"Mưa"
Dạo này có chút buồn vì đầu tư vào vàng và bị lổ rồi... nhưng cũng không buồn lắm... dù sao thì 30 cũng chưa phải là Tết. Cứ phải đợi thôi.
Mình cố gắng để tập thể dục mỗi ngày, mình rút ra kinh nghiệm khi còn nhỏ mình thấy mình khỏe như trâu nên trời lạnh đến đâu cứ mặc đồ ngắn mà chạy lòng vòng, sợ ánh mặt trời vì muốn trắng da.. ( có chị kia chỉ nói: em giờ còn sức chưa thấy gì, tới khi lớn tuổi chút mới thấy nó làm em yếu). Ok mình cũng thấy mình yếu. Thật vậy nên bây giờ vừa phải quay lại với thiên nhiên, phơi nắng dầm sương... nó mới săn chắc và ấm người hơn... mình cũng vô tình gặp "bệnh nhân" của mình... tôi đi tập thể dục mỗi ngày và 1 ngày cô ấy chặn tôi lại để nói chuyện và uống nước để tiếp cô ấy. Thật dể để nhìn thấy được căn bệnh nội tâm của cô ấy... tôi đã hỏi cô ấy 1 câu và cô ấy đã kể với tôi về những lo lắng mà người phụ nữ VN nào cũng mắc phải: thứ nhất là khổ tâm, mang vác hết mọi thứ vào lòng nhưng không biết cách nào để tháo cởi nó... thứ 2 khao khát sự được công nhận từ trong nhà cho đến ngoài xã hội và lại mắc phải cái bẫy tự chứng minh. Thứ 3 đòi hỏi mọi thứ hoàn hảo...
thật dể nhận biết khi gặp ai đó " khổ tâm".. sự nặng nề nó được đeo lên mặt nhưng với kinh nghiệm của 1 người sống lâu trong sự khổ tâm đó tôi rút ra kinh nghiệm của bản thân rằng: chúng ta đang sống vì ai... nếu vì mình thì cái gì là quan trọng và quý giá... lúc tôi bệnh tôi thấy sức khỏe là quan trọng, lúc không có ai ở bên cạnh chăm sóc tôi thấy việc rèn luyện sức khỏe mỗi ngày là quan trọng để không dể bị bệnh,... xét cho cùng việc rối loạn lo âu là 1 căn bệnh nếu không tìm thấy được nguồn cơn của nó thì khó thoát ra.
Thứ 2 khao khát sự công nhận... tôi thấy có nhiều đứa trẻ được sinh ra nhưng không ngừng cố gắng thể hiện bản thân bằng cách cực đoan chìu theo ý của người khác 1 cách khờ dại chỉ vì không được sự yêu thương, công bằng của cha mẹ từ nhỏ hình thành ra 1 tính cách chỉ biết nói " vâng dạ" mà không hề biết phản khán... thường sự khác nhau giữa 1 đứa trẻ được sinh ra được cha mẹ yêu thương và tôn trọng nó rất tự tin và dể dàng thể hiện bản thân và cảm xúc, thích điều này hay ghét điều kia. Nếu xét về sự thành công thì những đứa trẻ tự tin và được yêu thương dể thành công hơn.
Thứ 3 đòi hỏi sự hoàn hảo... điều này không xấu... nhưng nếu không biết căn bằng với thực tế thì rỏ ràng điều này là vô nghĩa... cô ấy nói rằng cô ấy buồn và chẳng dám kể cho ai nghe về sự tan vỡ của gia đình con trai của cô ấy... nhưng tôi đã nói con trai chị li hôn nó cười mà chị lại khóc,... nó phải rất khó khăn để đưa ra quyết đinh li hôn vì ai không muốn mình có 1 gia đình hạnh phúc... chị cứ thử nghĩ nếu con chị cố chấp sống với con dâu thì hôm trước nó dùng ghế đẩu để đập vào đầu con chị thì cũng có ngày con chị cũng chết trong tay con dâu củ, thay vì đau buồn cho chuyện cháu chị không có 1 gia đình đầy đủ thì chuẩn bị tiền để cưới con dâu mới vì sẽ tìm thấy đứa hợp tính cách và cùng sở thích...
Dạo này có chút buồn vì đầu tư vào vàng và bị lổ rồi... nhưng cũng không buồn lắm... dù sao thì 30 cũng chưa phải là Tết. Cứ phải đợi thôi.
Mình cố gắng để tập thể dục mỗi ngày, mình rút ra kinh nghiệm khi còn nhỏ mình thấy mình khỏe như trâu nên trời lạnh đến đâu cứ mặc đồ ngắn mà chạy lòng vòng, sợ ánh mặt trời vì muốn trắng da.. ( có chị kia chỉ nói: em giờ còn sức chưa thấy gì, tới khi lớn tuổi chút mới thấy nó làm em yếu). Ok mình cũng thấy mình yếu. Thật vậy nên bây giờ vừa phải quay lại với thiên nhiên, phơi nắng dầm sương... nó mới săn chắc và ấm người hơn... mình cũng vô tình gặp "bệnh nhân" của mình... tôi đi tập thể dục mỗi ngày và 1 ngày cô ấy chặn tôi lại để nói chuyện và uống nước để tiếp cô ấy. Thật dể để nhìn thấy được căn bệnh nội tâm của cô ấy... tôi đã hỏi cô ấy 1 câu và cô ấy đã kể với tôi về những lo lắng mà người phụ nữ VN nào cũng mắc phải: thứ nhất là khổ tâm, mang vác hết mọi thứ vào lòng nhưng không biết cách nào để tháo cởi nó... thứ 2 khao khát sự được công nhận từ trong nhà cho đến ngoài xã hội và lại mắc phải cái bẫy tự chứng minh. Thứ 3 đòi hỏi mọi thứ hoàn hảo...
thật dể nhận biết khi gặp ai đó " khổ tâm".. sự nặng nề nó được đeo lên mặt nhưng với kinh nghiệm của 1 người sống lâu trong sự khổ tâm đó tôi rút ra kinh nghiệm của bản thân rằng: chúng ta đang sống vì ai... nếu vì mình thì cái gì là quan trọng và quý giá... lúc tôi bệnh tôi thấy sức khỏe là quan trọng, lúc không có ai ở bên cạnh chăm sóc tôi thấy việc rèn luyện sức khỏe mỗi ngày là quan trọng để không dể bị bệnh,... xét cho cùng việc rối loạn lo âu là 1 căn bệnh nếu không tìm thấy được nguồn cơn của nó thì khó thoát ra.
Thứ 2 khao khát sự công nhận... tôi thấy có nhiều đứa trẻ được sinh ra nhưng không ngừng cố gắng thể hiện bản thân bằng cách cực đoan chìu theo ý của người khác 1 cách khờ dại chỉ vì không được sự yêu thương, công bằng của cha mẹ từ nhỏ hình thành ra 1 tính cách chỉ biết nói " vâng dạ" mà không hề biết phản khán... thường sự khác nhau giữa 1 đứa trẻ được sinh ra được cha mẹ yêu thương và tôn trọng nó rất tự tin và dể dàng thể hiện bản thân và cảm xúc, thích điều này hay ghét điều kia. Nếu xét về sự thành công thì những đứa trẻ tự tin và được yêu thương dể thành công hơn.
Thứ 3 đòi hỏi sự hoàn hảo... điều này không xấu... nhưng nếu không biết căn bằng với thực tế thì rỏ ràng điều này là vô nghĩa... cô ấy nói rằng cô ấy buồn và chẳng dám kể cho ai nghe về sự tan vỡ của gia đình con trai của cô ấy... nhưng tôi đã nói con trai chị li hôn nó cười mà chị lại khóc,... nó phải rất khó khăn để đưa ra quyết đinh li hôn vì ai không muốn mình có 1 gia đình hạnh phúc... chị cứ thử nghĩ nếu con chị cố chấp sống với con dâu thì hôm trước nó dùng ghế đẩu để đập vào đầu con chị thì cũng có ngày con chị cũng chết trong tay con dâu củ, thay vì đau buồn cho chuyện cháu chị không có 1 gia đình đầy đủ thì chuẩn bị tiền để cưới con dâu mới vì sẽ tìm thấy đứa hợp tính cách và cùng sở thích...