Satou Hirari
Tương tác
234

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Chào chị, cho em làm quen nha! :)
    Tôi nằm im bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, nghe tiếng mưa rớt bồm bộp đập vào mái tôn trước nhà, lòng dậy nỗi bâng khuâng da diết. Bỗng nhiên lần tìm một bài hát có giai điệu như tiếng mưa, rơi lách cách từng mảnh vỡ kỉ niệm, thói quen từ bỏ đã lâu nay chợt trở lại, tưởng chừng có thể quên nhưng cảm xúc vẫn tươi nguyên chân thực đến lạ lùng. Nghe mưa hát, nghe đài hát, nghe con tim đang tìm về quá khứ, có chút gì đó như sóng dậy từng cơn khi lăn tăn khi ồ ạt trong lòng. Vậy nên tự hỏi, đến bao giờ ta mới lại yêu một người như ta đã từng yêu, đến bao giờ ta mới lại thương một người... như ta đã từng thương...
    • Thích
    Reactions: MiyanoMai
    Sasaki Moriko
    Sasaki Moriko
    Em đang định viết mà lườiiiiii quá nên đang bỏ dở kia kìa :)), em biết box từ lúc lang thang trên mạng đọc "Khi chiếc hộp Pandora hé mở" ấy ss ạ :)), cuối cùng tham gia luôn. Ai ngờ là người trẻ nhất chứ ~:worried:
    Em cũng thấy mình may mắn vì sớm tham gia Ksv, vì em nghĩ để đến khoảng lớp 7, lớp 8 là hết đường onl và viết luôn :worried:
    Satou Hirari
    Satou Hirari
    Hết đường gì em. Còn nhiều thời gian lắm, cấp hai tha hồ ấy. Lên cấp ba eo hẹp hơn, nhưng nếu có đam mê thì chung quy lại không gì là không thể em ạ. Cái chị muốn nói là thời gian để học hỏi và trau dồi ngôn ngữ văn phong cũng như tư tưởng và quan điểm về cuộc sống ấy, biết sớm hay sớm, khi còn trẻ thì ngòi bút dễ sửa và dễ mềm hơn đó :)
    Sasaki Moriko
    Sasaki Moriko
    Em từng mơ viết và đăng truyện từ lâu rồi, nhưng đến Ksv điều đó mới trở thành sự thực :worried:
    Đôi lúc ngoài trời lặng im, mới biết lòng đã nổi gió như thế nào. Ran không thích hoàng hôn, càng không thích màn đêm rơi xuống. Hoàng hôn có màu đỏ, rực rỡ, hệt như lá mùa thu, hệt như mái tóc vẫn tung bay ngược nắng ám ảnh trong giấc mơ cô. Vì đêm tiếp nối hoàng hôn, vì từ ngày đó dù hoàng hôn có rực rỡ cũng không ai kéo tay cô, đan mười ngón tay cùng tựa vào nhau ngồi lặng im trên tầng thượng mà thưởng thức, không còn người có mái tóc nâu đỏ đứng ngược nắng cô nhìn đến không phân biệt đâu là tóc đâu là hoàng hôn, không còn những buổi tê chân vẫn nán lại chờ tắt nắng, lười biếng đợi sao lên trên nền trời tím sẫm. Hóa ra thích một thứ cũng có ngày trở nên ghét bỏ, sở thích của Ran đã thay đổi, thay đổi vì người
    cô bé :"> lâu rồi mới thấy em onl nha. Có thời gian ghé oneshot chị nhé :*
    Có những tháng ngày bình yên đến thế. Lặng lẽ nằm dài bên ô cửa sổ, nheo mắt nhìn một gợn mây nhè nhẹ lang thang giữa bầu trời xanh ngắt, nhìn lâu đến nỗi không phân biệt được mình còn trên gi.ường hay đã bay theo màu xanh thẳm kia. Nhắm đôi mắt lại, với tay nhìn đồng hồ, cảm giác vài phút trôi qua thật chậm. Đặt tay lên ngực trái, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của chính mình. Hóa ra, Có những ngày bình yên như thế...
    Tôi nói với một người bạn:"thật trùng hợp. Ngày mà tớ phát hiện ra yêu đơn phương cuộc đời không phải vô ích cũng là ngày cả bầu trời hửng nắng ấm sau nhiều ngày mưa âm u trước". Cậu ấy đã nói rằng:" không trùng hợp. Bởi ngày cậu thấy yêu đơn phương không là dư thừa, cậu mới thấy bầu trời không còn tăm tối..."
    Thực ra, đôi lúc lòng dậy sóng, thấy càng đi trước mắt càng đen kịt, ảo ảnh tương lai lụi tàn như ngọn nến mong manh trong cơn giông tố, con người càng dễ chùn chân, cô đơn, muốn bỏ cuộc. Người ta có lẽ cũng từng cố gắng gồng mình trong giá lạnh, lê bước chân nặng nề rướm máu trên sỏi, tìm một ánh lửa hiếm hoi trên đường dài như bất tận. Vùng vẫy đến kiệt sức. Tịch mịch đến đáng sợ từng bước bủa vây. Vấp ngã. Đứng dậy. Rồi đi tiếp. Nói thế này, đi, ai biết bao giờ sẽ đến. Nhưng không đi chắc chắn không thể đến. Đừng bỏ cuộc. Thật đấy. Bóng đen sâu thẳm kia chỉ cần bạn nản bước sẽ nuốt gọn tất cả. Sau cơn mưa, trời có thể không sáng, nhưng ít ra đã không còn mưa nữa. Đối với tôi thì, có mưa hay là không cũng không quan trọng, không cần thấy tia sáng nào ngoài kia, vì chỉ cần lòng tôi có niềm tin, đó là tia sáng bền bỉ nhất rồi.
    Nếu một ngày trời không còn xanh nữa, tôi vẫn sẽ tạo riêng mình một vùng trời khác
    Đi nửa đường, vặn ga hết cỡ, thấy có gì sai sai. Cúi xem thử mới phát hiện ra pin nhấp nháy 1 cọc. Gò cổ đẩy lên đến trường, lết qua môn Quốc phòng, đợi trời sáng lên*** rồi lại dắt xe qua nhà bạn để sạc nhờ, mưa.. quả thật đen đủi. Vậy mà cậu ấy vẫn đợi cùng, đi cùng, dầu rằng mình vẫn còn khỏe mạnh lắm. Ra về, mưa to chưa từng thấy, cứ như trải nghiệm bất ngờ, lo lắng nhất, ngồi sau xe nghe cậu ấy rên lạnh, tự nhiên thấy ấm lòng. Hóa ra mình đã lại được yêu thương nhiều đến thế. Vậy mà nỡ nghi ngờ lòng tốt của bạn bè, lâu nay mình vô tâm, đến nỗi không tin nổi mình được đối xử tốt. Thì ra không chịu yêu thuơng làm ta luôn thấy ngờ vực, đơn độc, lạnh lẽo, nghĩ mình không xứng đáng được yêu thương như vậy...
    Sớm thức dậy, thấy sương mù giăng giăng, se lạnh, mũi dị ứng như thuờng khi lại sụt sùi vài cái, tự hỏi hôm nay trở trời ư, thế rồi an nhiên đi học. Trưa thấy chói trên đầu, ngước lên cao, thấy một nửa màu xanh và nửa kia xám xám. Thời tiết bất thường dễ ốm như chơi.. chiều ngủ dậy, lại thấy trời xám, xám toàn phần, thấp xuống, nặng nề, xòe tay ra hứng thấy giọt mưa bay bay~ lạnh ảm đạm, lạnh xao xuyến vấn vương, lạnh cần một bàn tay nắm chạy lấy, ngón áp út kề nhau kéo nhịp tim gần lại. Máu chảy về tim. Chiều buông rơi thả hồn phác thiên nhiên tím nhạt, thấy chiếc lá bàng đỏ tươi dần thẫm màu. Qua mỗi mùa đông, chưa từng cảm thấy cô đơn trống trải. Chỉ là giờ này đông đến, vẫn bồi hồi như ngày xưa. Man mác heo may quanh bốn bề tĩnh lặng, sau này chỉ cần ai đó chờ đợi trọn vẹn từng đông, rồi nắm tay kéo đi qua ngày mai nữa, đời này kiếp này như thế là đủ rồi...
    Hôm nay, dường như tôi đã làm sai điều gì đó, chẳng ai vui vẻ bình thường với tôi cả. Tôi thậm chí còn không thể mỉm cười đúng nghĩa. Lạnh nhạt. Hờ hững. Trách móc. Tức giận. Ngày hôm qua tôi lại đã cười, luôn luôn cười, còn thầm nghĩ mai phải cười ít đi, con gái cười nhiều quá sẽ vô duyên đấy. Ngày hôm nay, tôi lại thấy may mắn vì hôm qua đã cười thật nhiều, mâu thuẫn quá. Tôi mới biết rằng niềm vui và hạnh phúc có bao nhiêu đâu, bao giờ đang nắm được thì hãy cố giữ lấy, sống vui vẻ từng giây, vì biết đâu mai lại khác...
    con đường tôi bước qua, trải nghiệm tôi đã có, niềm vui, nụ cuời, rung động thơ ngây, từng trang giấy viết dở, bài thơ để quên trong góc sách, dòng lưu bút vội vàng thắm tươi tư vị thanh xuân,... mọi thứ đang dần trôi đi, đang trôi đi, trôi đi như thế. Nắng hạ dần ngả màu dịu dàng, kéo cơn gió heo may chạm trên tóc mai, sương sớm lành lạnh thấm vào vai áo trắng, bước chân đi trên từng ngóc ngách nhỏ, mang thu về. hôm nay, tôi đến trường, hôm nay, lại là một ngày nắng đẹp. đã không còn bỡ ngỡ với nhưng nhịp tim thình thịch như hồi cấp một cấp hai, không còn run rẩy e ngại lẫn thẹn thùng, một chút xao xuyến vẩn vơ, một chút đợi chờ ngơ ngác, mùa thu bao giờ cũng bồi hồi như thế, chưa từng đổi thay... tôi thấy yêu mến tất thảy những gương mặt dù chỉ mới gặp nhau vỏn vẹn 24 giờ đồng hồ, yêu mến từng nụ cuời sáng tươi dù còn có phần lạ lẫm, yêu mến từng góc sân khoảng trường, yêu mến từng phút giây qua đi, một hành trình kết thúc, là để chuẩn bị bắt đầu cho một hành trình dài hơn, đẹp hơn, thanh xuân với tôi mà nói, chính là hồi ức khó quên nhất, không thể nào phai nhòa...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom