Huyền thoại Pháp sư 12 Chòm sao _ Preview 5: Song Ngư

Caroline Hannah Norwood

mem p~h \(^o^)/
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/2/2012
Bài viết
419
Chung quanh Odem, hòn đảo của thần Hải Vương sóng gió mịt mù. Một bức tường bằng nước cao đến nghìn thước dựng lừng lững vây lấy hòn đảo nhỏ bé, tưởng chừng không thứ gì từ trên đảo có thể chui lọt ra ngoài được. Dầu là loài chim bay cao nhất cũng không thể hiên ngang vượt qua được độ cao của bức tường bằng sóng biển này. Đứng trên bờ biển, một người con gái xinh đẹp vô cùng với mái tóc nâu dài được chải và tết hết sức công phu, đôi mắt biếc thăm thẳm sâu như là biển cả, gương mặt hoàn hảo tựa như thiên thần hạ giới. Trên tay nàng cầm một cái vỏ ốc khổng lồ màu tím biếc, dọc theo những vòng xoắn của vỏ ốc được trạm trổ những hoa văn tinh vi và thần bí. Nàng đứng đó, đối diện với bức tường nước khổng lồ không ngừng gào rú như chực đổ ập xuống nhấn chìm cả hòn đảo thanh bình, gió giật tung váy áo và mái tóc nàng phấp phới, nhưng ánh mắt của nàng vẫn kiên định không hề hãi sợ. Dường như con tim mạnh mẽ và tình yêu cháy bỏng chính là nguồn sức mạnh giúp cho nàng vững chãi đối mặt với thử thách ở phía trước. Trong tâm trí nàng, hình ảnh vùng đất Xymon yên bình lại hiện về, vẫy gọi, chàng hoàng tử Noah tóc đỏ, người đã dạy nàng con người phải sống ra sao, người đã cho nàng tình yêu mà nàng hằng ao ước. Và cũng chính chàng đã dạy cho nàng biết rằng, tình yêu không phải là sở hữu, cũng không phải mãi mãi trong đời phải có nhau mà tình yêu chính là hy sinh, là khi biết được người mình yêu được an toàn, hạnh phúc. Và rằng nếu không có tình yêu, cuộc đời bất tử mà cha đã ban cho nàng có ý nghĩa gì nữa chăng ?

Cánh tay nàng nhẹ nhàng giơ lên, chiếc tù và vỏ ốc đã kê lên miệng, môi khẽ chúm, nàng thổi một hồi dài. "Tuuuuuu..." nghe như núi rừng rùng rùng trổi dậy, biển cả mênh mông cũng giật mình hồi đáp, chỉ thấy trời xanh đột nhiên sụp tối, mây cuộn từng dòng như thác lũ. Vạn vật hãi sợ, dường như người con gái này vừa ra lệnh cho thiên nhiên phải nổi trận lôi đình. Rất nhanh sau đó, bức tường nước khổng lồ khẽ động, khắp bốn phía, từ bên trong đó thấp thoáng mấy ngàn bóng người. Họ di chuyển rất nhanh, hướng đến phía bờ biển. Chỉ vài giây sau, người người rầm rập xuất hiện, là quân đội. Một đạo quân từ trong bức tường nước bước ra. Nhất loạt, mấy ngàn mũi gươm chĩa về phía nàng.

- Công chúa, xin nàng hãy lùi bước, bức tường nước này, trừ cha của nàng, không ai được phép vượt qua. - Một người vận chiến phục với băng vải thống lĩnh màu đỏ đeo trên bắp tay lực lưỡng lên tiếng. Chỉ thấy người con gái xinh đẹp hoàn toàn không hề có phản ứng, nét mặt nàng thản nhiên như phiêu diêu, như tự tại.

Nàng khẽ ngước mặt nhìn lên bầu trời, những đám mây dữ dội mà nàng kêu gọi vẫn đang gầm gừ như ngàn con hổ dữ. Chỉ thấy nàng khẽ cười, môi lẩm bẩm mấy câu thần chú, liền sau đó bàn tay trái chỉ về phía trước, hướng về phía đạo quân và bức tường nước vạch liền ba nét. Binh sĩ mấy ngàn người tức thì kinh sợ. Ngay lúc đó, chỉ nghe "Ầm" một cái, từ bàn tay nàng, một luồng ánh sáng mang theo không khí và âm thanh cực mạnh phóng về phía trước. Trên bầu trời, cơn cuồng phong cũng đáp ứng, ánh chớp sáng lòe. Chùm sáng mạnh mẽ đánh dữ dội vào bức tường nước, mấy trăm chiến sĩ không may đứng trước mặt bị thổi tung thành bụi. Bức tường nước khổng lồ như gặp phải kình địch, cú va chạm với chùm sáng làm nó rúng động dữ dội, liêu xiêu như sắp đổ. Trời đất cũng theo đó, dường như ngả nghiêng. Quả là một sức mạnh khủng khiếp. Chỉ với một lần ra tay, người con gái đó đã làm chấn động đến mấy tầng trời. Không biết sức mạnh đó là tầm cỡ như thế nào. Lại nói bức tường trước mặt vẫn còn lừng lững sau cú tấn công, vậy cái người tạo ra bức tường này thuộc tầm cỡ nào nữa đây ? Người con gái xinh đẹp khẽ cau mày, có lẽ nàng đã đánh giá thấp sự vững chãi của bức tường nước.

- Xin công chúa dừng tay, trước khi cha người nổi giận. - Vị thống lĩnh hãi sợ gào lên.

Vẫn không nói gì, người con gái nọ tiếp tục lẩm bẩm thần chú, tay trái lại chìa ra, chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai. Không cần nói cũng biết sẽ mạnh hơn đợt đầu gấp trăm lần. Ngay lúc đó, một âm thanh chấn động trời đất vang lên, khiến cho mấy ngàn người phải run rẩy, ngay cả người con gái đó cũng bất đắc dĩ ngừng lại:

- Song Ngư (Pisces), con dám phá vỡ lời thề năm xưa ?

Giọng nói vừa dứt, từ bức tường nước, một gương mặt khổng lồ làm bằng nước ầm ầm trồi ra. Thần Hải Vương Dorr cuối cùng đã xuất hiện. Chỉ vì sự náo loạn do con gái người gây ra.

- Con quên rằng con đã thề rằng không bao giờ rời Odem, bằng không ta sẽ nhấn chìm người mà con yêu thương thêm một lần nữa ?

Song Ngư ánh mắt kiên định nhìn cha.

- Con không quên, nhưng con phải tìm chàng, Bóng Tối sắp sửa tràn đến Hyon, con phải giúp chàng. Con đã thấy điều đó trong giấc mộng tiên tri của chính mình. Con xin cha đừng ngăn cản con.

- Con không được phá vỡ lời thề với ta. Không ai được phép phá vỡ lời thề với một vị thần. - Dorr gầm lên giận dữ.

- Cha không thể giết được chàng, bởi lẽ con cũng là chủ nhân của biển cả, cha có thể nhấn chìm chàng thì con cũng có thể đem chàng trở về từ đáy biển.

Vừa dứt lời, Song Ngư vung tay vạch lên không trung ba vạch, tức thì một luồng sáng mãnh liệt phóng về phía bức tường nước, khí thế mạnh hơn luồng sáng thứ nhất gấp trăm ngàn lần. Chỉ thấy cái gương mặt khổng lồ bằng nước của Dorr gầm lên giận dữ rồi đột nhiên rung lắc dữ dội rồi cùng bức tường nước chấn động, vỡ tan tành. Trong phút chốc, mấy ngàn thước nước biển đổ ập xuống làm hàng ngàn binh lính của Dorr bị nhấn chìm thê thảm. Chỉ chờ có vậy, Song Ngư khẽ dang tay, một ngọn sóng dâng lên đội nàng rời khỏi mặt đất, nàng cùng con sóng lướt ra khỏi Odem trước cái nhìn bất lực của thần biển cả.


Cách đó hàng trăm ngàn dặm về phía Tây, tại đền thờ Ánh Sáng trên đỉnh Eura, bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Người nữ tư tế xinh đẹp như tranh đang cầu nguyện bỗng ngưng bặt, nàng quay nhìn ra cửa điện, ánh mắt bất ngờ trở nên u ám.

- Không ngờ Bóng Tối lại dám đặt chân vào thánh địa của Ánh Sáng. - Xử Nữ cất lời một cách giận dữ.

Một giọng nói lảnh lót như nhạc cùng tiếng cười khúc khích đáp lại:

- Ta đến đây để cầu nguyện đến các vị thần. Nàng không đón tiếp ta ? - Một thiếu nữ vô cùng diễm lệ bước chân vào đền thờ, ngoài chiếc áo lông vũ màu đen khoác trên cơ thể nàng, thật không có nét nào khác ở nàng có thể gọi là tượng trưng cho bóng tối. Đôi lúc có thể lầm tưởng kẻ trước mặt là một thiên thần.

Xử Nữ bỗng nhếch miệng cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào người con gái mới đến.

- Ta xem nàng cũng chẳng dám lộng hành trước mặt ta. Ta sẽ để nàng tự nhiên, nên nhớ bất cứ điều gì nàng làm đều để lại hậu quả khôn lường. Ta thành thực khuyên nàng đừng đi quá xa.

- Ta thực rất yêu mến nàng Xử Nữ, cả tính mạng của ta cũng là do nàng ban cho, nàng cứ yên tâm, ta tự biết khả năng của mình. - Thiên Yết ngọt ngào đáp lời.

Cuộc đối thoại của hai nữ pháp sư vĩ đại nghe vô cùng thân mật nhưng lại ẩn chứa biết bao sự thận trọng và hàm ý. Những nhân vật to lớn thường như vậy, có phải không ?

Xử Nữ đã bỏ ra ngoài điện, chỉ còn Thiên Yết đứng đối diện với tượng thạch của các vị thần. Không một chút tôn kính, người thiếu nữ mỉm cười, đứng hiên ngang, đưa mắt quét qua tất cả bọn họ. Đoạn, Thiên Yết cất lời:

- Dorr ta cầu nguyện đến người, hãy xuất hiện, bởi ta có một thỏa thuận liên quan đến con gái người. Ta nghĩ người có lẽ sẽ bận tâm.
Vừa dứt lời, điện thờ chấn động, bên ngoài mây đen bỗng gào rú, sấm chớp liên hồi, gió thổi thốc vào điện thờ khiến chiếc áo lông vũ của Thiên Yết tung bay phấp phới, thoáng nhìn tựa như con phượng hoàng đang tung cánh. Không thấy vị thần Hải Dương lộ diện, nhưng giọng nói của ngài chợt vang lên như trực tiếp truyền đến từ mấy tầng trời cao vào thẳng bên trong điện thờ.

- Ta đang lắng nghe !

Thiên Yết nhìn ra phía bầu trời bên ngoài điện thờ, mỉm cười đáp:

- Ta có cách khiến cho con gái người mãi mãi rời xa hoàng tử Noah xinh đẹp và ngoan ngoãn trở về Odem. Ta có thể giúp người với lòng tôn kính, đổi lại ta chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ...

- Nói ! - Giọng của Dorr rền vang cả đền thờ.

Thiên Yết vẫn không hề rúng động:

- Chỉ cần người nhấn chìm con tàu của đoàn pháp sư xứ Cyrion và đảm bảo không một ai sống sót, nhất là Ma Kết. Về phần của Song Ngư ta có thể đảm bảo với người.

Một thoáng yên lặng, Thiên Yết kiên nhẫn chờ đợi Hải Vương thần có câu trả lời:

- Được ! Ngươi có lời hứa của ta. - Giọng nói của thần Hải Vương một lần nữa rúng động đền thờ.

Chỉ thấy Thiên Yết khẽ cúi mình, ánh mắt thoáng hiện nên vẻ hài lòng. Bên ngoài điện thờ, cơn giông lũ lượt kéo về phía chân trời, trả lại cho bầu trời Onyx sự bình yên.

(To be continue)

tac gia: thor
MN12CS
 
×
Quay lại
Top Bottom