Nó tung ta tung tăng nhảy chân sáo ra bãi đậu xe, nếu trừ vụ bực mình hồi sáng ra thì ngày hôm nay là 1 ngày tương đối may mắn với nó! Vừa thoát được phiên "lên thớt dò bài" lại được con bạn bàn dưới cống nạp cây kẹo mút mới mua!
Lạch cạch đạp xe đạp trên đường nó cao hứng cất vài câu hát! Mọi người đi qua đều nhìn nó trong đầu tự nhủ "nó hát hay đọc văn tế vậy trời!"
Cũng lúc đó! Tại 1 góc khuất ẩm thấp-nơi tác chiến của những tên nghiện, 1 đám đầu xanh đầu đỏ đang nhấp nhổm, nhìn bọn chúng ko khác gì đang làm 1 việc vô cùng đen tối.
-Đại ca! Có phải con nhỏ đi xe đạp đỏ, mắt hình trái...nho ko?
-Chính xác!
Thằng Cường sẹo vội bỏ điện thoại qua 1 bên.
-Tụi bay! Là con này! Căng dây!
Chiếc dây thừng to lù được căng ngay trước bánh xe của 1 con nhỏ chân dài, mắt to, mặt mũi vênh váo! Ko ai khác! Chính là chị Thu nhà ta! Quá mải mê cho những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu nó té nhào về trước, đè bẹp cái...xe!
-Ha ha! Cô em xinh tươi đi đâu thế này!-Nhìn cái mặt "bùng nhùng" như cái bánh dày của nó lúc này mà thằng Cường sẹo vẫn còn có thể thốt ra những lời vàng ngọc ấy thì quả sức chịu đựng của nó đã có 1 level nhất định!
-Tụi bay muốn gì?-Nó bật dậy hỏi mà như muốn gào rú vào mặt đám nhóc tội nghiệp.
-Ha ha! Ớ há há há!-Nó cũng phải dựng tóc gáy khi nghe thấy điệu cười lơ lớ ...giọng cười của nó! Nếu tình hình cho phép có lẽ nó sẽ nhảy chồm ôm vai bá cổ con người có lí tưởng giống nó đến vậy!Nhưng sự thật thì..........
******************************************
Hắn đứng ngoài nép kẹp vào 1 góc, tay cầm lăm lăm cái điện thoại chỉ cần thằng Cường sẹo nhá 1 phát là hắn sẵn sàng phóng vô tác nghiệp "anh hùng". Nhưng đi qua đi lại đến mòn cả dép, mỏi cả cổ mà vẫn ko có tí tin mật báo gì từ chiến trận truyền ra, quá tò mò hắn lén lút tiến lại chỗ bọn Cường sẹo mai phục. Vừa mới thò mặt vô hắn đã thấy ngay trước mắt cảnh đám đàn em bị "hành xác 1 cách dã man", nói chung là chẳng thằng nào có tư thế nằm đẹp mắt cả .Đứa gập đầu, đứa gập chân, có đứa còn gập cả cổ!....
-Đại ca! Cứu...em!-Nó ngước mắt theo cánh tay yếu ớt có với tới chút hi vọng cuối của thằng Cường sẹo khi đang ngan ngoãn nằm gọn dưới chân nó! Và kia! 1 thằng mắt tròn vo nhìn nó ko chớp mắt!
-Thì ra mày là đầu xỏ! Ha ha ha! Ở địa bàn của tao mf dám kiếm chuyện à! Ko cho mày gặp tổ tiên tao quyết ko về!
Nó hất thằng Cường sẹo qua 1 bên rồi phóng xe đạp điên cuồng dí theo 1 thằng mặt xanh hơn tàu lá chuối đáng "đánh đu" trên chiếc mô tô phân phối cao. Công nhận sức lực của nó cũng thuộc loại "trâu bò cao cấp", đi xe đạp mà dí xe máy chạy tít thò lò! Hắn vừa rịn ga vừa ngoái cổ lại đề phòng cánh tay dài thòng lòng của nó túm được.
Cuộc dượt đuổi đi đến đâu dân tình xôn xao đến đó, có người còn dự định môi giới nó thành vận động viên đua xe đia hình, có khi lại mang vinh quang về cho châu lục cũng nên!
Khi nhìn thấy khuôn mặt khắc chữ "sát" của nó hắn mất hết cả bình tĩnh, hắn phóng xe vào trường lúc nào ko hay. Rồi như bản năng tự sinh tồn trỗi dậy hắn phóng như tàu hỏa lên lầu! nó dí theo mồm cứ quang quác lên làm hắn càng có thêm động lực để chạy thẳng lên..sân thượng.
Hắn chậy qua cánh cổng sinh tồn, vơ vội tất cả những thứ có thể dùng để chèn, chặn, chốt ở trên đó! Chưa kịp thở phào về sự thông minh bất thình lình của mình thì cánh cửa mà hắn tốn bao công "níu kéo" long chốt dập cái"rầm" xuống đất!Nó tiến thẳng lại chỗ hắn, nhiệt độ máu sôi đủ để nung chảy vài chục tấn gàn!
-Hơ hơ! Bạn gì ơi! Có gì ngồi lại thương lượng!-Chân tay hắn run bần bật lùi theo từng bước tiến của nó! Nó vẫn ko nói gì! NHếch mép cười 1 cái đểu giả nhưng chân vẫn "bước đều bước".
_Có gì nói chuyện đã!-Giọng hắn bây giờ na ná giống giọng 1 con gà mái đang ôm lũ con gân cổ đuổi 1 con quạ đen độc ác!
-cơ hội đã hết! Mày năm lần bảy lượt h.ãm hại tao! Tao có thể tha nhưng trời đất thì ko thể dung thứ!
-Bạn.............!-Hắn im thinh khi phát hiện tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của mình đã vang vào thanh lan can phía sau. Hắn đưa ánh mắt mang tên "con biết lỗi rồi, lần sau con ko như thế nữa" đến nó nhưng nó tiến ngày càng gần hắn! Mọi võ vẽ từ nhỏ hắn được truyền thù mọc cánh bay tháo thân để lại mình hắn vẫn đứng run bần bật.
Mặt hắn từ màu đỏ do chạy bộ 1 dãy cầu thang chuyển dần qua trắng bệch và lúc này là sợ đến tím tái. Nó gần quá rồi, gần đến nỗi chỉ cần 1 cái hắc xì của nó cũng đủ để hắn lộn nhào xuống đất. Mồ hôi hắn vã ra tứa lưa nhuộm kín khuôn mặt, nhiệt độ cơ thể hắn giờ cũng ngang ngửa với nhiệt độ máu sôi của nó! Theo sinh vật học cho thấy, khi mồ hôi tiết ra ko đủ để giảm nhiệt cho cơ thể giảm nhiệt thì khi đó cơ thể sẽ tự động tiết ra 1 số chất lỏng làm thay nhiệm vụ đó.(Đừng hỏi thuyết gì! Hiện giờ khoa học vẫn chưa đặt tên được!)
Nó đơ người lắng nghe dòng suối nhỏ róc rách luồn qua ...ống quần hắn!
Mặt hắn lại bắt đầu biến sắc, từ tím tái chuyển qua trắng bệch và hiện tại đang mang màu đỏ chét của mặt trời!
-Ha ha ha! Hí Hí hí! Hố hố hố!-Nó ôm bụng cười lăn lộn khắp sân thượng. Với bản tính thương người trời phú nó chỉ định dọa cho hắn nôm ra mật rồi đánh cho như tử là tha thôi chứ ko hề có ý định "sát sinh" bao giờ. Đâu ai ngờ công tử nhà ta tim yếu bẩm sinh, chưa dộng chân động tay đã "dấm đài' lênh láng cả 1 vùng. Nó quên luôn thùhận mà ôm bụng giải tỏa cơn cười trước đã.
Hắn vẫn bất động! Cái mặt hắn lúc này hiện nguyên dòng chữ" ai nhéo tôi dùm cái!". Vâng! Nhưng đây là thật, ko phải mơ, con người đang lăn lộn trước mặt hắn là thật và cái quần đang trong tình trạng ướt sũng cũng là thật! Hắn luống cuống tụm quần chạy 1 mạch xuống cầu xe, vặn khóa, bấm số và phóng đi ngang với vận tốc ánh sáng.Lại 1 lần nữa cả thành phố loạn cả lên, theo 1 số nguồn tin đáng tin cậy cho thấy thì hắn đang thẳng tiến đến con sông Sài Gòn! Và kia
! Cái ánh mắt gay gắt của trưa SG dội xuống mặt sông càng làm cho con người ta chói mắt! Kim chỉ vận tốc củae xe vẫn dao động qua lại con số 160 km/h! Khuôn mặt 1 thằng con trai ko màng tới sống chết càng ngày càng tím rịm....
Cuộc đời hắn sẽ ra sao?????????????????????????????????