"Em yêu anh, có lẽ đi cùng anh sẽ có rất nhiều điều bất trắc đang chờ, có lẽ vận mệnh rất long đong trong thời đại chết tiệt này, nhưng lại có một tương lai rất xác định.”
Nói chung, thông thường, trên đời chỉ có tình thân máu mủ là không bao giờ mất đi. Nhưng thật thú vị, chọn lọc tự nhiên không chấp nhận sự ràng buộc về huyết thống thêm một lần nữa giữa hai con người, vì vậy nếu chúng ta không phải người thân máu mủ thì mới được kết hôn, sinh con, bầu bạn với...
Câu chuyện về người yêu cũ luôn khiến mình đau đầu. Chỉ một mà đã đau đầu như vậy rồi =)))) quan điểm yêu đương của mình khá cứng nhắc, hợp được tan được, chẳng có gì to tát cả. Miễn là cả hai được sống thật.
Best twist =)))) tag Thanh xuân vườn trường nhưng lại chứa twist =))))twist không gây bất ngờ làm đảo mạch truyện nhưng lại vẫn là yếu tố thú vị =))) hợp lý =)))
Phần nào trên cơ thể máu không chảy đến thì lạnh, lạnh quá sẽ chết. Đoạn tình cảm nào người không gìn giữ bồi đắp thì nhạt, nhạt dần rồi tan đi. Thật lòng mà nói nhiều lúc tớ rất rất cô đơn. Nhưng tớ không thể làm phiền cậu quá, vì cậu cũng có cuộc đời riêng để phấn đấu. Đôi khi nghĩ như thế...
Những năm tháng sau này, không gặp được một người thu hút đến mức khiến mình xoay cả nửa thế giới về phía họ đúng là một loại may mắn. Thay vào đó, mình gặp được rất nhiều người, cho mình rất nhiều bài học, từng chút từng chút thêm màu sắc vào cả thế giới của mình.
Tôi không hiểu vì sao người ta lại đủ can đảm đặt bút kí tên vào giấy đăng kí kết hôn, ở bên nhau cả đời. Trên đời thật sự lại có người phù hợp để ở bên một người một đời thật ư.
Thầy đến thăm nhà, thầy chỉ nói một câu mà thấu hiểu bao nhiêu là cô độc và tổn thương của tớ. Tớ biết thầy nói đúng, nhưng tớ nhận ra tớ khó chịu với cái tâm lý và nhạy cảm đó của thầy. Đúng hơn là tớ ghét cảm giác bị người khác nhìn thấy những cố chấp và tổn thương của mình. Tớ vô cùng ghét...
Tôi rất ghét việc phải níu kéo lấy một ai đó ở lại bên cạnh mình. Đơn giản mà nói, hiện tại lòng tôi luôn hoang hoang thất thường, duy chỉ có Ai muốn ở lại đi thì đi là rõ ràng nhất. Giữa biết và hiểu có một vách ngăn bằng nước, phải có thuyền mới có thể ngang qua. Hoặc là sẩy chân ngã xuống...
Càng lớn dần lên, cuộc sống bắt buộc càng trở nên lý trí. Nên là đọc mấy câu chuyện máu chóa lãng mạn chỉ muốn nắm lấy cổ nhân vật tát một cái cho tỉnh ra :"))) hầy. Mình sắp không hợp với dăm câu chuyện tình yêu nữa rồi :">
Mềm lòng, xiêu lòng, động lòng. Nghe có vẻ chỉ là một nhưng thực chất lại không hề giống nhau hoàn toàn đâu. Xiêu lòng với người lạ, mềm lòng với người thương, còn động lòng với thứ không phải của mình.
Ra đi vào lúc này là chính xác đừng, lòng đừng dùng dằng vì bất cứ một điều gì cả. Mà thực...
Chị Thẩm có một câu rất chí lý:"trong nhiều trường hợp không nói gì mới là cách giao tiếp chính xác nhất." Người sống lý trí quá thì mệt mỏi đấy, chỉ có điều đỡ phải hối hận với những chuyện từng quyết định.
Bé bi 7 tuổi nhà mình có cái miệng vô cùng ngọt ngào, như làm từ sữa ông thọ ra vậy. Có lần bé bi nói với bố, bố phải sống thật lâu để sau này con lớn con làm người yêu bố như mẹ kìa T.T bố mình ôm con bé cười từ đấy cho đến giờ đấy ngày hôm sau =))) thật đáng sợ mà
Mấy ngày mưa rơi rả rích, tự nhiên lại nhớ đến cậu ấy. Chỉ tiếp xúc với âm thanh của cậu ấy nhiều nhất, không hiểu tại sao lại liên tưởng đến mưa sớm. Dễ chịu, dịu dàng, làm người ta muốn thời gian dừng lại ở đó, không đi nữa.