Tôi không thể khóc, bởi vì tôi biết khóc không giải quyết được gì, người ra đi thì vẫn ra đi, chẳng thể nào níu lại.
Tôi vẫn cười, bởi vì đối với tôi:
NỤ CƯỜI CHÍNH LÀ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT KHÔ!
Tôi mong bạn hiểu, bạn mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi
Tôi vẫn cười, bởi vì đối với tôi:
NỤ CƯỜI CHÍNH LÀ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT KHÔ!
Tôi mong bạn hiểu, bạn mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi

, xúc động quớ, nói thật là GATO đúng hơn, lúc con bé kiss Hijikata mà tôi muốn gào nát màn hình bà ợ >"<, thế còn Okita? Saitou? Heisuke? Điên mất !
, tại không có tg ngồi beta :p, để khi nào rảnh bơi qua đó coi
, bà biết tôi ám chỉ fic nào đúng không), đến đoạn đánh nhau chả biết miêu tả thế nào, chả nhẽ "Hai tên chém nát mặt nhau ra" à


( Con là Khế ngọt, muội muội của Khế Dai, chúng con đều có chung 1 papa và 1 mama
"Điểm cuối của kết thúc là điểm xuất phát của bắt đầu, Trái Đất này luôn tròn và định mệnh là như thế. Niềm tin và duyên phận tạo ra một kết thúc có hậu..."
"Vòng xoáy vẫn sẽ không bao giờ dừng lại...cho đến khi nó kết thúc là bắt đầu"