?

- Cuộc gọi cuối cùng trong điện thoại nạn nhân lúc 21 giờ 40 phút là của cô. Cô gọi cho nạn nhân làm gì?

- Tôi đã trải qua một ngày tồi tệ, tôi chỉ muốn gọi để nghe giọng cậu ấy.

- Mối quan hệ giữa cô và nạn nhân là gì?

- Bạn bè. Nhưng tôi thích cậu ấy. Rất thích.

Bốn bức tường xung quanh bao phủ lấy cái không khí ngộp ngạt. Ánh sáng rất chói mắt từ chiếc đèn phả xuống mặt tôi, máy lạnh được điều chỉnh ở mức cóng tay. Viên cảnh sát thô lỗ tôi gặp ở bệnh viện, tôi liếc nhìn qua thẻ tên trên túi áo – Lưu Tấn Vỹ, cảnh sát hình sự. Người trợ lý kế bên đưa bản tường trình cho anh ta đọc, sau đó chuyển sang cho tôi:

- Mời cô kí xác nhận lời khai của cô là hoàn toàn chính xác vào đây. Cô biết hậu quả việc nói dối công an chứ?

- Tôi biết – Tôi khá đanh giọng – Rồi, bây giờ tôi có thể đi?

- Khoan đã – tên Vỹ đưa bàn tay lên ra hiệu cản lại – Gọi Nguyên vào đây, chúng ta cần lấy mẫu xét nghiệm – anh ta quay sang nhìn tôi – cô có thể hợp tác cho chúng tôi dấu tay và ADN của cô chứ?

- Hoàn toàn, thưa sếp.

Một cô gái nhỏ người, mái tóc cắt ngắn gọn gàng xách theo một chiếc hộp tiến vào phòng. Tôi nghe tiếng gót giày của cô ấy nện xuống sàn rất chói tai, cô ấy xài nước hoa Dior, mùi hương làm căn phòng thẩm vấn đầy mùi ghê rợn này như dịu đi sự hung hãn của nó.

- Mời cô mở miệng ra. – cô ấy rút một ống nhựa, trong đựng một đầu bông gòn quấn vào cây nhựa – nhanh thôi, cô đừng lo lắng quá.

Tiếp đến, họ cho tôi in dấu mười ngón tay vào một tờ giấy. Hoàn tất, tôi rời đồn công an để về nhà. Mọi thứ dường như rối bời trong đầu.

- Này, cô!

Cái giọng ấy! Tôi ghét cay ghét đắng cái giọng nói ấy. Không quay đầu lại, tôi hỏi, giọng như băng:

- Có chuyện gì nữa, anh cảnh sát?

- Đây là danh thiếp của tôi – anh ta đưa ra một tờ giấy màu trắng, cảnh sát Lưu Tấn Vỹ, loằng ngoằng số điện thoại và email – nhớ ra được gì thì liên hệ tôi.

Tôi cầm lấy tờ danh thiếp ( nói đúng hơn là tôi giật phăng nó đi!) cảnh sát thời nay còn có cả danh thiếp cơ đấy! Thật khôi hài! Tôi nhét nó vào trong giỏ xách, rời đi, không thèm có chút bận tâm gì cả.

Tồi tệ thật, những ngày dài trôi qua như bóp nghẹn tôi lại. Từng giây, từng phút, tôi như kẻ điên đang trốn thực tại, lẩn tránh kí ức đau lòng. Mẹ cũng đóng cửa tiệm đồ ăn của bà để ở nhà trông chừng tôi. Chúng tôi đi ra vào, chạm mặt nhưng không nói một lời. Bà biết, tôi rất đau lòng, bà không muốn nhắc hay nói gì nữa cả, chỉ cố trông chừng tôi, tránh tôi nghĩ quẩn.

Đến ngày thứ tư, tên sát nhân hoa hải đường vẫn im hơi lặng tiếng sau vụ án của Kiệt.

Tôi có đến chung cư cậu ấy vài lần, nó được niêm phong kĩ càng, luôn có người canh gác ở đó đề phòng hung thủ quay lại xóa dấu vết. Tôi dạo qua những nơi chúng tôi thường qua, ngắm nhìn phố phường, chỉ khác là giờ đây tôi chỉ có một mình. Tiếng leng keng của chuông cửa một quán cà phê trên đường X. rung lên, tôi bất giác như thức tỉnh khỏi mộng mị, ngước nhìn. Quán Lala, có capuchino rất ngon, Kiệt rất thích mùi vị quán này. Trời xui quỷ khiến thế nào, tôi chui vào quán.

Để tôi kể cho bạn nghe tình trạng quán bây giờ nhé! Lúc bấy giờ là trưa, tầm gần mười hai giờ, quán đông không tả nổi. Họ tránh cơn nóng như nung ngoài kia và cũng vì mùi vị capuchino đặc biệt của quán.

- Chị dùng gì?

- Một capuchino ít sữa, ít váng kem và nhiều cà phê.

- Dạ chị chờ xíu, của chị tổng cộng là ba mươi sáu nghìn ạ. Mời chị in dấu tay lên sổ bên này – cô gái phục vụ cười tươi, môi màu cam đất, hơi lùn và da trắng ngần chỉ tay về phía quyển sổ màu nâu giấy craft, trên đó chi chít những dấu tay – Quán em đang có chương trình 10000 dấu tay ủng hộ trẻ em khuyết tật, mỗi lần in dấu tay là chị đã trích ra năm nghìn cho các em đấy ạ!

Bình thường thì tôi sẽ từ chối những vụ như này, nhưng nghe đến trẻ em khuyết tật, tôi đồng ý in dấu tay. Tôi tháo găng tay ra, in ngón cái của mình vào hộp mực màu đỏ rồi trực tiếp in trên giấy, sau đó ghi họ tên của mình vào giữa dấu tay của tôi. Cô nhân viên cảm ơn, đưa tôi ly capuchino và cúi đầu chào tạm biệt khi tôi chuẩn bị rời quán. Bạn hãy tưởng tượng nhé, trên tay phải của bạn là ly cà phê size L, tay trái cầm chiếc bao tay, tiền thối và chìa khóa nhà, tôi không mang theo túi đựng đồ. Tôi đứng loay hoay không biết cách nào để đeo găng tay lại thì tờ tiền trong tay trái rơi xuống đất. “ Phiền thật đấy!” Tôi gắt. Tôi cúi người, đặt ly cà phê xuống nền tạm để nhặt nó thì một người đàn ông vào quán, anh ta khá vội đã va vào cánh tay tôi. Tôi thề có Chúa, tôi không bao giờ muốn chuyện này xảy ra! Tôi đã cố lẩn tránh nó rất tốt hơn mười năm nay! Tay tôi chạm vào chân anh ta, một luồng điện lùa qua từng ngón tay, nó như xung điện chạy thật nhanh trong nơ ron, chúng nó đồng loạt rung lên khiến bộ não gần như kích hoạt một chế độ mà nó đã bị vô hiệu hóa trước đó. Tôi như bị lên đồng ( thật đấy! Bạn thấy ai đó bị lên đồng chưa?) người run lên từng cơn, não bắt đầu truyền những hình ảnh đầy ma mị vào thần kinh, nó hiện lên trước mắt tôi, rõ mồn một như một màn chiếu…

Trong đó, tôi thấy một nhà kho tối om, mùi gì ấy nhỉ? Tôi ngửi thấy gì đó, ẩm mốc và ướt át, khiến tôi cảm thấy trong bao tử sắp tuôn trào ra. Phía đằng kia, sáng quá! Tôi không thể nhìn kĩ đó là gì, có gì đó đang quay tròn chuyển động, ánh sáng từ nó lọt qua chói lóa. Tôi dùng tay chắn luồn ánh sáng, vẫn cái mùi ẩm mốc, ánh sáng vẫn chói lòa, đột nhiên, có một cái gì đó đập vào chân tôi! Tôi cúi xuống nhìn…Một người bị trói! Khoan đã, trời ơi! Chính là cái người vừa va vào tôi! Anh ta bị trói trong tư thế tay ở phía sau, chân bị cột lại nhau, anh ta không thể đứng đậy, vừa rồi đã cố dùng chân để di chuyển, anh ta đang cố trườn đi. Một âm thanh hòa vào tiếng của cái vật khổng lồ đang chuyển động quay tròn đằng kia, tiếng…huýt sáo. Một giai điệu rất lạ, tôi chưa từng nghe nó trước đây. Ai đó đang tiến lại gần, anh ta cầm một sợi dây, chói sáng quá! Tôi không thể nhìn ra đó là sợi dây gì, chỉ kịp thấy tay trái anh ta cầm một nắm hoa.

Là hoa hải đường đỏ.

- Chị ơi! Chị ơi! Chi có sao không?

Tôi choàng dậy, mũi chảy máu xuống, tanh tưởi. Tôi dùng hết sức bình sinh đứng dậy, gọi trong hốt hoảng:

- Vừa rồi ai va vào tôi vậy?

- Là tôi – anh ta bước ra từ đám đông, khuôn mặt anh ta khiến tôi nhớ lại cảnh tượng khi nãy, tôi khẽ rùng mình – tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé!

- Anh tên gì? Ở đâu? Liên lạc như thế nào?

- Ơ....- Anh ta ngạc nhiên vài phút, rồi từ tốn rút trong giỏ cầm tay ra một danh thiếp ( cái xã hội này, mọi người đua nhau in danh thiếp sao?!) – Đây là tên và số điện thoại, địa chỉ của tôi. Nếu cô cần gì, chi phí thăm khám bao nhiêu, tôi sẽ chi trả, một lần nữa, tôi xin lỗi. Cô có làm sao không?

- Không, tôi…tôi…ổn cả…chỉ là…

- Thế tốt rồi – Anh ta ngắt lời, mặt giãn ra nụ cười tươi tắn – Nếu không có gì, tôi đi trước nhé! Tài xế tôi đang đợi bên ngoài. Cứ liên lạc nếu cô cần gì nhé!

Nói rồi, anh ta lập tức rời khỏi quán. Tôi còn đứng sững nghĩ lại những gì đã nhìn thấy, ngước lên đã không còn thấy anh ta nữa. “ Thôi chết rồi!” tôi định hình lại, tôi biết đã bỏ lỡ điều quan trọng nhất. Cố chạy ra khỏi quán, chiếc xe hơi màu trắng đã chạy mất hút vào dòng người đông phía trước. “ Hoa…hoa hải đường…anh ta…”

Danh thiếp ghi mấy dòng: John Lâm – CEO công ty bất động sản Phan An.
 
CHƯƠNG 2: CÔ LÀ AI?

- Con tìm gì vậy Đan?

- Điện thoại. Điện thoại con đâu? – tôi đang bới tung cái gi.ường lên.

- Ở trên tủ gỗ, đầu gi.ường, ngăn thứ hai.

Mẹ tôi có trí nhớ tuyệt vời. Bà ấy nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, không hiểu sao tôi lại đãng trí đến như thế ( tôi thừa hưởng nó từ bố chăng?!) Không nghĩ ngợi nữa, tôi bấm số điện thoại của người vừa gặp ở quán. Tôi im lặng chờ đợi, hồi hộp đến đổ cả mồ hôi, ướt đẫm trán. Sau những hồi dài, đầu bên kia, giọng nói anh ta vang lên:

- A lô?

- Anh là John Lâm đúng không?

- Phải. Đằng đó là…

- Cô gái anh va phải ở quán.

- À! – anh ta như đã nhớ ra – cô đi kiểm tra chưa? Có chuyện gì không? Chi phí thế nào?

- Tôi chưa đi, không tôi ổn cả, tôi biết điều này hơi điên rồ nhưng mà…mẹ kiếp, không biết phải nói thế nào!

- Mời cô thẳng thắn, không sao cả.

- Anh sẽ gặp một tai nạn khủng khiếp, trong 24 giờ tới, anh có thể thuê bảo vệ hoặc ở nơi nào đó an toàn được không? Hoặc là anh gọi cảnh sát đi!

Đầu bên kia im lặng rất lâu, anh ta như đang nghĩ “ cái con quái đản nào vậy trời?”, rồi anh ta bật lên tiếng cười sảng khoái:

- Ha ha ha! Thú vị thật đấy! Cô là nhà tiên tri sao? Hay một bà đồng? Ha ha ha. Tôi nghĩ cô nên đi kiểm tra sức khỏe đi, khi nãy tôi thấy mũi cô chảy máu, tôi đã rất lo đấy! Có khi nào nó ảnh hưởng đến cô không?

- Anh làm ơn tin tôi đi! Tôi có thể thấy được điều khủng khiếp đó khi tôi chạm vào anh!

- Tôi đến nơi họp rồi – tôi nghe tiếng đóng cửa xe hơi và những tiếng ồn ào vây quanh – thú vị thật! Tôi khuyên cô nên đi khám tổng quát, chụp cắt lớp, chi phí tôi chịu hoàn toàn. Tôi thích trí tưởng tượng của cô nhưng bây giờ tôi có cuộc họp quan trọng, không thể cùng cô bay cao bay xa được. Hãy gửi số tài khoản cho tôi nhé, như một lời xin lỗi, tôi nghĩ mình nên làm gì đó cho cô. Chào cô, nhé!

Tôi chưa kịp nói gì, chỉ còn nghe lại ba tiếng ngắn ngủn thông báo thuê bao kia đã tắt cuộc gọi. Tôi buông thõng hai tay, quay sang nhìn mẹ, bất lực. Mẹ tiến đến gần, gặng hỏi:

- Con đã…thấy nó?

Tôi khẽ gật đầu, mẹ ôm chầm lấy tôi vào lòng:

- Không sao đâu, con. Ngoan lắm! Con làm tốt lắm!

- Con phải…làm gì bây giờ hả mẹ? – Tôi òa lên khóc.

Mẹ im lặng rất lâu, bà cũng không biết phải làm thế nào trong trường hợp này. Tay tôi nắm chặt tấm danh thiếp của vị doanh nhân kia, cảm thấy trong lòng đầy rẫy những nỗi bất an không lời. “Danh thiếp!” một suy nghĩ lóe lên trong đầu, tôi vội tách tay mẹ ra, lục tung trong đống túi xách và ba lô.

- Đâu rồi, để đâu mất rồi…Đầu với chả óc!

- Con tìm gì vậy?

- Hôm con đi từ đồn công an về, con đã mang chiếc giỏ gì vậy mẹ?

- Hôm đó….- mẹ nghiêng đầu, mắt hơi hướng lên phía trên như đang suy nghĩ – hình như là chiếc túi màu xanh ngọc, có cột khăn trắng chấm bi đen. Là cái đó! – Mẹ chỉ tay vào chiếc giỏ xanh ngọc trên đầu tủ trang điểm.

Trí nhớ mẹ tôi không bao giờ sai cả, bà ấy có một bộ lưu trữ tuyệt vời. Tôi lôi trong mớ khăn giấy lộn xộn một tờ danh thiếp đã bị tôi vò cho nhàu nhĩ, bấm nhanh một số điện thoại. Bạn đã biết tôi gọi cho ai chứ?

- A lô, trung sĩ Lưu Tấn Vỹ, phòng hình sự đặc biệt xin nghe!

***

- Cái quái gì? – hắn ta lầm bầm – cô ta vừa nói cô ta biết nạn nhân là ai sao?

Tôi vẫn chưa cúp điện thoại. Dĩ nhiên, tôi nghe rõ mồn một lời hắn ta nói, nhưng mặc xác hắn, từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi có chút cảm tình tốt nào với tên bất hảo này. Tôi dặn hắn gặp tôi dưới chung cư, từ sở cảnh sát đến chung cư nhà tôi là hai mươi phút lái xe, đó là chỉ tính thời gian thông thoáng. Nhưng chưa đầy mười lăm phút, tôi đã thấy hắn xuất hiện dưới cổng chung cư.

- Nè! – Hắn gọi to ngay khi thấy tôi – Cô vừa nói gì trên điện thoại cơ?

- Nạn nhân của tên sát nhân đó, tôi biết anh ta là ai.

- Cô có biết lời nói đó của cô rất có ảnh hưởng không? Đây không phải là chuyện có thể tự tiện nói ra được.

Hắn ta nhìn tôi, vẻ mặt chùng xuống, mắt nhíu lại đầy vẻ dò xét. Hắn ta đứng cách tôi một đoạn, bằng hai sải chân của tôi, là do tôi dừng ở đây, một khoảng cách an toàn để tôi có thể quan sát nhất cử nhất động tên này. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác jean đã bạc phếch màu đi, áo thun màu xanh dương bên trong nhàu nhĩ, nhăn nhúm cứ như vừa lôi nó lên khỏi một ngàn tấn quần áo dày vò nó vậy. Anh ta mang một đôi giày mọi màu nâu, người cứ ướt đẫm mồ hôi trông bẩn không chịu được. Với tôi, hắn làm gì cũng khiến tôi thấy khó ưa, chướng mắt. Tôi chìa về hắn một tờ danh thiếp, hắn ta vẫn nhận lấy, liếc nhìn nhưng hơi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu:

- Cái gì đây?

- Danh thiếp.

- Trời ạ, đại cô nương, bà trời của tôi, ai chẳng biết danh thiếp! Nhưng mà tự dưng đưa tôi? Chẳng phải cô biết nạn nhân tiếp theo là ai sao?

Tôi nhướn đôi chân mày, hất mặt, mắt nhìn vào tấm danh thiếp. dường như hiểu được ý, hắn ta cầm tờ danh thiếp nhìn kĩ một lần nữa. Nhưng hắn ta ( cái tên đáng ghét trời nguyền rủa ấy) ngay lập tức dừng lại việc đó, hắn ta tiếp tục dò xét:

- Làm cách nào cô có thể biết đó là nạn nhân?

- Anh đừng hỏi nhiều nữa được không? Anh không định đi cứu người?

- Tôi…-vẫn ánh mắt chết tiệt ấy – không cách nào có thể tin một nghi phạm là kẻ cung cấp tin được.

- Cái gì? Từ bao giờ tôi trở thành nghi phạm vậy?

Hắn ta im lặng, hắn ta bước gần đến tôi, một sải chân của hắn rất dài, tôi đã nhanh ý nhảy lùi lại một cách đột ngột.

- Anh làm gì vậy?

- Nếu cô không làm gì sai? Tại sao cô sợ tôi?

- Trời ạ - tôi thở dài thườn thượt, tay đập vào trán bốp bốp – Thưa sếp, tôi chẳng hề sợ sếp, nhưng tôi không thích đứng gần sếp, mặt sếp tỏa ra sát khí cứ như là sắp túm lấy tôi rồi tống vào tù ấy.

- Tại sao cô biết đây sẽ là nạn nhân tiếp theo? Không phải duy nhất sát thủ mới biết điều đó? Hay cô..muốn chơi kế điệu hổ ly sơn, làm xao nhãng công tác điều tra?

- Này, sếp Vỹ - lúc này tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với cái tên Tào Tháo đa nghi này – nếu tôi là anh ấy, tôi đã chạy đi cứu người rồi. Một mạng sống đang sắp mất đi ngoài kia, còn anh bình thản tra khảo tôi? Thế này đi, - tôi lóe lên ý tưởng điên rồ - Anh cứ mang tôi về đồn công an, nhốt lại đấy. Tôi chỉ hi vọng anh có thể nhanh chóng cứu người đàn ông này.

- Cô bị cái quái gì vậy?

- Tôi chỉ mong là có thể cứu sống được ai đó! Điều mà tôi không thể làm với Kiệt!

Thiết tha, bi thảm, chất chứa tràn đầy cảm xúc thế kia, vậy mà hắn ta cũng nhốt tôi vào đồn thật.

Một căn phòng nhỏ, nóng bức như một lò thiêu, cái quạt mini bé xíu chẳng thể làm không khí đỡ thêm tẹo nào. Tôi đã cung cấp cho hắn đó là một nhà kho, đầy rơm, ẩm mốc như lâu ngày không có ánh sáng. Thứ duy nhất nổi bật là bánh quay bằng gỗ, có ánh sáng lọt qua, tôi nghĩ là quạt thông gió kiểu cổ xưa. Hắn ta nhìn tôi, ánh mắt như sắp đâm xuyên con ngươi của tôi khi tôi nhìn lại, tôi nói hắn ta không có nhiều thời gian để cứu người, chậm nhất là hai tiếng sau, người đàn ông này sẽ mất mạng đấy. Thế là sau hai lớp khóa cẩn thận, hắn ta vội vã rời đi, tôi ngồi lại ngắm nhìn mấy con gián đang cong cánh lên chạy vòng quanh phòng, thật là một nơi thú vị để ở lại đấy.

Ở đây thật tù túng, ánh sáng chỉ lọt qua những bông thông gió nhỏ xíu trên tường, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, Dù là trong lòng thành phố, tôi chẳng thể nghe bất cứ âm thanh nào cả. Lúc này, mọi âm thanh trong không gian hẹp này như được khuếch đại lên mức cao nhất, tôi nghe rõ mồn một tiếng cánh loạt xoạt của bọn gián, tiếng chuột rít lên từng hồi trong những gian phòng phía sau, tiếng người gác cửa đi lại ngoài hành lang. Tất cả âm thanh đơn điệu, riêng lẻ, từng cái một vang lên, không một chút liên quan nhau.

Tôi ngồi xếp bằng trên một chiếc gi.ường xây bằng xi măng, xung quanh đầy những vết bẩn li ti. Nhưng đầu óc tôi lúc này không còn biết xung quanh tôi là gì nữa, thứ duy nhất khiến tôi bận tâm chính là hắn ta có tìm ra nơi đó để cứu người đàn ông đó không. “ Chậc, giá mà có thể chạm vào anh ta đủ lâu…” tôi tiếc nuối hồi tưởng. Không biết là ngày hay đêm, bao nhiêu giờ, tôi đã ở đây bao lâu rồi cho đến khi ánh sáng đèn điện từ bóng chữ U vàng vọt sáng lên, chú gác cửa nói đã quá sáu giờ. Người này không phải người gác ban nãy, họ đã đổi ca khác để trực.

Tôi ngồi trong đó thêm vài tiếng nữa, lắng nghe từng tiếng động của bọn côn trùng đang thi nhau chứng tỏ giọng oanh vàng của chúng thì nghe tiếng người đi càng lúc càng rõ dần.Tiếng chân rất mạnh, đế giàu nghe rất trầm, nhẹ, là đàn ông. QUả thật, là đàn ông, là hắn, tên Vỹ đáng ghét ấy.

Anh ta đứng sựng lại, giữ một khoảng cách khá xa, qua song sắt và ánh sáng của đèn vàng, tôi nhìn được những đốm sáng tối trên khuôn mặt của hắn. Ánh mắt thẫn thờ, đồng tử mở ra, mắt kinh ngạc như vừa chứng kiến điều gì rất kinh hãi.

- Anh có cứu được anh ta không?

- Làm sao…mà cô có thể…

Anh ta không thể nói được lời nào nữa, hoàn toàn im bặt. Môi anh ta mấp máy, nhưng có lẽ đã bị sự kinh ngạc kia cản lại. Còn tôi, tiếp tục hỏi dồn vì quá nôn nóng nghe kết quả:

- Anh ta làm sao rồi? vẫn còn sống chứ? Anh ta bây giờ ở đâu?

- Trong nhà xác. – Hắn ta từ từ nói những từ ghê rợn ấy – tìm thấy anh ta ở một kho chứa rơm cũ bị bỏ hoang ở ngoại ô. Chủ cũ sửa nó thành kho chứa rơm từ một cái nhà chứa gạo của thương buôn Mỹ những năm chiến tranh.Nó có một cái bánh quay bằng gỗ, rất to.Tất cả, hệt như lời của cô nói…

- Này, - tôi ngay lập tức phân minh – tôi đã ở đây suốt từ buổi chiều đến giờ đấy! Anh không định nghi ngờ tôi đấy chứ?

- Dĩ nhiên, bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Hoặc là cô có khả năng kì dị nhìn thấy tương lai, hoặc là cô biết sát nhân là ai, một đồng phạm.

- Anh đã không cứu được anh ta à..- tôi dựa người vào tường để bản thân không quá tuyệt vọng – Tôi đã có thể làm tốt hơn…

- Nói cho tôi ngay, - hắn ta từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn tôi – Làm thế quái nào cô có thể biết chính xác từng chi tiết đến như vậy, hả?

- Chuyện đó còn quan trọng không khi anh ta cũng không thể được cứu?

- Cực kì quan trọng đấy. – hắn ta vẫn nghiêm mặt – cô là đồng phạm, đúng chứ?
Suốt từ nãy đến giờ, tôi luôn cảm thấy mình cần phải nhẫn nhịn cái tên cơ bắp hơn não bộ này nhưng đến nước này thì tôi đã mất hết khả năng kiểm soát. Tôi cảm thấy máu trong người đang sôi lên và nếu như, tôi không bị cản lại giữa những cây song bằng sắt này, tôi đã liều mạng xông vào mà đánh cho hắn một trận.

- Tôi là đồng phạm, anh nghĩ tôi là người giúp đỡ cái tên điên ấy trong khi hắn giết chết bạn của tôi?

- Vậy cô phải nói cho tôi biết, làm sao cô có thể biết rõ từng chi tiết đến như vậy?

- Này, anh cảnh sát, anh đã bao giờ mất người thân yêu nhất chưa?

- Tôi…từng có. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì?

- Anh hiểu cảm giác đó chứ? – tôi thở dài – cái cảm giác mà người chúng ta yêu thương rời bỏ chúng ta, mà chúng ta không thể nào làm gì khác, ngoài việc đau khổ. Tôi rất đau khổ khi mất đi Kiệt, vậy thì làm ơn, đừng – tôi gần như bật khóc thì uất ức- làm ơn đừng nghi ngờ tôi nữa. Tôi có thể nói làm sao tôi có thể biết chuyện đó, quan trọng là anh có tin hay không và điều đó có làm anh không nghi ngờ tôi nữa không mà thôi…

- Cô chưa nói làm sao biết tôi không tin?

- Anh có nghe về năng lực đặc biệt chưa? Giống như những bộ phim siêu nhiên trên mạng ấy, tôi có nó, một năng lực đặc biệt mà đối với thực tôi, thực ra…- tôi cười nhạt nhẽo – nó giống như là lời nguyền rủa hơn.

Rằng tôi, có thể thấy cái chết nếu nó sẽ xảy ra trong năm giờ đồng hồ hoặc trước năm giờ đồng hồ…

Suốt từ khi tôi nói về bí mật khủng khiếp của bản thân, Vỹ đứng đó lặng yên. Trong cái ánh đèn vàng vọt không đủ chiếu sáng khuôn mặt hắn, tôi mơ hồ thấy những góc cạnh khuôn mặt cứ đanh lên trong cái ánh sáng huyễn hoặc ấy, không rõ tâm trạng, cảm xúc hắn như thế nào. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình thật dại dột khi đi nói với một tên cảnh sát hình sự rằng tôi có năng lực này nọ như một bộ phim viễn tưởng. Tôi ngồi bệt xuống chiếc gi.ường bằng xi măng cứng đờ, nói thều thào, bất lực:

- Tôi không cần anh tin, anh có thể nhốt tôi ở đây bao lâu tùy ý, nhưng xin anh đừng xoáy nghi ngờ vào tôi nữa mà hãy…- có gì đó nghẹn ngào ở cổ, không thể cất tiếng rõ ràng – hãy….đi bắt tên điên ấy lại đi, đừng để thêm ai phải chết nữa.

Một giây nào đó, tôi thấy khóe miệng hắn cong lên, như muốn nói gì đó nhưng tiếng chuông rung trong túi quần đã làm hắn ngừng lại.

- Nói đi, mặt sẹo.

Cuộc điện thoại đó mất khoảng hai, ba phút gì đó. Không biết “mặt sẹo” kia đã nói gì, nhưng điều đó hẳn không phải tin tốt lành gì, tôi thấy hắn nheo mày, đăm chiêu suy tư.

- Cô nói cô có khả năng đặc biệt sao? Thôi được, chứng minh đi, chứng minh cô có khả năng đó đi.

- Bằng….bằng cách nào?

- Có một xác nữ vô danh được tìm thấy ở thôn K., vừa được chuyển về nhà xác. Tôi cho cô cơ hội để chứng minh điều cô nói là sự thật.

- Nhưng….nhưng nếu cô ấy chết quá năm giờ, tôi không thể…

- Pháp y xác định rồi. – hắn ta mở khóa cửa phòng giam một cách cẩn thận – chưa quá năm giờ đâu, đi thôi.

Tôi ghét cay đắng cái mùi vị của nhà xác, cảm giác lạnh đến rợn tóc gáy đeo bám suốt từ những giây tôi lấy hết can đảm, đẩy mạnh cửa đi vào.Tôi càng lúc càng không hiểu nổi, tại sao anh ta, mặt sẹo-nick name của viên pháp y dáng người thấp và lùn mà tôi gặp trước đây có thể ở lại chỗ này một mình. Một nơi lạnh lẽo, âm khuất và tôi có thể cảm nhận được, sự oan uổng lẩn quẩn quanh những tử thi đang được bảo quản lạnh trong từng ngăn kéo kia. Rồi ai, ai sẽ là người giúp họ có thể an tâm mà đi vào cõi vĩnh hằng?

- Chúng tôi. – Vỹ đột ngột lên tiếng khiến tôi giật thót tim- tôi và mặt sẹo đã ở đây cùng nhau tám năm. Tuy không cùng một công việc, tôi đi bắt và nói chuyện với người sống anh ấy ở đây lắng nghe người chết giãi bày. Suốt tám năm qua, anh ấy chưa hề rời nơi này để thật sự có một lần nghỉ ngơi đúng nghĩa. Đối với tôi mà nói, người chết có nỗi đau họ để lại, chúng tôi là người phải giúp họ phơi bày những góc khuất trong cuộc đời họ. Nếu tôi có lúc nào có những lời lẽ không hay với cô, mong cô thông cảm, tôi rất nóng lòng.

- Không sao đâu – nhưng thật ra tôi nghĩ là có sao đấy, tên thô lỗ như hắn ta đnag nói cái quái gì vậy? – ai cũng có những điều không thể nói mà.

Tôi đã thấy mặt sẹo, chắc vừa giải phẫu thi thể, trên găng tay còn dính đầy máu tươi, đỏ lòm khiến tôi co rúm người lại, sợ hãi. Anh ta điềm nhiên rửa tay, tháo găng rồi rửa tay một lần nữa (?), sau đó bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh những tử thi và…ăn bánh quy, uống trà ?!

- Tôi không thể tưởng tượng được cậu còn có thể ăn được đấy!

- Quen rồi – mặt sẹo thật sự rất bình tĩnh – nếu cậu không ăn, cậu chết đói thôi. Muốn một cái không?

- Thôi khỏi – Cánh sát Vỹ đưa tôi một cái khẩu trang y tế - Đeo vào đi, giờ tới nhiêm vụ của cô.

Thật sự ra từ nãy đến giờ tôi bị phân tâm bởi một người đang nằm ở đằng kia – CEO Lâm mà tôi đã hi vọng có thể cứu sống anh ta. Giờ đây , anh ta nằm yên bất động trên chiếc gi.ường inox lạnh tanh. Tôi tự hỏi mình, cuộc sống là như vậy sao? Trưa nay, anh ta vẫn còn sống, đi lại một cách hiên ngang, đứng trên tầm cao danh vọng và thành đạt, giờ chỉ còn là một cái xác không hồn nằm lại chốn lạnh lẽo này.

- Khả Đan?

- À, tôi xin lỗi, tôi…Đây là người anh muốn xác định?

- Đúng vậy, làm đi.

Câu nói “làm đi” của hắn nghe dễ tựa hồ một chuyện đùa. Hắn ta nói nó ra, thanh điệu không lên cũng không xuống, cứ chậm đều như một việc dễ làm. Tôi đột nhiên nổi đóa, lườm hắn một cái rồi mới bắt đầu nhìn xuống cô gái. Cô ấy đẹp quá! Khuôn mặt thanh tú, mũi cao và đôi môi mọng rất nhỏ, chúm chím như hoa ngọc. Tiếc là giờ đây chỉ còn lại những nét đẹp hằn trên sự oán thù của một tử thi.

Tôi đưa tay nhè nhẹ để chạm vào cô ấy. Tôi do dự đôi lần, cứ ngập ngừng trước khi những ngón tay chạm vào người nạn nhân. Tôi thật sự rất sợ phải thấy điều khủng khiếp mà cô ấy đã từng phải chịu đựng, khi ngón tay giữa gần như chạm vào khuôn mặt cô ta thì Mặt Sẹo đã hét lớn:

- Này! Đeo găng vào!

Tiếng hét của anh ta khiến tim tôi gần như ngừng đập, ngay cả Vỹ - viên cảnh sát dạn dày cũng giật nhẹ đôi vai rồi xanh mặt lại. Anh ta tiến gần đến bàn của Mặt Sẹo, dùng găng tay đập vào đầu của viên pháp y:

- Mấy chuyện đơn giản như vậy tôi cần cậu nhắc sao? Cô ta là có lý do để làm nó, cậu nên yên lặng ăn một miếng bánh quy của mình đi.

- Hi vọng cậu có dấu vân tay cô ta, tôi không muốn lát nữa lão Nhân lại gào lên khi trên người nạn nhân lộn xộn những dấu vân tay.

- Tôi tự khắc có trách nhiệm của mình. Cái thằng này, đây là nhà xác! Hét lên như vậy thật là…

Mặt Sẹo đã ngồi yên, quay ghế xoay mặt đi chỗ khác. Tôi lại quay về với việc bắt đầu chạm vào tử thi, nhưng lần này diễn ra nhanh hơn nhờ có tên Vỹ đáng ghét hỗ trợ. Hắn ta thấy tôi vài lần ngập ngừng đã cầm cổ tay tôi ấn nhẹ xuống mặt nạn nhân…

Và mọi thứ bắt đầu hiện ra, rõ mồn một như chứng kiến nó trước mắt…

- Này, Khả Đan, Đan! Tỉnh dậy nào! Tôi đã nói với cậu rồi mà!

- Làm sao mà tôi biết được trước chứ!

Tôi nghe hai tiếng đàng ông cãi cọ nhau, ánh sáng trắng nhách, lạnh tanh bắt đầu xâm chiếm con ngươi khiên tôi ràn rụa nước mắt vì quá rát. Tôi thấy lòe nhòe một mái tóc bung như một quả bông, xoăn tít, “Ái! Đau quá!” bàn tay thô bạo nào đó đang tát liên hồi vào mặt tôi từng đợt nhanh, mạnh.

- Khả Đan! Tỉnh dậy mau!

- Khoan! Khoan! Hình như cô ấy tỉnh rồi! Ngừng, ngùng tay lại đi!

Bây giờ tôi có thể mở được mắt và nhìn rõ những người xung quanh. Vẫn là nhà xác, Mặt Sẹo và cái tên không đội trời chung – Vỹ, cái kẻ đã tát từng bạt tay vào má phải tôi khiến tôi thấy nóng ran lên.

- May quá! Cô tỉnh rồi!

- Anh định lấy mạng tôi đấy sao? Anh đánh mạnh tay thế khác nào muốn giết tôi!

- Đột nhiên cô lăn ra ngất, tôi mới là người hoảng loạn nhất đấy! Cô đã thấy gì vậy?

Bỏ lại chuyện bị cái tên hung bạo này vả cho mấy bạt tay đau điếng, tôi mang máng nhớ lại những gì tôi đã thấy khi chạm tay vào cô ta. Một con đường tối, tôi thấy cô ta đang mặc chiếc váy đỏ đính cườm màu đỏ, chân mang đôi giày cao gót màu đen, ồ, trên tay là một điếu thuốc đang hút! Áo khoác cổ viền lông nhân tạo khoác trên đôi vai gầy và mùi nước hoa rẻ tiền sặc sụa vào mũi.Một chiếc xe hơi dừng lại, cửa sổ xe mở xuống một khoảng bằng nửa gang tay, cô ta vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân chà tắt lửa, tiến lại gần cửa xe. Một cuộc nói chuyện đã diễn ra, tôi không thể nghe rõ, chỉ biết là cô ta đã tự mình mở cửa xe và bước lên. Chiếc SUV đen, bảng số dính đầy bùn đất đỏ, không thể nhìn thấy. Lạ quá! Không gian này khác quá! Không phải ở thành phố, tôi cảm nhận hơi lạnh, tôi cảm nhận mùi gỗ thông thơm thoang thoảng trong gió và tiếng gió đêm rít qua từng tầng lá hát lên khúc ca bi hùng.

Đột nhiên nhòe đi trong một phút, tôi bị đánh động bởi tiếng máy rè rè nghe rất khó chịu. Tôi mở mắt nhìn! Lạy Chúa! Cô ta nằm trên chiếc ghế ngả màu đen, mắt mở trừng, trên cổ hằn vết siết chặt. Cô ta…cô ta…chết rồi! Tiếng này là gì nhỉ? Tôi lắng nghe tiếng máy vẫn rè rè, tên sát nhân ngồi trong bóng tối, tất cả ánh đèn dồn vào th.ân thể lõa lồ của cô gái, nói đúng hơn là phần đùi trắng nõn nà kia, hắn ta đeo găng tay, thuốc lá bay lên trắng xóa, bản nhạc phát lên từ cái radio cũ mèm kia, có thể đó là băng casset, bài hát rất cũ, tôi nghe nó ở đâu rồi…”Hắn ta đang làm gì vậy?” Tôi tò mò, cố tiến đến gần hơn…

LẠY CHÚA LÒNG LÀNH! HẮN TA GIẾT CÔ ẤY XONG RỒI XĂM HÌNH LÊN NGƯỜI CÔ ẤY!

***
- Thật là cô có thể thấy được….những gì đã xảy ra?

- Tôi đã nói rồi mà, anh sẽ không tin đâu.

Nhưng khuôn mặt khó tin nhất lúc này chính là Mặt Sẹo, anh ta ngưng nhai nhóp nhép cái bánh quy và suýt nữa thì rớt luôn đôi mắt vì trợn trừng nhìn chúng tôi suốt từ nãy đến giờ.

- Làm sao cô biết…hắn ta xăm lên người nạn nhân? Tôi…tôi còn chưa báo cáo về việc này với Vỹ cơ mà. Làm sao mà…?

- Vậy là có hình xăm thật sao? – Vỹ bắt đầu xanh mặt, các cơ mặt của hắn như đông cứng – Thật, thật điên rồ, làm sao tôi, tôi…có thể tin được…

Tôi vẫn chưa thấy khỏe hẳn từ sau khi nhìn thấy quá khứ cô ta. Đầu óc vẫn choáng váng và ma mị hẳn đi, chỉ thấy quay cuồng và muốn nôn thốc ra. Tôi đờ đẫn ngồi trên chiếc ghế bằng inox sáng loáng, đầu vẫn đau như búa bổ. Sau mỗi lần sử dụng năng lực của mình, tôi lại thấy càng lúc bản thân không còn chịu đựng nổi nữa. Những lần đầu, khi tôi còn là một cô bé, hình ảnh hiện ra mập mờ, loạng choạng, không có hệ thống cũng khó mà liên kết với nhau. Càng lúc, tôi thấy những thứ rõ ràng hơn, hệ thống hơn như tận mắt thấy sự việc trước mắt, đồng thời cũng kể từ lúc đó, mỗi lần sử dụng khả năng của mình, cơ thể tôi suy nhược trầm trọng, thậm chí là ngất ngay tại chỗ nếu mọi thứ vượt quá kiểm soát.

- Mà khoan, cậu vừa nói sao? – Vỹ như chợt nhớ ra gì đó – cậu chưa báo cáo về hình xăm trên người nạn nhân?

- Tôi chưa kịp nói thì cậu đã cúp máy rồi. Nhưng mà, - anh ta hướng mắt về chỗ tôi đang ngồi – cô ấy, liệu có tiện không?

- Dù sao cô ta cũng biết hình xăm là gì rồi, có gì tiện hay không nữa?

- Tôi cũng không muốn nhìn lại nó đâu.- Tôi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng ghê rợn đầy mùi tử thi này – tôi muốn đi dạo một chút, được không?

- Ở loanh quanh đây thôi nhé. Tôi cần cô nói chuyện rõ về một số việc.

Không khí bên ngoài thật dễ chịu làm sao! Tránh xa khỏi cái mùi thuốc tẩy trùng hạng nặng và tiếng của những dụng cụ mổ lách tách trên khay, tôi yên bình ngồi trên một cái ghế đá ở cuối của nhà xác. Quanh đây, vắng lặng như tờ, nếu một người bóng vía không mạnh chắc bị cái quanh cảnh làm cho hồn siêu phách lạc từ lâu. Tôi cũng sợ ma, rất sợ là đằng khác. Nhưng từ khi tôi có khả năng thấy được những cái chết, tôi lại thấy thương cho thân họ hơn. Họ là những linh hồn không thể xác, họ vương vấn ở trên thế gian này vì họ còn điều chưa nói, còn nỗi đau chưa thể sáng tỏ, còn oan khuất chưa được rửa sạch. Có linh hồn nào muốn ở lại đâu! Nhưng chẳng qua là họ không thể đi, thế thôi.

Ở cuối của nhà xác, ai đó đã trồng một vườn đầy những giò lan treo. Tôi không có kiến thức nào về hoa hòe, nhưng lại cảm thấy rất thích khu vườn này. Nó giống như là một góc bình yên giữa cơn bão cuồng phong. Vườn lan ngập tràn hoa sắc trắng. Những chậu treo đang vươn mình ra đón lấy từng tia nắng xuyên qua lớp che mỏng như những cánh tay hứng lấy ánh vàng kì diệu. Tôi đưa mắt nhìn xa xăm ra những đám mây phía xa xôi. Tôi tự hỏi mình, những đám mây kia có chút nào thản nhiên thật sự như cách chúng hờ hững giữa trời như thế?

- Có điều gì phiền muộn à, cô gái?

Tôi quay người lại, một người đàn ông nhìn rất lạ, anh ta mặc chiếc áo vest màu xám tro, mái tóc được cắt gọn gàng và toát lên một vẻ lịch lãm, sang trọng. Tôi mải mê nhìn những cánh hoa đến nỗi không biết anh ta đứng sau lưng tôi tự bao giờ.

- Anh…là…

- Có những thứ đừng nên chất chứa trong lòng, suy nghĩ sẽ giết mình dần, ăn mòn tâm hồn mỗi ngày và biến chúng ta trở thành con người khác.

- Anh…đang nói gì vậy?

- Cô đứng đây nhưng thực chất không phải ngắm hoa, cô chưa hề chạm tay vào nó, hoặc là đứng gần nó để chiêm ngưỡng. Cô đứng đây – anh ta bỏ tay vào túi quần, ung dung – giữ một khoảng cách để có thể nhìn toàn thể khu vườn một cách trực quan nhất, chứng tỏ cô chỉ muốn tìm nơi nào đó để thoát khỏi căng thẳng. Đừng dồn nén quá – Tiếng điện thoại rung lên – A lô? Tôi đến ngay đây.

Anh ta rời đi ngay sau cuộc điện thoại đó. Khi anh ta đi, những bước chân rất khoan thai, cả người nhìn rất bình tĩnh và khuôn mặt ấy, tôi không biết anh ta có cảm xúc không nữa. Khuôn mặt giữ vững một trạng thái duy nhất, nó cũng bình tĩnh hệt như cách anh ta thể hiện, đôi mắt màu nâu đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Tôi tự hỏi, rốt cuộc nơi này còn bao nhiêu người kì lạ nữa đây?

- Nè, điện thoại đâu rồi, gọi suốt không nghe máy?

Tôi thề rằng cả đời này từ nay về sau, tôi sẽ không ghét điều gì bằng cái giọng nói chết tiệt ấy. Anh ta vừa phá tan khung cảnh bình yên ở khu vườn.

- Chẳng phải khi nhốt tôi lại, anh đã tịch thu luôn rồi sao?

Người đàn ông kì lạ ban nãy đang đứng cũng với Vỹ. Anh ta đứng gần hắn cứ như là một bức tranh phiếm họa vậy. Áo vest, điển trai, gọn gàng và lịch thiệp, còn tên kia, không biết từ bao lâu rồi kể từ ngày hắn tắm bữa cuối, quần áo nhăn nhúm, mắt trũng sâu thâm quần và đầu tóc hắn ta – tuy ngắn nhưng mỗi cọng có chí hướng riêng, chỉa tứ tung một cách mất trật tự.

- Về đồn đi. Kí vài tờ giấy xong tôi sẽ để cô về. Hôm nay đến đây thôi.

- Hôm nay đến đây thôi? – tôi ngạc nhiên – câu đó có nghĩa là còn hôm khác?

- Cô vẫn là nghi phạm, tốt nhất ở yên trong thành phố này cho đến khi điều tra xong.

- Cô ấy là nghi phạm sao? – Người đàn ông lịch lãm kia ngạc nhiên – sau mấy năm không gặp, năng lực của cậu tệ đến mức này à? Này nhé, thủ phạm sẽ là nam, độ tuổi từ 20 đến 30, có sức khỏe và hiểu biết về y khoa, ngoài ra hắn ta còn là kẻ cuồng cái đẹp, hắn ta sẽ mặc những trang phục chuẩn theo số đo cơ thể, mọi việc hắn làm đều rất cẩn thận, tỉ mỉ. Cậu nhìn cô ấy xem – cả hai người họ dồn ánh mắt về tôi – cơ thể yếu ớt, quần áo phối tự nhiên, không theo trật tự cũng chẳng hợp với cô ấy, cô ấy còn là một kẻ bừa bộn. Nhìn này, giày cô ấy bị lem ở cổ giày một vết màu đỏ, có thể đã phơi chung với quần áo ra màu. Một người cẩn thận sẽ không bao giờ như thế.

- Cô ta có thể là đồng phạm.

- Hắn ta hành động một mình, không có đồng phạm. Với hắn, cái đẹp là sự chiêm ngưỡng cá nhân không cần ai ủng hộ, hắn ta bị ảo tưởng nặng. Tôi xem qua hình ở hiện trường rồi, ở đó luôn có một cái ghế. Hắn ta ngồi ở đó, chiêm ngưỡng nạn nhân của mình như một bức tranh nghệ thuật. Hắn ta là kẻ tạo tác.

- Còn…nạn nhân mới thì sao? Anh có nghĩ là cùng một người?

- Không. Sát nhân hải đường có nguyên tắc của hắn. Việc hắn chọn nạn nhân không phải là tùy tiện. Chữ kí của hắn là hoa hải đường đỏ, hình dáng nạn nhân phải được bẻ cong theo dạng cánh cung như thế, còn tên sát nhân này…- người đàn ông trầm tư đôi chút – có thể còn có nạn nhân trước đây từng bị xăm hình như vậy lên đùi, siết cổ đến chết. Anh thử liên kết xem, còn vụ án nào không.

- Mừng cậu quay lại. – Vỹ nói, giọng nhẹ thật nhẹ - Cậu đã đi ba năm rồi.

Không khí chợt căng thẳng rồi chùng xuống đến kì lạ, tôi có thể cảm nhận rõ rệt những điều đó. Anh ấy cười gượng gạo khi nghe hắn ta nói, “ Mặc kệ, chuyện không liên can đến mình.” Tôi nghĩ.

- Khi nào thì tôi có thể về?

- Được rồi, tôi đi lấy điện thoại cho cô. Nhớ, đừng rời khỏi thành phố, đừng làm chuyện gây nghi ngờ nữa.

- Nhưng mà, - tôi nhìn người đàn ông lịch lãm vẻ khó hiểu – Anh ấy vừa nói tôi không thể là nghi can mà?

- Anh ta là anh ta! – hắn ta đột ngột gắt gỏng – tôi có nguyên tắc của tôi! Đừng lôi thôi nữa, đi thôi!

***

Mọi chuyện bắt đầu như cũ, quay về những ngày cũ của tôi trước đây, duy chỉ khác là không còn Kiệt nữa rồi.

Tôi vẫn thường xuyên đi làm muộn, thường bị sếp mắng và tên Vương vẫn trêu đùa hằng ngày, chỉ khác là đột nhiên bên công an ngưng cung cấp tin nóng hổi cho tòa soạn chúng tôi nữa. Vì thế, gần đây tên Vương cũng có chút thất vọng và trầm tư, cũng phải, anh ta đang tranh chức chủ biên – vị trí mà chị Linh để lại sau khi du học nước ngoài. Sếp vẫn cố liên lạc lại với người quen trong ngành cảnh sát nhưng vô hiệu. Tôi cũng không quan tâm lắm đến việc đó, dù gì cũng đâu đến lượt mình. Từ ngày Kiệt ra đi, mọi thứ dường như vô vị hẳn với tôi, đôi lúc tôi nghĩ mình đang cố gắng cho điều gì? Vì gì mà phải cố gắng đây? Tôi nghe ai đó đã nói, khi bạn mất đi điều gì đó, nó báo hiệu cho những điều khác sắp đến với cuộc đời bạn.

Và điều tôi nhận được chính là cuộc điện thoại này đây.

- A lô, cái gì nữa vậy sếp? – giọng tôi tỏ rõ sự chán chường – không phải loại tôi ra khỏi nghi can rồi, chả nhẽ lại có gì thay đổi?

- Đang có chuyện nhờ vả cô thôi. – giọng nhờ vả của hắn nghe giống ra lệnh hơn – Người ta lại tìm thấy xác nữ vô danh có hình xăm, chúng tôi đã thử mọi cách rồi, không xác định được cô ta đến từ đâu. Không khớp với bất kì ai đã mất tích.

- Đó là việc của cảnh sát các anh, liên quan gì tôi? – tôi gắt giọng – mà nói tóm lại là tôi rất bận, không thể nào giúp được. Vậy nha sếp.

Tôi cúp điện thoại, lầm bầm chửi rủa và ném điện thoại lên bàn, gây tiếng động mạnh. Vương và cô gái điệu đà bên trái giật thót người. Vương đứng dậy nhìn sang chỗ tôi ngồi, tôi mặc kệ hắn ta, tiếp tục trút giận lên những tờ giấy vô tội, gằn mạnh cây viết chì cho đến khi rách toạc một đường dài.

- Này, hôm nay mất bình tĩnh dữ vậy.

- Anh nên giữ cái mồm của mình trước khi – tôi hướng mũi nhọn bút chì vào mặt hắn – trước khi tôi giúp anh làm điều đó.

Anh ta ngồi xuống, biết rõ rằng đã đến lúc anh ta nên im lặng. Tôi nén bao nhiêu uất ức vào ngược bên trong nhưng có lẽ đã không thể nào chịu đựng được nữa, tất cả như muốn khiến tôi vỡ tung ra, từng mảnh, từng mảnh vụn. Quá nhiều chuyện đã đến, vượt qua sự kiểm soát củ tôi.

- Khả Đan! - tiếng sếp gọi thất thanh.

Tôi lầm bầm trong đầu: “ Cái chuyện quái gì xảy ra nữa đây?” nhưng rồi quyết định lơ luôn ông ta, giả vờ khoanh từng lỗi chính tả trong tờ giấy nhàu nhĩ. Sếp hối hả chạy đến gần tôi, tôi nghe rõ tiếng chân nặng nề của ông ấy.

- Khả Đan! Cô không tin nổi chuyện này đâu! Quả là cô được ông Tổ nghề báo phù hộ nhé!

- Dạ? – Tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

- Bên người quen làm trong ngành công an quyết định cho chúng ta đặc ân, họ cho chúng ta biết án mạng sớm nhất, đổi lại, họ yêu cầu trực tiếp tên cô.

- Có lộn không sếp? – cả tôi và Vương đồng loạt kêu lên.

- Bên họ chỉ đích danh cô, làm sao tôi lộn được. – Ông ta miệng nói nhưng mắt vẫn đọc tin nhắn lần nữa – Thôi, nhanh chóng lên!

Thì ra mà mưu mô chước quỷ của hắn.

- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau.

Hắn ta cười, có vẻ hắn cố tỏ ra dễ thương, cười đến híp cả mắt nhưng tôi lại chẳng thấy nụ cười đó xinh xắn gì cả. Hắn ta làm như hắn ta không biết chuyện gì xảy ra, tại sao tôi ở đây lúc này vậy. “ Oan gia, đúng là oan gia.”

Mãi về sau tôi mới biết, hắn ta chính là cháu ruột của chủ biên. Thì ra tên này chính là tay trong của tòa soạn. Ngay từ đầu đã sắp xếp cho tôi và hắn ngõ hẹp gặp nhau.

- Trần Khả Đan, phóng viên báo Thời sự 24 giờ, tôi đến đây vì nguồn tin đặc biệt cho tòa soạn.

- Chào cô! – hắn ta vui vẻ quá trớn – chà, lần đầu nhìn thấy phóng viên vừa trẻ trung, vừa xinh xắn như cô đấy. Tôi là Vỹ- chuyên viên điều tra đặc biệt.

- Tôi là…tôi là Nhân. Người ta thường gọi tôi là Nhân nhí nhảnh. Tôi là cấp dưới của anh ấy.

- Còn tôi! Tôi là…

- Cái chợ hay cái đồn cảnh sát? – Vỹ lên tiếng, tất cả đều im bặt – chưa thấy con gái qua bao giờ à?

- Đúng là chưa thấy, ở cái đồn cảnh sát này. Sếp, nhìn kìa, - Nhân nhí nhảnh chỉ tay về góc trái – Đó là “ con gái” mà sếp nói sao?

Ở góc của đồn cảnh sát, hai cô gái mặc cảnh phục, bên hông đeo một cây dùi cui dài, trầm mặc uống trà.

- Tháng trước, cô ta tay không bắt hai tên giật đồ trên phố, đánh cho một trận te tua hoa lá cành. Ai mà làm bạn trai hay chồng của hai cô cảnh sát này thì…

Nói tới đó, Nhân im bặt, anh ta lè lưỡi tỏ vẻ ngán ngẩm.

- Đi thôi, chúng ta có cuộc họp đấy.

Khác hẳn với giọng nói ghét cay ghét đắng của hắn, tôi nghe thứ âm thanh khác dịu dàng hơn nhiều. Cậu ấy, cậu thanh niên mặc vest hôm nọ. Hôm nay, cậu ấy mặc chiếc sơ mi màu xanh ngọc, quần kaki trắng và đôi giày thể thao màu trắng, tóc vẫn gọn gàng và đeo thêm cặp kính cận tròn, gọng kim loại bạc khiến cậu nổi bần bật giữa đám đông. Tôi nán lại, đang có ý định tìm chỗ ngồi thì tên Vỹ đã hối thúc:

- Ơ cô nhà báo, nhanh lên chứ!

- Tôi cũng vào họp sao?

- Vào chứ. Cộng tác viên đặc biệt mà lại! Nhanh lên!

***

Phòng họp của đồn cảnh sát đặc biệt đúng là có khác. Nó giống hệt những bộ phim hình sự, bàn oval với sức chứa cho khoảng hai mươi người, màn hình cỡ đại ( loại mà các bạn thấy ở các quảng trường lớn). Tôi vẫn đang còn lúng túng, tôi tự vấn: “làm gì bây giờ? Ghi chép gì đây? Không có tin gì thì chủ biên..” nhớ lại mặt của sếp lúc giận, đỏ au, hai mắt long sòng sọc như muốn vứt tôi vào vạt dầu sôi ngay khiến tôi lạnh toát cả người. Cuối cùng, tôi an vị tại một vị trí cách khá xa mọi người.

Đèn màn hình bât sáng, tất cả đèn trong phòng được tắt đồng loạt. Cậu ấy tiến về bục phát biểu, trên tay là remote điều khiển màn hình. “Phong thái tuyệt vời quá!”

- Xin chào mọi người, trước khi đi vào bài phân tích, tôi muốn giới thiệu về bản thân mình. Tôi là Từ Viễn Luân, tôi có mặt ở đây với vai trò là cố vấn cho đội điều tra đặc biệt. Chuyên ngành của tôi là phân tâm học, vì vậy, tôi sẽ giúp các bạn phân tích hành vi của tội phạm.

- Phân tâm học? Là gì vậy? – bên dưới có tiếng lao nhao – nghe giống như đồng bóng quá!

- Mọi người, - Luân nói tiếp – tôi biết các bạn đang nghĩ phân tâm học là gì, nó thì giúp được cái gì? Vậy tôi hỏi mọi người một câu – cậu ấy đưa tay sửa lại gọng kính – khi mà các bạn cảm thấy mắc đi vệ sinh, việc các bạn làm là chạy đến nhà vệ sinh hay là “xả” tại chỗ?

Phía bên dưới cười ẩm. Vài người dựa ra ghế như thể hiện thái độ coi khinh với cậu ấy.

- Dĩ nhiên là đi đến toilet rồi. cậu sẽ xả tại chỗ chắc?

- Vậy thì tại sao đứa trẻ lại luôn xả ra ngay khi nó có nhu cầu?

- Vì nó còn nhỏ! Có thế cũng hỏi, có thế cũng làm chuyên viên.

- Vậy còn những người già thì sao?

Đến lúc này, hông khí trong phòng họp mới chùng xuống, họ bắt đầu cảm thấy rối trí. Luân tiếp lời:

- Đó là do ý thức hay vô thức sẽ là người lãnh đạo. Nếu bạn có suy nghĩ bình thường, bạn sẽ chạy đến nhà vệ sinh, nhưng người già và trẻ em, họ chỉ làm theo cái mà vô thức sai khiến. Nói cách khác, họ đánh mất khả năng làm chủ cơ thể. Và, đó là việc của tôi, tôi phân tích những hành vi, những điều khác với bình thường của những tên sát nhân, từ đó, chúng ta sẽ biết được hắn bị ám ảnh bởi điều gì, động cơ gây án ra sao.

“Tuyệt vời!” tôi thầm nghĩ trong suốt quá trình mà Luân chứng minh với họ rằng công việc của cậu ấy không phải phù phiếm mê tín. Cậu ấy bước ra khỏi bục phát biểu, tay cầm theo micro và bắt đầu trình bày bài nói một cách tự do.

- Đây, - cậu ấy bấm nút, một loạt hình ảnh hiện ra khiến tôi nhắm tịt mắt lại – họ là những nạn nhân được tìm thấy với phương thức là siết cổ cho đến chết, sau đó xăm hình lên đùi của các nạn nhân. Nhìn chung, tất cả nạn nhân là nữ, độ tuổi từ 25 đến 35, hành nghề mại dâm. Dấu hiệu hắn để lại trên người các nạn nhân là hình xăm đôi chim bồ câu dứng tựa đầu vào nhau. Tôi và Vỹ đã tra ngược lại các vụ án chưa phá được trước đây, tìm thấy thêm hai nạn nhân nữa là Nguyễn Thị Xuyến và Hà Bạch Vân cũng có dấu hiệu tương tự. Tổng cộng, hắn ta đã sát hại 6 nạn nhân, tôi yêu cầu nên đặt hồ sơ của hắn là báo động đỏ.Cách thức gây án của tên này là lợi dụng sự nguy hiểm hành nghề của các cô gái, hắn dụ nạn nhân lên xe, đưa đến một nơi mà tôi nghĩ, có ý nghĩa đặc biệt với hắn để ra tay. Các nạn nhân thường là những cô gái làng chơi, sau khi mất tích cũng không ai báo cáo, hắn ta có thêm cơ hội để phi tang chứng cứ, có thời gian vận chuyển xác đến một nơi khác để bỏ lại. Bên pháp y đã tìm thấy một ít đât đỏ bazan ở chân của các nạn nhân. Qua giám định cho thấy, đây thuộc đất của vùng cao nguyên X. Hắn ta đối xử với các nạn nhân rất tốt, cho ăn tối rất sang, không hành hạ hay đánh đập, cũng không có dấu hiệu quan hệ t.ình d.ục trước khi chết, siết cổ từ phía sau để tránh cho nạn nhân nhìn thấy cái chết đau đớn. Qua đó, tôi có thể đoán sơ bộ, thủ phạm là nam giới, cao khoảng 1m75 đến 1m80, độ tuổi trung bình là từ 30-35, có xe hơi riêng để bắt nạn nhân và vận chuyển, hắn ta thuộc kiểu người thành đạt nhưng tuổi thơ đã không được sống với mẹ.

- Sao anh có thể biết về độ tuổi cũng như chiều cao, tuổi thơ của hắn? – ai đó thắc mắc.

- Nhìn nạn nhân Cao Thị Hoàng Hà, - Luân chiếu hình ảnh cô ta lên màn hình – cô ta cao 1m67, cô ta là nạn nhân duy nhất chống cự quyết liệt nhất. Có xảy ra tranh chấp khi nạn nhân bị siết cổ, cô ta đã chạy và hắn chụp lấy vai của cô ta, nó để hai vết hằn hình ngón tay, sau đó, hắn ta đã siết cổ nạn nhân đến chết. Vết siết cổ cho thấy vị trí nằm ở gần cổ và xương quai xanh của nạn nhân, cho thấy hắn ta phải có chiều cao từ 1m75 đến m80 để làm điều đó.

Hắn ta đã không quan hệ t.ình d.ục với nạn nhân. Những nạn nhân đều là gái làng chơi, có lẽ những cô gái này sẽ có những trò gợi dục để khách hàng cảm thấy hứng thú. NHưng hắn ta đã kiềm chế được bản thân mình. Thường các hung thủ tuổi thành niên thường hứng thú với t.ình d.ục vì họ chưa trải đời và khó kiểm soát được bản thân, nhưng, độ tuổi trung niên thì khác, lúc này, họ đã có thể điều khiển được hành vi và kiểm soát tính dục của cơ thể.

Các tên sát nhân hàng loạt thường có ám ảnh với một điều gì đó ở nạn nhân mà có liên quan đến những thứ kinh hoàng trong quá khứ của hắn. Tên sát nhân Jerry 1969 ở Mỹ đã giết các cô gái đi giày đỏ vì hắn ta bị bố mẹ đối xử tệ bạc khi họ đang trông đợi hắn sẽ là một bé gái. Hung thủ giết nạn nhân xong, trang điểm và xăm hình lên người họ, cách trang điểm cho nạn nhân rất đứng tuổi, mặc cho họ chiếc váy màu đỏ được may phồng hai cánh tay, uốn xoăn tóc họ và đeo một vòng cổ ngọc trai, cách trang điểm cũng rất già dặn. Hắn đang cố tái hiện lại ai đó. Con người thường có xu hướng tái hiện lại một người, một không gian sống, một khoảnh khắc tươi đẹp trong cuộc sống nhằm an ủi, nhằm khắc chế nỗi đau thực tại. Và hắn đã chịu đựng sự hành hạ một thời gian dài. Hắn tái hiện lại mẹ mình để an ủi, nuôi sống ảo tưởng của bản thân.

- Còn điểm chung giữa các nạn nhân là gì?

- Tiếc khi phải nói điều này – giọng Luân trầm xuống – chúng tôi vẫn chưa tìm được điểm chung giữa các nạm nhân. Không cùng độ tuổi, không cùng chiều cao, nạn nhân số 3 Hoàng Hà là một nhân viên quán bar cho nên loại trừ khả năng hắn chọn cô gái bán dâm để gây án. Nhưng, - Luân nhíu mày, đăm chiêu – tôi chắc chắn là giữa họ phải có điểm chung nào đó.

- Bây giờ như thế này, - Vỹ lên tiếng – Tất cả chia nhau ra quản lý các khu vực có nhiều gái mại dâm, nếu cần có thể yêu cầu cảnh sát địa phương phối hợp. Nếu thấy đối tượng nào đúng với miêu tả, đặc biệt, đi chiếc SUV màu đen – Vỹ ngừng lại, quay sang nhìn tôi đôi chút rồi tiếp tục nói – Ngay lập tức giữ lại, mời về đồn phối hợp điều tra, rõ chưa?

- Rõ! – Tất cả đồng thanh hô to.

- Giải tán. – Vỹ kết thúc cuộc họp.

 
CHƯƠNG 3: GIAI ĐIỆU ÁM ẢNH ( MOTHER)
PHẦN 1: TATTOO
Mọi người đứng dậy rời ghế và vội vã đi ra ngoài. Họ đi theo phân công của Vỹ, trông họ rất khẩn trương. Cũng phải, đã 6 mạng người rồi. Còn tôi, suốt từ khi nhìn thấy những hình ảnh của các nạn nhân cho đến giờ, trong đầu luôn tự hỏi: “ Bài hát tôi nghe hôm đó là gì?”

- Sẵn sàng chưa?

- Hả?

- Xuống phòng pháp y thôi. Tiến đang chờ chúng ta đó.

- Phòng…pháp y? để..làm gì?

- Dĩ nhiên là dùng năng lực của cô xem có manh mối nào không! Nhanh chân lên.

Đôi lúc tôi cảm thấy Tiến còn đáng sợ hơn là sát nhân.

Anh ta ngồi một mình trong phòng pháp y, những cái xác phủ trắng xóa nằm dài trên phiến inox lạnh tanh, mùi thuốc tẩy trùng tỏa ra như ám khí quyện lấy hơi thở của tôi. Tiến ngồi trên chiếc ghế dựa phủ đệm êm ái màu xanh dương, ăn bánh quy, thưởng thức cà phê đá xay và nghe nhạc. Anh ta như đang thư giãn và tận hưởng cuộc sống. Làm sao anh ta có thể tận hưởng cuộc sống trong nhà xác?

- Tiến, làm việc đi.

Vỹ cởi chiếc áo khoác đã sờn bạc của anh ta ra, sau đó mặc vào chiếc áo blue trắng treo ở góc trái cửa ra vào bằng sắt nặng trĩu ( tôi đoán là bằng sắt, thế thôi, có khi là nhôm hay inox chăng?) sau khi đeo găng, anh ta ném cho Luân một đôi găng tay cao su chuyên dụng, họ lần lượt mặc các dụng cụ bảo hộ hiện trường vào, chuyên nghiệp hệt như phim trinh thám tôi thường xem. Vỹ nhíu mày, nhìn tôi bằng nửa con mắt viên đạn:

- Còn chờ gì vậy?

- Tôi? Tôi làm sao?

- Qua mang đồ bảo hộ nhanh đi, còn nhờn ra đó.

- Để…

Tôi chưa kịp dứt câu hỏi của mình. Tôi muốn hỏi anh ta rằng đồ bảo hộ để làm gì, tôi chỉ đứng từ xa thôi đã đủ khiếp đảm rồi. Luân tiến tới góc cửa, lấy chiếc áo blue trắng nhất từ trong bọc ra, nó còn mới, mùi vải còn xộc lên. Luân tiến đến gần tôi, khuôn mặt cậu ấy vẫn lạnh tanh, nhưng cái nét đẹp trai không lẫn vào ai của cậu ấy làm bất kể ai hễ mang trong mình gen XX đều phải…bùm bụp đập nhịp. Cậu ấy choàng hờ qua vai tôi, khẽ nói nhỏ:

- Mặc vào đi, trong này ngoài lạnh ra, còn có nhiều vi khuẩn lắm. Không thích nhìn xác chết thì đừng nhìn, nhưng giữ sức khỏe trước đã.

Ấy, cũng một mục đích mà cách của Luân và tên côn đồ kia nói ra, khác nhau một trời một vực.

*****

- Lần sau…đừng ép cô ấy xem xác chết nữa. – Tiến ái ngại – Nhìn xem, nôn đến không còn tý sắc thái nào trên mặt.

- Tại sao một cộng tác viên lại có quyền theo sát điều tra như vậy? – Luân thắc mắc – không phải bình thường chúng ta vẫn làm là điều tra án, cung cấp tin cho báo chí sao?

Từ nãy đến giờ, hắn luôn giữ phong thái im lặng. Tiếng đèn chiếu sáng bị hỏng co giật chớp tắt, chớp sáng kéo theo tiếng e rè đến não nề. Tôi vẫn nôn thốc ra như không cản lại được, bao nhiêu đồ ăn cứ thế tuôn ngược từ dạ dày tới miệng ra ngoài. Đến khi gần như rỗng dạ dày, nước dãi cứ thế ụa lên và tuôn ra khiến cổ họng đau rát như trầy trụa. Mùi thuốc tẩy trùng làm tôi rợn người, cái mùi cứ ám lấy mũi và làm tôi không kìm h.ãm được quá trình trào ngược của mình. Bình thường nhìn xác chết đã thấy mất gan mất mật, hôm nay khi kéo xác chết ra khỏi khay đông lạnh, tôi gần như nôn ra ngay lập tức nếu không bụm miệng lại chắc đã…phá hỏng chứng cứ tử thi. Xác chết đã được mổ phanh lồng ngực, khâu lại bằng những vết khâu to, thô như những con sâu đen đang quấn lấy vết rạch.

- Sao rồi? – Tiến đưa tôi một cái khăn trắng – Đỡ chưa?

- Một…chút. – tôi dùng khăn lau miệng, đoạn hớp ngụm nước từ tay để súc miệng – làm sao mà… anh có thể quen được với nó?

- Từ từ rồi quen thôi.

- Có phát hiện gì không?

- Không. Hầu như đều bị siết cổ đến chết. Thủ pháp nhanh, gọn, sức dùng rất mạnh khiến nạn nhân này – Tiến khéo đỡ cổ của cô gái lên- nhìn chỗ bầm này đi, khi khám nghiệm tử thi, tôi phát hiện xương cổ nạn nhân bị rạn nứt.

- Không đúng. – Luân nhíu mày, tôi rất thích cái nhíu mày đầy trí tuệ này của cậu ấy – Phải có nạn nhân đầu tiên, phải tìm cho được nạn nhân đầu tiên.

- Nạn nhân đầu tiên? Để làm gì? – Vỹ, Tiến đồng thanh hỏi.

- Bởi vì nạn nhân đầu tiên sẽ cho ta thấy được nhiều thứ. – Luân chụp lấy cây bút lông trên bàn của Tiến, bước tới trên bảng từ trắng – Mọi người nhìn xem – cậu bắt đầu khoanh hình tròn đầu tiên – Đây là bước đầu tiên của hung thủ, nạn nhân đầu tiên là nạn nhân gần gũi hay là một mồi lửa châm bùng cho ngòi nổ điên loạn của hắn. Nạn nhân đầu tiên thường dẫn ta đến lí do vì sao hắn chọn nạn nhân – Luân bắt đầu đánh những mũi tên chỉ từ vùng tròn ra ngoài, ở mỗi mũi tên, cậu bắt đầu ghi ra những nguyên nhân cho lập luận của mình – nạn nhân đầu tiên là mồi lửa, đồng thời cũng là lần đầu gây án, luôn để lại sai sót. Nạn nhân đầu tiên là mô tuýp cho chúng ta phác họa được mục tiêu của tên sát nhân này.

Luân dùng bút gạch dưới những từ: luôn để lại sai sót, mô tuýp cho mục tiêu tiếp theo những đường gạch rõ nét, thẳng, chắc chắn. Vỹ và Tiến đăm chiêu nhìn xuống mũi chân của mình như suy nghĩ, Vỹ đang day day mũi chân như động tác tập trung tư tưởng.

- Làm sao có thể tìm ra được nạn nhân nào là nạn nhân đầu tiên trong đống hài cốt kia?

- Lần đầu nấu cơm, tôi đã nấu nó thành cháo đó. – Tôi xen vào một câu không liên quan để gợi ý cho tên ngốc đó.

Luân quay sang nhìn tôi, cái nhìn như đang nở nụ cười đầy thiện cảm và nheo mắt nhẹ:

- Thông minh đó, cô gái. – Nạn nhân đầu tiên là lần đầu phạm tội của hắn, nhất định rất vụng về và sai lầm.

- Tôi hiểu rồi! – Tiến chợt vỗ hai bàn tay lại tạo tiếng bốp – Nạn nhân nào gây án cẩu thả nhất, đó nhất định là nạn nhân đầu tiên!

- Good job! – Luân cười nhẹ - sau đó giao lại cho Tuấn “lùn” điều tra về nhân dạng, thân thế, ngày mất tích, chúng ta nhanh chóng nắm thóp tên này thôi.

*****

Những ngày tháng đẹp nhất không phải là qua cách cảm nhận của người khác.

Mà ở đó bản thân mình cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ nhất.

Tại sao con bọ đẩy phân luôn làm công việc bẩn thỉu ấy?

Vì nó vui khi làm vậy, thế thôi.

Màn hình máy tính mập mờ không làm sáng rõ khuôn mặt, chỉ thấy nụ cười nửa miệng, khinh bỉ, chán ghét, tự cao và ngạo mạn. Cô gái vẫn say sưa ngủ vì thuốc mê, không hay biết rằng đó là giấc ngủ kéo dài vĩnh viễn, giấc ngủ thiên thu...

**

- Nè, dậy đi. – Vỹ dùng tập hồ sơ đập lên đầu hai tên cấp dưới đang gục mặt xuống bàn – Đã tìm ra gì chưa vậy?

- Sếp, tụi em đã xem lại hồ sơ từ những năm 2013 tới 2015, tất cả hồ sơ mất tích, không ai là trùng khớp với miêu tả nạn nhân của tên này.

- Tiếp tục tìm cho tôi. Nè, đầu to, dậy đi. Đã gọi đồ ăn sáng chưa vậy?

- Không phải là từ năm 2013, mà là từ năm những năm 1999 đến 2003, tất cả những nạn nhân nữ chết do bị siết cổ, mặc trang phục cổ như thế này. Chú ý những nạn nhân tầm 17 đến 25 tuổi.

- Cái…cái gì? 1999 đến 2003? Giỡn hả? – Đầu to gỡ mắt kính ra, ném lên bàn – Thời đó chưa có tư liệu số đâu ba, phải dò tư liệu giấy ở phòng lưu trữ. Mà chắc gì còn đủ.

- Tại sao lại là 1999 đến 2003? – Vỹ xoay người nhìn cậu ấy, hỏi – Nè, Phong “điên”, xuống phòng tư liệu đi, lấy hết tài liệu mất tích những năm đó lên đây. À không, cả giấy báo tử nữa, mang hết lên.

- Vì nếu theo phỏng đoán của tôi, hung thủ tầm 30-35 tuổi, vậy thì những năm 1999-2003, hắn ta tầm độ tuổi 16-18 tuổi, đó là độ tuổi sinh lý và tâm lý của con người thay đổi, cơ thể cũng phát triển, có thể là một chàng trai khỏe mạnh đủ sức giết chết người, cũng đủ sức xử lý nó đến mức vẫn chưa bị bắt. Lúc đầu tôi còn định mở rộng độ tuổi ra đến 25, nhưng nghĩ lại, một tên thông minh như hắn ta có xe riêng, chắc chắn hắn ta là người thành công. Hắn ta đã học đại học. Từng giết người nhưng không bị bắt, có nghĩa là hắn ta đã được liệt kê khỏi dạng tình nghi, có nghĩa là hắn ta sẽ là trẻ vị thành niên ở độ tuổi đó. Tôi giúp, phòng lưu trữ ở đâu?

- Dãy nhà bên phải, lầu 2, phòng cuối cùng. – Vỹ nói, hắn ta hất mặt về tôi – Đi giúp đi, cô nhà báo.

- Tại sao chứ?

- Cô muốn có đề tài để viết mà đúng không? Đi sâu, đi sát vào vụ án thì cô sẽ có nhiều chi tiết hút khách.

“ Hắn ta muốn lợi dụng mình làm việc giúp thì có.” Tôi làu bàu nhưng vẫn đi theo phía sau lưng Luân.







- Cái quái gì thế này? – Tôi chỉ kịp thốt lên một tiếng, một con nhện nhảy bổ vào tôi – Con nhện!

- Trời không sợ, đất không sợ, sợ một con nhện cỏn con. – Phong điên “túm” lấy con nhện qua sợi tơ, ném nó ra ngoài hành lang – Đừng để tao thấy mày nữa đấy, con kia.

Phòng lưu trữ nói thật ra là một cái kho nhỏ xíu nằm trên dãy lầu hai của một khu vực nhiều năm không ai chạm tới. Tôi còn đang khó khăn để định hình xem làm gì thì một giọng nói trầm đến mức thấp tone nhất vang lên khiến tôi giật thót tim

- Cô câu vào đây có chuyện gì?

Một cụ già tầm vào khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, hai mắt tuy đục vàng nhưng còn khá giảo hoạt, đảo qua lại liên hồi nhìn chúng tôi. Thân hình thấp bé, ốm yếu và trên cánh tay có vết sẹo dài cày xới nhìn rất sợ. Phong “điên” bình thường thì to mồm nhất đội hình sự, đột ngột khép nép người lại, cúi chào:

- Chú Sâm, tụi con đến xin mượn hồ sơ những vụ án mất tích, tử vong của nữ.

- Năm nào? – ông ấy vẫn không thay đổi chất giọng ấy.

- Từ 1999 đến 2003 ạ.

- Tủ thứ chín, hai dãy D6,D7. Lấy hồ sơ đàng hoàng, đừng xáo tung lên rồi tôi lại phải dọn thay mọi người.

- Dạ, con biết rồi.

Tôi đáng nhẽ phải mang theo một cái khẩu trang. Hoặc ít nhất là cái gì đó có thể che được mặt tôi khi lục đống hồ sơ này.

Bụi ken vào nhau dày đến 3mm. Mỗi lần Phong “điên” đập tay vào chồng hồ sơ, bụi tung tóe bay lên khiến cả tôi lẫn Luân đều cằn nhằn. Cách Luân làm thì khá nho nhã và thông minh, khi chúng tôi hì hục lật từng hồ sơ ra xem, cậu chỉ nhắm tới những vụ án bất thường hoặc bỏ ngỏ, nạn nhân là nữ, những thông tin hiển thị ngay bên ngoài bìa hồ sơ. Khi chúng tôi vẫn đang càu nhàu, lè nhè về sự sắp xếp và dọn dẹp, vệ sinh của phòng lưu trữ thì cậu ấy đã tìm ra được ba bộ hồ sơ đáng nghi nhất.

“Người đâu vừa đẹp vừa tài giỏi”, tôi thầm ngưỡng mộ.

- Có kết quả gì chưa? – tiếng của tên Vỹ cất lên phá tan đi giấc mộng đẹp của tôi.

- Bụi quá, đại ca ơi. Mò mẫm nãy giờ chỉ có vài ba con nhện phá đám.

- Tôi tìm thấy những hồ sơ dưới đây khá đáng nghi. – Luân dường như từ nãy đến giờ không hề nghe bọn tôi nói gì, cậu quá tập trung – anh mang về phòng hình sự trước, cùng mọi người xem qua đi, bọn tôi tiếp tục tìm kiếm.

- Đại ca, nhớ kí mượn ở sổ đằng kia, cho chú Sâm.

- Chú Sâm, người đó là ai mà cậu sợ hãi vậy? – tôi tò mò – vết sẹo trên tay chú ấy nhìn ghê nhỉ.

- Suỵt, nói khẽ thôi, chú ấy không thích ai nói về cái sẹo ấy. – Phong đưa mắt đảo quanh để chắc ăn chú Sâm không có ở đó – chú Sâm trước đây là lính trong chiến dịch Pol Pot, người yêu và gia đình chú ấy đều bị mất trong chiến dịch đó. Vết sẹo đó là vết thương khi chú một mình xông vào doanh trại của bọn Pol Pot, tay không và giết chết cỡ chục thằng Pol Pot con. Từ đó về sau, chú cứ lầm lì, ngày thì lẩn vào đâu đó, tối ở đây trực ca đêm. Chú rỉ rả cái đài radio mà tiếng cải lương vọng vô não nề lắm, mỗi lần có phiên trực đêm cùng chú, phải mang cả kí tỏi, người ta nói chú nói chuyện được với ma.

- Cậu là Đảng viên đấy, mê tín ba cái chuyện vớ vẩn vậy? – Luân cắt lời – Trên đời này làm gì có mấy chuyện hoang đường ấy. Tôi ghét nhất là ai thêu dệt, dựng chuyện. Lắm thì giờ làm chuyện không đâu.

Tôi mím môi nhẹ, Phong cũng thôi nói. Chúng tôi quay lại đống hồ sơ còn chất cao ngất nhưng tâm trí tôi lúc này lạc tận đẩu đâu vì câu nói của Luân. Liệu một ngày nào nó cậu ấy biết tôi có khả năng kì lạ ấy, Luân sẽ ghét tôi vì tôi đã phá hỏng cái hệ tư tưởng tiến bộ của cậu ấy?

Tôi lén nhìn Luân, rồi chợt thở dài, chả thiết tha làm gì hơn.

Chúng tôi rời phòng lưu trữ lúc bảy giờ đêm, Luân tìm thêm được 2 bộ hồ sơ khả nghi, còn tôi và Phong “điên” hôm nay chỉ đi theo cho đủ tụ, người chúng tôi đầy bụi, bốc mùi như những quyển sách cũ vứt ở thư viện nhiều năm, mốc và ẩm ướt.

- Tôi về đây. Hôm nay tôi xong việc rồi.

- Tôi cử người đưa cô về nhé? – Vỹ nói – mắt nhắm tới Phong “điên”.

- Tôi tự đi grab về. Tôi có ứng dụng trên điện thoại đây.

Và thực ra là tôi đi bộ 4 cây số về nhà, tôi quên mất điện thoại từ đêm qua không sạc pin. Thành phố về đêm chỉ khác ban ngày là không còn ánh sáng mặt trời, thay vào đó là ánh đèn điện cao thế và những bảng quảng cáo sáng chiếu cả đêm, vẫn ồn ào, nhộn nhịp, vẫn người qua kẻ lại nườm nượp. Thang máy lên nhà hôm nay tự dung chớp sáng, chớp tắt ánh đèn trắng xanh xao, tôi chợt nhớ lời của Phong về chú Sâm, lạnh sống lưng.

- Mẹ gọi con mãi mà không được. Hôm nay tan ca muộn thế? Người con sao thế này?

- Điện thoại con quên sạc. Hôm nay cái tên Vỹ phòng hình sự hành hạ con lục hồ sơ cũ cho hắn. Con đã ở đó, lục từng bộ hồ sơ, rồi lẫn lộn bộ này sang bộ khác, làm lại từ đầu.- tôi đổ ập người xuống ghế sofa – con đói quá, mẹ có gì cho con không?

- Cơm chiên trứng và canh bầu tôm khô.

- Mẹ là nhất! – tôi định lao ngay vào bếp.

- Đi tắm. – Mẹ đậy lồng bàn lại, ra lệnh.

Tôi ngồi vào máy tính khi bụng đã đầy ắp nào là cơm canh, nào là trái cây, sữa bột. Bật word lên, gõ vài dòng chữ trong biên bản báo cáo. Tôi định gọi cho sếp để hỏi tôi phải báo cáo mỗi ngày hay sẽ theo vụ án đến cuối rồi làm một cú hat trick hoàn tráng, nhưng đồng hồ đã điểm mười giờ bốn mươi lăm, tôi nghĩ sẽ gọi lại cho sếp vào sáng hôm sau.

Bầu trời hôm nay đẹp quá, ở cái góc yên ắng của một con hẻm Sài Gòn, tôi có thể nhìn được sao trời mà không bị đèn cao thế che mất. Khi người tốt mất đi, họ sẽ hóa thành ngôi sao trời lấp lánh, tôi tự hỏi, đâu là Kiệt ở bầu trời xa xôi kia?

- Tôi đến rồi..- chưa nói hết câu, tôi phải dừng lại vì cảnh tượng trước mặt – mọi người sao vậy, hóa xác sống hết rồi à?

Phong “điên” gục ngay trên bàn làm việc, tên Vỹ ngồi trên chiếc ghế tựa, mắt thâm quần lại, cau có nhìn ra ngoài xa, Thịnh “ con” thì chửi bới đám ma cô qua điện thoại, giọng đầy hằn học và mệt mỏi. Từ đằng xa, Luân tiến lại, Cậu có vẻ không về nhà đêm hôm qua, vẫn chiếc áo sơ mi trắng ấy, Luân đang cài lại chiếc cúc áo ở cổ tay, bàn tay còn vương vài giọt nước và khuôn mặt ướt đẫm. Chắc cậu đã phải rửa mặt để giúp tỉnh táo.

- Tôi gọi cà phê nhé? Dưới lầu tôi thấy có một dì bán cà phê mang đi.

- Tuyệt!

Liếc mắt qua tấm bảng treo trên tường, tôi thấy một tấm hình cũ màu được ghim lên đó. Chắc họ đã tìm được nạn nhân đầu tiên. “ Huỳnh Thị Thanh Thùy, mười tám tuổi, học sinh lớp 12 trường THPT V.V.D, thắt cổ, tạo thành: tự sát???” ai đó viết ba dấu chấm hỏi rất to kế bên chữ tự sát. Tôi định xem trộm phía bên dưới hồ sơ của Vỹ có gì mà khiến hắn ta đăm chiêu như vậy, Luân hỏi nhẹ:

- Đi chứ? Tôi cùng cô đi mua cà phê, đúng lúc tôi muốn đi lại một vòng cho khuây khỏa.

- Ừ. Đi cùng đi.

Buổi sáng hôm nay, trời trong xanh đẹp đến lạ lùng!

Người Luân còn lấm tấm vài vết bụi cũ nhưng cậu ấy không bốc mùi kinh khủng như tôi và Phong hôm qua, chắc do cách cậu ấy làm việc có nề nếp chứ không hì hục thổi tung mù bụi như hai đứa tôi. Luân liếc nhìn tôi rồi hỏi khẽ, cái cách cậu ấy hỏi khiến cho bạn phải vuột miệng nói ngay, khó mà có thể nói dối được với giọng điệu ngọt mê hồn ấy

- Tôi chưa từng thấy Vỹ để nhà báo nào tự do vào phòng họp, làm việc cùng như vậy. Thật sự cô là ai trong vụ này?

- Kẻ tình nghi chăng?

- Vỹ đã loại cô ra khỏi diện tình nghi từ lâu lắm rồi. Anh ấy sẽ không để một kẻ tình nghi ngang nhiên đi ra vô như thế đâu.

- Cũng phải, anh ta từng nhốt tôi lại trong phòng giam cơ mà. Có những chuyện, Vỹ nói ra sẽ dễ dàng hơn là tôi nói.

- Chỉ là có một chuyện…tôi muốn cô lưu ý cho. Dù gì, đây cũng không phải là việc mà phụ nữ nên làm. Với lại, tôi không có ý nói Vỹ là người không tốt. Nhưng cậu ấy khi đã lao vào công việc thì sẽ không chú ý đến xung quanh, cậu ấy không thể tự bảo vệ mình, nói gì đến bảo vệ người khác.

- Ý anh là?

- Cô đủ thông minh để hiểu. Dì ơi! Cho con mười một ly cà phê đen đá loại nặng, nhen. Một cà phê sữa cho cô đây.

- Tôi uống cà phê đen…

- Một cà phê sữa, dì nhé.

Luân phớt lờ “ nguyện vọng” của tôi. Cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, hai tay chống lên đùi, đặt khuôn mặt xinh đẹp lên tay vẻ thẫn thờ, mệt mỏi. Khuôn mặt gầy xương và cổ tay khỏe mạnh, đó không phải là điểm lôi cuốn những cô gái sao? Tiếng hú còi của xe phía sau lưng khiến tôi giật thót mình. Khi quay lại nhìn thấy Vỹ nhảy thật mạnh vào trong xe, theo sau là Phong, Tiến cùng một số đồng nghiệp mặc cảnh phục. Chưa định hình được chuyện gì xảy ra và trong đầu tôi một mớ lộn xộn vừa hình thành: “ Có nạn nhân mới?” “ Biết được nghi phạm?” thì tiếng Vỹ đã xốc tôi tỉnh dậy sau cơn lú lẫn ban nãy:

- Nhanh lên! Cô cậu, cà phê pháo gì, dì Lan làm xong chưa? Chưa xong để đó về uống sau!

- Xong…xong rồi! – Dì ấy vội vã xúc đá bỏ nhanh vào trong ly, cố đậy nắp khi Phong hối thúc.

- Nắp nỏ gì dì ơi! Khỏi khỏi – Phong hối – tiền chuyển hết qua cho sếp Vỹ, nghen.

- Đi đâu? – Luân hỏi .

- Vụ án mười lăm năm trước thật sự có vấn đề, chúng ta cần lên Bảo Lộc một chuyến. Chuyến đi dài đấy, có thể đây là nghi phạm mà chúng ta cần tóm.

- Tôi đi, cô ấy ở nhà. – Luân kéo tay tôi lại lùi ra phía sau – dù gì thì cô ấy cũng không liên quan.

- Không được! Cô ấy cũng phải đi.

- Tại sao?

- Nhà báo. Cần đi theo để…để có tư liệu viết báo.

- Tôi chưa thấy anh nhiệt thành với nhà báo trước đây như vậy đấy. Tôi đi, còn cô ấy sẽ ở lại.

- Không có thì giờ đôi co đâu! Trong khi chúng ta mất thời gian ở đây thì có thêm nạn nhân chết ở đâu đó, lên xe đi, Đan!

- Cậu có chắc cô ấy sẽ không là người nằm ở trong nhà xác tiếp theo, như em gái tôi? Chuyện này quá nguy hiểm với một cô gái, còn cậu, - Luân nghiến răng – tôi không tin cậu!

Không khí chùng lại, đến mức khó chịu nhất, còn tôi cứ đứng một chân dưới đất, chân còn lại đặt lên xe, một tay bị Vỹ níu, tay kia thì Luân đang giật tôi trở lại. Mọi người trong xe đều im lặng, em gái cậu ấy, có chuyện gì đã xảy ra?

- Tay….đau…- tôi yếu ớt nói – tay tôi đau quá.

- Tôi xin lỗi – Luân thả tay cậu ấy ra trước trong khi Vỹ vẫn kéo chặt – cậu quá háo thắng, Vỹ. Nhưng hãy suy nghĩ lại những người xung quanh cậu trước khi cậu chinh phục được cái tham vọng trong mình.

- Im đi! Cậu câm miệng lại cho tôi! Lên xe! Còn cậu, không được đi.

Vỹ giật mạnh, tôi nhào ngay vào người của một cậu cảnh sát mặc cảnh phục, Chưa kịp đóng cửa, Luân đã mở cửa phụ lái, ngồi ngay vào ghế đầu.

Và xe bắt đầu chuyển bánh.

Suốt hành trình dài, trời mưa và không khí trên xe như nghẽn lại tới mức tệ nhất.

- Cậu có im cái mỏ được không vậy? – Phong nổi đóa – thanh niên, đàn ông gì lên xe say sẩm tối mặt mày thế này?

- Em…xin lỗi. – Kéo sau đó là tiếng nôn thốc liên tục – em bị rối loạn tiền đình.

- Thôi, thua. – Phong lục đống hồ sơ, cố phớt lờ.

- Có thêm manh mối gì vậy Phong? – Luân nhẹ hỏi phá tan bầu không khí ảm đạm.

- Những bộ hồ sơ mà cậu tìm được hôm qua, có một nạn nhân khớp với miêu tả những nạn nhân của hắn ta. – Phong rút ra một bộ hồ sơ bìa vàng nhạt, cũ nát – đây, bộ này đây.

Luân nhận lấy bộ hồ sơ, đọc qua một lượt, cậu ấy trở ngược lại, đọc thêm một lần nữa rồi khẽ nhíu đôi chân mày lại, đăm chiêu suy nghĩ. Tôi tựa người nhẹ vào cửa sổ, mắt nhìn thành phố đang khuất xa dần sau lưng.

Tôi ngủ thiếp lúc nào chẳng biết, thức dậy đã rời thành phố từ lâu. Tôi nheo mắt nghe tiếng mưa rơi lộp bộp lên tấm kính. Hai bên đường là khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, những vườn chôm chôm chin đỏ rực hòa lẫn với màu nhạt nhẽo của mưa, dòng sông lớn hiện ra như một tấm thảm màu mây rộng tới tận chân trời xa xăm.

- Sông La Ngà đấy, dòng sông lớn của Đồng Nai, ở đây người ta nuôi cá bè nhiều lắm.

- Cá bè? – tôi xa lạ với cái thuật ngữ ấy.

- Ở trên bè nuôi cá, họ sống trong những cái bè nổi như đó đó – Phong chỉ những căn nhà mọc trên tấm phao nổi – đời sống lênh đênh, yêu mặt nước hơn mặt đất...

- Sao? Nhớ ngày xưa hả? – Vỹ hỏi – nhờ đất Đồng Nai này mà mày có tên Phong “ điên” đó nha.

- Thôi anh, chuyện qua lâu rồi. – Phong ái ngại nhìn tôi như không muốn tôi biết – có gì đâu mà nhắc, chuyện cũ mà còn đau lòng.

Trời vẫn cứ tiếp tục mưa lớn, họ dừng lại bên một quán ăn ven đường để thưởng thức cá lăng nấu canh chua măng. Cũng lạ, cái mùi vị này thật khó quên, thịt cá thơm và ngọt ( dù tôi không thích ăn cá) hòa quyện măng chua và nước canh nóng làm trời mưa thêm phần thú vị. Tôi chợt thấy mình sao thật đáng thương! Tôi chưa bao giờ có chuyến đi nào gọi là đúng nghĩa là đi chơi, hưởng thụ. Lần nào cũng sợ sệt nép sau mẹ, giấu đôi bàn tay dị hợm này dưới lớp găng, tất cả mọi người đều tránh tôi như thể tôi mắc bệnh truyền nhiễm nào đó ghê gớm lắm. Muỗng cơm trong miệng đắng ngoét lại, tôi cố ăn cho nhanh hết rồi thót vào nhà vệ sinh. Đột nhiên, tôi khóc ngon lành.

- Khăn này.

Luân đưa cho tôi một chiếc khăn tay vải nâu thêu. Tôi ngơ ngác vài giây rồi nhìn cậu ấy, tỏ vẻ không hiểu. Luân vừa quay lưng đi, giọng nói cậu vẫn đều đều

- Muốn người ta không biết thì đừng có khóc.

Cậu ấy có siêu năng lực đoán biết suy nghĩ, tình cảm người khác sao?

Thêm gần hai tiếng hơn đồng hồ ròng rã, Bảo Lộc chào đón chúng tôi với cái lạnh lạ lẫm. Những hàng thông xuất hiện nhiều hơn, tiếng gió reo trên tầng thông ngàn rít dữ dội. Tôi co người, muốn bịt hai tai lại để âm thanh kia không vọng vào, chính xác là tôi sợ hãi.

Âm thanh đó chính là âm thanh mà tôi đã nghe thấy trong khi chạm vào các cô gái kia.

Địa điểm đầu tiên chúng tôi dừng lại chính là công an thành phố Bảo Lộc. Trời bắt đầu lạnh và do thay đổi nhiệt độ đột ngột, tôi bắt đầu hắt hơi, xổ mũi liên tục. Trà ở đây cũng khác, thơm kì lạ, có vị the the ở đầu lưỡi, một chú cán bộ lớn tuổi nói vị the đó chính là vị lá thông.

- Thông uống được hả chú? – tôi tròn mắt ngạc nhiên.

- Uống được, nhưng không phải cây nào cũng uống được. Uống bậy có ngày á khẩu.

- Vậy thôi, con sẽ uống trà ké và bỏ ý định tự pha vậy.

Kể cũng lạ, trong khi tôi ngồi đây uống trà thích thú trong cái không khí se se lạnh thì mọi người biến đâu mất, tên Vỹ cũng không lôi tôi theo. Tôi ngồi đó thêm hai mươi phút nữa thì Lân- chú công an trẻ tuổi bị rối loạn tiền đình quay trở lại, bảo tôi đi theo đến phòng họp. Mặt cậu ấy nghiêm trọng lắm, vì vụ việc có bước mới hay là cậu ta vẫn còn say xe?

Âm thanh của đồi thông tiếp tục vang vọng, tôi cảm thấy rùng mình. Có cái gì đó rất lạ trong đầu tôi lúc này, không rõ đó là gì, chỉ biết nó không phải là một linh cảm tốt.



 
×
Quay lại
Top Bottom