crylove
Thành viên
- Tham gia
- 1/1/2012
- Bài viết
- 6
Người ta thường nói: “Nhân sự tại trời định.”
Nhưng người ta cũng nói: “Ân tình một ngày quên ngay không dễ ”
Quách Tiễn Ni ,một cô gái xinh xắn vẫn thường lấy việc chinh phục các chàng trai cùng trường làm thành tích lại bị chính con tim sắt đá của mình phản bội. Nạn nhân thứ 99 của cô, Lý Tú Triết,vô tình trở thành đầu mối dẫn đưa cô đến nạn nhân thứ 100 của mình, nhưng cũng đồng thời chính là thủ phạm đầu tiên khiến con tim cô tan cơn băng giá.
Kim Thuần Hy, Bạch mà Hòang Tử của trường Trung học Sâm Vĩnh, tìm cách tránh né Tiễn Ni nhưng hàng lọat những sự kiện tình cờ đến khó tin xảy ra như đẩy họ đến gần nhau.Mặc dù có được biết bao thuận lợi,khác hẳn 99 lần trước,Tiễn Ni vẫn không thể chinh phục được trái tim anh chàng Thuần Hy.
Đòn độc dùng lúc quyết định ,chờ tới dịp valentine,Tiễn Ni chủ động tỏ tình với Thuần Hy.Nhưng đáp trả cú đòn độc ấy ,anh chàng kỳ cục lại chỉ ngón tay trỏ lên trời… một dấu hiệu lạ lùng mà anh ta nhất định không giải thích.
Và nạn nhân thứ 99 của Tiễn Ni,bởi lẽ đợi cô quá lâu trong đêm Valentine lạnh giá giữa quảng trường,đã ngã bệnh và nhập viện.
Quách Tiễn Ni sẽ giải quyết hai nạn nhân và một thủ phạm này bằng cách nào đây?
“Ding ling ling…ling ling ling…”
Tiếng chuông tan học đang reo vui tai là một sự giải thoát đối với Quách Tiễn Ni tôi, vừa mới tải được phần mềm game di động mới nhất,cuối cùng có thể chơi thoải mái rồi.
Làm ra vẻ ngoan ngõan với bà cô mặt tròn như cái bánh bao suốt năm mươi phút,mặt của tôi cũng muốn tê cứng luôn rồi.-,.-^
Đành chịu thôi,ai bảo tôi quyết định làm một nữ sinh lặng lẽ bình thường trong cuộc sống học sinh cấp ba mới bắt đầu này làm chi?Ôi thật là nhớ nhung những cảnh tượng hòanh tráng thời cấp hai quá-lúc học ở Trung học Đông Nguyên,à,và cả Tịnh Mỹ ,là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy…
“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bỗng dưng trong huyện náo vang lên một giọng nói lạnh băng tựa hồ phát ra từ tủ lạnh, mà hình như giọng nói này đang chĩa vào tôi, khiến tôi bất giác hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.
Khi cằm của tôi nghếch lên vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của người cất lên giọng nói đó, đột ngột tôi cảm thấy giống như có thứ gì đó chèn cứng lại, không thể nhúc nhích.
O_O^ Đầu óc tôi bắt đầu quay vòng vòng ,quay vòng…
Phải dùng từ gì để hình dung gương mặt này nhỉ? “Đẹp kinh hòang”? Chính xác là đẹp kinh hòang!
Gương mặt trắng trẻo,toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo góc cạnh, mắt đen nhánh sâu thẳm ,mà mỗi cái chớp mắt như có làn song nhấn chìm người đối diện ; hàng lông mày rậm, sống mũi thẳng,nét môi hòan mỹ,tóat lên vẻ cao quý và tao nhã.Đây…đâu đâu có giống người,mà là bạch mã hòang tử trong truyện cổ tích mới phải!
*O_O*O_O*O_O*O_O*
“A_O^ Woa!anh ấy đẹp trai quá!!!”
“A_O^ Đúng là đẹp chết người,lạnh kinh người!!!”
“A_O^ Giống Nguyên Bân!”
“A_O^ Sai bét, đẹp trai hơn Nguyên Bân nhiều!”
Đám mê trai trong lớp đã bắt đầu xầm xì bàn tán về cậu ta,còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động và lên bắt đầu chụp ảnh cậu ta điên cuồng,vừa chụp vừa la hét, đầu óc tôi vẫn chóang váng, chưa thể tỉnh táo lại.
“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bạch mã Hòang tử trong truyện cổ tích lặp lại câu hỏi lần thứ hai với vẻ mặt không chút biểu cảm,có vẻ trình độ quốc văn cũng không hơn tôi là bao.
“Bạn ấy chính là Quách Tiễn Ni!(*>o<*) (*>o<*) (*>o<*) Chính bạn ấy!!” Không ngờ cái đám mê trai trong lớp ngoài lúc giành giật thức ăn ở căng –tin ra thì còn có thể phát hiện ra tiếng thét chói tai như vậy.
Theo tiếng kêu gào của đám mê trai đó, tôi phát hiện mình đã rời khỏi mặt đất,cái tên mà ban nãy vẫn được tôi xưng tụng là bạch Mã Hoàng Tử trong cổ tích ấy, lúc này đang hung hăng kéo một cánh tay tôi, lôi tôi ra khỏi chỗ ngồi.
“>o< Ê, anh làm gì thế?Bỏ tôi ra ! Cái tên chết tiệt này!”Tôi liều mạng chống cự ,nhưng hắn chẳng mảy may phản ứng,giống như đang kéo lê cây chổi quét nhà vậy.
Hả? “Chổi quét nhà”? “Chổi quét nhà”? Tôi bị làm sao thế này,lại còn so sánh mình với cây chổi quét nhà.Chết tiệt,sức mạnh của hắn sao mà lớn thế ,sự chống cự của tôi chỉ đổi bằng việc hắn nắm lấy cánh tay tôi càng chặt hơn càng chặt hơn…
“>o< Cứu tôi với!Người đâu!Có kẻ bắt cóc tôi!”Trời ơi! Tiếng kêu thảm thiết của tôi dường như chẳng mấy hiệu quả, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn theo,trong ánh mắt ấy hình như thóang qua nét“ngưỡng mộ”, “ghen ghét”, “đố kỵ” nữa! T^T Chóang…
Giờ tôi mới biết thế nào là bi ai, cho đến khi đầu của tôi bị nhét vào một chiếc xe đua hào nhóang đến độ tôi không thể biết nổi tên của nó…
Tôi,Quách Tiễn Ni, đã bị một tên đẹp trai như thể không phải là người bắt cóc đi một cách kỳ lạ như vậy,muốn lôi tôi đi đâu đây???T_T
Chiếc xe chạy như bay trên đường ,gió tạt ngang tai tôi vù vù, cái tên chết tiệt kia lái xe nhanh như muốn tự sát ấy.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?Nhà tôi không có tiền đâu!”~~( Khi thở đều đặn rồi, tôi bắt đầu hỏi thẳng hắn ta--)
Không có phản ứng.-_-
“Anh bị câm hả?Nói đi chứ!”( Xem ra khí thế vẫn chưa đủ)
“Anh có biết tôi là ai không hả?Tôi là Quách Tiễn Ni đấy!!”~~>o<( chắc có chút tác dụng)
“Hừ~” Lại còn cười lạnh?! Gì thế này!!
“~~p(>o<)q Anh là đồ khốn chết tiệt ! Anh bỏ tôi xuống!”Lửa giận của tôi đã bốc tận đỉnh đầu,đến nỗi tôi nhảy chồm lên khỏi chỗ ngồi,tóm lấy vô –lăng vặn lấy vặn để,chiếc xe như một tên say rượi say khướt,nghiêng trái nghiêng phải như điên.
“>o< Cô muốn chết hả?” Cuối cùng hắn đã có phản ứng.Hắn tóm lấy tôi ném về chỗ ngồi ,cố gắng quay vô-lăng, vật lộn mãi một lúc sau, tạ trời đất,chiếc xe cuối cùng đã ổn định,nhưng cũng đã ngừng lại.
“Bệnh viện Ái Nhân?Anh đưa tôi đến bệnh viện làm quái gì thế?Anh…”
“Tôi vẫn chưa nói hết,lại bị biến thành cây chổi quét nhà…
Tôi thề: Cả đời tôi không bao giờ đụng đến cây chổi nữa! p(>o<)q
Bước chân hắn cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh.Cửa phòng mở ra, tôi bị hắn ta lôi vào trong.
“Cái đồ chết tiệt này! Tự tôi biết đi!” Tôi vừa hét lên với hắn ,vừa cật lực gạt cái “gọng kềm” đang khóa chặt cổ tay tôi,thật là,đau chết đi mất.Tay tôi sắp bị hắn làm gãy rồi đây này! Cái tên khốn khiếp,chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.~~>_<~~
“Đây chính là cô gái mà cậu thích?”-_- Là giọng của tên chết tiệt ấy ,tràn ngập sự chế giễu và bất mãn,hình như đang nói với người nằm trên gi.ường.
“Cái gì?Cái gì mà cô gái cậu thích?” Tôi rời ánh mình ra khỏi cổ tay đỏ ửng,nhìn về phía chiếc gi.ường .
O_O“Lý…Lý Tú Triết?” Nhìn thấy cái người đầu quấn băng đang nằm thiêm thiếp trên gi.ường bệnh,suýt nữa tôi không dám tin vào mắt mình.
“Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?” Tôi tiến lại gi.ường cậu ta,nhìn gương mặt cách đây không lâu còn tươi cười hớn hở với tôi, cảm thấy giọng nói của mình đang run lên.Dù gì,dù gì cậu ấy cũng là bạn trai cũ của tôi!
“-_- Sao cậu lại ra nông nỗi này à? Phải hỏi cô đấy! Cái tên chết tiệt này nói có thể ấm áp chút được không ,tôi thấy sau lưng tôi cũng lạnh run lên.
?_? “Hỏi tôi?Tại sao lại hỏi tôi?Bọn tôi chia tay rồi đâu có gặp lại nhau nữa!” Tôi đứng lên,trả lời với vẻ bất hạnh,hồi ức lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu…
Nhắc đến Lý Tú Triết ,cậu ấy là bạn trai thứ 99 của tôi,cũng chính là người cuối cùng đến lúc này.Ngoài ra ,đó cũng chính là người có thời gian tôi quen ngắn nhất.
Thân là“thợ săn ác quỷ” của trung học Đông Nguyên, trách nhiệm của tôi là chuyên đối phó với những tên con trai hư hỏng dám xem thường nữ sinh ,vũ khí tuyệt diệu để đối phó với bọn hắn là-cưa đổ bọn hắn, cuối cùng một tuần sau đá đít bọn hắn đi.
Còn cái tên ngố này, chưa đến một tuần mà dám đòi tôi sinh con cho hắn! hơn nữa còn tỏ tình trên kênh phát thanh tòan trường hàng tuần nữa chứ…Trời ơi! Chẳng lẽ trong đầu hắn tòan đậu phụ ư?T^T
“Cái tên này suốt ngày trốn học đi uống rượu, uống xong còn kiếm người đánh lộn ,đánh đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện.”-_-
“O_O Woa! Thì ra anh cũng biết nói một câu dài như vậy!” Sự kinh ngạc của tôi đổi lại bằng một cái lườm đầy tròng trắng.
“Tiễn Ni…>_< Tiễn Ni…” Là giọng của Tú Triết ,cái tên này ngủ cũng không yên giấc,cái đầu quấn lấy băng trắng của hắn không ngừng lắc trái lắc phải trên gối, mồ hôi từng giọt chầm chậm lăn ra khỏi dải băng…
Không hiểu vì sao, tôi lại chạy đến bên gi.ường nắm tay hắn ta.
“-_- Cậu ta suốt ngày gọi tên cô, dù là lúc đang uống rượu ,đánh nhau,hay là khi hôn mê trên gi.ường như bây giờ!”
Thật khâm phục cái tên lạnh lùng vẫn có thể mặt không cảm xúc,thản nhiên điềm tĩnh đứng bên cạnh giải thích như thế.
“Cậu ấy bị thương không nặng lắm chứ?” Tôi hỏi
“Lần này còn tạm, chỉ bị tóac đầu.”
“Cái gì mà‘lần này còn tạm’? Anh còn mong có lần sau à?”~~( Tôi lườm hắn một cái)
“Do cô tạo ra đấy!” Tên này ,hắn tưởng hắn là ai? Dám “định tội” tôi thế à?
“Nên cô phải chịu trách nhiệm,tiếp tục chăm sóc cậu ấy!”
“Cái… cái gì? Anh nói gì vậy? Có nhầm không thế?Có phải tôi nghe lộn không?”
“Cô, phải,chịu ,trách,nhiệm!!!-_- Hắn ta nói với vẻ rất trịnh trọng ,như thể đây là trách nhiệm mà tôi không thể rũ bỏ được vậy.
“>_< Gì…gì chứ? Não của anh có phải bị úng thủy rồi không ? Anh là ai hả?Anh dựa vào đâu mà bảo tôi chịu trách nhiệm?” Tôi thật sự nổi giận,xưa nay chưa hề có ai dám nói với tôi như vậy.~~:-(
“Cô không có lựa chọn!” Tôi có thể nhìn ra h.am m.uốn nhào tới bóp cổ tôi mà tên này đang cố kiềm chế.
“Không,đồng ý! Không đồng ý! Tôi không chịu đâu!” Tôi vừa gào lên với hắn,vừa cuống cuồng lao ra mở cửa chạy ra ngoài…
Trời ơi, cái tên đáng sợ này vẫn đuổi kịp,tiếng bước chân mỗi lúc một gần.Nhìn thấy phía trước có hai cô y ta, mang những dụng cụ thuốc men đến,tôi túm lấy họ đẩy mạnh về phía tên khốn kia, ngay sau đó là tiếng người và tiếng đổ vỡ lỏang xỏang rất kinh hãi.~^O^~ ha ha! Trông như một chiến trường rồi…
“Cái tên chết tiệt ,đi chết đi!” Tôi đứng ở phía xa xa nhảy nhót làm mặt hề với cái tên đang bị cô y tá đè đến mức không bò dậy nổi, phẫn nộ giơ nắm đấm và làm động tác đạp mấy cái về phía hắn, sau đó cười ha ha chạy ra khỏi bệnh viện.
Dám không biết trời cao đất dày đấu với“Thợ săn ác quỷ” ta đây hả?Hừ~~~! Muốn chết à?
Cảm giác thắng lợi thật sảng khoái thật sự rất sảng khoái!...~^.^…
“Đến đây ,đến đây,có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi…” Đến buổi tối ngủ nằm mơ,tôi vẫn còn dương dương đắc ý làm mặt hề với tên ấy.
Sáng hôm sau,tôi giương đôi mắt gấu trúc trèo lên xe buýt ,suốt đọan đường ngáp daì ngáp ngắn ,ôm lấy cây cột trên xe buýt làm gối, đầu mơ màng ngủ thiếp đi, chắc chú tài xế không đến nỗi đưa thẳng tôi đến sở thú chứ?...
“A_OO_OO_O Ôi chao~” sau lưng bỗng thò ra một bàn tay vỗ lên vai tôi, làm tôi giật mình kêu lên một tiếng khiến người trên xe đều trợn mắt nhìn,tôi hòan tòan tỉnh hẳn,thấy cái người gây họa ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt thú vị-Trương Tịnh Mỹ.
“Sao cậu lại đứng sau lưng tớ thế hả? Định dọa tớ à?”~~:-( Lửa giận của tôi bốc lên bừng bừng.)
“Kim Thuần Hy!”
“Hả~ cái gì? Cậu nói gì thế ?” Tịnh Mỹ nói chuyện luôn khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
“Cái tên bắt cóc cậu hôm qua tên là Kim Thuần Hy!”
“Kim Thuần Hy…” Nữ sinh trên xe hình như đều nhạy cảm quá mức với cái tên này,ánh mắt dồn hết lên người tôi và Tịnh Mỹ.
“ Gì… gì thế? Sao cậu lại biết được?” A_OO_OO_O
“Hòang tử vàng của trường cấp ba Sâm Vĩnh,có chỉ số IQ siêu cao, vẻ ngoài siêu đẹp trai,lạnh lùng với mọi người, làm việc quả đóan, có một gia thế cực kì hùng hậu,thành tích luôn đứng đầu bảng,đến nay chưa có bạn gái, người bạn duy nhất tên là Lý Tú Triết bị cậu làm tổn thương đấy.
“Thì ra là thế,có điều làm gì khoa trương như cậu nói? Tôi phản bác lại Tịnh Mỹ.Dù sao tôi cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào với cậu ta,cho dù ừ thì cậu ta cũng đẹp trai quá mức,cho dù cậu ta cực kỳ lạnh lùng đến nỗi hơi biến thái,IQ cao thì tôi không nhìn ra, ngoài việc lườm nguýt và nói những câu không cần dấu chấm câu…
“Con nhỏ kia ,mày nói gì thế?Dám xem thường Thuần Hy của bọn này à?” ~~:-(
Thảm rồi ,một câu của tôi đã dẫn đến sự công phẫn của bao kẻ mê trai, tôi túm lấy ngay Tịnh Mỹ chạy như bay đến cửa xe.
Hu ra,cuối cùng cũng đá cách xa không khí nặng mùi trong xe rồi, sảng khoái quá! Hít thở không khí tươi mới, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Có muốn tạo nên kỷ lục huy hòang 100 không?” Tịnh Mỹ đột ngột dừng bước ,mỉm cười nhìn tôi.^-^
Nếu không phải từ nhỏ đến lớn đã lĩnh giáo được nụ cười“đáng yêu” của bạn mình, e rằng tôi còn ngỡ nó sắp phát kẹo cho tôi nữa kìa.
“Cậu muốn làm gì?” Tôi dè dặt hỏi
“Kim,Thuần ,Hy!!”^o^
O_O^ Khi từ miệng nó nhảy ra từng chữ từng chữ một,tôi phát hiện ra đại não của mình không theo kịp bước chân rồi.
“Cậu…cậu có nhầm không đó?Cái loại đó…không thể! Cái loại kinh dị ấy…” Lời tôi nói rất yếu ớt.
“Chúng ta có phải là‘ thợ săn ác quỷ’ không?”
“Đúng !”
“‘Thợ săn ác quỷ’ có phải là chuyên đối phó với những tên xem thường nữ sinh chúng ta không?”
“Đúng !”
“Kim Thuần Hy có phải thuộc dạng xem thường nữ sinh không?”
“Đúng ! Mà không phải là xem thường không thôi!!!”
Nhớ đến những gì kinh khủng hắn đã làm với tôi hôm qua,và cả vẻ lạnh băng cao ngạo từ đầu đến cuối của hắn,đã khiên tôi hận đến mức muốn đánh một trận .>>-(
“Vậy chúng ta có nên đối phó với hắn?”
“Đúng !!!”>-<
“Vậy là được rồi!” ~^.^~
“O_O^ Hả~? -^^ Ồ…” tại sao Tịnh Mỹ lúc nào cũng có lý thể nhỉ?Tôi thực không ngờ ?Tôi thực không nghĩ ra chỗ nào sai cả nhưng cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy…
“Chắc tớ vẫn còn chọn lựa khác chứ?” Tôi e dè nhìn Tịnh Mỹ.
Đó là lời hẹn giữa chúng tôi: “ thợ săn ác quỷ ” thực ra luôn là hai người,tôi là người thực hành , và Tịnh Mỹ là quân sư.Tôi luôn làm theo kế hoạch đã được vạch sẵn , đó cũng là bí quyết thành công 99 lần trước của tôi, và người lên kế hoạch chẳng ai khác ,chính là cô bạn Trương Tịnh Mỹ yếu ớt không chống nổi gió, ai nhìn thấy cũng thương này.
“Tất nhiên , như trước đây thôi, rút thăm đi.^-^” Tịnh Mỹ lại còn chuẩn bị xong xuôi vương bài ác quỷ nữa chứ, tôi có cảm giác mình bị lừa gạt.
Thôi mặc kệ rút thôi
Bồ tát ơi! Thượng đế ơi! Chủ nhân của tôi ơi! Cứu cứu chúng con , giúp con đừng để con rút trúng cái tên kinh khủng kia.
Tôi nhắm chặt mắt rút ra một vương bài rồi trả cho Tịnh Mỹ, đợi tuyên án của nó.
“-O- Kim –O- Thuần-O- Hy!!” Tịnh Mỹ rút quân bài ra dựng ngay trước mặt tôi , ba chữ KIM THUẦN HY trên đó gian tà như một cây cột“ xử bắn”
“ A_O^O_OO-O Hả…???!!! Tôi không nén được hét lên một tiếng kinh hòang.
“Thế nào~? Không dám hả~?”
“Làm …làm gì có? Tớ có gì mà không dám chứ? Tại tớ không thích thôi!! Thật là dám nói tôi không dám à? Tôi là Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni có kinh nghiệm yêu đương 99 lần thành công!! Thợ săn Quách Tiễn Ni chuyên giúp người yếu chống lại kẻ mạnh!!! Hừ!!!
“ Vậy chắc chắn là thế đi nhé! Một tuần thế nào? Một tuần làm được không?”
“Một tuần? Có nhầm không vậy? Cậu nghĩ tớ là ai hả? Marilyn Monroe hay là siêu sao Hollywood? Cái lọai ấy á? Sao thế được?”>_<
“Đừng làm vẻ mặt như sắp chết đến nơi có được không? Được thôi hai tuần ,hai tuần thấy thế nào?” Cái tên Tịnh Mỹ này, đúng là không làm thì không biết khổ mà.
“…” Tôi không nói nổi lời nào, vì đã tức đến nỗi mất cả sức lực rồi
“ Vậy thì hai tuần, tớ phải sắp xếp cái đã …” Tịnh Mỹ phớt lờ , căn bản không để ý đến sắc mặt tái xanh của tôi đang nhăn nhó thảm hại.
“ Một tháng!” Tôi cắt ngang lời lẩm bẩm của nó, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn , ngữ khí cũng chưa bao giờ dứt khoát hơn.
“O_O Một tháng?” Cô nàng trợn mắt
“Một tháng! Không mặc cả! Quyết không mặc cả !” Lần này tôi vô cùng cứng rắn.
“Được! Chúng ta đến hạ chiến thư!” Tịnh Mỹ không hổ danh là Tịnh Mỹ , qủa đóan đến mức khiến tôi vô cùng khâm phục
p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q.
Đại chiến thư hòang kim hành động săn ác quỷ thứ 100 của thợ săn ác quỷ.
Ác quỷ mục tiêu nhắm đến : Kim Thuần Hy
Số hiệu ác quỷ: 100
Nguyên nhân hành động : Kim Thuần Hy quá tự cao , khinh thường nữ sinh.
Kế hoạch hành động : Khi đã cưa đổ được, hẹn hò một lần rồi đá ngay không thương tiếc.
Mục tiêu hành động: Khiến ác quỷ phải đau lòng khổ sở, tốt nhất là đau nát ruột gan, lĩnh ngộ sâu sắc nội hàm trong đau thương , rút dây thần kinh“khinh thường nữ sinh” ra khỏi ác quỷ, khiến hắn tỉnh ngộ, bắt đầu nhận thức về nữ sinh, bắt đầu chấn chỉnh lại bản thân; dốc tòan bộ sức lực để đấu tranh cho nữ sinh, bảo vệ và duy trì địa vị của nữ sinh , giữ gìn sự tôn nghiêm và thiết lập uy quyền nữ sinh.
Thời hạn theo đuổi: 1 tháng
Tuyên ngôn hành động : Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại …! Cố lên, Quách Tiễn Ni, Quách Tiễn Ni, cố lên!
Luật cấm của hành động : Nghiêm cấm “thợ săn ác quỷ” nảy sinh tình cảm thực sự với“ác quỷ mục tiêu” nghiêm cấm đôi bên tiếp xúc quá thân mật trong quá trình quen nhau, ví dụ hôn nhau v.v…( trường hợp bất khả kháng thì không tính) , nhiều nhất là nắm tay và ôm nhau.
Hậu quả khi thất bại: Danh hiệu“Thợ săn ác quỷ ” của Quách Tiễn Ni sẽ bị hủy bỏ ,lần hành động chinh phục ác quỷ thứ 100 sẽ trở thành hành động săn ác quỷ cuối cùng, chẳng những thành tích vất vả lắm mới có được bị hủy hoại, mất mặt hòan tòan, mà nếu ý chí không đủ kiên cường, còn có thể mắc bệnh “ suy sụp tinh thần vì thất tình” và “ bệnh sợ yêu” nghiêm trọng , để lại vết thương tâm hồn vĩnh viễn suốt đời.
Người dám sát hành động: Trương Tịnh Mỹ
Người công chứng : Tất cả những người biết chuyện này
p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q.
Chiếu thư vừa ra hành động cũng bắt buộc được triển khai, không thể trì hõan.
“ Ding ling ling …” Là tiếng chuông vào học, A_O Ôi mẹ ơi,lúc này tôi mới nhớ ra chuyện đi học hôm nay, chỉ còn nước kéo Tịnh Mỹ bắt đầu chạy về phía cổng trường.
Chia tay Tịnh Mỹ ở đầu cầu thang ( nó cùng trường nhưng không cùng lớp với tôi.), tôi nhìn thấy đôi chân đứng ngay ở cửa lớp, đôi chân tròn vo mập ú khó khăn nhét vào đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày cao gót đau khổ đến mức như lúc nào cũng muốn bùng nổ để được giải thóat, trên giày còn vương chút bùn đất, chút bụi mờ, hai hạt cơm bẹp dí…
Đương nhiên tôi biết đôi giày kia là của ai , đó chính là – đối thủ oan gia kiếp trước lẫn kiếp này của tôi –mặt bánh bao.
Tôi không dám ngẩng lên, sau cặp mắt kính gọng đen cực kia ẩn giấu một đôi mắt nhỏ ti hí phun ra lửa càng khiến người ta không lạnh mà run.
“Quách Tiễn , Ni!” Mặt bánh bao mở miệng .
“Vâng!” Tôi trả lời với vẻ rất cung kính.Thật là , gọi tôi thì cứ gọi đi, mắc chứng gì nhấn nhá từng chữ từng chữ tên tôi thế, khó nghe chết đi được.==
“Lại đến muộn rồi!”
“Vâng!” Em biết từ lâu rồi mà, em có phải đồ ngốc đâu, cô chẳng cần phải nhấn mạnh để nhắc nhở em.
“-O- Đứng nghiêm , yên đó, đằng sau quay!”
Tôi ngoan ngõan làm theo thánh chỉ. Cái mặt bánh bao chết tiệt này luôn thích túm lấy sai lầm bé bỏng của học sinh để dạy dỗ người ta với vẻ mặt đằng đằng sát khí, chắc do đến tuổi rồi , nhưng tôi cũng đá quá quen cảnh này.
“STOP, đứng nghiêm, bên trái quay! Chuẩn bị, bước đều bước!” khi tôi bước đến cửa sau lớp, mặt bánh bao lại bắt đầu phát khẩu lệnh .
Lần này chắc chắn lại dán vào tường lớp học trồng cây chuối rồi, dù sao bà ta có làm chuyện gì đi nữa cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.
“Được rồi, đứng im đó,quay mặt vào tường, quỳ xuống, hai tay chống đất,chuẩn bị, bắt đầu trồng cây chuối!”
Đóan không sai mà.Cái bà mặt bánh bao chết tiệt, cứ nói thẳng là đến góc tường sau lớp trồng cây chuối là được rồi, lắm lời!
Tôi hất túi xách từ vai xuống , ném chính xác lên bàn học xong, bèn thành thạo đặt hai chân áp vào tường.Trên bức tường này,tôi đã để lại rất nhiều“dấu chân” sinh động của mình.Lúc rỗi rãi còn có thể đếm để giết thời gian nữa.
“Quách Tiễn Ni, chưa đến giờ về thì không được đứng dậy!” Đôi chân heo của mặt bánh bao cứ diễu qua diễu lại trước mặt tôi rất đáng ghét.
“ Cô có nhầm không ạ? Em chỉ đến trễ mỗi một phút!”Tôi kêu lên phản đối.
“Em còn dám nói à? Hôm qua em trốn bao nhiêu tiết hả? Đừng , tưởng tôi không biết, hừ~!”
“T^T Hôm qua em bị người ta bắt cóc , các bạn trong lớp có thể làm chứng” Tôi kêu lên vẻ uất ức.Vốn là thế mà , tôi là người bị hại mà còn bắt chịu trách nhiệm nữa? thật là!
“Em mà bị bắt cóc á? Ai lại bắt cóc em? Tìm lý do nào hay ho tí có được không?”
“Là thật mà! Là thật đó!Các bạn trong lớp có thể làm chứng cho em!” Lúc này tôi mới phát hiện ra sự yên tĩnh chết tiệt trong lớp.
Ông trời ơi,ông hãy kêu oan hộ con!
Tịnh Mỹ, cứu tớ! T^T
Mặt bánh bao có vẻ thỏa mãn vì sự uy hiếp của mình đã hiệu nghiệm, tỏ ra sang trọng quý phái bước lên bục giảng, bắt đầu sự nghiệp giáo dục ru ngủ của mình.Tôi thật đáng thương , chỉ có thể chán chường dùng mắt đánh giá xem trong lớp ai mang giày đẹp hơn.
Woa~? Đôi NIKE số lượng có hạn phiân bản 2004? A_O_OO_OO_O Lại gần tí! Gần thêm tí nữa!
“Ê gì thế? Cậu là ai? Vẫn chưa tới giờ mà.O^O” Tôi bỗng thét lên , tôi phải kêu thế là vì chủ nhân đôi giày thể thao NIKE ấy lại ôm lấy chân tôi để nó rời khỏi tường , sau đó dùng tốc độ nhanh hơn ánh sáng lật tôi trở lại.
Trong lúc đợi tôi hòan hồn trở lại, đôi chân tôi đã đứng vững vàng trên mặt đất, cuối cùng tôi đã thấy gương mặt cái tên có thân thủ nhanh nhẹn đó.
A_OO_OO_O “ Lý …Lý Tú Triết?!” Tôi kinh ngạc buột miệng.
Mái tóc mềm mại , trán rộng , nụ cười tỏa nắng trong sáng hòan mỹ như trẻ thơ , thêm vài miếng băng dán OK sinh động trên gương mặt, không phải Lý Tú Triết thì còn là ai được?
“^O^ Chính xác , là tớ đấy! Vui mừng quá hả? Hà Hà!”Cậu ta ngóac miệng cười với tôi , lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
“Nhưng mà , nhưng mà hôm qua cậu vẫn còn nằm đờ ra trên gi.ường như thế‘ The Mummy’ kia mà ?” Tôi hỏi vẻ khó hiểu.
“Hì Hì! ‘ The mummy ’ sống lại rồi! hà hà!”
“Này, cô tới rồi kìa !” Không biết bạn nào tốt bụng gọi một tiếng , cuối cùng tôi phát hiện ra bà cô mặt bánh bao tay cầm thước bảng , mặt tối sầm đang tiến lại gần.
Lý Tú Triết quay phắt lại ,lần này đến phiên mặt bánh bao thét lên .
“A0A^A0A^A0A^ , Ôi~, thì ra là thiếu gia của chủ tịch Lý.”Mặt bánh bao lập tức giấu ngay chiếc thước bảng ra sau lưng, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ âm u sang tươi sáng như thể một đóa loa kèn nở bừng trong tích tắc.
“^O^ Ơ …ơ… thiếu gia cậu đến lớp chúng tôi có chuyện gì không ạ?” Bánh bao cười híp mắt hỏi Lý Tú Triết , đôi mắt híp lại không thấy khe hở nào nữa.
“Em đến để xin phép nghỉ.” Tú Triết vẫn nụ cười rạng rỡ
“Em đến để xin phép nghỉ học cho bạn Quách Tiễn Ni “Lý Tú Triết nói với vẻ nghiêm chỉnh, nhưng lại khiến tôi giật mình khiếp đảm.
“ Xin… xin nghỉ cho tớ? Cậu có nhầm lẫn không đấy?Tớ không cần nghỉ!” Tôi vùng thoát khỏi tay cậu ta, hét lên.
Thật là, cái tên tự biên tự diễn này, làm gì có loại như thế, muốn xin nghỉ cho tôi cũng phải hỏi ý kiến tôi đã chứ!
“Tớ ra viện rồi, cậu phải chúc mừng cho tớ!^~^” cậu ta cười hí hí với tôi, với sự kiên quyết không cho phép ai chối từ.
“^O^ Ừ ừ, đương nhiên là được rồi.” Mặt bánh bao vội vã cười tươi trả lời.
“Ừ! Em nhất định sẽ nói tốt cho cô với ông bố em , cám ơn nhé!” Tú Triết cười với mặt bánh bao một cái, đột ngột quay sang nghiêm túc nhìn tôi.
Không phải chứ? Chắc không nói câu đó nữa chứ?... Đừng mà>-< đừng! nhất định không được nói trước mặt các bạn trong lớp!
Trời ơi! Thượng đế ơi! Bồ Tát ơi! Chúa ơi! Ngăn cậu ta lại đi! Ngăn lại!! mau mau ngăn cậu ta lại giùm!!!A^AA^AA^A
“=^-^= Tiễn Ni! Xin hãy sinh con cho tớ đi!!!” Lời cầu khẩn của tôi chẳng có tác dụng , cuối cùng cậu ta vẫn nói ra câu ấy…
Chóang…
Trời ơi! Tại sao , tại sao cậu ta cứ phải biểu lộ tình yêu kiểu đó chứ? Mà lại còn thích nói trước mặt mọi người? Không thấy mặt bánh bao đã biến thành bánh đậu xanh ư?
Tôi thà trồng cây chuối vĩnh viễn còn hơn nhìn thấy cậu ta!!!
Bây giờ cậu không nhận lời cũng được , hôm nay đưa cậu đến chỗ này rất hay, chúng ta đi thôi! ^O^ .Lý Tú Triết hào hứng nắm tay tôi chạy ra khỏi lớp học , dường như tôi chẳng có chỗ nào để phản kháng.
Tôi đã bị người ta “ bắt cóc” lần thứ hai, không đúng dù sao cũng là anh hùng cứu mỹ nhân !T_T hả? Anh hùng? Không cần!!!
Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề“ anh hùng” thì cậu ta đột ngột khựng lại, quay nhìn lại , chúng tôi đã ra khỏi cổng trường, trước mặt tôi là hai chiếc xe bóng lóang chói mắt một chiếc mô tô, một chiếc xe đua.
“Cậu muốn ngồi mô tô, hay là ngồi xe đua? Tú Triết chỉ vào hai chiếc xe, cười hí hí hỏi tôi.
“Tớ…tớ muốn ngồi xe đạp!!!” cái khó ló cái khôn , thật khâm phục mình qúa. Ha ha!
Tôi cố ý làm khó cậu ta, tôi muốn làm khó cậu ta đấy.Cái tên này , muốn tôi trốn một buổi học để chúc mừng cậu ta re viện? Có phải cậu ta đã quên rằng cậu ta từng là“bạn trai cũ” của tôi rồi không ?”:-(
“ Cậu muốn ngồi xe đạp?” Cậu ta mở to mắt nhìn tôi. “Sao tớ lại không nghĩ đến xe đạp nhỉ?
“~^^~ Đợi chút!!” Vừa nói xong cậu ta đã biến mất khỏi mắt tôi.Sao nhanh thế nhỉ?
Cậu ta chắc không đi tìm xe đạp thật chứ? Tên ngốc này!!!
Một phút sau, hai phút sau, một giây sau… hai giây sau…thời gian trôi chậm thế, chậm thế…chắc cậu ta không đi cướp xe đạp đó chứ? Chắc là không đi cướp xe đạp đâu nhỉ? Cái tên này hễ cuống lên thì chuyện gì cũng làm được hết…
Thời gian chết tiệt, sao trôi chậm thế nhỉ, sao cậu ta vẫn chưa quay lại, sao vẫn chưa quay lại…Chắc là không gây chuyện đó chứ, chắc bây giờ không đến nõi đánh nhau với người ta đâu nhỉ…?
Tôi bắt đầu hơi hối hận , sao tôi lại nói ra muốn ngồi xe đạp chứ, bây giờ còn ai bán loại xe đó đâu, đến người đạp xe cũng sắp thành động vật quý hiếm rồi.
“Tiễn Ni~, Tiễn Ni~, tớ về rồi đây.”~^O^~
Một giọng nói quen thuộc và hưng phấn đột nhiên vang lên bên tai tôi .Cái tên đang đạp một chiếc xe không biết lấy từ đâu ra, cái tên đang ngồi trên xe buông cả hai tay huơ huơ với tôi, cái tên có mái tóc nâu cười lộ hàm răng trắng đều trong gió với tôi, cái tên có ánh mắt trong sáng nụ cười ấm áp, đang hí hửng tiến gần tôi từng chút từng chút một , cái tên ấy chẳng phải ai khác , chính là Lý Tú Triết mà ban nãy vừa khiến tôi lo lắng đến mức đau cả dạ dày.
“Xin hãy sinh con cho tớ đi!” Nếu không phải là câu tỏ tình này, có lẽ cậu ta thật sự là một đối tượng rất ổn , hà hà ~~!(^@^)
“Thế nào ? chiếc xe đạp tớ kiếm ra thần tốc thế này chắc cũng được chứ?Mau lên xe đi”
Trong lúc tôi đang đờ đẫn , cậu ta đã dùng cả người và xe chạy trước mặt tôi , vẫn với nụ cười rạng rỡ.
“Chắc cậu không đi cướp đó chứ?” Cái tác phong đơn giản ngô nghê của cậu ta khiến tôi phải hòai nghi.
Tớ mua mà ! Tớ rất lịch sự đưa ông ta 50 vạn!”
“O_O^ 50 vạn ? 50 vạn mua một chiếc xe nửa cũ nửa mới này à?” Tôi thật sự phục cậu ta rồi, tôi nghi ngờ cậu đang sống trong một Thế Ngoại Đào Viên cách biệt thế giới với vàng chất đầy như núi.
“Ừ! Cậu bảo làm người phải biết lịch sự, nên tớ đã nói từ “xin” mà!Cậu ta vẫn tỏ ra háo hức đợi tôi biểu dương , cái đồ đầu heo!!!
Nhìn chiếc “ xe đạp quý báu” này, thôi thì miễn cưỡng ngồi sau yên xe vậy.
Vật vã trên chiếc xe đạp mười mấy phút, Tú Triết dừng xe trước một nhà hàng lộng lẫy dẫn tôi đi thẳng vào trong .
“Ở đây đắt lắm!”
“Hôm nay tớ ra viện , đương nhiên phải ăn một bữa ngon lành rồi!”~^O^~
Xuất viện là chuyện trọng đại lắm à? Cái tên lúc nào cũng tự cho mình đúng này!
“Cứ lấy một phần giống lần trước tôi hay ăn là được !” Tú Triết thành thạp nói với nhân viên phục vụ .
Gì cơ, trước kia cậu ta hay đến đây à?Tên này , đúng là xa xỉ quá.
Một lúc sau, phục vụ mang đến một búi đồ ăn, một núi đồ ăn rất lớn, tôi nghĩ heo cũng không ăn nhiều đến thế.
“Chỉ hai chúng ta, ăn có hết không ?”Tôi giương cặp mắt lên nhìn đám thức ăn không biết cả tên gọi trước mặt mình.
“Sao lại phải ăn hết!?” Cậu ta cũng giương cặp mắt trong sáng lên nhìn tôi.
CHƯƠNG 9
THUẦN HY NÓI , NẾU ĐÃ THÍCH
THÌ ĐỪNG BỎ CUỘC
“Nhưng … nhưng không ăn hết sẽ rất lãng phí!”Thật sự là rất lãng phí.
“Lãng phí à???”
Đúng là nước đổ đầu vịt, tôi quyết định bỏ cuộc!
“Tớ đến nhà cậu chơi nhé!” Chúng tôi ăn rồi lại ăn , cậu ta bỗng dưng thốt ra một câu.
A_O^“ Cái gì cơ?” Suýt nữa thì sặc , cái tên này, muốn dọa tôi chết à?
“Không được!” Tôi buột miệng.
Không cần nghĩ ngợi , nếu đưa cái tên ngố này về nhà Quách Tiễn Ni tôi sau này khỏi sống nữa!
“>o< Tại sao? Tớ có đến đó trộm cướp gì đâu?” cậu ta bị sốc nên kêu tóang lên , lại còn nhảy ra khỏi ghế trợn mắt nhìn tôi.
“Chuyện này chả liên quan gì đến trộm cướp!” Xem ra tên này không thể chịu đả kích rồi, “ Bố tớ không thích con trai đến nhà, cậu cũng không muốn tớ bị mắng đúng không?”
“Ồ~! Thì ra thế! Hà hà! Thì ra là thế đấy! hà hà! Thế thôi mà bị tôi lừa được à? Tên này đúng là động vật đơn tế bào~~! Hihi
“Vậy lần sau tớ đến thăm bố!~^O^~ Tên này còn lại nghĩ ngợi rất nghiêm túc.
“Cái gì? Bố gì chứ? Đó là bố của tớ!” Nghe câu này, tôi suýt chút phun hết nước canh trong miệng ra.
“Thì cũng là bố của tớ mà, chỉ là vẫn chưa đến lúc thôi”
“Cậu nói gì hả?” Tôi sắp nổi giận
“Chẳng nói gì cả” cậu ta vội vã cúi đầu cật lực gắp đồ ăn, còn lén lút nhìn tôi một cái, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ mẹ trừng phạt.
“Tiễn Ni! Tên này bỗng dưng lại trở nên nghiêm túc, chắc lại không xin tôi sinh con cho cậu ta chứ! A men!
“Tớ đã quyết định rồi, từ lúc ra khỏi viện đã hạ quyết tâm!”
Thượng đế ơi, chúa Giê su, Bồ Tát phù hộ cho con! Cậu ta muốn gì nữa đây?
“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ tớ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu!”
*A_O*“Gì…gì chứ? “ Đợi đã , cậu ta nói gì? Tôi có nghe nhầm không? Gần đây tôi cứ phải nghe những lời nói bất ngờ, thế nên bắt đầu nghi ngờ tai mình có thói quen
“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu! Cậu nghe thấy chưa?” Cậu ta cao giọng lặp lại, lần này như muốn tôi thủng cả màng nhĩ, mọi người trong nhà hàng hầu như nghe thấy hết, tất cả đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Trời ơi tại sao mỗi lần ở bên cậu ta, tôi đều trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người?
Mà còn là tiêu điểm bị cười chê?Đừng mà, đừng…
“…”
“Là Thuần hy nói thế .Cậu ta nói , thích người ta thì cứ theo đuổi, với tất cả khả năng sức lực , vì gặp được người mình thích thật sự là quá khó khăn ,nếu bỏ lỡ không còn gặp lại nữa.Hà hà…
O_O Kim Thuần Hy?Là lời Kim Thuần Hy nói sao? Cái tên lạnh lùng cao ngạo như thế , cái tên , nghe nói 17 tuổi chưa bao giờ để ý một cô gái nào, mà lại nói những lời như thế? Chẳng lẽ cậu ta là thiên tài IQ siêu cao trong lĩnh vực tình cảm ư?
“Thế nên, Tiễn Ni, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.Tuyệt đối không bỏ cuộc!Sự tự tin lạc quan của cậu ta lại khiến tôi có phần cảm động, cái tên đáng yêu này, sao trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ, hà hà!!
“Phải rồi, chắc cậu đã gặp Thuần Hy nhỉ?Cậu có quen cậu ấy không ?Hôm qua cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện thăm tớ đó.” Cậu ta bỗng thốt ra một câu.
“~~:- Đưa tớ đến bệnh viện ư? Có mà bắt cóc thì có.” Nhớ đến cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt là tôi đã thấy bụng tức anh ách, có điều,nhớ đến cảnh cậu ta và hai cô y tá ngã chồng lên nhau , tôi lại buồn cười.
“Cho dù cậu ấy đưa cậu đến bằng cách nào , tóm lại tớ vẫn cám ơn cậu , cậu đã đến thăm tớ”Sự chân thành của Tú Triết khiến tôi thấy đau lòng.
Quách Tiễn Ni, ngươi bị sao thế? Sao có thể đau lòng vì cậu ta? Ngươi là“thợ săn ác quỷ” mà, chẳng lẽ ngươi muốn bị Tịnh mỹ cười nhạo ư?
Tỉnh táo! Tỉnh táo~!
>-< Tỉnh táo ~~~!!!
“Sao cậu không mời Thuần Hy đến chúc mừng cậu ra viện ?Chẳng phải cậu ta là bạn thân nhất của cậu ư?” Tôi dò hỏi
“Ồ, cậu ấy là học sinh xuât sắc , không thích chơi bời, ăn uống , hát hòv.v… Cậu đừng mơ mời được cậu ta , cậu ta thích nhất là ở một mình.Hơn nữa , tớ mời người tớ thích ăn mừng với tớ, sao lại bỏ tiền để mời người thứ ba chứ.”
Xem ra, có thể biết được khá nhiều thông tin nội bộ của tên kia từ Tú Triết đây, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng mà!ha ha ha!
“Vậy cậu ta có những sở thích gì?”^-^
“Hừm~, thích học, thích xem sách, cổ kim đông tây thiên ăn địa lý gì cũng xem, hừm~ , thích thể thao này, tennis này, bóng rổ này, đua xe này, môn nào cũng được, mà tòan là cao thủ hạng một hạng hai thôi , còn nữa , cậu ta thích đàn piano và kéo violon.Lúc cậu ta chơi nhạc cụ thì đẹp trai thôi rồi, ôi ôi ôi , giống như hòang tử âm nhạc dưới ánh mặt trời, còn nữa , thích vẽ manga, hoạt hình.Mà cậu ta vẽ rất tuyệt , nhưng mà… quá lặng lẽ , quá u buồn, nhìn cậu ta thì ai cũng muốn khóc…”
Quanh câu chuyện về Kim Thuần Hy , mà mơ hồ càng lúc càng dài, nhìn Tú Triết thao thao bất tuyệt , tôi như thây được ánh sáng thắng lợi! Tú Triết , cậu đáng yêu quá đi mất!
Về đến nhà , tôi vội vàng liệt kê ra sơ yếu lý lịch của hoàng tử vàng:
Họ tên: Kim Thuần Hy
Giới tính: nam
Tuổi : 17
Chiều cao: 1m88
Cân nặng : 70kg
Sinh nhật: mùng 8 tháng 8
Cung hòang đạo: sư tử
Màu tóc: Đen như than mới đào lên
Nghề nghiệp: Học sinh
Trường đang theo học : Lớp A008 năm thứ ba dành cho thiên tài của trường trung học Vĩnh Sâm.
Biệt danh: “ Bảo vật của trường”, “Hòang tử vàng”, “sát thủ thiếu nữ”, “Thiên sứ ác quỷ”( hai biệt danh sau tôi vừa nghĩ ra)
Sở trường: Nghe nói“Không gì là không thể”( Đúng là đồn bậy bạ làm gì thần thánh đến thế?)
Sở thích: Học, đọc sách, thể dục(tennis, đua xe, cưỡi ngựa, lướt ván…), đàn piano, violon, vẽ manga, ra vẻ lạnh lùng( điểm cuối cùng là do tôi quan sát và tổng hợp nên)
Màu sắc thích nhất: Trắng , đen(hắn ta thích màu sắc đơn điệu thế ư?)
Hòan cảnh gia đình: Sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là Tổng giám đốc tập đòan XXX có trong tay tài sản hơn vạn tỷ.
Tính cách : Lạnh lùng , cao ngạo, luôn tự cho mình đúng , cô lập , lúc nổi điên lên rất kinh khủng .
Lịch sử tình ái: Không
Dạng nữ sinh yêu thích: Chỉ có mình hắn biết( công tác bảo mật cuả tên này đúng là quá kiên cố, đến bạn thân nhất là Lý Tú Triết cũng không mảy may biết)
Ha ha ha ha~ tổng kết xong rồi .Rất có cảm giác thắng lợi, tôi hài lòng nhìn “Sơ yếu lý lịch vật săn” mà mình đã phát huy tòan bộ trí nhớ để tạo nên, như thế nhìn thấy dáng vẻ thảm hại một vốc nước mắt, một nắm nước mũi của hắn khi bị tôi đá đít.hihi!...~^O^~
“Nào nào, tôi là một chú ỉn…”Tiếng chuông quen thuộc vang lên , tôi cầm lấy điện thoại di động nhìn qua ,là Tịnh Mỹ.
“Nói chuyện với Lý Tú Triết sao rồi?”
“Sao cậu biết?” Rõ ràng không cùng lớp , chuyện xảy ra với tôi sao nó biết hết nhỉ?
“Chắc cũng có chút thu hoạch tình hình của Kim Thuần Hy chứ?” Sao tôi hỏi Đông nó lại trả lời Tây?
“hà hà~! Đương nhiên rồi, chắc cậu biết thực lực của tớ chứ! Ha ha~!
“Cứ theo luật lệ cũ , hành động săn ác quỷ đã bắt đầu.Nếu cậu chuẩn bị sẵn sang , ngày mai gặp nhau ở trường!” Cái tên Tịnh Mỹ chết tiệt, không còn cho tôi nghi ngơi gì cả.
“Để muộn tí cũng không sao mà, dù gì giờ chỉ hai chúng ta biết” Tôi muốn vẫn nghỉ ngơi thêm nữa mà
“Hôm nay tớ đã đưa thông tin về ác quỷ lên website của trường rồi! Lượng comment kinh khủng lắm…”
“Cái gì?A_O^ Sao cậu lại có thể…? Tôi giật bắn kinh hãi , nhảy lên khỏi gi.ường , tôi muốn chém chết nó quá.
“Hẹn trước rồi mà!!!”
“Tớ biết rồi!!! ” Tịnh Mỹ luôn là tử huyệt của tôi
“Ngày mai xem cậu thế nào đây!!”
“Được rồi, mai gặp!”
“Ừ”
Chiến thư vừa phát ra, bắt buộc phải hành động.
Trời ạ, theo đuổi kiểu gì đây? Làm sao bây giờ? Thei đuổi kiểu nào? Theo đuổi kiểu nào... Đầu óc tôi như sắp nổ tung. Thôi thì thế này vậy, bắt đầu từ việc xin lỗi "sự kiện bệnh viện" lần trước vậy!
Thế là, lúc giờ tan học vẫn còn xa, tôi bèn lén lút chuồn ra ngoài qua cửa sau của lớp học. Tôi phải phi như bay đến lớp học của Kim Thuần Hy trước khi hắn ra về mới được.
Kim Thuần Hy và tôi cùng trường, chúng tôi đều là những đứa trẻ đáng yêu của trường Trung học Sâm Vĩnh, chỉ có điều hắn ta học lps A008 Thiên tài năm thứ ba, còn tôi học lớp "rác" E033 năm thứ nhất.
Đến nới cũng may họ chưa ta học.
Lớp A008 tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có bà cô đứng trên bục giảng đang say sưa giảng bài đến nỗi nước bọt văng ra phèo phèo. Một hàng những mái đầu đen đangnhìn lên bảng, hình như ai ai cũng lắng nghe rất chăm chú, lớp thiên tài quả là phi phàn thật!
Xuyên qua cữa kính, tôi nhìn thấy ngay Kim Thuần Hy.
"Nhìn mau! Là Kim Thuần Hy đó! Hạnh phúc quá! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh ấy lúc lên lớp rồi..."
Không biết từ lúc nào mà bên cạnh tôi bỗng xuất hiện mấy cô em mắt tràn trề tình yêu, không ngờ cũng trốn học ra sớm đến ngắm Khim Thuần Hy, chứ không phải chỉ cosminhf tôi.
"Woa, gương mặt nhìn nghiêng của anh ấy đẹp quá! Nếu bạn trai tớ được mootjphaanf mười anh ấy cũng tốt quá rồi."
"Chẳng lẽ anh ấy kiếp trước là thiên sứ? Tại sao đường nét trên gương mặt anh ấy như được thần thánh tạc ra vậy, mày thanh mắt sáng, mê người đến độ không hiểu nổi! *O_O*"
Trời đất, nghe những lời đám mê trai này nói, tôi muốn nôn ngay lập tức.
"Nếu anh ấy chịu nhìn tớ, một lần thôi cũng được, cả đời này tớ đã sung sướng lắm rồi..."
Làm ơn đi trời! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà? Có cần khoa trương thế không? Tuy đành phải thừa nhận là anh ta đẹp trai hơn tí tẹo so với những anh chàng đẹp trai khác, nhưng cũng đâu đén mức dán cả mắt vào cửa kính vừa chảy nước miếng vừa than thở thế đâu? Cái đám nữ sinh này, đúng là không chịu nổi...
"A, Kim Thuần Hy nhìn về phía này..." Bỗng một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, đám mê trai vội vã rụt mấy gương mặt đơ bừng xuống cửa sổ.
Gương mặt đẹp trai đó đột ngột quay nhìn ra cửa sổ mà không báo trước, tôi không kịp trốn đi, đụng ngay ánh mắt đó, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi như có một cảm giác bị điện giât... *O_O*
"Trời ơi, một đôi mắt đen nhánh như thế, một đôi mắt sâu thẳm đến thế, một đôi mắt sáng lấp lánh như thế, một đôi mắt mơ màng như thế, rõ ràng trong ấy là sóng thủy triều, thủy triều sinh động mê hoặc u buồn kỳ bí, khiến người ta vô thức ngụp lặn... ngụp lặn... ngụp lặn..."
Cái bạn mê trai chết tiệt này, sao mà lại thốt ra những lời thế nhỉ? Nghĩ là đang xem phim truyền hình lúc tám giờ thật ấy à?
"Anh ấy đang nhìn tớ!"
"Nhìn tớ thì có!"
"Các cậu sai hết! Là nhìn tớ!"
Bồ Tát ơi! Con sắp hết chịu nổi đám mê trai cạnh con rồi đâu! Nếu Người có hiển linh, thì hãy bắt bon chúng biến mất đi!
Nhưng Bồ tát không linh nghiệm, ngược lại số lượng mê trai đã tăng gấp mấy lần chỉ trong vài phút...
"Ding ling ling..." Tiếng chuông tan học cuối cùng đã reo vang, cả ngôi trường bắt đầu sôi sục.
Tôi vội vã vẹt đám mê trai đang chần chừ đứng đó ra, có lẽ bon nó chuẩn bị tặng quà cho Kim Thuần Hy, chạy vào trong lớp học, đến thẳng chỗ Kim Thuần Hy lúc này đang sắp xếp túi xách.
"~^O^~, Hi~, Kim Thuần Hy, anh còn nhớ tôi chứ?" Tôi đứng ngay trước mặt anh ta, nở nụ cười "giết người" nổi tiếng của Quách Tiễn Ni.
Căn cứ vào khinh nghiệm, chỉ cần tôi bật sáng nụ cười giết người này, những đứa phàm phu tục từ chắc chắn sẽ yêu tôi đến mức không thuốc nào cứu chữa nổi! Chẳng hạn Lý Tú Triết... Khoan đã, đang lúc quan trọng, tôi nghĩ đến cậu ta làm gì?
"Không nhớ.-_-" Anh ta liếc nhìn tôi một cái rất lạnh lùng, quẳng câu nói này vào mặt tôi, rồi tiếp tục cúi đầu xếp sách vở.
"Không phải chứ? Anh không nhớ gì thật à? Anh nghĩ kỹ lại xem." Tôi mở to mắt, sửa lại mái tóc, nhìn anh ta chằm chằm.
Cái tên chết tiệt này, chắc chắn anh ta đang nói dối, nhất định là thế. tôi không thể tầm thường đến thế chứ? Lúc đầu chính anh tìm đén tôi mà.
"Tôi phải về, đừng đứng đó cản trở." Anh ta hất túi xách lên một bên vai, cầm chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị bỏ đi.
"Không được đi." Tôi dang hai tay ra, chặn ngay đường đi. Xung quanh mọi người bắt đầu vây lại, có người còn huýt sáo với chúng tôi.
"..." Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi lạnh lẽo, đến mức tim tôi nhu thể mọc gai.
"Chắc anh không thể quên tôi chứ nhỉ? Anh không nhớ ai đã khiến anh ngã bổ chửng ở bệnh viện Ái Nhân à? Anh không muốn báo thù sao?" Tôi đắc ý cười nói với anh ta. ~^.^~
"Woa, đường đường là Kim Thuần Hy đại thiếu gia cũng bị người ta làm cho ngã bổ chửng ư? Mà lại còn là một con nhóc nữa chứ?" Có người kêu lên một cách "sung-sướng-trên-sự-đau-khổ-của-người-khác".
"Cái con bé xấu xí này ở đâu ra nhảy ra vây? > Dám làm cho hoàng tử của chúng ta ngã à?" Sau lưng cũng vang lên giọng nói của đám mê trai.
Đáng ghét, dám nói Quách Tiễn Ni, thợ săn ác quỷ sắc đẹp tuyệt luân xinh tươi phi phàm đã từng mê hoặc tất cả nam sinh ở trường Trung học Đông Nguyên là xấu xí ư? Rốt cuộc là cái đứa mê trai chết giẫm nào nói vây? Không lấy gương ra tự soi mình đi. Hừ!
"-_- Tôi chưa bao giờ nhớ những người và những chuyện vô nghĩa, tránh ra." Đáng ghét, cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt này vẫn lạnh lùng thờ ơ.
Không tránh, không tránh, không tránh thì sao!!!
Vô nghĩa? Một mĩ nữ mê hoặc ngàn vạn nam sinh như tôi đây đối với anh ta chỉ là một người vô nghĩa, không đáng để nhớ đến hay sao? Xem ra tên Kim Thuần Hy này còn khó nhằn hơn tưởng.
Chiêu thứ nhất không xong, tôi vẫn còn chiêu thứ hai. Xem vẻ mặt "ủ rũ đáng thương" của tôi lơi hại đến đâu! Cho dù thế nào đi nữa, cứ cúi gập người 90 độ xin lỗi đã, như thế có vẻ thành ý hơn nhỉ.
"Thực ra, thực ra hôm nay tôi đến là để chân thành xin lỗi anh, hôm tôi có lỗi. Xin lỗi nhé!" Tôi nói với anh ta với vẻ dịu dàng khác thường, cố gắng làm ra rất chân thành.
"-_-..." Cái tên chết tiệt, chẳng lẽ anh ta quen không phản ứng gì khi người ta nói chuyện sao?
"Thực ra... hôm ấy tôi thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tôi quá sợ hãi nên liều mạng chạy mất... Tôi cũng không biết tại sao hai chị y tá đó lại đâm sầm vào anh..."Theo những gì Tịnh Mỹ dạy bảo, chỉ cần con gái cố nói giọng dịu dàng thỏ thẻ một chút là nam sinh tuyệt đối không có sức đề kháng!
"Để biểu hiện thành ý của tôi, hôm nay tôi mời anh ăn tối, không biết anh có chịu nể mặt tôi không?" Tôi có thể nói một hơi những lời đã được chuẩn bị sẵn một cách thành thạo trôi chảy như thế, chắc tôi nhận được giải Oscar cho nữ diễ viên chính xuất sắc nhất quá!
"..." -_-
Trời ơi, cái tên chết tiệt thích làm ra vẻ lạnh lùng này sao mãi mà chảng thấy phản ứng gì? Cúi lưng lâu như thế, đầu thiếu máu muốn ngất đi rồi đây này!
"Í? Kim Thuần Hy đâu? Kim Thuần Hy đi đâu rồi? Lúc ngẩng lên tôi mới phát hiện ra tên ấy đã biến đi đâu mất. O_O Trời ơi, chẳng lẽ anh ta có thuật tàng hình ư?
"Kim Thần Hy ư? Đã lách sang một bên đii mất rồi. ;-)" Bên tôi chỉ còn lại đám ngốc tò mò xem kịch thôi.
Cái tên này, dám làm tôi mất mặt giữa bao nhiêu người thế này? ~~:-( Cái tên chết tiệt, chết tiệt! Đúng là một sự mở đầu khó khăn. Tôi không can tâm, không can tâm, không can tâm... >_<
Nhưng không can tâm cũng phải chịu thôi, vì đến khi tôi thở hồng hộc chạy ra được đến cổng trường, anh ta đa lái chiếc xe đua màu trắng biến mất không gợn khói, chỉ còn lại tôi săc mặt tái xám đứng đờ ra đó...
A~ trời ơi ~! Cuộc chiến đầu tiên đã thất bại thảm hại! Kim Thuần Hy! Anh dàm sỉ nhục tôi hả? Hừ ~ ~! "Thợ săn ác quỷ" của tôi tuyệt đối không phải dạng hữu danh vô thực đâu.
Không sao! Lúc đầu tuy thất bai, tôi vẫn còn "Kế sách bí mật theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử" mà Tịnh Mỹ đẫ chuẩn bị sẵn cho tôi, đó là tác phẩm tâm huyết của tôi và Tịnh Mỹ, tôi không tin chiêu nào cũng vô hiệu với anh ta. Hừ! p(>-<)q Chúng ta cứ đi đi rồi biết! ha ha!
Hành động theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử đã bắt đầu xuất chiêu một cách rầm rộ rồi đấy...
Tan học ngày hôm ấy, tôi vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tịnh Mỹ.
Nghe tôi báo cáo tình hình xong, cô nàng ra chỉ thị: "Đối phó với loại con trai "lạnh" như Kim Thuần Hy, cứ bám riết theo là vô ích, phải dùng cách đặc biệt hơn! Chẳng hạn như "tỏ tình hoán vị" kinh điển ấy".
Hả? Tỏ tình hoán vị là cái quái gì? Không hiểu?
"Cái gọi là "tỏ tình hoán vị" tức là tìm một người tỏ tình với cậu ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên là lấy danh nghĩa Kim Thuần Hy rồi, vả lại phải ở ngay trước mặt anh ta! Như thế, mọi người trên thế giới sẽ nghĩ anh ta thích cậu, lâu dần anh ta sẽ tự nhiên đầu hàng cậu trước miệng lưỡi thế gian thôi.!"
" Nghe ra có vẻ hay ho đấy! Haha! Tịnh Mỹ, cậu đích thân xuất trận được không?" ^O^
" Ngốc, ai cũng nghĩ như chúng ta là ban thân, phải tìm một người ngoài cuộc mới được!"
Đau đầu kinh, đi đâu để tìm người ngoài cuộc đây?
"Chị xinh đẹp ơi, em muốn... em muốn ăn kem!" Vừa cụp điện thoại, một cậu bé bỗng kéo kéo vạt áo tôi, giọng măng sữa thỏ thẻ.
Đúng là trời giúp ta rồi! Tên quỷ nhỏ này chắc chắn là "viện binh thợ săn ác quỷ" do trời phái xuống đây mà.
"Được thôi, cậu bé đẹp trai, chúng ta đi mua kem"
Tôi cố kiềm chế sự hào hứng trong lòng, cười hí hí nắm tay cậu nhóc.
Hà hà, tên quỷ nhỏ này đúng là siêu dễ thương, ăn khoái chí đến độ toàn mặt đầy kem là kem, tôi phải kìm nén để không đưa tay ra nhéo đôi má phúng phính của chú nhóc, haha.
Nếu như, nếu như cậu ta lớn thêm mười tuổi, chưa biết chừng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của tôi! Nói đến mục tiêu, cái tên Kim Thuần Hy sắp rơi vào tay tôi rồi, Ho ho, đắc ý!
" Ngon- ngon- ngon- quá- chừng!" Tiểu quỷ cuối cùng đã ăn xong, thỏa mãn chùi chùi mép.
Ừ! Đến lúc nói điều kiện ra rồi.
"Cậu nhóc đẹp trai, ngày mai chị lại mời em đi ăn kem, được không?"
"Vâng" tiểu quỷ đúng là dễ dụ thật, gật đầu lia lịa.
"Thế thì ngày mai, cũng lúc này..." Tôi chồm đến gần tai cậu nhóc... như thế này... Tôi dặn dò cậu nhóc...
"Đừng nói sai đấy nhé, nếu không là không có kem ăn đâu!" Thấy cậu nhóc nhanh nhẹn gật đầu, tôi như thấy được cảnh đại công cáo thành, không kiềm chế được bế bổng cậu nhóc lên quay vài vòng. ^O^
Kim Thuần Hy, lần này xem anh làm sao thoát khỏi bàn tay của "thợ săn ác quỷ: tôi đây. Đến lúc đó, toàn thế giới sẽ biết, anh đang đuổi theo Quách Tiễn Ni này! Ha ha!
Hôm sau vừa ta học, tôi chạy đến ngay lớp học Kim Thuần Hy với vận tốc ánh sáng.
Tên đáng ghét kia, mau ra đây, mau ra đây, mau ra đây...
Bóng dáng quen thuộc kia cuối cùng cũng đã xuất hiện. Tôi lập tức chạy theo sau lưng anh ta như một đặc vụ, bám theo anh ra đi ra ngoài trường...
Anh ta rẽ trái tôi cũng rẽ trái, anh ta rẽ phải tôi cũng rẽ phải, tóm lại luôn giữ khoảng cách nơi anh ta, không vượt quá nửa mét là được. Hoho!
Tên kia không thèm nhìn tôi lấy một cái, nhưng cố ý càng đi càng nhanh. Đi cứu hỏi chắc? Thật là... Một cô gái vô cùng đáng yêu đang đi cùng đó, lại còn làm ra vẻ như chó đuổi không bằng.
"-_- Này đứng lại" ĐÚng vào lúc tôi đang cật lực đuổi theo anh ta, bỗng nhiên anh ta dừng phắt lại.
Woa...a...a! làm gì thế, làm tôi suýt nữa thì đâm sầm vào lòng anh ta rồi! Chắc không lợi dụng định ăn đậu phụ tôi đấy chứ?
"Bạn Kim Thuần Hy, xin hỏi có việc gì không?" Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh ta bằng ánh mắt vô tội nhất thế gian. Lúc này không thể để anh ta nhìn ra "âm mưu" được! Haha.
"Cách xa tôi ra!" Anh ta lạnh lùng ném ra mootjcaau, rồi quay phắt tiếp tục bỏ đi.
Hừ, tôi có muốn đến gần anh đâu, anh tưởng anh đẹp trai nhất đấy à? Tuy rõ ràng đúng là như thế.....
Cho dù thế nào, tôi phải bám theo anh mới được! Mặc kệ tôi à? Đợi lát nữa tôi cho anh biết mặt.
"Chị xinh đẹp ơi!" Vừa đến cổng trường, tiểu quỷ hôm qua hí hửng chạy đến.
HOHO cảnh xúc động lòng người sắp bắt đầu rồi.
Kim Thuần Hy! Tôi ra lệnh cho anh đi chầm lại!!! Tôi ra lệnh cho anh quay lại nhìn tôi!
" Cậu bé đẹp trai, em đang gọi chị à???" Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng như đang nở hoa của mình, tiếp tục làm ra vẻ ngây thơ.
Nhanh lên, tiểu quỷ nói nhanh lên, nói to câu hôm qua chị dạy đi nào! Để cả thế giới này nghe thấy! Kim Thuần Hy anh sắp bị chết dưới những ánh mắt thế gian rồi, sắp bị nước bọt dìm chết rồi. Haha.
"Kim..." Cậu nhóc nhìn tôi, cuống quýt lắc đầu, như đang cố gắng nhớ ra gì đó.
Đúng rồi, cứ thế đi, nói tiếp, nói tiếp nhanh lên! Ôi chao! Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, câu đừng có quên đấy nhé, tên kia sắp đi xa mất rồi.
Đúng lúc tôi đang cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu quỷ, cậu nhóc dường như đã nhớ ra, nhếch môi cười, sau đó gào to lên với tooibawngf một giọng rõ ràng nhất vang vọng nhất thế giới...
"Quách Tiễn Ni Thích Kim Thuần Hy!!!"
Oh, my god! Gương mặt tôi chỉ trong phần ngàn giây đã biến sắc thành màu xấu xí nhất gầm trời này! Tôi thề, đó là thời khắc đau buồn nhất, muốn điên nhất trong đời tôi từ khi sinh ra đến nay.
O_O Trời ơi, tôi thật sự hy vọng ban nãy mình chả nghe thấy gì hết!
Cậu nhóc lúc nãy gào cái gì thế? "Quách Tiễn Ni thích Kim Thuần Hy!!!" Tôi thề, hôm qua tôi dạy cậu nhóc roc ràng là "Kim Thuần Hy thích Quách Tiễn Ni" cơ mà.
Ngược rồi ngược rồi, tiếng thơm cả đời của tôi đã sụp đổ trong tay tên nhóc này rồi.
Càng khủng khiếp hơn là tất cả mọi người nghe thấy câu này đều dừng lại mấy giây - ngoài cái tên Kim Thuần Hy đáng bị ngàn dao đâm chết kia! Bọn họ đều lướt qua tôi với ánh mắt chế giễu, ánh mắt ấy như nhìn thấy trên mặt tôi khắc hai chữ cực lớn - mê trai!>.<
"Ồ, thì ra chính cậu là "thợ săn ác quỷ" gì gì đó hả? Câu dùng cách buồn cười này để theo đuổi con trai à?
Ai vậy? Có bản lĩnh thì ra đây nói xem, dám nghi ngờ thực lực của "thợ săn ác quỷ" tôi hả?
"Tớ cũng thích Kim Thuần Hy! Anh Kim Thuần Hy nhìn sang đây này, em cũng thích anh! Xin hãy cho em một cơ hội đi!" Lúc này lại có người thừa cơ tỏ tình nữa.
"Cô ta xấu xí như thế mà dụ dỗ trẻ con tỏ tình với Kim Thuần Hy? Kim Thuần Hy tuyệt đối sẽ không rung động đâu!" Tức chết mất thôi, ai nói tôi xấu xí? Nhiếu nhất là lúc này sắc mặt tôi hơi khó coi chút thôi, những bộ phận khác vẫn hoàn mỹ mà.
Ôi chao! Quách Tiễn Ni, mặc kệ cái bọn lắm điều ấy đi, mau nghĩ cách thoát thân thôi! Ngượng chết đi mất.
Tôi cúi gằm đầu, chuẩn bị chuồn ra khỏi đám nước bọt đang văng tung tóe kia. Hừ, tùy mấy người kia muốn nói gì thì nói. Dù sao, Kim Thuần Hy sớm muộn gì cũng trở thành thú săn của tôi thôi, đến lúc đó cho các người ghen tị đến chết!
"Chị ơi, em đã nói giúp chị rồi, chị phải mời em ăn kem đấy ^O^!" Tên tiểu quỷ gây họa bỗng kéo vạt áo tôi lại.
Tôi chưa bao giờ thấy tên tiểu quỷ nào ngốc như thế, lại còn cười được nữa chứ, lại còn đòi công nữa chứ! Tức chết đi thôi, tôi không mời nó ăn kem đâu!
"Em trai à! Em đáng yêu quá! Chị mời em ăn kem, em cũng giúp chị nói một câu được không?" Tôi còn đang ủ rũ nghĩ cách dứt khỏi tên quỷ nhỏ này thì một nữ sinh chạy tới bế sốc câu bé lên, vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ khiêu khích.
Xì, thể loại như cậu ấy à, cho dù có gào vạn câu " Tôi thích Kim Thuần Hy" anh ta cũng sẽ chẳng liếc nhìn cậu đến một cái đâu.
"Em trai ơi! Giúp chị với! Chị mời em ăn mười que kem!"
"Chị mời em ăn 100 cây kem"
"Cứ đi theo chị đi, nhà chị bán kem này."
...
Trong khi đám mê trai gào thét, tôi đã bắt lấy cơ hội để thoát khỏi vòng vây, haha!
Phải rồi, cái tên hại tôi mất mặt kia đâu rồi! Anh ta cứ thế mà bỏ đi à? Sao anh ta có thể đi như thế được, tôi vì anh ta mới... Chí ít thì cũng phải đứng ra thanh minh chứ, báo với mọi người là "Là Kim Thuần Hy tôi thích Quách Tiễn Ni" mới đúng, hừ hừ.
Đáng ghét quá! Tôi nhất định không bỏ cuộc thế này đâu! Kim Thuần Hy, anh cứ đợi đấy! Còn cái đám mê trai kia nữa, đợi Kim Thuần Hy bại dưới gấu váy thạch lựu của ta, ta phải làm cho các ngươi rơi nước mắt còn nhiều hơn Thái Bình Dương cơ!
Hừ hừ! Kế hoạch "tỏ tình hoán vị" hoàn mỹ vô khuyết lại thất bại thế này ư? Không can tâm, thật sự không can tâm. Tên Kim Thuần Hy đáng ghét, đợi tiếp chiêu đi! Tôi nhất định sẽ nghĩ ra kế hoạch "săn quỷ" tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ thành công.
Quân sư Trương Tịnh Mỹ tiết lộ vơi tôi tin tình báo đáng tin cậy là: buổi chiều cuối tuần nào Kim Thuần Hy cũng tới quán cà phê Mỹ Tây một mình để giải trí. Còn về thời gian cụ thể thì chẳng ai dám chắc chắn, ngoài chính Kim Thuần Hy.
Thôi mặc kệ đi, dù sao tôi cũng đã đợi ở đó từ lúc chưa tối rồi mà, không đợi được thì Quách Tiễn Ni tôi quyết không đi! q (>o<) p
Vừa tan học, chưa kịp ăn cơm, tui đã nhấc túi xách hí hửng chạy tới quán cà phê Mỹ Tây, tìm một vị trí cực kì đẹp cho việc quan sát mọi nơi nhưng không bị phát hiện. Như thế có thể vừa ra vẻ tình cờ gặp Kim Thuần Hy trong quán rồi.
Đó là lần đầu tiên tôi vào một quán cà phê xa xỉ mà lại hữu tình như vậy, cái tên Kim Thuần Hy đáng ghét kia, vì theo đuổi anh ta mà tôi thật sự đã nếm trải không biết bao nhiêu cái "lần đầu tiên" rồi.
"Xin hỏi, cô muốn dùng gì à? ^.^" Ngồi chưa nóng mông, một chị phục vụ xinh đẹp đã nở nụ cười đặc trưng đến trước mặt tôi.
"A? Ồ, ơ... hừm... có thể cho em một ly cà phê bình thường?" Thật ra tôi muốn nói, có thể chỉ cho em mượn chỗ ngồi một tí không, tôi không muốn chọn món gì hết. Nhưng mà, sao nói ra được...
"Xin hỏi, cà phê loại nào?"
Hả? Cà phê có nhiều loại lắm ư?
"Vậy lấy loại rẻ nhất ấy." Tôi đỏ mặt nói với chị phục vụ, tôi không muốn tiền tiêu vặt của mình phí vào những chỗ không đáng thế này.
"Vâng, vậy xin đợi một chút."
Ly cà phê bốc khói đã được mang lên, tôi bắt đầu nhấp nhỏm không yên, vì tôi vừa nhìn thấy bảng giá trên bàn. Cho dù là rẻ nhất thì...
Trời ơi! Cà phê ở quán này được làm từ hạt cà phê vàng ròng hay sao thế? Đắt quá! Giá rẻ nhất cũng đủ để tôi ăn một ngày rồi. Cái tên chết tiệt kia bình thường toàn đến những nơi đắt đỏ như thế này ư? Bồ Tát phù hộ con, hy vọng đừng để con đợi quá lâu.
Uống ực hết ly cà phê với chỉ một hơi, woa... woa... woa... sao khó uống thế >.< Cái thể loại đồ uống đen đặc dính dính, không biết tại sao lại đắt như thế? Đúng là không hiểu nổi. So sánh ra thì tôi vẫn thích uống nước lọc hơn.
"Thưa cô, có cần ly nữa không?" Lại là chị phục vụ ban nãy, người này đúng là đáng ghét, hình như cứ nhìn chằm chằm ly cà phê của tôi không bỏ mất một giây hay sao ý, thấy nó trôi tuột xuống bụng tôi rồi bèn chạy đến tiếp thêm ly nữa. Bán được một ly cà phê thì kiếm được bao tiền nhỉ? Thật là...
"Không cần, cám ơn" thứ này tôi không cần uống nữa đâu. Vừa đắt vừa dở.
"Ở đây, ly tiếp thep chúng tôi không tính tiền"
Á! Nhìn tôi có vẻ không có tiền à? Tuy trong túi tôi quả thực không đủ tiền để chọn món ăn tối rẻ nhất, nhưng như vậy là quá kinh thường người khác rồi! Được thôi! Tuy rất khó uống nhưng tôi cũng sẽ cố gắng uống nữa, cho chị mệt chết đi.
O-O Trời ạ, đã gần 7h tối rồi, sao Kim Thuần Hy chưa chịu xuất hiện.
7:00 Kim Thuần Hy chưa đến
7:30 Kim Thuần Hy chưa đến
8:00 Kim Thuần Hy chưa đến
8:40 Kim Thuần Hy chưa đến
....
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi đờ đẫn ngồi đợi, đến mức sắp điên lên.
Cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt!! Đáng ghét!!!
"Chị phục vụ ơi, em muốn thêm ly nữa! Cà phê vị đắng nhất nhé!" Tôi hét lên với quầy phục vụ! Tôi muốn - xả strees
Ly cà phê thứ 14, thứ 15,16.....
10 phút, 20 phút, 30 phút .....
Trịnh Mỹ chắc không chơi tôi đấy chứ? Tôi muốn chết thật rồi đây!
10h30, khi tôi cố nuốt ực ly thành công cà phê thứ 22, đi vệ sinh hết 8 lần, người tôi muốn đợi - Kim Thuần Hy, cuối cùng đã xuất hiện.
Tuyệt lắm! Giỏi lắm! Quách Tiễn Ni! Cuối cùng ngươi đã đợi được.
^o^. Year, tuyệt quá! Tôi cảm thấy bắt đầu sung bái chính mình rồi. Ha ha!
Một mình anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước. Cũng thật là có nhã hứng, cái thời điểm gần nửa đêm này mà còn có thể đến nơi này vừa uống cà phê vừa đọc sách một mình. Thật chả hiểu cái đầu quả dưa kia nhét đầy những thứ tạp nham nào nữa.
Tôi vộ vàng uống hết ly cà phê cuối cùng - ly thú 23, rồi chấn tĩnh tinh thần, bắt đầu đi tới chỗ anh ta...
Cuộc gặp gỡ ở quán cà phê lúc gần 11h, chắc là vô cùng lãng mạn nhỉ. hehe!
"Tiễn Ni!!!" Bỗng nhiên, phía trước xông đến một gương mặt với nụ cười thuần khiết rạng rỡ, khiến tôi giật mình một phen.
"O-O, Tú... Tú Triết"
Trời ơi, rốt cuộc cậu ta chiu ra từ cái nơi quỷ quái nào thế, sa không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, mà nhè đúng lúc này xông đến.
"Cậu đoán xem lúc nãy tớ ngồi đâu?^.^" Trời ơi, tôi muốn chết quá, cái tên này lại hỏi một câu ngốc nghếch đúng lúc quan trọng nhất. Tôi làm gì có thời gian trả lời, mắt chỉ nhìn về Kim Thuần Hy.
"Cậu nhìn gì thế? Không được nhìn! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ!" Cậu ta dùng thân hình cao lớn như cột nhà nhảy ra án ngữ trước mặt tôi, dang đôi tay rộng ra, khiến tôi chẳng thể thấy bất cứ thứ gì ngoài cậu ta ra.
"Cậu tránh ra!" Tôi thử luồn sang hướng khác để đến chỗ Kim Thuần Hy, không ngờ cậu ta lại nhanh nhẹn nhảy phát sang chỗ đó, tôi luồn sang nơi khác, cậu ta lại chặn... cứ thế...
Nhân viên phục vụ và khách khứa đều bắt đầu đưa ánh mắt thú vị nhìn chúng tôi chơi trò đại bàng bắt gà con, cho dù tôi không muốn thừa nhận đó là đâị bàng bắt gà con tí nào.
Không biết Kim Thần Hy có để ý không, đừng nhé, đừng để ý!
"Tú Triết, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? ~~:- " Cuối cùng tôi đã dừng trò chơi vận động không thể thành công này lại, bực bội nhìn cậu ta. bây giờ cậu ta chăng chút đáng yêu.
"Chỉ muốn cậu đoán xem ban nãy tớ ngồi đâu mà?"
"Tớ có phải thần tiên đâu mà biết"
"Nói cho cậu biết, ngồi ngay phía sau của phía sau của phía sau cậu, ngay vị trí sau đó nữa. Từ đầu đến cuối lâu thế mà cậu không phát hiện ra tớ!"
"Từ đầu đến cuối? Cậu theo dõi tớ?"
"Đừng nói khó nghe thế, phải là đi theo mới đúng!"
"Vậy tại sao tới giờ này câu mới xuất hiện?"
"~^.^~ Tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ đúng lúc mà!"
Niềm vui cái khỉ ấy, bực bội thì có! Cái tên này, đúng là không hiểu nổi.
"..."
"Cậu có biết tớ uống bao nhiêu ly cà phê rôi không? ~^O^~"
Trời à, T_T sớm muộn gì tôi cũng bị tên này làm phiền đến chết mất.
"Không biết"
"Tớ thì biết cậu uông bao nhiêu ly đây, cậu có muốn biết tớ đếm sai hay không không?"
"Không muốn."
"23! 23 ly đúng không?" Cái tên này, hình như chẳng thèm để ý đến câu trả lời của tôi, cứ một mình nói với vẻ thích thú.
Trời ơi, thảm rồi, khi tôi ngước lên nhìn xuyên qua cái tên Tú Triết lải nhải không dứt này, mới phát hiện vị trí mà Kim Thuần Hy ngồi đã trông không!
Trời ơi, tôi muốn chết qua đi, tất cả đều do cái tên Lí Tú triết đáng chết này, có phải kiếp trước tôi nợ cậu ta nhiều tiền qua hay không...
Nhưng người ta cũng nói: “Ân tình một ngày quên ngay không dễ ”
Quách Tiễn Ni ,một cô gái xinh xắn vẫn thường lấy việc chinh phục các chàng trai cùng trường làm thành tích lại bị chính con tim sắt đá của mình phản bội. Nạn nhân thứ 99 của cô, Lý Tú Triết,vô tình trở thành đầu mối dẫn đưa cô đến nạn nhân thứ 100 của mình, nhưng cũng đồng thời chính là thủ phạm đầu tiên khiến con tim cô tan cơn băng giá.
Kim Thuần Hy, Bạch mà Hòang Tử của trường Trung học Sâm Vĩnh, tìm cách tránh né Tiễn Ni nhưng hàng lọat những sự kiện tình cờ đến khó tin xảy ra như đẩy họ đến gần nhau.Mặc dù có được biết bao thuận lợi,khác hẳn 99 lần trước,Tiễn Ni vẫn không thể chinh phục được trái tim anh chàng Thuần Hy.
Đòn độc dùng lúc quyết định ,chờ tới dịp valentine,Tiễn Ni chủ động tỏ tình với Thuần Hy.Nhưng đáp trả cú đòn độc ấy ,anh chàng kỳ cục lại chỉ ngón tay trỏ lên trời… một dấu hiệu lạ lùng mà anh ta nhất định không giải thích.
Và nạn nhân thứ 99 của Tiễn Ni,bởi lẽ đợi cô quá lâu trong đêm Valentine lạnh giá giữa quảng trường,đã ngã bệnh và nhập viện.
Quách Tiễn Ni sẽ giải quyết hai nạn nhân và một thủ phạm này bằng cách nào đây?
CHƯƠNG 1
VỤ BẮT CÓC THẦN BÍ
“Ding ling ling…ling ling ling…”
Tiếng chuông tan học đang reo vui tai là một sự giải thoát đối với Quách Tiễn Ni tôi, vừa mới tải được phần mềm game di động mới nhất,cuối cùng có thể chơi thoải mái rồi.
Làm ra vẻ ngoan ngõan với bà cô mặt tròn như cái bánh bao suốt năm mươi phút,mặt của tôi cũng muốn tê cứng luôn rồi.-,.-^
Đành chịu thôi,ai bảo tôi quyết định làm một nữ sinh lặng lẽ bình thường trong cuộc sống học sinh cấp ba mới bắt đầu này làm chi?Ôi thật là nhớ nhung những cảnh tượng hòanh tráng thời cấp hai quá-lúc học ở Trung học Đông Nguyên,à,và cả Tịnh Mỹ ,là thần tượng của biết bao nữ sinh đấy…
“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bỗng dưng trong huyện náo vang lên một giọng nói lạnh băng tựa hồ phát ra từ tủ lạnh, mà hình như giọng nói này đang chĩa vào tôi, khiến tôi bất giác hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.
Khi cằm của tôi nghếch lên vừa đủ để nhìn thấy khuôn mặt của người cất lên giọng nói đó, đột ngột tôi cảm thấy giống như có thứ gì đó chèn cứng lại, không thể nhúc nhích.
O_O^ Đầu óc tôi bắt đầu quay vòng vòng ,quay vòng…
Phải dùng từ gì để hình dung gương mặt này nhỉ? “Đẹp kinh hòang”? Chính xác là đẹp kinh hòang!
Gương mặt trắng trẻo,toát lên vẻ đẹp lạnh lẽo góc cạnh, mắt đen nhánh sâu thẳm ,mà mỗi cái chớp mắt như có làn song nhấn chìm người đối diện ; hàng lông mày rậm, sống mũi thẳng,nét môi hòan mỹ,tóat lên vẻ cao quý và tao nhã.Đây…đâu đâu có giống người,mà là bạch mã hòang tử trong truyện cổ tích mới phải!
*O_O*O_O*O_O*O_O*
“A_O^ Woa!anh ấy đẹp trai quá!!!”
“A_O^ Đúng là đẹp chết người,lạnh kinh người!!!”
“A_O^ Giống Nguyên Bân!”
“A_O^ Sai bét, đẹp trai hơn Nguyên Bân nhiều!”
Đám mê trai trong lớp đã bắt đầu xầm xì bàn tán về cậu ta,còn có rất nhiều người bắt đầu cầm di động và lên bắt đầu chụp ảnh cậu ta điên cuồng,vừa chụp vừa la hét, đầu óc tôi vẫn chóang váng, chưa thể tỉnh táo lại.
“-_- Cô là Quách Tiễn Ni?” Bạch mã Hòang tử trong truyện cổ tích lặp lại câu hỏi lần thứ hai với vẻ mặt không chút biểu cảm,có vẻ trình độ quốc văn cũng không hơn tôi là bao.
“Bạn ấy chính là Quách Tiễn Ni!(*>o<*) (*>o<*) (*>o<*) Chính bạn ấy!!” Không ngờ cái đám mê trai trong lớp ngoài lúc giành giật thức ăn ở căng –tin ra thì còn có thể phát hiện ra tiếng thét chói tai như vậy.
Theo tiếng kêu gào của đám mê trai đó, tôi phát hiện mình đã rời khỏi mặt đất,cái tên mà ban nãy vẫn được tôi xưng tụng là bạch Mã Hoàng Tử trong cổ tích ấy, lúc này đang hung hăng kéo một cánh tay tôi, lôi tôi ra khỏi chỗ ngồi.
“>o< Ê, anh làm gì thế?Bỏ tôi ra ! Cái tên chết tiệt này!”Tôi liều mạng chống cự ,nhưng hắn chẳng mảy may phản ứng,giống như đang kéo lê cây chổi quét nhà vậy.
Hả? “Chổi quét nhà”? “Chổi quét nhà”? Tôi bị làm sao thế này,lại còn so sánh mình với cây chổi quét nhà.Chết tiệt,sức mạnh của hắn sao mà lớn thế ,sự chống cự của tôi chỉ đổi bằng việc hắn nắm lấy cánh tay tôi càng chặt hơn càng chặt hơn…
“>o< Cứu tôi với!Người đâu!Có kẻ bắt cóc tôi!”Trời ơi! Tiếng kêu thảm thiết của tôi dường như chẳng mấy hiệu quả, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn theo,trong ánh mắt ấy hình như thóang qua nét“ngưỡng mộ”, “ghen ghét”, “đố kỵ” nữa! T^T Chóang…
Giờ tôi mới biết thế nào là bi ai, cho đến khi đầu của tôi bị nhét vào một chiếc xe đua hào nhóang đến độ tôi không thể biết nổi tên của nó…
Tôi,Quách Tiễn Ni, đã bị một tên đẹp trai như thể không phải là người bắt cóc đi một cách kỳ lạ như vậy,muốn lôi tôi đi đâu đây???T_T
CHƯƠNG 2
BẠN TRAI THỨ 99 CỦA TÔI
Chiếc xe chạy như bay trên đường ,gió tạt ngang tai tôi vù vù, cái tên chết tiệt kia lái xe nhanh như muốn tự sát ấy.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?Nhà tôi không có tiền đâu!”~~( Khi thở đều đặn rồi, tôi bắt đầu hỏi thẳng hắn ta--)
Không có phản ứng.-_-
“Anh bị câm hả?Nói đi chứ!”( Xem ra khí thế vẫn chưa đủ)
“Anh có biết tôi là ai không hả?Tôi là Quách Tiễn Ni đấy!!”~~>o<( chắc có chút tác dụng)
“Hừ~” Lại còn cười lạnh?! Gì thế này!!
“~~p(>o<)q Anh là đồ khốn chết tiệt ! Anh bỏ tôi xuống!”Lửa giận của tôi đã bốc tận đỉnh đầu,đến nỗi tôi nhảy chồm lên khỏi chỗ ngồi,tóm lấy vô –lăng vặn lấy vặn để,chiếc xe như một tên say rượi say khướt,nghiêng trái nghiêng phải như điên.
“>o< Cô muốn chết hả?” Cuối cùng hắn đã có phản ứng.Hắn tóm lấy tôi ném về chỗ ngồi ,cố gắng quay vô-lăng, vật lộn mãi một lúc sau, tạ trời đất,chiếc xe cuối cùng đã ổn định,nhưng cũng đã ngừng lại.
“Bệnh viện Ái Nhân?Anh đưa tôi đến bệnh viện làm quái gì thế?Anh…”
“Tôi vẫn chưa nói hết,lại bị biến thành cây chổi quét nhà…
Tôi thề: Cả đời tôi không bao giờ đụng đến cây chổi nữa! p(>o<)q
Bước chân hắn cuối cùng dừng lại trước một phòng bệnh.Cửa phòng mở ra, tôi bị hắn ta lôi vào trong.
“Cái đồ chết tiệt này! Tự tôi biết đi!” Tôi vừa hét lên với hắn ,vừa cật lực gạt cái “gọng kềm” đang khóa chặt cổ tay tôi,thật là,đau chết đi mất.Tay tôi sắp bị hắn làm gãy rồi đây này! Cái tên khốn khiếp,chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.~~>_<~~
“Đây chính là cô gái mà cậu thích?”-_- Là giọng của tên chết tiệt ấy ,tràn ngập sự chế giễu và bất mãn,hình như đang nói với người nằm trên gi.ường.
“Cái gì?Cái gì mà cô gái cậu thích?” Tôi rời ánh mình ra khỏi cổ tay đỏ ửng,nhìn về phía chiếc gi.ường .
O_O“Lý…Lý Tú Triết?” Nhìn thấy cái người đầu quấn băng đang nằm thiêm thiếp trên gi.ường bệnh,suýt nữa tôi không dám tin vào mắt mình.
“Sao cậu ấy lại ra nông nỗi này?” Tôi tiến lại gi.ường cậu ta,nhìn gương mặt cách đây không lâu còn tươi cười hớn hở với tôi, cảm thấy giọng nói của mình đang run lên.Dù gì,dù gì cậu ấy cũng là bạn trai cũ của tôi!
“-_- Sao cậu lại ra nông nỗi này à? Phải hỏi cô đấy! Cái tên chết tiệt này nói có thể ấm áp chút được không ,tôi thấy sau lưng tôi cũng lạnh run lên.
?_? “Hỏi tôi?Tại sao lại hỏi tôi?Bọn tôi chia tay rồi đâu có gặp lại nhau nữa!” Tôi đứng lên,trả lời với vẻ bất hạnh,hồi ức lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu…
Nhắc đến Lý Tú Triết ,cậu ấy là bạn trai thứ 99 của tôi,cũng chính là người cuối cùng đến lúc này.Ngoài ra ,đó cũng chính là người có thời gian tôi quen ngắn nhất.
Thân là“thợ săn ác quỷ” của trung học Đông Nguyên, trách nhiệm của tôi là chuyên đối phó với những tên con trai hư hỏng dám xem thường nữ sinh ,vũ khí tuyệt diệu để đối phó với bọn hắn là-cưa đổ bọn hắn, cuối cùng một tuần sau đá đít bọn hắn đi.
Còn cái tên ngố này, chưa đến một tuần mà dám đòi tôi sinh con cho hắn! hơn nữa còn tỏ tình trên kênh phát thanh tòan trường hàng tuần nữa chứ…Trời ơi! Chẳng lẽ trong đầu hắn tòan đậu phụ ư?T^T
“Cái tên này suốt ngày trốn học đi uống rượu, uống xong còn kiếm người đánh lộn ,đánh đến nỗi tự đưa mình vào bệnh viện.”-_-
“O_O Woa! Thì ra anh cũng biết nói một câu dài như vậy!” Sự kinh ngạc của tôi đổi lại bằng một cái lườm đầy tròng trắng.
“Tiễn Ni…>_< Tiễn Ni…” Là giọng của Tú Triết ,cái tên này ngủ cũng không yên giấc,cái đầu quấn lấy băng trắng của hắn không ngừng lắc trái lắc phải trên gối, mồ hôi từng giọt chầm chậm lăn ra khỏi dải băng…
CHƯƠNG 3
SÓNG GÍO BỆNH VIỆN
Không hiểu vì sao, tôi lại chạy đến bên gi.ường nắm tay hắn ta.
“-_- Cậu ta suốt ngày gọi tên cô, dù là lúc đang uống rượu ,đánh nhau,hay là khi hôn mê trên gi.ường như bây giờ!”
Thật khâm phục cái tên lạnh lùng vẫn có thể mặt không cảm xúc,thản nhiên điềm tĩnh đứng bên cạnh giải thích như thế.
“Cậu ấy bị thương không nặng lắm chứ?” Tôi hỏi
“Lần này còn tạm, chỉ bị tóac đầu.”
“Cái gì mà‘lần này còn tạm’? Anh còn mong có lần sau à?”~~( Tôi lườm hắn một cái)
“Do cô tạo ra đấy!” Tên này ,hắn tưởng hắn là ai? Dám “định tội” tôi thế à?
“Nên cô phải chịu trách nhiệm,tiếp tục chăm sóc cậu ấy!”
“Cái… cái gì? Anh nói gì vậy? Có nhầm không thế?Có phải tôi nghe lộn không?”
“Cô, phải,chịu ,trách,nhiệm!!!-_- Hắn ta nói với vẻ rất trịnh trọng ,như thể đây là trách nhiệm mà tôi không thể rũ bỏ được vậy.
“>_< Gì…gì chứ? Não của anh có phải bị úng thủy rồi không ? Anh là ai hả?Anh dựa vào đâu mà bảo tôi chịu trách nhiệm?” Tôi thật sự nổi giận,xưa nay chưa hề có ai dám nói với tôi như vậy.~~:-(
“Cô không có lựa chọn!” Tôi có thể nhìn ra h.am m.uốn nhào tới bóp cổ tôi mà tên này đang cố kiềm chế.
“Không,đồng ý! Không đồng ý! Tôi không chịu đâu!” Tôi vừa gào lên với hắn,vừa cuống cuồng lao ra mở cửa chạy ra ngoài…
Trời ơi, cái tên đáng sợ này vẫn đuổi kịp,tiếng bước chân mỗi lúc một gần.Nhìn thấy phía trước có hai cô y ta, mang những dụng cụ thuốc men đến,tôi túm lấy họ đẩy mạnh về phía tên khốn kia, ngay sau đó là tiếng người và tiếng đổ vỡ lỏang xỏang rất kinh hãi.~^O^~ ha ha! Trông như một chiến trường rồi…
“Cái tên chết tiệt ,đi chết đi!” Tôi đứng ở phía xa xa nhảy nhót làm mặt hề với cái tên đang bị cô y tá đè đến mức không bò dậy nổi, phẫn nộ giơ nắm đấm và làm động tác đạp mấy cái về phía hắn, sau đó cười ha ha chạy ra khỏi bệnh viện.
Dám không biết trời cao đất dày đấu với“Thợ săn ác quỷ” ta đây hả?Hừ~~~! Muốn chết à?
Cảm giác thắng lợi thật sảng khoái thật sự rất sảng khoái!...~^.^…
“Đến đây ,đến đây,có bản lĩnh thì đuổi theo tôi đi…” Đến buổi tối ngủ nằm mơ,tôi vẫn còn dương dương đắc ý làm mặt hề với tên ấy.
CHƯƠNG 4
TÔI RÚT ĐƯỢC KIM THUẦN HY
TÔI RÚT ĐƯỢC KIM THUẦN HY
Sáng hôm sau,tôi giương đôi mắt gấu trúc trèo lên xe buýt ,suốt đọan đường ngáp daì ngáp ngắn ,ôm lấy cây cột trên xe buýt làm gối, đầu mơ màng ngủ thiếp đi, chắc chú tài xế không đến nỗi đưa thẳng tôi đến sở thú chứ?...
“A_OO_OO_O Ôi chao~” sau lưng bỗng thò ra một bàn tay vỗ lên vai tôi, làm tôi giật mình kêu lên một tiếng khiến người trên xe đều trợn mắt nhìn,tôi hòan tòan tỉnh hẳn,thấy cái người gây họa ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt thú vị-Trương Tịnh Mỹ.
“Sao cậu lại đứng sau lưng tớ thế hả? Định dọa tớ à?”~~:-( Lửa giận của tôi bốc lên bừng bừng.)
“Kim Thuần Hy!”
“Hả~ cái gì? Cậu nói gì thế ?” Tịnh Mỹ nói chuyện luôn khiến tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
“Cái tên bắt cóc cậu hôm qua tên là Kim Thuần Hy!”
“Kim Thuần Hy…” Nữ sinh trên xe hình như đều nhạy cảm quá mức với cái tên này,ánh mắt dồn hết lên người tôi và Tịnh Mỹ.
“ Gì… gì thế? Sao cậu lại biết được?” A_OO_OO_O
“Hòang tử vàng của trường cấp ba Sâm Vĩnh,có chỉ số IQ siêu cao, vẻ ngoài siêu đẹp trai,lạnh lùng với mọi người, làm việc quả đóan, có một gia thế cực kì hùng hậu,thành tích luôn đứng đầu bảng,đến nay chưa có bạn gái, người bạn duy nhất tên là Lý Tú Triết bị cậu làm tổn thương đấy.
“Thì ra là thế,có điều làm gì khoa trương như cậu nói? Tôi phản bác lại Tịnh Mỹ.Dù sao tôi cũng chẳng có chút ấn tượng tốt nào với cậu ta,cho dù ừ thì cậu ta cũng đẹp trai quá mức,cho dù cậu ta cực kỳ lạnh lùng đến nỗi hơi biến thái,IQ cao thì tôi không nhìn ra, ngoài việc lườm nguýt và nói những câu không cần dấu chấm câu…
“Con nhỏ kia ,mày nói gì thế?Dám xem thường Thuần Hy của bọn này à?” ~~:-(
Thảm rồi ,một câu của tôi đã dẫn đến sự công phẫn của bao kẻ mê trai, tôi túm lấy ngay Tịnh Mỹ chạy như bay đến cửa xe.
Hu ra,cuối cùng cũng đá cách xa không khí nặng mùi trong xe rồi, sảng khoái quá! Hít thở không khí tươi mới, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Có muốn tạo nên kỷ lục huy hòang 100 không?” Tịnh Mỹ đột ngột dừng bước ,mỉm cười nhìn tôi.^-^
Nếu không phải từ nhỏ đến lớn đã lĩnh giáo được nụ cười“đáng yêu” của bạn mình, e rằng tôi còn ngỡ nó sắp phát kẹo cho tôi nữa kìa.
“Cậu muốn làm gì?” Tôi dè dặt hỏi
“Kim,Thuần ,Hy!!”^o^
O_O^ Khi từ miệng nó nhảy ra từng chữ từng chữ một,tôi phát hiện ra đại não của mình không theo kịp bước chân rồi.
“Cậu…cậu có nhầm không đó?Cái loại đó…không thể! Cái loại kinh dị ấy…” Lời tôi nói rất yếu ớt.
“Chúng ta có phải là‘ thợ săn ác quỷ’ không?”
“Đúng !”
“‘Thợ săn ác quỷ’ có phải là chuyên đối phó với những tên xem thường nữ sinh chúng ta không?”
“Đúng !”
“Kim Thuần Hy có phải thuộc dạng xem thường nữ sinh không?”
“Đúng ! Mà không phải là xem thường không thôi!!!”
Nhớ đến những gì kinh khủng hắn đã làm với tôi hôm qua,và cả vẻ lạnh băng cao ngạo từ đầu đến cuối của hắn,đã khiên tôi hận đến mức muốn đánh một trận .>>-(
“Vậy chúng ta có nên đối phó với hắn?”
“Đúng !!!”>-<
“Vậy là được rồi!” ~^.^~
“O_O^ Hả~? -^^ Ồ…” tại sao Tịnh Mỹ lúc nào cũng có lý thể nhỉ?Tôi thực không ngờ ?Tôi thực không nghĩ ra chỗ nào sai cả nhưng cứ cảm thấy kỳ quặc thế nào ấy…
“Chắc tớ vẫn còn chọn lựa khác chứ?” Tôi e dè nhìn Tịnh Mỹ.
Đó là lời hẹn giữa chúng tôi: “ thợ săn ác quỷ ” thực ra luôn là hai người,tôi là người thực hành , và Tịnh Mỹ là quân sư.Tôi luôn làm theo kế hoạch đã được vạch sẵn , đó cũng là bí quyết thành công 99 lần trước của tôi, và người lên kế hoạch chẳng ai khác ,chính là cô bạn Trương Tịnh Mỹ yếu ớt không chống nổi gió, ai nhìn thấy cũng thương này.
“Tất nhiên , như trước đây thôi, rút thăm đi.^-^” Tịnh Mỹ lại còn chuẩn bị xong xuôi vương bài ác quỷ nữa chứ, tôi có cảm giác mình bị lừa gạt.
Thôi mặc kệ rút thôi
Bồ tát ơi! Thượng đế ơi! Chủ nhân của tôi ơi! Cứu cứu chúng con , giúp con đừng để con rút trúng cái tên kinh khủng kia.
Tôi nhắm chặt mắt rút ra một vương bài rồi trả cho Tịnh Mỹ, đợi tuyên án của nó.
“-O- Kim –O- Thuần-O- Hy!!” Tịnh Mỹ rút quân bài ra dựng ngay trước mặt tôi , ba chữ KIM THUẦN HY trên đó gian tà như một cây cột“ xử bắn”
“ A_O^O_OO-O Hả…???!!! Tôi không nén được hét lên một tiếng kinh hòang.
“Thế nào~? Không dám hả~?”
“Làm …làm gì có? Tớ có gì mà không dám chứ? Tại tớ không thích thôi!! Thật là dám nói tôi không dám à? Tôi là Quách Tiễn Ni! Quách Tiễn Ni có kinh nghiệm yêu đương 99 lần thành công!! Thợ săn Quách Tiễn Ni chuyên giúp người yếu chống lại kẻ mạnh!!! Hừ!!!
“ Vậy chắc chắn là thế đi nhé! Một tuần thế nào? Một tuần làm được không?”
“Một tuần? Có nhầm không vậy? Cậu nghĩ tớ là ai hả? Marilyn Monroe hay là siêu sao Hollywood? Cái lọai ấy á? Sao thế được?”>_<
“Đừng làm vẻ mặt như sắp chết đến nơi có được không? Được thôi hai tuần ,hai tuần thấy thế nào?” Cái tên Tịnh Mỹ này, đúng là không làm thì không biết khổ mà.
“…” Tôi không nói nổi lời nào, vì đã tức đến nỗi mất cả sức lực rồi
“ Vậy thì hai tuần, tớ phải sắp xếp cái đã …” Tịnh Mỹ phớt lờ , căn bản không để ý đến sắc mặt tái xanh của tôi đang nhăn nhó thảm hại.
“ Một tháng!” Tôi cắt ngang lời lẩm bẩm của nó, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc hơn , ngữ khí cũng chưa bao giờ dứt khoát hơn.
“O_O Một tháng?” Cô nàng trợn mắt
“Một tháng! Không mặc cả! Quyết không mặc cả !” Lần này tôi vô cùng cứng rắn.
“Được! Chúng ta đến hạ chiến thư!” Tịnh Mỹ không hổ danh là Tịnh Mỹ , qủa đóan đến mức khiến tôi vô cùng khâm phục
CHƯƠNG 5
ĐẠI CHIẾN THƯ HÒANG KIM
HÀNH ĐỘNG THỨ 100 CỦA
THỢ SĂN ÁC QUỶ
ĐẠI CHIẾN THƯ HÒANG KIM
HÀNH ĐỘNG THỨ 100 CỦA
THỢ SĂN ÁC QUỶ
p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q.
Đại chiến thư hòang kim hành động săn ác quỷ thứ 100 của thợ săn ác quỷ.
Ác quỷ mục tiêu nhắm đến : Kim Thuần Hy
Số hiệu ác quỷ: 100
Nguyên nhân hành động : Kim Thuần Hy quá tự cao , khinh thường nữ sinh.
Kế hoạch hành động : Khi đã cưa đổ được, hẹn hò một lần rồi đá ngay không thương tiếc.
Mục tiêu hành động: Khiến ác quỷ phải đau lòng khổ sở, tốt nhất là đau nát ruột gan, lĩnh ngộ sâu sắc nội hàm trong đau thương , rút dây thần kinh“khinh thường nữ sinh” ra khỏi ác quỷ, khiến hắn tỉnh ngộ, bắt đầu nhận thức về nữ sinh, bắt đầu chấn chỉnh lại bản thân; dốc tòan bộ sức lực để đấu tranh cho nữ sinh, bảo vệ và duy trì địa vị của nữ sinh , giữ gìn sự tôn nghiêm và thiết lập uy quyền nữ sinh.
Thời hạn theo đuổi: 1 tháng
Tuyên ngôn hành động : Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại …! Cố lên, Quách Tiễn Ni, Quách Tiễn Ni, cố lên!
Luật cấm của hành động : Nghiêm cấm “thợ săn ác quỷ” nảy sinh tình cảm thực sự với“ác quỷ mục tiêu” nghiêm cấm đôi bên tiếp xúc quá thân mật trong quá trình quen nhau, ví dụ hôn nhau v.v…( trường hợp bất khả kháng thì không tính) , nhiều nhất là nắm tay và ôm nhau.
Hậu quả khi thất bại: Danh hiệu“Thợ săn ác quỷ ” của Quách Tiễn Ni sẽ bị hủy bỏ ,lần hành động chinh phục ác quỷ thứ 100 sẽ trở thành hành động săn ác quỷ cuối cùng, chẳng những thành tích vất vả lắm mới có được bị hủy hoại, mất mặt hòan tòan, mà nếu ý chí không đủ kiên cường, còn có thể mắc bệnh “ suy sụp tinh thần vì thất tình” và “ bệnh sợ yêu” nghiêm trọng , để lại vết thương tâm hồn vĩnh viễn suốt đời.
Người dám sát hành động: Trương Tịnh Mỹ
Người công chứng : Tất cả những người biết chuyện này
p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q p(>0<)q.
Chiếu thư vừa ra hành động cũng bắt buộc được triển khai, không thể trì hõan.
“ Ding ling ling …” Là tiếng chuông vào học, A_O Ôi mẹ ơi,lúc này tôi mới nhớ ra chuyện đi học hôm nay, chỉ còn nước kéo Tịnh Mỹ bắt đầu chạy về phía cổng trường.
Chia tay Tịnh Mỹ ở đầu cầu thang ( nó cùng trường nhưng không cùng lớp với tôi.), tôi nhìn thấy đôi chân đứng ngay ở cửa lớp, đôi chân tròn vo mập ú khó khăn nhét vào đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày cao gót đau khổ đến mức như lúc nào cũng muốn bùng nổ để được giải thóat, trên giày còn vương chút bùn đất, chút bụi mờ, hai hạt cơm bẹp dí…
CHƯƠNG 6
HẬU QUẢ CỦA VIỆC ĐẾN TRỄ
HẬU QUẢ CỦA VIỆC ĐẾN TRỄ
Đương nhiên tôi biết đôi giày kia là của ai , đó chính là – đối thủ oan gia kiếp trước lẫn kiếp này của tôi –mặt bánh bao.
Tôi không dám ngẩng lên, sau cặp mắt kính gọng đen cực kia ẩn giấu một đôi mắt nhỏ ti hí phun ra lửa càng khiến người ta không lạnh mà run.
“Quách Tiễn , Ni!” Mặt bánh bao mở miệng .
“Vâng!” Tôi trả lời với vẻ rất cung kính.Thật là , gọi tôi thì cứ gọi đi, mắc chứng gì nhấn nhá từng chữ từng chữ tên tôi thế, khó nghe chết đi được.==
“Lại đến muộn rồi!”
“Vâng!” Em biết từ lâu rồi mà, em có phải đồ ngốc đâu, cô chẳng cần phải nhấn mạnh để nhắc nhở em.
“-O- Đứng nghiêm , yên đó, đằng sau quay!”
Tôi ngoan ngõan làm theo thánh chỉ. Cái mặt bánh bao chết tiệt này luôn thích túm lấy sai lầm bé bỏng của học sinh để dạy dỗ người ta với vẻ mặt đằng đằng sát khí, chắc do đến tuổi rồi , nhưng tôi cũng đá quá quen cảnh này.
“STOP, đứng nghiêm, bên trái quay! Chuẩn bị, bước đều bước!” khi tôi bước đến cửa sau lớp, mặt bánh bao lại bắt đầu phát khẩu lệnh .
Lần này chắc chắn lại dán vào tường lớp học trồng cây chuối rồi, dù sao bà ta có làm chuyện gì đi nữa cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.
“Được rồi, đứng im đó,quay mặt vào tường, quỳ xuống, hai tay chống đất,chuẩn bị, bắt đầu trồng cây chuối!”
Đóan không sai mà.Cái bà mặt bánh bao chết tiệt, cứ nói thẳng là đến góc tường sau lớp trồng cây chuối là được rồi, lắm lời!
Tôi hất túi xách từ vai xuống , ném chính xác lên bàn học xong, bèn thành thạo đặt hai chân áp vào tường.Trên bức tường này,tôi đã để lại rất nhiều“dấu chân” sinh động của mình.Lúc rỗi rãi còn có thể đếm để giết thời gian nữa.
“Quách Tiễn Ni, chưa đến giờ về thì không được đứng dậy!” Đôi chân heo của mặt bánh bao cứ diễu qua diễu lại trước mặt tôi rất đáng ghét.
“ Cô có nhầm không ạ? Em chỉ đến trễ mỗi một phút!”Tôi kêu lên phản đối.
“Em còn dám nói à? Hôm qua em trốn bao nhiêu tiết hả? Đừng , tưởng tôi không biết, hừ~!”
“T^T Hôm qua em bị người ta bắt cóc , các bạn trong lớp có thể làm chứng” Tôi kêu lên vẻ uất ức.Vốn là thế mà , tôi là người bị hại mà còn bắt chịu trách nhiệm nữa? thật là!
“Em mà bị bắt cóc á? Ai lại bắt cóc em? Tìm lý do nào hay ho tí có được không?”
“Là thật mà! Là thật đó!Các bạn trong lớp có thể làm chứng cho em!” Lúc này tôi mới phát hiện ra sự yên tĩnh chết tiệt trong lớp.
Ông trời ơi,ông hãy kêu oan hộ con!
Tịnh Mỹ, cứu tớ! T^T
Mặt bánh bao có vẻ thỏa mãn vì sự uy hiếp của mình đã hiệu nghiệm, tỏ ra sang trọng quý phái bước lên bục giảng, bắt đầu sự nghiệp giáo dục ru ngủ của mình.Tôi thật đáng thương , chỉ có thể chán chường dùng mắt đánh giá xem trong lớp ai mang giày đẹp hơn.
Woa~? Đôi NIKE số lượng có hạn phiân bản 2004? A_O_OO_OO_O Lại gần tí! Gần thêm tí nữa!
CHƯƠNG 7
XIN HÃY SINH CON CHO TỚ ĐI!
XIN HÃY SINH CON CHO TỚ ĐI!
“Ê gì thế? Cậu là ai? Vẫn chưa tới giờ mà.O^O” Tôi bỗng thét lên , tôi phải kêu thế là vì chủ nhân đôi giày thể thao NIKE ấy lại ôm lấy chân tôi để nó rời khỏi tường , sau đó dùng tốc độ nhanh hơn ánh sáng lật tôi trở lại.
Trong lúc đợi tôi hòan hồn trở lại, đôi chân tôi đã đứng vững vàng trên mặt đất, cuối cùng tôi đã thấy gương mặt cái tên có thân thủ nhanh nhẹn đó.
A_OO_OO_O “ Lý …Lý Tú Triết?!” Tôi kinh ngạc buột miệng.
Mái tóc mềm mại , trán rộng , nụ cười tỏa nắng trong sáng hòan mỹ như trẻ thơ , thêm vài miếng băng dán OK sinh động trên gương mặt, không phải Lý Tú Triết thì còn là ai được?
“^O^ Chính xác , là tớ đấy! Vui mừng quá hả? Hà Hà!”Cậu ta ngóac miệng cười với tôi , lộ ra hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
“Nhưng mà , nhưng mà hôm qua cậu vẫn còn nằm đờ ra trên gi.ường như thế‘ The Mummy’ kia mà ?” Tôi hỏi vẻ khó hiểu.
“Hì Hì! ‘ The mummy ’ sống lại rồi! hà hà!”
“Này, cô tới rồi kìa !” Không biết bạn nào tốt bụng gọi một tiếng , cuối cùng tôi phát hiện ra bà cô mặt bánh bao tay cầm thước bảng , mặt tối sầm đang tiến lại gần.
Lý Tú Triết quay phắt lại ,lần này đến phiên mặt bánh bao thét lên .
“A0A^A0A^A0A^ , Ôi~, thì ra là thiếu gia của chủ tịch Lý.”Mặt bánh bao lập tức giấu ngay chiếc thước bảng ra sau lưng, sắc mặt nhanh chóng chuyển từ âm u sang tươi sáng như thể một đóa loa kèn nở bừng trong tích tắc.
“^O^ Ơ …ơ… thiếu gia cậu đến lớp chúng tôi có chuyện gì không ạ?” Bánh bao cười híp mắt hỏi Lý Tú Triết , đôi mắt híp lại không thấy khe hở nào nữa.
“Em đến để xin phép nghỉ.” Tú Triết vẫn nụ cười rạng rỡ
“Em đến để xin phép nghỉ học cho bạn Quách Tiễn Ni “Lý Tú Triết nói với vẻ nghiêm chỉnh, nhưng lại khiến tôi giật mình khiếp đảm.
“ Xin… xin nghỉ cho tớ? Cậu có nhầm lẫn không đấy?Tớ không cần nghỉ!” Tôi vùng thoát khỏi tay cậu ta, hét lên.
Thật là, cái tên tự biên tự diễn này, làm gì có loại như thế, muốn xin nghỉ cho tôi cũng phải hỏi ý kiến tôi đã chứ!
“Tớ ra viện rồi, cậu phải chúc mừng cho tớ!^~^” cậu ta cười hí hí với tôi, với sự kiên quyết không cho phép ai chối từ.
“^O^ Ừ ừ, đương nhiên là được rồi.” Mặt bánh bao vội vã cười tươi trả lời.
“Ừ! Em nhất định sẽ nói tốt cho cô với ông bố em , cám ơn nhé!” Tú Triết cười với mặt bánh bao một cái, đột ngột quay sang nghiêm túc nhìn tôi.
Không phải chứ? Chắc không nói câu đó nữa chứ?... Đừng mà>-< đừng! nhất định không được nói trước mặt các bạn trong lớp!
Trời ơi! Thượng đế ơi! Bồ Tát ơi! Chúa ơi! Ngăn cậu ta lại đi! Ngăn lại!! mau mau ngăn cậu ta lại giùm!!!A^AA^AA^A
“=^-^= Tiễn Ni! Xin hãy sinh con cho tớ đi!!!” Lời cầu khẩn của tôi chẳng có tác dụng , cuối cùng cậu ta vẫn nói ra câu ấy…
Chóang…
Trời ơi! Tại sao , tại sao cậu ta cứ phải biểu lộ tình yêu kiểu đó chứ? Mà lại còn thích nói trước mặt mọi người? Không thấy mặt bánh bao đã biến thành bánh đậu xanh ư?
Tôi thà trồng cây chuối vĩnh viễn còn hơn nhìn thấy cậu ta!!!
CHƯƠNG 8
CHÚC MỪNG RA VIỆN
CHÚC MỪNG RA VIỆN
Bây giờ cậu không nhận lời cũng được , hôm nay đưa cậu đến chỗ này rất hay, chúng ta đi thôi! ^O^ .Lý Tú Triết hào hứng nắm tay tôi chạy ra khỏi lớp học , dường như tôi chẳng có chỗ nào để phản kháng.
Tôi đã bị người ta “ bắt cóc” lần thứ hai, không đúng dù sao cũng là anh hùng cứu mỹ nhân !T_T hả? Anh hùng? Không cần!!!
Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề“ anh hùng” thì cậu ta đột ngột khựng lại, quay nhìn lại , chúng tôi đã ra khỏi cổng trường, trước mặt tôi là hai chiếc xe bóng lóang chói mắt một chiếc mô tô, một chiếc xe đua.
“Cậu muốn ngồi mô tô, hay là ngồi xe đua? Tú Triết chỉ vào hai chiếc xe, cười hí hí hỏi tôi.
“Tớ…tớ muốn ngồi xe đạp!!!” cái khó ló cái khôn , thật khâm phục mình qúa. Ha ha!
Tôi cố ý làm khó cậu ta, tôi muốn làm khó cậu ta đấy.Cái tên này , muốn tôi trốn một buổi học để chúc mừng cậu ta re viện? Có phải cậu ta đã quên rằng cậu ta từng là“bạn trai cũ” của tôi rồi không ?”:-(
“ Cậu muốn ngồi xe đạp?” Cậu ta mở to mắt nhìn tôi. “Sao tớ lại không nghĩ đến xe đạp nhỉ?
“~^^~ Đợi chút!!” Vừa nói xong cậu ta đã biến mất khỏi mắt tôi.Sao nhanh thế nhỉ?
Cậu ta chắc không đi tìm xe đạp thật chứ? Tên ngốc này!!!
Một phút sau, hai phút sau, một giây sau… hai giây sau…thời gian trôi chậm thế, chậm thế…chắc cậu ta không đi cướp xe đạp đó chứ? Chắc là không đi cướp xe đạp đâu nhỉ? Cái tên này hễ cuống lên thì chuyện gì cũng làm được hết…
Thời gian chết tiệt, sao trôi chậm thế nhỉ, sao cậu ta vẫn chưa quay lại, sao vẫn chưa quay lại…Chắc là không gây chuyện đó chứ, chắc bây giờ không đến nõi đánh nhau với người ta đâu nhỉ…?
Tôi bắt đầu hơi hối hận , sao tôi lại nói ra muốn ngồi xe đạp chứ, bây giờ còn ai bán loại xe đó đâu, đến người đạp xe cũng sắp thành động vật quý hiếm rồi.
“Tiễn Ni~, Tiễn Ni~, tớ về rồi đây.”~^O^~
Một giọng nói quen thuộc và hưng phấn đột nhiên vang lên bên tai tôi .Cái tên đang đạp một chiếc xe không biết lấy từ đâu ra, cái tên đang ngồi trên xe buông cả hai tay huơ huơ với tôi, cái tên có mái tóc nâu cười lộ hàm răng trắng đều trong gió với tôi, cái tên có ánh mắt trong sáng nụ cười ấm áp, đang hí hửng tiến gần tôi từng chút từng chút một , cái tên ấy chẳng phải ai khác , chính là Lý Tú Triết mà ban nãy vừa khiến tôi lo lắng đến mức đau cả dạ dày.
“Xin hãy sinh con cho tớ đi!” Nếu không phải là câu tỏ tình này, có lẽ cậu ta thật sự là một đối tượng rất ổn , hà hà ~~!(^@^)
“Thế nào ? chiếc xe đạp tớ kiếm ra thần tốc thế này chắc cũng được chứ?Mau lên xe đi”
Trong lúc tôi đang đờ đẫn , cậu ta đã dùng cả người và xe chạy trước mặt tôi , vẫn với nụ cười rạng rỡ.
“Chắc cậu không đi cướp đó chứ?” Cái tác phong đơn giản ngô nghê của cậu ta khiến tôi phải hòai nghi.
Tớ mua mà ! Tớ rất lịch sự đưa ông ta 50 vạn!”
“O_O^ 50 vạn ? 50 vạn mua một chiếc xe nửa cũ nửa mới này à?” Tôi thật sự phục cậu ta rồi, tôi nghi ngờ cậu đang sống trong một Thế Ngoại Đào Viên cách biệt thế giới với vàng chất đầy như núi.
“Ừ! Cậu bảo làm người phải biết lịch sự, nên tớ đã nói từ “xin” mà!Cậu ta vẫn tỏ ra háo hức đợi tôi biểu dương , cái đồ đầu heo!!!
Nhìn chiếc “ xe đạp quý báu” này, thôi thì miễn cưỡng ngồi sau yên xe vậy.
Vật vã trên chiếc xe đạp mười mấy phút, Tú Triết dừng xe trước một nhà hàng lộng lẫy dẫn tôi đi thẳng vào trong .
“Ở đây đắt lắm!”
“Hôm nay tớ ra viện , đương nhiên phải ăn một bữa ngon lành rồi!”~^O^~
Xuất viện là chuyện trọng đại lắm à? Cái tên lúc nào cũng tự cho mình đúng này!
“Cứ lấy một phần giống lần trước tôi hay ăn là được !” Tú Triết thành thạp nói với nhân viên phục vụ .
Gì cơ, trước kia cậu ta hay đến đây à?Tên này , đúng là xa xỉ quá.
Một lúc sau, phục vụ mang đến một búi đồ ăn, một núi đồ ăn rất lớn, tôi nghĩ heo cũng không ăn nhiều đến thế.
“Chỉ hai chúng ta, ăn có hết không ?”Tôi giương cặp mắt lên nhìn đám thức ăn không biết cả tên gọi trước mặt mình.
“Sao lại phải ăn hết!?” Cậu ta cũng giương cặp mắt trong sáng lên nhìn tôi.
CHƯƠNG 9
THUẦN HY NÓI , NẾU ĐÃ THÍCH
THÌ ĐỪNG BỎ CUỘC
“Nhưng … nhưng không ăn hết sẽ rất lãng phí!”Thật sự là rất lãng phí.
“Lãng phí à???”
Đúng là nước đổ đầu vịt, tôi quyết định bỏ cuộc!
“Tớ đến nhà cậu chơi nhé!” Chúng tôi ăn rồi lại ăn , cậu ta bỗng dưng thốt ra một câu.
A_O^“ Cái gì cơ?” Suýt nữa thì sặc , cái tên này, muốn dọa tôi chết à?
“Không được!” Tôi buột miệng.
Không cần nghĩ ngợi , nếu đưa cái tên ngố này về nhà Quách Tiễn Ni tôi sau này khỏi sống nữa!
“>o< Tại sao? Tớ có đến đó trộm cướp gì đâu?” cậu ta bị sốc nên kêu tóang lên , lại còn nhảy ra khỏi ghế trợn mắt nhìn tôi.
“Chuyện này chả liên quan gì đến trộm cướp!” Xem ra tên này không thể chịu đả kích rồi, “ Bố tớ không thích con trai đến nhà, cậu cũng không muốn tớ bị mắng đúng không?”
“Ồ~! Thì ra thế! Hà hà! Thì ra là thế đấy! hà hà! Thế thôi mà bị tôi lừa được à? Tên này đúng là động vật đơn tế bào~~! Hihi
“Vậy lần sau tớ đến thăm bố!~^O^~ Tên này còn lại nghĩ ngợi rất nghiêm túc.
“Cái gì? Bố gì chứ? Đó là bố của tớ!” Nghe câu này, tôi suýt chút phun hết nước canh trong miệng ra.
“Thì cũng là bố của tớ mà, chỉ là vẫn chưa đến lúc thôi”
“Cậu nói gì hả?” Tôi sắp nổi giận
“Chẳng nói gì cả” cậu ta vội vã cúi đầu cật lực gắp đồ ăn, còn lén lút nhìn tôi một cái, giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ mẹ trừng phạt.
“Tiễn Ni! Tên này bỗng dưng lại trở nên nghiêm túc, chắc lại không xin tôi sinh con cho cậu ta chứ! A men!
“Tớ đã quyết định rồi, từ lúc ra khỏi viện đã hạ quyết tâm!”
Thượng đế ơi, chúa Giê su, Bồ Tát phù hộ cho con! Cậu ta muốn gì nữa đây?
“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ tớ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu!”
*A_O*“Gì…gì chứ? “ Đợi đã , cậu ta nói gì? Tôi có nghe nhầm không? Gần đây tôi cứ phải nghe những lời nói bất ngờ, thế nên bắt đầu nghi ngờ tai mình có thói quen
“Tớ thích cậu, bắt đầu từ giờ sẽ theo đuổi cậu lại từ đầu! Cậu nghe thấy chưa?” Cậu ta cao giọng lặp lại, lần này như muốn tôi thủng cả màng nhĩ, mọi người trong nhà hàng hầu như nghe thấy hết, tất cả đều dồn ánh mắt về phía tôi.
Trời ơi tại sao mỗi lần ở bên cậu ta, tôi đều trở thành tiêu điểm nhìn ngó của mọi người?
Mà còn là tiêu điểm bị cười chê?Đừng mà, đừng…
“…”
“Là Thuần hy nói thế .Cậu ta nói , thích người ta thì cứ theo đuổi, với tất cả khả năng sức lực , vì gặp được người mình thích thật sự là quá khó khăn ,nếu bỏ lỡ không còn gặp lại nữa.Hà hà…
O_O Kim Thuần Hy?Là lời Kim Thuần Hy nói sao? Cái tên lạnh lùng cao ngạo như thế , cái tên , nghe nói 17 tuổi chưa bao giờ để ý một cô gái nào, mà lại nói những lời như thế? Chẳng lẽ cậu ta là thiên tài IQ siêu cao trong lĩnh vực tình cảm ư?
“Thế nên, Tiễn Ni, tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.Tuyệt đối không bỏ cuộc!Sự tự tin lạc quan của cậu ta lại khiến tôi có phần cảm động, cái tên đáng yêu này, sao trước kia tôi không phát hiện ra nhỉ, hà hà!!
“Phải rồi, chắc cậu đã gặp Thuần Hy nhỉ?Cậu có quen cậu ấy không ?Hôm qua cậu ấy đưa cậu đến bệnh viện thăm tớ đó.” Cậu ta bỗng thốt ra một câu.
“~~:- Đưa tớ đến bệnh viện ư? Có mà bắt cóc thì có.” Nhớ đến cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt là tôi đã thấy bụng tức anh ách, có điều,nhớ đến cảnh cậu ta và hai cô y tá ngã chồng lên nhau , tôi lại buồn cười.
“Cho dù cậu ấy đưa cậu đến bằng cách nào , tóm lại tớ vẫn cám ơn cậu , cậu đã đến thăm tớ”Sự chân thành của Tú Triết khiến tôi thấy đau lòng.
CHƯƠNG 10
THU HOẠCH BẤT NGỜ
THU HOẠCH BẤT NGỜ
Quách Tiễn Ni, ngươi bị sao thế? Sao có thể đau lòng vì cậu ta? Ngươi là“thợ săn ác quỷ” mà, chẳng lẽ ngươi muốn bị Tịnh mỹ cười nhạo ư?
Tỉnh táo! Tỉnh táo~!
>-< Tỉnh táo ~~~!!!
“Sao cậu không mời Thuần Hy đến chúc mừng cậu ra viện ?Chẳng phải cậu ta là bạn thân nhất của cậu ư?” Tôi dò hỏi
“Ồ, cậu ấy là học sinh xuât sắc , không thích chơi bời, ăn uống , hát hòv.v… Cậu đừng mơ mời được cậu ta , cậu ta thích nhất là ở một mình.Hơn nữa , tớ mời người tớ thích ăn mừng với tớ, sao lại bỏ tiền để mời người thứ ba chứ.”
Xem ra, có thể biết được khá nhiều thông tin nội bộ của tên kia từ Tú Triết đây, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng mà!ha ha ha!
“Vậy cậu ta có những sở thích gì?”^-^
“Hừm~, thích học, thích xem sách, cổ kim đông tây thiên ăn địa lý gì cũng xem, hừm~ , thích thể thao này, tennis này, bóng rổ này, đua xe này, môn nào cũng được, mà tòan là cao thủ hạng một hạng hai thôi , còn nữa , cậu ta thích đàn piano và kéo violon.Lúc cậu ta chơi nhạc cụ thì đẹp trai thôi rồi, ôi ôi ôi , giống như hòang tử âm nhạc dưới ánh mặt trời, còn nữa , thích vẽ manga, hoạt hình.Mà cậu ta vẽ rất tuyệt , nhưng mà… quá lặng lẽ , quá u buồn, nhìn cậu ta thì ai cũng muốn khóc…”
Quanh câu chuyện về Kim Thuần Hy , mà mơ hồ càng lúc càng dài, nhìn Tú Triết thao thao bất tuyệt , tôi như thây được ánh sáng thắng lợi! Tú Triết , cậu đáng yêu quá đi mất!
Về đến nhà , tôi vội vàng liệt kê ra sơ yếu lý lịch của hoàng tử vàng:
Họ tên: Kim Thuần Hy
Giới tính: nam
Tuổi : 17
Chiều cao: 1m88
Cân nặng : 70kg
Sinh nhật: mùng 8 tháng 8
Cung hòang đạo: sư tử
Màu tóc: Đen như than mới đào lên
Nghề nghiệp: Học sinh
Trường đang theo học : Lớp A008 năm thứ ba dành cho thiên tài của trường trung học Vĩnh Sâm.
Biệt danh: “ Bảo vật của trường”, “Hòang tử vàng”, “sát thủ thiếu nữ”, “Thiên sứ ác quỷ”( hai biệt danh sau tôi vừa nghĩ ra)
Sở trường: Nghe nói“Không gì là không thể”( Đúng là đồn bậy bạ làm gì thần thánh đến thế?)
Sở thích: Học, đọc sách, thể dục(tennis, đua xe, cưỡi ngựa, lướt ván…), đàn piano, violon, vẽ manga, ra vẻ lạnh lùng( điểm cuối cùng là do tôi quan sát và tổng hợp nên)
Màu sắc thích nhất: Trắng , đen(hắn ta thích màu sắc đơn điệu thế ư?)
Hòan cảnh gia đình: Sinh ra trong một gia đình giàu có, bố là Tổng giám đốc tập đòan XXX có trong tay tài sản hơn vạn tỷ.
Tính cách : Lạnh lùng , cao ngạo, luôn tự cho mình đúng , cô lập , lúc nổi điên lên rất kinh khủng .
Lịch sử tình ái: Không
Dạng nữ sinh yêu thích: Chỉ có mình hắn biết( công tác bảo mật cuả tên này đúng là quá kiên cố, đến bạn thân nhất là Lý Tú Triết cũng không mảy may biết)
Ha ha ha ha~ tổng kết xong rồi .Rất có cảm giác thắng lợi, tôi hài lòng nhìn “Sơ yếu lý lịch vật săn” mà mình đã phát huy tòan bộ trí nhớ để tạo nên, như thế nhìn thấy dáng vẻ thảm hại một vốc nước mắt, một nắm nước mũi của hắn khi bị tôi đá đít.hihi!...~^O^~
“Nào nào, tôi là một chú ỉn…”Tiếng chuông quen thuộc vang lên , tôi cầm lấy điện thoại di động nhìn qua ,là Tịnh Mỹ.
“Nói chuyện với Lý Tú Triết sao rồi?”
“Sao cậu biết?” Rõ ràng không cùng lớp , chuyện xảy ra với tôi sao nó biết hết nhỉ?
“Chắc cũng có chút thu hoạch tình hình của Kim Thuần Hy chứ?” Sao tôi hỏi Đông nó lại trả lời Tây?
“hà hà~! Đương nhiên rồi, chắc cậu biết thực lực của tớ chứ! Ha ha~!
“Cứ theo luật lệ cũ , hành động săn ác quỷ đã bắt đầu.Nếu cậu chuẩn bị sẵn sang , ngày mai gặp nhau ở trường!” Cái tên Tịnh Mỹ chết tiệt, không còn cho tôi nghi ngơi gì cả.
“Để muộn tí cũng không sao mà, dù gì giờ chỉ hai chúng ta biết” Tôi muốn vẫn nghỉ ngơi thêm nữa mà
“Hôm nay tớ đã đưa thông tin về ác quỷ lên website của trường rồi! Lượng comment kinh khủng lắm…”
“Cái gì?A_O^ Sao cậu lại có thể…? Tôi giật bắn kinh hãi , nhảy lên khỏi gi.ường , tôi muốn chém chết nó quá.
“Hẹn trước rồi mà!!!”
“Tớ biết rồi!!! ” Tịnh Mỹ luôn là tử huyệt của tôi
“Ngày mai xem cậu thế nào đây!!”
“Được rồi, mai gặp!”
“Ừ”
CHƯƠNG 11
CUỘC CHIẾN THEO ĐUỔI ÁC QUỶ ĐẦU TIÊN THẤT BẠI
CUỘC CHIẾN THEO ĐUỔI ÁC QUỶ ĐẦU TIÊN THẤT BẠI
Chiến thư vừa phát ra, bắt buộc phải hành động.
Trời ạ, theo đuổi kiểu gì đây? Làm sao bây giờ? Thei đuổi kiểu nào? Theo đuổi kiểu nào... Đầu óc tôi như sắp nổ tung. Thôi thì thế này vậy, bắt đầu từ việc xin lỗi "sự kiện bệnh viện" lần trước vậy!
Thế là, lúc giờ tan học vẫn còn xa, tôi bèn lén lút chuồn ra ngoài qua cửa sau của lớp học. Tôi phải phi như bay đến lớp học của Kim Thuần Hy trước khi hắn ra về mới được.
Kim Thuần Hy và tôi cùng trường, chúng tôi đều là những đứa trẻ đáng yêu của trường Trung học Sâm Vĩnh, chỉ có điều hắn ta học lps A008 Thiên tài năm thứ ba, còn tôi học lớp "rác" E033 năm thứ nhất.
Đến nới cũng may họ chưa ta học.
Lớp A008 tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có bà cô đứng trên bục giảng đang say sưa giảng bài đến nỗi nước bọt văng ra phèo phèo. Một hàng những mái đầu đen đangnhìn lên bảng, hình như ai ai cũng lắng nghe rất chăm chú, lớp thiên tài quả là phi phàn thật!
Xuyên qua cữa kính, tôi nhìn thấy ngay Kim Thuần Hy.
"Nhìn mau! Là Kim Thuần Hy đó! Hạnh phúc quá! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của anh ấy lúc lên lớp rồi..."
Không biết từ lúc nào mà bên cạnh tôi bỗng xuất hiện mấy cô em mắt tràn trề tình yêu, không ngờ cũng trốn học ra sớm đến ngắm Khim Thuần Hy, chứ không phải chỉ cosminhf tôi.
"Woa, gương mặt nhìn nghiêng của anh ấy đẹp quá! Nếu bạn trai tớ được mootjphaanf mười anh ấy cũng tốt quá rồi."
"Chẳng lẽ anh ấy kiếp trước là thiên sứ? Tại sao đường nét trên gương mặt anh ấy như được thần thánh tạc ra vậy, mày thanh mắt sáng, mê người đến độ không hiểu nổi! *O_O*"
Trời đất, nghe những lời đám mê trai này nói, tôi muốn nôn ngay lập tức.
"Nếu anh ấy chịu nhìn tớ, một lần thôi cũng được, cả đời này tớ đã sung sướng lắm rồi..."
Làm ơn đi trời! Chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà? Có cần khoa trương thế không? Tuy đành phải thừa nhận là anh ta đẹp trai hơn tí tẹo so với những anh chàng đẹp trai khác, nhưng cũng đâu đén mức dán cả mắt vào cửa kính vừa chảy nước miếng vừa than thở thế đâu? Cái đám nữ sinh này, đúng là không chịu nổi...
"A, Kim Thuần Hy nhìn về phía này..." Bỗng một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, đám mê trai vội vã rụt mấy gương mặt đơ bừng xuống cửa sổ.
Gương mặt đẹp trai đó đột ngột quay nhìn ra cửa sổ mà không báo trước, tôi không kịp trốn đi, đụng ngay ánh mắt đó, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy, tôi như có một cảm giác bị điện giât... *O_O*
"Trời ơi, một đôi mắt đen nhánh như thế, một đôi mắt sâu thẳm đến thế, một đôi mắt sáng lấp lánh như thế, một đôi mắt mơ màng như thế, rõ ràng trong ấy là sóng thủy triều, thủy triều sinh động mê hoặc u buồn kỳ bí, khiến người ta vô thức ngụp lặn... ngụp lặn... ngụp lặn..."
Cái bạn mê trai chết tiệt này, sao mà lại thốt ra những lời thế nhỉ? Nghĩ là đang xem phim truyền hình lúc tám giờ thật ấy à?
"Anh ấy đang nhìn tớ!"
"Nhìn tớ thì có!"
"Các cậu sai hết! Là nhìn tớ!"
Bồ Tát ơi! Con sắp hết chịu nổi đám mê trai cạnh con rồi đâu! Nếu Người có hiển linh, thì hãy bắt bon chúng biến mất đi!
Nhưng Bồ tát không linh nghiệm, ngược lại số lượng mê trai đã tăng gấp mấy lần chỉ trong vài phút...
"Ding ling ling..." Tiếng chuông tan học cuối cùng đã reo vang, cả ngôi trường bắt đầu sôi sục.
Tôi vội vã vẹt đám mê trai đang chần chừ đứng đó ra, có lẽ bon nó chuẩn bị tặng quà cho Kim Thuần Hy, chạy vào trong lớp học, đến thẳng chỗ Kim Thuần Hy lúc này đang sắp xếp túi xách.
"~^O^~, Hi~, Kim Thuần Hy, anh còn nhớ tôi chứ?" Tôi đứng ngay trước mặt anh ta, nở nụ cười "giết người" nổi tiếng của Quách Tiễn Ni.
Căn cứ vào khinh nghiệm, chỉ cần tôi bật sáng nụ cười giết người này, những đứa phàm phu tục từ chắc chắn sẽ yêu tôi đến mức không thuốc nào cứu chữa nổi! Chẳng hạn Lý Tú Triết... Khoan đã, đang lúc quan trọng, tôi nghĩ đến cậu ta làm gì?
"Không nhớ.-_-" Anh ta liếc nhìn tôi một cái rất lạnh lùng, quẳng câu nói này vào mặt tôi, rồi tiếp tục cúi đầu xếp sách vở.
"Không phải chứ? Anh không nhớ gì thật à? Anh nghĩ kỹ lại xem." Tôi mở to mắt, sửa lại mái tóc, nhìn anh ta chằm chằm.
Cái tên chết tiệt này, chắc chắn anh ta đang nói dối, nhất định là thế. tôi không thể tầm thường đến thế chứ? Lúc đầu chính anh tìm đén tôi mà.
"Tôi phải về, đừng đứng đó cản trở." Anh ta hất túi xách lên một bên vai, cầm chìa khóa xe trên bàn, chuẩn bị bỏ đi.
"Không được đi." Tôi dang hai tay ra, chặn ngay đường đi. Xung quanh mọi người bắt đầu vây lại, có người còn huýt sáo với chúng tôi.
"..." Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi lạnh lẽo, đến mức tim tôi nhu thể mọc gai.
"Chắc anh không thể quên tôi chứ nhỉ? Anh không nhớ ai đã khiến anh ngã bổ chửng ở bệnh viện Ái Nhân à? Anh không muốn báo thù sao?" Tôi đắc ý cười nói với anh ta. ~^.^~
"Woa, đường đường là Kim Thuần Hy đại thiếu gia cũng bị người ta làm cho ngã bổ chửng ư? Mà lại còn là một con nhóc nữa chứ?" Có người kêu lên một cách "sung-sướng-trên-sự-đau-khổ-của-người-khác".
"Cái con bé xấu xí này ở đâu ra nhảy ra vây? > Dám làm cho hoàng tử của chúng ta ngã à?" Sau lưng cũng vang lên giọng nói của đám mê trai.
Đáng ghét, dám nói Quách Tiễn Ni, thợ săn ác quỷ sắc đẹp tuyệt luân xinh tươi phi phàm đã từng mê hoặc tất cả nam sinh ở trường Trung học Đông Nguyên là xấu xí ư? Rốt cuộc là cái đứa mê trai chết giẫm nào nói vây? Không lấy gương ra tự soi mình đi. Hừ!
"-_- Tôi chưa bao giờ nhớ những người và những chuyện vô nghĩa, tránh ra." Đáng ghét, cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt này vẫn lạnh lùng thờ ơ.
Không tránh, không tránh, không tránh thì sao!!!
Vô nghĩa? Một mĩ nữ mê hoặc ngàn vạn nam sinh như tôi đây đối với anh ta chỉ là một người vô nghĩa, không đáng để nhớ đến hay sao? Xem ra tên Kim Thuần Hy này còn khó nhằn hơn tưởng.
Chiêu thứ nhất không xong, tôi vẫn còn chiêu thứ hai. Xem vẻ mặt "ủ rũ đáng thương" của tôi lơi hại đến đâu! Cho dù thế nào đi nữa, cứ cúi gập người 90 độ xin lỗi đã, như thế có vẻ thành ý hơn nhỉ.
"Thực ra, thực ra hôm nay tôi đến là để chân thành xin lỗi anh, hôm tôi có lỗi. Xin lỗi nhé!" Tôi nói với anh ta với vẻ dịu dàng khác thường, cố gắng làm ra rất chân thành.
"-_-..." Cái tên chết tiệt, chẳng lẽ anh ta quen không phản ứng gì khi người ta nói chuyện sao?
"Thực ra... hôm ấy tôi thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tôi quá sợ hãi nên liều mạng chạy mất... Tôi cũng không biết tại sao hai chị y tá đó lại đâm sầm vào anh..."Theo những gì Tịnh Mỹ dạy bảo, chỉ cần con gái cố nói giọng dịu dàng thỏ thẻ một chút là nam sinh tuyệt đối không có sức đề kháng!
"Để biểu hiện thành ý của tôi, hôm nay tôi mời anh ăn tối, không biết anh có chịu nể mặt tôi không?" Tôi có thể nói một hơi những lời đã được chuẩn bị sẵn một cách thành thạo trôi chảy như thế, chắc tôi nhận được giải Oscar cho nữ diễ viên chính xuất sắc nhất quá!
"..." -_-
Trời ơi, cái tên chết tiệt thích làm ra vẻ lạnh lùng này sao mãi mà chảng thấy phản ứng gì? Cúi lưng lâu như thế, đầu thiếu máu muốn ngất đi rồi đây này!
"Í? Kim Thuần Hy đâu? Kim Thuần Hy đi đâu rồi? Lúc ngẩng lên tôi mới phát hiện ra tên ấy đã biến đi đâu mất. O_O Trời ơi, chẳng lẽ anh ta có thuật tàng hình ư?
"Kim Thần Hy ư? Đã lách sang một bên đii mất rồi. ;-)" Bên tôi chỉ còn lại đám ngốc tò mò xem kịch thôi.
Cái tên này, dám làm tôi mất mặt giữa bao nhiêu người thế này? ~~:-( Cái tên chết tiệt, chết tiệt! Đúng là một sự mở đầu khó khăn. Tôi không can tâm, không can tâm, không can tâm... >_<
Nhưng không can tâm cũng phải chịu thôi, vì đến khi tôi thở hồng hộc chạy ra được đến cổng trường, anh ta đa lái chiếc xe đua màu trắng biến mất không gợn khói, chỉ còn lại tôi săc mặt tái xám đứng đờ ra đó...
A~ trời ơi ~! Cuộc chiến đầu tiên đã thất bại thảm hại! Kim Thuần Hy! Anh dàm sỉ nhục tôi hả? Hừ ~ ~! "Thợ săn ác quỷ" của tôi tuyệt đối không phải dạng hữu danh vô thực đâu.
Không sao! Lúc đầu tuy thất bai, tôi vẫn còn "Kế sách bí mật theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử" mà Tịnh Mỹ đẫ chuẩn bị sẵn cho tôi, đó là tác phẩm tâm huyết của tôi và Tịnh Mỹ, tôi không tin chiêu nào cũng vô hiệu với anh ta. Hừ! p(>-<)q Chúng ta cứ đi đi rồi biết! ha ha!
Hành động theo đuổi nam sinh của Tiểu Ni Tử đã bắt đầu xuất chiêu một cách rầm rộ rồi đấy...
CHƯƠNG 12:
Chiêu thứ n: "tỏ tình hoán vị " thất bại
Chiêu thứ n: "tỏ tình hoán vị " thất bại
Tan học ngày hôm ấy, tôi vừa đi vừa gọi điện thoại cho Tịnh Mỹ.
Nghe tôi báo cáo tình hình xong, cô nàng ra chỉ thị: "Đối phó với loại con trai "lạnh" như Kim Thuần Hy, cứ bám riết theo là vô ích, phải dùng cách đặc biệt hơn! Chẳng hạn như "tỏ tình hoán vị" kinh điển ấy".
Hả? Tỏ tình hoán vị là cái quái gì? Không hiểu?
"Cái gọi là "tỏ tình hoán vị" tức là tìm một người tỏ tình với cậu ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên là lấy danh nghĩa Kim Thuần Hy rồi, vả lại phải ở ngay trước mặt anh ta! Như thế, mọi người trên thế giới sẽ nghĩ anh ta thích cậu, lâu dần anh ta sẽ tự nhiên đầu hàng cậu trước miệng lưỡi thế gian thôi.!"
" Nghe ra có vẻ hay ho đấy! Haha! Tịnh Mỹ, cậu đích thân xuất trận được không?" ^O^
" Ngốc, ai cũng nghĩ như chúng ta là ban thân, phải tìm một người ngoài cuộc mới được!"
Đau đầu kinh, đi đâu để tìm người ngoài cuộc đây?
"Chị xinh đẹp ơi, em muốn... em muốn ăn kem!" Vừa cụp điện thoại, một cậu bé bỗng kéo kéo vạt áo tôi, giọng măng sữa thỏ thẻ.
Đúng là trời giúp ta rồi! Tên quỷ nhỏ này chắc chắn là "viện binh thợ săn ác quỷ" do trời phái xuống đây mà.
"Được thôi, cậu bé đẹp trai, chúng ta đi mua kem"
Tôi cố kiềm chế sự hào hứng trong lòng, cười hí hí nắm tay cậu nhóc.
Hà hà, tên quỷ nhỏ này đúng là siêu dễ thương, ăn khoái chí đến độ toàn mặt đầy kem là kem, tôi phải kìm nén để không đưa tay ra nhéo đôi má phúng phính của chú nhóc, haha.
Nếu như, nếu như cậu ta lớn thêm mười tuổi, chưa biết chừng sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của tôi! Nói đến mục tiêu, cái tên Kim Thuần Hy sắp rơi vào tay tôi rồi, Ho ho, đắc ý!
" Ngon- ngon- ngon- quá- chừng!" Tiểu quỷ cuối cùng đã ăn xong, thỏa mãn chùi chùi mép.
Ừ! Đến lúc nói điều kiện ra rồi.
"Cậu nhóc đẹp trai, ngày mai chị lại mời em đi ăn kem, được không?"
"Vâng" tiểu quỷ đúng là dễ dụ thật, gật đầu lia lịa.
"Thế thì ngày mai, cũng lúc này..." Tôi chồm đến gần tai cậu nhóc... như thế này... Tôi dặn dò cậu nhóc...
"Đừng nói sai đấy nhé, nếu không là không có kem ăn đâu!" Thấy cậu nhóc nhanh nhẹn gật đầu, tôi như thấy được cảnh đại công cáo thành, không kiềm chế được bế bổng cậu nhóc lên quay vài vòng. ^O^
Kim Thuần Hy, lần này xem anh làm sao thoát khỏi bàn tay của "thợ săn ác quỷ: tôi đây. Đến lúc đó, toàn thế giới sẽ biết, anh đang đuổi theo Quách Tiễn Ni này! Ha ha!
Hôm sau vừa ta học, tôi chạy đến ngay lớp học Kim Thuần Hy với vận tốc ánh sáng.
Tên đáng ghét kia, mau ra đây, mau ra đây, mau ra đây...
Bóng dáng quen thuộc kia cuối cùng cũng đã xuất hiện. Tôi lập tức chạy theo sau lưng anh ta như một đặc vụ, bám theo anh ra đi ra ngoài trường...
Anh ta rẽ trái tôi cũng rẽ trái, anh ta rẽ phải tôi cũng rẽ phải, tóm lại luôn giữ khoảng cách nơi anh ta, không vượt quá nửa mét là được. Hoho!
Tên kia không thèm nhìn tôi lấy một cái, nhưng cố ý càng đi càng nhanh. Đi cứu hỏi chắc? Thật là... Một cô gái vô cùng đáng yêu đang đi cùng đó, lại còn làm ra vẻ như chó đuổi không bằng.
"-_- Này đứng lại" ĐÚng vào lúc tôi đang cật lực đuổi theo anh ta, bỗng nhiên anh ta dừng phắt lại.
Woa...a...a! làm gì thế, làm tôi suýt nữa thì đâm sầm vào lòng anh ta rồi! Chắc không lợi dụng định ăn đậu phụ tôi đấy chứ?
"Bạn Kim Thuần Hy, xin hỏi có việc gì không?" Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh ta bằng ánh mắt vô tội nhất thế gian. Lúc này không thể để anh ta nhìn ra "âm mưu" được! Haha.
"Cách xa tôi ra!" Anh ta lạnh lùng ném ra mootjcaau, rồi quay phắt tiếp tục bỏ đi.
Hừ, tôi có muốn đến gần anh đâu, anh tưởng anh đẹp trai nhất đấy à? Tuy rõ ràng đúng là như thế.....
Cho dù thế nào, tôi phải bám theo anh mới được! Mặc kệ tôi à? Đợi lát nữa tôi cho anh biết mặt.
"Chị xinh đẹp ơi!" Vừa đến cổng trường, tiểu quỷ hôm qua hí hửng chạy đến.
HOHO cảnh xúc động lòng người sắp bắt đầu rồi.
Kim Thuần Hy! Tôi ra lệnh cho anh đi chầm lại!!! Tôi ra lệnh cho anh quay lại nhìn tôi!
" Cậu bé đẹp trai, em đang gọi chị à???" Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng như đang nở hoa của mình, tiếp tục làm ra vẻ ngây thơ.
Nhanh lên, tiểu quỷ nói nhanh lên, nói to câu hôm qua chị dạy đi nào! Để cả thế giới này nghe thấy! Kim Thuần Hy anh sắp bị chết dưới những ánh mắt thế gian rồi, sắp bị nước bọt dìm chết rồi. Haha.
"Kim..." Cậu nhóc nhìn tôi, cuống quýt lắc đầu, như đang cố gắng nhớ ra gì đó.
Đúng rồi, cứ thế đi, nói tiếp, nói tiếp nhanh lên! Ôi chao! Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, câu đừng có quên đấy nhé, tên kia sắp đi xa mất rồi.
Đúng lúc tôi đang cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho tiểu quỷ, cậu nhóc dường như đã nhớ ra, nhếch môi cười, sau đó gào to lên với tooibawngf một giọng rõ ràng nhất vang vọng nhất thế giới...
"Quách Tiễn Ni Thích Kim Thuần Hy!!!"
Oh, my god! Gương mặt tôi chỉ trong phần ngàn giây đã biến sắc thành màu xấu xí nhất gầm trời này! Tôi thề, đó là thời khắc đau buồn nhất, muốn điên nhất trong đời tôi từ khi sinh ra đến nay.
O_O Trời ơi, tôi thật sự hy vọng ban nãy mình chả nghe thấy gì hết!
Cậu nhóc lúc nãy gào cái gì thế? "Quách Tiễn Ni thích Kim Thuần Hy!!!" Tôi thề, hôm qua tôi dạy cậu nhóc roc ràng là "Kim Thuần Hy thích Quách Tiễn Ni" cơ mà.
Ngược rồi ngược rồi, tiếng thơm cả đời của tôi đã sụp đổ trong tay tên nhóc này rồi.
Càng khủng khiếp hơn là tất cả mọi người nghe thấy câu này đều dừng lại mấy giây - ngoài cái tên Kim Thuần Hy đáng bị ngàn dao đâm chết kia! Bọn họ đều lướt qua tôi với ánh mắt chế giễu, ánh mắt ấy như nhìn thấy trên mặt tôi khắc hai chữ cực lớn - mê trai!>.<
"Ồ, thì ra chính cậu là "thợ săn ác quỷ" gì gì đó hả? Câu dùng cách buồn cười này để theo đuổi con trai à?
Ai vậy? Có bản lĩnh thì ra đây nói xem, dám nghi ngờ thực lực của "thợ săn ác quỷ" tôi hả?
"Tớ cũng thích Kim Thuần Hy! Anh Kim Thuần Hy nhìn sang đây này, em cũng thích anh! Xin hãy cho em một cơ hội đi!" Lúc này lại có người thừa cơ tỏ tình nữa.
"Cô ta xấu xí như thế mà dụ dỗ trẻ con tỏ tình với Kim Thuần Hy? Kim Thuần Hy tuyệt đối sẽ không rung động đâu!" Tức chết mất thôi, ai nói tôi xấu xí? Nhiếu nhất là lúc này sắc mặt tôi hơi khó coi chút thôi, những bộ phận khác vẫn hoàn mỹ mà.
Ôi chao! Quách Tiễn Ni, mặc kệ cái bọn lắm điều ấy đi, mau nghĩ cách thoát thân thôi! Ngượng chết đi mất.
Tôi cúi gằm đầu, chuẩn bị chuồn ra khỏi đám nước bọt đang văng tung tóe kia. Hừ, tùy mấy người kia muốn nói gì thì nói. Dù sao, Kim Thuần Hy sớm muộn gì cũng trở thành thú săn của tôi thôi, đến lúc đó cho các người ghen tị đến chết!
"Chị ơi, em đã nói giúp chị rồi, chị phải mời em ăn kem đấy ^O^!" Tên tiểu quỷ gây họa bỗng kéo vạt áo tôi lại.
Tôi chưa bao giờ thấy tên tiểu quỷ nào ngốc như thế, lại còn cười được nữa chứ, lại còn đòi công nữa chứ! Tức chết đi thôi, tôi không mời nó ăn kem đâu!
"Em trai à! Em đáng yêu quá! Chị mời em ăn kem, em cũng giúp chị nói một câu được không?" Tôi còn đang ủ rũ nghĩ cách dứt khỏi tên quỷ nhỏ này thì một nữ sinh chạy tới bế sốc câu bé lên, vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ khiêu khích.
Xì, thể loại như cậu ấy à, cho dù có gào vạn câu " Tôi thích Kim Thuần Hy" anh ta cũng sẽ chẳng liếc nhìn cậu đến một cái đâu.
"Em trai ơi! Giúp chị với! Chị mời em ăn mười que kem!"
"Chị mời em ăn 100 cây kem"
"Cứ đi theo chị đi, nhà chị bán kem này."
...
Trong khi đám mê trai gào thét, tôi đã bắt lấy cơ hội để thoát khỏi vòng vây, haha!
Phải rồi, cái tên hại tôi mất mặt kia đâu rồi! Anh ta cứ thế mà bỏ đi à? Sao anh ta có thể đi như thế được, tôi vì anh ta mới... Chí ít thì cũng phải đứng ra thanh minh chứ, báo với mọi người là "Là Kim Thuần Hy tôi thích Quách Tiễn Ni" mới đúng, hừ hừ.
Đáng ghét quá! Tôi nhất định không bỏ cuộc thế này đâu! Kim Thuần Hy, anh cứ đợi đấy! Còn cái đám mê trai kia nữa, đợi Kim Thuần Hy bại dưới gấu váy thạch lựu của ta, ta phải làm cho các ngươi rơi nước mắt còn nhiều hơn Thái Bình Dương cơ!
Hừ hừ! Kế hoạch "tỏ tình hoán vị" hoàn mỹ vô khuyết lại thất bại thế này ư? Không can tâm, thật sự không can tâm. Tên Kim Thuần Hy đáng ghét, đợi tiếp chiêu đi! Tôi nhất định sẽ nghĩ ra kế hoạch "săn quỷ" tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ thành công.
Chương 13:
Chiêu n+1: Tạo ra sự gặp gỡ tình cờ ở quán cà phê
Chiêu n+1: Tạo ra sự gặp gỡ tình cờ ở quán cà phê
Quân sư Trương Tịnh Mỹ tiết lộ vơi tôi tin tình báo đáng tin cậy là: buổi chiều cuối tuần nào Kim Thuần Hy cũng tới quán cà phê Mỹ Tây một mình để giải trí. Còn về thời gian cụ thể thì chẳng ai dám chắc chắn, ngoài chính Kim Thuần Hy.
Thôi mặc kệ đi, dù sao tôi cũng đã đợi ở đó từ lúc chưa tối rồi mà, không đợi được thì Quách Tiễn Ni tôi quyết không đi! q (>o<) p
Vừa tan học, chưa kịp ăn cơm, tui đã nhấc túi xách hí hửng chạy tới quán cà phê Mỹ Tây, tìm một vị trí cực kì đẹp cho việc quan sát mọi nơi nhưng không bị phát hiện. Như thế có thể vừa ra vẻ tình cờ gặp Kim Thuần Hy trong quán rồi.
Đó là lần đầu tiên tôi vào một quán cà phê xa xỉ mà lại hữu tình như vậy, cái tên Kim Thuần Hy đáng ghét kia, vì theo đuổi anh ta mà tôi thật sự đã nếm trải không biết bao nhiêu cái "lần đầu tiên" rồi.
"Xin hỏi, cô muốn dùng gì à? ^.^" Ngồi chưa nóng mông, một chị phục vụ xinh đẹp đã nở nụ cười đặc trưng đến trước mặt tôi.
"A? Ồ, ơ... hừm... có thể cho em một ly cà phê bình thường?" Thật ra tôi muốn nói, có thể chỉ cho em mượn chỗ ngồi một tí không, tôi không muốn chọn món gì hết. Nhưng mà, sao nói ra được...
"Xin hỏi, cà phê loại nào?"
Hả? Cà phê có nhiều loại lắm ư?
"Vậy lấy loại rẻ nhất ấy." Tôi đỏ mặt nói với chị phục vụ, tôi không muốn tiền tiêu vặt của mình phí vào những chỗ không đáng thế này.
"Vâng, vậy xin đợi một chút."
Ly cà phê bốc khói đã được mang lên, tôi bắt đầu nhấp nhỏm không yên, vì tôi vừa nhìn thấy bảng giá trên bàn. Cho dù là rẻ nhất thì...
Trời ơi! Cà phê ở quán này được làm từ hạt cà phê vàng ròng hay sao thế? Đắt quá! Giá rẻ nhất cũng đủ để tôi ăn một ngày rồi. Cái tên chết tiệt kia bình thường toàn đến những nơi đắt đỏ như thế này ư? Bồ Tát phù hộ con, hy vọng đừng để con đợi quá lâu.
Uống ực hết ly cà phê với chỉ một hơi, woa... woa... woa... sao khó uống thế >.< Cái thể loại đồ uống đen đặc dính dính, không biết tại sao lại đắt như thế? Đúng là không hiểu nổi. So sánh ra thì tôi vẫn thích uống nước lọc hơn.
"Thưa cô, có cần ly nữa không?" Lại là chị phục vụ ban nãy, người này đúng là đáng ghét, hình như cứ nhìn chằm chằm ly cà phê của tôi không bỏ mất một giây hay sao ý, thấy nó trôi tuột xuống bụng tôi rồi bèn chạy đến tiếp thêm ly nữa. Bán được một ly cà phê thì kiếm được bao tiền nhỉ? Thật là...
"Không cần, cám ơn" thứ này tôi không cần uống nữa đâu. Vừa đắt vừa dở.
"Ở đây, ly tiếp thep chúng tôi không tính tiền"
Á! Nhìn tôi có vẻ không có tiền à? Tuy trong túi tôi quả thực không đủ tiền để chọn món ăn tối rẻ nhất, nhưng như vậy là quá kinh thường người khác rồi! Được thôi! Tuy rất khó uống nhưng tôi cũng sẽ cố gắng uống nữa, cho chị mệt chết đi.
O-O Trời ạ, đã gần 7h tối rồi, sao Kim Thuần Hy chưa chịu xuất hiện.
7:00 Kim Thuần Hy chưa đến
7:30 Kim Thuần Hy chưa đến
8:00 Kim Thuần Hy chưa đến
8:40 Kim Thuần Hy chưa đến
....
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi đờ đẫn ngồi đợi, đến mức sắp điên lên.
Cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt!! Đáng ghét!!!
"Chị phục vụ ơi, em muốn thêm ly nữa! Cà phê vị đắng nhất nhé!" Tôi hét lên với quầy phục vụ! Tôi muốn - xả strees
Ly cà phê thứ 14, thứ 15,16.....
10 phút, 20 phút, 30 phút .....
Trịnh Mỹ chắc không chơi tôi đấy chứ? Tôi muốn chết thật rồi đây!
10h30, khi tôi cố nuốt ực ly thành công cà phê thứ 22, đi vệ sinh hết 8 lần, người tôi muốn đợi - Kim Thuần Hy, cuối cùng đã xuất hiện.
Tuyệt lắm! Giỏi lắm! Quách Tiễn Ni! Cuối cùng ngươi đã đợi được.
^o^. Year, tuyệt quá! Tôi cảm thấy bắt đầu sung bái chính mình rồi. Ha ha!
Một mình anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía trước. Cũng thật là có nhã hứng, cái thời điểm gần nửa đêm này mà còn có thể đến nơi này vừa uống cà phê vừa đọc sách một mình. Thật chả hiểu cái đầu quả dưa kia nhét đầy những thứ tạp nham nào nữa.
Tôi vộ vàng uống hết ly cà phê cuối cùng - ly thú 23, rồi chấn tĩnh tinh thần, bắt đầu đi tới chỗ anh ta...
Cuộc gặp gỡ ở quán cà phê lúc gần 11h, chắc là vô cùng lãng mạn nhỉ. hehe!
"Tiễn Ni!!!" Bỗng nhiên, phía trước xông đến một gương mặt với nụ cười thuần khiết rạng rỡ, khiến tôi giật mình một phen.
"O-O, Tú... Tú Triết"
Trời ơi, rốt cuộc cậu ta chiu ra từ cái nơi quỷ quái nào thế, sa không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, mà nhè đúng lúc này xông đến.
"Cậu đoán xem lúc nãy tớ ngồi đâu?^.^" Trời ơi, tôi muốn chết quá, cái tên này lại hỏi một câu ngốc nghếch đúng lúc quan trọng nhất. Tôi làm gì có thời gian trả lời, mắt chỉ nhìn về Kim Thuần Hy.
"Cậu nhìn gì thế? Không được nhìn! Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ!" Cậu ta dùng thân hình cao lớn như cột nhà nhảy ra án ngữ trước mặt tôi, dang đôi tay rộng ra, khiến tôi chẳng thể thấy bất cứ thứ gì ngoài cậu ta ra.
"Cậu tránh ra!" Tôi thử luồn sang hướng khác để đến chỗ Kim Thuần Hy, không ngờ cậu ta lại nhanh nhẹn nhảy phát sang chỗ đó, tôi luồn sang nơi khác, cậu ta lại chặn... cứ thế...
Nhân viên phục vụ và khách khứa đều bắt đầu đưa ánh mắt thú vị nhìn chúng tôi chơi trò đại bàng bắt gà con, cho dù tôi không muốn thừa nhận đó là đâị bàng bắt gà con tí nào.
Không biết Kim Thần Hy có để ý không, đừng nhé, đừng để ý!
"Tú Triết, rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? ~~:- " Cuối cùng tôi đã dừng trò chơi vận động không thể thành công này lại, bực bội nhìn cậu ta. bây giờ cậu ta chăng chút đáng yêu.
"Chỉ muốn cậu đoán xem ban nãy tớ ngồi đâu mà?"
"Tớ có phải thần tiên đâu mà biết"
"Nói cho cậu biết, ngồi ngay phía sau của phía sau của phía sau cậu, ngay vị trí sau đó nữa. Từ đầu đến cuối lâu thế mà cậu không phát hiện ra tớ!"
"Từ đầu đến cuối? Cậu theo dõi tớ?"
"Đừng nói khó nghe thế, phải là đi theo mới đúng!"
"Vậy tại sao tới giờ này câu mới xuất hiện?"
"~^.^~ Tớ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ đúng lúc mà!"
Niềm vui cái khỉ ấy, bực bội thì có! Cái tên này, đúng là không hiểu nổi.
"..."
"Cậu có biết tớ uống bao nhiêu ly cà phê rôi không? ~^O^~"
Trời à, T_T sớm muộn gì tôi cũng bị tên này làm phiền đến chết mất.
"Không biết"
"Tớ thì biết cậu uông bao nhiêu ly đây, cậu có muốn biết tớ đếm sai hay không không?"
"Không muốn."
"23! 23 ly đúng không?" Cái tên này, hình như chẳng thèm để ý đến câu trả lời của tôi, cứ một mình nói với vẻ thích thú.
Trời ơi, thảm rồi, khi tôi ngước lên nhìn xuyên qua cái tên Tú Triết lải nhải không dứt này, mới phát hiện vị trí mà Kim Thuần Hy ngồi đã trông không!
Trời ơi, tôi muốn chết qua đi, tất cả đều do cái tên Lí Tú triết đáng chết này, có phải kiếp trước tôi nợ cậu ta nhiều tiền qua hay không...