Giậc mộng thuỡ ban đầu của tôi .
Lượt facebook tôi vô tình thấy được một comment của 1 cậu nào đó nói rằng :
-Nếu có một ngày, em mặc lên mình bộ váy cưới, trở thành cô dâu của người khác, anh sẽ không nhắc lại những cuồng si một thời. Nếu có một ngày, anh khoác lên mình bộ veston, trở thành chú rể của người khác, em vẫn là giấc mộng thuở ban đầu của anh.
Bất giác trong lòng tôi nặng triễu , bởi vì sâu trong kí ức lại có hình bóng 1 người con gái chợt ùa về . Vẽ yêu kiều , nét cười đôi với người khác có thể không là gì nhưng đối với tôi thì đó như là ánh mặt trời vậy , sáng đến lạ thường
Đó là người con gái tôi theo đuổi năm 18t , cái tuổi bồng bột , không chín chắn , cản đảm cũng không .
Nhớ lại cái thời tôi vừa vào lớp 12 như bao đứa bạn cùng trang lứa chỉ thích quậy phá làm màu với tụi con gái , rồi đến 1 hôm tôi vô tình thấy Em . Người con gái làm tôi phải thao thức , có lẽ tôi đã tin rằng này có cái gọi là tiếng sét ái tình
Thời gian dần trôi tôi tìm đủ mọi cách để tiếp cận em , rồi dần dần nhắn tin với em thường xuyên hơn . Nhưng tôi vẫn chưa thể nào mở lời để tỏ tình với em bởi vì lúc xin số đt của em tim tôi còn đánh trồng như muốn nhảy ra ngoài thì lấy đâu ra cái can đảm mà có thể tỏ tình . Cứ mỗi lần gặp em là y như rằng mọi hành động của tôi không còn nằm trong sự kiểm soát của lí trí nữa . Thế là tôi cứ giữ cái tình bạn đó mà không thể nào tiến xa thêm được nữa . Rồi tôi cũng có được những kỉ niệm đẹp đẽ bên em nhưng... dần dần ... dần dần ... tôi và em dường như có 1 khoảng cách mà không thể hình dung ... Tới bây giờ tôi vẫn không biết khoảng cách đó là gì( không lẽ là tôi đã không đủ can đảm để thổ lộ với em nên chung tôi cứ như vậy mà cách xa ) . Lúc cuối năm tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là tình yêu đơn phương rồi từ từ thời gian sẽ xóa nhòa tất cả . Hoặc là sau nay lúc tôi trưởng thành hơn có cv này nọ thì lúc đó trong tôi sẽ tự tin hơn ( vì từ nhỏ tới giờ gia cảnh thuộc dạng nghèo nên đôi khi cái tự ti quá lớn chèn ép cả dũng khí của tôi ) Lúc đó tôi sẽ thổ lộ với em . Nhưng không tất cả chỉ là tự tôi suy nghĩ thôi . Khi bước ra đời tôi mới hiểu được cuộc sống này không dễ như tôi tưỡng
Lao đầu vào học tiếp đại học rồi đi làm thêm ... có khi tôi ôm cả 2 3 job 1 tháng nhưng vẫn khó mà dư dã . Lúc đó khoảng cách với em trong lòng tôi cứ ngày một xaaaa . 1 năm rồi lại 2 năm tôi tự hỏi tại sao bản thân vẫn không thể quên được em ? Tại sao ? Nó cứ dây dứt trong lòng , rồi tôi lại ib hỏi thăm em dạo này ntn r . E rep ib , tôi với em trò truyện cười cười nói nói , rồi e cười bảo tôi vẫn là tôi như ngày nào ( ý là vẫn hay chọc ghẹo nhỏ , chứ không thể nào nói chuyện ngôn tình đc heyyyy` ) bỗng chốc tôi nghẹn lại , đúng vậy tôi vẫn là tôi , không thể nào buông được những câu sến sủa , tôi thấy lạ , bởi vì với người con gái khác câu nào mà không nói được ( Tại vì ai mà thấy gái lại không cưa cẫm ) nhưng đối với em tôi lại không thể . Cứ như thế mà dừng lại ở mức độ là bạn bè . Sau thời gian đó tôi không con ib cho em nữa nhưng tôi vẫn vậy , vẫn theo dõi e từng ngày từng ngày . Thời gian vẫn cứ trôi đến bây giờ có lẽ được 5 năm rồi , tôi cũng có bạn gái rồi cũng chia tay , vài mối tình bâng quơ nhưng không có ai có thể để lại mãi hình bóng trong trái tim tôi như em .
Bây giờ thì tôi vẫn còn trẻ chỉ mới 19t thôi , sự nghiệp chưa có cv chưa có vì nhiều lý do nên tôi vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường . Nhiều đêm tôi không ngủ được vì lại nhớ về em , tôi trách bản thân mình tại sao năm đó lại hèn nhát như vậy , tôi trách mình tại sao vô dụng như vậy , tới bây giờ vẫn chưa có gì trong tay để có thể lấy can đảm theo đuổi em .
Những suy nghĩ đó cứ dày vò trong tôi . Đó là cả bầu trời tâm tư của tôi .