Lãng quên nhau trong vòng xoay của số phận. Cậu đi, tớ ở lại. Muôn đời đã định và thế thôi. Nhưng tớ đã đau. Đã khóc, đã coi như trời sáng và quên hết ngày mai. Mọi thứ, xin hóa thành kí ức cho ta chôn sâu và nắm giữ. Nhưng, kí ức đôi khi xa vời lắm. Một chút khắc khoải đau thương đã đủ đập kí ức thành trăm mảnh nhỏ rạn vỡ rồi. Vô tình tự hỏi :"nếu sau này, tiếp tục liệu có ổn không?"