bill04
Tương tác
897

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Hôm nay có chút cảm thấy hài hước kiểu drama sao á, đôi khi vẫn biết có mấy thể loại nó tò mò về cuộc sống của mình ghê, thắc mắc sao mình sống rất ổn và nghi ngờ mình giựt chồng người khác này nọ hay cặp đại gia, cũng không điều tra được thì hỏi thẳng mẹ rồi bày trò tag tik, điều mà những kẻ đó không thắng được chính là những điều họ nghĩ không phải sự thật, mình rất tự tin và khi mà bước ra đường mà con nào nói bậy bạ chị vả cho xéo hàm, làm cong xương sống cóng xương sườn vắt kiệt sức lao động trí óc, áp lực điên cuồng ai thấu cảnh đó, lâu nay thấy mình hiền hiền không nói tại vì thời gian để đi thanh minh thanh nga chị để thời gian chị sống làm việc và hưởng thụ cuộc sống chứ ngồi mong đại gia bao nuôi chị đi làm kiếm được 1 mớ rồi, mấy đứa não tàng, thiển cận chị không trách mà lại thấy mắc cười.:KSV@05:
    ‐---‐---------------
    Có con chê môi mình dày mà không biết môi mình dày có ăn hết của nhà em ấy không nữa, ghét nên trả lời cho thiệt shock: " môi tui dày là để hung cho đã" sau đó thì nó tự bỏ đi giờ chị rút ra kinh nghiệm khi bạn sống thì đừng nhường nhịn hay hiền vì được nước nó sẽ bắt thang leo lên, mà mình ngồi ngây ngắn trên đầu nó thì chả con nào dám ho he.
    Cuộc sống chưa bao giờ cảm thấy thú vị như bây giờ, thoải mái, vui vẻ, không lo nghĩ hay mệt mỏi, thứ cần giữ thì giữ, cái gì không cần giữ thì không giữ, quan trọng là mình luôn tự tin vui vẻ, yêu đời.
    Ngày ... tháng...năm ...
    Dịch người ta đi chơi còn mình thì ở nhà, không phải là nhát gan mà là bệnh rồi thì phiền phức lắm, không có thuốc chữa, chữa được cũng k triệt để có thể tái phát, mình không định sẽ chích ngừa cô vid bởi có lẻ chỉ cần mình giữ môi trường sống xung quanh k nhiễm bệnh thì lo gì mắc bệnh. Phải có chiến thuật đối phó....
    Ngày mai mình lại lăng tăng .... đi đâu nhờ.
    Lại một tuần nữa đã qua, mong cho nhà mau xong để có chổ cho tập tành này nọ.... bắt đầu vào công việc mới sau khi hoàn tất cái ổ nho nhỏ dung thân, là thực hiện lịch trình mới cả năm.
    Có người nói mình mê tiền, nhưng mà mê tiền là cả một nghệ thuật, hồi nhỏ ngáo ngơ chỉ quan tâm đến những gì liên quan đến tinh thần, sau những vấp váp của cuộc sống mới thấy chỉ có kẻ ngây thơ mới bay trong thế giới của riêng mình, mình bừng tỉnh sau đó lại là hành trình kiếm tiền như điên từ đó không còn phiêu, không còn cảm xúc để lắng nghe thiên nhiên, cây cỏ thậm chí là nhìn dòng người tấp nập, chú cún qua đường. Lúc đó cảm xúc như dâng tràn, những gì trong đâu nó như sắp xếp một bố cục mới, một câu chuyện mới. Ok kiếm tiền khác với mê tiền, kiếm là để có cuộc sống tốt hơn, còn mê tiền là dùng tiền để trở thành mục tiêu phấn đấu mà mê tiền sẽ khác với việc bất chấp để có tiền, mình không thuộc dạng đánh đổi để có được tiền mà là phải tập trung vào làm sao để có nhiều tiền. Mê tiền cũng được nhưng không đánh mất đi nhân cách và phẩm giá của mình.
    Nói chứ dạo này mình cà chớn lắm mấy người đực rựa nào tấn công mà quen mình đều hù các em ấy chạy mất dép đó chính là chiêu mượn tiền. Tất nhiên các con chim manh manh rất nhát gan....:KSV@09:
    Mê bài này, nhất là giọng trầm ấm điệu nhạc du dương dể ngủ.
    dạo này cứ được các em nhỏ rủ ghê các kiểu, nhóm có 4 đứa bin nên khi nào bọn chúng rủ thì sợ lắm cứ phải thức khuya vì mãi hát hò nói chuyện và cười ha há.... nói chung là vui thỏa sức bung xỏa. Cái may mắn chính là vui vẻ với mọi thứ một cách tự nhiên.
    Buổi sáng với nhiều niềm vui, hôm nay lại tung tăng.
    Tự nhiên lại thích những chiếc áo dài, đợi sau khi mọi thứ đã ổn định chắc quánh 7 sắc cầu vòng.
    Hôm nay mệt thật, đến không ngủ được... đôi khi đứng giữa 1 rừng người không biết ai mới là người tốt với mình chỉ có thể dùng 1 trái tim đơn sơ và 1 cái đầu lạnh để giao tiếp, gặp gỡ, nếu ai nói gì bạn cũng tin sẽ sớm rơi vào cái bẫy của ai đó, còn nếu dùng sự ranh mãnh mất đi sự đơn sơ, con người vốn như con rùa, lý trí là mai rùa và tâm hồn như cơ thể bên trong nó mong manh và yếu đuối luôn cần cái mai bảo vệ. Nói thôi chứ đôi khi mình cũng mừng gì có thể biểu đạt cảm xúc và suy nghĩ cách tự nhiên.
    Cuộc sống càng lúc càng đơn giản hạnh phúc là khi nằm xuống ngủ 1 giấc không mộng mị.
    Hôm nay đi bấm biển, chị gái may mắn bấm cho số đẹp, lập tức có người ra giá 80 chai nhưng chị đâu mê, quan trọng là cái chất chơi, tất nhiên là không bán.
    Cuộc sống dạo này bận quá không có thời gian để thở.
    Hôm nay vui... gặp nhiều chuyện vui. Nên chị tha thứ cho cả thế giới.
    Chuyện là có vài thứ mình thắc mắc ngày nay người ta lấy chồng rồi lại làm mẹ đơn thân, suy đi nghĩ lại mình đi thẳng 1 bước làm mẹ đơn thân luôn cho rồi. Thật ra thì nếu lai ra 1 đứa nhỏ đáng yêu có nét hao hao giống mình thì tuyệt vời, giờ nghe thấy 2 từ "lấy chồng" thấy rùng mình.
    Theo như tính toán sơ bộ việc lấy chồng sẽ tổn thất như thế này phải kiếm nhà riêng để ở trong khi đó không được ở nhà với cha mẹ, tiền sinh hoạt phí có thể cao ngất ngưỡng trong khi 1 mình thích thì ăn không thích thì không ăn, chưa kể vẫn có thể đi ăn trực không giấy mời mà ai cũng vui vẻ cho mình ăn nhất là anh chị. Đi chơi sẽ có người kiềm kẹp, "ở đâu, khi nào về", nghĩ thôi cũng thấy chán, về nhà phải nấu cơm rửa chén, giặt giũ... nhiêu đó thôi tự nhiẹn muốn cột đứa gọi là chồng đấy lên nóc nhà. Chị là không làm rồi đấy. Còn phải chăm sóc miếng ăn giấc ngủ... rồi sanh con. Nghĩ được nhiêu đó chị thấy mình không làm được.
    Định vài hôm nữa lại lên đường phiêu bạc mà em covid lại đến thế là phải ở nhà, ở quê buồn chết được chả biết đi đâu, :KSV@05:..... xây xong cái ổ nho nhỏ và rước em ngựa sắt mới là ok rồi, cơ mà chưa biết là thích em nào.
    Càng lớn phát hiện ra mình đang mất thăng bằng dẩu là đứng khá vững có lẻ vì bản thân chỉ có 1 mình chăng, thấy mình có chút yếu đuối. Ngày còn nhỏ sợ người ta nghĩ xấu giữ lắm, lớn lên rồi mới biết tập làm người xấu cũng không dể, cái cảm giác hơi cay ở chổ không nở làm tổn thương ai đó nhưng mà không nói người thiệt hại lại là mình, chừng nào mình mới dám bước ra khỏi vùng an toàn. Hôm nay buồn thật sự.
    Hôm nay về nhà ta lại lục tung mọi thứ, một năm rồi cứ rong ruổi khắp nơi, muốn nói cho thỏa những nổi niềm, kiểu như một đứa trẻ rong chơi rồi về nhà kể lể với mẹ những điều mới mẻ....
    Hôm nay cũng gần ngày giổ đầu của cháu gái, mọi người ngồi lại kể về những kĩ niệm cùng trải qua, mới đó mà đã một năm mà dường như hôm qua nó sống động đến nổi cảm giác vẫn còn, đôi khi nghe chính những người trong cuộc chia sẽ nó gậm nhấm tâm can của những người ở lại, mất mát là vẫn còn đó nhưng rồi ai cũng phải sống tiếp hành trình của mình bởi lẻ không có sự lựa chọn dừng lại hay tiếp tục mà là cố gắng cho từng ngày sống.
    Người ta bảo bận rộn, thật sự ai cũng bận cái quồng quay cuộc sống, nhịp điệu làm ta chóng mặt hiếm hoi lắm mới có thời gian suy xét lại bản thân rồi thì lại phải tức tốc đứng lên tiếp tục lập trình lại cuộc sống vốn có của nó.
    Tương lai lại phải tính tới, năm mới này có vài tia sáng ở hừng đông, đã trãi qua những năm khó khăn phải có giai đoạn tiền mãn teen thì có lẻ sau cơn mưa trời lại có cầu vòng, lạc quan vốn không thể thiếu.
    Mong sức khỏe gia đình và người thân, có lẻ năm sau lại quay lại viết tiếp, mệt rồi ngủ thôi.
    Lớn
    Khi người ta lớn sẽ bắt đầu kiệm lời hơn, cái gì nên nói cái gì thì không, thậm chí là lười nói và xem mọi chuyện như nó là....
    Khi người ta trưởng thành sẽ không còn hơn thua mà hơn hết là làm sao để mỗi ngày mình hạnh phúc hơn hôm qua.
    Khi biết trân trọng những điều nhỏ bé cho và được cho với những người xa lạ hay những người bên cạnh, ta mới thực sự trưởng thành.
    Sau tất cả, có những thứ không có trường lớp nào có thể dạy dù có học cao hay hiểu biết đó là nhân, bi, thứ, đủ...nhân từ, nhân ái, nhân văn, nhân đức ngây trong chính môi trường sống dù đôi khi phải đấu tranh với chính con người mình cách dử dội. Bi thương không có nghĩa yếu đuối, mà bước qua những năm tháng mềm yếu bỗng chổi dậy cách mạnh mẽ trong đó có sự tha thứ và cảm thông như câu khi bạn nghĩ mình không có lỗi bạn sẽ không học được cách vị tha.
    Thứ, thường thì tha nhưng tận sâu trong tim vẫn không thể thứ, đôi khi nghĩ lại những điều người khác làm tổn thương bạn sẽ là cái cười nhếch môi để biểu thị cho sự trưng cầu của bản thân. Khi con người ta lớn, sự tha thứ là tận sâu bên trong ta xem tất cả những điều đó là kỉ niệm, là bài học, là một nấc thang để ta học biết thế nào là cuộc sống, là sự chọn lựa và là tấm gương soi để thấy chính mình.
    Biết đủ, như thế nào là đủ? Đôi khi ta không thể lượng được mọi thứ bằng thước đo của bảng đơn vị đo lường cố định được con người đặt ra, huống chi lòng người vì thế cũng chẳng quan tâm người ta nghĩ mình như thế nào, có chăng là với một Người quan trọng đó. Khi bạn làm mọi thứ một mình, trên con đường 1 mình dù đi bất kì đâu ta không hề cô độc nhìn lên trời cao mây xanh đi cùng ta, mặt trời đi cùng ta.
    Qua hết thảy mọi gian nan ta phát hiện ra rằng trái đất tròn và con người thì nhỏ bé có khi đi chưa hết một vòng lại phải quay lại một nơi nào đó, gặp người nào đó mình từng gặp nhưng chỉ khác mỗi người đều có hướng đi của mình. Sự lợi hại của trưởng thành chính là sự quả quyết, không còn là sốc nổi mà là trách nhiệm với mọi việc mình làm, biết mĩm cười khi ta sai và thất bại, mĩm chật đôi môi khi ta thành công, cười với người lỡ làm ta đau, khóc cùng nổi đau của người khác. Đã qua những năm tháng đi tìm chính mình cũng là lúc trân trọng mỗi phút giây cuộc sống.
    Cuộc sống ngoài kia thật phức tạp.... đôi khi lang thang trong hẻm trong hốc mà lành. Với nhóm bạn nhỏ xa hiểu nhau chỉ đơn giản là m ơi nhà ta bị trộm mày coi chừng nhe, tụi ngáo đá ngày càng nhiều nhìn nó cai mà thấy khổ quan tâm để ý biết đâu đó là em út. Lừa đảo, bùa chú phải đối mặt với sự nơm nớp lo lắng. Cuộc sống ngày càng khó khăn phải tiết kiệm để sau này. Phân vân có nên lang thang hay tìm bến đổ để cuộc sống yên hàn.
    Bạn hiền là cái đứa ta chỉ cần nói vu vơ là hiểu. Đôi lúc 100 người đọc không bằng có người quan trọng hiểu.
    Trộm, ngáo đá... đang quành hành khắp nơi, nhà ta cũng không khỏi. Méo hiểu nổi ai cũng cố gắng lao động vất vả để kiếm sống còn có những con người ăn trên xương máu mồ hôi của người khác. Haizzz mỗi ngày sống là mỗi ngày cố gắng mài mỏ cho suông, mài dao cho bén, luyện võ đều đều không hại ai nhưng chỉ để bảo vệ bản thân và gia đình trước bối cảnh chưa bình yên. Năm sau đói kém ai biết được, vịt, gà, chó, cá, tôm sinh sôi nảy nở... trời thương kẻ khờ khạo. Chúa cho ta nhận.
    P/s:
    lãng tử lang thang 4 phương trời
    Có kẻ tha hương đời lử thứ
    Làm sao tránh khỏi truyện thị phi
    Tránh xa kẻ bạc, ải phù vân
    Thoát chuyện gươm đao, kiếp hồng trần.
    Ken.. cm có phi vụ này hay... liên hệ với ta khi cần. K gọi ngvì ng đi ct. Tết ta bận wa k làm j dc.
    Điều khác nhau giữa 1 người lớn và 1 đứa trẻ, đó là đứa trẻ nói rằng :"con muốn đi chơi" và thông tin này ngay lập tức truyền lên hệ não bộ của người lớn : " à nó muốn đi chơi và hàng loạt nhu cầu khác của đứa trẻ được lập trình trong não bộ của người lớn từ đó phát sinh ra hàng loạt phản ứng dẩn đến hành vi ". Đó gọi là sự khác nhau trong suy nghĩ giữa người lớn và trẻ nhỏ. Đối với trẻ con thì suy nghĩ rất đơn giản tôi muốn đi chơi nhưng thấy trời mưa tôi không còn muốn đi nữa hay hàng ngàn lí do khác.
    Chẳng ai dại biết là tảng đá mà lấy chân đá vào, cũng như biết đó là thuốc độc lại cầm lên uống. Đôi khi ta tin tưởng vào sự hiểu biết của người khác có lẻ cuộc đời sẽ đẹp, ảo tưởng về 1 điều gì đó có thể là tội ác.
    Đánh dấu * vào ngày hôm nay vì đã làm một người tốt buồn. Chỉ là 1 mình vẩn ổn hơn trong giây phút này... xin lổi
    Kaka cám ơn nha huynh lại trở lại ha. Huynh hỏi việc của muội.. "người dệt mộng uyên ương". Tuy nhiên các gia gia bàn ra, bình định không nên qua bởi sau nay chỉ làm ba, tuổi nhỏ trí lớn sau này rất cà chớn. Muội thì vốn đầu và cuối mộng bình an, thôi muội sẽ life theo kiểu của muội.
    Kaka muội lại xây xong chiến lũy đắp lại tường thành...hy vọng thành công.
    Tuy nhiên ở phút 54 muội không làm được vì thiếu nhân lực cộng thêm tỷ của muội có vấn đề về sức khỏe. Nghĩa là kh all flower của muội không thành công.
    Ngày bình yên ... nhẹ nhàng
    Kệ trời nắng, ngại gì trời mưa.
    bill04
    bill04
    Cuộc đời xô đẩy....liệu...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom