Chương 2: Biển
Mùa hè - mùa của biển cả, cảm giác thật tuyệt khi được đắm chìm trong làn nước trong xanh, hòa mình vào đại dương mênh mông bất tận, năng nổ tham gia các hoạt động ngoài trời: lướt ván, cano, party các kiểu… Thậm chí cũng có thể đơn giản thư thái như Hoành Khiêm, chọn một nơi thoáng mát, vắng vẻ, nằm dài ra ghế mà nhâm nhi món cocktail yêu thích, cứ thế thả hồn theo mây gió, lắng nghe nhịp điệu rì rào của biển khơi, thoáng chốc tâm hồn như được gội rửa mà thêm phần tinh khiết. Anh nhẹ khép đôi mi an nhiên mà tận hưởng cảm giác hạnh phúc của riêng mình.
- Cậu cũng biết máy ảnh của cậu xịn mà! đừng đưa gần mặt anh thế chứ! muốn đếm xem có bao nhiêu lỗ chân lông trên mặt à!
- Em lén lút tiếp cận vậy mà cũng bị anh bắt được, còn là nhắm mắt bắt được, thiệt là không vui chút nào.
Tiểu Kiệt xụ mặt nhưng cũng không quên bắt lại vài khoảnh khắc.
- Ba anh là ai chứ! kẻ thù nhiều như vậy, anh không thính một chút, đến khi dao kề tận cổ chắc có chục cái mạng cũng không đủ chết.
Hoành Khiêm mở mắt, chòm người ngồi dậy rồi thả hai chân xuống đất, chạm vào nền cát mềm mại. Anh chống tay phải lên cằm, tiếu ý nhìn Tiểu Kiệt. Nhóc con cũng rất biết nịnh nọt, nhanh miệng đáp lời:
- Có cho tiền cũng không ai dám đụng đến anh đâu, không phải do sợ ba anh, cũng không phải do sợ anh thẳng chân đạp chết mà là vì khuôn mặt này nè. Ôi khuôn mặt quá đỗi thần thánh, đậm tính nghệ thuật thế này, lại vô cùng ngây thơ, đáng yêu ai mà nỡ lòng nào làm tổn thương cho được.
- Bởi mới nói, anh đây là thương cậu nhất, thương nhất cái tính luôn nói thật này nè.
Kết thúc câu nói, chờ một giây tiếp nhận, cả hai không ai nhịn được mà ôm bụng lăn ra cười. Mất một lúc lâu, cơn nghiện cười qua đi câu chuyện của hai người mới được tiếp tục.
- Sao anh không ra quẩy cùng mọi người? Ngoài kia náo nhiệt lắm! Linh linh tinh đúng là có số đào hoa, đi đến đâu là gái theo đến đó, giờ vừa lướt ván, vừa khoe body màu mè đến lè nhè đằng kia kìa. Còn Cao trưởng ban quả thật càng bá đạo hơn, tổ chức hẳn một live show mini ở bãi biển phía trước vừa nhảy, vừa hát thu hút rất nhiều người. Đi, em với anh đi ra đó chơi.
Nói xong, Tiểu Kiệt nắm lấy tay Hoành Khiêm ra sức kéo, khổ nổi một chút nhúc nhích cũng không có. Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy ngạc nhiên, cuối cùng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi:
- Anh sao thế?
Anh nhìn cậu cười như không cười.
- Anh có chút xích mích với biển, giữ khoảng cách một chút là tốt nhất.
- Gì? đó giờ em còn tưởng anh thích biển nhất chứ! Nhớ lúc ban thông tin bọn em làm khảo sát về chủ đề <
Cùng định vị giới trẻ ngày nay> Có câu:
Nếu muốn đi du lịch, địa điểm nào là ưu tiên hàng đầu của bạn? Anh chẳng phải đã ghi một chữ {biển} to thật to đó sao! Nhưng ấn tượng nhất phải là câu:
Nơi nào khiến bạn hạnh phúc nhất? Anh không những lại ghi một chữ {biển} mà còn kẹp hẳn vào đó một bài thơ.
Câu ngừng một nhịp, hít thật sâu đọc lên bài thơ của Hoành Khiêm.
“Thật sự có không giữa biển khơi?
Thứ tôi không thể tả bằng lời
Hữu danh nhưng lại vô thanh giọng
Vô thức hồn tôi nhớ suốt đời.
Thứ có thể nghe, không thể thấy
Thứ có thể gọi, chẳng hồi âm
Thứ có thể không nhưng lại có
Có có, không không ắc do trời!
Em thấy nó thật quá kì lạ nên lén giấu đi luôn, sợ lọt vào tay kẻ khác hôm sau diễn đàn trường lại một trận phong ba. Lâu sau này, có lấy ra nghía vài lần thấy nó cũng hay nên học thuộc lòng luôn.”
Tiểu Kiệt mạnh mẽ tuông ra một tràng ý tứ nhất quyết bảo vệ quan điểm cá nhân "
Anh ấy chắc chắn rất thích biển".
- Các đó chỉ là do em tưởng, nhóc con à, đừng áp đặt suy nghĩ của em lên suy nghĩ của anh như thế. Im lặng nghe anh nói nhé? Thật ra bấy lâu nay anh luôn bị một câu chuyện hơi hoang đường ám ảnh nhưng cảm giác lại bảo anh phải tin vào nó. Bây giờ, lần đầu chạm mặt với biển cả, tự nhiên anh lại có một xúc cảm vô cùng kì lạ. Anh muốn chia sẻ, gần mười năm chịu đựng thật là quá mệt mỏi rồi.
Thoáng chốc, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt mơ màng mà nhìn ra vô tận. Tiểu Kiệt cảm nhận được trong lời nói của anh chất nặng bầu tâm tư. Có quá nhiều cảm giác hình thành cùng một lúc, chúng quá mạnh mẽ mà vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi cơ thể anh, hung hăng mà bao lấy con người này.
Cậu nhóc khẽ "dạ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh. Trong mắt cậu trước giờ, anh chính là thần tượng.
Anh là một hội trưởng nghiêm nghị, đầy quyết đoán.
Anh là một đàn anh ấm áp, đầy bao dung, đối với bạn bè lại vô cùng có tình nghĩa.
Anh chính là một vị anh hùng không gì là không thể.
Hôm nay, cậu cuối cùng cũng nhìn ra sự hoàn hảo được anh tự tay tạo dựng bấy lâu nay lại chính là một bức bình phong tráng lệ chỉ để che đi sự yếu đuối thật sự.
Ánh mắt vẫn hướng ra biển lớn, anh nhẹ nói với cậu.
-
Biển giấu lâu rồi: một nửa yêu thương vốn thuộc về anh.
Mắt Tiểu Kiệt bỗng sáng như sao. Từng chữ anh nói, cậu đều nghe rõ. Kết hợp tất cả lại, cậu thông suốt rồi.
- Câu đó của anh, như ngọn đuốt giữa đêm khuya. Nghe em phân tích thử xem có đúng hay không? Đầu tiên, không biết chuyện gì xảy ra nhưng biết chắc kết quả là anh đã bị biển lấy mất đi một nửa yêu thương. Cũng vì lí do này nên anh luôn muốn đến gặp biển bởi chỉ có khi đó, anh mới có thể cảm nhận được một nửa yêu thương đã mất đi. Lúc này, một nửa yêu thương ấy mới kết hợp với một nửa yêu thương còn lại mà anh vẫn còn gìn giữ, tất cả tạo nên một xúc cảm hạnh phúc đến thần kì.
- Ừ, nhưng anh chỉ dám nhìn từ xa thôi, anh sợ một nửa còn lại cũng bị cướp mất. Tiến lại gần nó, ở đây nhói lên, đau lắm.
Mắt Hoành Khiêm sụp xuống, mặt như vừa điểm thêm mấy màu buồn, bóp chặc ngực trái. Một lần nữa cậu cảm nhận được sự hoàn hảo của anh lại chỉ để che đi sự đau thương, mất mát khi bị trái tim xui khiến cả tâm trí, tình nguyện tin vào cái cảm giác hạnh phúc mà xót xa. Trái tim nói cho anh biết, anh đã đánh mất một thứ rất quý giá, rất quan trọng.
- Vậy, anh hãy thử đi tìm thứ vốn thuộc về anh đi. Hoành Khiêm mà em biết là một người vô cùng bá đạo, cực kì có khí chất.
- Nói ra có vẻ lại thêm ngu xuẩn nhưng anh thật không biết anh đã mất thứ gì. Bây giờ chỉ có thể dựa vào cảm giác. Chính cảm giác bảo anh đến đây.
- Em tin anh, một chút nghi ngờ tuyệt đối cũng không có. Lúc nãy anh nói chính trái tim cho anh biết, anh đã mất đi một nửa yêu thương, thế trái tim đã cho anh biết như thế nào?
Cậu nắm chặc tay anh như muốn chứng minh rằng cậu luôn ủng hộ anh.
- Là một mẫu kí ức rất vụng, hình như là lúc anh còn bé lắm. Có một động lực thần bí nào đó nâng anh lên thật cao, thật xa. Anh khóc rất thảm thiết, vung tay về phía trước như muốn bắt lấy thứ gì đó, luôn miệng gọi
{Tiểu Hy} nhưng không có hồi âm. Sau tất cả, còn lại chỉ là một màu đen u tối, sóng biển vẫn cứ mãi thở than, nhô lên rồi lõm xuống. Mới đầu anh cứ nghĩ đó là một giấc mơ, nhưng giấc mơ đó không có hồi kết, không ngừng, mà lập lại, lâu dần, tim thấy rất đau. Nhưng thật sự anh không có chút kí ức nào về việc mình từng đi biển, cũng không có người thân hay bạn bè nào gặp chuyện trên biển cả.
Đối với chuyện anh kể, cậu cũng thấy hơi không khoa học nhưng cậu tin anh, trước giờ luôn tin.
- Vậy cũng thật quá kì lạ nhưng trên đời chuyện chi cũng có thể xảy ra mà, lúc nãy anh có nói đến
{Tiểu Hy} đây chắc là thứ anh muốn tìm, anh có ấn tượng gì với cái tên này không?
- Là nam hay nữ, già hay trẻ anh đều không biết, hoàn toàn không có một hình ảnh nào hết. Bây giờ thật sự cảm giác là chiếc phao cuối cùng.
Hoành Khiêm khẽ lắc đầu, nhìn anh giống người không biết bơi lại bị đạp một cú thiệt đau mà lao xuống nước, muốn sống sót mà ngay cả một cọng rơm trên sông cũng ra sức quơ quào.
- Anh nghe này, em trước giờ vẫn luôn tin anh, tin cả trái tim anh. Em không là gì của nó mà còn tin nó như thế huống chi anh chính là chủ nhân của nó, anh càng phải tin tưởng nó biết không?
- Ừ, anh biết rồi, cảm ơn em. Một chữ tin của em đã tiếp thêm cho anh rất nhiều sức mạnh. Được rồi, đi ra ngoài chơi biết đâu thu hoạch được thứ gì đó.
- Dạ.
Tiểu Kiệt cong môi cười đến không thấy cả mặt trời, kéo tay Hoành Khiêm chạy trên cát, nhìn anh lên tinh thần như vậy, lòng cậu cũng nhẹ nhõm theo.
Đi được một lúc, di động của anh bỗng nhiên reo lên. Vừa vội bước, anh vừa nhận cuộc gọi.
- Hoành Khiêm đây,...à em tới rồi à?... đang ở chỗ nào?...
Đầu bên kia còn chưa kịp trả lời đã một trận trời long đất lỡ. Không hề có một chút chuẩn bị, tự tự nhiên nhiên mà nằm dài trên cát, hình như anh đụng phải cái gì đó, chưa kịp định thần xem chuyện đang gì xảy ra thì đã bị ăn chửi ngập cả mặt:
- Nhóc con đần độn kia, muốn chết lắm phải không! uổng công ông trời cho hai mắt đàng hoàng như người ta mà sao không biết tận dụng vậy!!! tiếc nuối gì? hay vốn vô dụng rồi nên không sài được nữa...
Trước mắt Hoành Khiêm là một cậu thiếu niên khoảng chừng 17, cánh môi hồng hồng, mái tóc đen huyền, làn da trắng mịn, lại cộng thêm đôi chân thẳng tấp, quả thật là tuyệt phẩm của tạo hóa. Chẳng qua sắc đẹp lại tỉ lệ thuận với level đanh đá mà thôi.
- Anh có sao không? em đỡ anh dậy.
Tiểu Kiệt vươn tay về phía Hoành Khiêm định kéo anh lên lại nhận được một câu xanh rờn.
- Anh tự đứng dậy được, cậu bắt đầu tác nghiệp đi, anh muốn thấy một bản quay đẹp nhất, chất lượng nhất.
Anh vẫn ngồi đó, hàn khí sắc nhọn cứ thế phóng ra, đâm xuyên người đối diện.
- Hả?
Một chữ "Hả?" phát ra lúc này thật ngu ngốc, cái này gọi là
"tự tìm đường chết" có biết không? cũng may não bộ lão làng, nhanh chóng xử lí, giải phóng thông tin.
- À.. à.. em hiểu rồi, em thề dù nằm quay, lăn quay, trường quay thì cũng sẽ nộp bản tốt nhất cho anh nha.
Nói xong, Tiểu Kiệt liền tay bật máy, thức thời mà tránh ra thật xa, chẳng phải người chốn giang hồ thường nói câu
"đao kiếm không có mắt" đó sao.
- Anh.. anh.. em…
Người kia bước tới vài bước, có ý muốn đỡ.
- Đứng yên.
Anh hơi "nhẹ" giọng, người kia cũng ngoan ngoãn làm theo. Hoành Khiêm từ từ đứng dậy, phủi phủi lớp cát trên người.
- Nhặt điện thoại lên, cho em hai phút nói vĩnh biệt với Y ca.
Ai kia vừa mới làm theo câu đầu thì liền bị câu sau dọa sợ, điện thoại lần nữa vùi trong cát.
- Sao vậy, lời anh nói em không thèm nghe nữa à?
Anh gằn giọng, sát khí đằng đằng.
- Khiêm ơi~~~ em sai rồi, em mới là đồ đần, là đồ không có mắt, em biết anh thương em nhất mà, anh cũng biết em còn rất nhiều ước mơ, hoài bão chưa thực hiện được nên đừng đùa như thế chứ, không có vui nga, em chưa muốn chết, Khiêm à~~~~.
Khá khen cho kĩ năng diễn xuất thần sầu này, muốn khóc là khóc được ngay, cũng quá nhanh rồi đó. Nước mắt từng dòng xếp hàng mà chạy xuống, trong vô cùng lâm li bi đát, rất thích hợp với dịch vụ mai táng.
- Đừng, một giọt nữa rớt xuống, lập tức đem em ném xuống biển.
- Tiểu Khiêm cute ơi đừng giận Tiểu Yên nữa mà....
Năng nỉ loi thoi, khóc lóc ĩ ôi đã sớm cất vào kho rồi, xu hướng bây giờ là mặt dày ba tất, đu đeo bám víu, phải vừa xu nịnh mới có cơ may thành công, chí ít là với cái tên sắt đá Hoành Khiêm này. Chân anh bao giờ đã mộc thêm một cục nợ? Nhìn thú vị vô cùng. Cảnh tượng này thành công khiến người ta liên tưởng đến mấy màn phụ tình cơ bản trong các phim truyền hình, nữ chính sống chết cầu xin, tên bội bạc lại cực kì xấu xa, một cái liếc mắt nhìn cũng không có. Sống như vậy cũng quá cục súc rồi.
- Diễn đủ chưa? đứng dậy.
Ai kia vẫn không nhúc nhích.
- 1, 2
- Dạ~~~~~~~
Mặt Tiểu Yên phụng phịu, cắn chặc môi dưới tỏa vẻ cam chịu mà buông tha cho chân Hoành Khiêm, lề mề đứng dậy đối diện với anh.
Hoành Khiêm đưa tay vào túi, rút ra một chiếc khăn thêu cực tinh xảo, dịu dàng lau vết bẩn trên mặt cậu.
- Nói, sai chỗ nào!
Giọng anh vẫn lạnh có điều động tác vô cùng nhẹ nhàng, ánh nhìn chứa đầy sự yêu thương.
- Dạ, là em không hiểu chuyện, em lớn tiếng với anh, mắt em có cũng là để chưng, mắt anh mới là tinh tú, sáng như sao trên trời, long lanh như ngọc trai dưới biển.
- Đứa trẻ này lại không nghiêm túc rồi mấy lời đó với anh không quan trọng, chuyện anh giận chính là cách cư xử của em. Tại sao lại trở lại thô lỗ như trước rồi? thật không hiểu chuyện chút nào. Không phải anh đã dặn dù gặp phải chuyện gì cũng phải ôn hòa, nhã nhặn, từ từ giải quyết rồi sao? mấy lời chợ búa đó không hợp với em đâu, sao lại không nghe lời rồi?
- Anh nói nghe hay lắm, là ai để bọn A Kình bên cạnh em, suốt ngày phải nghe mấy lời chợ búa đó, không quen cũng trở thành quen, huống hồ gì đã từng quen. Cho anh nói lại, tại ai đây hả?
Mặt Tiểu Yên hờn dỗi, đẩy tay Hoành Khiêm ra.
Cả năm nay anh bận quá nhiều chuyện, không có thời gian bên cạnh quan tâm em, ban đầu là có ý tốt muốn để mấy anh ấy ở lại bảo vệ em, cuối cùng lại dạy hư em nữa.
Hoánh Khiêm một tay nắm lấy tay Tiểu Yên, tay còn lại vút vút mái tóc cậu.
- Này, anh sao thế? em chỉ nói lẫy chút thôi mà, anh đừng có khóc chứ!
- Gì, lại chạm dây à, anh của em yếu đuối vậy sao?
- Tưởng em ngốc chắc, dù mắt anh chỉ hơi ửng thôi nhưng hai má thì đỏ ngầu hết rồi nè. Ôi trời ơi, còn cực kì nóng nữa. Trước giờ biết anh thương em rồi nhưng không ngờ lại nhiều đến như vậy, em cảm động lắm luôn, muốn khóc quá đi à.
Nói hết câu, cậu nhào tới ôm anh thật chặc, chặc đến nghẹt thở, chặc đến tim gan phèo phổi muốn tuông hết ra ngoài. Yêu thương gì? giết nhau thì có.
Mới đầu anh có chút nghi ngờ
"Đứa trẻ này lại muốn giở trò con bò gì đây?" Nhưng vốn là người một nhà, sống chung lâu vậy tính tình đứa bé này thế nào không lẽ anh còn không rõ. Nhìn thế nào cũng thấy mặt nó không giống đang diễn trò. Hoành Khiêm giơ tay, Tiểu Kiệt biết ý liền chạy tới, chưa đợi anh hỏi chuyện, cậu đã nói rất đúng trọng tâm hơn nữa còn là vừa nói vừa cười trông rất thiếu đánh.
- Đàn anh, anh lên máu hả? cậu bạn này thật lợi hại, không biết là thần thánh phương nào mà có thể chọc anh đến độ mặt đỏ như mông khỉ thế này?
Cười thì cười nhưng Tiểu Kiệt vốn rất có đạo đức nghề nghiệp, khoảnh khắc để đời này phải lưu lại rồi lưu truyền cho thế hệ mai sau của Đỉnh Kì. Nếu có thể thì gỡ luôn cái ảnh vị hội trưởng mặt lạnh nào đó trong phòng lưu niệm xuống rồi treo bức ảnh này lên đảm bảo là cực kì bắt mắt, muôn đời nhớ mãi luôn. Đầu Hoành Khiêm kêu ong ong
"Mắc gì mình đỏ mặt trời, mình có thấy gì lạ đâu! mình bình thường, là vô cùng bình thường..."
Bệnh viện thành phố
Sau khi xem xét hiện trạng, bác sĩ nhẹ nhàng phán:
- Bệnh hiếm, ngàn người có một,…
Cái gì?
Cả bọn hay tin, sốc đến tận ốc. Thế là một viễn cảnh tình cảm ướt át, than trời trách đất, khóc thương thảm thiết, bám víu cào cấu cứ thế mà diễn ra, hiển nhiên không có dấu hiệu ngừng lại.
- THÔI... tôi nói là bệnh hiếm chứ có nói là bệnh ung thư hay bệnh hiểm nghèo gì đâu mà làm lố quá vậy. Chỉ là dị ứng gió biển thôi, không có chết được.
Chú già, ông nên nhớ giùm cái, chú là bác sĩ đó, làm bác sĩ đâu có cần lầy dữ vậy, có ngày hù chết bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đó có biết không hả? Cả bọn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn thẳng vị bác sĩ già.
- Bệnh này không cần thuốc than gì, tránh tiếp xúc với gió lớn là được, giờ thì đeo khẩu trang và mắt kính vào.
Ngày thứ 2 ở An Dương
Sao khi rong ruổi cả nửa cái thành phố cũng đã 3h chiều. Cái đám nhà trẻ lại bắt đầu vòi vĩnh. Chúng nó còn nhỏ lắm, mới có 1,7 tuổi thôi, đang tuổi ăn tuổi lớn, một ngày phải chu cấp đủ năm bữa
"Anh kiếp trước chắc bỏ đói chúng mày… bình tĩnh… bình tĩnh”
Lại là chiếc Audi quen thuộc, hướng nó đi chắc là núi Nam Di, đang nói đến ăn uống mà lại đi Nam Di thì chắc 100% là muốn đến Nam Thanh quán.
Nam Thanh quán - quán ăn nổi tiếng nhất vùng An Dương mà chủ nhân nơi này lại là bạn thân chí cốt của Tiểu Yên. Cũng vì nhân vật này mà Tiểu Yên từ bỏ cả nhà cao cửa rộng ở Hoành gia chạy đến đây một thân một mình, tính ra chuyện này cũng đã tròn trĩnh một năm.