jungminji2000

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Tối qua mơ rất nhiều giấc mơ… không phải ác mộng, cũng không phải giấc mơ yêu thích gì. Giá mà là một giấc mơ gặp được thần tượng của mình thì tốt. Đằng này thì không…

    Mình mơ về người ấy…

    Nếu như những ngày trước, ngày mình còn cố chấp tình cảm nhỏ vụn đến tuyệt vọng vì không lấy ánh sáng để tiếp tục nuôi dưỡng, thì giấc mơ này sẽ làm mình ngọt ngào cả buổi, cười ngốc mấy ngày mỗi khi thời còn học cấp hai, cấp một gì đó… mọi thứ không rõ ràng, và tông màu của ngoại cảnh lại là màu vàng vàng, giống như màu của kí ức… Mình vẫn bình thản, đem cặp xuống góc lớp ngồi, và cười hihi với đám bạn. Trước đó, mình rất rõ ràng, mình không hề thấy cậu ấy cùng bàn. Vậy mà ngoắt một cái, mình thấy người đó ngắm mình, nụ cười rất ấm… khiến mình đột nhiên nhớ tới từ “cưng chiều”… Đúng, đúng, rất giống như cưng chiều và sủng ái…

    Mình đông cứng cả người, quay ngoắt sang bên trái. Mình đột nhiên thấy rất nhiều người quen, nhưng mình không nhớ hết. Mình rất cảm động vì họ còn nhớ đến mình, còn trách móc mình, còn mình… một kí ức nhỏ cũng không có…

    Cậu ấy cười cười nói mọi người “Cô ấy ngốc lắm, không nhớ gì đâu”. Mọi người ồ lên, và gật đầu như hiểu. Mình ngậm miệng… lắc lắc đầu và bắt đầu làm BT trên bảng. Mình nhớ mình làm cái gì đó, mà cậu ấy nắm chặt tay mình, rất chặt… hình như mình khóc… Cậu ấy bắt đầu ôm lấy mình, vỗ về, và… hôn cả lên tóc nữa, miệng dịu dàng “Em đừng khóc, đừng khóc”. Ma xui quỷ khiến nào mình dựa hẳn người luôn ngực cậu ấy… khóc hết nước mắt…

    Giờ học hôm sau, hệt như có phản xạ vậy, ngay cả bản thân mình dường như bị thôi miên luôn rồi, tự cho mình là bạn gái của người đó. Không còn cảm giác ngượng ngùng chi hết, mình đi tới bàn của mình, lại phát hiện ra đầy người rồi… Mình chẳng hiểu mô tê gì, buột miệng hỏi “Ông ngồi đây thì lát nữa H ngồi đâu?”. Cậu cao cao cười cười, nháy nháy mắt mình một cái. Mình ngoái đầu thì thấy cậu ấy căm phẫn, ừ, căm phẫn chạy về phía mình, cậu ta trừng mắt cậu cao kia. Cậu cao đành phải trồi lên bàn trên. Cậu ấy rất tự nhiên vòng qua chỗ mình ngồi, tay nắm chặt, nghiến răng”Em không được ngồi bên với tên đó. Chờ mình vào cùng, em mới được ngồi”. Chẳng hiểu sao mình thấy lòng hoảng hốt, kí ức bỗng chốc rơi rơi, mình sợ hãi, mình sợ sự ngọt ngào này, mình sợ…

    .

    .

    .

    Cảnh lại thay đổi, mình lại mơ thấy gặp đoàn KR ( =)))) ).

    Lúc đó, hình như cổ mình nổi mẩn, mình bị sưng rất đau, chị gái tóc củ tỏi, vạch cổ áo và khẳng định mình đang bị nhiễm trùng.

    Tự nhiên thấy đoạn này vô lý nhất, mình chẳng hiểu gì hết. Mình nhìn xung quanh, thấy cả lớp học hình như đều bị như mình… xung quanh có mấy chai chai lọ lọ… Mình nghĩ thầm, không hay rồi. Mình nghe thấy cậu ấy gọi mình… Đôi mắt như ngấn nước, bảo mình hãy kiên cường lên, cậu ấy sẽ đi tìm thuốc cho mình. Mặc dù cảnh thể rất đáng dị, cười không ra nước mắt, mình nghĩ lần đổi cảnh này sẽ không gặp cậu ấy nữa, không ngờ, đến cuối, cậu ấy vẫn còn ở đây. Mình chẳng biết nói lời nào… Cậu ấy muốn nắm tay mình, mình đưa ra, cậu nắm lấy. Trong lòng mình nảy sinh cảm giác rất ấm, rất chân thực đến mức mình muốn khóc…

    Và mình khóc, và mình thức dậy…

    Mình có thể nói với bản thân bao nhiêu lần nữa để không nhớ người đó nữa. Mỗi lần mình cảm thấy mình quên được rồi, thì cậu ấy lại xuất hiện trong mơ với khuôn mặt rất… chứa đựng cảm giác mà trước kia mình rất muốn thấy.

    Người ta nói”Thì ra, khi ta mơ thấy một người là bởi trong lòng có một khoảng cách thật xa”. Mình biết sự thật, mình thích người đó vĩnh viễn không hồi kết, không lời đáp lại… Mình đã từ bỏ, vậy mà cậu cứ xuất hiện trong mơ thế, mang hình tượng ấm áp thế… mình phải làm sao đây?

    Tự đáy lòng, hưởng thụ cảm giác trong mơ như thế, mình thấy hạnh phúc không nhiều, chỉ ngập nỗi bất an và tự ti. À… hóa ra cậu chỉ đơn thuần là một giấc mộng đẹp thôi… Giấc mộng mà chỉ có trong mơ, mình mới thấy được nét dịu dàng đến vậy. Xin lỗi… thực tế quá tàn nhẫn, cậu còn không biết mình còn chờ đợi, thì có dũng khí nào khiến mình tiếp tục thương.

    Tạm biệt ! Đừng xuất hiện trong mơ nữa. Hãy để mình yên !
    "Cậu là giấc mộng mà tôi phải tắt đèn mới có được"
    Không có khởi đầu, sao đòi hỏi kết thúc.
    Thậm chí chẳng thể mở đầu bằng hồi ức "Tôi đã từng thương..."
    Tình không thành vẫn là cuộc tình. ~
    Ta đau đáu dõi di nhân trong mộng bước nối bước không ngoảnh nhìn
    Cảnh trời ảm đạm hắt màu nắng sắp tắt càng thêm mờ nhạt thân ảnh...
    Người hận cứ hận, mong rằng nghìn bước Người đi từng khắc từng khắc chớ nhớ đến kẻ cuồng si này...
    Kiếp này, kiếp sau nữa, chẳng dám cầu Người dừng duy bước đợi ta...
    Năm lỡ lầm phụ tấm chân tình, ta nguyện ôm nỗi hối tiếc, sân si trong phần còn lại, muôn đời nguyện làm linh hồn tơ tương không tan... ~
    Tình dùng để thương, để thương ~
    • Thích
    Reactions: Ran Miyu
    jungminji2000
    jungminji2000
    Chị thấy có ngu ngốc không?
    Điên cuồng yêu, cuối cùng để lại toàn hận ý :3
    Thế giới loài người này luôn tồn tại những nghịch lý đến tàn nhẫn :3
    erita hạ lan tâm nhi
    erita hạ lan tâm nhi
    Chị ko nghĩ sâu xa thế đâu. Trong thế giới của chị mọi thứ rất đơn giản, ko yêu thì thôi cần gì phải hận để rồi làm khổ mình. Sống đơn giản cho trẻ lâu
    jungminji2000
    jungminji2000
    Em nói một số thôi.
    Chứ chuyện của em, em đã ném nó từ lâu rồi, giờ gặp lại không nhìn mặt thôi :3
    Chị @pecun_evil Em thích sum "Gọi theo tiếng phong linh ban chiều" quá.
    Tựa đề cực cuốn hút :))
    pecun_evil
    pecun_evil
    Cảm ơn em nhé :* tựa ấy ss đã nghĩ từ lâu nhưng ko biết nên có cốt truyện thế nào thì phù hợp. Giờ thì có rồi <3
    Mong rằng fic sẽ ko gây thất vọng với em cũng như nhiều độc giả khác *vì ss ko có khả năng viết deep cao =))*
    jungminji2000
    jungminji2000
    Em hi vọng thật luôn ý =))
    Ss cố gắng nhé ss, em đặt dép hóng luôn ý
    pecun_evil
    pecun_evil
    cảm ơn em ^^
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom