Vì ta nhớ nhau

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Hà Nội vào đông đẹp lạ lùng, lá trên cây như ngủ vùi dưới bầu trời màu xám bạc. Thỉnh thoảng, những cơn mưa nhẹ vội đến rồi vội đi. Con người dường như cũng chậm lại, để tận hưởng cho bằng hết cái gió trở lạnh, gió hát qua tai, gió luồn qua kẽ tay như người nghệ sĩ gảy lên khúc đàn mơ ảo...


Cái lạnh cứ rón rén như gái mới về nhà chồng, chẳng dám bước chân ra khỏi ngõ. Sương sớm giăng giăng mong manh trên mặt hồ, mơ màng chờ cái nắng lẻ loi. Bầu trời vắng mây, những cơn gió se sắt, chia vào lòng người những nỗi buồn man mác.

Đông về mang giá lạnh buông tràn trên phố, khi mưa rơi buốt từng ngọn cỏ và mặt đường ướt lạnh dưới chân. Mùa đông trầm lắng của Hà Nội giống như một thứ hương thầm, ai vội vàng, nông nổi chẳng thể cảm nhận được, mà cần lắng lòng đối diện, đằm mình thực sự với không gian Hà Nội mới thấy, mới cảm được những điều thầm kín sẽ làm thành vấn vương khi xa…


article-1258041-08b5e9a4000005dc-972-964x621-1.jpg


Và một trong những điều ám ảnh làm nên nỗi nhớ Hà Nội là không gian về đêm của những ngày đông mang nhiều trăn trở day dứt, xót thương theo từng tiếng rao đêm bánh khúc, lạc lõng trong đêm nỗi cô đơn run rẩy của ông lão mù tẩm quất lâu lâu lại kêu lên một tiếng “Quất ơ…”. Hình như ánh đèn đường vàng vọt hơn và hàng cây quạnh hiu trầm lặng hơn sau những tiếng rao.

Liệu những con đường quen, những hàng cây quạnh hiu nơi phố cũ có còn nhớ chăng những mùa đông xưa ấy? Ta chân trần thủy chung và lặng lẽ, men theo thời gian, qua mưa nắng tháng năm tìm em nơi những mùa đông lạnh, trái tim yêu thương mong một ngày hòa nhịp mà thắp bừng lên chồi nụ mùa xuân cho một cuộc tình…Da diết nhớ, bồn chồn mong… khắc khoải gọi thầm, ngỡ hạnh phúc về bình yên trong hơi thở mùa bàng bạc một khúc tình mênh mang phố…


article-1258041-08b5e9a4000005dc-972-964x621-2.jpg


Những đêm mùa đông Hà Nội mưa lạnh và dài lê thê, nhớ nhung giăng mắc như tơ trời, đêm phập phồng, cay nồng nỗi nhớ dọc ngang những đường nét, những góc phố im lìm trong đêm. Nỗi nhớ lung linh ký ức trên mỗi lối công viên ngày chủ nhật, nụ cười em lí lắc nép vào vai anh, ta bên nhau bình yên, tưởng chừng như thời gian đang ngừng lại... Phố chuếnh choáng men tình, phố sột soạt khúc khích trên bờ môi em... Phố luênh loang mưa tràn ký ức...

Đông về, chiều rơi tụt xuống, dòng người vội vã hơn trên phố, chưa tối mà một màu đen nhèm nhẹp đã bủa vây phố, khói lam chiều của núi cũng như lạc vào trong phố vi vu lãng đãng.

Có ai kìa? đứng nép bên khung cửa sổ ngóng người phương xa, đôi mắt thâm buồn bàn tay nắm chặt gói mùa đông lại.

Mặt hồ vắng, gió đi hoang, cành khô khẳng khiu, hoa khép lại đợi chờ. Mùa đông đến muộn nhưng không chậm… vì ta nhớ nhau …

Theo Lao động thủ đô
 
×
Quay lại
Top