- Tham gia
- 5/3/2010
- Bài viết
- 1.775
Có thể nào người cậu thích sẽ là tớ........ khi mà cậu ko biết tớ là ai.......
Có thể nào người cậu thích sẽ là tớ........ nếu như cậu biết được tớ thích cậu nhiều như thế nào....
Có thể nào người cậu thích sẽ là tớ........ khi mà chính tớ cũng ko có đủ tự tin để đc cậu nhận ra...
Cậu có biết rằng cậu là người duy nhất đủ quan trọng và xa lạ để làm tổn thương tớ ko?
Cậu có biết rằng cậu là người duy nhất có thể làm 1 ngày u ám nhất của tớ ngay lập tức trở nên tươi sáng chỉ với 1 tin nhắn hay ko?
Cậu có biết rằng cậu là người duy nhất đã làm tớ khóc vì nhớ ko?
Cậu nói rằng sẽ tôn trọng tớ, sẽ ko cố tìm hiểu xem tớ là ai nhưng tớ đã hiểu, đó là vì cậu ko hề quan tâm đến tớ, ko cần quan tâm đến tớ, ko cần đc tớ quan tâm vì đã có rất nhiều bạn khác quan tâm đến cậu, vì cậu đã dành sự quan tâm nhiều nhất cho 1 bạn khác rồi…..
Tớ đã từng nghĩ là tớ thích cậu là việc của tớ, còn cậu thích ai lại là việc của cậu, tớ có thể ko quan tâm đến chuyện đó mà kiên trì thích cậu cho đến khi ng cậu thích là tớ…nhưng…..tớ ko làm được…….
Tớ đã muốn biến mất khỏi cuộc sống của cậu, dù tớ chưa bao giờ thực sự bước vào đó. Biến mất, dù chỉ 1 ngày thôi, ko tin nhắn chúc cậu buổi sáng tốt lành, ko tin nhắn chúc cậu ngủ ngon mỗi tối. Biến mất, và hi vọng cậu sẽ chủ động nhắn tin hỏi thăm, lo lắng cho tớ, nhưng tớ ko làm được… Chưa đợi được đến lúc cậu nhớ tớ thì tớ đã phát điên lên vì nhớ cậu rồi. Tớ ko thể, ko thể từ bỏ cậu dù tớ biết sẽ chẳng bao giờ cậu nhớ tớ. Cảm xúc này, nên gọi tên là gì đây?
Tớ chỉ là 1 đóa Hướng dương nhỏ bé, ko thể ko hướng về Mặt trời….
Tớ chưa bao giờ thích nắng, cũng chưa bao giờ thích hoa hướng dương- loài hoa yếu đuối và phụ thuộc. Tớ thích gió cơ, tự do và mạnh mẽ…Nhưng chỉ với 1 tin nhắn cậu đã thay đổi tớ- 1 con bé bướng bỉnh nhất trên đời. Cậu gọi tớ là sunflower cho hợp với cách tớ gọi cậu- my sunshine. Cứ ngay khi tớ sắp từ bỏ cậu, vì mệt mỏi khi nhớ cậu, khi chờ tin nhắn của cậu thì cậu lại nhắn 1 tin làm tớ thấy ấm áp hơn bao giờ hết, làm tớ quên sạch những mệt mỏi ngay trước đó. Cậu có biết cậu làm như thế quả thực là rất ác ko? Bởi vì cậu đã làm tớ ngày càng tin vào 1 niềm tin vô vọng, tin vào 1 viễn cảnh ko bao giờ xảy ra…….
Tớ đã thích cậu ngay từ lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu ngồi bên cửa sổ, 1 ngày nhiều nắng, và cười, nụ cười còn ấm áp và rực rỡ hơn cả ánh Mặt trời. Rồi những lần chỉ là ngang qua khi gửi xe, trong sân trường, trong hành lang giảng đường thôi, dù cậu ko hề nhìn tớ nhưng tớ đã thấy ngày hôm đó thực sự ko còn chỗ cho nỗi buồn, cho mây đen- 1 ngày rực nắng!
Chắc chắn tớ ko phải là người duy nhất thích cậu. Nhưng có lẽ tớ là người duy nhất đã chủ động nhắn tin và bày tỏ với cậu. Thật là ngu ngốc nếu tìm ra thứ mà mình luôn tìm kiếm suốt 18 năm qua mà lại ko đủ dũng khí để theo đuổi, để có được dù chỉ là 1% cơ hội. Tớ đã nghĩ như vậy đấy! Nhưng mà liệu cơ hội của tớ có được đến 1% hay ko khi mà tớ- ko- có- bất- cứ- lý- do- gì- để- cậu- thích- tớ?
Có lẽ càng có đc nhiều thứ thì con người lại càng khó hạnh phúc, càng khó để có đc niềm vui. Lúc mới nt với cậu, chỉ cần cậu rep lại là tớ đã vui lắm rồi, nhưng có lẽ tớ là 1 con bé tham lam mà lại ngốc nghếch nữa. Càng nt với cậu tớ càng mong muốn tớ sẽ đb vs cậu như cậu đb vs tớ vậy. Hi vọng trong tớ ngày càng lớn dù tớ biết đó chỉ là ảo tưởng. Làm gì có thứ gì là thật mà lại đc xd lên từ những thứ ko- phải- là- thật chứ, tình cảm lại càng ko. Nếu tớ là cậu thì tớ cũng ko thể thích 1 con bé giấu mặt nào đó, 1 con bé mà cậu ko biết và nó cũng ko đủ tự tin để mong đc cậu tình cờ nhận ra, 1 con bé chỉ biết bày tỏ tc của mình qua những tn mỗi ngày. Tớ muốn dừng lại…….. trước khi tớ nhận ra thứ tớ mong muốn nhất lại là thứ tớ ko bao giờ có đc…dừng lại thôi…..vì tớ ko biết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc ntn… Lần này đã là lần thứ 2 tớ tự nhắc nhở mình phải dừng lại, phải tự chấm dứt chuỗi cảm xúc phức tạp mà tớ đã tự vướng vào……..nhưng hình như lần này tớ lại ko làm đc rồi……..
Tại sao cậu ko để tớ từ bỏ cậu? Cậu có biết hôm đó tớ đã buồn ntn ko? Có biết đc hôm đó tớ đã bao lần nhấc đt lên rồi lại bắt mình phải đặt đt xuống, ko chờ tnh của cậu nữa, ko đc ntin cho cậu nữa ko? Có biết đc tớ đã nghĩ về cậu nhiều ntn ko? Tại sao? Tại sao cậu lại nhắn lại cho tớ trong khi cậu ko hề quan tâm, hay đó chỉ là 1 thói quen?
Tại cậu, tại cậu đấy nhé. Tớ sẽ tiếp tục làm phiền cậu, tiếp tục quan tâm đến cậu, tiếp tục thích cậu…. Tại cậu, tất cả là tại cậu, làm tớ thích cậu, nhớ cậu như 1 con ngốc, ko thể từ bỏ cậu, tại cậu, tại cậu hết……
Tớ có thực sự là 1 đóa hướng dương ấm áp dưới ánh mặt trời......hay chỉ là 1 giọt sương.....vô hình.......và sẽ tan biến đi khi nắng lên.........
----------
----------
xin lỗi vì đã đọc nhật kí của m (dù có là vô tình)
Có thể nào người cậu thích sẽ là tớ........ nếu như cậu biết được tớ thích cậu nhiều như thế nào....
Có thể nào người cậu thích sẽ là tớ........ khi mà chính tớ cũng ko có đủ tự tin để đc cậu nhận ra...
Cậu có biết rằng cậu là người duy nhất đủ quan trọng và xa lạ để làm tổn thương tớ ko?
Cậu có biết rằng cậu là người duy nhất có thể làm 1 ngày u ám nhất của tớ ngay lập tức trở nên tươi sáng chỉ với 1 tin nhắn hay ko?
Cậu có biết rằng cậu là người duy nhất đã làm tớ khóc vì nhớ ko?
Cậu nói rằng sẽ tôn trọng tớ, sẽ ko cố tìm hiểu xem tớ là ai nhưng tớ đã hiểu, đó là vì cậu ko hề quan tâm đến tớ, ko cần quan tâm đến tớ, ko cần đc tớ quan tâm vì đã có rất nhiều bạn khác quan tâm đến cậu, vì cậu đã dành sự quan tâm nhiều nhất cho 1 bạn khác rồi…..
Tớ đã từng nghĩ là tớ thích cậu là việc của tớ, còn cậu thích ai lại là việc của cậu, tớ có thể ko quan tâm đến chuyện đó mà kiên trì thích cậu cho đến khi ng cậu thích là tớ…nhưng…..tớ ko làm được…….
Tớ đã muốn biến mất khỏi cuộc sống của cậu, dù tớ chưa bao giờ thực sự bước vào đó. Biến mất, dù chỉ 1 ngày thôi, ko tin nhắn chúc cậu buổi sáng tốt lành, ko tin nhắn chúc cậu ngủ ngon mỗi tối. Biến mất, và hi vọng cậu sẽ chủ động nhắn tin hỏi thăm, lo lắng cho tớ, nhưng tớ ko làm được… Chưa đợi được đến lúc cậu nhớ tớ thì tớ đã phát điên lên vì nhớ cậu rồi. Tớ ko thể, ko thể từ bỏ cậu dù tớ biết sẽ chẳng bao giờ cậu nhớ tớ. Cảm xúc này, nên gọi tên là gì đây?
Tớ chỉ là 1 đóa Hướng dương nhỏ bé, ko thể ko hướng về Mặt trời….
Tớ chưa bao giờ thích nắng, cũng chưa bao giờ thích hoa hướng dương- loài hoa yếu đuối và phụ thuộc. Tớ thích gió cơ, tự do và mạnh mẽ…Nhưng chỉ với 1 tin nhắn cậu đã thay đổi tớ- 1 con bé bướng bỉnh nhất trên đời. Cậu gọi tớ là sunflower cho hợp với cách tớ gọi cậu- my sunshine. Cứ ngay khi tớ sắp từ bỏ cậu, vì mệt mỏi khi nhớ cậu, khi chờ tin nhắn của cậu thì cậu lại nhắn 1 tin làm tớ thấy ấm áp hơn bao giờ hết, làm tớ quên sạch những mệt mỏi ngay trước đó. Cậu có biết cậu làm như thế quả thực là rất ác ko? Bởi vì cậu đã làm tớ ngày càng tin vào 1 niềm tin vô vọng, tin vào 1 viễn cảnh ko bao giờ xảy ra…….
Tớ đã thích cậu ngay từ lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu ngồi bên cửa sổ, 1 ngày nhiều nắng, và cười, nụ cười còn ấm áp và rực rỡ hơn cả ánh Mặt trời. Rồi những lần chỉ là ngang qua khi gửi xe, trong sân trường, trong hành lang giảng đường thôi, dù cậu ko hề nhìn tớ nhưng tớ đã thấy ngày hôm đó thực sự ko còn chỗ cho nỗi buồn, cho mây đen- 1 ngày rực nắng!
Chắc chắn tớ ko phải là người duy nhất thích cậu. Nhưng có lẽ tớ là người duy nhất đã chủ động nhắn tin và bày tỏ với cậu. Thật là ngu ngốc nếu tìm ra thứ mà mình luôn tìm kiếm suốt 18 năm qua mà lại ko đủ dũng khí để theo đuổi, để có được dù chỉ là 1% cơ hội. Tớ đã nghĩ như vậy đấy! Nhưng mà liệu cơ hội của tớ có được đến 1% hay ko khi mà tớ- ko- có- bất- cứ- lý- do- gì- để- cậu- thích- tớ?
Có lẽ càng có đc nhiều thứ thì con người lại càng khó hạnh phúc, càng khó để có đc niềm vui. Lúc mới nt với cậu, chỉ cần cậu rep lại là tớ đã vui lắm rồi, nhưng có lẽ tớ là 1 con bé tham lam mà lại ngốc nghếch nữa. Càng nt với cậu tớ càng mong muốn tớ sẽ đb vs cậu như cậu đb vs tớ vậy. Hi vọng trong tớ ngày càng lớn dù tớ biết đó chỉ là ảo tưởng. Làm gì có thứ gì là thật mà lại đc xd lên từ những thứ ko- phải- là- thật chứ, tình cảm lại càng ko. Nếu tớ là cậu thì tớ cũng ko thể thích 1 con bé giấu mặt nào đó, 1 con bé mà cậu ko biết và nó cũng ko đủ tự tin để mong đc cậu tình cờ nhận ra, 1 con bé chỉ biết bày tỏ tc của mình qua những tn mỗi ngày. Tớ muốn dừng lại…….. trước khi tớ nhận ra thứ tớ mong muốn nhất lại là thứ tớ ko bao giờ có đc…dừng lại thôi…..vì tớ ko biết rồi mọi chuyện sẽ kết thúc ntn… Lần này đã là lần thứ 2 tớ tự nhắc nhở mình phải dừng lại, phải tự chấm dứt chuỗi cảm xúc phức tạp mà tớ đã tự vướng vào……..nhưng hình như lần này tớ lại ko làm đc rồi……..
Tại sao cậu ko để tớ từ bỏ cậu? Cậu có biết hôm đó tớ đã buồn ntn ko? Có biết đc hôm đó tớ đã bao lần nhấc đt lên rồi lại bắt mình phải đặt đt xuống, ko chờ tnh của cậu nữa, ko đc ntin cho cậu nữa ko? Có biết đc tớ đã nghĩ về cậu nhiều ntn ko? Tại sao? Tại sao cậu lại nhắn lại cho tớ trong khi cậu ko hề quan tâm, hay đó chỉ là 1 thói quen?
Tại cậu, tại cậu đấy nhé. Tớ sẽ tiếp tục làm phiền cậu, tiếp tục quan tâm đến cậu, tiếp tục thích cậu…. Tại cậu, tất cả là tại cậu, làm tớ thích cậu, nhớ cậu như 1 con ngốc, ko thể từ bỏ cậu, tại cậu, tại cậu hết……
Tớ có thực sự là 1 đóa hướng dương ấm áp dưới ánh mặt trời......hay chỉ là 1 giọt sương.....vô hình.......và sẽ tan biến đi khi nắng lên.........
----------
----------
xin lỗi vì đã đọc nhật kí của m (dù có là vô tình)