"Được."
Câu trả lời của bên kia đơn giản là không hợp lý.
3.Kiến Hạ há to miệng không nghe theo, không bỏ qua, lời nói ra không thu về được , nhưng mà cô vừa không có rượu cồn vải thưa cũng không có kinh nghiệm kĩ thuật .
Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, chàng trai bật cười thành tiếng .
Hắn đi đến bên cạnh hồ nước và dửng dưng rửa bằng vòi một cách bất cẩn. Vết thương trên đầu cậu nam sinh dường như không lớn, giấu ở trong tóc dường như đã sớm cầm máu .Vết mắt khô khốc trên mặt rất nhanh bị rửa sạch sẽ .
Hắn tắt vòi nước và dường như mắt bị nước vào không mở ra được . Hắn chỉ có thể lớn tiếng hỏi , "Bạn học , cậu có giấy không?"
Kiến Hạ nhanh chóng chạy đến bàn chộp lấy túi giấy được bao bọc và đưa nó cho cậu ta , đối phương đưa ra một bàn tay ướt nhẹp nhận lấy , cô vội vội vàng vàng giật trở lại .
Hành vi thô lỗ khiến nam sinh cúi đầu khống chế nước bên hồ hơi khẽ cau mày. Kiến Hạ khẽ thở dài trong lòng, cô xé gói ra , lấy ra ba tờ giấy, xỏ nó vào chiếc khăn tay vuông đưa nó cho cậu ta .
"... Tay cậu ướt, không mở được , tôi ..."
Chàng trai vùi mặt vào khăn giấy và thở ra một hơi dài .
"Cảm ơn." Giọng cậu ta có hơi thở to và rõ ràng.
Nam sinh đầu dài hơn một tấc , kiểu tóc không khó nhìn , nhưng cô không biết nó có chút kì quái, có vẻ hơi giống ngọn lửa, và phần giữa hơi cao một chút . Mái tóc nhỏ nước ở dưới ánh mặt trời ,xa xa nhìn giống như một cái lông xù ,lại hiện lên chút màu đỏ rượu sáng bóng .
Túi giấy của Trần Kiến Hạ nhanh chóng được cậu ta sử dụng hết phân nửa . Cậu cười cười nói cảm ơn cô. Kiến Hạ khoát khoát tay và nói: "Tôi buổi trưa đói nên hôn mê . Đồ ăn của lớp trưởng đã mua cho tôi, còn chuẩn bị một bọc giấy để ở chỗ này ,là cậu ấy tỉ mỉ ,không cần nói cảm ơn tôi . "
"Thật sao." Cậu ta rửa mặt sạch, nhưng cũng không rời đi, di chuyển một chiếc ghế rồi ngồi dưới ánh mặt trời ,Kiến Hạ ngồi ngay bên cạnh.
Sau đó là một khoảng thời gian dài im lặng .
Cô không có gì để làm, vì vậy cô nhặt Miaofu và tiếp tục ăn những miếng nhỏ.
Nam sinh ta đột nhiên nói to, "Bạn vừa nói rằng bạn hôn mê vào buổi trưa?"
Trần Kiến Hạ bị nghẹn lại bởi những mảnh vụn, lần này không có sữa sô cô la để giúp đỡ, cô ho một lúc lâu, nước mắt và mũi cô đang bay, liền phóng ào ào đến bồn rửa một cách đáng kinh ngạc. Sau khi sắp xếp lại vẻ ngượng ngùng của mình, Kiến Hạ mới ngước lên và nhìn vào gương - mặt cô đỏ lên vì nước mắt.
Trở về chỗ ngồi ban nãy,Trần Kiến Hạ hít sâu một hơi , thấp giọng nói :’’ Đúng vậy , đói nên hôn mê .’’
Vẻ mặt ngạc nhiên và lo lắng của cậu ngay lập tức trở nên kỳ lạ, và sau hai hoặc ba giây, một tiếng cười lớn vang lên khắp bệnh xá.
Kiến Hạ đờ đẫn nhìn vào cửa sổ cho đến khi cậu ta cười xong.
"Xin lỗi."Hắn cười đủ rồi, xin lỗi một cách tượng trưng và trông không hề chân thành.
Cô ấy thực sự hơi tức giận, nhưng cô ấy tức giận hơn với chính mình - ngất xỉu, vẫn đói, là người đầu tiên trong thành phố được mang đến văn phòng y tế, đi một đôi vớ lộ ngón chân , lập tức tìm ra ngọ nguồn kiểm tra , cô không biết gì cả , lớp học bạn học đều không biết một ai ,ăn đồ ăn liên tục hai lần nghẹn đến nước mắt mà không nói một lời ...
Cuộc sống mới của cô bắt đầu có một chút xấu hổ.
Trần Kiến Hạ bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn hắn , lần này nhìn thẳng vào đối phương , nhưng vô tình nhìn vào một đôi đắc biệt vô cùng sáng . Da của cậu nam sinh có màu lúa mì đồng đều, không có mụn và rất sạch sẽ . Trông không đẹp trai lắm, nhưng hình bóng rất sâu. Khi cười, có lúm đồng tiền, một cặp răng hổ nhỏ lộ ra, và đôi mắt đen trắng khúc xạ mặt trời, khiến mọi người hoàn toàn đổ gục.
Khi không cười, vẻ mặt tự nhiên lộ ra một chút ngang bướng.
Kiến Hạ quay đầu trong hoảng loạn, ngây người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
"Lớp nào trong hai lớp này ở bên ngoài?" Nam sinh dường như cố tình xoa dịu sự bối rối vừa nãy, hỏi một câu bâng quơ.
"Lớp một và lớp hai."
"Đúng rồi, bạn là ..."
"Tôi là đói đến choáng váng ." Cô không nhìn anh.
Chàng trai mỉm cười và không so đo với cô, "Tôi hỏi tên của bạn là gì."
"...Trần Kiến Hạ."
"Kiến Hạ ?"
"Kiến là gặp , hạ mùa hè", Kiến Hạ sau khi suy nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi, "Còn bạn thì sao?"
"Lí Nhiên."
Kiến Hạ gật đầu một cái , nó có nghĩa là nhớ.
"Đốt cháy," anh bổ sung thêm .
"Hừ," Kiến Hạ nhướn mày ngạc nhiên, "Rất ít khi thấy , tại sao?"
Lí Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt không cho là đúng .
"Bà là người mê tín. Nói bói rằng ngũ hành của tôi thiếu lửa và đã sử dụng ngọn lửa bùng cháy khi đặt tên cho tôi."
Kiến Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh nhạt, chậm rãi làu bàu lẩm bẩm: "Vậy ... ngũ hành của tôi thiếu gì ? ... Tôi sợ mình thiếu tiền."
Lí Nhiên đang ngửa đầu ừng ực uống nước khoáng ,nghe được câu này thì một hớp nước phun lên kính .
Anh thở hổn hển và quan sát một chút trên dưới của Kiến Hạ .
"Bạn đến từ lớp nào?"
"Lớp một."
Biểu cảm của Lí Nhiên trở nên hơi kỳ lạ, Kiến Hạ chú ý tới anh cực nhanh rồi nhíu mày một cái,sau đó trơ tráo không cười huýt sao vang lên :’’ Yo, lớp một ? Lớp mũi nhọn , thất lễ thất lễ . ‘’
Giọng điệu vui tươi làm cho Kiến Hạ - người đã bị lớp Ngọa hổ tàng long ẩn giấucảm thấy khó chịu khó chịu. Cô ấy cúi đầu nhẹ giọng nói , "Là bọn họ, tôi không phải."
"Cái gì?"
Kiến Hạ hít một hơi thật sâu, "Tôi là một sinh viên tỉnh ngoài, và điểm số của tôi không tốt."
"Tôi nghe nói rằng năm nay trường đặc biệt tuyển dụng vị trí đầu tiên ở một số quận và thành phố. Nơi đầu tiên không phải là một học sinh hàng đầu?"
Bên kia rõ ràng có thái độ thuận theo không nhượng bộ , giọng nói của anh ta đặc biệt trở nên nhanh nhẹn.
Kiến Hạ cau mày,hận không thể chờ đợi để bắt đầu.
"Bạn có biết họ mạnh đến mức nào không?" Cô vẫn thì thầm, bắt đầu từ Lâm Dương , và giới thiệu tất cả những người trâu bò mà Vu Ti Ti chỉ chỉ cho cô với Lí Nhiên, và thậm chí so sánh nó với Ti Ti cũng được phóng đại, như thể những người này có thể được so sánh với Hải Sâm Bảo cùng Tiết Định Ngạc trong tương lai, họ có thể tự an ủi mà không cần sốt ruột vì mình rơi ở phía sau .
Cô ấy không thể giả vờ tự nhiên như Vu Ti Ti ,’’ Tôi rất tệ, tôi không thể so sánh với những kẻ thần kinh thiên tài này, nhưng tôi không quan tâm , tôi chỉ biết rằng tôi có thể vui vẻ’’, dáng vẻ , nhưng cũng không có dũng khí và tư thái .
Trần Kiến Hạ luôn như vậy. Cô không dám đảm bảo bất cứ điều gì, không dám hứa bất cứ điều gì, không dám viết một cuốn sách chiến tranh, cũng không dám đối mặt với một trận chiến, và thậm chí không đắm chìm trong tưởng tượng về tương lai.
Khi cô ấy đối mặt với chuyện được hay mất lòng , cô ấy sẽ chỉ cúi đầu lặng lẽ , thậm chí là ẩn núp cố gắng , cho đến khi cô ấy chắc chắn rằng mình đang làm đúng và tốt, sau đó mới dám thể hiện ra và nhận được lời khen ngợi và khen ngợi trước khi cô ấy có thể làm điều đó mới có thể cúi đầu xuống và thầm mỉm cười tự hào .