Phillip Viet
Tương tác
8

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Chào các bạn vì việc học của mình quá nhiều nên mình cũng không có nhiều thời gian Thì mỗi ngày mình sẽ đăng ít nhất là 1 bài văn thơ...
    T ô m ì c ủ a n g ư ờ i l ạ
    Tối hôm đó Sue cãi nhau với mẹ, rồi không mang gì theo cô đùng đùng ra khỏi nhà. Trong lúc đang lang thang trên đường phố, cô mới nhớ ra rằng mình chẳng có đồng bạc nào trong túi, thậm chí không có đủ mấy xu để gọi điện về nhà.
    Cùng lúc đó cô đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên ngào ngạt làm cô chợt cảm thấy đói ngấu. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền!
    Người bán mì thấy cô đứng tần ngần trước quầy hàng bèn hỏi: "Này cô bé, cô có muốn ăn một tô không?"
    "Nhưng... nhưng cháu không mang theo tiền..." - cô thẹn thùng trả lời.
    "Được rồi, tôi sẽ đãi cô - người bán nói - Vào đây, tôi nấu cho cô một tô mì".
    Mấy phút sau ông chủ quán bưng tới cho cô một tô mì bốc khói. Ngồi ăn được mấy miếng, Sue lại bật khóc.
    "Có chuyện gì vậy?" - ông ta hỏi.
    "Không có gì. Tại cháu cảm động quá!" - Sue vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.
    "Thậm chí một người không quen ngoài đường còn cho cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau khi cháu cự cãi đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm đến cháu, còn mẹ cháu... bả ác độc quá!" - cô bé nói với người bán mì...
    Nghe Sue nói, ông chủ quán thở dài:
    "Này cô bé, sao lại nghĩ như vậy? Hãy suy nghĩ lại đi. Tôi mới chỉ đãi cô có một tô mì mà cô đã cảm động như vậy. Còn mẹ cô đã nuôi cô từ khi cô còn nhỏ xíu, sao cô lại không biết ơn, mà lại còn dám cãi lời mẹ nữa?"
    Sue giật mình ngạc nhiên khi nghe điều đó.
    "Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của người lạ mà mình cảm thấy mang ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến mẹ, dù chỉ một chút, mà chỉ vì một chuyện nhỏ mình lại cự cãi với mẹ".
    Trên đường về cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô sẽ nói với mẹ: "Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết đó là lỗi của con, xin mẹ tha thứ cho con..."
    Khi bước lên thềm cửa, cô thấy mẹ đang mệt mỏi và lo lắng vì đã tìm kiếm cô khắp nơi. Nhìn thấy Sue, mẹ cô nói:
    "Sue, vào nhà đi con. Chắc con đói bụng lắm rồi phải không? Cơm nước mẹ nấu xong nãy giờ rồi, vào mà ăn ngay cho nóng..."
    Không thể kềm giữ được nữa, Sue òa khóc trong tay mẹ.

    -------------
    "Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ cảm kích những hành động nhỏ mà một số người chung quanh làm cho chúng ta, nhưng đối với những người thân thuộc, nhất là cha mẹ, chúng ta lại xem sự hy sinh của họ là sự đương nhiên..."
    Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta được tặng từ khi mới chào đời.
    Cha mẹ mong đợi chúng ta trả công nuôi dưỡng, nhưng ...
    Liệu có bao giờ chúng ta biết quý trọng sự hy sinh vô điều kiện này của cha mẹ chúng ta chưa?
    Vậy ngay từ bây giờ chúng ta hãy làm đi, hãy làm gì có thể để cha mẹ được vui và hạnh phúc.
    Sự hy sinh của cha mẹ lớn lao vô cùng, dù ta có đền đáp cả đời cũng không trả hết nỗi công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.
    Chung ta có làm gì cho cha mẹ cũng chưa là đủ nhé các bạn! hãy trân quý hạnh phúc khi còn có cha mẹ bên cạnh, đừng để mất mát rồi mới hối tiếc tại sao mình không làm điều này, điều kia cho cha mẹ.
    Sống ở đời mỗi người chỉ được sinh ra một lần thôi và hãy cốt sống sao cho trọn kiếp làm người để không hỗ thẹn với chính mình cũng như người thân và bạn bè của mình.
    YÊU LÀ CHO ĐI
    CHO ĐI LÀ CÒN MÃI
    Một vị ẩn sĩ kia đã từ lâu sống kham khổ trong sa mạc. Ông vốn là người có nhân đức, hiền lành, nhưng có chứng bịnh hay quên. Người ẩn sĩ tìm đến một nhà đạo sĩ khôn ngoan hơn để bàn hỏi về chứng bệnh hay quên của mình.
    Sau khi nghe lời khuyên bảo khôn ngoan, người ẩn sĩ sung sướng ra về. Nhưng khi về đến nhà thì đã quên hết tất cả những lời khôn ngoan ấy. Hôm sau, người ẩn sĩ lại tìm đến nhà đạo sĩ để nghe lại những lời khôn ngoan ấy. Dọc đường, người ẩn sĩ lại quên hết mọi sư. Cứ như thế, ngày này qua ngày khác, ông ta nghe rồi lại quên. Nản lòng thất vọng, ông quyết định không đến tìm gặp nhà đạo sĩ nữa.
    Một thời gian sau, tình cờ, người ẩn sĩ gặp nhà đạo sĩ. Nhà đạo sĩ ân cần hỏi thăm cho biết ông đã tiến đến đâu rồi. Người ẩn sĩ khiêm tốn thú nhận:
    - Thưa thầy, con lại quên tất cả những lời thầy khuyên. Con biết đã quấy rầy thầy quá nhiều rồi, nên con không dám làm phiền thầy nữa.
    Nhà đạo sĩ bảo:
    - Con hãy đi thắp đèn.
    Người ẩn sĩ đi thắp đèn rồi nhà đạo sĩ lại nói:
    - Con hãy đem những đèn khác đến đây, rồi thắp sáng lên từ ngọn thứ nhất kia.
    Người ẩn sĩ làm như lời nhà đạo sĩ khôn ngoan dạy. Nhà đạo sĩ hỏi ông:
    - Theo thiển nghĩ của con, ngọn đèn đầu tiên kia có bị mất hụt ánh sáng của nó chỉ vì đã thắp sáng những cái đèn khác không?
    - Thưa thầy không.
    Rồi nhà đạo sĩ hiền lành kết luận:
    - Cũng vậy, đối với thầy, không những chỉ mình con mà thôi, nhưng nếu tất cả dân làng này đến với thầy xin điều gì, thầy không phải mất mát thiệt thòi chi cả Vậy bất cứ khi nào con cần gì con hãy đến với thầy, đừng ái ngại chi hết.
    Yêu thương không phải là cho đi một cái gì. Nhưng là cho đi chính mình. Yêu thương là tận hiến, là quên mình để phục vụ người khác. Nhưng làm sao chúng ta có thể cho đi chính mình hay hiến thân phục vụ, nếu chúng ta vẫn còn nô lệ chính bản thân và lòng ích kỷ.
    Nếu chúng ta chỉ tìm kiếm những gì đem lại tiện nghi, dễ dãi cho bản thân, nếu chúng ta chỉ bận tâm tránh né những gì gây phiền toái cho ta, làm sao có thể nói được là chúng ta biết cho đi, biết hiến thân một cách chân thành.
    Tình thương đích thực không làm cho chúng ta trở nên nghèo nàn, hoặc bị thiếu hụt mất mát. Trái lại, nó càng làm cho chúng ta thêm phong phú và được tự do thật sự. Nếu chúng ta cho đi và mong nhận lại, chúng ta sẽ chẳng nhận được gì hết, và sẽ cảm thấy cay đắng, bất mãn trước những vô ơn bạc bẽo. Nhưng nếu chúng ta thành thực cho đi mà không mong được đền đáp, chúng ta sẽ nhận được tất cả, và càng cảm thấy bình an vui sướng khi không nhận được gì hết.
    ĐIỀU ĐÓ RỒI CŨNG QUA ĐI
    Vua Salomon trong Kinh Thánh được vang danh vì sự khôn ngoan, giầu có và các trước tác của mình. Ông lên làm vua vào khoảng 967 trước Công Nguyên. Quốc gia Do thái của ông, lúc đó, trải dài từ ven sông Euhrates trên miền Bắc, vùng Lưỡng Hà, xuống đến tận vùng cực Bắc của Ai Cập, phía Nam.)
    Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình...Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng để tìm thấy chiếc vòng đó. "
    Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy chắc phải có gì đặc biệt? "
    Nhà Vua đáp: "Nó có những sức mạnh diệu kỳ. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó, sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn, nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
    Bạn đọc bình luận:
    Mẫu truyện nhỏ nhưng rất đáng ngẫm nghĩ. Hiện giờ tôi rất buồn nhưng khi đọc xong tôi đã phần nào thư giãn.
    cảm ơn một câu chuyện ý nghĩa đến với tôi đúng vào hôm nay - Mệt mỏi và buồn bã lắm. Thấy bế tắc trước mọi chuyện. Cầu mong điều này sẽ chóng qua đi.
    Phải, niềm vui, nỗi buồn, tất cả rồi sẽ qua đi. Ta biết thế, để sống trọn vẹn hơn, từng phút, từng giây, cố gắng để không hối tiếc...
    Nhưng, cứ theo cách nghĩ đó thì trên đời này phải chăng không có cái gì gọi là trường tồn, vĩnh cửu ? Và sự hi sinh, và tình yêu, và lí tưởng... tất cả cũng chỉ là vô nghĩa, như một thoáng phù du ? Tôi không nghĩ thế. Tôi vẫn tin vào một điều gì đó để lại dấu ấn sâu nặng trong tâm hồn, một điều gì đó mãi mãi người ta nhớ đến. Tôi tin vào sự bất tử. Khoan nói đến những bậc anh hùng - ta chỉ nói về ngay chính ta thôi. Bạn có khẳng định chắc chắn với tôi rằng : một lời nói , một hành động làm bạn tổn thương sẽ không để lại chút dấu vết gì trong bạn? Bạn có tự cho mình cái "quyền" làm người khác đau lòng rồi sau đó tự biện minh rằng sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ mau chóng trôi qua và người ta sẽ không còn nhớ đến? Tôi đồng ý, quyền uy, vương giả chỉ là phù du, một ngày nào đó ta chỉ còn là cát bụi. Nhưng cát bụi cũng chứng tỏ sự hiện hữu , cát bụi cũng không che lấp được tất cả. Và tất nhiên bạn cũng biết rằng, ngày mai của bạn là kết quả của hôm nay...
    Biết thế, nhưng mỗi lúc buồn, tôi vẫn hay tự an ủi mình : điều ấy rồi sẽ qua đi. Và tôi xin giữ lại những niềm vui, tôi giữ lại niềm tin trong cõi đời này có cả sự bất tử và phù du...
    Tôi cũng như anh, tôi thật sự rất bế tắc. tình yêu, sự nghiệp, công danh của tôi, mọi thứ dường như đã đạt được, đã nắm được trong tay nhưng bây giờ lại vụt mất tất cả. theo bạn tôi phải làm sao? có nên ngồi chờ " điều đó rồi cũng qua đi" hay phải đứng lên để làm lại từ đầu?
    Khi đọc câu chuyện này. Tôi chợt nhớ đến 1 ng bạn, 1 ng bạn cho tôi những lời khuyên đúng lúc. Ng bạn ấy đã kể cho tôi nghe câu chuyện này. Câu chuyện khi ấy đã đem đến cho tôi 1 cảm xúc kỳ lạ. Và ngày hôm nay đây, tôi lại kể câu chuyện này cho 1 ng bạn khác của tôi, một ng bạn mà tôi rất mực yêu quý. Chính ý nghĩa sâu sắc của câu chuyện này đã phần nào giúp bạn tôi nhận ra rằng mọi nỗi đau mà mình đang phải chịu đựng rồi cũng qua đi. Cám ơn câu chuyện đầy ý nghĩa đã giúp bạn tôi có thêm động lực lúc vượt qua căn bệnh hiểm nghèo. Cám ơn rất nhìêu .
    Đúng như thế, tất cả mọi danh vọng, chức tước, giàu sang, địa vị rồi sẽ qua đi. Nguyên nhân đau khổ mà chúng ta thường gặp là do chúng ta không thấy tính chất tạm bợ và mong manh của cuộc sống. Chính vì thế đức Phật đã từng dạy cho các môn đồ rằng hãy quán chiếu năm điều thường xuyên trong đời thường là:
    1. Tất cả ai rồi cũng phải già
    2. Tất cả ai rồi cũng phải bệnh
    3. Tất cả ai rồi cũng phải chết
    4. Những gì yêu thương, nắm giữ giữa cuộc đời ra đi phải để lại tất cả.
    5. Lúc chết chỉ đem theo cái tội và cái phước.
    Do đó, bạn cũng như tôi phải quán niệm năm điều này thì lúc gặp những thăng trầm, mất mát trong cuộc sống chúng ta sẽ rất tự tại và thản nhiên bởi vì bản chất của đời người là như thế bạn nhé.
    PHÚ ÔNG VÀ CÂU CHUYỆN VỀ HẠNH PHÚC
    Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc.
    ***
    Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.
    Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.
    Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: "Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài".
    Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: "Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi".
    Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: "Tốt quá rồi!". Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: "Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?" – "Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!".
    Lúc này, vị Đại sư cười và nói: "Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?".
    Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm chí nhìn mà không thấy nó?
    Vận Mệnh Nằm Trong Tay Mình
    Một người không rõ về vận mệnh, đem thắc mắc của mình đi bái kiến một vị thiền sư :
    - Thầy nói xem trên đời này có vận mệnh không ?
    - Có .
    - Nhưng , vận mệnh của con ở đâu ?
    Vị thiền sư kêu anh ta xoè tay trái ra , chỉ anh ta xem và nói :
    - Con thấy rõ chưa ? Đường này là đường tình cảm , đường này gọi là đường sự nghiệp , còn đường kia là đường sinh mệnh.
    Sau đó , vị thiền sư kêu anh ta từ từ nắm tay lại , nắm thật chặt.
    Thiền sư hỏi :
    - Con nói xem , những đường đó nằm ở đâu rồi
    Anh ta mơ hồ bảo :
    - Trong tay con này .
    - Con hiểu vận mệnh của con ở đâu rồi chứ ?
    Anh ta mỉm cười nhận ra , thì ra vận mệnh nằm trong tay mình .
    Everybody has to learn,everyone has sad memories,whether the difficulties can be overcome and l will always succeed in life
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top