Lớn
Khi người ta lớn sẽ bắt đầu kiệm lời hơn, cái gì nên nói cái gì thì không, thậm chí là lười nói và xem mọi chuyện như nó là....
Khi người ta trưởng thành sẽ không còn hơn thua mà hơn hết là làm sao để mỗi ngày mình hạnh phúc hơn hôm qua.
Khi biết trân trọng những điều nhỏ bé cho và được cho với những người xa lạ hay những người bên cạnh, ta mới thực sự trưởng thành.
Sau tất cả, có những thứ không có trường lớp nào có thể dạy dù có học cao hay hiểu biết đó là nhân, bi, thứ, đủ...nhân từ, nhân ái, nhân văn, nhân đức ngây trong chính môi trường sống dù đôi khi phải đấu tranh với chính con người mình cách dử dội. Bi thương không có nghĩa yếu đuối, mà bước qua những năm tháng mềm yếu bỗng chổi dậy cách mạnh mẽ trong đó có sự tha thứ và cảm thông như câu khi bạn nghĩ mình không có lỗi bạn sẽ không học được cách vị tha.
Thứ, thường thì tha nhưng tận sâu trong tim vẫn không thể thứ, đôi khi nghĩ lại những điều người khác làm tổn thương bạn sẽ là cái cười nhếch môi để biểu thị cho sự trưng cầu của bản thân. Khi con người ta lớn, sự tha thứ là tận sâu bên trong ta xem tất cả những điều đó là kỉ niệm, là bài học, là một nấc thang để ta học biết thế nào là cuộc sống, là sự chọn lựa và là tấm gương soi để thấy chính mình.
Biết đủ, như thế nào là đủ? Đôi khi ta không thể lượng được mọi thứ bằng thước đo của bảng đơn vị đo lường cố định được con người đặt ra, huống chi lòng người vì thế cũng chẳng quan tâm người ta nghĩ mình như thế nào, có chăng là với một Người quan trọng đó. Khi bạn làm mọi thứ một mình, trên con đường 1 mình dù đi bất kì đâu ta không hề cô độc nhìn lên trời cao mây xanh đi cùng ta, mặt trời đi cùng ta.
Qua hết thảy mọi gian nan ta phát hiện ra rằng trái đất tròn và con người thì nhỏ bé có khi đi chưa hết một vòng lại phải quay lại một nơi nào đó, gặp người nào đó mình từng gặp nhưng chỉ khác mỗi người đều có hướng đi của mình. Sự lợi hại của trưởng thành chính là sự quả quyết, không còn là sốc nổi mà là trách nhiệm với mọi việc mình làm, biết mĩm cười khi ta sai và thất bại, mĩm chật đôi môi khi ta thành công, cười với người lỡ làm ta đau, khóc cùng nổi đau của người khác. Đã qua những năm tháng đi tìm chính mình cũng là lúc trân trọng mỗi phút giây cuộc sống.
Khi người ta lớn sẽ bắt đầu kiệm lời hơn, cái gì nên nói cái gì thì không, thậm chí là lười nói và xem mọi chuyện như nó là....
Khi người ta trưởng thành sẽ không còn hơn thua mà hơn hết là làm sao để mỗi ngày mình hạnh phúc hơn hôm qua.
Khi biết trân trọng những điều nhỏ bé cho và được cho với những người xa lạ hay những người bên cạnh, ta mới thực sự trưởng thành.
Sau tất cả, có những thứ không có trường lớp nào có thể dạy dù có học cao hay hiểu biết đó là nhân, bi, thứ, đủ...nhân từ, nhân ái, nhân văn, nhân đức ngây trong chính môi trường sống dù đôi khi phải đấu tranh với chính con người mình cách dử dội. Bi thương không có nghĩa yếu đuối, mà bước qua những năm tháng mềm yếu bỗng chổi dậy cách mạnh mẽ trong đó có sự tha thứ và cảm thông như câu khi bạn nghĩ mình không có lỗi bạn sẽ không học được cách vị tha.
Thứ, thường thì tha nhưng tận sâu trong tim vẫn không thể thứ, đôi khi nghĩ lại những điều người khác làm tổn thương bạn sẽ là cái cười nhếch môi để biểu thị cho sự trưng cầu của bản thân. Khi con người ta lớn, sự tha thứ là tận sâu bên trong ta xem tất cả những điều đó là kỉ niệm, là bài học, là một nấc thang để ta học biết thế nào là cuộc sống, là sự chọn lựa và là tấm gương soi để thấy chính mình.
Biết đủ, như thế nào là đủ? Đôi khi ta không thể lượng được mọi thứ bằng thước đo của bảng đơn vị đo lường cố định được con người đặt ra, huống chi lòng người vì thế cũng chẳng quan tâm người ta nghĩ mình như thế nào, có chăng là với một Người quan trọng đó. Khi bạn làm mọi thứ một mình, trên con đường 1 mình dù đi bất kì đâu ta không hề cô độc nhìn lên trời cao mây xanh đi cùng ta, mặt trời đi cùng ta.
Qua hết thảy mọi gian nan ta phát hiện ra rằng trái đất tròn và con người thì nhỏ bé có khi đi chưa hết một vòng lại phải quay lại một nơi nào đó, gặp người nào đó mình từng gặp nhưng chỉ khác mỗi người đều có hướng đi của mình. Sự lợi hại của trưởng thành chính là sự quả quyết, không còn là sốc nổi mà là trách nhiệm với mọi việc mình làm, biết mĩm cười khi ta sai và thất bại, mĩm chật đôi môi khi ta thành công, cười với người lỡ làm ta đau, khóc cùng nổi đau của người khác. Đã qua những năm tháng đi tìm chính mình cũng là lúc trân trọng mỗi phút giây cuộc sống.