những dòng này, mình sẽ viết cho những ng mình yêu thương...
bố của con
con đã thâm nghĩ trong tim rằng, bố là ng con yêu nhất trên đời, là ng con thần tượng nhất, vậy mà...chưa bao giờ con quan tâm đến bố, phải ko ạ?
những lúc bố đi làm về khuya, cái nghề của bố, lúc ng ta sum vầy ăn bữa cơm bên gia đình, thì bố lại phải âm thầm lái xe đi làm, dẫu đêm khuya, dẫu mưa bão ầm ầm, bố của con ko như những ng bố khác, những ng bạn đồng nghiệp khác, ng khác thì lo hưởng thụ bản thân, còn bố, là 1 người hưởng thụ, nhưng lại cho gia đình, và cho chúng con
nhiều lúc bố ăn rất ít, bởi vì...bố bảo, trong bữa ăn, thấy con của bố ăn ngon miệng, nhìn con ăn, con cười, bố cũng thấy no rồi
con là 1 đứa vô tâm phải ko ạ, con rất ít khi quan tâm đến những nỗi lo của bố, cả những cơn đau, sự mỏi mệt
con chỉ biết cười trên nỗi lo của mọi ng
con chưa bao giờ thấy bố rơi nước mắt, ng cha thì ko bao giờ rơi nước mắt như ng mẹ, nhưng có khi nào, bố nuốt nước mắt vào sâu thẳm, vì con ko
con nghĩ là rất nhiều, những lúc đó, con thấy bố trầm ngâm, một sự yên lặng ko gì thay thế được, bố buồn lắm, nhưng con...thấy bố và mọi ng buồn vì con, vì con kém cỏi, con cũng đau lắm
nhưng con...con chỉ toàn làm cho mọi ng buồn thêm
con nhớ hồi bé, lúc con và bố cùng đi xem pháo hoa và hái lộc, ông nội bảo bố hái xong thì về nhà, bố vào trước, con vào sau, nhưng bố ko nghe lời ông nội, bố kêu con vào đi, bố vào sau
bởi vì với bố, con gái bố luôn mang lại may mắn cho bố, là thần hộ mệnh của bố mà
nghe câu đó, con sung sướng và tự hào lắm, nhưng giờ, con biết, con chỉ mang lại nỗi buồn lo cho bố của con...
cố gắng con nhé, cố gắng để ko làm phụ lòng bố của con
tóc bố bạc nhiều quá rồi, bố cũng ko thể bên con mãi, con hãy làm 1 ng trưởng thành thực thụ, nhé
bố của con...