bing_bin
Thành viên
- Tham gia
- 24/11/2012
- Bài viết
- 22
Tên truyện : 12 tuần cưa anh
Tác giả: dragonfly
Thể loại: tình cảm, hiện đại
Tình trạng: on going
Cuối tháng mười một. Những tuần cuối cùng của kì học thường khiến lũ sinh viên chúng tôi có chút khẩn trương, nhất là khi sân trường ngập tràn màu sắc của những tà áo dài cùng với tông đen tuyền của những bộ comple. Đây chính là thời gian các anh chị năm cuối chụp ảnh chia tay giảng đường, cũng chính là thời điểm để xảy ra những chuyện kinh thiên động địa, đáng ghi vào sử sách trường đại học K.
Ví như…
“ Gió độc, em nhìn trúng anh rồi. Em quyết sẽ theo đuổi anh.”
Giọng nói không to nhưng rõ ràng trong phút chốc đã khiến sân trường ồn ào bỗng im lặng, im lặng.
Tia nắng yếu ớt đầu đông cố xuyên qua đám mây xám, len lỏi ghé xuống mặt đất để chứng kiến màn tỏ tình của cô sinh viên năm hai dũng cảm kia.
Một cơn gió vô tình đi ngang qua khiến mái tóc vốn để tự do của chàng trai xao động, khóe môi anh khẽ nhếch lên rồi gật đầu
“ Được”
…Sân trường hoàn toàn yên ắng.
Chương 0.0: Mở đầu
Đã ba ngày kể từ giây phút định mệnh kia, tôi vẫn tiếp tục sống trong tình trạng vô định. Tôi ngơ ngác đi học, ngơ ngác ăn cơm, ngác ngơ đi ngủ. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng lời tỏ tình của mình hôm đó lại được anh chấp nhận, nhanh, gọn, dứt khoát và …kiệm lời như thế.
“ Hây hây, đầu đất, tỉnh lại đi”
Một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện trước mắt, chuyển động lên xuống liên tục đến chóng mặt.
“ Mày vẫn còn nghĩ tới chuyện kia à? Haizzz, nghĩ là đúng thôi. Tao nghĩ mấy ngày nay cũng không hiểu tại sao anh ấy lại đồng ý mày. Ừ thì mặt mũi cũng không tệ nhưng dáng dấp thì không chấp nhận được. Đi “ em” mười phân may ra đứng được đến tai. Học hành bết bát, thể thao không giỏi, năng khiếu cũng không có gì. Chỉ số IQ và EQ thấp đến đáng thương…blad…blad…”. Nhỏ Yến một tay khoác vai tôi, một tay gặm hột cóc ngon lành. Nếu là trước đây chắc chắn tôi sẽ tranh dành với nhỏ nhưng hiện giờ thì…haizzz, tôi không có tâm trạng.
“ Ơ, sao không nói gì? Bi thảm thế sao?”
Tôi khinh thường liếc nhìn nhỏ đang mút mút ngón tay. Bình thường nhỏ này luôn giữ hình tượng thục nữ ngoan hiền nhưng chỉ cần có hai chúng tôi ở riêng là thô lỗ không chịu được.
“ Ờ”. Tôi thở dài “ phun ngọc nhả châu” được một từ rồi uể oải ngã xuống gi.ường. Đầu óc tiếp tục tua lại cảnh tượng ngày hôm đó, trái tim nhỏ bé cũng đập cuồng loạn trong lồng ngực.
“ Không sao. Tao sẽ làm phao cứu sinh cho mày. Gì chứ kinh nghiệm yêu đương thì mày cứ phải hỏi tao.” Nhỏ hùng hồn vỗ ngực rồi như sợ tôi không tin còn giơ tay lên thề, giọng dõng dạc “ Thề có linh hồn quả cóc tôi vừa ăn, thề có danh dự người yêu tôi, trong vòng ba tháng nhất định khiến đầu đất Cẩm Dương cưa đổ lãng tử Vũ Phong. Xin thề, xin thề, xin thề”.
Tôi trợn trừng mắt rồi túm lấy con chó bông ném thẳng vào người nhỏ. Không đâu lại nhắc tới ba tháng làm gì chứ? “Huhuhu, Phong, anh đã cho em cơ hội sao còn định thời gian làm gì.”
Mà tôi chỉ còn hai tháng hai mươi bảy ngày thôi.
C1. Tuần một – Dạy học
Ngày thứ tư kể từ hôm định mệnh, cuối cùng tôi cũng trở về bình thường. Không bình thường sao được khi năm ngày nữa là tới lịch thi môn đầu tiên “ Xác suất và thống kê” chứ. Nói gì thì nói, đây cũng là môn khủng bố nhất trong kì này của tôi, nhất là khi tôi mù tịt về nó.
Bạn hỏi tôi thi khối nào vào trường à? Ờm, khối A. Thế sao mà tôi không biết gì về nó á? Ờm, con người tôi từ khi sinh ra tới giờ, trí nhớ thường không được tốt lắm, à..vâng..vâng, thực chất là trí nhớ tồi. Một con đường chỉ vài ngõ ngách đi chín mười lần vẫn không nhớ nổi, một con người gặp ba bốn lần tới khi nhìn thấy nhau ngoài đường cũng không nhận ra cho nên môn học cách đây gần hai năm, bạn bảo tôi làm sao mà nhớ.
Vậy còn ba tháng học của kì này cũng không khiến tôi nhận thức được chút nào á? Cái này…ờ, vì số điều kiện khách quan như chim hót, trời mát và nhiều nhiều thứ nào đó nữa nên tôi gần như không tập trung nghe giảng.
Vì thế…
Cho nên…
“ Alo, gió độc, là em - Dương”. Tôi hồi hộp ép điện thoại vào tai và để vai giữ lấy. Hai tay còn lại thoăn thoắt thái miếng thịt bò dày chuẩn bị nấu cơm trưa.
“ Anh biết”. Giọng anh hơi khàn khàn giống như vừa ngủ dậy
“ Vừa ngủ dậy sao? Anh mệt à? ”.
“ Ừm, hôm qua đi chơi tennis về muộn. Gọi anh có việc gì không?”
“ Không có việc thì không được gọi anh sao”. Tôi hậm hực trả lời
Một khoảng im lặng dài, đến khi tôi định tiếp tục lên tiếng thì nghe thấy tiếng cười của anh “ Ý anh không phải vậy. Dương, lá gan em ngày càng to rồi”
Lần này đến lượt tôi im lặng. Tôi biết anh muốn ám chỉ điều gì, trời ạ, sao lần nào anh cũng khiến tôi cứng họng không biết đáp trả như thế nào vậy.
“ Ờ ờ, tình hình năm ngày nữa là em thi xác suất” tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác và cũng là lý do chính khiến tôi gọi cho anh “ thì, là, mà cho nên anh làm thầy dạy em nhé”
“ Không có thù lao sao?” Anh ngừng một chút rồi tiếp tục “ Dương, đây là cách tấn công đầu tiên sao? Anh rất thích”
Tôi hoàn toàn im lặng, không chào anh một tiếng mà cúp luôn điện thoại. Tại sao quen anh một năm rồi mà đến giờ tôi mới biết miệng lưỡi anh cũng kinh khủng như đầu óc anh vậy chứ.
“ Thế này là thế nào?” Nhỏ Yến trừng mắt nhìn chảo thịt đen thui, không thể phân biệt đâu là miếng thịt đâu là cọng rau trên bếp.
“ Cháy”. Tôi đáp gọn lỏn
“ Tao biết, ý tao là vì sao,vì sao? Mày vẫn thường lải nhải với tao là không được làm hỏng một món ăn, vì như thế rất có lỗi, có lỗi với người trồng rau, có lỗi với người chăn nuôi, có lỗi với người làm ra mấy thứ gia vị, có lỗi với người làm bát, đũa, nồi, niêu, xoong, chảo và có lỗi với người sắp ăn, mà trong trường hợp này chính là tao – đứa bạn thân hiền lành, xinh đẹp, thùy mị, nết na này của mày. Vậy mà hôm nay, mày đã làm gì thế này? Ơ, này này, mày đi đâu đấy, tao còn chưa nói xong mà. ”
Tôi quẳng cho nhỏ một ánh mắt ai oán rồi khoác áo ra ngoài. Chỉ có trời mới biết, tôi đang phẫn nộ đến mức nào.
Tác giả: dragonfly
Thể loại: tình cảm, hiện đại
Tình trạng: on going
Cuối tháng mười một. Những tuần cuối cùng của kì học thường khiến lũ sinh viên chúng tôi có chút khẩn trương, nhất là khi sân trường ngập tràn màu sắc của những tà áo dài cùng với tông đen tuyền của những bộ comple. Đây chính là thời gian các anh chị năm cuối chụp ảnh chia tay giảng đường, cũng chính là thời điểm để xảy ra những chuyện kinh thiên động địa, đáng ghi vào sử sách trường đại học K.
Ví như…
“ Gió độc, em nhìn trúng anh rồi. Em quyết sẽ theo đuổi anh.”
Giọng nói không to nhưng rõ ràng trong phút chốc đã khiến sân trường ồn ào bỗng im lặng, im lặng.
Tia nắng yếu ớt đầu đông cố xuyên qua đám mây xám, len lỏi ghé xuống mặt đất để chứng kiến màn tỏ tình của cô sinh viên năm hai dũng cảm kia.
Một cơn gió vô tình đi ngang qua khiến mái tóc vốn để tự do của chàng trai xao động, khóe môi anh khẽ nhếch lên rồi gật đầu
“ Được”
…Sân trường hoàn toàn yên ắng.
Chương 0.0: Mở đầu
Đã ba ngày kể từ giây phút định mệnh kia, tôi vẫn tiếp tục sống trong tình trạng vô định. Tôi ngơ ngác đi học, ngơ ngác ăn cơm, ngác ngơ đi ngủ. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng lời tỏ tình của mình hôm đó lại được anh chấp nhận, nhanh, gọn, dứt khoát và …kiệm lời như thế.
“ Hây hây, đầu đất, tỉnh lại đi”
Một bàn tay không biết từ đâu xuất hiện trước mắt, chuyển động lên xuống liên tục đến chóng mặt.
“ Mày vẫn còn nghĩ tới chuyện kia à? Haizzz, nghĩ là đúng thôi. Tao nghĩ mấy ngày nay cũng không hiểu tại sao anh ấy lại đồng ý mày. Ừ thì mặt mũi cũng không tệ nhưng dáng dấp thì không chấp nhận được. Đi “ em” mười phân may ra đứng được đến tai. Học hành bết bát, thể thao không giỏi, năng khiếu cũng không có gì. Chỉ số IQ và EQ thấp đến đáng thương…blad…blad…”. Nhỏ Yến một tay khoác vai tôi, một tay gặm hột cóc ngon lành. Nếu là trước đây chắc chắn tôi sẽ tranh dành với nhỏ nhưng hiện giờ thì…haizzz, tôi không có tâm trạng.
“ Ơ, sao không nói gì? Bi thảm thế sao?”
Tôi khinh thường liếc nhìn nhỏ đang mút mút ngón tay. Bình thường nhỏ này luôn giữ hình tượng thục nữ ngoan hiền nhưng chỉ cần có hai chúng tôi ở riêng là thô lỗ không chịu được.
“ Ờ”. Tôi thở dài “ phun ngọc nhả châu” được một từ rồi uể oải ngã xuống gi.ường. Đầu óc tiếp tục tua lại cảnh tượng ngày hôm đó, trái tim nhỏ bé cũng đập cuồng loạn trong lồng ngực.
“ Không sao. Tao sẽ làm phao cứu sinh cho mày. Gì chứ kinh nghiệm yêu đương thì mày cứ phải hỏi tao.” Nhỏ hùng hồn vỗ ngực rồi như sợ tôi không tin còn giơ tay lên thề, giọng dõng dạc “ Thề có linh hồn quả cóc tôi vừa ăn, thề có danh dự người yêu tôi, trong vòng ba tháng nhất định khiến đầu đất Cẩm Dương cưa đổ lãng tử Vũ Phong. Xin thề, xin thề, xin thề”.
Tôi trợn trừng mắt rồi túm lấy con chó bông ném thẳng vào người nhỏ. Không đâu lại nhắc tới ba tháng làm gì chứ? “Huhuhu, Phong, anh đã cho em cơ hội sao còn định thời gian làm gì.”
Mà tôi chỉ còn hai tháng hai mươi bảy ngày thôi.
C1. Tuần một – Dạy học
Ngày thứ tư kể từ hôm định mệnh, cuối cùng tôi cũng trở về bình thường. Không bình thường sao được khi năm ngày nữa là tới lịch thi môn đầu tiên “ Xác suất và thống kê” chứ. Nói gì thì nói, đây cũng là môn khủng bố nhất trong kì này của tôi, nhất là khi tôi mù tịt về nó.
Bạn hỏi tôi thi khối nào vào trường à? Ờm, khối A. Thế sao mà tôi không biết gì về nó á? Ờm, con người tôi từ khi sinh ra tới giờ, trí nhớ thường không được tốt lắm, à..vâng..vâng, thực chất là trí nhớ tồi. Một con đường chỉ vài ngõ ngách đi chín mười lần vẫn không nhớ nổi, một con người gặp ba bốn lần tới khi nhìn thấy nhau ngoài đường cũng không nhận ra cho nên môn học cách đây gần hai năm, bạn bảo tôi làm sao mà nhớ.
Vậy còn ba tháng học của kì này cũng không khiến tôi nhận thức được chút nào á? Cái này…ờ, vì số điều kiện khách quan như chim hót, trời mát và nhiều nhiều thứ nào đó nữa nên tôi gần như không tập trung nghe giảng.
Vì thế…
Cho nên…
“ Alo, gió độc, là em - Dương”. Tôi hồi hộp ép điện thoại vào tai và để vai giữ lấy. Hai tay còn lại thoăn thoắt thái miếng thịt bò dày chuẩn bị nấu cơm trưa.
“ Anh biết”. Giọng anh hơi khàn khàn giống như vừa ngủ dậy
“ Vừa ngủ dậy sao? Anh mệt à? ”.
“ Ừm, hôm qua đi chơi tennis về muộn. Gọi anh có việc gì không?”
“ Không có việc thì không được gọi anh sao”. Tôi hậm hực trả lời
Một khoảng im lặng dài, đến khi tôi định tiếp tục lên tiếng thì nghe thấy tiếng cười của anh “ Ý anh không phải vậy. Dương, lá gan em ngày càng to rồi”
Lần này đến lượt tôi im lặng. Tôi biết anh muốn ám chỉ điều gì, trời ạ, sao lần nào anh cũng khiến tôi cứng họng không biết đáp trả như thế nào vậy.
“ Ờ ờ, tình hình năm ngày nữa là em thi xác suất” tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác và cũng là lý do chính khiến tôi gọi cho anh “ thì, là, mà cho nên anh làm thầy dạy em nhé”
“ Không có thù lao sao?” Anh ngừng một chút rồi tiếp tục “ Dương, đây là cách tấn công đầu tiên sao? Anh rất thích”
Tôi hoàn toàn im lặng, không chào anh một tiếng mà cúp luôn điện thoại. Tại sao quen anh một năm rồi mà đến giờ tôi mới biết miệng lưỡi anh cũng kinh khủng như đầu óc anh vậy chứ.
“ Thế này là thế nào?” Nhỏ Yến trừng mắt nhìn chảo thịt đen thui, không thể phân biệt đâu là miếng thịt đâu là cọng rau trên bếp.
“ Cháy”. Tôi đáp gọn lỏn
“ Tao biết, ý tao là vì sao,vì sao? Mày vẫn thường lải nhải với tao là không được làm hỏng một món ăn, vì như thế rất có lỗi, có lỗi với người trồng rau, có lỗi với người chăn nuôi, có lỗi với người làm ra mấy thứ gia vị, có lỗi với người làm bát, đũa, nồi, niêu, xoong, chảo và có lỗi với người sắp ăn, mà trong trường hợp này chính là tao – đứa bạn thân hiền lành, xinh đẹp, thùy mị, nết na này của mày. Vậy mà hôm nay, mày đã làm gì thế này? Ơ, này này, mày đi đâu đấy, tao còn chưa nói xong mà. ”
Tôi quẳng cho nhỏ một ánh mắt ai oán rồi khoác áo ra ngoài. Chỉ có trời mới biết, tôi đang phẫn nộ đến mức nào.