14 năm và 20 ngày

_=_Cún Trắng_=_

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/8/2010
Bài viết
35
14 năm, buồn, tôi có chúng; vui, tôi có chúng; đau khổ, tôi có chúng; hạnh phúc, tôi cũng có chúng. Tôi bảo chúng là bạn. Mọi người bảo, chúng là kẻ thù!
Những đêm dài không ngủ, tôi chong mắt nhìn đêm hoang hoải trôi. Cứ vậy, chậm rãi băng qua đời tôi chưa bao giờ có thể biết được là dài hay ngắn… Những đêm ấy, khói thuốc vây quanh tôi, không nói, lặng thinh – cái lặng thinh của một người bạn kiệm lời, hay thông cảm. Những cuộc chơi không bờ bến tìm lãng quên, khói thuốc vương vào khóe môi tôi cười cay đắng. Bạn bè bảo, con gái gì mà cứ hút thuốc… Tôi se se điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay dần đổi sang màu vàng, không thể cười đáp trả, chỉ vì, tôi chưa bao giờ đơn thuần coi chúng chỉ là điếu thuốc để thỏa mãn một cơn thèm!
14 năm, đi qua hàng ngàn vấp ngã, có những lúc tưởng chừng không còn đủ sức để mà đứng lên. Lượng thuốc tôi hút tăng dần theo những kinh nghiệm không vui mà tôi ngấu nghiến học được ở cuộc đời, chưa từng nghĩ lại, sao mình hút nhiều đến thế? Bạn bè bảo, hút vừa vừa thôi… Tôi se se điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay đã nhuốm hẳn màu vàng, vô tư cười không chống đối. Tôi bảo, thuốc lá như một người bạn đã cùng tôi trải qua những vấp váp quá khứ, để tôi tìm thấy mình ngày hôm nay. Đứa nào cũng lắc đầu, bảo, chỉ là ngụy biện thôi. Tôi cười buồn, ừ, thì là ngụy biện!
14 năm, không ít kẻ đuổi theo, tán tỉnh. Ai cũng như ai, đến cái lần tôi gật đầu đồng ý cho đến đón tôi đi chơi riêng, là cái lần tôi được nghe lời khuyên bỏ thuốc. Tôi không cáu giận, cũng chả phiền lòng, câu tôi đáp chỉ đơn giản là khuyên họ tìm cô gái nào đó không hút thuốc. Tiếp sau đó là những lời chỉ trích về đứa con gái ngang tàng, bảo thủ trong tôi đang buộc họ chấp nhận cái hành động thiếu nữ tính nhất ở một người con gái. Tôi cười buồn, se se điếu thuốc, tự vấn lòng, tôi có nữ tính sao?
14 năm, nước mắt mẹ khóc cho những điếu thuốc cháy đỏ trên môi tôi, cháy đỏ cả lòng tôi cũng nhiều lắm. Tôi giận mình bất hiếu với mẹ khi không thể rời bỏ cái thói quen mà tôi vẫn cố gọi tên như một người bạn. Lâu rồi, khi tôi không còn là đứa con gái mới lớn, khi tôi bước qua ngưỡng cửa cuộc đời để làm một người đàn bà nhiều thất bại, mẹ thôi không khóc nữa, mẹ cũng chẳng còn buồn nhiều. Có lẽ mẹ cũng hiểu, đời tôi, nó được sắp đặt để nằm giữa hai mốc thời gian dài và ngắn. Có lẽ mẹ chấp nhận việc lấp liếm sự cô đơn trong tôi bằng người bạn mỏng tan, quẩn quanh bên tôi rất ngắn, rồi vụt mất giữa những thoảng cơn gió luôn dày đặt nơi xứ sở quê tôi!
*****
Còn 20 ngày nữa để tôi thực hiện lời hứa bỏ thuốc lá, bỏ thói quen đeo đuổi tôi suốt 14 năm trời, bỏ cái thứ vô tri mà tôi cố gán cho nó một thân phận có ý nghĩa trong cuộc đời mình…
Còn 20 ngày nữa là tôi 28, cái khoảng cách đến nửa cuộc đời giờ rút ngắn tính theo giây. Tôi không buồn khi biết mình già đi, mệt mỏi. Tôi buồn vì mình không thể trưởng thành…
Còn 20 ngày nữa là đến dấu mốc mà tôi luôn tự đặt ra cho mình để làm một điều gì đó ý nghĩa. Suốt 14 năm, từ khi biết nghĩ, tôi dành trọn ngày này ở bên mẹ, dẫu chỉ là để nhặt mớ rau, luộc chấm tương, cùng mẹ ngồi ăn bữa cơm nhà nghèo mà ấm cúng. 20 ngày tới nữa, tôi vẫn cứ xa bặt tăm dẫu biết mẹ luôn chờ! Tự vấn lòng mình, làm được gì để trả ơn mẹ ngày này của 28 năm trước mẹ xẻ thịt cho tôi một hình hài, một cuộc sống hôm nay?
Còn 20 ngày nữa để tôi thực hiện lời hứa với một người quan trọng với cuộc đời tôi. Một người xuất hiện quá ít những khi tôi có thể thấy. Tôi chỉ có thể chập chờn trong giấc mơ nghe tiếng người ấy… cũng chỉ là giấc mơ!
Tôi bỏ thuốc vào sinh nhật 28 của mình! Ít nhất, đó là điều tôi có thể làm để hướng về mẹ khi không cùng mẹ ăn cơm nhà nghèo với rau luộc chấm nước tương. Ít nhất là điều tôi có thể làm để người ấy biết người ấy quan trọng như thế nào với tôi, dẫu rằng, vòng tay tôi không bao giờ có thể trọn vẹn ôm người ấy!...
*****
Nhỏ em cười lớn, chả buồn hỏi người ấy là ai. Nhỏ đem hộp chewing-gum mùi bạc hà qua cho tôi với lời nhắn cụt lủn: Cố gắng hén! Tôi kẹp viên kẹo giữa hai đầu ngón tay đã nhuốm vàng khói thuốc suốt 14 năm dài, tự vấn lòng mình về một nỗi riêng không thể gọi thành tên!

truongthanhthuy1708's blog
Sáng tác: Trương Thanh Thùy
 
×
Quay lại
Top Bottom