Truyện đầu tay - Siêu Sát Thủ

NgocHaLm

I'm a useless girl
Thành viên thân thiết
Tham gia
4/6/2012
Bài viết
431
Chào mọi người, đầu tiên cho mình xin lỗi nếu không đăng bài đúng box nhá. Tại mình tìm trong mấy thể loại thì không có loại phù hợp. Mong ad sẽ giúp mình chuyển đến box phù hợp chứ đừng có xóa nha. Thanks!
Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên chắc chắn là còn có sai sót rồi mong mọi người sẽ nhiệt tình góp ý giùm nha. Cảm ơn mọi người.
Rồi, đăng nha :D:
Tác giả: NgocHaLm.
Thể loại: Hành động, bạo lực, có chút tình cảm, multi-chapter.
Rating : 13+.
Tình trạng: On-going.
SIÊU SÁT THỦ
“Bạn biết gì về sát thủ? Trong đầu bạn chắc hẳn sẽ hiện lên hình ảnh những kẻ lạnh lùng, giết người man rợ. Nhưng có những chuyện nếu không tìm hiểu sẽ không bao giờ được biết và lẵng lặng trôi vào vòng quay bí ẩn…”
Chương I: Nữ sát thủ trên cánh đồng hoang
Trong màn đêm lặng lẽ, tại nơi mà người ta tưởng chừng sẽ không ai sống lại sừng sững một ngôi nhà hơi to lớn và hơi nguy nga. Nhưng điều nó khiến người ta quan tâm là vì nó phũ trên mình một màu đen như hòa lẫn vào đêm tối. Căn nhà đó được đồn rằng là nhà của một nữ sát thủ rất hung tợn. Xung quanh đó không có bất cứ nhà dân nào hay bất cứ ai lui tới. Đó là một cánh đồng đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Đang bước đi đầy kiêu hãnh về phía ngôi nhà là một người con gái vận trang phục toàn một màu đen. Phải, áo đen, quần đen và cả giầy đen. Cả găng tay hay dây cột tóc cũng là đen. Tuy nhiên, dưới ánh trăng, một màu khác nữa đang ánh lên, là đỏ. Những vệt máu khắp người cô, trên tay, trên quần áo và cả khuôn mặt. Người con gái cứ lẵng lặng bước đi như không có chuyện gì. Khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta phải khiếp sợ.
- Về trễ đó, Red! – một giọng từ phía ngôi nhà.
Red chính là tên của cô ấy.
Người con gái kia đứng lại, vẫn cái nhìn lạnh lùng. Một cô gái khác ở trước cửa nhà, cũng là trang phục màu đen nhưng lại có chút hở hang như những loại gái không đàng hoàng. Với vẻ đùa cợt, cô nói tiếp:
- Chờ cô lâu lắm rồi đó, cứ tưởng nếu là Red thì sẽ xong nhiệm vụ nhanh lắm chứ. Vậy ra cũng tầm thường thôi!
- Đừng nhìn tôi như vậy chứ, có biết ngôi nhà đen hắc ám của cô nhiều muỗi lắm không. Thật là, mắt thẩm mỹ của cô tệ thật đấy, một màu đen thế này. Cho dù có là một ngôi nhà đẹp, nhưng chính màu đen đó làm người ta ghét nó. Cô thích màu đen à, trong khi tên lại là RED hả? – Red vẫn chưa nói gì trong khi cô gái này vẫn huyên thuyên không dứt.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên u ám. Hai người con gái im lặng nhìn nhau. Một cơn gió thổi qua khiến người ta phải nổi hết gai óc. Người con gái kia hơi cáu vì nói mãi mà Red lại làm ngơ. Vậy nên cô rút dao ra lao thẳng tới chỗ Red luôn.
- Tôi đang nói chuyện với cô đó, trả lời đi chứ, cô bị câm à.
Con dao dài sắt nhọn tưỡng chừng sẽ đâm xuyên qua tất cả. Red nhẹ nhàng nhúng người lui lại phía sau một tí để né tránh. Người con gái này đâm ra rất cáu, cứ vậy mà quơ dao lia lịa trước mặt Red. Nhưng mọi đường dao, Red đều né được hết. Cô gái vừa quơ dao vừa hét lên:
- Tôi đến để kết liễu cô đấy. Nghe Dan tuyên bố cô đạt danh hiệu “Siêu Sát Thủ” nữa à. Giờ chỉ cần giết được cô tôi sẽ trở thành “Siêu Sát Thủ” phải không? Xem ra cô kiệt sức rồi, vừa mới làm nhiệm vụ ám sát một thị trưởng chứ gì. Giờ cô đâu còn sức đánh với tôi. Chỉ biết né không thôi.
Đột nhiên, nhanh như chớp, một con dao nhanh chóng đâm sâu vào bụng cô gái trẻ. Red đã không còn né nữa, cô đã phản đòn. Cô nhẹ nhàng rút con dao từ bụng cô gái rồi lia nhanh lên cổ. Và rồi cô cắt vào cổ người con gái kia cứ như cắt một bông hoa. Máu từ cổ bắn ra tung tóe. Cô gái ngã xuống và vẫy vụa trong cơn đau đớn. Cứ thế, cứ thế, cô chìm dần vào trong bóng tối của cái chết. Dòng máu đỏ thắm vào quần áo đen nên không còn nhìn rõ được nữa. Lúc này Red mới lạnh lùng cất tiếng, khi mà người nghe đã không còn khả năng nghe nữa:
- Nên nói lí do sớm chứ, làm tôi đợi hơi lâu đó. À mà, quên hỏi tên cô rồi. Xin lỗi nha, con chuột vô danh – Red nhẹ nhàng mỉm cười, đáng sợ.
Red vẫy con dao cho vơi bớt máu rồi đưa lại vào vỏ. Con dao chưa kịp rửa giờ lại nhuốm thêm máu. Máu của ông thị trưởng vừa bị ám sát trong nhiệm vụ, máu của cô gái trẻ xấu số chưa kịp xưng tên hòa vào nhau được đầy trên nền cỏ. Nữ sát thủ điềm nhiên bước về phía căn nhà như chưa có gì xảy ra.
Theo luật, các sát thủ sẽ nhận nhiệm vụ giết người từ người dân trong thành phố. Sau khi thỏa thuận về giá cả họ có quyền chấp nhận hoặc từ chối nhiệm vụ. Hằng năm, họ dựa vào số nhiệm vụ, số tiền kiếm được và sự tin tưởng của người dân để chọn ra người có danh hiệu “Siêu Sát Thủ”. Nói ngắn gọn thì đó chính là người mạnh nhất thời điểm này. Vì vậy mà nếu các sát thủ khác giết được người đó sẽ không chỉ có được danh hiệu tối cao mà toàn bộ tài sản của kẻ bị giết sẽ thuộc về người chiến thắng và ngược lại. Luật này được đưa ra bởi thủ lĩnh tối cao của băng đảng sát thủ. Và hắn cũng chính là người tổng kết điểm cho các thành viên hằng năm. Tên của hắn là Dan.
Red sắp tiến đến gần ngôi nhà của mình hơn. “Lốp Bốp” tiếng vỗ tay phát ra từ trên cái cây cao trước cỗng nhà. Một giọng nam vọng lên.
- Quả nhiên là Red, lúc nào cũng kết thúc nhanh gọn.
Dứt lời, chàng trai nhảy từ trên thân cao và tiếp đất nhẹ nhàng. Tay cầm con dao sắt nhọn chĩa thẳng về phía Red.
- Akai! Tên tôi đó, giờ thì chiến được chưa!
Lại nhanh như chớp Red lao tới, một đấm thẳng ngay vào bụng tên kia. Hắn dính đòn đau nên quị xuống. Hắn la lên vẽ tức tối:
- Đau quá, không nhẹ tay với tớ hơn được sao?
- Cậu khiêu chiến mà – Red đáp lại, tuy giọng vẫn lạnh lùng nhưng có vẻ hơi thân mật.
- Gì chứ, quả nhiên là Siêu Sát Thủ, cả người sống cùng một nhà cũng không nương tay. Haizz – Cậu hạ giọng tiếc nuối.
Akai vốn là người sống cùng nhà với Red. Gọi vậy cho oai, nhưng cậu gần như trở thành O-sin không công của cô. Tuy nhiên, không ai hiểu tại sao Red sống chung với cậu ấy, và cũng không ai biết cậu ấy bắt đầu ở đó từ khi nào. Chỉ biết rằng cậu là người duy nhất được nói chuyện thân mật và luôn ở bên cạnh cô.
Gió lại bắt đầu thổi. Hai người đứng lẵng lặng, vẫn chưa vào nhà. Dường như họ cảm nhận được, cái mùi của nguy hiểm hòa lẫn trong gió. Linh cảm của con người hình như luôn đúng. Như là có cả chục tên sát thủ nữa xuất hiện. Hình như bọn chúng chỉ là những kẻ tép riu thôi, nhưng cũng đông đấy.
- Red, cơ hội đến rồi, một mình cô sẽ không thể chống lại chừng này người đâu. Hôm nay sẽ là ngày chết của cô. Rồi danh hiệu “Siêu Sát Thủ” sẽ là của chúng tôi. Khà khà – một kẻ nói với vẻ đắt chí.
Red vẫn đứng lặng lẽ. Akai từ một chàng trai hoạt bát, thích đùa cợt đột nhiên cũng chuyển đổi ánh mắt thành lạnh lùng, đúng phong cách một sát thủ.
- Đông đấy, xem ra tớ không giúp không được rồi – Akai vẫn còn trêu Red.
Một cơn gió nữa lại đến, lần này mang theo đầy bụi khiến người ta không thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ. Trong cơn gió lạnh, có một thứ còn lạnh hơn cả đó chính là con dao của nữ sát thủ. Cô đưa con dao lấy đi chừng ấy sinh mạng như là đang cắt một trái táo thối. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng. Máu của bọn kia cứ vây lên người cô khiến cô ướt át như vừa đi mưa về vậy. Trong chớp mắt, cô đã hạ hết tất cả. Không chừa một ai. Tuy nhiên Akai lại tỏ ra thản nhiên như ch.uyện ấy là tầm thường thôi. Điều duy nhất cậu lo chính là:
- Mang danh hiệu “Siêu Sát Thủ” cũng vui quá nhỉ, được chăm sóc hoài. Xem ra từ đây cậu khổ dài dài rồi, Red.
- Vào nhà thôi, tớ buồn ngủ – Red thúc giục.
- Có vẽ như tối nay sẽ có mưa quá – Akai nhìn bầu trời và đoán.
Bầu trời càng lúc càng tối, hai con người kia bước vào căn nhà màu đen cũng tràn ngập bóng tối. Ánh trăng sáng lặp lòe phía sau tán mây đen dày đặt. Cứ thế cơn mưa kéo đến và rửa trôi tất cả như thể là một kẻ dọn dẹp sau cuộc chiến. Từng dòng, từng dòng máu trên cánh đồng nhẹ nhàng trôi đi và hòa quyện vào đất. Tiếng mưa rơi dịu dàng vừa như một bài hát tiễn đưa những kẻ đã chết vừa như một khúc ru cho những người còn sống. Và rồi họ dần dần chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ và cả những cơn ác mộng kinh hoàng./.
-----Hết Chương I----
p/s: Tình hình là không dám viết nhiều sợ mọi người ngại đọc nên cũng đã lượt một số chi tiết rồi. Mong nhận được góp ý của mọi người để biết có viết chương tiếp theo hay không.
Cuôi cùng là, CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ CHỊU KHÓ ĐỌC:KSV@03:
p/s(nhỏ): Cái này em có ý tưởng hồi năm cấp hai rồi giờ mới dám viết :D Tên nhân vật cũng đặt hồi đó luôn. Có điều hồi đó không biết Akai có nghĩa là Đỏ ^^!
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Com cho bạn đây
fic này có cả Akai chắc có Conan nhỉ, thế thì bạn move về conan fan fiction là được rồi, còn nếu không thì để đây đi
với lại bạn đừng để trong trích dẫn khó đọc lắm, cũng đừng in đậm, chữ to ra cho dễ đọc
nãy giờ ngồi căng mắt ra mới đọc được
nhưng hay đấy, kill nhiều nhiều vào
 
Phong bì:KSV@09:ss viết rất hay, tuy nhiên có một vài chỗ sai chính tả và hơi lặp từ. Em rất thích cách miêu tả của ss, rất sống động. Mong ss đắt khách + mau ra chap tiếp.
 
Com cho bạn đây
fic này có cả Akai chắc có Conan nhỉ, thế thì bạn move về conan fan fiction là được rồi, còn nếu không thì để đây đi
với lại bạn đừng để trong trích dẫn khó đọc lắm, cũng đừng in đậm, chữ to ra cho dễ đọc
nãy giờ ngồi căng mắt ra mới đọc được
nhưng hay đấy, kill nhiều nhiều vào
Cảm ơn bạn vì tất cả (chịu khó ngồi đọc với chịu khó cmt :D)
Mình định để vậy cho nó đặc sắc nhưng giờ mình tiếp nhận ý kiến của bạn và đưa ra đây :D
Mà có điều này chắc không biết có làm bạn thất vọng không. Fic này không có liên quan gì đến Conan hết. Chỉ có cái tên Akai đó đúng là cướp của Akai thôi :KSV@04:
Phong bì:KSV@09:ss viết rất hay, tuy nhiên có một vài chỗ sai chính tả và hơi lặp từ. Em rất thích cách miêu tả của ss, rất sống động. Mong ss đắt khách + mau ra chap tiếp.
Đầu tiên là cảm ơn bạn vì đã cho ý kiến. Hai là, bạn có thể cho mình biết sai chính tả những từ nào để mình còn sửa nữa. Bạn thông cảm cho, lỗi lặp từ thì mình còn biết nhưng do ảnh hưởng văn nói địa phương nên có một số từ mình viết cũng không biết đúng không. Cảm ơn bạn rất nhiều. Mong bạn sẽ ủng hộ:KSV@03:
laqueanh27 nói:
À bạn có gì muốn nói?:KSV@09:
 
post bình thường chữ đã dễ đọc hơn , trời nãy căng mắt ra mà đọc , gần chết
như để trong spoiler cũng k tiện đâu , đọc bằng điện thoại k lôi spoiler ra được ,
tốt nhất là bạn cứ post bình thường
bạn nên thêm một số thứ như
tên tác giả
thể loại
rating [độ tuổi có thể đọc truyện]

lỗi chính tả cũng có gần chục chữ , nhưng mình k đánh dấu nên bạn đọc và soát lại nhé
Trong màn đêm lặng lẽ, tại nơi mà người ta tưỡng chừng sẽ không ai sống lại sừng sững một ngôi nhà hơi to lớn và hơi nguy nga

từ sừng sững sẽ khiến người ta liên tưởng tới sự to lớn và nguy nga rồi nhưng bạn lại thêm từ "hơi" nghe nó hẫng và phản nội dung trong câu nói của bạn lắm .

Nếu không phải fanfic thì post khu truyện ngắn hai dài cũng như nhau , tùy vào độ dài bạn muốn viết thì bạn sẽ post ở đó
câu đầu của bạn làm mình ngỡ fanfic nên cứ tửng tượng người kia là Ran =)) và kẻ bị giết là Kianti =))
 
Cảm ơn bạn vì tất cả (chịu khó ngồi đọc với chịu khó cmt :D)
Mình định để vậy cho nó đặc sắc nhưng giờ mình tiếp nhận ý kiến của bạn và đưa ra đây :D
Mà có điều này chắc không biết có làm bạn thất vọng không. Fic này không có liên quan gì đến Conan hết. Chỉ có cái tên Akai đó đúng là cướp của Akai thôi :KSV@04:
Lúc đầu mình tưởng Red là Ran và tưởng tượng nmuj bị giết là Chianti nhưng kệ, không phải cũng được kill nhiều nhiều là ok hết :KSV@05:
 
Thật là, mắt thẫm mĩ của cô tệ thật đấy,
người ta tưỡng chừng sẽ không ai sống
cứ tưỡng nếu là Red thì sẽ xong nhiệm vụ
lao thẳng tới chổ Red luôn
Con dao chưa kịp rữa giờ lại
Sau khi thõa thuận về giá cả họ có quyền
Tuy nhiên Akai lại tỏ ra thãn nhiên

Các từ mà em đã in đậm trên ss đã nhầm giữa dấu hỏi và dấu ngã. Đáng lẽ ra phải viết là: thẩm mĩ, tưởng chừng, chỗ, rửa, thỏa thuận, thản nhiên. Nhưng những lỗi này thực ra cũng không đáng kể, đọc vẫn hiểu được. Mong chap mới của ss:KSV@09:
 
Rồi đã checked theo các lỗi mà các bạn góp ý. Đúng là hỏi với lại ngã, chóng hết cả mặt ^^

@shinichikudo275: Chổ đó mình không sửa được rồi, ý mình là "sừng sững" tức là đứng một cách sừng sững không thập thò...không phải ý nó là lớn hay nguy nga ^^ Dù sao cũng thanks bác góp ý, mình sẽ để ý hơn trong chap sau :D

--->Các bác làm mình xúc động quá, giữa Red và Ran giống nhau đến thế sao. Nhưng dù sao cũng nhờ vậy mà các bác có nhân vật để tưởng tượng hả^^ Khi nào rảnh mình sẽ vẽ hình post lên thử, tất nhiên không phải Ran rồi. Ran mà thành sát thủ chắc các fan của em ấy chém mình luôn :D
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Rồi đã checked theo các lỗi mà các bạn góp ý. Đúng là hỏi với lại ngã, chóng hết cả mặt ^^

@shinichikudo275: Chổ đó mình không sửa được rồi, ý mình là "sừng sững" tức là đứng một cách sừng sững không thập thò...không phải ý nó là lớn hay nguy nga ^^ Dù sao cũng thanks bác góp ý, mình sẽ để ý hơn trong chap sau :D

--->Các bác làm mình xúc động quá, giữa Red và Ran giống nhau đến thế sao. Nhưng dù sao cũng nhờ vậy mà các bác có nhân vật để tưởng tượng hả^^ Khi nào rảnh mình sẽ vẽ hình post lên thử, tất nhiên không phải Ran rồi. Ran mà thành sát thủ chắc các fan của em ấy chém mình luôn :D

ý của mình không phải ở từ "sừng sững" mà là ở từ "hơi"
"hơi to lớn " , "hơi nguy nga" nghe nó hơi cụt
nhưng mà tùy bạn thôi :D

không phải Red và Ran giống nhau
mà vì bạn nói k biết đăng fic ở đây có đúng không nên liên tưởng ngay đến fanfic , mà KSV chỉ có fanfic DC thôi
mấy fic về Ran , Ran bị biến thành sát thủ nhiều lắm
nên cứ thế tưởng tượng :KSV@05:

bởi vì khi đọc người ta phải tưởng tượng ra hành động của người đó mà , mà bạn lại k nói rõ loại fic nên quy chụp luôn :KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
cái này pn tự viết hở:KSV@13:
Ừm mình tự viết, nhưng dĩ nhiên phong cách hơi manga một tí vì mình là otaku (tự nhận) mà ^^. Sao, không lẽ bạn đã từng đọc được ở đâu?:KSV@13:
@shinichikudo275: đành vậy chap này để vậy, chương sau mình sẽ chú ý vào cách dùng từ hơn. Văn mình dở mà gặp sai chính tả nhiều nữa hic, giờ mới hiểu tại sao lại khống chế văn hoài:KSV@08:
 
Các bác làm mình xúc động quá, giữa Red và Ran giống nhau đến thế sao. Nhưng dù sao cũng nhờ vậy mà các bác có nhân vật để tưởng tượng hả^^ Khi nào rảnh mình sẽ vẽ hình post lên thử, tất nhiên không phải Ran rồi. Ran mà thành sát thủ chắc các fan của em ấy chém mình luôn :D
Ran có là sát thủ lạnh lùng một chút cũng tốt :KSV@05:
 
ss ơi, sao lâu có chap mới quá:KSV@18:
Cảm ơn bạn đã mong chờ, vì mình bận quá à. Có chủ nhật mới rãnh viết được. Khoãng chiều tối gì sẽ có thôi :D
 
Vì đây là tác phẩm đầu tay nên sai sót là không thể tránh khỏi nên lỗi chính tả tôi sẽ bỏ qua nhé.
Nội dung:
Bạn nghĩ mình đang viết truyện gì vậy? tôi không thể hình dung được nhật vật bạn muốn miêu tả(Red) thật sự mang tính cách gì?
Bối cảnh sao nhất thiết phải là một nơi như vậy, bạn đang cố tạo ra một vẻ rùng rợn?
Truyện này mang hơi hướng kiếm hiệp trung quốc, phải không?
Các cảnh chém giết, thật sự tôi không rõ ngoài cái bạn đang cố ép nhân vật phải ra tay, nó không có động lực thật sự rõ ràng nào ngoài cái "Siêu sát thủ" là một cái cớ rất mờ nhạt. Rất nghèo làn ý tưởng.
Thang điểm 10: tôi cho bạn được 5.5
Cách khắc phục: Bạn cần phải hiểu mình đang viết cái gì? xác định rõ ràng cái bạn muốn viết(hay phong cách) điều này sẽ tạo cảm hứng cho bạn.
Nhân vật: bạn cần rất cần tôn nên nhân vật bạn muốn viết, chính xác hơn bạn cần tạo cho nhân vật một nhân vật phản diện đủ mạnh(chữ mạnh ở đây không bao gồm nghĩa nhân vật này nổi bật hơn nhân vật bạn muốn viết, phải thật kheo léo).
Bối cảnh: Tùy theo tính cách nhân vật của bạn hãy tạo cho nhân vật một bối cảnh phù hợp. Cái này rất cần thiết.
 
Hu hu may tinh bi hu roi gio dang onl bang dt ne huhu thong cam cho nha moi nguoi
 
Chương II: Tổ chức sát thủ và Tình yêu

Trong thế giới đó, không có thần cũng chẳng có quỉ, chỉ có những con người đang sống trong vinh hoa của riêng họ. Và “kẻ” duy nhất có khả năng điều khiển hay đùa cợt với sự sống của người khác chính là “tiền”. Và “kẻ” duy nhất phải chết chính là “tình yêu”
Chương II: Tổ chức sát thủ và Tình yêu
“Mẹ…
Có chuyện gì vậy?...Mở mắt ra đi…mẹ…Cha đâu rồi?…
Mẹ…”
Tiếng hét thất thanh trong giấc mơ ấy đã vô tình đánh thức nữ sát thủ trẻ. Trong căn phòng của mình, buổi sáng cũng như đêm tối, không có tia nắng nào đủ khả năng chiếu rọi vào. Red ngồi bật dậy và suy ngẫm gì đó một hồi lâu. Trang trí trong căn phòng cũng rất lạ, căn phòng khá rộng lớn nhưng lại không có nhiều vật dụng, chỉ có mỗi một tủ quần áo. Ngoài việc nó được sơn toàn màu đen ra, một điểm đáng chú ý khác là một cây đa khá to nằm giữa phòng và được dùng như gi.ường ngủ. Chưa có ai thắc mắc vì điều này vì chính xác là chưa từng một ai được đặt chân vào đây, ngay cả Akai. Nhưng dù gì thì trời cũng đã sáng rồi. Có tiếng gỏ cửa phòng, là Akai gọi Red ra ăn sáng.
Một lát, sau khi chuẩn bị xong, Red ra đến phòng ăn. Akai thấy Red liền chào:
-Chào buổi sáng, đêm qua ngủ ngon không?
-Chào buổi sáng.
Red đáp nhưng không trả lời câu sau, chỉ đâm chiêu nghĩ về giấc mơ của mình. Akai đã dọn đồ ăn sẵn trên bàn, món hôm nay là bánh mì với trứng ốp la. Sau đó, cậu đưa cho Red một cộc tiền cùng một tờ báo và nói:
-Vụ ám sát đêm qua được lên báo này, sướng nhỉ. Tiền thưởng đã được gửi đến luôn nè, thật là, chỉ có 10 triệu à. Cái mạng thị trưởng của họ rẻ mạt vậy sao? –Akai nhăng nhó - Red, nếu cậu cứ nhận mấy nhiệm vụ cỏn con này rồi sẽ bị qua mặt cho xem.
-Mặc kệ.
Red trả lời cọc lóc rồi chăm chú đọc chiến công của mình và nhăm nhí buổi sáng. Akai tiếp tục nói:
-Thấy trên báo ghi tên thị trưởng này đã ăn hối lộ tiền người dân quyên góp cho một đứa bé phẫu thuật tim đấy. Nghe đâu cuối cùng vì không đủ tiền mua máu nên ca phẫu thuật thất bại rồi, bởi vậy người dân mới ghét hắn lắm. Không lẽ nào tiền thưởng lần này cũng do người dân quyên góp chứ?
-Quan tâm làm gì, có tiền là được rồi – Red ngắt lời Akai
Akai nhìn Red với vẽ trằn trọc, rồi sau đó mỉm cười như thể biết hết tất cả rồi. Cậu ngồi xuống dùng bữa chung với Red luôn.
Sau khi ăn xong, hai người cùng rời khỏi nhà. Trước cổng nhà, những cái xác của bọn đêm qua vẫn nằm ngổn ngang ở đó, bọn quạ cũng đã đánh hơi được vào kéo đến gậm nhấm. Hai người không quan tâm đến và cứ thế đi đến tổ chức sát thủ. Hai người rời nhà chừng 2km lên phía ngọn đồi cao, họ tiếng sâu vào một khu rừng già. Những tia nắng sáng dịu dàng xuyên qua các tán lá và soi rọi con đường họ đi. Dưới quang cảnh đó, thật dễ chịu, thật nhẹ nhàng và không ai dám nghĩ rằng những kẻ giết người man rợ, khát máu đang sinh sống ở đây. Tuy vậy không có nghĩa rằng con đường này là an toàn. Mọi ngỏ ngách của nó đều được bố trí gài bẫy khắp nơi chủ yếu là dùng để đối phó những kẻ xâm nhập. Đôi lúc, ta có thể bắt gặp thi thể của một vài kẻ xấu số bị dính bẫy nằm ở ngóc ngách nào đó của con đường. Chừng nữa cây số thôi, họ đã vào đến khu trung tâm của tổ chức. Hằng ngày, các sát thủ phải đến đây báo cáo về các thành tích của mình sau một ngày và điểm danh xem là còn sống hay đã chết. Người sinh sống luôn ở đây và làm trách nhiệm “điểm danh” đó chỉ có thể là nguyên thủ lĩnh, và hiện giờ người đó là Dan.
Red và Akai đã đến nơi, tất cả mọi người xôn xao lên. Có người nhìn Red một cách ngưỡng mộ, có kẻ run rẩy khiếp sợ cô và còn có cả những người khác muốn xông lên giết chết cô ngay tức khắc. Trước mọi ánh nhìn đó, dù là bất kì kiểu nào Red điều đáp lại bằng gương mặt lạnh lùng tưởng chừng như vô cảm. Vừa thấy Red, Dan đã lên tiếng chào đón ngay:
-Chào Red, chiến công của em đêm qua được lên báo này. Đúng là không làm anh thất vọng.
-So với anh thì còn non lắm – Red đáp một cách thân mật.
Có lẻ chỉ Akai mới để ý đến chuyện này, là chỉ khi ở trước mặt Dan, Red dù vẫn tỏ ra lạnh lùng nhưng mà lại nói nhiều hơn một chút. Hơn nữa, cách xưng hô khá thân mật mà chính Akai, dù ở chung nhà nhưng vẫn không được như thế. Trước đây, cậu từng nghe về việc chính Dan là người đưa Red về tổ chức và tập luyện cho cô ấy. Còn chính xác như thế nào cũng không rõ. Đột nhiên từ phía sau lưng Dan có một tên hùng hổ cầm dao xong tới trước sự ngơ ngác của Akai và mọi người xung quanh. Hắn hét lên bằng giọng ồm ồm:
-Dan, ta sẽ kết liễu người và trở thành…thủ…l..ĩ..n..h.
Chưa kịp dứt lời, một con dao khác đã cấm phập vào cổ họng hắn. Là Red, cô đã ở đó từ khi nào rồi. Cô trừng mắt một cái và rút con dao ra. Máu của tên xấu số kia bắn lên vây ướt hết quần áo Red. Cô im lặng và nhìn vào những kẻ xung quanh cũng có ý định ám sát Dan bằng cái nhìn đáng sợ như thể ngầm nói rằng: “Kẻ nào muốn động đến Dan thì hãy lấy tên đó ra làm gương”. Những kẻ đó sợ hãi và chỉ biết im lặng. Dan quay lại nhưng không hề ngạc nhiên gì hết, hắn mỉm cười:
-Vẫn luôn giữ đúng lời hứa của mình nhỉ.
Red cho con dao vào vỏ và đáp:
-Vì đó là lời hứa mà.
Akai liền chạy đến hỏi thăm Red:
-Red, cậu có sao không, có bị thường gì không? Ôi không, lại bẩn hết quần áo nữa rồi.
-Không sao! – Red đáp.
Xong Akai lại nhìn Red mà nghĩ: “Dù là Siêu Sát Thủ hay Thủ lĩnh thì đều luôn bị nguy hiểm rình rập, rõ khổ”. Dan nhìn cách Akai quan tâm Red liền mỉm cười và kéo Akai ra xa khỏi Red:
-Đừng hoảng lên kiểu đó chứ Akai, cậu quan tâm Red hơi quá rồi đó. Cô ấy là “Siêu Sát Thủ” mà phải không, dĩ nhiên là có thể tự lo cho mình trước những tên nhãi nhép như vậy rồi.
-À không…tự lo cho mình gì…cô ấy vừa mới cứu anh đấy thôi! - Akai bào chữa.
-Cứu à? Không phải đâu, đó là trách nhiệm của cô ấy thôi. Hơn thế nữa, Akai, nếu cậu cứ tỏ ra thái độ quan tâm kiểu đó thì có khi sẽ bị hiểu lầm là cậu yêu cô ấy đó. Hai người còn ở chung nhà nữa mà, nhỉ – Dan lại cười.
Akai nhìn cái cười đó mà cảm thấy ghê sợ. Red nhìn Dan và chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói, mặc kệ đó là những lời lẻ như thế nào. Dan buông tay Akai và đi đến giữa đám đông mà nói thật to lên:
-Đừng bao giờ quên “Tình yêu là bị cấm tuyệt đối với sát thủ”. Câu này là của đại thủ lĩnh, người lập ra tổ chức đã nói và giờ nó trở thành luật tối cao của chúng ta. Bất kì kẻ nào vi phạm…đều phải chết! – Dan thay nổi nét mặt, trừng mắt lên nhìn những kẻ đang im lặng lắng nghe xung quanh.
Sau đó mọi người đều vào phòng họp hết. Buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Buổi trưa, các sát thủ bắt đầu công việc của mình, những ai có nhận nhiệm vụ thì đi thực hiện, còn những ai chưa có thì vẫn ở chổ tổ chức. Từ ngoài cổng có một cú gọi điện vào trung tâm tổ chức báo rằng có người đến tìm Red. Đây là nhiệm vụ đầu tiên trong ngày của cô. Red ngồi sẵn ở phòng chờ còn Akai thì đứng canh ngoài cửa phòng. Lát sau, một chàng trai trẻ vào đến, trông hắn ta khoảng chừng ngoài hai mươi, nhìn cách hắn ăn mặc thì rất ra dáng một tên công tử: áo thun và quần jean, áo khoắc ngoài là loại lông chồn dành cho quí tộc. Vừa vào đến phòng, ngồi xuống ghế hắn cho ngay chân lên bàn luôn. Hắn nhìn Red và nói:
-Sao hả, cô là Red à, không thể tưởng tượng được là lại trẻ và đẹp như vậy. Đúng là kích thích tôi quá đấy – Hắn cười toe toét.
Akai lườm hắn, còn Red phớt lơ câu nói đó luôn:
-Nhiệm vụ là gì?
-Nhanh vậy, để tôi ngắm cô thêm tí nữa nào – Nhưng trước cái im lặng đáng sợ của Red hắn đành vào đề chính luôn – Tìm đến cô dĩ nhiên là muốn thuê sát thủ rồi, sao hả, nghe nói cô rất có cá tính, không phải vụ nào cô cũng nhận phải không? Vì vậy lần này tôi sẽ trả giá rất cao đấy, có hứng thú không?
-Nhiệm vụ là gì? – Red cho qua luôn câu vừa rồi và lặp lại câu hỏi.
Tên này im lặng một lát rồi nói tiếp:
-Tôi muốn thuê cô…giết…người yêu của tôi. Sao hả, 20 triệu nhé, có hứng thú không?
-Rất hứng thú.
Red cười lạnh nhạt còn Akai thì im lặng như đang nghĩ gì đó. Có lẻ đối với các sát thủ thì quan niệm tình yêu hay người yêu đều không quan trọng gì, chỉ cần một lần vung dao thì có thể gạt đi tất cả. Sau khi Red nhận lời, hai bên đã làm một bản hợp đồng. Kí xong tên này đưa cho Red một tờ giấy ghi địa chỉ của cô gái xấu số đó. Red cầm tờ giấy trên tay và hỏi:
-Hình đâu?
-Chết mất, tôi quên đem hình của cô ta theo rồi - hắn hốt hoảng - hay là vầy, khoảng 8h tối nay cô hãy ghé qua nhà tôi lấy nha, trong tờ giấy đó có ghi địa chỉ nhà tôi luôn đó. Bây giờ tôi đặt tiền cộc 15 triệu, sau khi xong nhiệm vụ thì ghé qua nhà tôi lần nữa nhận nốt 5 triệu nữa. Quyết định vậy đi.
-Tên thì sao?
Tên kia ngẫm nghĩ một hồi rồi nhăn mặt:
-Ừm thì…không nhớ nữa, cứ theo địa chỉ ghi ở đó đi.
Dứt lời hắn đứng lên bỏ về không thèm chào ai một tiếng và chỉ để lại cộc tiền 15 triệu như lời nói. Thấy hắn vừa đi khuất dạng, Akai liền cằn nhằng:
-Cái quái gì vậy? Cả tên của người yêu cũng không nhớ. Hạn người sở khanh thì từng thấy nhiều rồi còn sở khanh máu lạnh như hắn thì lần đầu tiên đó. Thuê cả sát thủ giết người yêu mình. Tình yêu đúng là rắc rối mà.
-Akai – Red ngắt lời Akai.
-Hả? Gì?
-Về thôi, tớ muốn nghỉ ngơi một tí.
Red đứng dậy nhìn cộc tiền rồi bảo:
-Hôm nay cậu làm món nào ngon ngon nhé.
-Tớ biết rồi, thật là, công việc bếp núc cứ toàn là tớ lo không thế. Cậu là con gái mà, thỉnh thoãng cậu cũng thử vào bếp đi – Akai lại than vãn.
Red không trả lời và cứ thế bước đi về nhà. Buổi trưa lại kết thúc.
Buổi tối 8h30, đúng giờ hẹn cả hai đến nhà của tên đó, thậm chí là chưa biết tên của hắn. Khi đến đúng nơi, đập vào mắt cả hai chính là một ngôi nhà…à không, là một ngôi biệt thự cực kì nguy nga. Quả đúng tên kia là con nhà giàu có. Từng trang trí trong nhà khiến người ta phải thích mê vì sự sang trọng của nó. Tuy nhiên, có một điều rất lạ là căn nhà rộng lớn như vậy nhưng thậm chí không có lấy một người giúp việc. Nó quá vắng vẻ, u ám đến nổi cho dù có bật hết tất cả đèn trong nhà lên thì nó vẫn toát lên một nét âm u rợn cả người. Vì không có ai ở đây nên cả hai dễ dàng vào trong nhà. Và hình như tên kia cũng không có nhà. Vì không để chậm trễ công việc nên cả hai đành phải tự tìm hình vậy. Akai tập trung lục lục tìm tìm còn Red cũng đi vòng quanh căn nhà để tìm kiếm. Red vào một căn phòng và nhận ra đây chính là phòng của tên kia. Rồi một thứ đã thu hút ánh nhìn của cô, đó là một cuốn sổ tay trông nhỏ gọn. Cô cầm cuốn sổ tay lên xem và gọi Akai:
-Akai.
-Gì thế? – Akai từ phòng khách nghe tiếng gọi của Red nên chạy vào.
-Đây là gì thế?
-Hả? – Akai đến gần nhìn sơ qua những thứ được ghi trong cuốn sổ - thứ…ngày…tháng…năm…hình như là nhật kí thì phải?
-Nhật kí?
-Ừ, một số người thường có thối quen ghi lại những kỉ niệm vui buồn trong ngày của mình trong một cuốn sổ, đó là nhật kí đó.
-Những kỉ niệm à!? – Red lẩm nhẩm.
-Sao vậy!?
-Không có gì? Đã tìm được hình chưa? – Red gập cuốn sổ lại không cho Akai xem và chuyển chủ đề.
-A, tìm được rồi nè – Akai đưa Red tấm hình – Cô ấy quả là một cô gái xinh đẹp đó – Cậu khen ngợi.
-Tốt rồi, đi thôi!
Vậy là cả hai rời khỏi nơi đó để đến với con mồi của họ đêm nay.
9h, tại một khu chung cư trong thành phố, trong một căn nhà trong chung cư, có một cô gái trẻ đang ngồi với một chàng trai trẻ, chính là tên kia.
-Anh Thành, đã khuya rồi anh nên về đi, đường ban đêm rất nguy hiểm đó. Kẻo anh lại quên đường về nữa đó - cô gái nói và cười như chọc quê hắn.
-Anh biết rồi, Hương nhớ đi ngủ sớm nhé đừng thức khuya quá. Tạm biệt em yêu.
Dứt lời, hắn ra về và đóng sầm cửa lại. Cô gái này vẫn còn ngồi ở trên Salon. Một cơn gió khẽ rít qua cửa sổ, trời đêm trong thành phố cũng không tối lắm, nhưng vì nó quá ồn ào nên đôi lúc khiến người ta cũng khá mệt mõi. Red đã đến, đến tự lúc nào trong cái ồn ào và tối tăm đó, đến tự lúc nào tựa như một bóng ma. Red không nói gì nhưng tiếng bước chân của cô đã thu hút cô gái trẻ. Cô gái tên Hương ấy như cảm nhận được nguy hiểm nên quay phắt lại. Còn Red thì ngày một tiến gần hơn. Cô gái đứng lên, tuy là đã quay người về hướng của Red nhưng mặt cô lại quay khắp nơi.
-Ai vậy, là ai? – Hương quơ quơ tay.
Red đã đứng ngay trước mặt cô ấy.
-Có người ở đó phải không? – Cô ấy tiếp tục hỏi
-Cô đúng là người trong hình rồi. Quả nhiên là một cô gái xinh đẹp hả? – Red nói có vẻ hơi đùa cợt.
-A…cô là ai?
Red nhìn cô ấy hồi lâu rồi lên tiếng:
-Mù à?
Akai cũng đã có mặt, cậu được xem như trợ lí của Red nên luôn có mặt bên cạnh cô ấy mỗi khi làm nhiệm vụ. Akai ngạc nhiên:
-Giỡn chơi sao, cô ấy bị mù à? Thật hay giả vờ thế?
-Còn người nào nữa à, các người làm gì ở đây?
-Red, làm sao giờ…-Akai quay sang hỏi Red
Red không trả lời Akai, cô chỉ trả lời Hương:
-Tôi là sát thủ, tôi đến để giết cô.
Cô gái bắt đầu run sợ, hai chân cô đã run đến nổi không thể nhấc lên được. Chỉ biết đứng một chổ thôi.
-Giết…giết tôi sao? Tại sao?
-Nếu cô hỏi về người đã thuê tôi thì thật đáng tiếc tôi không thể nói – Red trả lời.
Hương lại im lặng và suy nghĩ vu vơ gì đó. Trong cơn sợ hãi cô ấy vẫn đang cố gắng suy nghĩ ra xem ai là người thuê sát thủ giết mình. Trong lúc đó Red lại tiếng đến gần nữa, Hương cảm nhận được đều đó liền lùi lại phía sau nhưng lại vấp vào cái bàn và ngã lăn xuống đất. Red khụy gối xuống trước mặt cô ấy và cười:
-Yên tâm đi, sẽ không đau đớn gì đâu. Nếu cô cứ tiếp tục vùng vẫy thì sẽ bị thương đấy.
-Không!!!
Tiếng “không” vừa dứt, máu đã bắn ra, không, không phải máu của cô gái kia mà là máu của Red. Trên tay Hương tự lúc nào đã có cầm một cây kéo. Là trên cái bàn kia có đựng dụng cụ may vá. Hương nhớ vậy nên lúc ngã quơ tay lên bàn và vô tình lấy được. Một vết thương kéo dài trên lòng ngực Red, vết thương sâu đến nổi ta có thể nhìn thấy thấu cả xương. Máu chảy ra dữ dội, thấm ướt hết cả lòng ngực của nữ sát thủ. Tuy nhiên bấy nhiêu đó chỉ đủ để đẩy Red lùi ra phía sau một tí, cô không hề tỏ ra đau đớn hay gì cả, mà vẫn là một gương mặt lạnh lùng không chút tình cảm. Akai đứng từ xa thấy vậy rất xót nhưng không dám xen vào. Nhưng không hiểu sao, Hương đột nhiên buông cây kéo và lấy tay che mắt. Cô là lên rất tội nghiệp:
-Đau…đau quá…mắt tôi…lại đau nữa rồi.
Akai thì thắc mắc không hiểu chuyện gì còn Red thì không. Hơn nữa, Red đã không còn cười với Hương, cô ấy bắt đầu vung con dao lên:
-Tên cô là gì?
-H..Hả!?…H..Hương! – Cô gái run rẩy trả lời và vẫn lấy tay che đôi mắt.
Dứt lời, con dao của Red đã cấm gọn vào bụng Hương và nhanh chóng được rút ra. Máu chảy ra còn dữ dội hơn vết thương của Red. Máu chảy lan ra khắp sàn nhà rất nhanh tạo thành vũng lớn. Hương ngồi đó, buông tay trên đôi mắt mà ôm bụng đau đớn. Còn Red thì không nói gì. Bây giờ Hương mới bắt đầu suy nghĩ về cái lí do mà mình phải chết hôm nay. Nhưng cơn đau đã làm đầu óc cô ấy tối lại. Tối như cái thế giới trong mắt cô ấy hiện giờ vậy. Càng suy nghĩ, càng mù tịt, nhưng rồi một suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu cô, một tia sáng duy nhất, không biết đó là gì nhưng có lẽ đó là điều hợp lí nhất. Cô ấy không còn sức để kêu la nữa, cô ấy đã im lặng như chết rồi. Red lại vung con dao, lần này là nhắm vào tim:
-Cứ đi đi, phần còn lại tôi sẽ lo – Red nói một câu đầy ẩn ý.
Hương nghe Red nói thế có lẻ hiểu được phần nào, cô im lặng và rồi cô mỉm cười. Cô ngước mặt lên cười thật tươi với Red nhưng thật ra hai hàng nước mắt của cô ấy đã lăn dài trên đôi má. Đôi mắt ấy long lanh trong nước mắt cứ như là một đôi mắt bình thường chứ không phải mù gì hết. Hương nhấp nháy môi bằng tất cả các sức lực còn lại:
- Nhờ cô…nhắn…lại…tôi không…trách…anh ấy.
Red có chút ngạc nhiên, tuy nhiên không thể rút con dao lại được nữa. Con dao của Red đã cấm vào tim Hương. Và rồi, cô ấy đã chết, thật nhẹ nhàng, đôi môi vẫn mỉm cười và bờ má vẫn còn ướt nước mắt. Red đứng yên lặng, suy ngẫm gì đó rồi quay lưng đi, nhìn về phía bầu trời đen tối ngoài kia cửa sổ và nghĩ thầm: “Hương à!?”. Xong cô lặng lẽ bước đi. Akai đến bên Red, cậu quay lại nhìn cô gái trẻ xấu số một lần cuối rồi cũng quay đi. Và rồi cả hai đã rời khỏi nơi đó. Trong đêm tối, các nhà xung quanh cũng đã bắt đầu tắt đèn, không ai để ý đến căn nhà của Hương đèn vẫn còn sáng và rằng người chủ nhà không còn có thể tắt nó đi được nữa.
Sau đó hai người quay trở lại nhà tên Thành để nhận tiền như đã thõa thuận. Khi cả hai bước vào nhà, tên Thành đã ngồi đó hơi ngà ngà say, hai tay hắn đang cặp kè hai cô em thật dễ thương. Thấy Red và Akai vào nhà hắn liền hỏi:
-Các người…là ai?
Hắn hỏi tỉnh táo, không giống đóng kịch chút nào. Trước sự ngỡ ngàng của Akai, hắn cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó. Hai cô gái trẻ kia thấy Red và Akai vận trang phục đen thì biết ngay đó là Sát Thủ nên hoảng sợ bỏ về. Red im lặng và như thể không thèm thắc mắc xem chuyện gì xảy ra. Cô chỉ nhìn hắn vậy thôi. Một vài cơn gió thổi vào căn nhà rộng lớn nhưng vắng vẻ tạo nên những tiếng hú rít làm người ta lạnh cả người. Như thể oan hồn của cô gái trẻ xấu số kia đang gào khóc. Đêm đã đến tự bao giờ rồi, những người khác có lẽ giờ đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn vỏn vẹn 3 người ở đây tiếp tục thức để giải quyết một chuyện gì đó mà chính những câu hỏi ngu ngơ của chàng trai trẻ đã làm nó rối hết cả lên:
-Các người là ai? Đến đây để làm gì?
-----Hết Chương II-----


P/s: Cảm ơn các bạn đã nhiệt tình ủng hộ chương I và chờ đợi chương II. Vì tuần vừa qua có sự cố nên đến giờ mới có chap mới, nhưng từ giờ mình sẽ cố gắng tăng nhanh tiến độ nên mong các bạn vẫn ủng hộ nha. Cảm ơn các bạn lần nữa. Trước mắt mình sẽ tranh thủ cuối tuần này ra Chương III luôn:KSV@03:Cảm ơn các bạn lần 3:KSV@12:Còn một điều, chương này hơi dài nên rất cảm ơn mọi người chịu khó đọc :)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Quay lại
Top Bottom