Lại thất bại 1 lần nữa, tự hỏi mình là thế nào, khả năng mình đến đâu, sao chẳng bao giờ mình đạt được kết quả như mình đặt ra. Là mình chưa cố gắng hay là khả năng của mình chỉ có thế, chẳng thể nào hơn. Mình thật sự rất buồn, rất rất buồn, và hoang mang nữa. Con đường phía trước rồi đi như thế nào đây. Ừ, lúc này đây mình thật sự muốn biến thành cây xương rồng, muốn thoát khỏi hiện tại mệt mỏi, muốn ngừng suy nghĩ 1 chút, muốn được mạnh mẽ như cây xương rồng kia, vẫn sống dù điều kiện có khắc nghiệt nhất. Đã rất nhiều lần rồi, rất nhiều năm rồi, mình vẫn thất bại như thế này, mình cảm thấy sợ. Đôi khi muốn, giá như mình đừng có tham vọng gì, chỉ cần 1 cuộc sống cực kỳ bình thường, ra trường rồi, kiếm 1 công việc bình thường, ổn định. Tham vọng lắm để rồi mình có làm được cái gì đâu, bao nhiêu ước mơ sao cứ xa vời, thất bại ê chề để rồi 1 điều bình thường là có được 1 công việc ổn định cũng chả làm được. Du học, thủ khoa, học bổng, tiếng anh...tất cả cứ xoáy sâu làm tâm trí mình mệt mỏi. 22 tuổi, tôi vẫn loay hoay đi tìm con đường đi của mình, tìm ra rồi thì lại vấp ngã ngay từ những bước đầu tiên chập chững, có những lúc ý nghĩ tiêu cực ùa đến: giá như mình ko phải tồn tại. Tự hỏi giờ phải làm sao, đối diện với hiện tại như thế nào, trong khi các bạn ấy đã có thể tự lo cho cuộc sống thì 1 đứa bất tài vẫn cần đến sự bao bọc của bố mẹ. Tôi đang sợ hãi cuộc sống, đang tìm cách trốn tránh nó, trốn tránh sự thất bại của chính mình. Tắt điện và thắp 1 ngọn nến trong đêm, ừ, 1 ngọn nến bé xíu nhưng ánh sáng của nó là duy nhất trong màn đêm u tối này....