Gửi kitty ngoc. 2h 14. Quên là đã từng nhớ mà. Đăng khôi đã ra đi mãi mãi rồi. Tất cả là lỗi của a e ạ, a đã không dũng cảm đón nhận đăng khôi - e hận a chắc ko có từ nào để tả. Ước gì thời gian quay chở lại để a đk làm lại tất cả để a có đk cả 2 mẹ con. Đăng khôi đã ko còn nữa . E vẫn ở đó, vẫn căn nhà đó nhưng vì a đã vô tâm, hèn hạ bỏ rơi e nên giờ e đã ko phải là cùa a nữa rồi. A quá hèn hạ và đốn mạt phải ko e??? Chắc e cũng sẽ ko quay lại đây để trả lời đâu. E biết ko. Đêm qua a đã vào face tường nhà e để xem các stt của e . A biết những bức ảnh với stt đó của e chỉ là cái vỏ để che đậy đi những đâu khổ, buồn phiền và cố tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi cho a xem thôi có phải ko? A vẫn tin rằng trong e vẫn còn 1 tý tc cho a, người ta nói trong tình yêu gương vỡ lại lành, chỉ cần còn yêu nhau nhất định sẽ quay về bên nhau, Giờ phút này đây a nhớ e vô cùng. A ko biết là nỗi nhớ này sẽ kéo dài đến bao giờ. A muốn lấy tất cả dũng khí của mình để chạy đến bên e và cầu xin e tha thứ nhưng sao a lại ko dám, a sợ a sợ sau những gì đã xảy ra e ko thể tha thứ và ở bên a nữa. Hối hận muộn màng quá e nhỉ ? Nhiều lúc nghỉ đến e và con a chỉ muốn khóc như 1 đứa trẻ để cho vơi lòng !!! Giờ có lẽ vs e a chỉ còn là niềm đâu. Ngày tháng sau này ko biết rồi sẽ như thế nào. Cuộc sống sẽ đưa chúng ta đi về đâu. Từ giờ chắc sẽ chỉ có mình a vào đây gặm nhấm những kỷ niệm. Để đk yêu e trong quá khứ.A muốn mùng 1 âm này chúng ta đi chùa thắp hương cho đăng khôi. Ki biết con nó đã đầu thai chưa e nhỉ. A mong răng nó đã có 1 cuộc sống ms rồi. Kể ra cũng buồn cười e nhỉ. Trong này chúng ta toàn tranh cãi. Toàn nói lời tạm biệt. Nhiều hơn là những lời yêu thương. Phải chăng cái tôi của chúng ta quá lớn lên phải viết ra đây thì mới hiểu nhau. 22 tháng 4 giờ đã là 8 tháng 1 năm 2016 rồi. Nhanh thật đấy. Ngoảnh đi cái mà gần cả năm trời rồi. Trái tim e nguội lạnh vs a rồi cũng phải. Thấy e bảo là e hết hận a rồi a thấy buồn lắm vì đó đồng nghĩ vs e đã quên a rồi e biết ko. Mà e dạo này bận dộn nhỉ. Học hành rồi ddi dạy suốt. Chắc đó là cách e chọn. E chọn sự bận dộn để lãng quên. A cũng đã từng như thế mà, a đã từng tán ng khác đẻ quên e nhưng cũng ko thể. Giờ đây a chỉ nghĩ về e. A phải quay lại đây để viết . Viết cho vơi nỗi lòng e ạ. Nếu có một ngày e nhớ về nơi này e quay lại đây đọc thấy a khóc lóc thảm thiết . Sến thế này chắc e lại càng khinh bỉ và coi thường a mất nhưng cũng chẳng sao. Vì e sẽ ko quay lại đây để tìm kiếm niềm đau đâu . Có quay lại thì chắc lúc đấy chúng ta đã già rồi. Đk viết ra những tâm sự vào đây a thấy nhẹ vơi nõi lòng e ạ. Tâm sự này a chẳng thêt nói đj vs ai. A chỉ dám viết ra đây thôi. A sẽ quay lại viết tiếp khi a cảm thấy trống trải. Sẽ viế cho đến khi nào a quên đk e !!!! Mãi yêu e kitty ạ. Heongo!!!!!
? chuyển đồ cho e mà e ko mở mồm ra nhờ nó 1 câu mà bảo a xem như thế có hợp lý ko ? chính e là người bảo là đồ của e thì kệ e lo chứ ko phải a, e suy nghĩ lại đi, 1 vấn đề phải nhìn từ nhiều góc độ, sống như thế hẹp hòi và ích kỷ lắm, ngày nay a buồn lắm, nhưng a buồn thực sự chả ai biết đk đâu, chắc chỉ rượu nó mới hiểu đk nỗi buồn của a thôi. chào em !