Đem ra điều tốt đẹp nhất

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Lần đầu tiên tôi để ý thấy chuyện đó là trong một hành lang đông người sau giờ học. Aaron, một cậu bé lớp 6 thấp, mập, có cơ thể không bình thường khiến cậu ấy không thể di chuyển nhanh nhẹn được.
Nói thật thì tôi không biết Aaron nhiều cho lắm. Chúng tôi từng nói chuyện với nhau, chắc được một hai lần. Tôi thậm chí không nghĩ rằng cậu ấy biết tên tôi.
nay-co-be-de-anh-day-em-cach-yeu-thuong.jpg
Đem ra điều tốt đẹp nhất


Nhưng cậu ấy chạm vào cuộc sống của tôi trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tôi quen biết cậu ấy, cũng như cậu ấy đã chạm vào cuộc sống của nhiều người khác. Không hẳn là những gì cậu ấy nói hoặc làm đã khiến thế giới thành một nơi tốt đẹp hơn. Mà là ở chính con người cậu ấy. Bởi Aaron có một “món quà” hiếm có đi cùng với sự kết hợp hiếm có của những căn bệnh phức tạp trong cuộc sống của cậu ấy.

Aaron khiến mọi người thể hiện những điều tốt nhất ở chính mình.

Lần đầu tiên tôi để ý thấy chuyện đó là trong một hành lang đông người sau giờ học. Aaron, một cậu bé lớp 6 thấp, mập, có cơ thể không bình thường khiến cậu ấy không thể di chuyển nhanh nhẹn được. Cậu ấy đang chậm chạp rẽ qua một góc quanh. Bất ngờ, một cậu bé lớn hơn, cao to hơn, chẳng may va phải Aaron, khiến Aaron bị ép vào tường suýt ngã. Vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt Aaron khi cậu ấy cố giữ cân bằng trên hai thanh nẹp chân. Đó là một nhiệm vụ không dễ dàng gì. Nhưng rồi cậu ấy cũng có thể đứng vững được sau khi dựa vào tường. Nhưng cặp kính dày cộp của cậu ấy thì văng trên sàn.

Bất kỳ ai phải đeo kính dày như thế cũng khó mà tự tìm được kính, tôi nghĩ vậy, nên tôi nhanh chóng chạy tới nhặt nó lên. Nhưng Tim còn nhanh hơn.

Tim thì tôi CÓ quen. Tôi từng hướng dẫn đội bóng rổ của nó. Nó thông minh, dễ gần, khỏe mạnh, nhưng không phải mẫu người nhạy cảm. Nhưng mà, làm sao đòi hỏi sự nhạy cảm ở một cậu bé 12 tuổi chứ? Vì tôi quá quen với kiểu hay trêu chọc bạn bè của Tim, nên tôi rất lo, không biết nó sẽ xử lý tình huống này thế nào.

- Này, mày cứ cẩn thận! – Tim hét với theo cậu bé lớn hơn mà lúc nãy va phải Aaron. Rồi Tim nhặt kính của Aaron lên, nhìn kỹ xem có bị vỡ không, rồi trả nó lại cho chủ nhân.

- Cậu ổn chứ, Aaron? – Tim hỏi, đặt một tay lên vai Aaron.

Aaron nở nụ cười ngượng nghịu, gật đầu, rồi tiếp tục chậm chạp bước đi. Tim vỗ vỗ vào lưng Aaron và đứng nhìn theo cậu bạn một chút. Rồi nó quay người, chạy đi hướng khác.

Bỗng nhiên tôi có cách nhìn khác hẳn về Tim, và tự hỏi bình thường nó giấu cái đức tính biết quan tâm, biết thông cảm đó đi đâu. Nhưng trong những tháng sau đó, càng quan sát Aaron, tôi càng nhận ra rằng tại sao hầu hết mọi người đều đối xử tốt với cậu ấy.



...ST...
 
×
Quay lại
Top