- Nhiều lúc muốn viết thật dài về cảm xúc của mình, muốn ai đó có thể hiểu được dù chỉ 1 chút, có thể thông cảm và an ủi, động viên tôi. Có thể là dối trá, không phải là thật lòng cũng được. Chỉ cần tôi có cảm giác được quan tâm, chở che, lo lắng... Dù chỉ là 1 chút thôi tôi cũng vui rồi... Tôi không mong gì hơn thế... Bởi có lẽ tôi đã cô đơn đủ lâu đến nỗi chỉ cần nghe 1 câu hỏi han, động viên thôi tôi đã cảm giác được sự hạnh phúc đến tột cùng... Từ bé tôi đã phải sống xa mẹ, nhưng bù lại tôi nhận được sự quan tâm từ bà... Bà rất tốt, không đánh mắng, quát tháo tôi, bà hết mực yêu thương tôi... Tôi cảm thấy rất vui và rất quý trọng bà, muốn bà sống lâu mãi mãi để cứ mãi chăm sóc tôi như ngày nào... Bên ngoài tôi hay cười cười, nói vui vẻ với mọi người, làm trò hề mua vui cho mọi người, nhưng đâu ai biết rằng trong đêm tối, tôi ngồi khóc 1 mình... Tôi biết mọi người không ai thương yêu gì tôi, mọi người có vẻ xa lánh tôi, không chấp nhận tôi... Không sao cả... Dù sao tôi cũng đã quen với điều này suốt 21 năm qua rồi... 21 năm qua tôi sống ra sao? Như thế nào chắc chẳng ai quan tâm đến dù chỉ là 1 lần.. Cứ thể để mặc tôi cho thời gian nuôi lớn... Tôi đã khóc... khóc rất nhiều... Có lẽ tôi đã khóc quá nhiều đến nỗi giờ tôi không còn cảm xúc với bất kỳ 1 thứ gì nữa... Cảm xúc của tôi nó đã chết rồi... Dài quá rồi, có lẽ nên dừng lại... Cảm xúc hết rồi... Mình viết ra chẳng biết cho ai đọc nữa.. Cho bản thân mình đọc chăng? @@ Thôi ks, tự mình an ủi mình cũng được mà... ^^