mệt mỏi quá
nhưng mình ko quên nhật ký đâu
mỗi ngày lại nhớ, nỗi nhớ cứ vảng vất quanh đây, bất cứ một cái gì mà mình thấy được, bất cứ một ai mà mình gặp được
đi gần hết con đường rồi ngoảnh lại mới thấ mình...chỉ có một mình
đơn độc
mình luốn muốn làm ng khác vui vẻ, mình ko màng đến những hậu quả mà mình phải gánh
chỉ cần họ vui, chỉ cần người hạnh phúc
y như một chú hề
mua vui cho ng khác
nhưng ko thể mua nổi niềm vui cho mình...
sáng nay lại đi làm để chuẩn bị cho kế hoạch kiếm tiền
mình nghĩ mình đã làm hết sức mình
mình nói, làm theo những gì mình nghĩ, ng khác nghĩ mình ngây ngô, cười nhạo
và chắc, ko ít người nghĩ mình điên
còn nói những câu vô tình làm xúc phạm mình
trong khi mình cố ý làm cho họ cười vui, để xua tan mệt nhọc, họ đã nói hôm nay có mình mà làm cho họ cười cả ngày, rất vui
nhưng còn mình...buồn lắm
biết mình hay buồn sao ng đó còn nói thế, mình đau như bị dao cứa vậy, tình bạn...là thế ư???
chỉ có cần mới thế sao, tại sao mình ko nhận được 1 chút gì đáp lại
làm đau mình, thì ng đó thấy vui sao
dường như mình ko nhận ra nổi ng đó nữa, là ng mà mình vẫn tin, và vẫn mong muốn được là đôi bạn thân thiết
mình như đứa ăn mày, muốn cười
bao nhiêu của cải mà mình có, đó là niềm tin, sự yêu thương, và lòng nhiệt tình, mình đã trao đi cả
giờ chỉ còn 1 mớ rách rưới, ngửa tay xin ng ta bố thí tình cảm
đáng thương
nhưng có ai hiểu
1 trái tim sứt mẻ vá víu
bao giờ mới tìm được một tình bạn thật sự, một sự bình yên
bình yên để đời thanh thản, ko đố kị, ko âu lo, ko khó khăn dằn vặt