đêm rất lạnh
và mình nằm cỏ ro trong chăn
giấc ngủ ko quá dài nhưng lại làm mình thức giấc vì ngủ trái giờ, và vì dạo này mình hay bị thế
mình vừa mơ gì thế ko biết nữa
mình mơ mình thấy bạn, bằng xương bằng thịt
ở ngay trước mắt mình
mình mơ tim mình như văng ra khỏi lồng ngực, chỉ có thể nhìn bạn mà thôi, ko thể nói nên lời
vẫn vẻ ngoài hiền lành và dịu dàng như thế, bạn mỉm cười với mình
là mơ, nhưng sao mà thật quá
đến nỗi mình ko bao giờ muốn tỉnh
cho dù trong mơ mình phải mang nỗi bâng khuâng nhiều đến thế nào
đã lâu quá rồi ko có những giấc mơ như thế
bởi vì đã im lặng để quên đi
giờ đây lại ngồi đây gõ những dòng này...
lạnh...rất lạnh...
bạn ở đó có biết mình ko? có biết mình đang nghĩ gì ko?
mình nhớ bạn nhiều lắm