một ngày tháng 2,
thế giới của mình vụn vỡ, mình đau lắm. mình đã khóc rất nhiều và bắt đầu tìm cách trốn tránh.
có những điều nhỏ bé mình giấu một góc trong tim, thỉnh thoảng mình sẽ mang ra gặm nhấm một chút, lúc mà mình thực sự là mình. nhiều khi vui mình cũng sẽ chia sẻ với mọi người xung quanh.
và bây giờ những điều ấy không còn nữa rồi, một thực tại quá đau đớn.
mình thật sư yêu gia lai đến thế sao?
không, mình làm gì yêu gia lai đến thế, vốn dĩ vì nơi đó có nhà mình,
và nó có những điều nhỏ bé của mình.
mình có yêu gia lai không?
có chứ.
chẳng qua là không phải gia lai của bây giờ.
mình yêu gia lai,
gia lai ở trong trí nhớ của mình,
gia lai có mình và em.
một ngày tháng 12, 2022
mình trở về nhà rồi vội đi, lúc đó mình cũng hèn không khác gì bây giờ.
vào sài gòn mình khóc nấc lên vì nhớ nhà, gia lai lúc đó trong lòng mình vẫn đẹp, mình thao thức mãi.
một ngày tháng 1,
mình về nhà ăn tết rồi,
tháng 12, tháng 1, gia lai đón mình bằng những cơn gió trở trời, gió to khủng khiếp, trời lạnh lắm.
một chút nào đó mình vẫn muốn giữ lại gia lai trong trí nhớ của mình
mình đã phủ nhận thực tại
thật ra mình luôn hiểu sau này sẽ như thế nào, nhưng mà mình luôn trốn tránh rồi bâu víu vào quá khứ, hi vọng vào những điều đã cũ. mình sợ lắm, mọi thứ thay đổi nhiều, chẳng còn như ngày trước nữa, mình đau,
mình lúc nào cũng chỉ biết nhớ thương quá khứ mà trốn tránh hiện tại, hèn