Part 2 :
5 năm sau
Nhật Bản thân yêu . Tôi trở về đây . Máy bay nhẹ nhàng hạ cánh . Một người thiếu nữ khoảng tuổi 25 bước xuống điệu đà . Khoác trên mình cô là một bộ cánh lịch thiệp màu hồng nhạt cùng đôi giày cao gót màu xanh sẫm . Cô nhẹ nhàng mở đôi kính râm của mình ra . Một gương mặt thanh tú với vẻ đẹp dịu dàng .
Mẹ , mẹ con đây nè . Cô mừng rỡ reo lên khi nhìn thấy mẹ cô đang đứng ở dãy bên kia hàng ghế chờ . Trên gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng . Bà vội vã chạy lại ôm cô con gái thân thương . Con lớn thật rồi . Bà nói vẻ hạnh phúc .
Con lớn mới có thể báo đáp bố mẹ chứ . Ran lấy tay nhẹ nhàng đặt lên vai hôn má Eri một cái làm bà đỏ cả mặt .
Chỉ là nụ hôn chào hỏi theo kiểu Mỹ thôi mà mẹ . Cô cười gian xảo nhìn mẹ .
Con bé này . Qua bên đó học cái gì rồi mà về đây biết chọc giận bà già này vậy . Bà vui vẻ nói .
Thôi nào mẹ . Mẹ lúc nào cũng rất là " beautiful " mà . Cô thì thầm vào tai mẹ rồi chạy biến hẳn đi .
Bố .... bố . Mẹ ăn hiếp con . Từ xa Ran nhận ra chiếc Porche quen thuộc của bố . Cô chạy lại mách lẻo .
Chà . Bé Ran khỏe mạnh quá nhỉ ?? 2 mẹ con lên xe đi . 5 năm qua nước nhật thay đổi rất nhiều đấy . Ông tươi cười nhìn Ran nói .
Bố . Con muốn đến công viên giải trí Haido . Ran nói giọng thoáng chút buồn bã . Eri và Mori nhìn nhau vẻ có chút lo lắng .
Woa . Con nhớ rõ lắm nè . Nơi này con và anh Kaito đã từng chơi đu ngựa . A , cái kia là nơi mà anh Kaito đã tỏ tình con . cái kia nữa . Nhà ma mà anh Kaito đã hứa sẽ dẫn con đi lần nữa . Nhớ lại thì chỉ mới như ngày hôm qua . Giọng Ran bỗng trầm xuống . Con sẽ sống thật hạnh phúc mạng sống mà anh ấy đã tặng con . Cô cười nhìn Bố , mẹ mình .
Công viên trung tâm đang trình chiếu buổi phỏng vấn trực tiếp về các tuyển thủ quốc gia hợp nhất các môn thể thao .
Điều gì khiến anh đạt được thành công như hôm nay . Xin anh trả lời ?? Giọng của một phóng viên vang lên .
À ........ . Người con trai nói vẻ ngập ngừng .
Ran nhận ra giọng nói quen thuộc như một phản xạ tự nhiên , cô quay mặt lại hướng đôi mắt ngạc nhiên về phía buổi phỏng vấn
À ..... Tôi đã từng hứa với 1 người con gái là tôi sẽ trở thành tuyển thủ cừ nhất . Tôi muốn thực hiện lời nói đó vì cô ấy . Dù em ở đâu ..... nếu em đang xem chương trình này . Anh muốn nói với em rằng . Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh vẫn chờ . Shinichi nói giọng khẳng định .
Ran đứng bất động như một bức tượng . Khuôn mặt cô đờ đẫn hẳn ra . Đã lâu quá rồi . Chỉ cần nhìn khuôn mặt đó mình lại đau . Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa . Ran nói vẻ buồn bã .
Con muốn đi 1 vài nơi nữa . Bố , mẹ về trước đi nhé . Ran nhìn bố mẹ cười .
Ừ , con cứ đi đi . Cả 2 cùng đồng thanh .
Woa , biển . Anh có đang nhìn em không anh Kaito . Anh vẫn luôn đi cùng em mà , nhỉ ?? Ran nhìn chiếc nhẫn trên tay vẻ hạnh phúc . Cô lại đi nữa . Đây là lần thứ 2 cô đến nơi này .
Bà , bà ơi . Bà có nhà không ??. Ran nói vẻ trông mong .
Ơ .... cháu là ??? . Từ trông nhà 1 người phụ nữ bước ra vẻ hơi ngạc nhiên . Trông bà đã yếu lắm rồi .
Vâng .Cháu là vợ anh Kaito . Cháu muốn đến mua hoa . Hoa cúc trắng bà nhé . Ran niềm nỡ nhìn bà cười phúc hậu .
Sao thằng Kaito nó không đến đây hả cháu ??. Bà nói vẻ tò mò .
À ..... Anh ấy đang ở 1 nơi rất xa không thể đến được bà ạ . Cô nói vẻ buồn bã nhìn bà . Bà không nói gì cả , chỉ lặng lẳng gói ghém hoa để đưa cho cô gái .
Đây nè . Hoa đẹp lắm nhé . Bà tươi cười nhìn Ran .
Vâng . Cảm ơn bà ạ . Có lẽ sẽ là lần cuối cháu đến đây . Cháu chào Bà . Ran nói và cúi thấp người xuống chào người kia rồi lặng lẽ bước đi .
Chà . Lâu quá rồi anh Kaito nhỉ ??? Chắc anh giận em lắm vì 5 năm qua chưa đến thăm anh lấy 1 lần nhỉ ?? Em xin lỗi . Từ giờ em sẽ thường xuyên đến , anh đừng giận nữa nhé . Em sẽ chăm sóc cả bố mẹ và em của anh thay phần anh luôn . Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên . Anh thấy không ?? Nhẫn anh đã tặng em đó . Ran nói giọng thoáng chút buồn bã . Sau một hồi ngồi tâm sự và hồi tưởng lại kỉ niệm bên cạnh Kaito thì Ran nhẹ nhàng bước ra về .
Rầm .... A .... xin lỗi . Giọng 1 cô gái vang lên vẻ hối lỗi .
Aoko. Ran . 2 cô gái cùng đồng thanh .
Cho tôi chút thời gian nhé . Aoko nhìn Ran nói vẻ lãnh đạm làm Ran không thể nào từ chối được .
Chúng ta vào quán nước nào đó vừa uống vừa nói chuyện nhé. Aoko lại nói .
Lâu quá rồi nhỉ . Cậu thế nào rồi ?? Nghe bảo cậu đi du học mà ?? Aoko hỏi .
Tớ vừa về . Bây giờ cậu sống ổn không . Ran hỏi vẻ có chút tò mò .
Cũng tốt .Nói chung là ổn . Aoko nói .
Cậu không định cho Shinichi một cơ hội sao ?? . Aoko nói vẻ hy vọng . Ngày hôm đó , thật sự cậu ấy đã đến tìm cậu . Nhưng lúc đó thì cậu và anh Kaito đã nhập viện . Tớ biết chuyện của anh Kaito rồi . Tớ chỉ muốn khuyên cậu đừng có ôm khư khư mãi cái quá khứ . Cậu chỉ đang thương hại anh Kaito thôi . Đúng chứ ??. Aoko nói vẻ mệt mỏi .
Ran tức giận đứng bật dậy . Thương hại gì chứ . Anh Kaito là chồng tớ đấy . Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay của mình lên .
Cậu ..... . Aoko nói vẻ lo lắng . Thôi được , tớ cũng không muốn làm phiền cậu nữa . Cậu cho tớ 1 cuộc hẹn nhé . Tớ chỉ nhờ cậu lần này thôi . 7h tại công viên giải trí Haido . Aoko nói vẻ van nài rồi vội vã bước đi .
Sau khi đã đi xa hẳn Ran . Cô bấm điện thoại gọi . Từ đầu dây bên kia .
Aoko đó hả ??? Có chuyện gì vậy ?? . Người con trai nói vẻ ngạc nhiên .
Em muốn anh cho em 1 cuộc hẹn . Em có chuyện muốn nhờ anh . Anh không đi là chết với em đấy . Aoko nói vẻ răn đe .
Ừ . Hôm đó anh cũng không có trận đấu nào . Người kia nói vẻ đồng ý .
7h tại công viên giải trí Haido . Aoko nói rồi tắt máy hẳn .
2 kẻ ngốc . Tôi chỉ giúp 2 người lần này thôi đấy . Còn được hay không phải nhờ vào duyên phận của 2 người đến đâu thôi . Cũng đã 5 năm rồi . Cô ngước mặt lên trời vẻ buồn bã . Em làm vậy là đúng chứ , anh Kaito ?? Cô bất giác hỏi .
Thế rồi ngày hôm sau cũng đến thật mau . Màn đêm dần buông xuống lạnh lẽo và thảm khốc như màu trời của 5 năm về trước .
Người con trai nhẹ nhàng bước tới . Đảo đôi mắt mơ hồ nhìn quanh . Anh chợt nhận ra bóng dáng quen thuộc . Vội vã chạy lại .
Ran phải không ?? Người con trai bất giác hỏi .
Cô gái giật mình quay mặt lại . Anh...... Aoko đâu ?? Cô hỏi vẻ ngạc nhiên .
Aoko hẹn anh . Anh không biết . Anh không nghĩ là em ở đây . Shinichi nói .
Ran sợ hãi lùi lại . Cô bỗng giật mạnh tay ra khỏi Shinichi và chạy thật nhanh chỉ mong khuất tầm nhìn của Shinichi .
Đừng chạy trốn nữa . Anh xin em đấy . Hãy cho anh cơ hội . Shinichi đuổi theo và nói vọng lại .
Tin ...... tin .
Coi chừng . Shinichi hét to và đẩy Ran ra . Tất cả kí ức của 5 năm về trước như hiện ra rõ mồn một trong kí ức của Ran .
Sh...... Shinichi ....M....Máu .... Đừng chết mà .... Tôi không muốn cậu chết đâu . Ran bật khóc và ôm chầm lấy Shinichi . Đừng chết mà . Mọi người cứu với . Cô hét lên điên dại . Mọi người cứu cậu ấy với .
Một người qua đường hoảng hốt vội gọi điện xe cấp cứu .
Tại bệnh viện Haido .
B..... Bác sĩ ..... C....Cậu ấy có bị sao không hả bác sĩ . Ran nói vẻ lo lắng .
Rất may là tài xế đã phanh lại kịp thời . Tạm thời đã qua tình trạng nguy kịch nhưng có lẽ sẽ rơi vào tình trạng hôn mê dài và chúng tôi không chắc là khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại .
Ran bàng hoàng . Còn sống là được rồi . May quá . Cậu ấy không chết .
Đã 4 tháng rồi . Cậu định ngủ đến bao giờ nữa hả Shinichi . Mau tỉnh dậy đi chứ . Ran nói vẻ buồn bã .
Đã hết giờ thăm bệnh .Tiếng 1 cô y tá vang lên nhắc nhở .
Tối tớ lại đến nhé . Ran nhẹ nhàng nói rồi khép cửa lại .
Và buổi tối đến thật mau .
B.... bác sĩ . Bệnh nhân phòng này biến mất rồi . Ran nói vẻ kinh hoảng . Cô chạy đi khắp bệnh viện tìm như 1 tên điên . Có cái gì đó hấp dẫn cô . Mùi gió . Ran nhẹ nhàng đi theo cái hướng mà thiên nhiên đã ban tặng cho cô . Nó dẫn cô đến ban công của bệnh viện .
Giữa màn đêm tăm tối . Một chàng trai đang đứng trầm ngâm . Ngước mặt lên trời . Đôi mắt đượm buồn .
Sh......Shinichi đó sao ?? Ran nói vẻ lo lắng . Cậu tỉnh dậy khi nào ?? Sao cậu lại lên đây .
Người con trai quay mặt lại . Đôi mắt lộ rõ một nỗi sầu miên man . Tại tớ bị hấp dẫn bởi mùi của mùa đông . Tớ cứ tưởng lần này cậu cũng bỏ tớ lại giống như 5 năm trước .
Ngốc . Ran nói khuôn mặt ngấn lệ và chạy lại ôm chầm lấy Shinichi . Đừng bao giờ buông tay tớ ra nữa nhé .
Cậu không nói thì tớ cũng không bao giờ buông cậu ra nữa . Shinichi nói vẻ hạnh phúc và ôm chầm lấy Ran .
Anh Kaito lần này em phải tạm biệt anh thật rồi . Nhưng em sẽ không quên . Vừa dứt suy nghĩ thì chiếc nhẫn trên tay Ran bỗng rơi xuống . Trong tiếng gió thoảng qua . Ran có thể cảm nhận được sự chúc phúc của Kaito . Bắt đầu từ ngày mai sẽ là một cuộc sống mới tươi đẹp hơn