Bạn viết fic nào cũng thật hay. Mình đọc đi đọc lại đến thuộc luôn rồi. Mong lúc nào có cảm hứng bạn lại viết tiếp cho mọi người thưởng thức nhé. ❤️@Sunnybird Cảm ơn bạn đã dành tình cảm cho fic và luôn ủng hộ au. Mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình, trong những fic sắp tới (nhưng chưa biết bao giờ). Hehe.
Cảm ơn bạn đã ghé ủng hộ và yêu thích fic của mình. Cảm ơn bạn đã để lại comt, thật sự au rất vui và xúc động. Hy vọng những fic sắp tới vẫn sẽ được sự ủng hộ của bạn. Hehe...Bạn viết fic nào cũng thật hay. Mình đọc đi đọc lại đến thuộc luôn rồi. Mong lúc nào có cảm hứng bạn lại viết tiếp cho mọi người thưởng thức nhé. ❤️
Ông Shin nhà ta ghen kinh thế hahhahaChap 12 nóng hổi mới ra lò đây, hình như cũng hơi chậm thì phải.... Cảm ơn mấy bạn luôn ủng hộ au. Chap này dán mác 18+ nha mọi người. ))))))
Chap 12.
Lúc Shinichi Kudo nhìn thấy Takashi đang đỡ Ran, người Ran hơi tựa về phía Takashi, có vẻ là bị thương ở chân, khuôn mặt cô cúi gằm nên anh không nhìn rõ biểu cảm, nhưng bộ bikini trên người thì quá là gợi gảm và bàn tay đỡ lấy eo trần của Ran khiến cả người anh như bốc hỏa, thui trụi toàn bộ lí trí của anh, cả người anh nóng phừng phừng. Mặc kệ ở đây có bao nhiêu người, Shinichi bước nhanh đến, kéo lấy cô gái kia vào ngực, một tay anh ghì lấy Ran, một tay anh nhanh nhẹn gởi áo khoác ngoài ra, bọc lấy cô, ánh mắt anh lướt qua phần mắt cá chân sưng to của cô, lửa giận vẫn không hề giảm bớt. Anh nghe cô gái nhỏ đang vùng vẫy trong ngực anh, bàn tay anh vẫn xiết chặt lấy cô, cả người anh toát ra cả sự nguy hiểm, trong mắt đầy lạnh lùng:
-Tránh xa cô ấy ra, càng xa càng tốt, đừng có bất cứ ý đồ nào với Ran Mori. – Anh gằn từng tiếng – Cô ấy là của tôi. Trước đây, bây giờ và cả sau này.
Takashi cũng trừng trừng nhìn lại anh, dẫu sau đều là cảnh sát, trong mỗi người đều có cá tính mạnh mẽ và không dễ dàng thỏa hiệp.
-Mặc dù anh là sếp của tôi, nhưng Ran Mori là của ai không phải do anh nói là được. Anh buông Ran ra đi, đừng làm cô ấy đau.
-Buông tôi ra. – Ran Mori vô cùng phối hợp kháng nghị. Cô bị bàn tay anh ghì chặt vào lồng ngực có chút khó thở.
Shinichi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, anh hơi nới lỏng vòng tay nhưng không hề buông cô ra, anh cười gằn:
- Cô gái của tôi, không phiền anh quan tâm.
Anh bế bổng Ran Mori, quay đầu đi về phía khách sạn. Ran Mori vùng vẫy mạnh mẽ, trong lòng hoàn toàn kháng cự, không bị anh ép chặt nữa, cô bắt đầu dùng sức để thoát khỏi vòng tay anh. Cô thật sự thoát ra được, nhưng cú tiếp đất không được êm ái lắm, người nào đó đen mặt, anh nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh cô, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, anh lần nữa kéo kín áo khoác của mình lên người cô sau khi bị cô tiếp đất làm hất tung chiếc áo, sau đó anh trực tiếp vác ngang cô về phía khách sạn, mặc kệ cô vùng vẫy trên vai. Thật ra tư thế này mà vùng vẫy, thì người thiệt thòi chỉ có Ran. Khách sạn cũng tương đối gần bờ biển, không quá xa, sau khi vào sảnh, anh bước thẳng tới thang máy, bấm tầng 20.
Shinichi sau khi vào phòng vừa đóng cánh cửa phòng sau lưng, anh phát cáu, anh dồn ép Ran vào bức tường, cô bị giam giữ trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa bức tường lạnh lẽo phía sau và hai bàn tay anh. Cô dùng ánh mắt bướng bỉnh và quyết liệt chống lại anh, Ran Mori cố gắng đẩy anh ra. Song nếu là trước đây, cô hoàn toàn có thể, nhưng sau 3 năm, anh đã rèn luyện thể lực đến mức đáng ngạc nhiên.
Shinichi nhìn cô chuyên chú, trong ánh mắt không có sự bình thản và lí trí ngày thường, mà chỉ có sự tức giận, đôi mắt trở nên đỏ ngầu và Ran có thể thấy anh đang nỗ lực kìm nén, cả giọng nói cũng có chút run run giận dữ:
-Em có thể giận dỗi, em có thể tùy hứng, nhưng Ran Mori, em không được đi quá giới hạn.
Lần đầu tiên Ran nghe anh dùng giọng điệu như vậy để nói với mình. Rất trầm, rất gằn, cũng rất áp bức. Cô thôi tìm cách thoát khỏi tay anh, thay vào đó, Ran ngước nhìn anh, vô cùng bất mãn và chống đối, trong giọng nói có chút giễu cợt:
-Giới hạn? Giới hạn của Shinichi Kudo anh tự định ra à?
Anh nhếch môi, cười khẽ, nhưng nụ cười của anh lại ẩn chứa sự nguy hiểm:
-Nếu anh là người đặt ra giới hạn, thì em đã không được tiếp xúc với tên đó dù chỉ một câu nói.
Nói rồi anh cúi người xuống, ấn môi mình lên môi cô. Ran cố giãy giụa, cô nghiêng đầu sang một bên, nhưng anh vòng tay qua ôm xiết và cố định gương mặt cô, Ran thật sự không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc kệ cho anh càn quét trên môi.
Sau nụ hôn dài có lẽ đã làm Shinichi bình tĩnh lại phần nào. Anh chôn đầu trên vai Ran, cô nghe tiếng anh thở nặng nề. Anh dịu giọng:
-Đừng cáu với anh nữa, nhé?
Ran Mori run run. Cô thật sự không chịu nổi, mỗi khi anh bắt đầu dịu dàng. Anh lại nói tiếp:
-Anh biết em không có thai. Nhưng khi em nói như vậy, anh vẫn cảm thấy không chịu đựng nổi.
Shinichi khẽ hôn lên vành tai Ran, khiến cô gái nhỏ run rẩy lợi hại, cô khẽ lắc đầu né tránh khiến nụ hôn rơi xuống má, xuống cằm, xuống cổ và bờ vai trắng mịn. Lí trí dần mơ hồ. Anh cố định hai tay Ran bằng một tay, một tay còn lại anh khẽ vuốt ve bụng bằng phẳng của Ran.
-Không phải anh không thích đứa bé. Em vừa ra trường, đang bắt đầu sự nghiệp của mình, bây giờ không phải lúc. Em không nên vì anh mà đi chậm lại, em hiểu không?
Shinichi ấn xuống môi Ran một nụ hôn khác. Nồng nàn, nhưng đầy nôn nóng.
-Sau này em muốn mấy đứa thì sinh mấy đứa, được không? Hửm. – Từ hửm cuối cùng anh chôn đầu vào mái tóc Ran, khiến âm thanh càng trở nên khàn khàn gợi cảm hơn.
-Không… Anh tự mình sinh đi… - Ran Mori cố duy trì lí trí còn sót lại, yếu ớt phản kháng giữa những hơi thở đứt quãng.
Anh áp sát khuôn mặt lên mặt cô, những hơi thở nóng bỏng của anh vấn vít khiến Ran trở nên khô nóng khó chịu, trong khi bàn tay anh không hề dừng một giây, vuốt ve cơ th.ể cô, Ran nghiến răng ken két, bộ bikini dường như chẳng có tác dụng gì. Anh cúi đầu nhìn cô:
-Anh sẽ cố gắng, em hợp tác chút nhé.
Ran Mori đỏ bừng mặt:
-Anh… vô lại…
Trong lúc Ran vô cùng túng quẫn, Shinichi dùng cả hai tay ôm lấy gương mặt cô, giữ cho đôi mắt cô nhìn vào mắt anh. Cô đọc được sự chân thành, cả sự nóng bỏng và điều gì đó đang không ngừng cuộn trào trong mắt anh:
-Trước đây, là lỗi của anh. Anh xin lỗi. Anh không có sự lựa chọn khác. Em đau lòng, anh cũng không hề dễ chịu. Đừng giận anh nữa, Ran.
-Sau này, anh lại bất đắc dĩ, và anh vẫn sẽ làm như vậy? – Ran đỏ mắt, cô cao giọng. Cô biết anh đang nói đến chuyện bỏ đi không một tin tức.
Shinichi áp trán mình vào trán cô:
-Anh không thể hứa rằng anh sẽ không đi đâu nữa. Nhưng anh có thể hứa, khi anh làm bất cứ điều gì, anh đều nghĩ về em, vì em, cố gắng không tổn thương em hết khả năng mà anh có thể.
Ran lắc đầu quầy quậy, cô nghe đôi mắt mình ngập nước, nhưng không hề rơi nước mắt:
-Em không cần một người gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy và luôn phải lựa chọn như vậy. Em chỉ cần một người bình thường, ở bên cạnh em lúc…
Shinichi hôn lên môi cô, cắt ngang câu nói, anh biết anh không có can đảm để nghe thêm nữa:
-Anh nghĩ mình rất ích kỷ, nhưng đây là điều duy nhất anh muốn ích kỷ trong đời mình. Ran Mori, anh sẽ không buông tay em, không thể nào, không bao giờ…
Ran Mori nghĩ mình đã thua cuộc. Cô không thể chống lại trái tim mình, cũng không thể thoát khỏi người này, người đàn ông trước mặt, anh luôn biết cách vây *** lấy trái tim cô, luôn có cách khiến cô phải dõi mắt theo nhìn anh, không thể buông tay anh, cũng không thể ngừng yêu anh.
Ran Mori đầu hàng, cô vòng tay ôm lấy tấm lưng vững chãi của anh như một câu trả lời.
-Anh hãy nhớ một điều, dù anh đi đâu, làm gì, cũng có một người luôn mong anh bình an trở về…
Sau đó…
Sau đó, mọi chuyện trong kí ức của cô trở nên mơ hồ. Một Shinichi nho nhã, luôn bình tĩnh và sáng suốt trước mọi thứ dường như biến mất. Anh bế bổng cô trên tay, tư thế này khiến Ran cao hơn anh một cái đầu, Ran chới với, cô choàng tay ôm lấy cổ anh, anh ép sát cô vào tường. Như một bản năng, để không ngã, cô dùng cả hai chân quấn lấy hông anh. Ran cúi đầu đón nhận nụ hôn của anh, một cảm giác vừa bay bổng vừa chới với không nói nên lời.
Shinichi chỉ mất 3 giây để kéo chiếc nơ trên cổ cô, 2 giây sau đó anh giật phăng mảnh bikini đáng thương trên sàn nhà. Ran không kịp nhận thức quá nhiều thứ, bởi bờ môi anh cứ không ngừng hôn lên cơ th.ể cô, lúc nặng lúc nhẹ khiến Ran khó chịu. Rõ ràng là lần thứ hai, nhưng đối với Ran chỉ là lần thứ nhất. Cô cắn chặt môi cố kìm nén tiếng rên rỉ, Shinichi nửa xót xa nửa buồn cười hôn lên khóe môi cô:
-Đừng cắn… Yên tâm đi, khách sạn ở đây cách âm tốt lắm.
Ran nghiến răng, Shinichi Kudo, giờ phút này mà anh còn tâm trí trêu chọc cô. Đến khi anh hôn lên bộ ngực trắng mềm mại của cô, Ran Mori đành giương cờ trắng, mặc kệ lí trí tan rã thành từng mảnh nhỏ, mặc kệ theo những cảm xúc xúc giác mà anh mang lại, mặc kệ anh dẫn dắt, cô không nhịn được, khẽ rên rỉ, nửa khó chịu, nửa đòi hỏi. Thật sự bức Shinichi Kudo phát điên.
.
Lúc anh tiến vào, cô lại thét lên đau đớn, dù là lần thứ 2, nhưng với cô đây mới thật sự là lần đầu, nước mắt cũng tuôn trào, cũng không phân biệt được, là do đau hay do cảm xúc vỡ òa. Kể từ ngày anh đi, kể cả lúc phải vào bệnh viện một mình để kiểm tra Ran cũng không khóc, đến tận bây giờ cô mới rơi nước mắt. Cô biết, có một lớp vỏ bọc nào đó đã vỡ nát, để lại một trái tim ấm nóng, chấp nhận yêu, chấp nhận đau, chấp nhận người đàn ông này ở trong cuộc đời mình. Shinichi chuyên chú nhìn Ran, ghi nhận từng biểu cảm, anh biết cô đau, nên trở nên dịu dàng và chậm rãi. Anh hôn lên gương mặt Ran, hôn lên những giọt nước mắt không ngừng tuôn, anh biết thời gian qua cô khổ sở cùng đau lòng biết bao…
Sau khi Ran Mori cảm thấy chân mình run rẩy lợi hại, thật sự không đứng được nữa. Cô khàn giọng vừa khóc vừa thét thì Shinichi mới miễn cưỡng tha cho. Anh ôm cô vào phòng tắm, dòng nước ấm khiến Ran khoan khoái dễ chịu, sắc mặt có chút tốt hơn. Sau đó cô thật sự không nhớ thế nào, anh lại lần nữa dẫn dắt cô trầm luân. Đến khi cô mệt đến không mở mắt ra nổi, cô mặc kệ Shinichi giúp cô tắm, giúp cô lau mình, giúp cô sấy tóc, giúp cô mặc áo, sau đó ôm cô lên gi.ường, ôm lấy cô đầy chiếm hữu rồi hài lòng chìm vào giấc ngủ.
@linhconanandran vào mà xem Ran nhà ta cắn zai nhà cậu tơi bời te tua như con cá dọn bể mà zai còn cười ko ngậm được miệng kìa
Haizzzz dại gái nó vậy ý mà )
Haizzzzzz như này các cụ có câu:" mê trai đầu thai mới hết" cấm có sai =.=@Sunnybird Đời đã cho mềnh zai thì tội gì không lấy)
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ fic, hihi. Các bạn làm au thật là hạnh phúc.
- Nào, bây giờ thì đến với chap 7 thôi.
Chap 7
Sở cảnh sát.
Mọi người đưa Yoshida đi sát trùng vết thương, do những mảnh thủy tinh trên sàn nhà vương vãi, tuy đều là vết thương nhỏ, nhưng lại khá nhiều, tắm rửa, ăn một ít cháo và một ly trà có tác dụng an thần, dễ chịu. Tuy vậy, Yoshida tỏ ra miễn cưỡng bình tĩnh, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không hề khóc, cũng không trả lời ai bất cứ câu nào, đều tỏ ra ngoan ngoãn nghe theo.
Đến lúc lấy lời khai, mọi người đều đã về sở cảnh sát, Myuki là người thẩm vấn, còn những người còn lại đều ở một phòng khác xem từ camera.
Myuki lật biên bản, bắt đầu ghi lại, cô bắt đầu hỏi những câu hỏi đầu tiên:
-Cô có phải là Yoshida Watanabe?
Yoshida ngước nhìn Myuki, ánh mắt ướt đẫm đáng thương trả lời:
-Anh ấy đâu rồi?
Ba câu hỏi tiếp theo, đều được trả lời bằng ba câu trả lời y hệt nhau: “anh ấy đâu rồi?”
Dù sau người ta cũng không phải nghi phạm, hơn nữa, xét cho cùng cũng là một cô gái chưa đủ 18 tuổi, chứng kiến việc ba mẹ mình bị giết cũng là một cú sốc lớn. Việc cô cảm thấy Shinichi là người cứu mình và có cảm giác an toàn cũng không quá khó hiểu, thậm chí có vẻ nãy sinh cảm giác ỷ lại. Một lúc sau, Shinichi xuất hiện. Trước khi Shinichi kịp nói gì, Yoshida đã lên tiếng trước:
-Em không muốn có camera.
Shinichi: …
Mọi người: …
Ran Mori: …
Shinichi nhìn cô gái trẻ trước mặt, không tỏ quá nhiều thái độ, anh lẳng lặng bước tới camera dứt khoát tắt đi. Lúc này, Ran Mori lúc này đã phần nào diễn tả được tâm trạng của mình. Đó là khó chịu, sau đó trở thành tức giận.
Lúc nhìn thấy cô gái nào đó ngồi trong lòng Shinichi, Ran có một mong ước được lao đến đẩy Yoshida ra. Không phải Ran không cảm thấy xúc động hay thương xót cô gái còn quá trẻ kia, nên suy nghĩ kia chỉ lướt qua đầu Ran trong 30 giây, sau đó cô dứt khoát quên nó đi, tảng lờ cảm giác khó chịu trong lòng mình.
Lần thứ 2 thấy Yoshida như con chim nhỏ nép vào lòng Shinichi, khiến sự khó chịu trở thành một đốm lửa nhỏ, nhưng cô lại không biết trút vào đâu. Cũng may là Shinichi vẫn giữ khoảng cách với cô gái kia, khiến Ran miễn cưỡng cũng tìm lại được chút cân bằng trong lòng.
Bây giờ lại còn muốn tắt camera, ở cùng một phòng với Shinichi, rốt cuộc cô gái này muốn gì? Nhưng mà tại sao như vậy Shinichi cũng đồng ý, chết tiệt, rốt cuộc hai người làm gì trong đó vậy chứ. Không lẽ đây là tâm lý hoảng loạn, dựa dẫm sau khi thoát chết của các nạn nhân? Trở nên sợ hãi, tìm kiếm cảm giác an toàn trên người đã cứu mình? Sao cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Hừm. Ran nhíu mày khó chịu…
30 phút sau, từ phòng thẩm vấn đi ra, người ta thấy, Shinichi Kudo đem bản biên bản trắng tinh như ban đầu đi ra, kèm theo đó là vệt nước ướt đẫm trên áo sơ mi sáng màu. Anh chỉ nói đơn giản với Myuki:
-Cô ấy tâm lí không ổn định, tìm cho cô ấy một bộ quần áo sạch, chuẩn bị thêm một chỗ ngủ tạm, ngày mai sẽ lấy lời khai.
Sau đó Myuki truyền đạt lại với Ran như sau: “Sếp Kudo bảo em đi mua cho Yoshida một bộ quần áo thoải mái size M, nhớ mua cả đồ lót, cỡ ngực 36”. Thật ra Shinichi chỉ dặn dò vô cùng đơn giản, toàn bộ size áo và đồ lót đều là do Myuki tự mình nói thêm, vừa chu đáo lại vừa tinh tế. Với khả năng quan sát của mình và cả trực giác của người phụ nữ, Myuki đã sớm biết tâm trạng hôm nay của Ran không ổn, hơn nữa còn liên quan đến sếp Kudo và cô bé kia. Ran Mori vốn nóng nảy, để xem cô ấy kìm chế được bao lâu. Xem ra sếp Kudo có vẻ mềm mỏng và chăm sóc cô gái xinh đẹp đáng thương kia, thời của Ran Mori chắc sắp hết rồi. Haha. Ran Mori tai vừa nghe, gương mặt vừa biến sắc theo. Tên khốn Shinichi Kudo, làm gì trong phòng thẩm vấn mà phải thay quần áo, mà còn biết size ngực của người khác chứ. Ngọn lửa nhỏ nào đó đã được kích vào kíp nổ, trực tiếp nổ mà không có dấu hiệu báo trước.
Shinichi nhìn thấy Ran Mori ở trong phòng quan sát, khoanh hai tay trước ngực, nhìn thấy anh thì liếc một cái sắc lẹm, có cảm giác như hai ngọn lửa trong đôi mắt ấy sắp thiêu sống anh, sau đó cô ngoảnh mặt bước đi đầy giận dữ trên đôi giày cao gót. Khóe miệng anh khẽ cong cong, anh bước về phòng làm việc, trong lòng còn thắc mắc, lâu lắm rồi mới lại thấy vẻ mặt Ran đáng sợ như vậy, thật sự đặc sắc, thật sự đáng yêu vô cùng, nhưng mà, ơ, có chuyện gì vậy nhỉ...
Buổi tối hôm ấy, cả tổ 1 và tổ 2 đều tăng ca, ngoài sự bí ẩn 30 phút trong phòng thẩm vấn, người ta còn thấy một Ran Mori đang phát hỏa dữ dội. Khi Takashi đến tìm cô đi ăn, Ran cộc lốc: “Không ăn”, khi đồng nghiệp tổ 2 rủ cô cùng sang bộ phận pháp chứng lấy kết quả, Ran lạnh lùng “Tôi không đi”, khi Myuki yêu cầu Ran làm bản báo cáo, Ran trừng mắt “Không có biên bản lời khai thì làm báo cáo gì chứ”.
Không ai là không biết, Ran Mori vừa ăn phải thuốc nổ, nhưng không ai dám hỏi tại sao, như thế nào. Mọi người cùng nhau làm việc, tất nhiên cũng cùng nhau trải qua những lúc vui buồn nhất định, Ran Mori bình thường cũng vui vẻ, hay giúp đỡ mọi người, chưa có ác ý với ai bao giờ nên ai cũng thông cảm cho tâm trạng cô có chút không vui, cũng không bắt bẻ.
Đó là mọi người nói chung, chứ không phải Myuki, Myuki lập tức trừng mắt trở lại:
-Đây là thái độ làm việc của em à? Hay không thích làm việc nữa? Hay là em có ý kiến với cách làm việc của sếp Kudo? Em đi mà nói với anh ấy? Ở đây mà tỏ thái độ với tôi làm gì?
Ran Mori cắn môi, tự cảm thấy mình cũng có chút nóng nảy:
-Em xin lỗi, em không có ý đó.
Myuki không có ý định bỏ qua:
-Xin lỗi cái gì? Tôi không thấy em có thành ý gì cả, hay em nghĩ có sếp Kudo chống lưng thì tôi không dám làm gì em?
Cuộc cãi vã có vẻ to tiếng, thu hút nhiều sự chú ý. Ran Mori hít một hơi sâu, cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nhìn thẳng vào mắt Myuki:
-Chuyện khi nãy là do em không thể hiện đúng, em xin lỗi chị. Bây giờ em sẽ lập tức đi làm báo cáo cho chị. Nhưng chị đừng nói Shinichi Kudo chống lưng cho em. Tuyệt-đối-không-có.
Myuki hừ lạnh, định trả lời gì đó thì Shinichi đã bước vào. Anh khẽ ho:
-Có chuyện gì vậy?
Myuki lạnh nhạt trả lời, dù sao người sai cũng không phải là cô:
-Cũng không có gì, chẳng qua là Ran Mori không thích làm việc với em, nên bọn em tranh luận vài câu.
Shinichi không biết nghe được bao nhiêu câu chuyện, anh chỉ bình thản để lại một câu nói:
-Nếu Ran Mori làm sai cô ấy nhất định sẽ phải xin lỗi. Nhưng nếu có người cố tình gây chuyện với Ran, tôi nhất định sẽ thay cô ấy đòi lại.
Ran Mori tiếp tục phát hỏa, đối tượng trước mặt là nguyên nhân trực tiếp, nên cô không hề nể mặt:
-Cảm ơn, nhưng tôi không cần.
Nói rồi cô dậm trên giày cao gót đi thẳng ra ngoài, bỏ lại một bóng lưng phát ra hàng ngàn tia lửa. Mọi người há hốc nhìn theo, sao Ran Mori có thể tùy hứng, tùy tiện mắng người mà người đó lại là sếp Kudo, thiệt sự…là quá can đảm rồi. Người đàn ông nào đó, đáng ra phải đen mặt trước màn anh hùng cứu mỹ nhân thất bại này, thì lại bật cười, khóe môi cong cong không che giấu. Anh thích cô gái nhỏ này biết bao, đến lúc giận dỗi cũng đáng yêu vô cùng, tốt hơn lúc cô cứ mặt mày lạnh nhạt, hờ hờ hững hững với anh biết bao nhiêu lần.
Anh xoay người đuổi theo, lúc này Ran Mori đã đi đến toilet, cô thật sự cần một mình, để có thể bình tĩnh lại. Một bóng người từ phía sau áp sát cô vào tường, lưng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo và cứng rắn của bức tường, cô ngơ ngác nghe mùi hương và hơi ấm quen thuộc của anh tràn vào khoang mũi, chạy thẳng vào trái tim đang run rẩy của mình. Đây là lần đầu tiên, sau ngần ấy thời gian, hai người gần gũi với nhau lúc cô còn tỉnh táo. Thân hình cao lớn của anh áp sát lên người cô, khiến cô sợ hãi chống tay lên ngực anh, rõ ràng muốn đẩy ra, nhưng lại quên mất phải dùng sức. Shinichi vừa tắm, trên người toàn là mùi hương mát lạnh, dễ chịu, anh rõ ràng đã thay đi bộ quần áo cũ đã dính đầy nước mắt của người khác, khiến Ran vô thức thôi không còn bài xích. Shinichi cao hơn cô một cái đầu, lại đứng ngược sáng khiến cô không nhìn rõ được anh, mọi giác quan trở nên căng thẳng, cô phẫn nộ:
-Anh muốn làm gì? Tránh ra.
Cô nghe tiếng anh cười khẽ, anh cúi đầu hôn lên mái tóc cô, ánh mắt anh lóe sáng, anh nghiêng đầu nhìn cô trầm thấp hỏi:
-Sao lại cáu?
Ran cau mày không muốn trả lời, chẳng lẽ phải thừa nhận cô không thích anh gần gũi với người khác. Hình như Shinichi cũng thừa biết Ran sẽ không trả lời, anh luồn tay dười mái tóc dài của cô, trực tiếp giữ lấy đầu Ran, anh cúi người hôn lên môi cô. Một nụ hôn nóng nỏng, cuồng nhiệt và có hơi…máu me. Vì cô gái nhỏ của anh không thể thừa nhận sự cáu giận vô cớ của mình nên trực tiếp phát cáu trên người anh, cô cắn môi anh, dù nghe mùi máu tanh nồng trong miệng, Shinichi chỉ khẽ rên một tiếng, sau đó lại tiếp tục hôn, mặc kệ Ran Mori ra sức cắn gặm, mãi đến khi Ran như bị tước đoạt hết hơi sức, cô trở nên mềm mại, có chút không chịu nổi nữa, chỉ có thể thụ động thừa nhận anh, cô đấm vào ngực anh, nhưng Shinichi không hề suy chuyển. Đến lúc anh buông cô ra, Ran đã không còn sức, hai má ửng hồng, bờ môi sưng đỏ, cô hơi tựa vào vai anh, Shinichi thì thầm bên tai cô, hơi thở của anh khiến cô rùng mình:
-Đừng cáu nữa, hửm?
Ran mím môi, cô dứt khoát đẩy anh ra, không thèm nhìn anh, sau đó bỏ đi thẳng lần thứ n. Shinichi bật cười, cô gái nhỏ của anh thật sự rất quyến rũ, khiến anh như bị nghiện, thật sự không muốn dừng. Nhưng mà, đến khi anh nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương thì thầm nghĩ, cô gái này ra tay cũng đủ ác.
Tối hôm đó, dù không biết có ai chứng kiến được cảnh nóng bỏng ở hành lang toilet không, nhưng khi Ran Mori ôm bờ môi sưng đỏ vào phòng làm việc, sau đó, đến Shinichi Kudo vào sau, trên môi toàn vết rách. Không nói cũng biết, anh hùng cứu mỹ nhân không những người đẹp không cảm động mà lại còn bị cắn tơi tả, không biết nên ganh tị với Ran Mori hay nên cảm thấy Shinichi Kudo thật là đáng thương đây…