Uốn cong giọt nắng, vắt khô nụ cười

Nhím.xù

Lại thế nữa rồi ~.~
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/9/2011
Bài viết
4.128
Bằng lòng... là tôi có mình...

Bằng lòng... là tôi sẽ đợi mình

Bằng lòng... là tôi yêu mình.

Nhưng tôi thương mình. Dù có uốn cong giọt nắng, tôi biết mình vẫn nhận ra tôi muốn trôi tuột khỏi tia nắng mong manh ấy, nằm gọn trong cõi bình yên mà tôi đã vun đắp hơn một năm qua, nằm trong cơn mưa mùa Hạ đầy khát khao mê hoặc, nằm trong giọt mưa mùa đồng tê tái bờ vai, nằm trong giọt mưa xuân man mác nỗi niềm, và những đêm Thu đẩy tâm hồn chơi vơi theo gợn sóng lòng tung tẩy đòi yêu và yêu mãi. Còn nhiều nữa, nhiều lắm những điều có thể uốn cong, nhưng mạch nguồn thì mãi chảy thẳng tắp, tôi và mình... còn nhiều lắm những mông lung.



Mình thương tôi bằng cả trái tim, mình yêu tôi như chưa từng yêu bao giờ. Mình dành cho tôi tất cả, lo cho tôi, nghĩ về tôi, biết được cả tâm can tôi đang nghĩ gì. Còn tôi, tôi lại không biết tôi đang trôi về đâu, chông chênh lắm những nỗi niềm. Hay tại tôi cứ mải miết nhìn về một lối rẽ khác, ngã rẽ không có mình...

Tôi nợ mình, nợ một tia nắng ấm áp ngày xanh, nợ khúc hoan ca ngọt ngào ngày mình chờ đợi tôi, nợ mình một vòng tay siết chặt, nợ một bản tình ca không lời, nợ mình một gánh nặng mà mình đã muốn gánh cùng tôi, nhưng tôi không thể. Mình biết lý do phải không?

Mình à, nhanh quá phải không? Ngày mình đặt lên môi tôi nụ hôn nồng nàn, ngày mình nói yêu tôi, ngày chúng ta sánh bước cùng nhau chưa đủ nhịp đợi nhịp chờ thì tôi đã vội vàng chạy khỏi cơn mê ấy, chạy khỏi những hư hao đang bày ra viễn cảnh cuộc đời, trước ngã rẽ bấp bênh những tình mà tất cả đều mang chữ trái trang. Lòng tôi trập trùng con sóng, lênh đênh nơi biển khơi muôn trùng, một cái phao không thể nhấc tôi nổi bồng bềnh giữa mây trời sóng nước. Tôi không thể...

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không dám hỏi trái tim tôi có mình không, cho đến bây giờ tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mình, chưa dám xoay người chạy về phía mình. Nhớ đôi mắt đẫm giọt buồn mà tôi đã vương vào cõi lòng mình, đôi mắt nhạt nhòa bởi những lời tôi nói, bởi sự lì lợm, cứng đầu, cáu giận mà tôi cố gắng tạo ra lớp vỏ bọc che dấu nỗi niềm sâu kín. Nhưng mình lại nói mình hiểu tôi, mình nói thương tôi, bảo tôi hãy bớt chút cứng rắn. Mạnh mẽ từng lúc thôi. Hãy để người khác quan tâm và đón nhận một hình ảnh khác từ trước đến giờ. Mình cũng tệ lắm. Ừ thì tôi yếu đuối và cần một bờ vai lúc này lắm, ừ thì tôi đã cố cứng rắn nhưng đêm về giọt nước mắt tôi lại rơi, rơi ướt đẫm cả cơn mê khi tôi thấy trong khi tôi và mình sánh bước, thì nơi xa xa kia có một người con gái đang nhìn về phía tôi và mình, buồn lắm, hận lắm, và đang oán trách cả mình và tôi....

Tôi vẫn thế, vẫn im lặng trước những tin nhắn quan tâm của mình, vẫn ngồi mông lung chờ đợi cuộc gọi của mình chuyển sang chế độ thông báo cuộc gọi nhỡ, vẫn hờ hững, vẫn chạy. Nhưng chỉ cần một tin nhắn của tôi, chỉ cần tôi nói tôi ốm, tôi ngã xe, ngay lập tức cả đêm mình gọi, mình nhắn, cả đêm mình trằn trọc, rồi sáng sớm mình chạy đến mắng tôi lì lợm, bị nặng mà cứ nói không sao. Ừ, nếu không có mình, chắc chân tôi chỉ còn một, cũng như cuộc đời tôi sẽ mãi chỉ chênh vênh..



Mình à, tôi đã bắt đầu sợ cô đơn, tôi thèm yêu, thèm nghe lời trìu mến. Nhưng tôi sợ những sai lầm. Tôi sợ những chọn lựa, sợ tôi sẽ trở thành kẻ phản bội tình bạn như lời bố tôi đã nói, sợ cả tôi sẽ yêu mình vì tôi biết, mình là hạnh phúc, mình là trọn vẹn, mình là cánh cửa khép lại những buồn đau ngày tháng cũ. Nhưng có khi nào, sau cánh cửa khép lại đó, lại sẽ có thêm những niềm đau?

Nụ cười, đã vắt khô. Giọt nắng uốn cong. Ngày tháng qua đi nhẹ lắm, tuổi chạy như bay về miền "già". Tôi thì vẫn mông lung. Không biết còn chờ đợi điều chi ở phía trước. Nhưng nếu có ngày tôi tiếc nuối một điều gì đó, thì tôi hy vọng, tôi tiếc vì đã không yêu mình, tiếc vì đã thêm một lần để tuột khỏi tay, tuột khỏi đời mình thêm một trái tim chân thành và hết lòng...

Xin lỗi mình...

Điện thoại lại đang rung... và tôi không thể bắt máy...
 
×
Quay lại
Top