1/7
Định nghỉ nhiều chuyện ... nhưng vẫn phải nói tiếp
Có vài điều trải qua rồi ngồi lại mới nghiệm ra ý nghĩa...mình không phải là 1 người có thể giảng dạy... mình nhớ mấy năm ngồi trên ghế " nhà trường" mình bóc thâm chủ đề của GLSP là trong 2 năm là 2 chủ đề chính của mỗi khóa... nhưng với "toai" của thời điểm đó nó cục mịch và không đủ chiều sâu 🤣🤣... mình không bao giờ đạt điểm tốt ... nhưng không sao cả bây giờ mình hiểu ra là tại sao thời điểm mình lại may mắn bóc thâm những bài quan trọng như vậy... mình đã có thời gian tìm hiểu, tham khảo những bài mẫu cũng như là ý nghĩa của BTTT..... để tôi có đủ "chất" để sống....
Tôi hiểu sao mình phải không ngừng di chuyển... hàng xóm của tôi ở bây giờ là những người rất đặc biệt... thật sự rất đặc biệt... bên phải mình là 1 gia đình có 3 đứa con chỉ từ 9-3 tuổi, người chồng phải đi làm xa, còn người vợ bằng tuổi tôi nhưng cô ấy sinh trước tôi 1 tháng .... mỗi buổi chiều bọn trẻ luôn tìm tôi đá bóng, ngồi nghe bọn trẻ kể chuyện trong mơ của chúng nhưng đó là 1 câu chuyện được bịa ra để làm cho tôi cười... thật ra thì câu chuyện nó rất nó chẳng có ý nghĩa và cũng phi thực tế ... nhưng nó khiến tôi cười là vì trẻ con với sự ngây thơ, ngô nghê.... bằng chứng là tụi nhỏ dành nhau để kể .... mẹ của bọn trẻ thì chia sẻ với tôi cô ấy mồ côi mẹ, và ba thì đi có gia đình khác... tôi thường ngồi lắng nghe hay tận dụng những lúc cô ấy nhờ tôi chở cô ấy đi chợ mà tâm sự với tôi... vì tôi cũng bận. Cô ấy kể những cái thiếu thốn, nổi khổ mà cô ấy phải chịu...
Anh hàng xóm bên trái của tôi còn đặc biệt hơn anh ấy kể với tôi anh ấy đã từng tự vẫn bằng 40 mấy viên thuốc "nhảy" anh ấy là đứa con hư hỏng và phá của từ nhỏ, gia đình anh ấy ngày xưa là 1 chủ lò bánh lớn nhất nhì thời đó, anh ấy đã bán hết tài sản của ba mẹ để lại chỉ còn căn nhà tổ là chưa bán được vì không có giấy tờ sau đó cha mẹ chết anh ấy thấy cô độc và bế tắc, phá sản.. anh ấy bị trầm cảm sau đó tự vẫn 2 lần 1 lần được cứu, lần thứ 2 đang khi 40 viên thuốc ngấm vào anh ấy thấy lại cuộn phim của cuộc đời chiếu lại từ khi anh ấy còn nhỏ cho đến khi trưởng thành... từng chút 1 được quay lại và gặp được " Cha". Sau khi tỉnh lại sáng hôm sau anh ấy chạy đến nhà thờ à, đó là 1 nhà thờ tin lành vào ngày sáng Chúa nhật đó... để được xin vô đạo thì vị mục sư không tin vào điều đó hỏi rằng: anh cần gì ở đây? Anh ấy nói rằng tôi chỉ muốn vô đạo.... tôi nhìn cách anh chia sẻ, tôi vẫn thấy sự ấm ức ở anh vì người ta đã không tin anh ấy... tôi chỉ an ủi, em cũng đã từng có cảm giác giống anh nên em hiểu... anh ấy hỏi tôi có thuộc hết LC không, còn anh ấy chỉ mới thuộc TƯ🤣🤣🤣 tôi trả lời chẳng ai bắt em phải thuộc lòng... nhưng e đọc cả 2 sách khi nào em CN mà câu nào hiện ra trong đầu em thì đó là LC nói với em, em giử đó và nghiền ngẫm e chưa bao giờ thất bại khi em chịu lắng nghe. Đúng như vậy TƯ là LC giúp tôi đi sâu vào CN với N, thì CƯ là lời N giúp tôi sống và đối đãi với người khác... chưa 1 lần nào sai.
Điều buồn cười là anh ấy nói nếu tôi có chồng là người đạo TL thì tôi cũng sẽ sớm bỏ đạo thôi... và tôi trả lời với ai thì em không biết nhưng với cá tính của Craig thì em không lo chả ai phải loi kéo ai cả... cái cốt lỏi không phải là theo ai mà nơi cao nhất, tận cùng nhất là gì... tôi không nhìn con người, con người thì có lúc đúng lúc sai... không ai hoàn hảo cả. Vậy ai theo ai có ý nghĩa gì... tôi chưa bao giờ tranh luận lý tưởng của tôi, lý tưởng của bạn để rồi hơn thua nhau, hậm hực với nhau,.. cái gì đúng, cái gì tốt, cái gì xấu... với Craig hay với anh hàng xóm cũng vậy... tôi chỉ lắng nghe và suy ngẫm: nếu ai đó từ bỏ điều này mà theo điêu kia thì đó là cái nhìn của con người vì tôi không nhìn vào con người nên tôi không....
P/s: tôi nghĩ tôi sẽ viết 1 cuốn sách chỉ để tôi đọc thôi cũng được về những nơi tôi sẽ đi qua...
Định nghỉ nhiều chuyện ... nhưng vẫn phải nói tiếp
Có vài điều trải qua rồi ngồi lại mới nghiệm ra ý nghĩa...mình không phải là 1 người có thể giảng dạy... mình nhớ mấy năm ngồi trên ghế " nhà trường" mình bóc thâm chủ đề của GLSP là trong 2 năm là 2 chủ đề chính của mỗi khóa... nhưng với "toai" của thời điểm đó nó cục mịch và không đủ chiều sâu 🤣🤣... mình không bao giờ đạt điểm tốt ... nhưng không sao cả bây giờ mình hiểu ra là tại sao thời điểm mình lại may mắn bóc thâm những bài quan trọng như vậy... mình đã có thời gian tìm hiểu, tham khảo những bài mẫu cũng như là ý nghĩa của BTTT..... để tôi có đủ "chất" để sống....
Tôi hiểu sao mình phải không ngừng di chuyển... hàng xóm của tôi ở bây giờ là những người rất đặc biệt... thật sự rất đặc biệt... bên phải mình là 1 gia đình có 3 đứa con chỉ từ 9-3 tuổi, người chồng phải đi làm xa, còn người vợ bằng tuổi tôi nhưng cô ấy sinh trước tôi 1 tháng .... mỗi buổi chiều bọn trẻ luôn tìm tôi đá bóng, ngồi nghe bọn trẻ kể chuyện trong mơ của chúng nhưng đó là 1 câu chuyện được bịa ra để làm cho tôi cười... thật ra thì câu chuyện nó rất nó chẳng có ý nghĩa và cũng phi thực tế ... nhưng nó khiến tôi cười là vì trẻ con với sự ngây thơ, ngô nghê.... bằng chứng là tụi nhỏ dành nhau để kể .... mẹ của bọn trẻ thì chia sẻ với tôi cô ấy mồ côi mẹ, và ba thì đi có gia đình khác... tôi thường ngồi lắng nghe hay tận dụng những lúc cô ấy nhờ tôi chở cô ấy đi chợ mà tâm sự với tôi... vì tôi cũng bận. Cô ấy kể những cái thiếu thốn, nổi khổ mà cô ấy phải chịu...
Anh hàng xóm bên trái của tôi còn đặc biệt hơn anh ấy kể với tôi anh ấy đã từng tự vẫn bằng 40 mấy viên thuốc "nhảy" anh ấy là đứa con hư hỏng và phá của từ nhỏ, gia đình anh ấy ngày xưa là 1 chủ lò bánh lớn nhất nhì thời đó, anh ấy đã bán hết tài sản của ba mẹ để lại chỉ còn căn nhà tổ là chưa bán được vì không có giấy tờ sau đó cha mẹ chết anh ấy thấy cô độc và bế tắc, phá sản.. anh ấy bị trầm cảm sau đó tự vẫn 2 lần 1 lần được cứu, lần thứ 2 đang khi 40 viên thuốc ngấm vào anh ấy thấy lại cuộn phim của cuộc đời chiếu lại từ khi anh ấy còn nhỏ cho đến khi trưởng thành... từng chút 1 được quay lại và gặp được " Cha". Sau khi tỉnh lại sáng hôm sau anh ấy chạy đến nhà thờ à, đó là 1 nhà thờ tin lành vào ngày sáng Chúa nhật đó... để được xin vô đạo thì vị mục sư không tin vào điều đó hỏi rằng: anh cần gì ở đây? Anh ấy nói rằng tôi chỉ muốn vô đạo.... tôi nhìn cách anh chia sẻ, tôi vẫn thấy sự ấm ức ở anh vì người ta đã không tin anh ấy... tôi chỉ an ủi, em cũng đã từng có cảm giác giống anh nên em hiểu... anh ấy hỏi tôi có thuộc hết LC không, còn anh ấy chỉ mới thuộc TƯ🤣🤣🤣 tôi trả lời chẳng ai bắt em phải thuộc lòng... nhưng e đọc cả 2 sách khi nào em CN mà câu nào hiện ra trong đầu em thì đó là LC nói với em, em giử đó và nghiền ngẫm e chưa bao giờ thất bại khi em chịu lắng nghe. Đúng như vậy TƯ là LC giúp tôi đi sâu vào CN với N, thì CƯ là lời N giúp tôi sống và đối đãi với người khác... chưa 1 lần nào sai.
Điều buồn cười là anh ấy nói nếu tôi có chồng là người đạo TL thì tôi cũng sẽ sớm bỏ đạo thôi... và tôi trả lời với ai thì em không biết nhưng với cá tính của Craig thì em không lo chả ai phải loi kéo ai cả... cái cốt lỏi không phải là theo ai mà nơi cao nhất, tận cùng nhất là gì... tôi không nhìn con người, con người thì có lúc đúng lúc sai... không ai hoàn hảo cả. Vậy ai theo ai có ý nghĩa gì... tôi chưa bao giờ tranh luận lý tưởng của tôi, lý tưởng của bạn để rồi hơn thua nhau, hậm hực với nhau,.. cái gì đúng, cái gì tốt, cái gì xấu... với Craig hay với anh hàng xóm cũng vậy... tôi chỉ lắng nghe và suy ngẫm: nếu ai đó từ bỏ điều này mà theo điêu kia thì đó là cái nhìn của con người vì tôi không nhìn vào con người nên tôi không....
P/s: tôi nghĩ tôi sẽ viết 1 cuốn sách chỉ để tôi đọc thôi cũng được về những nơi tôi sẽ đi qua...