Lan Thanh
Tương tác
8.768

Tường nhà Bài viết Giới thiệu


  • Just for fun :D
    zhd.95
    zhd.95
    em sợ xem phim kinh dị + phim ma lắm ạ :3
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Vậy mốt người ta rủ cũng đừng coi, chị cũng vậy, đau tim, tự nhiên đâu nó nhảy ra làm giật hết cả mình. Không âm thanh, ban ngày, xem truyện tranh thôi tưởng là chẳng có gì đáng sợ, ai ngờ khúc nhát ma, nó làm hình động, nhảy xổ ra, quăng máy tính chạy luôn, la hét, mẹ chị chửi, còn thằng em khoái chí, còn quay lại bằng điện thoại từ đầu tới cuối cảnh đó nữa:))
    zhd.95
    zhd.95
    em không biết xem phim gì mà, chỉ khi đến nơi rồi mới té ngửa =))
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Sướng quá ta, chị được nghỉ 1/5 thôi, nhưng 13/5 được nghỉ:D
    zhd.95
    zhd.95
    ngày gì z ạ? :3
    em đi ăn cơm, pp chị nhoa :))
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Chẳng biết là ngày gì nhưng là public holiday, cũng như hôm nay là Good Friday là ngày lễ nên được nghỉ. Ờ, chào em, chị cũng đói quá rồi, đi ăn rồi đi dzòng dzòng dạo phố cho đỡ buồn coi:D
    Trương Đại Dũng là ai zi? ;)
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Thôi đợi tui về đi rồi tính,:D
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Quên, nếu có gặp nhau thì cũng không với mục đích chụp hình và upload lên đây nhé, giống Newsun, mấy tấm sinh Nhật Tre mọi người chụp tá lả tùm lum mà chẳng thấy mặt Admin, dù mình từng coi hình rồi nên mình cũng hông có tò mò:))
    linh d2t
    linh d2t
    Ừa ^ ^
    chị ơi, hình như chị thích giải mấy cái kiểu mật thư như kiểu của ss emyeuconan phải k ạ ? em gửi cho chị cái nỳ nè :p
    p/s: mong ss có 1 buổi chiều vui vẻ nha ( và đừng làm lộ thông tin về em đấy )
    Dẫu ta có phải
    chết
    Mi vẫn sẽ theo ta
    phương thuốc trường sinh
    dù biết rất khó tìm
    làm sao bỏ cuộc được.
    -Ta có gợi ý cho các ngươi
    ''Kẻ
    cầm đầu 5 nơi sẽ bị ta
    bắt. Nhờ
    26 đất nước,sẽ bắt được 5
    tên
    cầm đầu là 5 kẻ cần
    bắt,nhưng
    những kẻ cầm đầu thường
    sẽ
    đứng sau.Bắt đúng người
    thì kho
    báu dần hé mở!!!''.
    zhd.95
    zhd.95
    ông ý là người yêu chị họ em :3 chắc sắp cưới rồi. :3 Chị ý ở cùng phong vs em, mà giờ đang đc nghỉ làm, về quê chơi rồi ak :v
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Dzậy thì em ngủ nhớ khóa cửa phòng cẩn thận, cẩn tắc vô áy náy mà:D
    zhd.95
    zhd.95
    Chị, cái ô chị cmt á, tại nhạc nghe nhiều chán quá nên em xóa đi mất r :D
    Thế chị đọc được em rep chưa? :3
    zhd.95
    zhd.95
    Nói vậy chớ Trung Quốc tình trạng ngoại tình số 1 luôn á chị.
    Chắc chị vẫn muốn lấy chồng gần ha ;))
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Do Trung Quốc họ đông quá em à:D Có nhiều lựa chọn cho chị sao:))
    zhd.95
    zhd.95
    hẳn là vậy :p
    Onl sớm thế mình?
    • Thích
    Reactions: zhd.95
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Hehe, có vẻ sớm vậy thôi chứ không sớm bằng em đâu. Vừa ngồi đợi ăn sáng vừa lướt web;))
    Chị ngủ ngon :* Mơ đẹp! <3 _ <3
    nhipcautre0904
    nhipcautre0904
    ý chị là tối nay có người ko ngủ đc đóa :))
    zhd.95
    zhd.95
    nhipcautre0904: chị nói em đó hả?? Không ngủ được vẫn phải ngủ, để hôm sau còn đi học chứ ạ :v
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Ơ, Trang giống chị, phải ngủ do mai còn đi làm, quá mệt mỏi, weekdays là luôn thiếu ngủ @@
    sếp ơi nhờ sếp đăng tin này lên hộ nhé:
    - Tìm chàng trai đã gặp trên đường cao tốc-

    Không biết cách nào để có thể tìm được các anh. Vì vậy tôi viết lại câu chuyện nhỏ của mình mong mọi người chia sẻ. Biết đâu Facebook hình tròn và cuộc sống luôn có phép nhiệm màu.


    Tôi là Quyên - Đỗ Quyên Quyên, 24 tuổi, quê Ninh Bình, hiện đang làm việc tại Hà Nội. Mong muốn gặp lại 2 người anh không quen biết, đã dùng chân đẩy chiếc xe máy hỏng cùng bố con tôi chạy hết quãng đường 120 km từ Hà Nội về Ninh Bình, trong đêm tối.


    Chuyện xảy ra từ 8 năm trước, khi là học sinh lớp 11, do bị đau ở 2 hốc mắt, luôn nghĩ mình sẽ bị mù nên bố đưa tôi bằng xe máy đi từ Ninh Bình lên Hà Nội để khám bệnh.


    Rồi trở về nhà lúc 8h tối. Khi đó bố còn đi một chiếc xe máy tàu cũ, màu đỏ, được 1/3 quãng đường cao tốc Pháp Vân thì xe hỏng. Bố vẫy tay, cầu cứu sự trợ giúp từ những chiếc xe khác đang lao hun hút trên đường. Nhưng không một ai dừng lại.


    Gần như bất lực, bố lầm lũi dắt xe đi về phía trước. Tôi đeo ba lô mệt nhọc phía sau. Đường về còn hơn 100 km, hai bên không thấy nhà cửa, chỉ toàn bóng tối. Một chiếc xe máy khác được bố vẫy, ngập ngừng rồi dừng lại. Đó là 2 thanh niên, 1 béo, 1 gầy cỡ chừng tuổi tôi bây giờ (24-27).


    Bố kể chuyện xe hỏng, cần sự giúp đỡ. Anh mập hơn tên là Kỷ, nói có biết về máy móc nên đã dùng dụng cụ cùng bố tháo lắp bộ phận trong xe nhưng không sửa được. Sau đó, 2 anh giúp bố con tôi đẩy xe đi hết 30km trên đường cao tốc bằng cách 2 xe đi song song, các anh dùng chân phải của mình đặt lên xe bố, lấy lực đẩy.


    Dừng chân trên 1 quán sửa xe phía cuối đường, địa phận Hà Tây. 2 anh không về luôn mà ở lại, cùng thợ sửa xe cho bố. Loay hoay sửa mãi, không có dụng cụ thay thế, ông thợ nói hãy vào nhà nghỉ bên cạnh để sáng mai tính tiếp. Không hiểu sao lúc đó bố luôn có cảm giác sốt ruột và mong muốn trở về nhà bằng được.


    Bố nói chuyện, một trong 2 người hơi do dự, nhưng sau đó người kia thuyết phục bạn mình tiếp tục đẩy chiếc xe hỏng trong đêm đi 100km từ Hà Tây về Ninh Bình. Con đường tối tăm, nhiều ổ gà trở nên xa lắc.


    Trên đường đi, anh Kỷ hỏi han chuyện học hành, chuyện tôi đi viện khám bệnh. Anh nói, tôi nhỏ quá, lại còn bị ốm bao giờ mới lớn được. Chủ yếu thời gian trên đường anh hát tiếng Trung cho tôi nghe. Tôi hầu như không nói, chỉ im lặng nghe anh hát nghêu ngao.


    Tất cả trở về nhà khoảng 3h sáng. Khi chiếc xe dừng lại hầu như 2 anh ngồi bất động vì toàn thân tê mỏi. Mẹ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn đêm cho mọi người. Sau đó, các anh lên phòng tôi ngủ. Tôi xuống phòng bố mẹ. Sáng sớm, khi bạn đến rủ đi học, anh Kỷ còn dặn bạn đèo vì tôi còn ốm.


    Sau lần duy nhất đó, tôi không còn gặp 2 anh nữa. Bởi khi đi học về các anh đã đi rồi. Bố kể lại, anh Kỷ đã thức để đọc tập bản thảo truyện ngắn tôi viết trên bàn học. Anh cũng dùng guitar của bố để chơi lại bản “À ơi” – được phổ nhạc từ bài thơ của tôi. Mẹ nói, biếu mãi 2 anh một ít bột sắn và hạt sen mới chịu nhận.


    Nửa tháng sau tôi tìm thấy trong quyển sách của mình một bức thư dài kín 4 trang giấy. Anh Kỷ để lại, nét chữ rất đẹp. Anh nói, lúc có người vẫy xe trên đường cao tốc, anh định không dừng lại vì đã có rất nhiều vụ cướp giật tương tự. Nhưng khi nhìn thấy bố tôi mặc chiếc áo xanh bộ đội, và ánh mắt của con bé 17 tuổi đáng thương. Và anh tin là 1 mối duyên kỳ lạ nào đó, đã khiến anh dừng lại, rồi đẩy xe giúp bố con tôi suốt 120km bằng chân. Anh thích học văn, thích đọc sách và ăn mì tôm. Anh hứa, sẽ đưa tôi đi ăn kem Tràng Tiền khi đỗ đại học ở Hà Nội. Ngày đó, tôi không thể tưởng tượng được mùi vị kem Tràng Tiền sẽ thế nào.


    Bố có lưu số điện thoại của anh Hải và nói chuyện sau đó. Cuộc điện thoại đầu tiên và cũng là cuối cùng, tôi nhận anh Kỷ là anh trai, sau đó biết thông tin anh đi Trung Quốc dạy tiếng Trung qua anh Hải.


    Nhưng, không lâu sau, điện thoại của bố bị mất, không còn số của các anh nữa, cũng không lưu lại thông tin cá nhân gì. Cuộc gặp gỡ trong 1 đêm đầy lo âu, ở thời buổi còn nghèo khó đã khiến tôi mất liên lạc với các anh dễ dàng và đầy tiếc nuối như vậy. Không điện thoại riêng, không nick yahoo, không Facebook.


    Có lẽ, các anh cũng vô tình làm mất số điện thoại, không nhớ đường về nhà tôi, hoặc cuộc sống quá bận rộn ở nơi nào đó rất xa đã khiến anh không tìm lại. Nhưng riêng với tôi, là người trong vị trí được giúp đỡ luôn nghĩ mình mang nợ.


    Và cho đến bây giờ, 8 năm đã trôi qua. Tôi là sinh viên ở Hà Nội, ra trường và đi làm, nhiều lần đi ăn kem Tràng Tiền, nhiều lần đi trên con đường cao tốc để về quê. Nhiều lần kể lại câu chuyện này với những người thân thiết. Tôi cũng gặp nhiều người, cố gắng sống sao cho tốt nhưng vẫn nghĩ, nếu đặt trong địa vị của mình, chắc sẽ không làm được như các anh. Bố tôi cũng vậy, thi thoảng vẫn nhắc lại câu chuyện và nói về 2 anh như những thành viên trong gia đình.


    Gặp gỡ trong đêm, tôi không còn nhớ rõ gương mặt của họ, chỉ nhớ dáng người, anh béo tên là Kỷ, anh gầy hơn là Hải. Ngày ấy, tôi gầy dí và tóc dài, có lẽ bây giờ các anh cũng khó nhận ra. Họ là bạn thân, nhà gần nhau, ở Hải Hậu - Nam Định, gia đình anh Hải có tàu ra khơi. Anh Kỷ từng là là giáo viên dạy tiếng Trung tại Hà Nội. Anh Hải làm cho 1 trung tâm xuất khẩu lao động sang Trung Quốc.


    Trong bức thư anh Kỷ viết để trong quyển sách trên bàn học cho tôi có câu thơ: "Hẹn gặp nhé duyên đời để lại/ Xa nhau rồi chẳng lẽ lại quên". Có duyên rồi, không quên được, tôi phải đi tìm lại thôi.


    P/S: Chuyện đã 8 năm. Ngày đó, khi còn là học sinh lớp 11 tôi không nghĩ nhiều lắm. Nhưng dạo gần đây tôi có nghĩ nhiều hơn, thường khóc, cảm giác sốt ruột, lo lắng như có chuyện không được tốt :(


    -doquyenquyen35@gmail.com-
    Woa! bạn làm bên gì mà ở bến tàu á? Tàu to ghê :x
    • Thích
    Reactions: Lan Thanh
    linh d2t
    linh d2t
    ;)) Bạn được nghỉ thứ 7 và chủ nhật hả? có người làm cả thứ 7 ấy. Cách nói của bạn thú vị ghê, lâu lâu lại thêm vài từ tiếng anh ;))
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Như một thói quen mặc dù tiếng Anh của tui cũng chẳng hay ho gì:)) Như một số người họ có thói quen viết ngôn ngữ chat ấy, còn tui thì không
    linh d2t
    linh d2t
    Ừa tui cũng rứa! :D
    Phải làm người tốt!
    • Thích
    Reactions: zhd.95
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Không, họ chủ yếu nói tiếng Trung, nhưng nếu họ thấy mình là người lạ thì họ nói tiếng Anh - nhưng sau khi nói Drinks? thì họ lại hỏi chị Uống gì nên chị nghĩ họ đoán chị là người Việt
    zhd.95
    zhd.95
    Chắc họ cũng đoán được. :3
    Lan Thanh
    Người đẹp trên cover có phải chị Lan Thanh nhà ta không ạ:)!
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Nhìn em chứ sao lại nhìn thằng em mà hình dung:)) Nhưng mà đợi em ra trường, đợi KSV có kì off HCMC chắc lúc đó chị....đi lấy chồng mất rồi =))
    Nam Miên
    Nam Miên
    Vâng...có lẽ em cũng chống lầy luôn chứ chả nói đến chị...hjhj...
    Buổi tối vui vẻ nhé chị!
    Lan Thanh
    Lan Thanh
    Cảm ơn em:x Nhưng mai thứ hai phải đi làm rồi, hông có được thảnh thơi như ngày cuối tuần:((
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom