- Tham gia
- 16/6/2015
- Bài viết
- 114
Chương 10 : Hành động
Cơn gió thổi nhẹ nhàng và thổi lên khuôn mặt Tuấn, một cảm xúc khó tả, lòng càng lúc càng nặng trĩu . Đôi mắt buồn và lo lắng quan sát lên vẻ mặt điềm tĩnh đang nhắm hờ mắt của Mạnh Kiệt, có lẽ những gì anh nên nói và đã nói thì không còn lời lẽ nào nữa. Tiếng sóng nước lăn tăn trên mặt hồ và tiếng lá cây cọ sát vào nhau, Tuấn lòng nóng như lửa đốt khác với sự thản nhiên lạnh lùng của Mạnh Kiệt và mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau Mạnh Kiệt đột ngột lên tiếng, anh vẽ ra một kế hoạch tỉ mỉ và cần phải đề phòng, ngoài ra việc một cô gái dự tính giết người là điều không thể, nhưng cũng không nên chủ quan, còn một việc nữa Mạnh Kiệt nhất định làm rõ thân phận ai mới là Ngọc Ánh, anh muốn trái tim mình mách bảo chứ không muốn lời nói của người khác châm vào .
Buổi tối thật yên bình dể chịu, ly sữa nóng bóc hơi nghi ngút phả vào khuôn mặt suy tư của Ngọc Tuyết, không hiểu sao mình lại có một cái cảm giác vô cùng kỳ lạ khi gặp Mạnh Kiệt, cô nhớ lần đầu gặp anh, đôi mắt và cả khuôn mặt anh rất hiền từ và khi tiếp xúc với anh, cô linh cảm như đã gặp anh ở đâu đó lâu lắm rồi, nhất là giọng nói nó trầm trầm dễ nghe, càng nghĩ đến anh tim cô đột ngột đập nhanh hơn với nhịp tim bình thường, có lẽ cô đã yêu anh mất rồi. Giờ đây khi đối mặt với anh, Ngọc Tuyết phấn khởi và có đôi lúc lúng túng, giống như mình đang yêu, Mạnh Kiệt rót rượu vào ly của Ngọc Tuyết, màu đỏ đậm của nó toát lên mùi hương men ngọt ngọt và đắng làm cho anh ngất ngây nhưng vẫn không quên mình đang đối mặt với một người phụ nữ là tốt hay là xấu thì đêm nay anh sẽ làm rõ.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán và ánh đèn mờ mờ làm cho Ngọc Tuyết thỉnh thoảng nhìn anh, đôi mắt anh vô tình chạm vào đôi mắt cô, hai người nhìn nhau rồi cười nhẹ.
Đôi mắt Ngọc Tuyết càng lờ đờ hơn, nhưng không say, Mạnh Kiệt có chút hối hận khi chọn loại nhẹ, hai người trò chuyện về công việc và chuyển sang đề tài tình yêu, đến lúc này chợt Ngọc Tuyết muốn thổ lộ lòng mình nhưng cô không biết mình nên bắt đầu từ đâu đành im lặng.
Anh hỏi về gia đình, hỏi về cuộc sống và cả tuổi thơ cô thế nào . Ngọc Tuyết cười rồ lên chen lấn giai điệu êm đềm của dòng nhạc, cô lắc đầu không muốn kể, không lẽ cô nói từ nhỏ cô sống chung với mụ phù thủy hôi hám luôn sai khiến cô làm bất cứ thứ gì có lợi cho bà ta, kể cả giết người, nhưng đến giờ bà ta vẫn chưa tìm ra " thiên sứ" đấy thôi, đôi tay cô nhuộm máu không biết bao nhiêu người vô tội, cô cảm thấy bản thân mình không còn là một con người nữa nó là một con quỷ gớm giếc, mỗi sáng thức dậy soi gương , thấy khuôn mặt mình ở trong đó cô thoáng chút buồn bực người đó không phải là mình mà là một con người khác, nhiệm vụ lần này là lần cuối cùng cô quyết định sẽ chấm dứt mối quan hệ với bà ta, cô muốn sống như một người bình thường, không muốn đội lốt nữa. Đưa ly rượu lên môi cô nóc hết nhìn anh với những giọt nước mắt, cô ghét cái tuổi thơ kinh dị và đau đớn, đột nhiên càng nghĩ về bản thân thì những giọt nước mắt càng nhiều.
Mạnh Kiệt hơi nheo mắt đưa khăn giấy cho cô, trong lòng anh không rõ cô ta khóc thật hay là dùng nước mắt cá xấu. Nhưng anh không hiểu rằng người phụ nữ trước mặt anh đang khóc thật tâm với chính bản thân mình. Ngọc Tuyết vội vàng lấy lại tâm trạng cười nhè nhẹ chợt anh cảm thấy cô không giống như lời Tuấn kể, cô ta rất yếu đuối và hay có chút gì đó âu sầu , anh nhận ra bởi trong ánh mắt của cô nó đã nói lên điều đó.
Có vẻ như mọi câu hỏi của anh không có câu trả lời nào xứng đáng , anh trầm mặc nhìn Ngọc Tuyết mà trong lòng cứ nghĩ cô là Ngọc Ánh.
- kết quả sao rồi, cô ta có nói gì liên quan đến em gái tôi không?
- ...
Tuấn thất vọng ,nhìn lên bầu trời, ngày mai anh sẽ tìm em gái và bảo vệ cô, nhưng với cái hình hài thế này thì có thể làm gì được, chỉ có một người mới có thể giúp anh. Tuấn nhờ Mạnh Kiệt làm vệ sĩ cho em gái anh, chỉ có cách đó mới bảo vệ được , Mạnh Kiệt miễn cưỡng chấp nhận, nhưng không muốn công việc bị xáo trộn nên anh đã sắp xếp thời gian hợp lý.
- cái gì, anh muốn làm vệ sĩ cho em gái tôi ? - Sĩ Hân ngạc nhiên nhìn sang em gái mình.
- vâng !
- Lý do !
- Nghe nói có người muốn giết em trai anh và muốn chiếm luôn công ty anh, tôi không biết ai là người tiếp theo hắn ra tay, và hắn có tha cho gia đình anh không thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ một cô gái cần được bảo vệ đó là em gái anh - Mạnh Kiệt ngập ngừng giây lát anh nói lưỡi muốn dính chặt vào hàm cố gắng nói tiếp - anh trả cho tôi bao nhiêu cũng được, miễn là có tiền !.
Sĩ Hân đi vòng quanh nhìn cơ thể cường tráng, khuôn mặt điển trai, tướng đứng rất giống một người quý phái, nhưng ăn mặc thì lôi thôi, và đầu tóc có phần hơi rối.
- tôi có nên tin anh không đây !
- nếu anh không tin có thể ra chợ hỏi bà bán thịt tên Cương Lĩnh thì biết ! - mặt anh hơi đỏ vì nói dối , nhưng nói thế thì không đủ thuyết phục anh chêm thêm vài câu cho có mắm có muối mới thấm và đậm đà. - ba tôi bóc vác thủy hải sản ở chợ đầu mối rất xa, còn mẹ tôi thì bán thịt ở chợ, ba tôi một lần làm hỏng tàu cá nhà người ta nên phải đền bù, mà tài sản trong nhà không có bao nhiêu , trong nhà đông anh em nên tôi bỏ học đi làm trả nợ cho người ta không công gần cả năm trời để đền tiền thuyền, nay trả nợ xong tôi nghe một người bạn nói ở công ty anh bị phá sản và em trai anh bị giết nhưng không thành, nên tôi vào đây để thử sức.
Sĩ Hân trầm ngâm một lúc, nhìn Mạnh Kiệt có vẻ nhu hòa và cách anh kể chuyện về gia đình và cuộc sống có phần xúc động và thật thà , câu chuyện có tính rogic cao nên gật đầu đồng ý.
- nhưng em thấy thế mất tự do lắm ! - Linh Linh phản đối
- em nhìn thằng ba nằm trong viện đi, vì không có vệ sĩ nên mới thế - Sĩ Hân cố gắng giải thích.
- em đi đâu anh ta cũng theo ư, kể cả lúc ngủ cũng phải canh chừng à ? - cô nhíu mày nhìn Mạnh Kiệt.
- em yên tâm anh sẽ cho người lắp camera, anh ta sẽ ngủ ở phòng khách , có vẻ không muốn hại em đâu, anh ta cần tiền nữa mà, dại gì mà làm chuyện không nên như thế !
- thế thì em yên tâm !
Tuấn đứng bên cạnh mừng khôn xiết nhìn Mạnh Kiệt
- không ngờ anh có tài thuyết phục ghê gớm, vì thế mới lãnh đạo hàng nghìn nhân viên, thật đáng nể và học hỏi!
- tôi không có tài, vì nó nằm trong khả năng của tôi!
- hả.. khả năng gì ? Mạnh Kiệt quên mất anh đang ở trong phòng cùng Sĩ Hân và em gái anh ta, thẹn lời chữa lại.
- có nghĩa khả năng của tôi rất nhạy khi nhìn người !
- thế thì càng tốt, mong anh đừng làm tôi thất vọng, hợp đồng là ba tháng thử việc, nếu tôi thấy tốt sẽ cho anh tiếp tục công việc, còn về tiền lương tôi không hẹp hòi đâu, anh cứ yên tâm.
Tuấn đứng bên thè lưỡi nhìn anh trai mình.
Cả hai đi ngang bằng nhau Tuấn chợt hỏi :
- anh thấy em gái tôi thế nào !
- đẹp !
- Chỉ có đẹp thôi sao, còn gì nữa không?
- ...
Linh Linh đứng trên cao nhìn anh chàng vệ sĩ điển trai đó, khóe miệng cô cười toe toét.
Cơn gió thổi nhẹ nhàng và thổi lên khuôn mặt Tuấn, một cảm xúc khó tả, lòng càng lúc càng nặng trĩu . Đôi mắt buồn và lo lắng quan sát lên vẻ mặt điềm tĩnh đang nhắm hờ mắt của Mạnh Kiệt, có lẽ những gì anh nên nói và đã nói thì không còn lời lẽ nào nữa. Tiếng sóng nước lăn tăn trên mặt hồ và tiếng lá cây cọ sát vào nhau, Tuấn lòng nóng như lửa đốt khác với sự thản nhiên lạnh lùng của Mạnh Kiệt và mọi thứ xung quanh.
Một lúc sau Mạnh Kiệt đột ngột lên tiếng, anh vẽ ra một kế hoạch tỉ mỉ và cần phải đề phòng, ngoài ra việc một cô gái dự tính giết người là điều không thể, nhưng cũng không nên chủ quan, còn một việc nữa Mạnh Kiệt nhất định làm rõ thân phận ai mới là Ngọc Ánh, anh muốn trái tim mình mách bảo chứ không muốn lời nói của người khác châm vào .
Buổi tối thật yên bình dể chịu, ly sữa nóng bóc hơi nghi ngút phả vào khuôn mặt suy tư của Ngọc Tuyết, không hiểu sao mình lại có một cái cảm giác vô cùng kỳ lạ khi gặp Mạnh Kiệt, cô nhớ lần đầu gặp anh, đôi mắt và cả khuôn mặt anh rất hiền từ và khi tiếp xúc với anh, cô linh cảm như đã gặp anh ở đâu đó lâu lắm rồi, nhất là giọng nói nó trầm trầm dễ nghe, càng nghĩ đến anh tim cô đột ngột đập nhanh hơn với nhịp tim bình thường, có lẽ cô đã yêu anh mất rồi. Giờ đây khi đối mặt với anh, Ngọc Tuyết phấn khởi và có đôi lúc lúng túng, giống như mình đang yêu, Mạnh Kiệt rót rượu vào ly của Ngọc Tuyết, màu đỏ đậm của nó toát lên mùi hương men ngọt ngọt và đắng làm cho anh ngất ngây nhưng vẫn không quên mình đang đối mặt với một người phụ nữ là tốt hay là xấu thì đêm nay anh sẽ làm rõ.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán và ánh đèn mờ mờ làm cho Ngọc Tuyết thỉnh thoảng nhìn anh, đôi mắt anh vô tình chạm vào đôi mắt cô, hai người nhìn nhau rồi cười nhẹ.
Đôi mắt Ngọc Tuyết càng lờ đờ hơn, nhưng không say, Mạnh Kiệt có chút hối hận khi chọn loại nhẹ, hai người trò chuyện về công việc và chuyển sang đề tài tình yêu, đến lúc này chợt Ngọc Tuyết muốn thổ lộ lòng mình nhưng cô không biết mình nên bắt đầu từ đâu đành im lặng.
Anh hỏi về gia đình, hỏi về cuộc sống và cả tuổi thơ cô thế nào . Ngọc Tuyết cười rồ lên chen lấn giai điệu êm đềm của dòng nhạc, cô lắc đầu không muốn kể, không lẽ cô nói từ nhỏ cô sống chung với mụ phù thủy hôi hám luôn sai khiến cô làm bất cứ thứ gì có lợi cho bà ta, kể cả giết người, nhưng đến giờ bà ta vẫn chưa tìm ra " thiên sứ" đấy thôi, đôi tay cô nhuộm máu không biết bao nhiêu người vô tội, cô cảm thấy bản thân mình không còn là một con người nữa nó là một con quỷ gớm giếc, mỗi sáng thức dậy soi gương , thấy khuôn mặt mình ở trong đó cô thoáng chút buồn bực người đó không phải là mình mà là một con người khác, nhiệm vụ lần này là lần cuối cùng cô quyết định sẽ chấm dứt mối quan hệ với bà ta, cô muốn sống như một người bình thường, không muốn đội lốt nữa. Đưa ly rượu lên môi cô nóc hết nhìn anh với những giọt nước mắt, cô ghét cái tuổi thơ kinh dị và đau đớn, đột nhiên càng nghĩ về bản thân thì những giọt nước mắt càng nhiều.
Mạnh Kiệt hơi nheo mắt đưa khăn giấy cho cô, trong lòng anh không rõ cô ta khóc thật hay là dùng nước mắt cá xấu. Nhưng anh không hiểu rằng người phụ nữ trước mặt anh đang khóc thật tâm với chính bản thân mình. Ngọc Tuyết vội vàng lấy lại tâm trạng cười nhè nhẹ chợt anh cảm thấy cô không giống như lời Tuấn kể, cô ta rất yếu đuối và hay có chút gì đó âu sầu , anh nhận ra bởi trong ánh mắt của cô nó đã nói lên điều đó.
Có vẻ như mọi câu hỏi của anh không có câu trả lời nào xứng đáng , anh trầm mặc nhìn Ngọc Tuyết mà trong lòng cứ nghĩ cô là Ngọc Ánh.
- kết quả sao rồi, cô ta có nói gì liên quan đến em gái tôi không?
- ...
Tuấn thất vọng ,nhìn lên bầu trời, ngày mai anh sẽ tìm em gái và bảo vệ cô, nhưng với cái hình hài thế này thì có thể làm gì được, chỉ có một người mới có thể giúp anh. Tuấn nhờ Mạnh Kiệt làm vệ sĩ cho em gái anh, chỉ có cách đó mới bảo vệ được , Mạnh Kiệt miễn cưỡng chấp nhận, nhưng không muốn công việc bị xáo trộn nên anh đã sắp xếp thời gian hợp lý.
- cái gì, anh muốn làm vệ sĩ cho em gái tôi ? - Sĩ Hân ngạc nhiên nhìn sang em gái mình.
- vâng !
- Lý do !
- Nghe nói có người muốn giết em trai anh và muốn chiếm luôn công ty anh, tôi không biết ai là người tiếp theo hắn ra tay, và hắn có tha cho gia đình anh không thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ một cô gái cần được bảo vệ đó là em gái anh - Mạnh Kiệt ngập ngừng giây lát anh nói lưỡi muốn dính chặt vào hàm cố gắng nói tiếp - anh trả cho tôi bao nhiêu cũng được, miễn là có tiền !.
Sĩ Hân đi vòng quanh nhìn cơ thể cường tráng, khuôn mặt điển trai, tướng đứng rất giống một người quý phái, nhưng ăn mặc thì lôi thôi, và đầu tóc có phần hơi rối.
- tôi có nên tin anh không đây !
- nếu anh không tin có thể ra chợ hỏi bà bán thịt tên Cương Lĩnh thì biết ! - mặt anh hơi đỏ vì nói dối , nhưng nói thế thì không đủ thuyết phục anh chêm thêm vài câu cho có mắm có muối mới thấm và đậm đà. - ba tôi bóc vác thủy hải sản ở chợ đầu mối rất xa, còn mẹ tôi thì bán thịt ở chợ, ba tôi một lần làm hỏng tàu cá nhà người ta nên phải đền bù, mà tài sản trong nhà không có bao nhiêu , trong nhà đông anh em nên tôi bỏ học đi làm trả nợ cho người ta không công gần cả năm trời để đền tiền thuyền, nay trả nợ xong tôi nghe một người bạn nói ở công ty anh bị phá sản và em trai anh bị giết nhưng không thành, nên tôi vào đây để thử sức.
Sĩ Hân trầm ngâm một lúc, nhìn Mạnh Kiệt có vẻ nhu hòa và cách anh kể chuyện về gia đình và cuộc sống có phần xúc động và thật thà , câu chuyện có tính rogic cao nên gật đầu đồng ý.
- nhưng em thấy thế mất tự do lắm ! - Linh Linh phản đối
- em nhìn thằng ba nằm trong viện đi, vì không có vệ sĩ nên mới thế - Sĩ Hân cố gắng giải thích.
- em đi đâu anh ta cũng theo ư, kể cả lúc ngủ cũng phải canh chừng à ? - cô nhíu mày nhìn Mạnh Kiệt.
- em yên tâm anh sẽ cho người lắp camera, anh ta sẽ ngủ ở phòng khách , có vẻ không muốn hại em đâu, anh ta cần tiền nữa mà, dại gì mà làm chuyện không nên như thế !
- thế thì em yên tâm !
Tuấn đứng bên cạnh mừng khôn xiết nhìn Mạnh Kiệt
- không ngờ anh có tài thuyết phục ghê gớm, vì thế mới lãnh đạo hàng nghìn nhân viên, thật đáng nể và học hỏi!
- tôi không có tài, vì nó nằm trong khả năng của tôi!
- hả.. khả năng gì ? Mạnh Kiệt quên mất anh đang ở trong phòng cùng Sĩ Hân và em gái anh ta, thẹn lời chữa lại.
- có nghĩa khả năng của tôi rất nhạy khi nhìn người !
- thế thì càng tốt, mong anh đừng làm tôi thất vọng, hợp đồng là ba tháng thử việc, nếu tôi thấy tốt sẽ cho anh tiếp tục công việc, còn về tiền lương tôi không hẹp hòi đâu, anh cứ yên tâm.
Tuấn đứng bên thè lưỡi nhìn anh trai mình.
Cả hai đi ngang bằng nhau Tuấn chợt hỏi :
- anh thấy em gái tôi thế nào !
- đẹp !
- Chỉ có đẹp thôi sao, còn gì nữa không?
- ...
Linh Linh đứng trên cao nhìn anh chàng vệ sĩ điển trai đó, khóe miệng cô cười toe toét.