shinichi_kudo101089

Tường nhà Bài viết Giới thiệu


  • Tôi đẩy mạnh cánh cửa sổ vương đầy bụi bặm, 1 chút ánh sáng của buổi chiều tà tràn vào nhà, đâu đó phản phất 1 chút hương mệt mỏi của biển. Ô cửa sổ giống như 1 khung hình sống động, có chút e ấp của nắng biển khơi xa. Giờ là mùa thu nên biển có đôi phần vắng vẻ, thi thoảng mới bắt gặp 1 vài đứa trẻ con vội vã lần chiếc phao về phía biển để kịp vè nhà trước khi trời tối. Chỉ mih tôi vẫn lặng lẽ in những dấu chân mih trên cát. Thủy triều lên sóng lại đưa bọt trắng để xóa mờ, căn nhà của dì Mai nằm khuất sau rặng phi lao chằng chịt dây muống biển bò trên cát, có 1 con đường nhỏ lát gạch dẫn ra bờ biển, 2 bên hiên treo nhiều những chậu hoa màu đỏ, bên dưới có 1 bộ bàn ghế hóng mát trông giống như những quán cà phê trong thành phố. Dì Mai là 1 người phụ nữ thành đạt, chỉ có điều dì là 1 góa phụ, tôi cũng không biết chồng dì đã mất từ khi nào chỉ biết rằng khi lớn lên biết nhận thức về mọi điều thì dì đã thành 1 góa phụ thành đạt. Dì có 1 người con trai hơn tôi 3 tuổi, nhưng tôi mới chỉ gặp 1 lần cách đây hơn 10 năm khi theo bố vào Nam. Bố tôi và dì Mai nghe đâu quen nhau từ Đại Học, vì công việc của dì cũng phải đi giữa 2 miền Nam - Bắc nên mới thâm tình của 2 gia đình cũng đôi phần gắn bó.
    Mùa chia tay giảng đường Đại Học, bạn bè khoác lên mih chiếc áo cử nhân rạng rỡ trong ngày bế giảng, còn tôi 1 mih trong phòng không khóc, không nghĩ, chỉ thấy mih không tồn tại, tôi trượt 1 môn điều kiện trong hạng mục thi tốt nghiệp Đại Học, không biết trời sập sẽ thế nào, nhưng giây phút ấy hình như bầu trời ở rất gần. vỡ toác và ngột ngạt. Bố tôi nổi trận lôi đình: " Sao mày lúc nào cũng làm cho bố mẹ đau đầu thế hả?", " Sao mày làm được 1 phần như chị mày cơ chứ?". Tôi không nói gì lặng lẽ bỏ lên phòng, tôi muốn khóc như biết rằng nước mắt sẽ không rơi. Dì Mai đến, dì ngồi rất lâu như không nói gì, người phụ nữ này cũng có mối quan tâm đặc biệt đến tôi, dì nói rằng: "Tôi chính là bản sao của dì thời còn trẻ", lúc đó tôi không hiểu và cũng không mấy bận tâm. Giờ thì tôi biết, tôi mạnh mẽ, ương ngạnh giống dì, nhưng thật trớ trêu bởi 1 người phụ nữ như dì dù có mạnh mẽ đến đâu thì nó cũng chỉ là vỏ bọc mà bản thân người ta cố tình tạo ra, còn trong tâm hồn họ thật chất vẫn là 1 hố sâu mềm yếu. Dì Mai bỗng nắm lấy tay tôi: "Hay là vào Nam với dì 1 thời gian con ạ!". Tôi nhìn dì Mai, không gian trong phòng vẫn tĩnh lặng, ngoài ban công có chú chim sẻ cô đơn đáp xuống và như thế tôi có mặt ở đây trong ngôii nhà nhỏ nấp sau hàng cây nhìn ra phía biển của dì Mai.
    Trờii tối hẳn, những con sóng bạc đầu lao về phía bờ giống như 1 chú thiêu thân. Ở cuối chân trời chỉ có thấy mảng mây màu sáng, dì Mai vẫy tay gọi tôi, tôi cười với dì rồi rảo bước quay về, dì Mai khoác lấy tay tôi, 2 dì cháu chầm chậm bước ngược trở lại con đường lát gạch trở vào nhà. Dì bỗng xiết nhẹ tay tôi nói:
    - "Hân àh, con còn nhớ thằng Dương ở nhà dì không?"
    - "Có chứ ạ!Không phải a ấy đang học nghiên cứu sinh bên Singapo sao ạ?"
    - "Ừh phải, nhưng đấy là trước kia"
    - "Thế là sao ạ?", tôi ngạc nhiên
    -"Thật...ra...Dương...nó...đang ở đây, nó không khỏe, nó hầu như không muốn gặp ai, không muốn ra khỏii nhà"
    Trong bóng tối, tôi thấy mắt dì Mai ương ướt, tôi đứng im như 1 kẻ ngốc, ngước mắt nhìn lên căn phòng đèn sáng trên tầng 2, bóng 1 chàng trai ngồi yên lặng bên cửa sổ, tôi bất giác vòng tay ôm lấy dì Mai, 2 người phụ nữ cứ tưởng cho rằng mih mạnh mẽ bỗng chốc trở về đúng như yếu mềm. Dương không muốn xuống ăn cơm, dì vỗ vai tôi: "Kệ nó, ăn đi con". Tôi đứng trước cửa phòng anh ngập ngừng, nghĩ mãi, rồi cũng quyết định gõ cửa, không có tiếng trả lời.
    - "E vào được không? E là Hân Hân, a còn nhớ không?"
    - "E vào đi"
    Tôi nắm lấy tay miệng cửa và bước vào, Dương vẫn ngồi bên cửa sổ đôi mắt a thoáng chút u buồn, trông a khác nhiều so với lần đầu tôi gặp a, bởi khi đó chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ vô tư lự. Ấn tượng duy nhất mà tôi nhớ về a là hình ảnh 1 mùa hè toàn nắng a chạy dọc trên bờ cát, vẫy tay tôi.
    - "Hân Hân nhanh lên xem này"
    "Hân Hân nhanh lên, không nó bơi đi mất bây giờ"
    Tôi lằng lặng bước đến bên cửa sổ không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nhìn a khẽ mỉm cười.
    - "E không thay đổi nhiều lắm", Dương bỗng mở lời.
    - "A bảo gì cơ?"
    - "Lúc chiều a thấy e chơi ngoài biển, e vẫn thế, thik chơi cái trò in dấu trên lưng cát, rồi chờ sóng tràn lên"
    - "A vẫn còn nhớ àh, lâu lắm rồi mà!"
    - "A nhớ, a còn nhớ vì chính vì trò chơi ấy a gọi e là Hân Hân, tức là 'hâm hâm' đó"
    - "A..."
    - "Được rồi, a chỉ trêu e thôi mà!"
    A cười, rồi lúc đó tôi thấy mih vui là lạ, phải chăng do cuộc hội ngộ bất ngờ sau nhiều năm, phải chăng vì tôi thấy chàng trai u buồn bên cửa sổ tối nay đã mở nụ cười, tôi không rõ đó là cảm giác gì, nhưng rõ ràng có 1 niềm vui nho nhỏ ở dâu đó đã tràn về qua đây.
    - "Sáng mai a đưa e ra bãi đá nhé!"
    A không nói gì, đôi mắt lại nhìn ra xa, nụ cười mong manh thoáng qua dường như vừa tan theo cơn gió biển nồng nồng mới thổi qua. Buổi sáng trời trong xanh, tôi dậy sớm vì muốn ra bãi đá trước khi trời nắng lên. Có lẽ Dương không muốn đi cùng hoặc là không khỏe nên tôi cũng không đánh thức a dậy. Bãi đá nằm ở cuối con đường chính chạy dọc bờ biển, buổi sáng thường có vài người phụ nữ đầu, đội nón tay, xáh theo 1 cái xô đi nhặt những con hào bám ở đá, tôi hào hứng nhặt những viên đá cuội xếp chồng lên nhau. Hồi bé, khi theo Dương ra đây chơi, bọn trẻ con ở nơi này nói với tôi rằng: " Bãi đá này rất thiêng, nếu cầu mong điều gì đó thì hãy xếp những viên đá chồng lên nhau, chờ khi thủy triều lên sóng sẽ mang theo lời nguyện cầu và nó sẽ trở thành sự thực"
    - "Này bỏ bao nhiêu cục khác thì lời nguyện cầu sẽ không thành sự thực được đâu"
    Tôi giật mih đánh rơi viên đá định đặt lên chóp xuông nước
    - "Ơ!Sao a lại ra đây?"
    - "Hôm qua e bảo a đưa e ra bãi đá rồi còn gì!"
    - "Àh! Vì e không thấy a nói gì"
    - "Thôi bỏ đi, vẫn nhớ đường ra đây là tốt rồi!"
    - "A có tin lời nguyện cầu ở bãi đá không?"
    - "A không biết, vì a không biết đời này có thực sự tồn tại điều kì diệu không? Còn e, e tin chứ?"
    - "E cũng không biết nhưng e vẫn mong"
    - "Thế e vừa cầu cái gì vậy?"
    A chỉ tay vào đống đá dưới chân tôi.
    - "Àh, e muốn trở lại đây 1 lần nữa"
    - "Đúng là Hân Hân có khác, cái này thì chỉ cần e muốn là được chứ gì"
    Nghe đến đây, tôi phá lên cười, a hình như cũng vui vui. Dì Mai nói đã rất lâu, rất lâu rồi a mới ra khỏi nhà. Đã là ngày thứ 5 xa nhà, tôi không gọi điện về cố gắng không nghĩ nhiều đến những lời nói của bố, dù sau thì tôi cũng chỉ có thể là tôi chư không thể là 1 phần hay vài phần của chị tôi được, tôi muốn nói với bố rằng mih đã cố gắng, rằng: " Con xin lỗi!", nhưng tôi ư giống như chú chim sẻ cô đơn mới hôm nào vô tình đậu bên cửa sổ.
    Tối nay bão về, gió giật 1 chậu hoa trước hiên vỡ tan tành rơi tan tành xuống đất, mưa át mọi âm thanh. Dương bị đau, mồ hôi vã ra như tắm, bàn tay nắm chặt vào nhau, dì Mai ngồi bên gi.ường khuôn mặt tái nhợt, thất thần. Đến nửa đêm, có lẽ cơn đau đã vắt kiệt sức, nên a chìm vào giấc ngủ, tôi giục dì Mai đi nghỉ vì trông dì đã không còn chút sức lực nào nữa. Mồ hôi đã làm cho những sợi tóc a ướt mệt vào nhau, a chìm sâu vào giấc ngủ, khoét mắt chạy xuống vệt nước mắt dài. Gần sáng tôi ngủ gục bên gi.ường a, thấy mih như lạc vào cơn mộng mị, trong giấc mơ có 1 cậu con trai chừng 14, 15 tuổi chạy dọc bờ cát miệng không ngừng gọi tên tôi:
    - "Hân Hân nhanh lên xem này"
    "Hân Hân nhanh lên không nó bơi mất bây giờ này"
    "A sẽ gọi a là Hân Hân vì Hân Hân tức là 'hâm hâm' đấy"
    - "Hân về phòng ngủ đi"
    Có ai đó lay nhẹ tay tôi, tôi choàng tỉnh, thoát ra cơn mộng mị. Trời sáng, bão tan, để lại những tàn cây ngơ ngác, tôi ngủ được cứ nghĩ vẩn vơ về giấc mơ trước đó, cậu con trai gọi tên tôi, rõ ràng là mảng kí ức tuổi thơ mà tôi còn giữ lại về Dương, nhưng tôi không nghĩ rằng chúng tôi lại hội ngộ trong hoàn cảnh thế này, số phận hình như đang trêu đùa a và mẹ mih, những ngày gặp lại a không còn là cậu con trai mới lớn thik nô đùa cùng tôi trên bãi biển gần nhà, a trầm lặng và đôi khi còn xa lạ. Tôi vùi đầu vào gối, giá như giá như tôi có thể làm được gì cho a. Mấy ngày sau, có 1 hôm, khi đang chơi với mấy đứa trẻ con ngoài bãi phi lao, a đứng ngoài hiên nhà, chỗ có bộ bàn ghế hóng mát, vẫy tôi, tôi chạy về phía a miệng vẫn cười vì câu chuyện còn đang kể dở của bọn trẻ con.
    - "Gọi e hả?"
    - "Ừh, rủ e ra biển chơi"
    - "Thật hả?"
    - "Không, là giả đấy!"
    - "A này..."
    Biển nơi này rất xanh, bờ cát trải dài và phẳng lặng, trên đường ra biển a lấy từ túi ra 1 cái lọ thủy tinh nhỏ, trong đó còn có 2 mảnh giấy được cuộn lại và bịch kín, 1 mảnh có màu xanh giống biển, 1 mảnh màu hồng nhạt.
    - "Đến lúc trả lại nó cho e rồi"
    Tôi sựng lại nhìn a, biển dạt dào, trên bờ cát trắng có 1 chàng trai và 1 cô gái bước dọc theo chiều dài của biển.
    - "E sao thế?"
    - "Lọ thủy tinh?"
    Đó chính là trò chơi lá thư trong chai mà chúng tôi đã từng chơi. Hồi đó tôi bảo với a rằng: "Tờ màu xanh của a, tờ màu hồng của e, nếu sau này gặp lại chúng ta sẽ cùng nhau đi xem những gì đã viết ở trong đó". Nhiều năm qua đi, trước khi gặp lại a, cũng không còn nhớ về trò chơi ấy, là vì tôi vốn là kẻ vô tâm, thường thì những gì không quá sâu sắc tôi sẽ không giữ lại trong lòng, tôi dặt lọ thủy tinh xuống cát, cẩn thận lấy 2 tờ giấy cuộn màu xanh, màu hồng ra hkỏi lọ, tôi trả lại tờ màu xanh lại cho a rồi bảo a hãy đọc trước đi, chúng tôi quay mặt ra biển, a mở tờ giấy màu xanh khẽ mỉm cười.
    - "A là Dương Dương, ngày mai Hân Hân trở về Bắc rồi, a sẽ rất nhớ Hân Hân, sẽ không có ai chơi cùng a bắt nạt a nữa, nghỉ Hè năm sau e nhất định vào thăm a đấy nhé!"
    - "E là Hân Hân, khi nào e trở lại, a dẫn e đi xem chim biển về tổ nhé!"
    Tôi và a phá lên cười, đó là lần đầu tiên kể từ hôm đến đây tôi thấy a vui như vậy, 1 số điều tưởng chừng ngu ngơ cửa những đứa trẻ con hơn 10 năm về trước lại làm tôi thực sự thấy ấm lòng. A nhận lấy 1 viên sỏi ném xuống biển
    - "Thật ra a không có nhiều bạn bè, hồi đó e là đứa con gái duy nhất mà a chơi cùng"
    - "Àh há, vì sao thế?"
    - "Vì e không có khóc, không có phiền phức như mấy đứa con gái khác"
    - "Ừh, cũng có thể"
    Tôi bất chước a ném viên sỏi ra ngoài phía biển
    - "Mẹ đã nói cho a về chuyện của e"
    - "Thế ạ!"
    - "Hân này, e có biết không? Thật ra con người ta sinh trong cõi đời này được lớn lên và trưởng thành đã là 1 điều may mắn lắm rồi. Hãy tự hào vì e còn có 1 người để yêu thương, bố mẹ nào mà chẳng thương con, chính vì thương nên bố mới làm như vậy, e có hiểu không?"
    - "E ..."
    - "Cuộc sống đương nhiên sẽ có những vấp ngã, những trải nghiệm, đây mới chỉ là những khó khăn đầu tiên trên con đường mà e sẽ đi, nếu e không vượt qua được thì làm sao e có thể đi tiếp. Hãy làm 1 phép toán so sánh dơn giản giữa a và e nhé! E có biết rằng 1 đứa trẻ mất cha như a khao khát như thế nào ba dẫn ra biển tập bơi, được ba tập đá banh, thậm chí thèm được nghe ba nghiêm khắc mắng chửi mỗi lúc phạm sai lầm, những điều tưởng chừng đơn giản đó với a là chẳng hề đơn giản. A biết e không muốn bị đem ra so sánh, không muốn bị người khác áp đặt, nhưng e hãy hiểu cho cương vị làm cha, làm mẹ, đó chỉ những phản ứng tự nhiên để bảo vệ e, bao bọc e, che chở cho e. Có 1 điều nữa, cảm ơn e vì đã trở lại đây"
    Dẫu biết rằng a bảo con gái khóc là phiền phức, a xoa nhẹ lên tóc tôi.
    - "E gái ngoan nhìn mà xem kìa, chim biển đang dáo dác bay về tổ đấy!"
    Vài ngày sau đó bố điện thoại cho tôi nói rằng, ở trường gội điện thông báo 1 tháng nữa sẽ tổ chức thi lại, bảo tôi thu xếp quay về, trước khi gác máy bố còn nói với tôi 1 câu:
    - "Về sớm đi con, cả nhà rất yêu con đấy!"
    Buổi tối trước khi ra sân bay trở về nhà, tôi có đưa cho Dương 1 tờ giấy màu xanh và bảo a hãy chơi trò lá thư trong chai với tôi, a cười 1 nụ cười hiền dịu. Tôi nhét tờ giấy màu hồng và xanh vào lọ thủy tinh rồi đưa cho a:
    - "A giữ cho e nhé! Năm sau e sẽ lại vào thăm a, khi đó a e mih sẽ mở nó ra được không?"
    A với tay lấy từ ngăn kéo ra 1 đĩa CD đưa cho tôi, bên trong vỏ đĩa có gắn 1 mẩu giấy nhỏ, ghi dòng chữ: "Tặng e gái Hân Hân của a, tặng nó cho e để mỗi lần nghe thấy a hát e sẽ quay về, e sẽ giữ đúng lời hứa quay lại"
    Dì Mai đưa tôi ra sân bay, dì ôm tôi vào lòng dặn dò 1 số điều, dì bảo vài tháng nữa ra Bắc sẽ qua thăm tôi. Tôi ngồi trên máy bay ngắm nghía chiếc đĩa CD của người a đặc biệt, bên ngoài là cả 1 biển mây nắng chói chang dội qua ô cửa, tôi nhắm mắt đường về nhà đã rất gần.
    Sau này khi tôi trở lại để chơi hết trò lá thư trong chai thì a đã không còn ở đó. Lá thư trong chai vẫn còn được dì Mai trao lại cho tôi, tôi đem lọ thủy tinh ra ngoài bãi đá, ngồi thật lâu trên tảng đá to mà mih đã xếp đá để nguyện cầu. Đâu đó, như có lời ca mà a đã hát: "Về với a biển xanh lắm, về với a ngày nắng trong..."
    - "A có khỏe không?"
    Tôi với giọng ra tiếng khơi xa nhưng đáp lại chỉ là tiếng sóng vỗ ì oạc, gió lại đưa cái vị nồng nồng của biển cát vào bờ, tôi mở 2 tờ giấy trong lọ ra. Tờ giấy màu xanh viết rằng:
    - "A là Dương Dương, khi lá thư trong chai này mở ra, a tin rằng Hân Hân của a đã thật sự trưởng thành, e hãy nhìn đi trên bầu trời đàn chim biển đang vỗ cánh quay về"
    Tôi mở tờ giấy màu hồng viết rằng:
    - "E là Hân Hân, hè năm sau e sẽ cùng a đi xem chim biển"
    Nắng tắt, thủy triều lên, đàn chim biển dáo dác quay về mái ấm.
    tôi cũng định viết tiếp nhưng dạo này tôi không rảnh nên không thể viết tiếp được,để rảnh đã nha hjhj
    :KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18:
    CDAGreenWorld%20%2818%29.gif
    :KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18:
    truyện hay lắm, tình cảm trong sáng, nhẹ nhàng như khúc dương cầm vậy. Cảm ơn bạn!

    1319794300362204646_574_0.jpg

    Lại đến muộn nữa rồi Thy hậm hực, thất vọng liên tục nhìn đồng hồ, đã muộn hơn 1 tiếng rồi, giờ này lẽ ra lúc này nó và Huy đã xem bộ phim được 1 nửa rồi. Hôm qua đã hứa như đinh đóng cột là hôm nay 4h chiều 2 đứa sẽ cùng nhau đi xem 1 bộ phim thật vui để làm hòa sau vụ giận dỗi. Vậy mà chỉ có mih nó đứng ngẩn ngơ ngoài rạp như 1 con ngốc. Cậu luôn là thế, luôn bắt nó phải chờ. Trời cũng đã xế chiều, mặt trời cũng đang chuẩn bị nhường chỗ cho bóng đêm sáng đỏ nhuộm lên bầu trời 1 màu kì quái. Gió bỗng thổi qua thật nhẹ mà sao Thy thấy ớn lạnh, 1 buổi chiều hè thật kì lạ. Con bé thầm nghĩ, rồi tự nhủ không chờ cậu nữa. Nó vào rạp, nhưng ko phải xem film mà tự mua 1 que kem để nhấm nhám, 1 cảm giác tê lạnh cả lưỡi chuyển đến sống lưng đến khó hiểu.
    - "Tớ tưởng cậu sẽ ăn kem sôcôla chứ! Cậu thik nó mà"
    Thy giật mih quay lại, ko ai cả, nhưng rõ ràng nó nghe tiếng Huy. Nó nhớ đến hôm cậu và nó đi ăn kem, chỉ là để xóa cục tức trong nó, nó đã gọi 1 que kem bạc hà thay vì sôcôla mà nó thik, chỉ vì Huy cũng gọi món đó. Nó với Huy là thế, 2 đứa là 1 cặp, 1 tình cảm đến nhẹ nhàng, trong sáng như chiều mưa. Nó vô tình trú ở hiên nhà Huy, để vô tình nghe thấy tiếng đàn dương cầm thật dịu dàng, du dương từ bên của sổ, 1 bản nhạc thật buồn, réo rắc nhưng lại có sức hút vô hình từ ngón tay của người đánh đàn. Gương mặt cậu lạnh, 1 cái gì đó mơ hồ, khó hiểu trong đôi mắt, cậu như ko ý thức vào ngón tay mih như đang nghĩ 1 điều gì đó, lạ thay điều ấy lại tạo nên 1 bản nhạc khó hiểu nhưng hút hồn. Huy thấy nó, cậu dừng lại và mời nó vào nhà trú mưa. Nó nhận ra cậu, chàng trai học bên lớp kế toán A, vẫn học cùng lớp B cậu học chung giảng đường môn Triết mấy hôm. Cậu và nó quen nhau rồi thành 1 đôi, 1 cách đột ngột, nhanh chóng, cậu ngỏ lời và nó đồng ý, mà chưa thể hiểu nổi tình cảm của mih, Nó mến cậu thật, hay chỉ thương cho sự cô đơn của cậu. Cậu mất mẹ từ nhỏ, sống với người cha chỉ biết lo công việc, nó ko hiểu và ko muốn nghĩ sâu về điều ấy. Nó nhận lời để 2 đứa là 1 đôi, 1 đôi có quá nhiều những khác biệt, cậu ít nói, nghiêm nghị, cậu giỏi che giấu cảm xúc, và ko bao giờ thổ lộ với nó cậu nghĩ gì, nó có cảm giác cậu vẫn xa cách dù là 1 đôi. Cậu chỉ biết có người bạn thân là cây dương cầm để trút cho tất cả tâm sự. Nhưng nó thì ko, nó ko chịu là 1 con bé vô hình và sôi nổi, nó bất cần vì luôn sẵn sàng bất tuân lệnh, nó ko muốn là con rôbôt chỉ biết làm theo những gì đã lập trình chỉ vì điều đó bình thường, nó muốn nổi loạn và điều đó khiến nó bất đồng với Huy, tất nhiên Huy là người luôn nhúng nhường, nó ko thik điều ấy và phản ứng lại, nó cố tình làm khác đi những điểm tương đồng giữa nó và cậu mà nó từng tự hào. Cậu thik kem socola, nó sẵn sàng gọi món khác dù ghét cay ghét đắng. Cậu thik màu trắng bạc nó bảo là ghê, dù nó thik màu ấy. Những bản nhạc hay của cậu đưa cho nó xem, nó bảo chỉ là những bản nhạc buồn rợn người, dù nó thik ở cậu những bản nhạc ballad buồn, ngọt ngào ấy. Nó muốn phá vỡ tất cả chỉ muốn cậu chú ý nó nhiều hơn, thay vì cái cách hiện nay hờ hững của cậu.
    Nó bước ra khỏi rạp cũng là lúc trời đổ mưa, cơn mưa ào ào như trút nước. Nó lại quên đem áo mưa, 1 thói quen, thói quen mà bao lần Huy nhắc nó, kệ nó thik vậy. Phải trú tạm trước cổng rạp, nó ngao ngán nhìn cơn mưa, 1 buổi chiều thật lạ, cơn mưa nặng hạt tưởng chừng ko dứt, và lạ thay mang cho nó 1 âm thanh kì quái thật lạ. Tiếng dương cầm nhanh, gấp gáp, những nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp, réo lên 1 khúc chói tay, nó khiến con bé giật mih, có 1 chút gì đó ngạt thở.
    - "Huy!"
    Con bé hét lên, khi thấy dáng cậu đang bước nhẹ trong mưa, nó vùng chạy theo cậu đang bước trong mưa.
    - "Huy! Cậu làm gì vậy? Huy!"
    Con bé gọi gào lên trong mưa. Cậu như ko nghe, cậu có cái gì đó thật lạ, 1 cái gì đó như mơ hồ trong chiếc áo trắng cậu đang mặc. Cậu bước nhẹ mà sao nó ko thể đuổi kịp theo cậu. Tiếng dương cầm vẫn réo rắt trong mưa với âm thanh của bản nhạc chác chúa. Thy thấy mệt, nó gọi cậu cậu ko nghe, nó mệt nó muốn gục lại, nó muốn cậu quay lại, cậu sẽ thấy nó, sẽ lại bảo nó vào nhà trú mưa.
    - "Huy"
    - "Cậu lại đến trễ giờ đấy, đến bao giờ cậu mới bỏ cái tật ngủ nướng hả?"
    - "Có can gì đến cậu, ông cụ non!"
    Con bé ương bướng vênh mặt nói to với cậu. Nhưng rồi giật mih, và nó nhận ra mih đang mở mắt trên gi.ường trong phòng của nó, nó thấy lạnh và mệt, nó nhớ đến Huy, tại sao nó gọi mà cậu ko nghe, tại sao cậu lại chạy trong mưa, tại sao tai nó vẫn réo lên khúc dương cầm ma quái kia. Nó nhìn quanh rồi toan vùng dậy, nhưng thấy ê ẩm cả người, nó mệt, nó thấy mẹ bước vào mắt đỏ hoe.
    - "Con làm gì mà chạy trong mưa, rồi gục ngay trước cả nhà vậy? Về nhà thì gọi cửa, việc gì cũng phải bình tĩnh chứ"
    - "Về nhà? Nó chạy theo Huy mà. Cậu dẫn nó về nhà, vậy cậu đâu?"
    Bên tai nó vẫn tiếng dương cầm réo rắt trong mưa.
    - "Vậy Huy đâu? Cậu ấy đưa con về mà?"
    - "Bình tĩnh đi Thy, con biết điều gì ko quay lại thì không quay lại được mà, tỉnh đi Thy"
    Nó ngạc nhiên, mẹ nó ngồi xuống, nắm chặt tay nó, mắt vẫn đỏ hoe.
    - "Mẹ!"
    Nó hét lên 1 cách khó hiểu.
    - "Mẹ bảo cái gì qua thì ko lấy lại được, con hỏi Huy chưa về cơ mà, cậu ấy cũng dằm mưa"
    - "Thy! Con biết Huy đi xa rồi mà"
    Mẹ nhìn nó nghiêm nghị, nó như ngất đi, choáng váng, tiếng dương cầm réo rắt khiến người ta phải sợ. Cậu đi rồi, đi xa mãi rồi. Trời mưa xối xả bên hiên, mưa sẽ hòa trong nước mắt Thy. Tại nó sao?. Cậu trễ hẹn và chạy đi trong mưa, chiếc ô tô ngược chiều và như thế cậu nằm sổng soài dưới mưa, tiếng dương cầm réo rắt sao chác chúa trong mưa.
    Nó đã khóc tưởng như cạn sạch cả nước mắt, nó nhớ tiếng dương cầm của cậu, nó muốn nói yêu những khúc ballad của cậu đánh lên trong Khúc Thụy Du. Muộn mất rồi, muộn rồi như nắng vàng thôi ko ươm sắc mùa, muộn rồi như mặt trời ngã ngủ ko níu nổi màn đêm đừng buông, muộn rồi như giọt mưa nào vỡ tan thành bóng nước, muộn rồi như gió ngừng thổi qua vì mệt hay tại cây hững hờ, muộn rồi, muộn rồi như con nhóc nhỏ ương ngạnh, hối hận vì ko thể nói yêu cậu, yêu Khúc Thụy Du buồn miên man mà cậu đánh, muộn rồi, muộn rồi, cho tiếng đàn kia ngừng reo. Huy ơi! Muộn rồi cô Thy ương ngạnh của cậu, khúc dương cầm réo rắt trong mưa.
    Thy đã thôi ko khóc, nó tự nhủ sẽ chôn chặt hình ảnh của cậu trong trái tim, chôn chặt mối tình đầu buồn của nó. Trớ trêu sao, càng quên lại càng nhớ, nó nhớ cậu, nhớ những khúc ballad của cậu bên phím dương cầm. Trên giảng đường, thi thoảng nó vẫn ngoảnh người về chiếc bàn cậu vẫn ngồi, những mong sẽ bắt gặp ánh mắt buồn kia của cậu, đôi mắt buồn nhưng nhìn nó thật dịu dàng, giờ chỉ còn là 1 chỗ trống vô hồn. Nó ko biết đã bao nhiêu lần ghé qua nhà cậu, chỉ để nhìn vào cửa sổ phòng cậu, nó mong thấy cậu bên phím dương cầm, cậu sẽ thấy nó, sẽ dừng lại bảo nó vào nhà, giờ chỉ còn là cánh cửa khép kín mà có lần vô tình thấy ba cậu gục khóc trên ấy. Thật lạ người cha mà cậu bảo vô tình giờ lại khóc thật trẻ con nơi ấy. Muộn rồi ư, muộn rồi Huy àh.
    Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa nhở mà dai dẳng ko ngừng, mưa cũng dần cạn đi rồi ư, mưa ko rào rào, mạnh mẽ như ngày nào cũng như nó rồi sao. Con bé ương ngạnh ngày nào thôi giờ ko khóc. Muộn rồi Huy ơi! Tiếng đàn réo rắt trong mưa.
    - "Thy àh! Sao cậu chẳng bao giờ mang áo mưa đi cả, cậu biết dằm mưa sẽ ốm ko hả? Cậu phải nghe lời chứ!"
    Tiếng Huy sao dịu dàng tha thiết.
    - "Việc gì đến cậu đâu, sao cậu cứ bảo tớ phải làm cái này cái nọ, tôi sẽ dằm mưa, sẽ hát, sẽ ngâm thơ trong mưa"
    - "Cậu lại như thế, cậu biết ốm thì tớ sẽ lo cho cậu cơ mà, cậu ương ngạnh lắm!"
    Thy giật mih cúi xuống, dưới sân trường mưa vẫn rơi.
    - "Huy!"
    Thy hét lên kinh ngạc, nó thấy cậu vẫn chiếc áo trắng ấy cậu đứng trong mưa. Từ cậu vẫn ngân lên tiếng đàn dương cầm réo rắt trong mưa, cậu mỉm cười với nó, cậu ko khiến nó sợ, trái lại, nó thấy như vỡ òa trong lòng, nó muốn gặp lại cậu, nó thổn thức và nấc lên.
    - "Huy àh! Tớ sẽ đem áo mưa, tớ sẽ ko dằm mưa, tớ sẽ nghe lại cậu, ông cụ non àh! Huy ơi! Khúc dương cầm, nó... nó... Huy đừng đi!"
    Cậu lại quay lưng bước đi, nó muốn chạy theo cậu, nó chạy xuống sân nhưng cơn mưa chiều đột ngột xối xả, nó khựng lại, khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa, nó quay lại trước cửa lớp. Nó lại khóc, nó khóc cậu ko nghe nó, cậu ko còn nghe nó nữa, nó thấy bên kia 1 chiếc áo mưa trắng gập lại trên bàn, nó quay lại.
    - "Huy ơi!"
    Nó gọi cậu, nhưng chỉ đáp lại tiếng mưa tuôn xối xả, tiếng cậu nhẹ nhàng trong mưa, văng vẳng khúc dương cầm réo rắt.
    - "Mặc áo mưa rồi đi về đi Thy, cô bé ương ngạnh àh"
    Con bé đến ôm lấy áo mưa mặc vào rồi lặng lẽ bước vào trong mưa, nó vãn khóc, giọt mưa như hòa vào nước mắt, sẽ ko ai biết nó khóc, cậu sẽ ko thấy nó phải khóc, nó sẽ nghe lời cậu, tiếng dương cầm réo rắt trong mưa. Cậu vẫn nhớ, cậu vẫn quan tam đến nó, nhưng sao cậu ko ở lại nghe nó nói tiếp, nó sẽ nói nó nhớ cậu, nó sẽ nói yêu khúc ballad mà cậu đánh, nó muốn hỏi sao lại có khúc dương cầm réo rắt trong mưa, khúc dương cầm nghe sao thật lạ, nó khiến người ta phải sợ. Nó vẫn tìm kiếm cậu dù chỉ là 1 bóng ma vô thức, nó ko thấy, nó đã mang áo mưa cơ mà, nó ko dằm mưa, nó nghe cậu. Huy ơi! Muộn rồi ư. Nó tìm kiếm khúc dương cầm réo rắt trong mưa.
    Mưa đã thôi ko rơi, nó ko muốn mưa rơi, nó muốn mưa rơi, mưa rơi nữa, rơi, rơi thật nhiều, thật lâu, để nó lại được gặp cậu, nó muốn cậu nghe nó nói nó sẽ ko ương ngạnh nữa. Mưa ơi! Huy ơi! Khúc dương cầm réo rắt trong mưa. Nó đã làm cả rối cầu mưa, ngày nào nó cũng cầu, nó mong mưa, nó biết chỉ có mưa, chỉ có mưa mới tạo được kết nối kì diệu giữa cậu và nó, như mưa đã mang nó đến gần cậu trong chiều mưa hôm ấy, nó nhớ cậu.
    Tiếng dương cầm réo rắt trong mưa, nó giật mih và nhận ra âm thanh quen thuộc ấy. Huy, Huy đang ở đây! Nó vùng chạy ra khỏi thư viện. Trời mưa, mưa, mưa trắng xóa cả trời đất, mưa xối xả tuôn nước, mưa mang theo cả vị nhớ nước mắt tuôn rơi. Tiếng dương cầm ngân lên réo rắt trong mưa
    - "Huy! Tớ biết cậu đang ở đây, cậu ra đi đừng trốn tớ, tớ van cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu nhiều lắm"
    Con bé nấc lên nghẹn ngào, nó đang đi tìm cậu, mắt nó nhòe đi trong nước mắt. Có 1 cái gì đó trắng, mờ, hiện ra thật dịu dàng, khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa
    - "Cậu khóc đấy àh! Thy ương ngạnh đâu có khóc, trời thì mưa to đấy, Thy mặc áo mưa, chứ vì tớ hết áo mưa dành cho cậu rồi"
    Giọng cậu vẫn thế, vẫn dịu dàng nó lau sạch nước mắt để nhìn cậu rõ hơn, cậu vẫn đứng đấy dưới mưa lặng lẽ vẫn chiếc áo trắng tinh khôi, vẫn đôi mắt buồn nhìn nó đâm đâm sao tha thiết đầy yêu thương. Nó nhận ra cậu thật đẹp, đẹp 1 cách kì diệu, nó mỉm cười.
    - "Tớ mang áo mưa cậu đừng lo, tớ sẽ ko ương ngạnh nữa, cậu đừng đi, cậu sẽ nghe tớ nói mà"
    - "Muộn rồi Thy àh! Trời tạnh rồi tớ lại đi, cậu đã tự chăm sóc cho mih được rồi, tớ có thể yên tâm mà đi, đừng khóc như thế nữa Thy của tớ cứng rắn lắm mà"
    - "Tớ ko biết, Huy ơi! Khúc dương cầm trong mưa"
    - "Nó nghe buồn và hơi sợ àh"
    Huy nhìn nó mỉm cười, lúc này nó thấy cậu thật đẹp, rạng ngời, đúng cái vẻ mà lần đầu tiên nó lặng ngắm cậu ngồi yên đọc sách trong thư viện. Thy gật đầu nhìn cậu, nó mong cậu nói hết cho nó biết, nó muốn cậu nói với nó, cậu chia sẻ với nó thay vì phím dương cầm lạnh lùng kia. Huy nhìn nó đầy yêu thương
    - "Bản nhạc dang dở mà, ko có 1 khúc nhạc hoàn thiện nếu nó ko được đánh hết, tớ đã chơi dở và chượt nhớ đến cái hẹn của cậu. Xin lỗi cậu! Xin lỗi vì ko thể là người lo lắng cho cậu như ngày nào, bản nhạc dang dở tớ chuẩn bị tặng cậu, tớ yêu cậu vì tớ nhận ra ở cậu những gì thật đẹp, thật sôi nổi của cuộc đời mà tớ khó lòng mở ra, tớ còn nhận ra ở cậu 1 điều gì đó cần được quan tâm. Thy àh! Mối tình đầu duy nhất và suốt đời của tớ, cậu sẽ giúp tớ chơi thay đổi bản nhạc ấy chứ, đánh nốt để khiến nó hay hơn"
    - "Tớ ko biết đánh đàn cậu biết mà. Huy ơi! Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi Huy ơi!"
    Con bé lại nấc nghẹn ngào, nó sợ điều ấy, trong tiềm thức nó hiểu khi khúc dương cầm kia được đánh xong cậu sẽ vĩnh viễn tan biến, bản nhạc dang dở đã níu cậu ở lại, nó ko muốn, tiếng dương cầm réo rắt trong mưa.
    - "Thy biết mà, giúp tớ để tớ thật sự sẽ ra đi, đừng để tớ phải lang thang trong mưa, tớ xin cậu, tớ lạnh, bản nhạc tớ viết còn nằm trên cây dương cầm"
    Thy nấc lên nghẹn ngào, nó sợ điều ấy, nó muốn cậu dù chỉ là 1 bóng ma trong tiềm thức, cậu ko biết là nó cần cậu như thế nào, nó ko thể
    - "Thy tớ lạnh, tớ ko muốn chỉ là ảo tưởng trong con người, Thy ơi!"
    Khúc dương cầm sẽ thôi ko réo rắt nữa, mưa đã tạnh và cậu lại đi, còn lại mih nó trong nỗi nhớ, trong tiếc nghẹn ngào. Nó yêu cậu, nó muốn làm tất cả những gì tốt nhất cho cậu, nó sẽ nghe lời cậu vì nó ko muốn cậu phải lo lắng. Nó sẽ đánh bản nhạc ấy. Huy ơi! Tiếng dương cầm réo rắt trog mưa.
    Sau mấy lần ngập ngừng, nó đã quyết định đến nhà cậu, nó phải làm điều ấy dù biết sẽ mất cậu mãi mãi, nó ko thể ích kỉ, cậu cần điều ấy, nó không thể để cậu lại thất vọng về nó. Nó gặp ba cậu, nỗi buồn mất con đã khiến ông suy sụp hoàn toàn. Muộn rồi ư, muộn rồi cho tất cả những gì đã mất sẽ ko thể quay lại. Ông yêu Huy vô cùng, nhưng ông lại ko cho Huy biết điều ấy. Muộn rồi để ông biết mih đã sai, muộn rồi Huy ơi! Khúc dương cầm réo rắt trong mưa.
    Ba Huy đã đồng ý cho nó đánh cây đàn dương cầm, nó nhận ra bản nhạc trên cây dương cầm còn kẹp, bản nhạc cuối cùng, khúc dương cầm cho Thy và cậu. Khúc dương cầm lại réo rắt trong mưa, trời lại mưa, nó biết cậu đang đến để chờ, chờ nó lần cuối cùng và mãi mãi. Bàn tay nhỏ của nó đặt lên phím đàn, nó bắt đầu lướt nhẹ trên phím đàn, từng phím đàn réo rắt và ngân lên hào cả trong mưa. Đoạn gợi đầu nghe sao thật buồn, gieo vào lòng người 1 thoáng lo sợ. Đoạn điệp khúc thật sôi nổi, dồn dập, từng nốt nhạc đuổi nhau gấp gáp như cuộc sống vội vã. Khúc nhạc cuối nhẹ nhàng, dịu dàng, đầy tha thiết, thật ngọt ngào. Giờ thì nó đã hiểu tại sao, khúc nhạc đầu là Huy - 1 con người khép kín, đầy lo sợ trước sự cô đơn, trống vắng của cậu, cậu khao khát được yêu thương. Khúc điệp là nó - con bé sôi nổi, nổi loạn như những nốt nhạc bay nhảy, ko 1 khuôn thước nào. Cuối cùng là 1 sự kết hợp của nó và cậu, thật dịu dàng, ngọt ngào vì cả 2 đã tìm được điều để lấp đầy khoảng trống thiếu sót trong tâm hồn mih. Nó đã thật sự thả hồn vào khúc nhạc ấy, nó hay và tuỵệt diệu đến kì lạ, Huy là thế 1 chàng trai kì lạ, 1 chàng trai tinh tế trong tâm hồn lãng mạn của 1 nghệ sĩ. Nó đánh xong bản nhạc cũng là lúc cơn mưa tạnh dần, nó thấy cậu đang đứng lặng im bên đàn để nghe nó, cậu mỉm cười thật tươi, thoáng chốc đôi mắt cậu như ko còn nỗi buồn miên man như ngày nào, cậu thật dịu dàng, tha thiết.
    - "Cảm ơn Thy! Bản nhạc đó mãi mãi thuộc về cậu như tình cảm của tớ, tớ có thể yên tâm mà đi rồi, chào Thy!"
    - "Cậu vẫn sẽ về nhà trong mưa chứ, 1 chút thôi, để tớ biết có cậu"
    Mắt con bé lại nhòa lệ, khiến nó càng khó mà nhìn cậu cái hình ảnh trắng mờ huyền ảo ấy.
    - "Hãy thử nghe mưa reo, Thy àh! Cảm ơn rất nhiều, yêu cậu và nhớ nhiều"
    Cậu quay lại mỉm cười thật tươi, cậu quay lại và mỉm cười với cha cậu, cha cậu còn dứng sững sờ
    - "Con yêu ba, con thanh thản vì con biết ba cũng yêu con. Cậu cho tớ chạm vào tay cậu nhé?"
    Huy ngập ngừng quay lại và hỏi Thy
    - "Tất nhiên cậu có thể mà'
    Con bé nhìn cậu mắt nhòa lệ, nó hiểu đây là phút cuối cùng, phút cuối cùng cậu bên nó thật gần. Nó chìa tay ra, bàn tay cậu chạm đến, thật lạnh, nó đã muón rút tay lại, nó hiểu cậu cần hơi ấm từ nó, 1 khoảnh khắc thoáng đến nó ước chi có thể níu lại thời gian để nó còn mãi. Gió ơi xin đừng thổi, mưa xin đừng tạnh, để cậu ở lại đây, nhưng rồi hình ảnh của cậu nhạt dần trong mắt nó thật đẹp và dịu êm. Mưa vẫn tí tách từng giọt bên cửa sổ, khúc dương cầm thôi ko réo rắt nữa, 1 bản nhạc mới vừa ngân nga lên trong lòng nó, bản nhạc của tình yêu, diệu kì, du dương, ngân nga.
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top