Chương 8: Hẹn hò
- Goodbye my loves…..em về trước nhé!!!_Tôi đưa tay lên vẫy vẫy mọi người.
- Về sớm thế…chắc lại đi với trai._Cu Duy cằn nhằn. Có khi, từ giờ tôi nên gọi là Thím Duy cho đúng kiểu.
- Người ta có tý tềnh iu thì phải khác chứ, đâu có như mềnh._Chị Mai cố kéo dài từng từ để chọc tôi. Người đâu mà đáng yêu thế không biết. Tôi mà là con trai, có khi “mết” chị lâu rồi.
- Kệ tui._Tôi vênh mặt,nhoẻn miệng cười nhìn mấy "thím" đang tụ tập chém gió. Hôm nay là cuối tuần mà quán có vẻ ít khách, có lẽ dân tình đổ xô tới mấy nhà hàng, rạp chiếu phim hay một số nơi nào đó hết rồi. Nhưng ai quan tâm, chính vì điều tuyệt vời đó mà anh Vinh trưởng ca vừa dễ dàng chấp nhận cho tôi về sớm ấy thôi. Chỉ cần có thế...
Tầng ba trung tâm giải trí AJ_ 7h14’ tối………
Còn gần một tiếng nữa mới đến giờ. Không sao, buổi hẹn hò đầu tiên, đi sớm chút để chuẩn bị tinh thần. Anh Quân vốn rất nghiêm túc trong chuyện giờ giấc mà.
Tôi chọn một chỗ ngồi chờ bên cạnh bức tường kính dầy cộp. Ngồi đây có thể nhìn trọn vẹn thành phố luôn. Quá đẹp ! Cảnh về đêm thật lấp lánh. Có gì đó bình yên và thanh thản…
Không ngờ cái thế giới cuối tuần lại nhộn nhịp đến vậy. Với tôi, chẳng có khái niệm ngày cuối tuần nữa. Vì, hôm nao mà tôi chẳng ngồi ôm cái máy tính, hết xem phim rồi nghe nhạc, khi nào chán thì leo lên gi.ường đi ngủ. Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua như thế... Thì ra tôi đã bỏ qua nhiều thứ tuyệt vời tới vậy...
Thời tiết hôm nay dễ chịu quá, chẳng nóng bức như mấy ngày trước… ông trời cũng tâm lý ra trò nhỉ. Không khí mát mẻ thế này rất thích hợp để hò hẹn…và...
…
- Dương, Dương dậy đi!_Ai đó đang lay lay cánh tay tôi thì phải.
- Anh…anh tới rồi ạ_Tôi cố mở to mắt ngước lên…………anh Quân. Hóa ra, trong lúc chờ đợi, tôi thiếp đi khi nào chẳng hay. Mặc dù biết rằng ngủ là sở trường của bản thân nhưng không ngờ rằng tôi có thể đánh một giấc ngon lành cành đào ngay giữa chốn công cộng đông người này. Tự thấy phục mình khủng khiếp…Mà hình như tôi vừa mơ gì đó, không nhớ nữa…chỉ thấy vui vui lạ.
- Em đến khi nào thế?_Anh kéo ghế ngồi xuống phía đối diện nhìn tôi chăm chú. Trời, có khi nào tôi ngủ mà chảy cả nước miếng ra không nữa. Nghĩ vậy, tôi đưa sờ lên mặt. Thật may, không có dấu hiệu nào cho thấy phỏng đoán của tôi là sự thật.
- À, em vừa mới tới thôi…_Tôi vội ngồi thẳng dậy, vuốt vuốt mái tóc qua mang tai. Anh mà biết tôi đã ngồi đợi cả tiếng, chắc tôi phải tìm lỗ mà chui xuống mất.
Anh nhíu mày…….Nhưng rồi, có lẽ anh cũng tạm tin vì không muốn làm tôi thêm khó xử. Tôi thích anh cũng vì thế đấy…
- Đợi anh đi mua ít đồ ăn rồi mình vào xem phim nhé, đến giờ chiếu rồi_Anh nhìn quanh một lượt rồi đứng dậy.
Tôi chỉ biết gật đầu. Hình như cơn buồn ngủ vẫn chưa tan thì phải. Mọi thứ cứ mơ hồ sao ấy.
- Anh đưa em gái đi chơi à, anh quả là người anh trai tâm lý_Tiếng chị bán hàng vừa lọt vào tai tôi không sót một từ. Tín hiệu nhanh chóng được truyền tới và phân tích tại não bộ. Nó chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi giữa cơn buồn ngủ. “Em gái” và “Anh trai”. Trông chúng tôi giống thứ quan hệ ruột thịt đến thế ư. Tôi nhìn anh rồi lại nhìn mình…Ừ cũng đúng thôi, làm gì có đứa con gái nào đi hẹn hò mà lại mặc áo phông, quần jean, đi dép lai thế này đâu. Nhưng tại sao, anh không nói gì đáp trả lại mà chỉ cười. Có khi nào, với anh, tôi cũng chỉ dừng lại ở mức đó……….. không hơn, không kém.
- Nghĩ gì thế, mình vào trong thôi_Giọng nói ấm áp của anh vừa cắt phăng mạch suy nghĩ trong tôi.
Tôi theo anh vào phòng chiếu, từ giây phút đó chẳng ai nói với ai câu nào…chúng tôi chỉ tập trung xem phim, ăn bắp rang bơ và uống không độ. Chấm hết…….. Thực ra tôi mới chỉ xem phim kinh dị qua màn hình desktop 19 inch tại gia chứ chưa từng tới rạp thế này…. Đây mới là thứ cảm giác mà tôi đang tìm kiếm, rất thú vị. Thật bõ công ngồi đợi.
- Á, anh ơi em sợ lắm_Tiếng cô gái ngồi ngay phía sau.
Tôi quay lại thì thấy cô bé đang ôm trầm lấy anh chàng bên cạnh và anh ta cũng chẳng ngại gì mà không đáp lễ. Lúc sớm tôi còn băn khoăn, vào một buổi tối lãng mạn thế này, họ có thể cùng nhau xem phim tình cảm hay phim hài chẳng hạn, ...sao đi chọn phim kinh dị. Lại còn tưởng là cùng chung trí hướng với tôi cơ. Nhưng giờ thì đã rõ… bọn con trai đúng là cơ hội.
Tôi quay sang anh, anh đang tập trung cao độ. Dường như những âm thanh phát ra từ dãy ghế phía sau chẳng truyền đến được nơi anh thì phải. Đúng thế, đến rạp chiếu phim là để xem phim mà. Thế là, tôi lại tiếp tục hướng mắt lên màn hình để thưởng thức thành quả mà đạo diễn và các diễn viên đã vất vả tạo ra. Công nhận bộ phim này rất xứng tầm để có thể gọi là phim kinh dị.
- Wao. Tuyệt thật đấy. Phim ma nhưng kết thúc rất ý nghĩa. Sợ nhất là cái đoạn ông James phát hiện ra vợ mình đã chết ấy. Hãi quá_Tôi hồ hởi bước ra khỏi phòng chiếu. Nãy giờ thấy anh có vẻ trầm ngâm. Phải phá tan cái bầu không khí tĩnh lặng này.
- Cám ơn em._Anh khẽ nói. May mà tai tôi “chuẩn 10/10” nếu không đã chẳng thể nghe thấy gì rồi.
- Cám ơn gì cơ_Tôi hơi khựng lại trước câu nói của anh. Sao tự nhiên lại…
- Lâu lắm rồi anh mới có bạn xem cùng_Anh cười nhạt.
- Hì hì, em cũng rất thích mà._Tôi vui vẻ đáp lại. Bỗng nhiên, tôi thấy anh thật cô đơn. Quãng thời gian qua anh đã sống ra sao. Tôi thực sự tò mò…Thôi đi, tưởng tượng nữa rồi…… anh thì thiếu gì bạn bè chứ.
- Mình đi đâu ăn khuya nhé
-Anh đói ạ
-Không, nghe nói em đang đi làm thêm, anh sợ em đói
- À, em không muốn ăn… có lẽ do hiệu ứng của túi bắp rang bơ và chai không độ khi nãy.
- Ừ, thế mình đi dạo lát nhé._Anh bỏ lại tôi khoảng vài bước. Tôi xem đồng hồ, đã hơn 10h tối rồi. Có lẽ mẹ sẽ đợi cửa.
- Vầng_Tôi cũng định từ chối nhưng sao thấy anh lạ lắm, có lẽ mang rất nhiều tâm sự. Trông anh thực sự cô đơn, anh cần ai đó ở bên. Tôi không nỡ để anh thế này.
Anh dắt xe tôi gửi vào một trạm gần đấy. Ở đó nhận cả dịch vụ coi xe đêm thì phải.
…
Sau gần 15 phút vi vu trên con xe của anh, trước mắt tôi là biển... Anh bước đi lặng lẽ, tôi cũng cố sánh bước ngang hàng cùng anh. Wao….Lại một phát hiện lý thú nữa này. Chẳng hiểu sao, đêm hôm rồi mà không chịu ngủ, mấy cặp đôi rủ nhau ra ngồi trong bóng tối làm gì thế không biết. Nhìn kìa... đây, bên kia, kia nữa... cũng có, nhiều thật… Bỗng anh dừng lại, do mải ngó nghiêng mà suýt nữa tôi đã lao vào anh… cũng may là phanh kịp.
- Buồn ngủ chưa, anh đưa em về_Anh hỏi tôi nhưng mắt thì vẫn hướng về phía biển.
- Dạ, chưa_Chẳng hiểu sao, tôi muốn bên anh trong lúc này…. Có khi nào anh đưa tôi về rồi ra đây tự tử không???
- Con gái lớn rồi, đi một mình với con trai ở nơi vắng vẻ…_Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi_...Không sợ sao?
- Người đó là anh nên em không sợ_Tôi trả lời rất nhanh mà chẳng cần suy nghĩ.
- Anh tốt vậy sao_Vẫn cái ánh mắt xoáy sâu đó, anh đợi câu trả lời của tôi.
- Với em là thế_Tôi quả quyết.
Anh cười cười rồi lại thả tầm nhìn vào khoảng không vô định. Tôi cũng bắt trước anh. …Không khí im lặng lại bao trùm… nhưng nó không nặng nề như lúc nãy nữa. Có thứ gì nhẹ dịu đang luồn lách qua tâm hồn chúng tôi…
- À, cho anh cái này nè_Tôi móc trong túi xách ra cuốn truyện cổ Grim mới toanh. Cái này tôi đã mua cho anh ngay sau cái hôm tôi tới nhà anh buổi trước ấy.
- Gì thế này_Anh nhìn tôi.
- Truyện Grim
- Ý anh là hỏi lý do ấy.
- Em nghĩ anh thích …nên mua tặng anh_Tôi cố gắng giải thích ngắn gọn nhất có thể. Chẳng biết hiệu quả có được như tôi mong muốn không nhưng chỉ thấy anh cười.... Mà có gì đáng cười ở đây nhỉ.
- Anh đâu có thích_Anh lại cười.
- Sao, em thấy nhà anh có một cuốn mà_Nếu một người không thích đọc thì đâu có lưu giữ cuốn truyện rách nát vậy.
- À, nó không phải của anh
- Thế của ai._Tôi vẫn cố gân cổ lên. Chắc anh ngại không dám thừa nhận cái sở thích con nít ấy thôi.
- Chắc Hoàng nó đọc rồi để quên._Anh trả lời thản nhiên. Hơi hụt hẫng. Có lẽ anh không nói dối. Nhưng sao có thể, thường thì những người mà thích đọc mấy cái thứ cổ tích này thì chắc chắn đều có tâm hồn trong sáng, lương thiện…như tôi chẳng hạn (tự sướng nữa rồi ^^). Người như hắn đâu giống…
- Ờ, nhưng quà em tặng mà, nhất định anh sẽ đọc thử._Vừa nói anh vừa rút nhẹ cuốn truyện từ tay tôi. Đành vậy!!! Anh đưa tay lên xem giờ._Thôi muộn rồi, anh đưa em về
- Ờ, thật may_Tôi thở phào nhẹ nhõm. Hình như tâm trạng anh đã khá hơn nhiều. Tôi lẩm nhẩm_Chắc anh đã từ bỏ ý định tự tử.
- Tự tử_Anh ôm bụng cười như chưa từng được cười vậy. Tai anh thật thính, nói khẽ vậy mà cũng nghe thấy. Anh làm tôi bối rối._Em nghĩ anh định tự tử sao?
- Tại anh cứ đứng đó không nói gì và nhìn ra biển._Tôi cố thanh minh.
- Khổ, vì thế mà các nhà khoa học mới khuyến cáo chúng không nên dùng sữa hết hạn đấy_ Anh xoa đầu tôi làm mái tóc của tôi từ tổ cò chuyển thành…tổ quạ. Rồi anh lại tiếp tục cơn cười còn đang dang dở. Trời, tôi lại thành con hề rồi. Trí tưởng tượng của tôi phong phú thật. Nhưng dường như chẳng còn quan tâm tới mấy cái xấu hỏ nhỏ nhặt ấy nữa…vì nhìn anh thế này, tôi thấy tốt hơn nhiều. Từ khi anh quay lại Hải Phòng, đây là lần đầu tôi thấy anh vui vậy. Chỉ cần có thế…với tôi quá đủ rồi.
…
- Khuya rồi, vào nhà đi. Mai anh sẽ đem xe qua cho._Anh treo cái mũ bảo hiểm mà tôi vừa đội vào xe. Có lẽ anh muốn thấy tôi vào nhà rồi mới về. Ôi, lãng mạng như phim Hàn ý…
- Vầng, bye anh nhé!!!_Tôi bước vào sân và cài cổng lại rồi đưa tay vẫy anh… Và rồi, anh phóng đi. Tôi vẫn đứng đó nhìn cho tới khi chẳng còn thấy cái đèn hậu sáng nữa.
- Này, ai đấy
- My prince…
Tôi giật bắn mình, quay lại…. là mẹ tôi. Trời, may mà trái tim tôi đã được rèn rũa với mấy bộ phim kinh dị nhé. Nếu không thì phải gọi ambulance rồi.
- Mai pờ rin là thằng nào_ Mẹ nhìn tôi dò xét.
- Dạ, bạn con. Tại con bị hỏng xe nên anh ấy đưa về._Tôi biện minh nhanh như chớp. Sở trường của tôi mà, cái này quá đơn giản. Cũng may là mẹ tôi không biết tiếng anh... không thì toi .
- Người nước ngoài à_Mẹ còn lâu mới tha cho tôi dễ dàng nếu chưa thỏa sức tò mò.
- À, không phải đâu mẹ, anh ấy họ Mai và tên Pờ Rin.
- Ơ, người dân tộc thiểu số sao._Mẹ ngây thơ nhìn tôi, làm tôi không thể nhịn cười. Bỗng mẹ nghiêm giọng_ Lần sau nếu về muộn thì phải gọi điện báo…BIẾT CHƯA.
- Dạ_Tôi cúi đầu ngoan ngoãn… không phải để cho qua chuyện đâu…. tại tôi thực sự thấy có lỗi, chắc mẹ đã lo lắng lắm.
Mẹ không nói gì nữa, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.Giờ chỉ còn một mình trong phòng, tôi nhớ lại những khoảnh khắc lúc bên anh. Thấy anh cười sảng khoái mà lòng vui vui lạ. Trước kia, anh cũng hay cười thế…giờ sao thấy khó quá. Chắc đã có gì đó khủng khiếp lắm xảy đến với anh mà lão Huy cũng không biết. Nhưng có sao đâu, tôi sẽ cố gắng “cải tạo” anh trở lại như cũ.
***
Sory các bạn độc giả!!!! Do dạo này mình bận rộn với sự nghiệp học hành quá nên bỏ bê Topic. Mình chỉ có thể viết tranh thủ thôi. Năm cuối mà... mong các bạn thông cảm nhé :* :* :* :* :* :*