- Tham gia
- 25/8/2012
- Bài viết
- 206
Oneshot: Tôi muốn
author: ghostgod( it't me)
genres: cái này mình cũng chẳng rõ nữa
Disclaimer: ai cũng thuộc về bác AO. chỉ có 2 nhân vật mình tạo ra là của mình thôi :d
Đây là fic dầu tay để chào mọi người của mình + thêm việc là ngoài mấy cái fic sr mình chưa từng đọc 1 cuốn tiểu thuyết tình cảm nào hết nên có gì mọi người cứ góp ý.
P/s: những câu được in đậm là câu nói của 2 nhân vật mình tạo ra :1 thiên thần và 1 ác ma :d fic này hơi điên rồ 1 tí. he
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Part1:
Một ngày trời mưa to, năm tiếng súng lớn vang lên như tiếng sấm, nhưng không, nó còn tàn nhẫn hơn tiếng sấm nhiều,nó là tiếng báo hiệu cho sự kết thúc của một sinh mạng, sinh mạng của một cô gái trẻ, sinh mạng của một thiên thần.
Một cô gái trẻ, chắc khoảng 16-17 tuổi, màu tóc cô đen huyền, mềm mại tung bay trong gió,cô ngã xuống, ngã xuống nằm trên mặt đất ướt sũng nước mưa, nhưng, sao những vũng nước đọng lai quanh cô lại có màu đỏ! Đó là máu, máu chảy ra rất nhiều từ người cô…cô đã mệt lắm rồi ,cô hết sức rồi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ thôi …… Đôi mắt tím biếc ấy dần dần khép lại, hình ảnh cậu con trai trước mắt cô đã nhoè đi từ bao giờ , đôi mắt cô dần nhắm lại ,nướcc mắt cô khẽ rơi, đúng, đó là nước mắt, nó không thể nhằm lẫn vớii những giọt nước mưa lạnh buốt vô vị kia được, nước mắt cô nóng hổi ,mặn chát, mùi vị nó quen thuộc , vì bao lâu nay cô đã khóc rất nhiều, khóc vì một tên bạn thưở nhỏ , một tên thám tử ngốc và cũng là một tình yêu duy nhất của cô. Nước mắt rơi nhưng sao đôi môi cô vẫn cười! Nụ cười của cô thật đẹp ,thật hiền và cũng thật buồn………
Cái tên con trai ở trước mặt cô cũng đang chảy máu. À , phải rồi, chân cậu ta đang chảy maú kìa, chắc là do hai viên đạn lúc nãy đã bắn vào chân cậu ta, với tình trạng này thì cậu ta khó mà duy chuyển được. Ngốc! Không chỉ có vết thương đó đâu, mà vết thương đó cũng chẳng đáng gì với cậu bây giờ cả, vì bây giờ cơn đau lớn nhất là ở trong tim cậu , máu ở nơi con tim chảy ra rất nhiều, rất rất nhiều , máu không chảy ra ngoài như những vết thương tầm thường khác ,nó cứ ăm ẳm ở đó, đọng lại ngày càng nhiều , nặng trĩu ,đau đớn ,rối bời, nó làm cậu khó thở, đau ,đau lắm cơ ! Giây phút cậu nhìn thấy cô bị bắn, đôi mắt cậu nhìn thấy cô ngã xuống ngay trước mặt mình, cậu muốn chạy thật nhanh tới đó, đỡ đạn cho cô, ôm lấy cô, nói chuyện với cô và cầu xin cô đừng chết, nhưng nó chỉ là điều mà cậu muốn , những điều đó cứ lần lượt xuất hiện khi cậu nhìn cô và chẳng có điều nào mà cậu làm được. Cậu cứ gắng gượng vươn lên, cố gắng đến bên cô bằng mọi cách mặc cho máu cứ chảy ra bao nhiêu đi nữa nhưng vô ích, nó chẳng đi tới đâu cả, ông trời cứ luôn thích ngăn cậu đến bên cô nhỉ? Cậu là một thám tử, đối với cậu việc nhìn thấy ngườii chết , nhìn thấy những tử thi là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ ,cậu thực sự rất sợ, mặt cậu tái xanh, răng cậu nghiến chặt và mắt cậu đỏ ngầu : “ Ran…tố xin cậu…tớ van xin cậu đấy…”
_" Shinichi, tớ xin lỗi, tớ không thể..."-Cô thì thầm,cô nhìn cậu và mỉm cười nhẹ- đau.
_ "Tớ xin cậu mà Ran, làm ơn, hãy ở lại bên tớ đi, tớ hứa tớ sẽ không bỏ đi nữa đâu, tớ sai rồi, làm ơn đi mà..Ran"
_ "Tớ xin lỗi, cậu hãy sống thật hạnh phúc nhé, sẽ có người thay tớ bên cậu. Còn tớ, tớ sẽ vẫn mãi đợi cậu, dù ở nơi nào đi nữa. Bởi vì tớ thích cậu , shinichi, rất rất thích cậu..."
_ "Tớ cũng vậy.. Ran"- đôi mắt cậu nhín cô trìu mến, thật hiền và đầy đau xót.
_ " Cậu thật là...,ngốc!"- Và rồi cô mỉm cười, nụ cười thật đẹp cho đến khi nhắm mắt- tạm biệt Shinichi
Kudo đang ngồi thẫn người, cậu chỉ cách Ran vài bước nhưng lại có cảm giác rằng linh hồn cô giờ đây đã xa thật xa, vụt khỏi tầm với của cậu, ánh mắt cậu đã dừng lại ở nơi thiên thần kia thiếp ngủ, đôi mắt ấy đỏ ngầu, những hàng nước lăng dài trên má cậu, là nước mắt hay nước mưa ? điều này chỉ có cậu biết, và những giọt mưa biết. Cậu không dám tiến lại gần cô, vì cậu sợ, sợ rằng sẽ phải chạm vào 1 cái xác, không còn linh hồn trong nó, người mà cậu yêu, yêu hơn bất cứ ai trên thế giới này đã bỏ cậu mà dến thiên đường, mãi mãi không còn được gặp cô trên thế giới này nữa. Khi cô bảo cậu hãy sống hạnh phúc, sẽ có người bên cậu thay cô, cậu đã không trả lời, vì cậu chắc chắn rằng cậu sẽ không làm được điều đó, dù là bây giờ hay là sau này có thêm bất kỳ ai đến bên cậu đi nữa thì chắc chắn rằng người mà cậu yêu, người làm cho cậu hạnh phúc chỉ có mỗi mình cô ấy, cậu khẳng định điều ấy.( cái này có hơi wa k trời). Và cô cũng đã hiểu được điều ấy qua câu trả lời của cậu. Nhưũng người yêu nhau thật lạ, họ không cần phải nói quá nhiều, nói ra hết để hiểu được nhau, chỉ cần những cử chỉ, những câu nói đơn giản, họ cũng có thể hiểu thấu được suy nghĩ của nhau.(sến wa). Hừm, cuộc sống của con người luôn có những điều nực cười như vậy nhỉ? Cái cậu Kudo ấy và Ran luôn bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm của họ dành cho đối phương cũng rất đẹp, nó trong sáng và lấp lánh như pha lê, tuy nhìn bề ngoài nó có vẻ mỏng manh dễ vỡ như những món dồ pha lê bình thường khác nhưng nếu ta ở gần và quan sát kĩ nó, ta sẽ phát hiện ra rằng, nó là thứ bền chắc hơn bất kì thứ gì trong vũ trụ này. Vậy mà cô phải đợi cậu, đợi 1 người không biết ở phương trời nào mà lại ở ngay bên cạnh cô, trong hình dáng của một đứa nhóc 7 tuổi, trốn trong cái hình dáng ấy nhìn thấy nươc mắt cô rơi mà chỉ biết an ủi cô, làm những điều nho nhỏ cho cô-gọi 1 cuộc điện thoại hay tặng một món quà, vậy mà lại làm cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô chỉ cần những điều đơn giản vậy thôi ư , để có thêm can đảm mà tiếp tục chờ đợi. Cậu ta bỏ đi, để cô ở dây chờ đợi, và khi cậu ta trở về đây thì , hừm, cô gái ấy lại đi đến 1 nơi khác để đợi cậu ta. Cứ lặp đi lặp lại mãi cái vòng luẩn quẩn ấy thì biết đán khi nào mới gặp nhau... .........Im lặng.............
Thời gian không bao giờ ngừng lại, nó vẫn cứ tiếp tục trôi, mưa vẫn cứ tiếp tục rơi, Kudo vẫn ngồi đó, dưới cơn mưa,nhưng bây giờ, tâm hồn của cậu đang ở đâu cơ chứ! Tên bắn tỉa đã ngắm vào tim Kudo, sẵng sàng bóp còi "Đoàng" , viên đạn lao thẳng vào cái cơ thể không còn chút sức lực ấy, theo lực, nó đẩy cậu ngã xuống , đầu cậu đập mạnh vào tảng đá gần đó, máu đã chảy ra, cũng chẳng là gì, và rồi dôi mắt vô hồn của cậu cũng dần khép lại...Bóng tối...Thời gian như ngưng động lại, 1 ánh sáng trắng dịu nhẹ toả ra xung quanh cái chân mà 2 viên đạn găm vào, máu từ từ biến mất, vết thương đã không còn. "Xin lỗi cậu Kudo-kun, nhưng tôi chỉ có thể chữa lành vết thương này thôi!.
FBI đến và xử lí nhanh-gọn-lẹ những tên còn lại và kết thúc cuộc chiến thắng lợi. Xe cứu thương đến rồi nhanh chóng chạy về bệnh viện , đèn phòng cấp cứu bật sáng , những con người đứng bên ngoài chờ đợi, họ lo lắng, có người khóc oà, người rưng rưng nước mắt, người gục mặt xuống đất, người đi qua đi lại...
Và mưa vẫn cứ tiếp tục rơi. Có 2 cái bóng dưới con mưa ảm đạm này... Vậy liệu đây có phải là kết thúc?
"Này"
"Hửm?"
"Nếu cứ phải đi vòng vòng như vậy, chi bằng chạy nhanh tới và giữ lấy , không cho cái vòng ấy tiế tục chạy"
"Liệu có làm được không khi..." "Tớ có niềm tin, chắc chắn sẽ được, hì , cá với tớ không?"
"Hừm, tôi không có hứng"
author: ghostgod( it't me)
genres: cái này mình cũng chẳng rõ nữa
Disclaimer: ai cũng thuộc về bác AO. chỉ có 2 nhân vật mình tạo ra là của mình thôi :d
Đây là fic dầu tay để chào mọi người của mình + thêm việc là ngoài mấy cái fic sr mình chưa từng đọc 1 cuốn tiểu thuyết tình cảm nào hết nên có gì mọi người cứ góp ý.
P/s: những câu được in đậm là câu nói của 2 nhân vật mình tạo ra :1 thiên thần và 1 ác ma :d fic này hơi điên rồ 1 tí. he
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Part1:
Một ngày trời mưa to, năm tiếng súng lớn vang lên như tiếng sấm, nhưng không, nó còn tàn nhẫn hơn tiếng sấm nhiều,nó là tiếng báo hiệu cho sự kết thúc của một sinh mạng, sinh mạng của một cô gái trẻ, sinh mạng của một thiên thần.
Một cô gái trẻ, chắc khoảng 16-17 tuổi, màu tóc cô đen huyền, mềm mại tung bay trong gió,cô ngã xuống, ngã xuống nằm trên mặt đất ướt sũng nước mưa, nhưng, sao những vũng nước đọng lai quanh cô lại có màu đỏ! Đó là máu, máu chảy ra rất nhiều từ người cô…cô đã mệt lắm rồi ,cô hết sức rồi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ thôi …… Đôi mắt tím biếc ấy dần dần khép lại, hình ảnh cậu con trai trước mắt cô đã nhoè đi từ bao giờ , đôi mắt cô dần nhắm lại ,nướcc mắt cô khẽ rơi, đúng, đó là nước mắt, nó không thể nhằm lẫn vớii những giọt nước mưa lạnh buốt vô vị kia được, nước mắt cô nóng hổi ,mặn chát, mùi vị nó quen thuộc , vì bao lâu nay cô đã khóc rất nhiều, khóc vì một tên bạn thưở nhỏ , một tên thám tử ngốc và cũng là một tình yêu duy nhất của cô. Nước mắt rơi nhưng sao đôi môi cô vẫn cười! Nụ cười của cô thật đẹp ,thật hiền và cũng thật buồn………
Cái tên con trai ở trước mặt cô cũng đang chảy máu. À , phải rồi, chân cậu ta đang chảy maú kìa, chắc là do hai viên đạn lúc nãy đã bắn vào chân cậu ta, với tình trạng này thì cậu ta khó mà duy chuyển được. Ngốc! Không chỉ có vết thương đó đâu, mà vết thương đó cũng chẳng đáng gì với cậu bây giờ cả, vì bây giờ cơn đau lớn nhất là ở trong tim cậu , máu ở nơi con tim chảy ra rất nhiều, rất rất nhiều , máu không chảy ra ngoài như những vết thương tầm thường khác ,nó cứ ăm ẳm ở đó, đọng lại ngày càng nhiều , nặng trĩu ,đau đớn ,rối bời, nó làm cậu khó thở, đau ,đau lắm cơ ! Giây phút cậu nhìn thấy cô bị bắn, đôi mắt cậu nhìn thấy cô ngã xuống ngay trước mặt mình, cậu muốn chạy thật nhanh tới đó, đỡ đạn cho cô, ôm lấy cô, nói chuyện với cô và cầu xin cô đừng chết, nhưng nó chỉ là điều mà cậu muốn , những điều đó cứ lần lượt xuất hiện khi cậu nhìn cô và chẳng có điều nào mà cậu làm được. Cậu cứ gắng gượng vươn lên, cố gắng đến bên cô bằng mọi cách mặc cho máu cứ chảy ra bao nhiêu đi nữa nhưng vô ích, nó chẳng đi tới đâu cả, ông trời cứ luôn thích ngăn cậu đến bên cô nhỉ? Cậu là một thám tử, đối với cậu việc nhìn thấy ngườii chết , nhìn thấy những tử thi là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ ,cậu thực sự rất sợ, mặt cậu tái xanh, răng cậu nghiến chặt và mắt cậu đỏ ngầu : “ Ran…tố xin cậu…tớ van xin cậu đấy…”
_" Shinichi, tớ xin lỗi, tớ không thể..."-Cô thì thầm,cô nhìn cậu và mỉm cười nhẹ- đau.
_ "Tớ xin cậu mà Ran, làm ơn, hãy ở lại bên tớ đi, tớ hứa tớ sẽ không bỏ đi nữa đâu, tớ sai rồi, làm ơn đi mà..Ran"
_ "Tớ xin lỗi, cậu hãy sống thật hạnh phúc nhé, sẽ có người thay tớ bên cậu. Còn tớ, tớ sẽ vẫn mãi đợi cậu, dù ở nơi nào đi nữa. Bởi vì tớ thích cậu , shinichi, rất rất thích cậu..."
_ "Tớ cũng vậy.. Ran"- đôi mắt cậu nhín cô trìu mến, thật hiền và đầy đau xót.
_ " Cậu thật là...,ngốc!"- Và rồi cô mỉm cười, nụ cười thật đẹp cho đến khi nhắm mắt- tạm biệt Shinichi
Kudo đang ngồi thẫn người, cậu chỉ cách Ran vài bước nhưng lại có cảm giác rằng linh hồn cô giờ đây đã xa thật xa, vụt khỏi tầm với của cậu, ánh mắt cậu đã dừng lại ở nơi thiên thần kia thiếp ngủ, đôi mắt ấy đỏ ngầu, những hàng nước lăng dài trên má cậu, là nước mắt hay nước mưa ? điều này chỉ có cậu biết, và những giọt mưa biết. Cậu không dám tiến lại gần cô, vì cậu sợ, sợ rằng sẽ phải chạm vào 1 cái xác, không còn linh hồn trong nó, người mà cậu yêu, yêu hơn bất cứ ai trên thế giới này đã bỏ cậu mà dến thiên đường, mãi mãi không còn được gặp cô trên thế giới này nữa. Khi cô bảo cậu hãy sống hạnh phúc, sẽ có người bên cậu thay cô, cậu đã không trả lời, vì cậu chắc chắn rằng cậu sẽ không làm được điều đó, dù là bây giờ hay là sau này có thêm bất kỳ ai đến bên cậu đi nữa thì chắc chắn rằng người mà cậu yêu, người làm cho cậu hạnh phúc chỉ có mỗi mình cô ấy, cậu khẳng định điều ấy.( cái này có hơi wa k trời). Và cô cũng đã hiểu được điều ấy qua câu trả lời của cậu. Nhưũng người yêu nhau thật lạ, họ không cần phải nói quá nhiều, nói ra hết để hiểu được nhau, chỉ cần những cử chỉ, những câu nói đơn giản, họ cũng có thể hiểu thấu được suy nghĩ của nhau.(sến wa). Hừm, cuộc sống của con người luôn có những điều nực cười như vậy nhỉ? Cái cậu Kudo ấy và Ran luôn bên nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm của họ dành cho đối phương cũng rất đẹp, nó trong sáng và lấp lánh như pha lê, tuy nhìn bề ngoài nó có vẻ mỏng manh dễ vỡ như những món dồ pha lê bình thường khác nhưng nếu ta ở gần và quan sát kĩ nó, ta sẽ phát hiện ra rằng, nó là thứ bền chắc hơn bất kì thứ gì trong vũ trụ này. Vậy mà cô phải đợi cậu, đợi 1 người không biết ở phương trời nào mà lại ở ngay bên cạnh cô, trong hình dáng của một đứa nhóc 7 tuổi, trốn trong cái hình dáng ấy nhìn thấy nươc mắt cô rơi mà chỉ biết an ủi cô, làm những điều nho nhỏ cho cô-gọi 1 cuộc điện thoại hay tặng một món quà, vậy mà lại làm cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô chỉ cần những điều đơn giản vậy thôi ư , để có thêm can đảm mà tiếp tục chờ đợi. Cậu ta bỏ đi, để cô ở dây chờ đợi, và khi cậu ta trở về đây thì , hừm, cô gái ấy lại đi đến 1 nơi khác để đợi cậu ta. Cứ lặp đi lặp lại mãi cái vòng luẩn quẩn ấy thì biết đán khi nào mới gặp nhau... .........Im lặng.............
Thời gian không bao giờ ngừng lại, nó vẫn cứ tiếp tục trôi, mưa vẫn cứ tiếp tục rơi, Kudo vẫn ngồi đó, dưới cơn mưa,nhưng bây giờ, tâm hồn của cậu đang ở đâu cơ chứ! Tên bắn tỉa đã ngắm vào tim Kudo, sẵng sàng bóp còi "Đoàng" , viên đạn lao thẳng vào cái cơ thể không còn chút sức lực ấy, theo lực, nó đẩy cậu ngã xuống , đầu cậu đập mạnh vào tảng đá gần đó, máu đã chảy ra, cũng chẳng là gì, và rồi dôi mắt vô hồn của cậu cũng dần khép lại...Bóng tối...Thời gian như ngưng động lại, 1 ánh sáng trắng dịu nhẹ toả ra xung quanh cái chân mà 2 viên đạn găm vào, máu từ từ biến mất, vết thương đã không còn. "Xin lỗi cậu Kudo-kun, nhưng tôi chỉ có thể chữa lành vết thương này thôi!.
FBI đến và xử lí nhanh-gọn-lẹ những tên còn lại và kết thúc cuộc chiến thắng lợi. Xe cứu thương đến rồi nhanh chóng chạy về bệnh viện , đèn phòng cấp cứu bật sáng , những con người đứng bên ngoài chờ đợi, họ lo lắng, có người khóc oà, người rưng rưng nước mắt, người gục mặt xuống đất, người đi qua đi lại...
Và mưa vẫn cứ tiếp tục rơi. Có 2 cái bóng dưới con mưa ảm đạm này... Vậy liệu đây có phải là kết thúc?
"Này"
"Hửm?"
"Nếu cứ phải đi vòng vòng như vậy, chi bằng chạy nhanh tới và giữ lấy , không cho cái vòng ấy tiế tục chạy"
"Liệu có làm được không khi..." "Tớ có niềm tin, chắc chắn sẽ được, hì , cá với tớ không?"
"Hừm, tôi không có hứng"