marucohamhoc
Tương tác
635

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • thương nhau lắm cắn nhau đau đó em:))
    coi chừng bị vạ lây:P
    trâu bò vật nhau, ruồi muỗi chết:-S
    có khi nào hai người yêu nhau gặp nhau trên một con đường mà họ chẳng có gì để nói với nhau không?
    Chắc chắn ai cũng nghĩ rằng không bởi vì họ yêu nhau mà. Nhưng có đấy nhé, chẳng hạn như trường hợp sau.
    Hai người họ, hai kẻ cứng đầu và cố chấp. Mỗi lúc gặp nhau điều tranh cải, những lúc như thế tôi lại là người giản hoà. Có lòng tốt thì thôi đi còn bị mắng là nhiều chuyện. Mà đúng thật, khi hai kẻ cố chấp ấy nói chuyện tôi là một cái hàng rào cản thật. Mọi chuyện họ nói (nói đúng hơn là cải nhau) tôi chẳng hiểu gì cả, đôi lúc chỉ vì một cây bút, đôi lúc một cái liếc mắt, đôi lúc lại một câu đùa,...Ôi họ có lắm điều để cải nhau mà không hề biết mệt. Tôi, một kẻ vô tội vạ bị mắng lây khi lên tiếng giản hoà, có nhiều lúc tôi nghĩ sao cuộc sống wá bất công cho một con bé thik im lặng như tôi. Tôi thik tám thật nhưng cũng có những phút mơ mộng cần yên tĩnh, thế mà hầu như tôi chẳng còn là tôi, chẳng còn biết mơ mộng gì nữa khi ngồi gần họ. Những lúc như vậy tôi thật muốn bóp cổ một ai đó cho hả tức, điển hình là con gối bông trên chiếc cặp của tôi đã bị nhàu nát như miếng lau nhà.
    Rồi một ngày một tin sét đánh, à không phải nói là giật gân nhất " Hai chúng tôi yêu nhau". "Rầm" trời đất như nổ tung khi tôi nghe hai đứa tuyên bố, đầu tôi như hoa đi, mắt như không thể nhắm lại được. Tôi mở to mắt như hột nhãn == nhìn họ. Ôi! tôi không biết mình mơ hay tai bị gì rồi. Hai con người tối ngày đánh mắng nhau bây giờ lại có thể nói là thik nhau, trời đất, thiên lý ở đâu.
    tôi như người mộng du ngồi vào chỗ lúc nào cũng không hay cho đến lúc thầy vào tôi mới bị cái vẻ sát thủ của thầy đánh thức. Tôi nhìn thầy cố gắng tập trung tư tưởng vào bài giảng thế nhưng đầu óc cứ lơ mơ tận đâu đâu, suy nghĩ duy nhất là họ thik nhau như thế nào, có phải đây là một hiện tượng lạ trong tình yêu hay không? Tuy tôi có đọc nhiều tiểu thuyết hay mở đầu bằng cách các nhân vật từ kẻ thù trở thành người yêu của nhau nhưng....tôi chưa bao giờ tin trong thời đại hiện nay lại có. Tôi thì đã ghét ai thì ghét cay ghét đắng, đã thik ai thì thik đến cùng không có sự lẫn lộn. Nhiều lúc tôi nói thật quá mà bị bạn bè cho là không tế nhị, mặc họ, tôi thik sống rõ ràng ghét mập mờ nhất là trong tình cảm. tôi có thể lịch sự với một người không quen biết nhưng không thể lịch sự với những kẻ mình rõ ràng biết là xấu. Có thể nhiều người có ác cảm với tôi nhưng điều đó chẳng nhầm nhò gì vì bên cạnh tôi luôn có những người bạn tốt hơn. Cuộc sống trong xã hội làm cho con người ta mang lên mình một mặt nạ giả tạo mặc dù không ai muốn, đối mặt với cuộc sống chỉ có danh lợi, tiền bạc này bắt buộc con người ta không được sống thật với chình mình. Tôi cũng không nghĩ mình sẻ sống thật mãi nhưng tự nghĩ mình có bao nhiêu thời gian để sống thật, vậy tại sao không sống thật những lúc như thế này? Sống vui thì cười, buồn thì khóc, tức giận thì cứ mắng, bực mình thì cứ nói,... giống như đói thì phải ăn, khát thì phải uống chẳng có gì sai trái. Trong nhà trường, trong lớp học chúng ta cứ sống thật với mình đi.
    Ý nãy giờ lạc đề hơi bị nhiều, giờ trở lại hai đứa bạn yêu quý của tôi. Họ thuộc lại người sống thật nhưng không nói thẳng. hai người không biết đã thik nhau từ cái thuở nào rồi mà lại giả vờ cải nhau làm tôi tốn nước miếng giảng hoà, bị chửi oan vài trận. Tự nhiên suy nghỉ thấy bực mình.


    Kể tới đây thôi, có chút việc chừng nào rãnh kể tiếp :))
    ko đổ lỗi cho gì hết:))
    chấp nhận là tại mình kém đi:))
    cơ mà...phải nói là cái nhà bên cạnh ai hát cũng"hay":-S
    nghe lần 1 mà ko dám nghe lần 2:-S
    sợ lắm rồi:((
    sau một hồi 8 thì anh đã gục:))
    sợ anh luôn:-S
    ko phải tại em đâu nha tình iu:-S
    5p là được ạ:x, hihi:x
    tình iu >"<
    làm em lại lơ là nữa rồi:((
    đang học mà:-w
    mún chết ko:-w
    buồn ngủ mới nhớ đến mình:-S
    ng gì mà...:p
    em học đây, hihi:x
    im lặng cho yên chuyện:))
    mình rảnh quá mà=))=))=))=))=))
    >"<
    cố gắng để ko dính mũi vào chuyện của ng khác:))
    amen:))
    Xưa có một hai người bạn rủ nhau đi buôn qua sa mạc. Vì bị lạc hướng, họ tranh cãi với nhau. Không kiềm chế được sự bực tức và tuyệt vọng, một người đã tát vào mặt người kia. Người bị đánh rất đau không nói gì, chỉ viết một dòng lên trên cát : “Hôm nay người bạn rất thân đã tát tôi”.

    Họ tiếp tục đi và đến được ốc đảo có một hồ nước lớn. Người bạn bị đánh vì vội vàng xuống tắm rửa và bị trượt chân té. Người kia vội vàng nhảy xuống cứu anh ta lên. Khi mọi sự đã qua, người bạn lúc trước bị đánh đã khắc một dòng chữ lên trên một phiến đá : “Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu tôi”.

    Người bạn còn lại ngạc nhiên hỏi : "Sau khi tôi đánh anh, anh viết trên cát, bây giờ anh lại viết trên đá. Tại sao vậy ?"

    Người kia mỉm cười đáp : “Khi một người bạn làm ta đau, hãy viết lên cát để ngọn gió của sự tha thứ thổi qua mang nó đi cùng. Còn khi bạn làm cho ta một điều tốt, hãy khắc nó lên đá để nó bền vững dài lâu”

    Nghe thế người này liền ôm chầm lấy bạn mình, và hai người trở thành đôi bạn thân thiết lâu dài.

    Một bài học đặc biệt cho tình bạn : Có những điều nên nhớ mãi và có những điều cần phải biết quên đi.

    HÃY TẬP GHI LÊN TRÊN CÁT NHỮNG GÌ KHIẾN BẠN KHÓ CHỊU VÀ GHI TẠC TRÊN ĐÁ NHỮNG LÚC MÌNH MANG ƠN.
    mình ít khi nói chuyện vs cái giọng điệu theo mình là bất cần đời
    nhưng có đôi lúc thấy mình nói chuyện cứ giỡn, cũng chém ng khác hoài, bởi vì ng đó đã chọc mình, giống như là 1 quả bóng căng, chỉ cần 1 mũi kim nhỏ là nó vỡ
    nếu ai đó chọc mình, mà nhìn thái độ họ là...đùa thật=)), thì mình sẽ đáp trả lại bằng cái giọng chém gió cao nhất mà mình chưa bao giờ nói:))
    nhớ lại lúc đó hình như có mấy ng im lặng, amen, mong họ đừng nghĩ gì quá đáng >"<, đó chỉ là 1 mặt ẩn giấu trong con ng mình thôi
    rảnh quá =))=))=))=))
    bữa nọ có tên nói mình học cái khoa chuyên đi hóng hớt:))
    giờ mới thấy đúng=))
    rảnh quá ko có việc gì làm lên mạng đi hóng chuyện ng ta
    chả hiểu mô tê gì :-??
    mà sao thấy khó chấp nhận thế nhỉ >"<
    mình sẽ ko hòa nhập, cũng ko thỏa hiệp nếu cái đó là tự lừa dối bản thân và ng khác
    ko thích thế này 1 chút nào >"<, mặc dù nói ra thì mình cũng có phần, có thể làm phiền lòng ng nào đó...
    thay đổi thật khó:(
    nhưng phải cố gắng thôi, để trường thành hơn
    sống và mình biết cho mình, tránh xa chuyện thiên hạ =.=
    mình muốn thay đổi
    muốn thử thích nghi với một thế giới khác
    nhưng sao mình thấy lạc lõng quá vậy
    nơi đây ko phải nhà của mình, mình làm gì cũng ko ai hay biết
    chỉ có bản thân mình biết
    mình muốn thoát ra khỏi cái nơi mà mình đã từng sống 1 cách êm ấm, nơi mà mình đã tự mặc định rằng mình đã được che chở an toàn, nơi mà mình luôn dựa dẫm, nơi ấy...có cất giữ nụ cười của mình, quá khứ của mình
    một vũng kí ức xa xăm, có niềm vui và hạnh phúc
    những thứ đó, ko phải là bong bóng vô hình, mà là có thật, bởi vì mình đã sống, đã được nếm trải cảm giác yêu thương người và được người yêu thương...
    Cố gắng, bởi vì 1 khoảng trời ko bao giờ mất...
    Cố gắng, bởi vì ở đâu đó, còn 1 ai đó cần mình...
    Cố gắng, để cho niềm vui còn mãi trong tim:)
    bạn của tớ à, su pờ men
    bạn có nhiều tên hay lắm đấy nhá:p, nhưng tớ ko nói ra đâu:p
    sợ bị uýnh lắm:-S
    bữa giờ nói về bạn nhiều lắm, hì
    chừng nào mình mới hết nghĩ về bạn nhỉ
    mình xin lỗi nha
    vì đã nghĩ về bạn quá nhiều
    nếu có hắt xì hơi, thì cứ kêu lang băm maru, mình có mặt liền:x, nhưng đừng giận mình, vì mình nhắc bạn nhiều, nha:-S
    su pờ men ngủ ngon:x, hihi
    những dòng này, mình sẽ viết cho những ng mình yêu thương...
    bố của con
    con đã thâm nghĩ trong tim rằng, bố là ng con yêu nhất trên đời, là ng con thần tượng nhất, vậy mà...chưa bao giờ con quan tâm đến bố, phải ko ạ?
    những lúc bố đi làm về khuya, cái nghề của bố, lúc ng ta sum vầy ăn bữa cơm bên gia đình, thì bố lại phải âm thầm lái xe đi làm, dẫu đêm khuya, dẫu mưa bão ầm ầm, bố của con ko như những ng bố khác, những ng bạn đồng nghiệp khác, ng khác thì lo hưởng thụ bản thân, còn bố, là 1 người hưởng thụ, nhưng lại cho gia đình, và cho chúng con
    nhiều lúc bố ăn rất ít, bởi vì...bố bảo, trong bữa ăn, thấy con của bố ăn ngon miệng, nhìn con ăn, con cười, bố cũng thấy no rồi
    con là 1 đứa vô tâm phải ko ạ, con rất ít khi quan tâm đến những nỗi lo của bố, cả những cơn đau, sự mỏi mệt
    con chỉ biết cười trên nỗi lo của mọi ng
    con chưa bao giờ thấy bố rơi nước mắt, ng cha thì ko bao giờ rơi nước mắt như ng mẹ, nhưng có khi nào, bố nuốt nước mắt vào sâu thẳm, vì con ko:(
    con nghĩ là rất nhiều, những lúc đó, con thấy bố trầm ngâm, một sự yên lặng ko gì thay thế được, bố buồn lắm, nhưng con...thấy bố và mọi ng buồn vì con, vì con kém cỏi, con cũng đau lắm
    nhưng con...con chỉ toàn làm cho mọi ng buồn thêm
    con nhớ hồi bé, lúc con và bố cùng đi xem pháo hoa và hái lộc, ông nội bảo bố hái xong thì về nhà, bố vào trước, con vào sau, nhưng bố ko nghe lời ông nội, bố kêu con vào đi, bố vào sau
    bởi vì với bố, con gái bố luôn mang lại may mắn cho bố, là thần hộ mệnh của bố mà
    nghe câu đó, con sung sướng và tự hào lắm, nhưng giờ, con biết, con chỉ mang lại nỗi buồn lo cho bố của con...
    cố gắng con nhé, cố gắng để ko làm phụ lòng bố của con
    tóc bố bạc nhiều quá rồi, bố cũng ko thể bên con mãi, con hãy làm 1 ng trưởng thành thực thụ, nhé
    bố của con...
    hihi, Bản tình ca đầu tiên:x
    cảm ơn Én nhỏ nha:x
    "...Nếu em cần một bờ vai êm
    nếu em cần một phút bình yên
    anh sẽ đến ngồi kề bên em...":)
    kí ức trở về 1 ngày ko xa, sau 1 tiết kiếm tra khó nhóc, những câu hát đó lại cất lên sau lưng mình...
    2 cô bạn xinh xắn bàn sau, hát ngân nga, ngân nga
    như thổi bay bao cảm xúc nhọc nhằn và lo lắng
    N.A nói những câu hát đó là câu hat nhất trong bài, mình nghe 2 cô bạn ấy hát, say sưa, và thích luôn bài này
    kỉ niệm...:)
    trước đây, hình như đã có 1 ng nói vs mình một câu tương tự thế
    một ng ở rất xa, mà mỗi khi mình nhắc đến, hay nghĩ đến, ng ta lại cho rằng mình là 1 đứa ko bình thường:)
    một ng mà mình rất yêu quý, cảm ơn vì tất cả:)
    vì đã ở bên cạnh mình...
    Gió vô tình thoảng lùa vào giấc ngủ
    Mai vô tình rụng cánh giữa trời xuân
    Biết bao giờ cho lá đừng xào xạc
    Ru chi hoài bản tình ca gian truân

    Nắng đâu buồn khi bao lần em khóc
    Mây vẫn bay nhẹ nhàng đâu khó nhọc
    Chỉ có em ấp ủ giấc mộng ảo
    Những đêm về thao thức giấc chẳng yên

    Em vẫn mơ làm nàng Tấm trong truyện
    Đầy khó khăn và trắc trở trong đời
    Nhưng vẫn sống để đổi dời bất hạnh
    Vươn tầm tay nắm hạnh phúc trong đời

    Em là nàng Tấm ấy, phải không anh?
    Hay chỉ là ảo ảnh của người si
    Bước đi mãi giữa muôn trùng ngõ ngách
    Tìm mối tình trong mạch mộng vu vơ

    Để giờ đây em chỉ biết làm thơ
    Chỉ biết khóc bằng lệ của mực tím
    Và câm lặng tìm vào giấc ngủ mãi
    Ngàn năm sao tỉnh giấc mộng bi ai
    hết 14-2 vẫn có hình Ai lúp diu, Hân ny:"> ak:x
    hihi:x
    ngộ quá:x
    -"I love you,love you so much...Thanks for all":x
    -"me too...thank you for you always beside me"
    :x
    phát hiện ra thừa 1 chữ "s" nhé:x
    thanks you, thoai, châm chước, cho nó là cảm ơn nhiều vậy:p
    :x
    cố gắng chịu đựng
    mình sẽ coi như ko nghe thấy gì, sẽ ko làm gì để gây xích mích gữa những ng đó nữa
    sau này mình làm ng lớn, mình sẽ ko bao giờ đối xử vs ng nhỏ tuổi hơn mình như họ, chắc chắn đấy
    quá bất công và áp đặt
    cố lên!!!
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom