Satou Hirari
Tương tác
234

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Còn lại đây khoảng trời những chiếc lá rơi
    Anh vẫn đứng bơ vơ điếu thuốc chưa tàn
    .
    .
    Không hiểu sao nghe hai câu này mặc dù giai điệu không quá hay nhưng lại giàu cảm xúc đến lạ.hình ảnh vẽ nên ngay tức thì làm mình như thấy bóng dáng người yêu xưa đứng lẻ loi dưới tán bằng lăng dần rụng lá, tay cầm điếu thuốc nhuốm màu tàn bụi bi ai... gió đông về, tay anh có lạnh? Trái tim em hóa đá mất rồi...
    Cây dù trắng, cuốn Heidi, bài hát Shinning friend và diễn đàn X là hầu hết những sở thích của Ran, có lẽ cô nàng cũng không định thay đổi những điều đó, cho đến một ngày, cô bỗng phát hiện một điều thú vị đặc biệt khác, chẳng hạn như... một màu xanh khác của bầu trời...
    Mưa rồi. Mưa thật, mà Ran lại cố tình không mang theo ô. Chẳng phải dự báo thời tiết dạo này xác suất đúng cũng giống khả năng trúng xổ số sao? Thật là...
    Cô gái đứng tần ngần dưới hành lang, nhìn mưa nhỏ giọt từ lá cây xuống mặt đất một cách đơn điệu. Bầu trời sớm ngày còn trong xanh hửng nắng, giờ đã xám xịt, đục ngầu, nặng nề như chỉ chờ rút đi cột chống là đổ ập xuống. Gió lất phất thổi, mưa ngả nghiêng, không to lên lại không chịu tạnh. Ran sực nhớ tới một dòng Quote trên diễn đàn mà tình cờ một lần lang thang cô đã thấy:"sau cơn mưa, trời có thể không sáng, nhưng ít ra đã không còn mưa nữa". Không liên quan lắm, nhưng cô thì cả vế "ít ra" cũng không có được ưu đãi vào lúc này. Ran biết chắc mưa sẽ không tạnh, và còn biết nếu không có ai đi ngang qua, vui lòng cho cô đi nhờ, khả năng cô sẽ đứng đây đến tối. Tệ thật. "Nếu mình online muộn, sẽ lỡ cuộc trò chuyện với cậu ấy mất"
    "Ran?"
    ...Hả? Ran giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ, đã thấy Shinichi đứng ngay bên cạnh.
    "Cậu không mang ô à? Con gái gì lại bất cẩn thế? Tớ biết mà..."
    Cậu biết gì cơ? Ran nhủ thầm câu ấy, lại gật đầu:
    "Tớ cứ nghĩ hôm nay trời trong, ngờ đâu lại nổi gió kia"
    Shinichi phì cười. Cô gái này... tâm hồn văn vẻ không giấu nổi, nhỉ?
    Rồi đưa cho cô một cây dù, màu trắng. Nói, cậu cầm lấy về nhà sớm đi.
    Ran gần như không miễn cưỡng, cảm ơn, ra về. Mọi suy nghĩ lại xoay quanh cây dù, đúng hơn là màu sắc của nó. Cẩn thận dặn mình về nhà phải đặt xa cây dù của mình một chút, nếu không lại nhận nhầm.
    ~ MMTXK
    "Ran..."
    "Ran..."
    Nghe tiếng ai gọi, Ran quay đầu. Khuôn mặt chàng trai ngồi phía sau như sáng bừng lên dưới những tia nắng óng ánh nhảy nhót bên khung cửa sổ, cậu ta mỉm cười, rất tự nhiên mà yêu cầu:
    "Cho tôi mượn cây bút mực của cậu xem thử"
    "...". Không biết nói gì, yêu cầu rõ là khó hiểu, và cũng bằng một cách khó hiểu, cô lại đưa cây bút của mình vào tay cậu ấy.
    "Tốt, còn viết hết ngày mai được."
    Shinichi nói câu đó khi từ từ vặn nắp bút, lôi kéo ruột bút ra ngoài trước cái nhìn hiếu kì của Sonoko.
    "cậu có ruột bút dự phòng chứ? Cho tôi một cái đi"
    ... gì vậy? Chúng ta quen nhau lắm à? Thôi được rồi...
    "Của cậu đây"
    Ran đưa nó cho Shinichi, bắt gặp một ánh nhìn đi lạc về phía mình, con tim đang trầm ổn bỗng đập chệch đi một nhịp. Lần đầu tiên từ khi vào lớp, cô nhìn thẳng vào đôi mắt cậu ấy. Đôi mắt màu xanh, rất hiền.
    ~ Một màu trời xanh khác
    Anh nói xem, em đã lại sai từ đâu? Và từ bao giờ?
    Từ khi em nghĩ rằng ước mơ vào đại học An ninh của một người bạn em cho là IQ kém xa em là viển vông và không cơ sở? Từ khi em mặc nhận chị gái em hằng ngưỡng mộ đã lùi ra sau em? Từ khi em nghĩ mình luôn phải đứng số 1? Từ khi em cằn nhằn người khác chỉ vì hỏi một câu dễ ẹc?
    Có lẽ không cần là người giỏi nhất trong mắt người khác, chỉ cần sống tuyệt nhất với chính mình thôi, nhỉ? Em cảm thấy chênh vênh và chán chường quá, dù người ta có đang thấy em vẫn tốt, vẫn cười...
    Em nghĩ em không theo đuổi vị trí thứ nhất chỉ để chứng tỏ em giỏi nhất nữa, chỉ cần em hết mình với bản thân thôi, em biết rồi. Em biết mà...
    Ghé em :") dạo này có khỏe không cô bé? À, c còn nợ fic sn em nữa :"> thật ngại quá, tui k có quên đâu à nha :")
    Chúc Hi Hi Giáng sinh an lành, hạnh phúc bên gia đình và bạn bè nhé. Mong rằng những ngày tới đây là những ngày tuyệt nhất, tràn ngập niềm vui và may mắn đến với em.
    Là một người nhà giáo, trình độ chưa bao giờ là đủ, cho nên cái cần đủ trước luôn luôn phải là lương tâm. Không có tài thì làm ơn giữ lại cái đức để dạy học trò, không có cả hai thì đáng xấu hổ!
    Cậu ấy và người cũ chia tay vào mùa hè thứ mười lắm. Cậu ấy đơn phương từ hai mùa hè trước. Họ bên nhau vỏn vẹn một trăm năm mươi ba ngày. Cậu ấy kể trong đầy nuối tiếc, đâu biết bên kia màn hình tôi cũng giật mình. Câu chuyện của chúng tôi ngỡ như là một...
    Có khi những thứ chúng ta thấy là sự thật, chỉ là không phải tất cả. Sự thật chính là một bức tranh ghép, nhìn thấy một vài mảnh sẽ không đoán được chính xác toàn phần, cái chúng ta gọi là sự thật, có lẽ không ai biết chắc chắn...
    Hôm nay tôi không thất bại, không ai thấy tôi thất bại cả, nhưng tôi chắc chắn cảm thấy mình đang thất bại. Thế nào ư? Cuối cùng tôi cũng biết mình đã sai ở chỗ nào. Không phải ngẩng đầu quá cao, mà là không nhìn thấy những người đã và đang tiếp tục cao hơn mình. Chị ấy từng là thần tượng của tôi, rồi sau đó trượt chân một thời gian, tôi lại nổi lềnh phềnh, tín ngưỡng về chị ấy dần mài mòn rồi biến mất trong tiềm thức tôi lúc nào không hay. Không hoang toàn ngủ quên trong thắng lợi, tôi vẫn tự nhắc phải cố gắng, chỉ là đánh rơi mất tín ngưỡng đẹp nhất trong lòng. Khi tôi đứng trên cao, tôi đã không thấy chị. Và giờ tôi ngồi như bao người, thấy chị lại bước lên tỏa sáng như hào quang rực rỡ. Bài học lớn nhất chị ấy dạy tôi, dù chưa từng nói, không chỉ là chăm chỉ hết mình mà còn bước qua cả những thất bại trong quá khứ. Tôi bắt đầu tin tưởng chị ấy làm được, vì sao tôi lại không? Thầy đã nói, phong độ lầ nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi, tôi không thích tạm bợ, tôi muốn tạo thương hiệu cho riêng mình...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom