Đại chiến 4princes

Bạn thích ai nhất trong 4princes


  • Số người tham gia
    4
  • Bình chọn đã đóng .
mau mau up chấp mới nhaz càng ngày càng hot har!!:KSV@09:
cố lên nhé bemadethuong của nhòng poe yul:KSV@03::KSV@03:
Hihi mới đi có nửa ngày mà biểu tình dữ vậy, poe yul nói chuyện làm mình nổi da gà muốn chết thật. :KSV@08: Gần nghỉ hè rồi, cho nên một ngày 1 tập được chứ, ngoài ra chúng ta cùng chơi trò chơi, đoán xem chuyện sẽ diễn biến ra sao được ko!
Cậu hỏi kì trước chưa trả lời được là sao, chơi kì vậy. Bây giờ mình sẽ uy hiếp mấy you:KSV@07:, ko ai trả lời cả cho nên mình sẽ ko up tiếp(cho mấy you tức chơi), khi có người trả lời rồi mình sẽ up truyện tiếp, ok. Và câu trả lời sẽ nằm trong mỗi tập truyện.
Câu hỏi lần này là: Theo bạn, cuối cùng Tiểu Anh sẽ thix ai?Dựa vào đâu bạn đoán như vậy.
Câu hỏi này mình ko cần các bạn trả lời đúng chỉ cần các bạn đoán cho vui nhà vui cửa mà thôi. Chứ mỗi lần vào nhà cái nhà nó vắng tanh như cái chùa bà đanh, buồn qua, cô đơn quá :KSV@18:
 
Phần 6: Vật chứng mỏng manh
-Dạ là bọn cháu!
Bác sĩ thắc mắc: -Bọn cháu là….?
Tuấn Anh : - Dạ chúng cháu là bạn bạn của bạn ấy, bạn ấy có sao ko bác sĩ?
Bác sĩ thận trọng: -Vậy cháu đi theo tôi!
Bác sĩ đưa Tuấn Anh vào phòng làm việc riêng: -Hiện tại bạn của cháu đã qua cơn nguy kịch, vì khói độc đã bám vào mắt cháu ấy cho nên bác nghĩ sau này nó sẽ để lại di chứng!
Tuấn Anh ngỡ ngàng: -Vậy bạn ấy có sau ko bác sĩ!
Bs: -Hiện tai bệnh trạng của bạn cháu chưa có nguy hiểm gì, ta cần phải theo dõi tình trạng sức khỏe của đôi mắt lâu dài, có thể sẽ dẫn tới tình trạng bị mù vĩnh viễn.
Tuấn Anh: Bị mù sao….
Bs: Cũng chưa chắc là vậy, chỉ là có thể. Chú khuyên cháu đừng nên nói chuyện này với bạn ấy để tránh có tâm lí xấu đối với cháu ấy, nếu có tình trạng gì bất thường của bạn ấy cháu hãy đưa bạn ấy đến đây.
Tuấn Anh bước ra phòng lòng trĩu nặng, T.Khanh lo lắng: -Con bé đó có sao ko?
Tuấn Anh yên lặng lâu rồi mỉm cười đáp: -Con bé ấy hả, cậu nói là cậu ấy luôn may mắn nên ko sao mà!
T.Khanh: -Trời ạ! Nhẹ cả người.
Bỗng T.Nhân kéo Tuấn Anh đến chỗ vắng: -Cậu nói thật đi, Tiểu Anh có chuyện gì rồi phải ko, cậu đừng tưởng tớ ko biết chuyện gì, rõ ràng nó rất độc, tớ chỉ mới vào phòng 1 lát thôi thì cảm thấy muốn ngất rồi, huống chi Tiểu Anh bị nhốt trong đó.
Tuấn Anh lạc quan: -Tớ đã nói là ko có gì mà, mạng con bé đó dai lắm, chắc tại sức khỏe cậu yếu thôi mới thấy vậy. Dù gì bác sĩ đã cấp cứu cho bạn ấy rồi, bây giờ chắc con bé cũng đã tỉnh dậy rồi đó, thôi chúng ta vào xem.
T.Nhân: -Ừ, nhưng chúng ta phải báo cho gia đình nhock ấy một tiếng ko thôi người nhà nhock ấy lại lo lắng!
Tuấn Anh: -Được rồi chúng ta đi thôi.
Đến trước phòng y tế, Đức Tuấn giục: -Thôi chúng ta về, Tiểu Anh còn hôn mê sâu. Dù gì đi nữa quản gia của bạn ấy cũng đến rồi, chúng ta về!
-Cám ơn các cháu đã chăm sóc cô chủ!
T.Khanh: -Ko có chi đâu bác, thưa bác chúng cháu về!
-Ừ, các cháu về.
4 người họ ra về trong lòng nghi vấn ai đã làm nên sự việc vừa rồi. Tiểu Anh được đưa về nhà trong tình trạng mê man bất tĩnh, sáng hôm sau con bé tĩnh dậy.
-Con tĩnh rồi hả.
-Ba….(con bé cố ngượng dậy)
-Đừng có cố sức, con cứ nằm yên đó.(tay cầm tô cháo)con ăn đi cho nóng dì Kim nấu cho con đấy ngon lắm.
Con bé ngỡ ngàng nhìn cha mình.
-Con sao dậy sao ko ăn đi.
-Ko con tự ăn được mà.
-Rốt cuộc là con bị gì ra nông nỗi này
-Con ko sao đâu ba chỉ là chút tai nạn.
-Cũng cám ơn trời là con ko sao.
-Ba ơi….
-Có gì ko con
-Phải chi ngày nào cũng được như vậy ba nhỉ…
- Con lại nói đi đâu, con đã về đây thì là dịp sẽ cố gắng chăm sóc con, nhìn con ba nhớ lại mẹ của con, 12 năm rồi con nhỉ.(2 cha con tỏ vẻ buồn bã). Tiểu Anh à,ba có dẫn theo một người, chắc chắn con sẽ rất ngạc nhiên.
Từ ngoài bước vào trong phòng Tiểu Anh ngạc nhiên, khi thấy một người phụ nữa, máy tóc xoăn óng ánh, da trắng ngần, khuôn mặt phúc hậu.
-Cô chào cháu.
-Kìa sao lại là cô mà là “mẹ” chứ.
Con bé ngỡ ngàng khi nghe tiếng mẹ, ba của Tiểu Anh vui mừng giới thiệu: -Để ba giới thiệu cho con, đây là vợ của ba, cũng là mẹ của con.(ba của Tiểu Anh tự hào, khoát tay vào vai vợ của mình). Phải rồi em, Lam Linh đến chưa.
-Nó nói bận đi qua nhà Tuấn Anh học nhóm nên qua muộn chắc có lẽ một lát nữa nó đến thôi.(Mình giới thiệu cho các bạn biết, người phụ nữ ấy ta phải gọi là dì Quyên là mẹ ruột của Lam Linh đó, đúng với khuôn mặt phúc hậu là tấm lòng nhân ái, dì ấy hay đi chùa lắm đó).
Dì Quyên nhìn Tiểu Anh trìu mến: -Tiểu Anh ơi! Cô nghe nói con bị bệnh cho nên cô có mang ít trái cây, để dì gọt vỏ cho cháu nha!
Tiểu Anh cố gượng cười mà lòng buồn: - Cháu cảm ơn cô! Cháu ko quen ăn trái cây!
Ba con bé la: -Tiểu Anh sao con vô lễ vậy, ba đã nói gọi là mẹ mà!
Dì Quyên: -Anh à! Chắc tại con bé ko quen đâu, anh cứ cho em với con bé tự nhiên với nhau nha anh!
Con bé ngoan cố: -Ba à, con sống ở Mĩ lâu quá cho nên tiếng ấy gọi như thế nào con quên rồi.
Ba Tiểu Anh: -Thái độ của con vậy là sao!
Bỗng từ phòng Lam Linh bước vào, cả 2 ngạc nhiên khi gặp nhau, Lam Linh tỏ vẻ: -Thì ra cậu là con của ba Minh à!
Ba Tiểu Anh: -Đúng vậy, hai con quen nhau từ trước à!
Lam Linh thân thiết với ba: -Đâu phải quen đâu ba, tụi con cùng học chung lớp ngồi chung bàn nữa đó!
Ba Minh: -Vậy sao, đúng là tình cảm chị em có khác!(ông tỏ vẻ vui mừng)
Tiểu Anh lên tiếng: -Ba ơi! Con mệt rồi, con cần yên tĩnh!
Ba Minh: -Vậy thôi ba ko làm phiền con nữa, Lam Linh, Quyên à chúng ta ra ngoài nhé!
Lam Linh: -Ba Minh ơi, hôm nay cả nhà mình đi ăn tối nhé.
Ba Minh(nói cười vui vẻ): -Được thôi, hôm nay là chủ nhật nên ba rãnh sẵn gia đình chúng ta cùng đi nhé!
Dì Quyên: -Nhưng còn Tiểu Anh, chúng ta nên dắt nó theo như vậy mới đúng gia đình!
Lam Linh: -Thôi ko cần đâu mẹ, Tiểu Anh bị bệnh mất rồi chúng ta dắt theo chị ấy mất công mất vui!
Dì Quyên:- Sao con lại nói vậy, nói gì con bé cũng là con của ba Minh, cũng là chị con mà!
Ba Minh cố binh con bé: -Anh nghĩ Tiểu Anh nó cũng mệt, thôi để cho nó nghĩ đi, Lam Linh nói vậy cũng đúng.
Dì Quyên cố gắng: Nhưng mà…….
Lam Linh: Thôi mà mẹ…cả gia đình chúng ta đi.
3 người họ vui vẻ, vừa đi vừa nói cười. Con bé ở trong phòng, nó cố ngượng dậy lắng nghe hết tất cả mọi chuyện, nó khóc tự khi nào mà ko thay những dòng lệ cứ tuông dài trên má, tiếng điện thoại bỗng reo lên như trấn tĩnh con bé.
-Alô!
-Hi, how are you!
-Sorry, who are you!
-Này ko biết thật à!
-Ko quen ko biết, số máy lạ quốc.
-Ko biết thật sao.
-Ừ, I don’t know
-Hihihi, cần ai để nó chuyện ko, Who make you cry?
-Tôi đâu có khóc chứ!
-Thật sao, ko cần ai nói chuyện thật sao, vậy thôi tắt máy đây!
-Khoan đã.
-Cậu muốn nói gì hả. Ước gì bây giờ mình thấy được mặt cậu nhỉ.
-Chi vậy?
-Để xem mặt cậu khóc sẽ xấu đến cỡ nào.hihihi
-Tớ ko đùa nữa đâu T.Nhân.
-Ái da, bị phát hiện rồi.
-Cậu hứa mua pepsi và khoai tây chiên cho tớ đâu sao ko thấy.
-Tớ xin lỗi, vội quá tớ vứt nó đâu đó trong sân trường rồi.
-Các cậu ác vừa thôi chứ, hại tôi ra nông nỗi như còn giả bộ hỏi thăm nữa.
-(T.Nhân nghiêm túc) Tiểu Anh mình thề với cậu là mình và 3 người bạn của mình ko có làm gì hết trong sự việc này, nếu có làm cho mình chết ko toàn thây.
-Sao thề dữ vậy, các cậu ko làm vậy chứ ai
-Tớ ko biết, nhưng mình hứa với cậu mình sẽ tìm thủ phạm giúp cậu.
-Coi như các cậu còn có lương tâm.
-Ko phải vậy chứ, bộ từ trước tới giờ trong mắt cậu tụi mình xấu xa vậy sao.
-Ko có xấu đâu, mà là rất xấu xa, cực kì đáng ghét, cực kì khó ưa.
-Cậu nói chuyện nhỏ thôi chứ, điếc tay quá.
-Có như vậy mới vừa với bọn cậu chứ. À…sao biết số điện thoại của tôi, cậu điều tra phải ko.
-Ko, tại phát hiện được điện thoại của cậu nên sẵn xin số. Mà nè con thỏ bông với sợi dây chuyền trên cổ con thỏ ấy đẹp thật, cậu mua ở đâu vậy. Tớ cũng muốn có một con thỏ bông.
- Nó 12 năm rồi đấy tin ko!
-Thật sao. Nhưng cậu mua nó ở đâu.
-Tớ ko biết. Đó là kỉ niệm của mình. Thôi nói sao nha. Mình buồn ngủ quá à.
-Mình ko làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi đi nhé. Byee….heo tham ăn.
-Cậu nói gì đó T.Nhân.
-À….ko…ko….tớ đâu có nói gì. Byeeeee.
Buổi chiều cả 4 cùng vào trường điều tra, họ đi vào khu vực phòng thí nghiệm, T.Khanh: -T.Nhân lúc Tiểu anh xảy ra chuyện cậu ở đâu!
-Lúc đó tớ ra căn tin mua nước!
Tuấn Anh: -Lúc cậu đi ra có điều gì khả nghi ko!
T.Nhân thận trọng: -Để tớ nghĩ xem, hình như là ko!
Đ.Tuấn chỉ lên sàn: -Các cậu nhìn nè!
T.Khanh: -Mặt dây chuyền à! Cái này của ai ta?
T.Nhân: -Hình như cái này có dính hỗn hợp chất nổ!
Tuấn Anh lấy mặt dây truyền nhìn kĩ: -Đúng vậy, nó có dính bột lưu huỳnh nên mặt dây chuyền có màu vàng, các cậu ngửi xem có mùi hắc nữa.
T.Nhân vào phòng, cầm lấy tàn đạn cay: -Các cậu xem này, đạn cay này ko phải là đạn thông thường, hàm lượng SO2 rất cao so với đạn thông thường, mình nghĩ nó ko phải được mua là có người tự điều chế nó.
Đ.Tuấn khoan đã: -Với người cẩn trọng như Tiểu Anh, thì làm sao thủ phạm có thể thực hiện ý đồ.
T.Khanh, cái này dễ dàng mà: -Lúc T.Nhân đi mua nước Tiểu Anh ở lại phòng dọn dẹp một mình, ngày hôm qua là thứ bảy nên trường cũng ít người, phòng thí nghiệm lại càng vắng, thừa lúc Tiểu Anh ko để ý hắn đã ném đạn cay vào, sau đó đóng cửa lại. Thế là xong.
T.Nhân: -Quan trọng hơn nữa là cửa sổ đã được đóng, đáng lí nếu hắn ném đạn vào Tiểu Anh phải phát giác, rồi hắn đóng cửa ít ra cậu ấy phải nhìn thấy mặt của hung thủ chứ.
Tuấn Anh quan sát cửa kính, vén rèm cửa sổ phát hiện: -Các cậu xem này, cửa sổ có 1 lỗ kính nhỏ bị vỡ.
Đ.Tuấn: -Nếu vậy, thì chắc chắn hung thủ đã ném đạn cay vào cái lỗ nhỏ này. Nhờ bức rèm này cho nên ko để lộ chút sơ hở.
Tuấn Anh: - Được rồi cứ giữ mặt dây chuyền, và tàn đạn cay này chúng ta từ từ nghiên cứu tiếp, bây giờ chúng ta phải đến nhà Tiểu Anh làm rõ một số chuyện mới được.
T.Khanh: -Đến đó là một chuyện, nhưng con bé đó có chịu tiếp chúng ta hay ko là một chuyện.
Tuấn Anh đùa: hihi! Các cậu yên tâm đi với ai tụi mình đi với Đ.Tuấn thì chắc như bắp, Tiểu anh ko những mời chúng ta vào nhà còn đón chúng ta rất nòng nhiệt nữa.
T.Nhân: Còn chờ gì nữa đi thôi!
Đ.Tuấn: Do cậu nói đó nhé Tuấn Anh, lỡ Tiểu Anh có cầm chổi chà quét chúng ta thì tại cậu đấy.
T.Khanh: -Ko biết con bé đó đi nổi hay ko, huống chi cầm chổi.(kekeke)
T.Nhân: -Thôi tớ xin , đi nào về nhà tớ còn phải làm phân tích mẫu đạn này nữa.
T.Khanh: -Yes, sơ.
Cả 4 đến nhà Tiểu Anh như ý định. Vừa bước tới cổng họ gặp Lam Linh, T.Khanh:
-Lam Linh sao cậu ở đây!
-Các cậu đến thăm Tiểu Anh sao. Hiếm lắm mới thấy Chu Du thăm Gia Cát Lượng.Trời sập quá.
-Bọn mình gặp cậu ấy có tí chuyện thôi. Cậu về sao?
-Ừh, tớ về đây, các cậu ở lại thăm Tiểu Anh nhé, cậu ấy ở trên phòng. Dì Kim dẫn các cậu ấy lên phòng cô chủ đi.
Cả 4 ngạc nhiên, T.Nhân: -Cậu với Tiểu Anh có quan hệ gì sao!
Lam Linh gật đầu: -Ừ, tớ với chị ấy là chị em cùng cha khác mẹ đấy, tin ko?
T.Khanh: -OMG! Ngạc nhiên chưa, thôi cậu về đi, Tuấn Anh cậu đưa Lam Linh về đi, còn ch.uyện ấy để bọn tớ giải quyết cho.
Tuấn Anh bảo Lam Linh: -Tớ sẽ kêu taxi như vậy cậu sẽ an toàn hơn khi ko có mình, mình có tí chuyện cần giải quyết với Tiểu Anh, nên cậu về một mình nhé!
Lam Linh thất vọng: -Ko có sao đâu, mình tự về được mà, chào các cậu.
Cả 4 anh chàng được dì Kim đưa vào phòng khách: -Các cháu cứ ở đây, để cô kêu Tiểu Anh xuống
T.Khanh lễ phép: -Làm phiền cô vậy.
Quãn gia bật cười bước lên lầu. Cả 4 ở lại ngắm nhìn xung quanh, phòng khách được trang tri bởi những tấm hình Tiểu Anh cùng chụp với bố mẹ, cùng với những bằng khen mà cô nàng đã giành được trên đất Mĩ.
T.Khanh thán phục: -Con bé này cũng tài nhỉ, xem xem bằng Tuấn Anh. Nào là giải nhất Olympic toán năm ngoái, học sinh ưu tú có chữ kí của Obama này, vương miện thí sinh thanh lịch nữa(T.Khanh bật cười).Tiểu Anh mà thanh lịch cái nỗi gì, nói truyện thôi câu trước câu sau đã muốn dọa người rồi.(hihihi)
T.Nhân: -Các cậu xem này, lúc nhỏ mặt con bé dễ ghét quá ha!(Chỉ vào bức ảnh)
Tuấn Anh nhìn vào ảnh lúc nhỏ của Tiểu Anh, anh chàng bỗng cảm thấy một điều gì đó thân quen với mình, anh chàng thỏ thẻ Đ.Tuấn: -Hình như, tớ gặp con bé này ở đâu thì phải, ko phải gặp mà dường như có cảm giác rất kì lạ!
Đ.Tuấn nhìn Tuấn Anh: -1tuần nay cuộc sống của 4 chúng ta dường như bị đảo lộn bởi con bé đó, chuyện gì của tụi mình cũng liên quan đến Tiểu Anh, nên tớ nghĩ tụi mình ám ảnh con bé này rồi.
T.Khanh: -Đúng vậy, tối nào ngủ gặp ác mộng thì còn may mắn, chớ nằm mơ gặp con bé đó thôi là ko ngủ được luôn. Còn tồi tệ hơn là ác mộng
-Trọng Khanh, thật chứ!
-Đúng vậy con bé này cứ như phù thủy vậy, tuy ko giết người, mà làm cho người ta sống chết ko yên mới hả dạ.!
-Vậy sao!(chợt T.Khanh giật mình “ai đang nói chuyện với mình”, quay mặt lại thì là Tiểu Anh, anh chàng giật hết cả hồn)
-Cậu như ma vậy, muốn thù chết người sao.
-Ko tớ ko muốn thù cậu chết, mà là muốn cậu sống dở chết dở, sống chết ko yên, có như vậy tớ mới cảm thấy vui!
Đ.Tuấn: -Ko đùa nữa T.Khanh, chúng ta vào việc chính đi!
Tiểu Anh: - Các cậu gặp tớ có chuyện gì!
Đ.Tuấn: -Bọn tớ đến đây gặp cậu vì chuyện ngày hôm qua ở phòng thí nghiệm. Mọi chuyện đầu đuôi ra sao cậu hãy kể cho bọn mình nghe!
Tiểu Anh: -Vì sao?
Tuấn Anh:- Vì muốn chúng minh rằng bọn tớ ko có làm chuyện này, mà là người khác!
Tiểu Anh: -Tớ ko thề nói là các cậu làm, nhưng bây giờ tớ có thể chắc rằng ko phải các cậu.
Đ.Tuấn: -Cậu có niềm tin đúng chỗ đấy! Và bây giờ cậu hãy kể cho bọn mình nghe chuyện gì đã xảy ra với cậu ngày hôm qua!
Tiểu Anh kể lại mọi chuyện, tất cả điều chú ý ko bỏ xót từng chi tiết nào, T.Nhân đưa cho Tiểu Anh mặt dây chuyền: -Cậu biết mặt dây chuyền này của ai ko, thay là của cậu đánh rơi!
Tiểu Anh: -Ko, nó hoàn toàn lạ lẫm đối với mình! Đưa cho mình xem( Tiểu Anh quan sát kĩ sợi dây chuyền). Mùi bột lưu huỳnh
T.Nhân: -Ko sai!
Tiểu Anh: -Có lẽ thủ phạm đã tự điều chế đạn cay, cho nên trong lúc điều chế một lượng nhỏ bột lưu huỳnh đã phát tán dính vào mặt dây chuyền. Và trong lúc chạy trốn thủ phạm đã vô ý vạ chạm hay gì đó làm rơi mặt dây chuyền. Mình nghĩ thủ phạm là nữ.
Tuấn Anh: -Lỡ đó là nam thì sao, anh ta bỏ mặt dây chuyền vào túi rồi lúc chạy chốn vô tình làm rơi nó.
Đ.Tuấn: Nhưng trên mặt dây chuyền có khắc chữ L, chữ cái này có ý nghĩa gì, nếu là một cái tên thì người tên bắt đầu bằng chữ L khá nhiều. Tiểu Anh từ khi vào trường cậu có mâu thuẫn với ai ko?
Tiểu Anh cười rồi trả lời: -Có!
T.Khanh: -Là ai vậy!
Tiểu Anh giễu cợt: -Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
T.Khanh: -Nhưng bọn tớ đâu có làm, còn ai nữa chứ cậu cố nhớ lại xem!
Tiểu Anh: -Tớ nghĩ các cậu ko làm nhưng tay sai sau lưng các cậu làm thì sao, trong trường danh tiếng của các cậu ai mà chẳng biết, hễ chuyện gì mà đắc tội đến các cậu, thì chỉ cần câu nói của các cậu thì người đó khó mong sống tại trường này. Nhất là các cô gái sau lưng các cậu. Tuần vừa qua khi học ở trường những câu nói việc làm của chúng ta mọi người điều biết rằng chúng ta chẳng ưa nhau, tắc nhiên dù mình có tài giỏi đến đâu mình cũng sẽ thất thế nếu như cố chống đối các cậu.
Tuấn Anh: -Coi như bọn tớ nợ cậu chuyện lần này!
Tiểu Anh: -Tớ ko muốn làm chủ nợ, và ko bao giờ muốn làm con nợ cả. Lần này, ko nhờ T.Nhân tớ cũng ko may mắn rồi, nhớ lại chuyện hôm qua sao cứ sợ….! Tại T.Nhân, ko thôi tí nữa là mình gặp mẹ mình rồi.
T.Nhân: -May mắn cậu đã an toàn, nếu mà cậu….thì phòng thí nghiệm ấy bị niêm phong thì uổng lắm!
Tiểu Anh: -Thì ra là vì phòng thí nghiệm của cậu, cậu mới cứu tôi đó hả, đáng chết thật
T.Nhân trêu trọc: -Đối với tớ ko đáng giá một xu nào, vì phòng thí nghiệm ấy ko thôi tớ đã cho cậu ở trong dấy hít khói mhiều tí.
Tiểu Anh nghiêm túc: - Thôi ko đùa nữa. Tạm thời mặt dây chuyền cho tớ giữ nhé! Còn tàn tro cho tớ xin một ít nhé.Khuya rồi các cậu nên về nhà nghỉ đi, tớ cũng hơi mệt rồi.
Đ.Tuấn: -Chúng tớ ko làm phiền cậu nữa, chúng tớ về đây.
T.Nhân: -Hẹn may gặp ở trường, byeeeee.
Tiểu Anh tiễn 4 người ra cổng, Thiện Nhân, Trọng Khanh, Đức Tuấn điều ra về. Tuấn Anh ở lại rồi nhìn con bé, cậu ta dùng tay đưa qua đưa lại trước mắt con bé.
Tiểu Anh ngạc nhiên: -Cậu ko về đi, làm cái quái gì vậy.
Tuấn Anh đưa năm bàn tay ra hỏi: -Đây là mấy ngón.
Tiểu Anh: -Dạ năm chục ngón,(con bé đánh vào tay Tuấn Anh)!
Tuấn Anh: -Sai bét có 5 ngón à, nhìn khỏe mạnh vậy mà cứ tưởng ai ngờ….Cậu biết ko những người hay nhìn 5 ngón ra 50 chắc chắn(chỉ vào đầu) ở đây có vấn đề, Tiểu Anh tớ là bạn của cậu tuy chúng ta ko thân cho lắm, tớ khuyên cậu chân thành 1 tuần đi khám bác sĩ đi nhé.
T.Khanh từ ngoài nói vọng vào: -Này Tuấn Anh sao hôm nay nói nhiều vậy, mau lên chúng ta đi về.
Tiểu Anh: -Tuấn Anh à, cám ơn lòng tốt của cậu. Cậu biết ko những người ít nói có khi nói nhiều thì kiếp trước họ bị căm đó. Ví dụ là cậu nè kekeke.
Tuấn Anh tức quá nói ko nên lời con bé đắc trí cười chạy vô trong nhà. Tuấn Anh cười vu vơ ra về.
Mời các bạn đón xem phần 7: Kẻ thù đáng ghét.
 
Phần 7: Kẻ thù đáng ghét
Ngày hôm sau.
Vào giờ ra chơi ở trường Tiểu Anh đang ngồi ăn ở căn tin cùng Thu Giang, Hà My, Ngọc Như. Tuấn Anh đi đến, tỏ vẻ ra lệnh: -Tiểu Anh cuối tiết đi đến phòng thí nghiệm!
Con bé thản nhiên ngồi ăn như ko có chuyện gì, Hà My quay sang: -Này Tuấn Anh kêu cậu đấy, ko trả lời đi chứ?
Tiểu Anh: -Tớ biết, nói với cậu ta tớ ko thề nghe thấy điều gì! Bảo cậu ấy đi đi trước khi cậu ấy gặp hậu quả
Hà My nhìn Tuấn Anh ái ngại: -Tuấn Anh ơi! Tiểu Anh nói với mình là cậu ấy ko nghe gì cả! Và bảo cậu đi đi trước khi cậu ấy nổi giận.
Tuấn Anh chịu ko nổi hét to: -Bây giờ cậu muốn cái gì?
Cả căn tin ngạc nhiên nhìn trầm trầm Tuấn Anh họ đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tuấn Anh quay sang nhìn bọn họ, tất cả mọi người sợ hãy ko dám nhìn Tuấn Anh, 3 người bạn Tiểu Anh lo lắng: -Này Tiểu Anh à, Tuấn Anh tức giận rồi đấy! Cậu mau làm gì đi chứ?
Tiểu Anh đứng dậy thản nhiên như ko có Tuấn Anh ở đó: -3 cậu tớ ăn xong rồi, mình vào lớp trước nhé!
Rồi con bé bỏ đi như ko thề có chuyện gì xảy ra, Tuấn Anh giận dỗi ko nói nên lời chỉ biết nhìn con bé đi vào lớp, cậu ta cũng bỏ vào lớp luôn trong khi mọi người trong căn tin sợ hãy. Vào lớp nhìn vào chỗ Tiểu Anh ngồi, con bé nhìn Tuấn Anh cười đắc chí, T.Khanh nói chuyện với Tuấn Anh: -Này cậu làm bài tập Toán xong chưa, cho tớ mượn!
Tuấn Anh bực mình càu nhàu: - Tại sao lúc nào cậu cũng bỏ lời tớ ngoài tai vậy, làm toán chứ đâu phải chép chính tả, lúc nào cũng mượn của người khác thế hả! Cậu biết như thế cậu phiền lắm ko! Tớ là trưởng nhóm lời nói của tớ các cậu ko xem ra gì phải ko?
Cả lớp ngạc nhiên trước thái độ của Tuấn Anh, Đ.Tuấn nhỏ nhẹ: -Cậu làm sao vậy!
Tuấn Anh nhìn Tiểu Anh, cô nàng xoe mắt nhìn anh chàng với vẻ vô tội, anh chàng im lặng một hồi lâu.
T.Nhân và Đ.Tuấn ngoài hành lang trò chuyện: -Dạo này Tuấn Anh lạ lắm, lúc thì cười ko dứt, lúc thì buồn, lúc giận dữ, lúc suy tư.
T.Nhân: -Cậu nói đúng, lúc trước cậu ấy đâu có vậy. Truyện gì Tuấn Anh cũng điềm tĩnh giải quyết, lạnh lùng trước mọi người, ít nói nhưng bây giờ khác quá.
Hà My, Thu Giang, Ngọc Như tiến đến, T.Nhân kêu lại hỏi: -Lúc nãy các cậu cũng ở căn tin phải ko?
Ngọc Như: -Đúng vậy!
Đ.Tuấn: -Nhưng lúc nãy Tuấn Anh cũng từ đi đến căn tin nhưng sau khi vào lớp thái độ bất thường quá vậy.
Ngọc Như: -Thì ra là vì ch.uyện ấy!
Ngọc Như kể hết chuyện cho Đ.Tuấn và T.Nhân nghe, nghe xong cả hai bật cười, T.Nhân: -Quá ra Tiểu Anh là nguyên nhân khiến cậu ấy ….Mình phải thán phục cậu ấy. Trời ko sợ đất ko sợ huống chi là Tuấn Anh.
Thu Giang: -Tớ sợ Tiểu Anh sẽ gặp chuyện nữa quá! Đụng tới ai chớ là Tuấn Anh thì ….
Đ.Tuấn: -Yên tâm cả 4 bọn tớ ra tay với cậu ấy vậy mà cũng ấy né đòn cũng hay. Huống chi là Tuấn Anh đánh lẻ một mình chứ.
Hà My: -Các cậu đáng sợ thật, nhưng kẻ ném đạn cay để hại Tiểu Anh còn đáng sợ hơn. Các cậu phải nhất định phải tìm ra hung thủ để làm rõ chuyện này nha.
T.Nhân: -Các cậu yên tâm, tụi mình sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Nhưng chuyện tớ giao cho các cậu làm tới đâu rồi.
Cả 3 lúng túng, Thu Giang nói: -Thì từ từ đã, ch.uyện ấy sao gấp được chứ, tụi tớ cần có thời gian.
Tiếng trống vang lên 5 người bước vào lớp học, giờ học ngữ văn đến, cô giáo viết bài thơ lên bảng, Tiểu Anh bỗng cảm thấy mờ ảo, nhìn ko rõ nữa, nhưng cô nàng vẫn cố gắng nhìn, cô giáo kêu: -Tiểu Anh, em đứng dậy đọc bài thơ trên bảng, rồi phân tích điều đặc biệt của bài thơ!
Con bé ngồi dụi mắt nhìn lúc này con bé cố nhìn ngày càng mờ đi. Tuấn Anh nhanh chóng phát hiện và giải vây: -Thưa cô bạn ấy ko khỏe, để em đọc giúp bạn ấy!
Sau một lát tình trạng mắt của cô nàng đã đỡ hơn rất nhiều. Giờ ra về Tiểu Anh đến phòng thí nghiệm, T.Khanh đứng ngoài cửa trực sẵn: -Tiểu Anh cũng nên xin lỗi hay cám ơn Tuấn Anh của bọn tớ đây!
Con bé cố đánh trống lãng: -Các cậu ấy ở bên trong à!
T.Khanh: -Trước khi vào cậu nên….!(con bé nhanh chóng)
Tiểu Anh: -Tớ ko có thời gian nhiều, mình vào trong xem sao!
Tuấn Anh đang phân tích tàn tro, con bé đứng cạnh, Tuấn Anh cố tỏ vẻ như ko có gì: -Này, trưởng nhóm 4princes hay lớp trưởng 11A, ko Tuấn Anh. Tớ ko phải là người ko hiểu lí lẽ, nó cho cùng tớ cám ơn cậu nhiều hơn là xin lỗi. Nhưng tớ vẫn phải nói, khi nói chuyện với ai cũng vậy tớ nhìn thái độ của họ nhiều hơn là cử chỉ và lời nói. Tớ ko thích người khác nói chuyện theo kiểu kẻ trên người dưới như cậu thường nói với người giúp việc hay với những người khác. Trước khi muốn ai tôn trọng mình thì cậu hãy tôn trọng bản thân cậu và người khác.
Tuấn Anh quay lại nhìn con bé: -Tớ xin lỗi cậu vì chuyện ở căn tin!
Tiểu Anh: -Cậu cũng phải xin lỗi T.Khanh nữa!
Tuấn Anh: -Sao cậu giống bà mình quá vậy!
Tiểu Anh: -Ko đâu, bà cậu già rồi, còn mình mới 17 tuổi à sao gọi là già chứ.
Cả 2 nhìn nhau cười, T.Nhân: -Tuấn Anh, Tiểu Anh các cậu nhìn cửa sổ này.
Nhìn cửa sổ bi hở một lỗ hỏng nhỏ sau tắm rèm, Đ.Tuấn suy luận: -Tớ chắc với các cậu hung thủ đã đóng cửa sau đó mới ném đạn cay vào phòng. Trước tiên thừa lúc Tiểu Anh ko để ý cửa sổ đã đóng hết nếu hung thủ đi qua hành lang lúc này ta ko thể nào nhìn ra hung thủ nhờ những tấm rèm. Sau đó thì chuyện gì xảy ra các cậu biết rồi.
Tiểu Anh: -Nhưng mặt dây chuyền này thì sao, do hung thủ để lại hay là có người đánh rơi?
Tuấn Anh: -Ko ai đánh rơi cả nếu có thì đã có người đến đây tìm đó, các cậu nhìn xem sợi dây chuyền này ngay chỗ ngắn kết của nó đã bị lỏng, cộng thêm mặt day chuyền đã bị phủ một lớp bột huỳnh quang. T.Nhân cậu nói đạn cay này được làm thủ công chứ ko phải đạn cay thông thường phải ko.
T.Nhân đúng vậy: -Hàm lượng khí SO2, Cl khi đốt đạn cay rất cao, nếu gửi nhiều có thể gay ngộ độc hay viêm đường hô hấp nặng hơn có thể dẫn tới tử vong. Đạn cay ko thường thì ko thể có thành phần phần hóa học nhiều và độc cao như vậy. Nói đúng hơn là do hung thủ tự chế nó, trong lúc chế tạo có thể đã bất cẩn để bột S dính lại trên mặt dây chuyền.
T.Khanh: -Vậy khi ném đạn cay vào phòng chắc chắn khi chạy chốn thủ phạm đã sơ ý đánh rơi nó.
Tiểu Anh: -Chỉ cần tìm được chủ nhân của mặt dây chuyền này là mọi chuyện sẽ rõ. Mà phải chuyện thứ bảy đã có bao nhiêu người biết.
T.Khanh: -Chỉ có 4 bọn tớ, Thu Giang, Hà My, Ngọc Như.
Tiểu Anh: -Cứ ít người biết càng tốt, chúng ta sẽ tiện lợi điều tra hơn. Còn việc tìm chủ nhân tớ phải nhờ đến các cậu, nhưng cho tớ mượn mặt dây chuyền hôm nay ngày mai tớ sẽ trả.
Đ.Tuấn: -Được rồi bây giờ chúng mình giải tán trở về nhà, ngày mai Tiểu Anh đưa mặt dây chuyền cho bọn mình nhé.
Tiểu Anh: -Được rồi tớ về đây.
Tiểu Anh đứng ngoài cổng trường đợi xe tới rước, đợi được 5 phút, Tuấn Anh ở phía xa gọi: -Này sao chưa về!
Con bé quay lại nhìn, dường như nó nhìn ko rõ lắm, Tiểu Anh cố gắng nhắm mắt rồi lại mỡ ra, rồi nó cứ dụi mắt. Tuấn Anh chạy đến: -Mắt cậu bị gì à!
Anh chàng vội ôm lấy mặt con bé: -Để tớ giúp cậu!
Tuấn Anh chợt nhớ lại lời bác sĩ dặn hôm đó, anh chàng thổi vào mắt cô nàng, một lát sau mắt cô nàng trở lại bình thường,Tiểu Anh thẹn thùng:-Mắt tớ ko sao rồi, cậu ko cần làm vậy đâu!
Tuấn Anh nhìn mắt con bé như đang bị mê hoặc: -Tiểu Anh này, đôi mắt cậu đẹp thật!
Tiểu Anh nhìn Tuấn Anh kì lạ, rồi im lặng.
-Tuấn Anh xe tới rồi, mình về đây, cậu đi ko mình cho hóa giang!
-Ko cần đâu, có người tới rước tớ rồi, tạm biệt.
Tối hôm đó, Tiểu Anh cứ ở trong phòng suy nghĩ về mặt dây chuyền, dì Kim gọi: -Tiểu Anh à! Có bạn đến thăm cháu này.
Tiểu Anh vội vàng xuống phòng khách, Thu Giang giơ tay chào: -Hi Tiểu Anh, bọn mình đến thăm cậu nè, hôm nay tụi mình có mua gà rán, bánh pizza, cậu xem bè!
Tiểu Anh: -Wa, coi như mình có lộc ăn rồi!
Hà My: -Nhà cậu đẹp thật, cậu ở một mình chắc vui lắm ha!
Tiểu Anh: -Có lẽ là vậy, thôi các cậu lấy gà rán và bánh ta bọn mình cùng ăn! Để mình lấy nước cho các cậu.
4 người vừa ăn vừa nói chuyện rộn ràng:
-Tiểu Anh này, bọn tớ nói cho cậu biết. Bọn tớ rất khâm phục cậu
-Tại sao?
-Vì cậu đã dũng cảm đứng lên chống lại 4princes, ko sợ Lam Linh
-Lam Linh hả, có gì phải sợ chứ. Lam Linh hiền mà
-Đúng vậy rất hiền, nhưng cậu ta sẽ giết cậu lúc nào ko hay.
-Sao đáng sợ vậy?
-Bọn tớ đã lãnh giáo chiêu thức của Lam Linh rồi, tuy 3 bọn mình là bạn của 4princes, tuy ko sợ ai nhưng bọn mình rất sợ Lam Linh. Nhớ có lần 1 bạn nữ của lớp C theo đuổi 1 trong bốn người họ, Lam Linh biết vậy. Ngày sau cô ta bị cắt tóc liền. Điển hình là Thu Giang cậu ấy học rất giỏi rất năng động, có tháng cậu ấy đã vượt mặt Lam Linh đứng hạng năm toàn khóa, cậu ta chỉ hạng sáu. Thế là cậu ấy trả đũa bằng cách xé vở của cậu ấy, rồi cảnh cáo là sao này ko được phỏng tay trên của cô ta.(Ngọc Như)Có người thê thảm hơn bị cô ta khủng bố đến nỗi ko dám đi học luôn.
-Vậy 4princes biết cô ta làm ko
-Thông thường nạn nhân của 4princes thường là những kẻ ko biết điều hay đắc tội với họ thì họ cảnh cáo trừng phạt họ làm gương cho nên mọi người rất sợ họ. Còn đối với Lam Linh thì nặng hơn nhiều, dù ngoài mặt cô ta vui vẻ thôi, nhưng khi đắc tội với cô ta có đường chết. Vì cô ta thân với 4 người họ từ nhỏ, cộng thêm trong trường thầy cô rất mực yêu quí cô ta cho nên, cho dù có người nói cô ta như vậy có ai tin. Tiểu Anh tớ tin cậu sẽ giành lại công bằng cho bọn mình.
-Các cậu nói quá thôi!
-Nhưng cậu phải xem chừng đấy, vụ việc ngày thứ bảy tớ nghĩ là cảnh cáo cậu thôi, cậu phải cảnh giác nếu ko sao này cậu sẽ rắc rối đấy.
-Yên tâm, tớ sẽ cẩn thận!
-Tiểu Anh này cậu nghĩ Lam Linh là hung thủ gây nên sự việc ko
-Nhưng mình với Lam Linh có mâu thuẫn gì đâu!
-Cũng phải cô ta thích làm quen với cậu mà.
-Phải rồi mình cho các cậu xem vật này.
Tiểu Anh đưa mặt dây chuyền cho cả 3 xem: -Tớ nghĩ về trang sức các cậu sẽ rành hơn mình, các cậu nhìn xem cái này các cậu đã nhìn nó ở đâu. Tớ ra ngoài tiệm chuyên gia nói là cái này chỉ có người đặc hàng họ mới làm riêng thôi.
Thu Giang cầm nó nhìn kĩ: -Cậu tìm chủ nhân để trả lại nó sao!
Tiểu Anh đáp: -Đúng vậy!
Ngọc Như: -Để tớ xem, cái này nhìn quen lắm à nha! Hình như tớ đã thấy nó ở đâu rồi.
Tiểu Anh: -Vậy cậu biết nó là của ai ko?
Ngọc Như: -Trong nhất thời tớ ko nhớ ra, cho tớ nhìn nó một tí nữa xem.
Tiểu Anh: -Ngọc Như, xin cậu đấy, mau nhớ ra đi.
 
Và sao đây là câu hỏi thứ 3: Trong 4princes ai là người giỏi hóa học, vật lí, toán, ngoại ngữ nhất?(có 5 câu trả lời)
Cám ơn manga_vy đã tham gia trả lời câu hỏi, câu trả lời sẽ được tiết lộ trong những phần sau, mời các bạn đón xem và ủng hộ nha.
 
Phần 8: Oan gia lại hoàn oan gia.
Ngọc Như chợt nhớ đến cô nàng vội la lên: -Là của Lam Linh
Tiểu Anh sửng sốt khi nghe cái tên ấy, càng ko thể nào tin được người hại mình lại là chính người em cùng cha khác mẹ, con bé cố trấn tĩnh: -Cám ơn Lam Linh nhiều, tớ sẽ bí mật trả cái này cho Lam Linh, coi như chúng ta ko nói về cái gì hết nhé. Mà Ngọc Như cậu chắc cái này của Lam Linh không?
-Đương nhiên rồi, mình nhớ có lần đến tiệm 99gold thì tình cờ gặp ba của Lam Linh lấy mặt dây chuyền này tặng cậu ấy, cậu ấy còn khoe với mình về sợi dây chuyền này nữa à.-Cô nàng cố giải thích.
-Vậy à, ok mình đã chắc chắn rồi-Mặt con bé tỏ ra kì lạ
Ngọc Như, Thu Giang, Lam Linh ko hiểu chuyện gì cả, họ ngờ ngệnh nhìn Tiểu Anh. Cuộc hội họp của 4 cô nàng nhanh chóng qua đi, đồng hồ điểm 10h30 Tiểu Anh tiễn cả 3 ra cổng. Bước vào nhà con bé nhìn mặt dây chuyền đăm chiêu suy nghĩ.
Sáng hôm sau, tại trường…..
Bầu ko khí im lặng của lớp 11A vẫn vậy, là lớp mũi nhọn của trường nên hầu hết học sinh ai cũng có ý thức, thế nhưng khi đã tưng bừng thì ko thể cản nổi. Tiểu Anh ngồi cạnh Lam Linh, con bé đang ngồi đọc sách rồi thi thoảng quay sang nhìn Lam Linh. Lam Linh cũng phát giác ra con bé đang nhìn mình, cô nàng nhanh chóng quay sang hỏi: -Có vấn đề gì sao?
-Ko có, chỉ tại thấy lạ thì nhìn.
-Lạ hả, có gì đâu mà lạ. Mặt tớ dính lọ hay mực à?
-Mặt cậu chỉ dính da tha một lớp phấn che khuyết điểm mà thôi-Con bé cười như đang trêu đùa Lam Linh rồi quay sang đọc sách tiếp
Lam Linh bối rối trước lời nói tự nhiên của con bé, Lam Linh suy nghĩ Tiểu Anh như đang chơi khâm mình bởi vì từ trước đến giờ ko ai dám nói như thế với một hoa khôi của trường như vậy.
Quả đúng thế Lam Linh là một hoa khôi của trường, con bé sở hữu làn da trắng ngần, đôi mắt mơ mộng, đôi môi chúm chím thơ ngây, khuôn mặt tròn xoe. Cộng thêm mốt thời trang, các trưng diện của cô nàng đã làm đám say biết bao chàng trai của trường, làm cho con gái phải ngưỡng mộ và ganh tị. Dù có ai theo đuổi đi chăng nữa trong lòng của cô nàng chỉ tồn tại có mình hình bóng bạch mã hoàng tử vốn là thanh mai trúc mã của mình mà thôi. Nhờ đó thế lực của cô nàng trong trường quả là ko nhỏ, thêm thành tích học tập làm cho bất kì ai cũng nể, thầy cô thương yêu gia đình hoàn hảo ba là giám đốc, mẹ là ca sĩ, duy nhất có 1 điều làm cho cô nàng khó chịu đó là Tiểu Anh người chị cùng cha khác mẹ. Được nuông chiều từ nhỏ bởi người cha nên tính cách của cô ương gạnh ngang bướng cực kì đanh đá cho nên thứ gì cô ko có củng quyết giành cho bằng được bất chấp thủ đoạn.
Trở lại cậu chuyện, dù rất ghét Tiểu Anh nhưng cô nàng vẫn phải tỏ ra vui vẻ. Trong lòng cô nàng bây giờ vẫn còn ấm ức bởi vụ án ném hơi cay ko thành, mất mặt dây chuyền do ba Minh tặng. Trong đầu cô lúc này đang toan tính việc gì, tôi chắc việc đó sẽ làm cho cô ta hã dạ nhưng người khác sẽ rất đau khổ đây.
Giờ ra chơi Tiểu Anh tìm đến chỗ của 4 princes, họ thật sung sướng. Cả 4 ngồi trên ghế sofa Tuấn Anh đọc sách, Đức Tuấn nghe nhạc, T.Nhân chơi game đua xe cùng T.Khanh. Tiểu Anh cố đi vào chỗ ấy nhưng bị cản lại bởi 4 vệ sĩ
-Ko được vào khi ko được sự cho phép của cậu chủ.
-Cái gì gặp họ cũng phải xin phép nữa hả, còn hơn Tổng thống hay giám đốc nữa. Các anh vào thông báo với họ là có Tiểu Anh sư tỷ đến tìm nhanh lên.
4 tên vệ sĩ tỏ ra e ngại: -Nhưng ko có lệnh của thiếu gia chúng tôi cũng ko được vào.
Tiểu Anh bắt đầy bực bội, cô nàng nhanh nhẹn: -Được… cả 4 người ko vào thì tôi vào!
Con bé nhanh nhẹn luồn lách nhảy qua cửa chạy nhanh vào chỗ 4 anh chàng, cả 4 tên đuổi theo nhưng bất lực tới chỗ con bé nhanh nhẹn quay lại bảo 4 tên vệ sĩ: -Sợ bị mắng phải ko,(4 người gật đầu), muốn ko bị mắng ra canh cửa đi. Chuyện trong đây để tui lo.-4 tên vệ sĩ ngoan ngoãn rón rén đi ra canh cửa tiếp. Cô nàng vào phòng: -Chà ở trưởng cũng sướng vậy ta, y như resort! Mau dừng việc đi tôi có chuyện muốn nói.
Cả 4 vẫn ko phản ứng, cứ việc ai nấy làm.
-T.Nhân à tớ muốn nói chuyện với cậu
-Chuyện gì sau này nói đi, tớ đang bận-Anh chàng vẫn chăm chú chơi game cùng T.Khanh
-Còn 3 cậu T.Khanh, Đ.Tuấn, Tuấn Anh stop đi tớ có chuyện muốn nói.
Cả 4 vẫn y thái độ, cô nàng lấy hết sức bình sinh hết to: -Có nghe tôi nói ko!
Dường như nó đã có hiệu quả nhưng sau 3 tiếng điếm mọi thứ vẫn trở nên như cũ. Cô nàng tức tối vội chợp lấy cái bình gốm đập mạnh lên sàn nhà. Lúc này mới thật sự náo động, kích hoạt được 4 chàng trai. T.Khanh hốt hoảng: -TIỂU ANH! SAO CẬU LẠI LÀM THẾ, bình hoa này là tiền 4 tụi mình mua với giá 35.000USD mới mua được đấy.
Đúng là phù thủy mà…….
-Các cậu nghe tới nói đây, chuyện tìm hung thủ vụ ném hơi cay trong phòng thí nghiệm, tớ ko cần các cậu tìm nữa, từ nay chúng ta đường ai nấy đi, ok nhé!
Tuấn Anh vội vàng đặt quyển sách xuống: -Cậu để im chuyện này à!
Tiểu Anh: -Ừ!
Tưởng Tuấn Anh sẽ khuyên ngăn ko được dừng việc điều tra ai ngờ Tuấn Anh cười: -Cám ơn cậu đã giải thoát cho 4 đứa mình, đèn nhà ai nấy sáng nhé phù thủy.
Cô nàng tức ko nói nên lời, đây mới chính là họ mà. Cố kìm nèn Tiểu Anh ra về. Khi Tiểu Anh đi khuất hẳn, cả 4 xúm lại bàn bạc.
-Sao con bé phù thủy ấy lại dừng điều tra-Đ.Tuấn lấy làm lạ.
-Ai mà biết, thôi kệ chắc con bé ấy biết rồi-T.Nhân vẫn thản nhiên.
-Nhưng tại sao con bé ấy ko nói cho chúng ta biết là ai-Tuấn anh nghi vấn.
-Tớ mặc kệ ai là hung thủ nhưng 35.000USD của bọn mình, tớ ko biết đâu.Kêu nó đền cho tớ nhanh lên!.T.Khanh khóc lóc
-Tớ bảo cậu đem về nhà đi, ko chịu, đem đến đây chi ko biết.-T.Nhân
-Cậu binh nó hả! Tiểu Anh cậu thật quá đáng.-T.Khanh hét toán lên.
Giờ ra về, Lam Linh vội vàng chạy theo Tiểu Anh: -Chị Tiểu Anh, hôm nay ba Minh bảo chúng ta ko về nhà nửa đến nhà hàng ăn trưa cùng ba và mẹ của em luôn.
Nghe từ “ba và mẹ của em”, con bé dường như nghẹn lời, ko biết nói gì hơn con bé ngập ngừng: -Ừ….Vậy chúng ta đi.
Đến nhà hàng FH, cả 2 được đón tiếp nồng hậu, họ được đưa đến phòng VIP, mỡ cửa phòng là thoang thoảng mùi hương đặc biệt của nến thơm, ko khí ấm cúng nhè nhẹ dưới ánh đền vàng pha lê, được phục vụ từ cái ngồi cũng có người phục vụ. Cả bàn được bày trí thật đẹp giữa là bình hoa thủy tiên đỏ rực, xung quanh là thức ăn cao cấp chế biến từ hải sản nào là Tôm hùm, Cua, ghẹ, mực .. được đặt trên tấm khăn trải bài bằng ren cầu kì. Cả 4 vui vẻ ngồi bên nhau duy chỉ có ba Minh, Lam Linh là làm nái động ko khí trong phòng trở nên ồn ào, Tiểu Anh ngồi gấp thức ăn, con bé ko ăn cái gì ngoài món cơm trắng. Dì quyên cố gắng làm thân gấp thức ăn cho con bé nào là càng cua, đầu tôm hùm béo gậy…Cô nàng tỏ ý từ chối để thức ăn y nguyên vị trí cũ. Ba Minh gắt gỏng: -Sao vậy Tiểu Anh, hiếm lắm cả nhà ta mới bên nhau sao con lại tỏ thái độ như vậy.
-Con làm sai chuyện gì sao ba?
-Con ko sai nhưng thái độ của con làm ba ko vui tí nào, dì Quyên tốt với con như vậy sao con lại tỏ ra …..
Lam Linh cướp lời: -Thôi mà ba, chị Tiểu Anh ko thích chúng ta đừng ép chị ấy. Chị Tiểu Anh, em biết chị chẳng vui khi nào khi đi ăn cùng với hai mẹ con em, dù sao chúng ta là chị em mà. Nể tình em chị ăn con mực này đi.
Tiểu Anh tỏ vẻ bực dọc nhưng cũng cố nhịn con bé quay sang nhìn ba: -Tiểu Anh con ăn đi em nó cố tình gấp cho con đủ biết nó thương con cỡ nào. Ăn đi con!
Trong bụng con bé thầm nghĩ thương cái nỗi gì mà ngấm ngầm hại chị mình, trên thế gian này sao có người em như thế nhỉ, mình ko tin nổi mình có thứ em trời đánh. Con bé cố nuốt con mực vào bụng. đột nhiên nó như làm cuộc vui con bé nhanh chống xách balô chạy ra khỏi phòng: -Ba ơi! Con có chuyện gấp, xin lỗi ba!
Ba con bé cáo gắt, nhưng ko thể làm gì hơn là cho nó đi. Tiểu Anh chạy nhanh đến WC, con bé như đang lên cơn suyển, nó muốn ói, mặt tái xanh, da bắt đầu tái đỏ. Con bé lục nhanh balô tìm lọ thuốc nó uống nhanh vào, từ từ hai hàng lệ tuông rơi thất vọng vì cha mình. Bước ra khỏi nhà hàng thay vì kêu taxi hay gọi điện thoại đưa mình về nhà, cô nàng nổi hứng muốn đi bộ. Đang đi trên đường, một cái ào bùn lầy từ đâu văng vào người mình, con bé cáu gắt, chiếc xe màu đen-thủ phạm gây ra án-dừng lại, cửa kính xe từ từ hạ xuống Tuấn Anh từ từ xuất hiện.
-Ko sao vì đã có OMO.
Anh chàng vứt xuống xe một bịch xà bông OMO: -Này coi như đền bù. Nhớ xài nó đấy ko thì uổng lắm.
Cả 4 ở trong xe cười rộn rả, rồi cái ào...bùn lại cứ bắn vào người con bé, nó sửng sốt 90 độ ko nói nên lời, con bé hét to: -Hãy đợi đấy 4 princes.
Về đến nhà dì Kim hoảng hốt khi thấy con bé mình mẩy tèm lem, mặt mày tái mét: -Cô chủ có sao ko? Sao ra nông nỗi vậy nè.
-Dì Kim con ko sao, gì giặc lại đồ đạc giúp con nhé.
Con bé cầm bịch omo đưa cho dì Kim: -Nhớ là giặc bằng cái này nghe gì!
-Ừ, để gì kêu người giúp việc làm.
Con bé chạy vô nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc đem xuống nhà cho chị giúp việc, khi mỡ bọc omo chị giúp việc thấy được mẩu giấy được dính bên rìa Tiểu Anh tình cờ thấy được nên đã vội đến xem. Tờ giấy có nội dung
Xin chúc mừng bạn đã tin dùng xà bông omo của chúng tôi sau khi gặp tai nạn đáng tiêc do chính bạn là nguyên nhân, khi đọc được lá thư này bạn sẽ bị trừng phạt 30 roi, xài bọc xà bông này tôi cảnh cáo bạn là phải xin lỗi chúng tôi về những gì đã làm:
1. Đền bù danh dự tại quán KFC.
2. Tiền thuốc men khi giao đấu với 7 tên vệ sĩ
3. Suất ăn trưa sau khi bị vệ sĩ đuổi bắt
4. Phí thuốc men của Đ.Tuấn
5. Đền bù vì đã làm tổn thương danh dự Trọng Khanh
6. Đền thiết bị cho phòng thí nghiệm hóa học
7. Phải xin lỗi vì đã xem thường Đ.Tuấn
Nếu ko thực hiện, thì mong bạn chào đón hậu quả nhé. 4princes.

Tiểu Anh nực cười, con bé xé tờ giấy ra làm trăm mảnh: -Đền bù hả, được tôi sẽ đền bù……….



Đền bù những gì mà các người gây ra cho tôi…….!
 
Phần 9: Nụ hôn đầu đời
Tại trường, một buổi sáng trong trẻo….
Tiểu Anh bước vào lớp từ hành lang 4 anh chàng đi đến: -Hey, phù thủy!
Con bé giật thót cả mình quay sang nhìn họ với ánh mắt lửa đạn thầm nghĩ bụng “4 tên này muốn giở trò gì nữa đây”. Cả 4 bước tới, T.Nhân ngắm ngía cô nàng một lúc rồi mỡ lời: -Chà xà bông omo tốt thật đấy, các cậu nhìn xem trắng gì mà trắng thế!
Cả 4 cười khoái chí, Tiểu Anh kênh kiệu trả lời: -Cám ơn các cậu nhé, xà bông xài cũng tốt, và đặc biệt các cậu nhìn cậu rất dở. CHO MÀ BIẾT CÁI ÁO NÀY ĐÂU PHẢI LÀ CÁI ÁO HÔM QUA, BỘ BỊ ĐUÔI RỒI HẢ?
4 người giật mình hình như trò đùa của họ vừa bị lố, nhìn kĩ cũng đúng cái áo hôm qua có khuy cài màu xanh, hôm nay là màu đen mà, đồng phục trong trường ai mà chẳng có hai bộ đồng phục được phân biệt bởi khuy cài. Tuấn Anh đến áp sát mặt Tiểu Anh:
-Cậu định chống đối bọn này tới khi nào đây, cậu biết chống đối bọn này đồng nghĩa là trong suốt 1 năm 365 ngày cậu sẽ như thế nào mà. Dường như tớ nghĩ những việc bọn này làm với cậu chưa đủ sức răng đe à, cậu có muốn bọn này áp dụng kỉ luật sắt ko?
Càng có đà Tuấn Anh càng khiêu kích cô nàng, theo nhịp 1/1 điều đặn, cô nàng lùi một bước anh chàng tiến 1 bước dường như khoảng cách giữa họ ngày càng gần, con bé có vẻ yếu thế nhưng vẫn cố gắng trả đòn:
-Kỉ luật sắt sao, cũng được cứ ra tay, tôi đợi!
-Được, phù thủy ngoan cố thật!
-Ko phải ngoan cố. Tôi muốn bảo vệ mình lên tiếng cho những người đã từng bị các người ức hiếp, những kẻ đê tiện hạ lưu bỉ ỏi vô liên sĩ!
-Mới vừa nói gì hả-Tuấn Anh bắt đầu dùng sức mạnh. Anh chàng nhanh chống tới sát hơn, khoảng cách giữa hai khuôn mặt lúc này chỉ vỏn vẹn 10cm, con bé cố lùi về phía sao, càng lùi dường như con bé càng tiến sát bật thiềm. Con bé hét to lên, làm cho mọi người xung quanh chú ý:
-TÔI NÓI 4 NGƯỜI CỦA 4PRINCES, ĐÊ TIỆN HẠ LƯU VÔ LIÊN SĨ…….chống đối các người rồi các người sẽ ăn hiếp tôi à, tôi khinh…..NGON TÔI ĐỢI.
Trời ạ, từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ 4 chàng trai ko bị ai chưởi mắng nặng nề thậm chí là sĩ nhục nói nặng nói nhẹ một câu, nhưng bây giờ có người rồi đấy. Anh chàng tức tối bước tới, cô nàng cũng biết số phận mình ko yên khi nói những lời đó, cô nhanh chóng lùi lại phía sau, bỗng từ xa Hà My la to: -Tiểu Anh…….xem chừng phía sau. Coi chừng ngã đấy.
Vừa dứt tiếng la cô nàng dường như đã mất thăng bằng, cô cố bước về phía sau, con bé la lên: -Á…á……………………..á
Đ.Tuấn, T.Khanh, T.Nhân nhanh chóng chạy đến, cô nàng trượt chân ngã về phía sau. Tuấn Anh hốt hoảng choàng tay vào eo của Tiểu Anh đỡ cô nàng cách ngoạn mục. Do cái đỡ quá bất ngờ, cái va chạm tự do của hai khuôn mặt càng bất ngờ. Môi chạm môi, mọi người xung quanh dường như ko ai dám tin vào mắt mình nửa, chuyện làm náo động cả khối 11, các cô nàng trông thấy chỉ còn biết đau lòng, ghen tức,…..
Hả, Tuấn Anh bạch mã hoảng tử của mình; -Huhu, nụ hôn đầu đời của hoàng tử đã bị đánh mất rồi; -Tuấn Anh, anh đừng có sock!
Cả hai nhân vật chính điều hốt hoảng xoe tròn mắt nhìn nhau, lúc này mọi người xung quanh đứng bơ phờ bất động như tượng. Chóp chóp mắt 3 cái, Tiểu Anh vội đẩy Tuấn Anh ra, Tuấn Anh nhanh tay buông ra khỏi eo cô nàng. Tiểu Anh la thất thanh:
-ĐỒ HẠ LƯU, BỈ ỐI, HÁO SẮC, DÂM TẶC. TUẤN ANH HÃY ĐỢI ĐẤY, TÔI KO THA CHO CẬU.
Rồi tát cho anh chàng cú giáng trời, mọi người ré lên, cô nàng nhanh chóng chạy vào lớp. Đ.Tuấn, T.Nhân, T.Khanh chỉ biết đứng cười rồi chạy đến, Đ.Tuấn giễu cợt:
-Có người nói, cái hôn đầu đời còn quý giá hơn cái ngàn vàng của con gái nữa cậu biết ko!
-Thôi đi, tớ ko đùa đâu!
3 người cười thì thầm, Tuấn Anh và Tiểu Anh bây giờ rất bối rối ko biết phải làm sao. Tuấn Anh chỉ biết cùng 3 người họ đi vào lớp. Bước vào lớp ko hiểu tại sao, hằng ngày anh chàng hiên ngang đi như tổng thống nhưng sau tại nạn anh chàng vào lớp như phạm nhân bị đưa ra tòa xét xử, nhất là khi đi đến bàn Tiểu Anh đang ngồi. Thật ra khoảng cách của họ khong đáng là bào, Tiểu Anh ngồi bàn 1 dãy 2 song song với Tuấn Anh bàn 1 dãy 3 chỉ cần quay sang thôi cũng đủ nhìn mặt nhau. Tuấn Anh đi ngang qua bàn Tiểu Anh cô nàng úp mặt xuống bàn tức tối khó chịu. Rồi nằm dạ như đứa trẻ:
-Sao lại vậy chứ, ko chịu đâu!
-Thôi mà Tiểu Anh, coi như ko có chuyện gì xảy ra nhé.-Thu Giang an ủi.Nhưng T.Nhân cố tình đùa cợt.
-Nếu Tiểu Anh quên cũng tốt, nhưng đối với tụi mình thì đó là kỉ niệm đặc biệt nhất là Tuấn Anh đó,(quay sang Tuấn Anh), phải ko Tuấn Anh!
Tuấn Anh nhìn T.Khanh với anh mắt đe dọa, dù cười khoái chí nhưng anh chàng đã dừng lại.
Giờ ra chơi Tiểu Anh định bước ra căn tin, đi ra khỏi bàn, rắc rối lại đến khi hai người hai oan gia lại chạm mặt. Hiểu ý đồ của nhau, cả hai điều biết hai người muốn ra khỏi bàn, thế nhưng nếu anh chàng đi trước thì anh chàng sẽ phải chạm mặt cô nàng vì khoảng cách hai bàn quá gần tầm 30cm, và cô nàng ngược lại. Cả hai ngồi xuống như nhường lối đi cho nhau, Tiểu Anh đứng lên Tuấn Anh cũng đứng lên, anh chàng ga lăng ngồi xuống nhường cho cô nàng, cô nàng cũng dở chứng ngồi xuống. Hoạt động của cả hai khá nhịp nhàng và anh khớp với nhau anh chàng định bước ra cô nàng cũng bước rồi họ rút chân lại. Tiểu Anh bực mình đứng dậy đập lên bàn một cái: -Tôi đi trước!
Cô nàng phóng nhanh như tên ra khỏi bàn, sau đó Tuấn Anh cũng ra khỏi bàn. Tiểu Anh định quay lại lấy đồ thì Tuấn Anh cũng ở phía sau. Tự nhiên cả hai phát giác sao hôm nay hành lang chật thế nhỉ, cũng nhịp 1/1 điều đăn con bé sang phải Tuấn Anh né sang trái nhưng con bé lại bước về trái, cố nhường cho nhau đường đi. Cả ba anh chàng còn lại nhìn ra sân cười rộn ràng như đang xem một bộ phim hài của Châu Tinh Trì. Rồi hai ánh bất chợt nhìn nhau, “bối rối” ngoài nó ra cả hai ko biết làm gì nữa. Khuôn mặt Tiểu Anh đỏ ửng hồng hơn cả khi trang điểm, con tim Tuấn Anh cứ đập liên hồi ko dứt. Tiếng trống trường vang dội như thức tỉnh cả hai. Kệ cho đôi mắt ấy, Tuấn Anh nhanh chóng chạy vào lớp như đang bị ma đuổi, Tiểu Anh thì cứ rảo từng bước một như kẻ mất hồn.
Giờ Ngữ Văn…..
Hôm nay là giờ ngoại khóa, nên ai cũng háo hức chờ tiết học này. Vì đây là tiết học lí thú nhất, mọi người sẽ cùng nhau đóng kịch. Cô phát cho mỗi người một tờ kịch bản Romeo và Juliet, cả lớp thấy rất thú vị.
-Cô thông báo với các em một tin vui, năm nay vào ngày 22/4 trường sẽ mỡ cho các em hoạt động ngoại khóa. Đặc biệt lớp chúng ta, sẽ có tham gia vào tiết mục diễn kịch. Cho nên cô muốn các em đọc kịch bản, và lớp các em phải chọn ra 2 nhân vật chính sẽ đóng vào ngày ấy.
Cả lớp trầm trồ bàn tán với nhau, sau một hồi ồn ào, cô giáo gõ bàn: -Được rồi cho cô kết quả đi ai sẽ tình nguyện đóng kịch.
Không một cánh tay nào giơ lên, cô giáo ép buộc: -Ko ai cả sao? Vậy cô đành,….bóc thăm nhé.
Cả 25 lá thăm được chuẩn bị, Tuấn Anh giơ tay: -Thưa em, em là lớp trưởng để em bóc thăm!
-Ko, hoạt động này cô muốn tất cả tham gia, cả ban cán sự cũng phải tham gia nữa em rõ chưa!
Cả lớp bắt đầu căng thẳng, cô giáo bắt đầu bóc thăm, trước hết là bên nữ ai cũng cầu nguyện mong cho mình thoát khỏi, sau đó là bóc thăm bên nam. Giờ hú tim bắt đầu đến, trước tiên là tên của người nam chính, giống như lễ trao giải Oscar vậy, cô bắt đầu đọc tên 2 diễn viên chính, cô giáo hốt lên:
-Cô nghĩ, hai nhân vật này sẽ làm náo động buổi diễn hôm ấy thôi! Đúng là trai tài gái sắc.
Cả lớp ồ lên háo thức chờ kết quả. Cô bắt đầu đọc tên….
-Lớp trưởng Tuấn Anh và lớp phó học tập Tiểu Anh ….hai em đẹp đôi thật!
Nghe xong cả lớp xì xầm: -OMG!...Sao ko phải là Lam Linh!; Đúng rồi cô ta đã cướp nụ hôn đầu đời của hoàng tử, bây giờ nhỏ phù thủy ấy cướp hoàng tử khỏi công chúa!; Hot boy và hot girl của trường nên tặng danh hiệu ấy cho họ thôi.
Lam Linh nghe những điều ấy rất khó chịu trong lòng, khó chịu hơn khi nghĩ đến cảnh khi nảy của hai người họ, nhưng con bé vẫn tỏ ra hết sức tươi tắn quay sang Tiểu Anh cười duyên: -Chúc mừng cậu nha Tiểu Anh.
Cả lớp vẫn ồn dù cho cô giáo lên tiếng nhắc nhở, bỗng một cái gầm giáng trời, cú đập bàn thật hiệu quả, Tiểu Anh và Tuấn Anh đứng dậy:-Ko thể nào! Em ko đồng ý!
Cô giáo ngạc nhiên: -Sao lại ko đồng ý, hai em nên cảm thấy vinh hạnh chứ!
Tiểu Anh phát biểu: -Nhưng thưa cô em ko muốn đóng kịch nhất là đóng chung với người mà mình ko ưa!
-Vậy em thì sao Tuấn Anh, em cũng ko muốn đóng kịch à(Tuấn Anh im lặng rôi gật đầu thở phào), nếu vậy thì hai em tìm người thế thân đi!
Cả hai mừng rỡ chỉ vào hai nạn nhân của họ:
-Em chọn Lam Linh!
-Em chọn Đức Tuấn!
Hai nạn nhân giật mình Lam Linh và Đức Tuấn phản đối kịch liệt, cô giáo mệt mỏi đành tìm cách giải quyết ổn thõa: -Vậy thôi Tuấn Anh và Tiểu Anh tham gia nhé, ko muốn đóng kịch thì hai em cứ hát, chuyện này cô bàn lại với bên tổ chức sau. Nếu vậy hai em cứ chuẩn bị tốt tiết mục nhé! Hai em ngồi xuống.
Tuấn Anh và Tiểu Anh ngồi xuống vật vã cả hai quay lại nhìn điểu nhau. Tuấn Anh nhịn cô nàng.
Đến giờ ra về Tiểu Anh bước ra cổng trong sự xì xầm của mọi người, ai cũng chỉ trỏ vào con bé:
-Nhìn nó đi nghe nói là bạn gái của Tuấn Anh đó!; -Nói sao chứ Tuấn Anh bị nhỏ đó bỏ bùa hay sao mà là bạn gái của ảnh; -Nghe nói hay người ấy còn gan hơn là hôn nhau trước lớp nữa đó, thấy Tuấn Anh như thế thôi anh ấy bạo gan thật; -Đúng là ko ra gì mà Tuấn Anh của chúng ta ngoan hiền học giỏi sao lại để cho con nhỏ ko ra gì như nó hủy hoại anh ấy như vậy; -Tuấn Anh là của Lam Linh mà sao bây giờ lại là của con bé đó chứ.
Tiểu Anh nghe xong tức tối: -Họ nghĩ họ đẹp lắm chắc! Các người hãy đợi đấy, 4 princes tôi ko tha cho các người đâu.
Về tới nhà, ba con bé đã ngồi trực sẵn ở phòng khách:
-Tiểu Anh con về rồi à!
-Dạ, con mới về!
-Con ngồi xuống ba có chuyện muốn nói với con.
-Dạ ba cứ nói(con bé ngồi xuống).
-Chủ nhật tuần này, ba có một người bạn mời cả gia đình chúng ta đi sinh nhật con trai của bác ấy, nên ba muốn con phải đi cùng gia đình ta!
-Dự sinh nhật sao? Nhưng việc học của con.
-Con ko được từ chối nhé, vì hôm đó ba muốn giới thiệu con cho tất cả mọi người. Con cũng có thể quen được nhiều bạn nữa. Coi như vì ba đi con gái(cha con bé năn nỉ).
-Con sẽ đi, nhưng khi 11h con phải về nhà.
-Được rồi buổi tiệc bắt đầu 8:30 nên lúc 7h ba sẽ cho người tới sửa soạn cho con.
-Con cám ơn ba.
-Trễ giờ làm rồi ba về công ty đây. Chào con gái.
-Con chào ba.
Tiểu Anh tiễn ba ra cổng con bé thở phào nhẹ nhõng: -Chủ nhật đi dự tiệc! Coi như hôm đó ko đi chơi được luôn.
Ngày hôm sau, tại trường
Cả lớp nháo nhào, T.Khanh đứng giữa lớp nghiêm trang: -Mình hỏi các bạn nhé, chủ nhật tuần này là ngày gì!
Họ đồng thanh: -Sinh nhật Tuấn Anh.
-Đúng vậy, Tuấn Anh đã đưa cho mình thiệp mời sinh nhật rồi đây, mình đọc tên các bạn lên nhận nhé.
Tiểu Anh bước vào lớp, con bé ko biết chuyện gì náo động vậy, đến chỗ ngồi để cặp xuống con bé quay sang hỏi Lam Linh: -Có chuyện gì thế!
-Chủ nhật này là sinh nhật của Tuấn Anh, nên hôm nay cậu ấy phát thiệp mời nè.
Tiểu Anh nhìn T.Khanh phát thiệp, con bé cười nhạo:-Còn hơn là đi cứu trợ nạn nhân lũ lụt nữa, khoa trương.
Phát xong hết tất cả thiệp, đúng lúc Tuấn Anh vào lớp, Tuấn Anh hỏi T.Khanh: -Cậu phát thiệp cho các bạn xong rồi à?
-Ừ mình phát xong rồi! Cậu ko mời Tiểu Anh sao?
-Có nhưng mình để cho cậu ấy tấm thiệp đặc biệt.
-hehe, tớ hiểu từ đặc biệt ấy rồi.
Cả hai về chỗ ngồi sau đó cùng nhau ra khỏi lớp đến căn cứ, một đám nữ 3 người được biết là chanh chua đang đá nhất lớp kéo vào chỗ Tiểu Anh, tạm gọi họ là ma nữ nhé bởi họ thấy ghét lắm, con ma nữ tóc vàng nói:
-Ây da, Tiểu Anh ko được mời sao! Nghe nói cậu là bạn gái của Tuấn Anh mà, cậu ấy ko mời cậu lạ thật. Hay là mới yêu nhau xong rồi bị Tuấn Anh đá.
-Tớ ko hiểu sao nữa đây á! Nhìn cậu trong gương đi, mặt cậu dày quá đi mắt, mấy hôm trước nói là chống 4princes gì chứ, mình nghĩ đó là cái cớ để gần gũi rồi moi tiền mà thôi. Đúng ko?(ma nữ môi đỏ)
-Hạng người như cậu bị đá cũng đáng, chắc tại cậu dễ dàng quá cho nên….mà ko biết khi chia tay cậu có thủ trong người bao nhiêu tiền nhỉ vài ngàn đô ko?(Ma nữ mắt xanh).
Ma nữ môi đỏ nhìn mặt Tiểu Anh tắc lưỡi: -Nhìn mặt cậu kìa dày quá đi, mình nghĩ kem dưỡng da ko hợp với cậu đâu, mình nghĩ cậu nên xài kem thoa gót chân thì hợp hơn.
Tiểu Anh cố kìm nén nhưng 3 người họ vẫn làm tới, ma nữ đầu vàng lấy hộp kem thoa, nó ra hiệu con ma nữ mắt xanh và môi đỏ từ phía sau kèm chặt Tiểu lại, con bé cố chống cự:
-Các người muốn làm gì thả tôi ra!
-Tiểu Anh à mặt cậu dày quá ko đẹp đâu, để tớ thoa kem giúp cậu.
-Ko cần, mau thả tôi ra mau!
Thu Giang, Hà My, Ngọc Như thấy vậy, bức xúc Ngọc Như lên tiếng: -Các cậu làm gì vậy mau thả cậu ấy ra, Lam Linh mau giúp cậu ấy đi.
Lam Linh do dự, ma nữ đầu mắt xanh rút dao to tiếng: -Ngọc Như, Lam Linh chuyện này ko phải của tụi mày tụi mày còn to tiếng tao rách nát mặt!
Hà My định ra khỏi cửa đi tìm người giúp thì bị hai tên trong lớp chặn lại: -Muốn đi đâu thì lát sau thì đi.
Tiểu Anh cố chống cự, họ giữ càng chắc, rồi ma nữ mắt xanh cầm dao vuốt mặt Tiểu Anh: -Mày ko muốn mặt mày giống hà bá thì ngồi yên.
Rồi nhỏ ma nữ đầu vàng cầm kem đưa vào mặt Tiểu Anh.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình, mình sẽ cố gắng hết sức viết truyện.
 
Phần 10: Trò chơi bắt rượt.
Bỗng 1 cánh tay chặn lại: -Cậu có thôi dừng trò này ko?
Ả đầu vàng quay lại thốt hoảng: -Hả, Đức Tuấn….?
-Người ta đã bảo ko thích thì thôi sao lại động tay động chân, còn đem cả vũ khí nữa là sao?-.Đ.Tuấn buông tay ả ra rồi dựt con dao ả mắt xanh cầm.
-Đ.Tuấn bọn tớ chỉ muốn cho con nhỏ này một bài học thôi, xem như là giúp các cậu chút giận.
Từ ngoài cửa vọng vào: -Chút giận hay là dùng luật giang hồ thanh toán người khác?
T.Khanh vừa nói vừa bước vào cùng T.Nhân và Tuấn Anh.
Tuấn Anh lạnh lùng: -Buông cậu ấy ra nhanh!
Cả 3 ả đành tha cho cô nàng, họ trở về chỗ trước khi về chỗ ngồi, T.Nhân bảo: -Tiểu Anh là của bọn tớ, tụi này muốn xử sao là quyền của 4princes, nếu các cậu còn dám động đến cậu ấy thì coi chừng đó!
Tiếng trống vào lớp…..
Cả lớp khẩn trương về chỗ, còn Tiểu Anh ấm ức, Đ.Tuấn khẽ hỏi: -Cậu ko sao chứ!
-Cám ơn cậu vì chuyện lúc nãy tớ ko sao!
Cả 3 ả ma nữ tức tối vì kế hoạch của họ bị phá vỡ.
Giờ ra về Tiểu Anh bước ra cổng chuẩn bị lên xe thì nhận được một hộp quà, con bé hiếu kì: -Ai gửi cho mình ta!
Con bé nhanh chóng mỡ hộp ra thì ra, nó la thất thanh vứt hộp quà xuống đất. 4princes ở xa chăm chú nhìn cười khoái chí, cả 4 yeah lên:
-Hay thật rốt cuộc có thứ để con bé đó sợ rồi keke! Theo mình nghĩ nếu người bình thường chắc đã ngất xỉu rồi.(T.Nhân)Tuấn Anh cậu siêu thật.
Con bé la lên 2 tên vệ sĩ hoảng thốt, tiến đến xem là cái gì: -Cô chủ ơi, rắn giả mà!
-Rắn giả sao?
-Hình như có tấm thiệp.-Tên vệ sĩ lấy tấm thiệp đưa cho Tiểu Anh, cô nàng mỡ ra tấm thiệp có nội dung.
Nhân dịp sinh nhật lần thứ 17 của Tuấn Anh. Trân trọng ko đón chào bạn phù thủy đến dự sinh nhật của mình. Sự có mặt của bạn góp phần gia tặng sự phiền hà cho quý khách. Nếu có đến đề nghị make up lại bản thân, đồng thời mua kim may miệng lại cuối cùng là nên mua thuốc trợ tim nhé.
Đọc xong con bé xé tấm thiệp tơi bời: -Ai thèm đi đến dự cái sinh nhật của tên cô hồn cát đản này chứ, đồ háo sắc bỉ ổi!
Hả giận cô nàng bước lên xe đóng cửa cái “gầm” như hả cơn giận. Bước về nhà dì Quyên đã trực cửa sẵn:
-Con về rồi hả!
-Sao dì đến đây?
-Dì đến thăm con, nghe nói dạo này con học hành nhiều căng thẳng cho nên dì mua một số đồ bổ qua đây tặng cho con nè!
-Con cám ơn dì! Dì cứ ngồi chơi, con đi thay đồ, rồi xuống tiếp chuyện với gì.
Con bé nhanh chống thay đồ rồi xuống lầu. Con bé bảo, nó lục túi quà bảo:
-Sao gì mang nhiều đồ cho con quá vậy, có mình con ăn sao hết!
-Thì con cứ từ từ ăn cũng được.
Con bé giật mình chuyển thái độ lần này nó đi thẳng vào vấn đề:
-Dì muốn gì ở con dì nói đi?
-Kìa sao con lại nói như vậy. Dì chỉ muốn quan tâm chăm sóc đến con thôi chứ gì đâu có ý gì đâu.
-Còn con gái gì Lam Linh nó đâu con nghĩ nó cần dì hơn con.
-Nó là con của dì, tuy dì ko sinh ra con nhưng dì thương con như con ruột của dì. Dì biết từ đầu con đã có thành kiến với dì, nhưng gì ko hiểu tại sao con ghét gì như thế.
-Con ko có nói là con ghét gì, con ko có nói là có thành kiến với dì. Từ đầu con biết dì là người tốt vì dì ko áp đặt con như bao người mẹ kế khác. Nhưng tại sao? Năm xưa chính vì dì mà gia đình ba người ba mẹ và con phải li tán, gì biết ko lúc 4 tuổi con đã sock như thế nào, rồi con càng lại buồn hơn khi ba con rước dì về nhà khi con ko có mặt. Suốt 12 năm nay dì biết ko con sống có cha có lẽ may mắn hơn là có mẹ nhưng ko con ko có ai hết con sống như đứa trẻ mồ côi, gì có biết hay ko! Trong khi Lam Linh được yêu thương cưng chiều được ba quan tâm, nó có người mẹ tốt như dì nữa.
Tiểu Anh càng nói nước mắt cứ tuông rơi dì Quyên cũng ko thể nào kìm nỗi cảm xúc, dì ấy ko ngờ vì mình mà một đứa trẻ vô tội lại đau khổ như thế.
-Con ơi! Dì xin lỗi(Ôm tiểu Anh vào lòng), dì đã quá vô tâm với con. Giá như lúc con còn nhỏ dì kêu ba con rước con về nhà thưởng thụ cuộc sống gia đình, thì….
Con bé đầy dì Quyên ra: -Dì à! Điều con ko muốn nói con đã nói hết rồi nếu con xúc phạm dì thì cho con xin lỗi. Dì Kim à, đưa dì Quyên ra cổng.
-Kìa con!
-Con mong sao này dì đừng tìm đến đây nữa con rất bận-Tiểu Anh nói một cách vô tình.
Quản gia Kim đưa dì Quyên ra cổng, quản gia Kim nhắn nhủ:
-Quyên à, cô đừng buồn như vậy, con bé đó thấy vậy thôi nó tốt lắm, ko để bụng chuyện gì đâu, cô muốn thân với nó thì từ từ trước sao gì nó cũng hiểu ra.
-Tui cám ơn dì Kim, nhờ gì chăm sóc nó giúp tôi và ba của nó. Tôi về!
Tại nhà T.Nhân, 4 anh chàng họp với nhau:
-Tớ nghĩ, cậu ko nên mời Tiểu Anh. Vì nếu cậu ấy đến đó thì bữa tiệc của chúng ta ko biết sẽ trở thành cái gì.-T.Nhân
-Đó là điều tớ mong muốn.-Tuấn Anh.
-Tớ biết cậu muốn dìm hàng con bé, nên vừa vừa thôi chứ. Người ta là con gái mà, với lại hôm đó là sinh nhật của cậu-Đ.Tuấn.
-Ko cần lo lắng vậy đâu, mình nghĩ Tiểu Anh sẽ ko dám đến đâu, phát thiệp cho có lệ thôi mà. T.Khanh
-Theo mình thì tốt hơn hôm đó cậu ấy nên ở nhà, nếu mà cậu ấy đến bữa tiệc quả thật tụi mình phải tốn chất xám.-Tuấn Anh.
-Dù đi hay ko đi cậu ta dám quậy bữa tiệc mới sợ, suy đi nghĩ lại cậu ta là người biết điều cho nên mình cam đoan cậu ta ko dám đến đâu-T.Nhân.
-Tùy cậu ta, ko bàn đến cậu ấy nữa tốn thời gian quá.-T.Khanh
-Thế thôi, ko có gì tụi mình lấy bài ra học đi.-Tuấn Anh
Ngày hôm sau tại trường lúc tan trường về…..
-Sau tụi mày dở quá vậy, có chuyện nhỏ đó cũng làm ko xong.
-Lam Linh tụi mình xin lỗi mà, muốn dằn mặt nó thì dễ thôi.-Ả môi đỏ
-Cái tui cần là muốn các cậu làm mất mặt nó trước mặt mọi người kìa, tớ muốn nó tránh xa 4princes ra nhất là Tuấn Anh đó.
-Nhưng hôm đó bọn họ đã ra mặt, cậu ko nghe lời cảnh cáo của T.Nhân sao. Tụi mình muốn học yên ổn ở cái trường này, nên xin cậu đó.
-Cậu muốn làm cho yên chuyện hay đợi mình nói cho 4princes, để họ xử các cậu đây. Có 2 cách để các cậu lựa chọn, 1 là làm theo chỉ bảo của mình, 2 là ngày mai chuẩn bị rời khỏi trường này đi.
-Lam Linh, tụi mình…………..Thôi được cậu muốn gì cứ nói.
-Tạm thời mình cho nó yên, sao này tính tiếp, các cậu về đi.(dỗ ngọt) Nếu các cậu làm tốt mình sẽ nói đỡ cho các cậu vài lời tốt đẹp trước mặt 4princes, ko chừng các cậu còn là bạn gái của họ nữa chứ.
-Thật sao! Cậu hứa đó, tụi mình về đây.
Tiểu Anh nấp phía sao nghe hết mọi chuyện, nó thầm trong bụng “3 con ma nữ thêm 1 con cáo vs 4 quỹ(cười), họp đấy chứ. Bậy bậy, tụi họ mà kết hợp lại thôi thôi tận thế quá”
Nghe hết mọi chuyện nó bình thản đứng đợi xe tới rước. Vừa chuẩn bị lên xe đột nhiên con bé bị dựt cái cặp. Nhìn lại thì ra là 4 tên ấy nữa, con bé hét to:
-Trả lại cặp cho tui, 4 tên đáng ghét.-Vừa la con bé vừa đuổi theo. Bốn anh chàng ngồi trên xe hơi mà phá lên cười rộn ràng, còn cô nàng với vận tốc 10m/s vút nhanh như tên lửa, gặp Hà My đang chuẩn bị lên xe đạp về nhà, con bé nhanh nhẹn cầm xe lên khẩn trương: -Hà My, cho tớ mượn xe.
Phóng lên xe con bé kiên trì chạy, 4 anh chàng ở phía trước vẫn thanh thản ngồi trên xe chỉ thị tài xế chạy. Dù sống trên đất Mĩ 12 năm so với mấy anh chàng cô nàng vẫn chưa rành đường phố, bản tính thông minh cô nàng nhanh chống rẽ sang con hẻm nhỏ. 4 anh chàng nhìn về phía sau, nhìn đi nhìn lại lóng ngóng: -Cậu ta đâu mất rồi, sao ko đuổi theo nữa chứ.-Tuấn Anh
-Bác tài chạy chậm xe lại!-T.Nhân
-Hehehe tớ nghĩ cô ta đầu hàng rồi! Để xem ngày mai cậu ấy sẽ nộp bài tập như thế nào,(mỡ cặp ra) để mình khám phá cậu của phù thủy có gì đặc biệt nhỉ.
Chưa kịp mỡ cặp, bài tài thắng nhanh cái “rét” 4 anh chàng lao về phía trước. Cảnh tượng thật ngoạn mục, nhìn ra phía trước thì ra là Tiểu Anh đang ngồi trên xe đạp đang chặn đầu xe của họ lại. Cô nàng cười mỉm chi, bác tài bóp còi inh ỏi. Tuấn Anh dừng bóp còi, cả 4 bước ra khỏi xe:
-Oh My God! Tớ ko có mơ chứ-T.Khanh. Tiểu Anh nhéo lên má T.Khanh, anh chàng hét lên cô nàng buông ra cười
-Ko, ko mơ đâu là thật đó. TRẢ CẶP LẠI ĐÂY! (Cô nàng xoè tay)
-Thì ra cặp này của cậu à, có giỏi tới lấy đi
T.Khanh ném cặp cho Đ.Tuấn, cô nàng lao ra chụp lấy nhưng hụt rồi. Giống như trò chơi truyền khỉ của trẻ con 4 anh chàng ta xoay cô nàng như chóng chóng hết T.Nhân ném cho Tuấn Anh rồi Tuấn Anh ném cho Đ.Tuấn……….ko tuân theo quy luật nào. Càng cố giành lại cặp mắt cô nàng bắt đầu có triệu chứng, bây giờ cảnh tượng trước mắt con bé càng mờ mịt, từ từ tối tâm. Nhận thấy Tiểu Anh có gì khác lạ, 4 anh chàng dừng ngay cuộc đùa giỡn, đúng lúc cô nàng té ngã. Đ.Tuấn nhanh tay đỡ Tiểu Anh, T.Nhân vỗ má cậu ấy:
-Tiểu Anh, cậu thấy sao…….mau tỉnh đi chứ, cậu chưa lấy lại cặp mà.
4 Anh chàng lo lắng, Đ.Tuấn định bế cô nàng lên xe. Bỗng nhiên cô nàng lao nhanh khỏi vòng tay Đ.Tuấn nhanh nhẹn bắt lấy cái cặp của mình. Cả 4 ngỡ ngàng, cô nàng sau khi lấy được cặp cách xa họ khoảng cách an toàn, Tiểu Anh cười tươi:
-hihihi, mắc lừa rồi kìa, thật là tệ quá đi. Cám ơn các cậu giữ cặp giúp mình nhưng mình ko cần đâu hé.
Cả 4 tức phát điên lên mặt ai cũng tái mét, cô nàng đắc chí cười ko dứt, nhanh nhẹn dắt xe đạp đi. Vừa đi cô nàng cảm thấy hơi mờ mờ nhưng cũng dần bình phục, dù ko biết nó là di chứng để lại sao tai nạn ở phòng thí nghiệm, vừa đi cô nàng suy nghĩ về sức khỏe đôi mắt cảm thấy bất thường cho nên cô nàng quyết định 1 chuyến đi thăm bác sĩ.
-Cám ơn cậu nhé Hà My!
-Cậu có chuyện gì mà lúc nãy gấp gáp dữ vậy!
-Ko có gì chỉ là chuyện rắc rối mà.
-Cậu về nhà ko, mình đưa cậu về.
-ko cần, mình định đi bác sĩ, sao dạo này mắt mình bất thường quá.
-Thế sao, kể từ khi nào.
-Kể từ khi mình gặp chuyện ở phòng thí nghiệm.
-Nhưng Tuấn Anh bảo với bọn tớ là cậu ko sao mà!
-Tuấn Anh bảo sao?
-Đúng hôm đó, bác sĩ đã gọi cậu ấy vào phòng nói bệnh trạnh của cậu cho cậu ấy biết, khi đi ra tụi mình nghi ngờ Tuấn Anh giấu bọn mình chuyện gì hay sao ấy cậu ấy cứ úp úp mỡ mở bảo là cậu ko sao, nhưng khi cậu bình phục nhanh như vậy nên bọn mình cũng an tâm.
Con bé nghi vấn thầm trong bụng: -Úp úp mỡ mỡ chắc chắn tên hái hoa đạo tặc ấy giấu mình điều gì? Mình phải điều tra mới được.
- Mình đi trước nhé Hà My.
……………………………………………………
-Tạm thời mắt cháu ko sao? Có lẽ do di chứng lần tai nạn ấy.-Bác sĩ bảo.
-Tạm thời, nghĩa là sao vậy cô?
-Cô nghĩ cháu nên biết hôm đó bác sĩ cấp cứu cho cháu đã kịp thời vệ sinh đường hô hấp cho cháu nên ko sao, còn mắt cháu thì vẫn còn dính độc rất nhẹ thôi! Nên cô khuyên cháu ko nên lao động bằng mắt quá nhiều như xem TV, hạn chế tiếp xúc với máy tính,…..Cô sẽ cho cháu thuốc để uống, nếu như trong vòng 1 tháng mắt cháu ko có gì coi như nó đã lành hẳn
-Thưa cô! Nếu như có gì thì sao.
-Cô buộc phải làm phẫu thuật cho cháu thôi, cuộc phẫu thuật này tỉ lệ thành công chỉ là 50/50.
……………………………
Cầm lọ thuốc trên tay vừa đi con bé lo lắng trong đầu nó luôn văng vẳng như lời nói của bác sĩ bên tai, cô nàng than vãn:
-Tiểu Anh ơi! Mày làm sao đây, 1 tháng định mệnh sao mày có thể an tâm được chứ. Sao xui dữ vậy nè, từ khi về nước chả có việc gì hên cả…….đáng ghét thật!
 
Phần 11: Sunday happy.
Sáng chủ nhật đẹp trời, Tiểu Anh thức dậy kẽ vươn vai nhìn qua cửa kính, bắt đầu ngày mới: -Hôm nay mình phải dự tiệc ư! Chán thật….Thôi kệ vì ba, cho ba vui vậy?
Tiếng điện thoại reo:
-Alo!
-Tiểu Anh à! Ngọc Như nè!
-Các cậu sao!
-Ừh!hôm nay cậu rãnh ko?
-Có nhưng chỉ sáng nay thôi!
-Cũng được cậu đi chơi với bọn mình nhé, vậy cậu ở nhà đi tụi mình đến đón cậu!
-OK!
Xe tới, cả 4 hí hửng, Tiểu Anh lên kế hoạch: -Tụi mình đi đâu trước đây!
-Đi mua sắm trước nhé, tối nay tụi mình phải đi dự tiệc của Tuấn Anh rồi! Tiểu Anh cậu đi chứ!
-Ko cho dù họ có quỳ lại mình mình cũng ko đi đâu! Ai mà thèm.
-Nhưng cậu ko đi sinh nhật bây giờ đi shopping với bọn mình đi, sau đó mình sẽ đi spa chăm sóc lại cơ thể, cậu đi nhé.
-Mua sắm à, nhà mình có đồ nhiều lắm. Bây giờ mình ko biết mua cái gì cả. Đi spa đối với mình tốn thời giờ vì mặt mình đâu có mụn hay muốn thư giãn.
Thu Giang nựng mặt Tiểu Anh: -Chà mặt cậu đã quá à! Mịn trắng, ngưỡng mộ cậu quá đi mất^^Nhưng đi với bọn mình đi mà, năn nỉ đó.
Tiểu Anh miễn cưỡng: -Ok….!
Đến trung tâm mua sắm con bé la cà vào quầy bánh kẹo mua 1 đống nào là kẹo socola pepsi bánh quy…….., cho 3 người bạn lựa đồ sau sưa con bé đi vừa ngậm cậy kẹo(trông cute cực kì).
-Này phù thủy đi đâu vậy?-Đ.Tuấn chạm vai Tiểu Anh con bé quay lại lấy cây kẹo trong miệng ra, ngạc nhiên:
-Đức Tuấn, sao cậu ở đây.
-Mình đi mua quà cho Tuấn Anh, vì hôm nay sinh nhật cậu ấy mà. Mà phải cậu có đi ko!
-Ko.-Trả lời cộc lốc.
-Mà phải, trong thiệp cậu ấy nghi vậy mà. Nếu mà cậu đi chắc cậy ấy sock lắm, hihihi. Cho tớ viên kẹo đi.
-Ko.-Tiểu Anh tỏ vẻ trẻ con.
-Cho đi chỉ một viên thôi mà.
-Tớ cho cậu kẹo, cậu cho tớ cái gì.
-Bây giờ cậu muốn cái gì.
-Để xem, tớ muốn đí chơi, có chỗ nào vui ko?
-Ok, tớ sẽ dẫn cậu đi. Nhưng cho tớ viên kẹo đi.
-Hứa đó nha(móc trong túi kẹo), cho cậu 3 viên luôn này.
-Cám ơn, vậy tớ dẫn cậu đi đến nơi này bảo đảm cậu sẽ vui.
- Khoan để tớ gọi cho Hà My ko thôi các cậu ấy lo lắng.
Đ.Tuấn dẫn Tiểu Anh đến một nơi đưa cho con bé quả banh: -Cậu ném đi, ném trúng mấy cái lon ấy.
-Để làm chi?
-Để nhận quà!
Cô nàng ném 1 phát 6 cái lon được xếp tam giác rơi đỗ xuống, bác quản trò đưa cho con bé 1 bịch bắp rang: -Chúc mừng cháu.
Con bé nhìn con gấu bông, Đ.Tuấn hỏi: -Cậu muốn có nó à!
Tiểu Anh gật đầu, Đ.Tuấn chắc chắn: -Tớ lấy cho cậu! Chỉ cần 3 phát liên hoàn.
Đúng như lời hứa Đ.Tuấn đúng là xạ thủ 3 phát ngay đích, con bé cười hớn hở khi cầm trên tay gấu bông. Cả 2 vỗ tay vào nhau yeah, cùng vui cười.
Sau đó Đ.Tuấn dẫn Tiểu Anh cầu chơi xích đu, cầu trượt, đập chuột, đua xe…..(con nít quá). 1 mớ gấu bông cầm trên tay:
-Đức Tuấn à! Gấu bông nhiều vậy, tối về ngủ ôm ko hết quá.
-Ừ! Mình mà để trên gi.ường chắc chỗ ngủ của mình bị chiếm mất thôi.
-Hay là chúng ta cho bớt đi nha.
-Nhưng cho ai!
-Đi theo tớ.
Tiểu Anh hí hửng dẫn Đ.Tuấn đến cô nhi viên:
-Cậu định cho các em ấy sao?
-Ừh! Dù sao các em ấy sẽ thấy vui khi có nó. Tụi mình thừa sức để có những thứ này mà.
-Vậy chúng ta nhanh vào!
Cùng chia gấu bông, cùng nhau vui đùa chăm sóc cho em nhỏ hai bạn trẻ tỏ vẻ vui sướng thích thú với việc làm của mình, 1 đứa trẻ bạo gan hỏi Đ.Tuấn: -Anh ơi! Chị ấy là bạn gái anh hả!
Đức Tuấn xoa đầu bạn nhỏ cười: -Đâu phải đâu! Bộ anh với chị ấy giống 2 người yêu nhau lắm hả.
-Chị ấy đẹp thật đấy, anh cũng rất đẹp trai, cả 2 anh chị tốt bụng nữa. Hai người mà lấy nhau thì hạnh phúc quá rồi.
-Bạn nhỏ này.
Đ.Tuấn nhìn Tiểu Anh phía xa như có chút gì đó: -Sao từ trước tới giờ mình ko để ý ta? Tiểu Anh đẹp và thánh thiện như vậy mà! Đ.Tuấn bình tĩnh…….sao vầy nè.
Hoàn thành công việc cả hai vui vẻ rời cô nhi viện:
-Tiểu Anh à! Trưa rồi tụi mình đi ăn gì đi.
-Nhưng ….con bé nhìn về phía sau.
Một đám vệ sĩ theo sau lưng.
-Là người của cậu hả Đ.Tuấn.
-Ừ, kệ họ đi ko sao đâu!
-Nếu mình là cậu mình đã tống khứ họ đi rồi!
-Hihihi tống khứ họ đi hay là người ta chịu hết nổi cậu rồi bỏ chốn.
-Đức Tuấn cậu vừa nói gì.(con bé đưa tay hăm dọa)
-No…no…no mình ko có nói gì hết. Mình dẫn cậu đi ăn, cậu muốn ăn gì.
-Mình muốn ăn hủ tiếu nam vang, chả giò, bánh cuốn, bún ốc, bánh canh cua.
-Sao cậu ăn nhiều thế, thảo nào T.Nhân cứ luôn miệng gọi cậu là Con Heo(hihi).
-Có dẫn mình đi hay ko hay là muốn bị đánh, T.Nhân đáng ghét hãy đợi mà xem.
Đức Tuấn dường như rất thành công khi trọc tức cô nàng. Sau khi ăn trưa no nê họ cùng nhau ngồi công viên ngắm cảnh:
-Pepsi của cậu này!
-Cám ơn Đ.Tuấn. Mà này thành thật cám ơn cậu nhờ cậu mà mình có được bữa chủ nhật ra trò.
-Có gì đâu, nhờ cậu thôi. Nếu ko mình cũng ko làm được gì hết.
-Là sao?
-Nhờ cậu mà đám vệ sĩ ấy ko dám làm phiền mình nữa.
-Tớ thấy mình đâu có làm gì họ đâu.
-Hihihi cậu ko biết đâu, lúc thuê đám vệ sĩ này. Ba và mẹ mình dặn họ là hễ mình đi đâu một mình phải kèm sát mình, còn đi với bạn gái và 4princes thì cho mình tự do ko dám can ngăn vào truyện của mình. Nhớ lúc trước 3 cậu ấy bạn dữ lắm cho nên mình muốn đi chơi là đi một mình, bữa đó thấy hủ tiếu gõ ven đường đi vô ăn ai ngờ chưa kịp cho tô hủ tiếu vào miệng bọn họ đã tìm cách ngăn lại rồi pó tay, mình mua khoai lang chiên họ cầm giúp mình rồi vứt luôn bảo nào là ko hợp vệ sinh, nó ko hợp với mình…….vân vân. Mệt với họ luôn.
-Mình thấy cuộc sống đâu đến nỗi tồi, ích ra có kẻ hầu người hạ muốn gì được đấy như vậy mà còn than gì nữa.
-Nhưng cái bọn mình muốn là sự tự do, T.Nhân, T.Khanh, Tuấn Anh và tớ nữa. Dù cuộc sống rất sung sướng, ko phải lo ko muộn phiền về cái gì nhưng mình ko thích cuộc sống ấy tí nào, bọn tớ từ nhỏ đã phải được đặt trong khuôn khổ, được giáo huấn nghiêm ngặt cho nên việc gì cũng vậy bọn tớ phải nghe theo sắp xếp của người khác.
-Tội vậy.
-Còn cậu Tiểu Anh cậu như thế nào.
-Mình thì tự do hơn các cậu nhiều, lúc 5 tuổi mình đã sống với cô của mình ở Mĩ, hai cô cháu mình xem nhau như mẹ con vậy, ban ngày cô đi làm, mình được gửi tới trường học. Vốn sống ở đất khách quê người nên mình ko có bạn nhiều, bạn của mình chủ yếu là mấy cuốn sách mà thôi.
-Thảo nào cậu học giỏi vậy.
-Đương nhiên!
-Cậu thú vị thật đấy.
-Quá khen, hihihi.
Lại một kẻ si tình, ánh mắt Tiểu Anh luôn có sự thu hút mạnh mẽ, đôi mắt ấy tròn xoe đen láy, đó là một đôi mắt biết cười, đôi mắt mơ mộng. Đ.Tuấn bất động nhìn Tiểu Anh:
-Tiểu Anh, tới hôm nay tớ mới phát hiện!
-Cậu đẹp thật, nhất là đôi mắt.
Đ.Tuấn nhìn chăm chăm con bé, nó bắt đầu bối rối:
-À Đ.Tuấn sắp mưa rồi tụi mình về nhà đi!
Đ.Tuấn giật mình: -Ừ! Trời cũng sắp mưa rồi, mình về nhé(Đ.Tuấn vội vàng bỏ đi)
………………………………………………..
Tại nhà của Đ.Tuấn
-Bà nội yêu dấu! Con về rồi.-Đức Tuấn ôm bà trìu mến.
-Con đi chơi có vui ko?
-Dạ thú vị lắm, hihi!
-Thằng này, suốt ngày cứ đi bỏ bà già lại một mình bà ở nhà buồn nhớ cháu muốn chết!
-Nội này, con đi có chút thôi mà, lâu lâu cũng phải giao lưu bạn bè chứ!
-Giao lưu bạn bè, mà bà thấy tới giờ này ngoài 3 đứa bạn thân con ra con chưa dắt về cho ngoại đứa cháu dâu tương lai nào hết!
-(gãy đầu)Nội à, con còn nhỏ mà, với lại ba chuyện đó con đâu có thích.
-Con đứng dậy cho nội xem cái coi, cao 1m7, 1m8 còn nhỏ gì nữa. Cháu của nội đẹp trai, học giỏi vậy ko có bạn gái cũng uổng.
Đ.Tuấn lần này tiêu chắc, thằng bé nhanh nhẹn đánh trống lảng rồi chạy vào phòng:
-Nội à, con nhớ con phải còn chuẩn bị đến bữa tiệc của Tuấn Anh nữa, con lên phòng con nha(chuồn mắt)
-Thằng Đ.Tuấn này(vẫy tay gọi mấy tên vệ sĩ), mấy chú lại đây tui bảo.
Vệ sĩ: -Dạ, bà kêu chúng cháu!
-Hôm nay Đ.Tuấn nó đi chơi cùng ai vậy.
-Dạ thưa bà, cậu Đ.Tuấn đi cùng một cô gái.
Bà nội vui mừng:
-Cô gái sao, đứa đó nó như thế nào, Đ.Tuấn với con bé quan hệ ra sao.
-Thưa bà, cậu Đ.Tuấn gọi cô gái ấy là Tiểu Anh gì đó, là bạn học cùng lớp, họ có vẻ thân thiết với nhau lắm, rủ nhau đi ăn, đi chơi ở công viên.
-Thật sao! Thằng nhock này định qua mặt bà già này mà. Bắt đầu từ ngày mai các cậu điều tra lai lịch con bé ấy cho tôi. Nhanh đó nha!
-Dạ!.
:KSV@12: Ngày hôm nay mình nhận được 12 lời cám ơn ôi hanh phúc quá :KSV@05: cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ bé ma dù chuyện có những khúc lòng dòng những câu văn lủn củn, chuyện vẫn còn thiếu sót rất nhiều nhưng mình cám ơn các bạn nhiều lắm, mình sẽ cố gắng viết tiếp tục cho đến khi chuyện the end mới thôi :KSV@20:
 
Hihi cám ơn bạn nhé, mình hứa hẹn rằng còn nhiều điều bất ngờ nửa đang đợi mọi người. :KSV@11: đấy! Cám ơn bạn ủng hộ mình nha. Hiện nay mình có làm cuộc khảo sát nho nhỏ mong các bạn cùng tham gia nhé :KSV@06:
 
cố ngắng lên nhé, dù cả thế giới quay lưng lại với bạn thì vẫn có mình luôn luôn ủng hộ bạn :KSV@01:
 
Phần 12: Let’s go party
Bữa tiệc được tố chức sang trọng trong vườn hoa hồng, chiếc bánh kem 5 tầng được đặt trang trọng trên lễ đài. Thức ăn được bài biện khắp nơi, khách đến dự rất đông và náo nhiệt. Đa số là giới thượng lưu bạn làm ăn của gia đình ngoài ra họ còn dẫn theo con cái của mình, vậy nên giới tiểu thư công tử cũng đến dự đông vui. Lối mòn dẫn từ cổng ra ngoài vườn được trải thảm đỏ rực rỡ, trước cổng người hầu ăn mặc tươm tắc lịch sự đón khách, 4princes xuất hiện như làm náo động bữa tiệc, các cô gái bữa tiệc xì xào:
-Là các anh ấy, thật đẹp trai!;-Ước gì các anh ấy là bạn nhảy của mình; -Tuấn Anh vẫn đẹp nhất, Đ.Tuấn Th.Nhân T.Khanh các anh ấy đúng là hoảng tử trong giấc mơ;
Bốn anh chàng lịch lãng trọng bộ vest, tôn lên vẻ nam tính sang trọng. Tuấn Anh là nhân vật chính nên anh chàng luôn là người nổi bật hơn ai hết, vẻ đẹp lanh lùng khuôn mặt baby chết người sống mũi cao vút đôi môi đỏ thẳm, đôi mắt sâu bí ẩn như chất chứa điều gì, má lúm đồng tiền khi cười nhưng ko, ko ai biết anh chàng lúc cười ra sao, dù có cười anh chàng chỉ mỉm chi rồi thôi. Ba mẹ Tuấn Anh lo lo phần tiếp chuyện với khách, họ rất ân cần niềm nở, dẫu biết có bao nhiêu người ngõ ý biết tính con mình họ vẫn giải quyết ổn thõa, năm nào cũng vậy bạn bè của họ lại dắt theo con gái của họ ra mắt Tuấn Anh mong sao có đứa con rể quý và quan trọng hơn là gia tài kết xù hàng tỷ đô. Trần Tuấn Anh con của tỷ phú bậc nhất châu Á Trần Văn Trọng(Giám đốc Cty Trần Thị kiêm bộ trưởng bộ thương mại), mẹ Trần Ngọc Lan là chủ tập đoàn kinh doanh mỹ phẩm trực thuộc UNILEVER Đông Nam Á(tiến sĩ ngành quản trị kinh doanh). Gia đình giàu có ba mẹ quyền lực, lại là con một nên từ nhỏ Tuấn Anh đã được đào tạo kĩ lưỡng để sau này nối nghiệp cha mẹ mình đương nhiên việc hôn sự của cậu ấy, ba mẹ cậu ấy vẫn tôn trọng quyền con cái của mình.
Ai cũng cầm trên tay ly rượu vang đỏ sóng sánh cùng cạn ly chúc mừng chủ nhân bữa tiệc, ba Minh và Tiểu Anh cũng đến. Tội cho con bé lại gặp kẻ thù nửa, hôm nay ko biết cô nàng sẽ bị mấy anh chàng băm dằm ra sao. Cùng ba bước vào buổi lễ:
-Chào anh Trọng.
-Chào anh Minh, con bé Tiểu Anh phải ko?
-Đúng rồi, sao anh biết nó!
-Nó giống mẹ nó y đúc à, còn đẹp hơn mẹ nó nữa. Nhớ năm cháu 1 tuổi tôi và bà xã cũng đã đến chúc tuổi cho con bé còn gì.
-Thật là, già cả rồi tôi cũng ko nhớ gì. Tiểu Anh lại đây ba giới thiệu đây là bác Trọng bạn thâm giao của ba, chào bác đi con.
Con bé cung kính lễ phép:
-Con chào bác!
-Bác chào cháu!.
Dì Lan đi đến:
-Chà con gái của của anh sao? Tôi thấy Lam Linh nó đã xinh lắm, con bé này còn xinh hơn nhiều.(quay sang hỏi chồng mình). Anh ơi bọn trẻ đâu rồi?
-Chắc là tụi nó đi vào nhà có tí truyện gì đó.
-Mấy đứa này thật là….(mỉm cười với hai cha con Tiểu Anh). Hai cha con anh cứ tự nhiên nhé hai vợ chồng em còn phải tiếp khách nữa, có gì tàn tiệc hai nhà chúng ta nói chuyện.
Nghe xong câu nói của dì Lan co bé nghi vấn, thầm trọng bụng: -Nói chuyện, họ có ý đồ gì đây!
Con bé đưa ba dắt ra mắt quan khách ai cũng trầm trồ khen vẻ đẹp con bé cả, khi xong xui nghi thức con bé lén ba ra bờ hồ. Vốn là con bé hay ồn ào, nhưng trái lại cô nàng lại là người thích yên tĩnh, nó ngồi trên xích đu lắc lư giống như đứa trẻ.
-Wa, chó con ở đâu vậy ta! Dễ thương quá!
Con bé nhanh tay bắt lấy con chó nựng yêu:
-Em xinh quá à!
Chú chó con có vẻ rất thích con bé, cả hai đùa giỡn quá chừng. Con bé cười nghiêng ngả, còn chú chó thì vứ vẫy vẫy đuôi.
Tiếng vọng từ trong nhà:
-Cậu tìm được nó chưa!
-Chưa nữa!
-Tìm khắp nơi mà vẫn chưa thấy nó nữa, hay là nó ra vườn rồi!
-Cậu nói sao, con chó ấy nó nhát khít à, huống chi ngoài vườn đông người như vậy!
Đ.Tuấn và Tuấn Anh hối hả, T.Nhân T.Khanh đi đến:
-Tuấn Anh ơi tìm khắp nhà rồi tụi mình ko thấy nó đâu hết á!.-T.Khanh
-Đến giờ cậu phải ra mắt mọi người rồi, mau đi thôi-T.Nhân thúc giục
-Nhưng con chó của mình phải tính làm sao!-Tuấn Anh chần chừ
-Thì cứ để cho người làm tìm giúp cậu, khi nào tàn tiệc rồi tụi mình tìm nó cũng ko muộn.(Đ.Tuấn kéo Tuấn Anh) Đi thôi!
Bước ra khỏi nhà T.Nhân nhìn ra cửa, chỉ tay về phía hồ bơi:
-Này, các cậu nhìn kìa! Chó con của Tuấn Anh!
-Đúng rồi đấy, là boo-.4 người vui mừng.
-Cô gái ấy là ai!-T.Khanh thắc mắc
-Tớ đây biết.-Tuấn Anh nhún vai.
-Theo tớ nghĩ thì đấy chắc là một cô gái xinh xắn, các cậu nhìn xem tuy ko thấy mặt nhưng dáng của cô ta mảnh mai nhỏ nhắn, bận chiếc đầm trắng để lộ đôi vai gầy, làn da trắng hồng, đôi chân thì nuột nà, máy tóc dài đen huyền. Tuấn Anh à tớ tìm được bạn nhảy rồi.-T.Khanh cười thích thú.
-Cậu có thôi đi ko, bây giờ mình lại ấy xin lại con chó đây.-Tuấn Anh vội vàng đi
-Vậy thôi 3 tụi mình ra vườn nhé! Đ.Tuấn vỗ vai Tuấn Anh rồi cùng T.Khanh và Thiện Nhân ra vườn. Trước khi ra vườn anh chàng T.Khanh lém lĩnh:
-Cậu nhớ mỡ lời tốt đẹp nhé! Rồi giới thiệu cho mình đấy.
Tuấn Anh bước nhanh đến chỗ, anh chàng khẽ chạm vai cô nàng:
-Bạn ơi!
Tiểu Anh giật mình quay lại: -Hả……………?
Như gặp ma giữa ban đêm, cả ai ko còn tin vào mắt mình nữa, lúc này trong đầu của cả hai đều đặt ra câu hỏi tại sao oan gia của mình lại ở đây. Tuấn Anh ngỡ ngàng khi thấy cô nàng, quả là một trời một vực thường ngày cô nàng cứ như bụi đời lúc nào cũng quần jean quần short áo thun giày bata, vai mang balo, tóc tai buộc lượm hượm, đầu đội nối kết. Hôm nay thì khác cô nàng khoác lên mình chiếc váy trắng tinh hở đôi vai gầy, cổ đeo dây chuyền sao 10 cánh bằng pha lê, chiếc dầm dài chỉ tới đùi để lộ đôi chân thon thả trên chiếc guốc cao màu đỏ, tay cầm ví nhỏ. Đặc biệt là khuôn mặt, nó càng cuốn hút ánh nhìn của bất cứ ai, đôi mắt tròn xoe viền đen càng làm cho đôi mắt cô nàng sâu và bí ẩn với hàng mi dài cong vút. Làn da trắng ko cần đánh phấn nhiều, đôi má hồng tự nhiên, đôi môi đỏ hồng như trẻ con khiến ai nhìn cũng chỉ muốn hôn vào đôi môi ấy e ấp bên máy tóc xõa dài đen mượt mà. Đứng như trời chồng nhìn nhau, Tuấn Anh chiếm thế mỡ lời:
-Tại sao cậu lại ở đây!
-Câu này tôi hỏi cậu mới đúng.
-Nè, vào nhà thì nể mặt chủ chứ, tôi là chủ nhân tôi có quyền!
-Cái gì, nhà này của cậu.
-Đúng
-Bữa tiệc hôm nay là sinh nhật của cậu.
-Ko sao! À mà này, cậu nói ko đến mà. Nếu như đến rồi có uống thuốc chưa, tớ thấy cậu reset bản thân lại ko đến nỗi tệ, còn miệng cậu nhìn thế này chắc chưa may lại rồi.
-Tên kia, ko ko tên dâm tặc kia! Ta nói cho mi biết á, cho dù cậu có sai người mang tên lửa hai máy bay trực thăng đến nhà đón tui đi dự sinh nhật của cậu hả, nằm mơ đi.
Tuấn Anh nhìn con chó trên tay của Tiểu Anh:
-Cậu con chó lại cho tớ! Nhanh lên.
Con bé nhìn con chó rồi quay sang trách Tuấn Anh:
-Nè, cậu là chủ nó gì kì vậy để nó ở đây lỡ nó đi rồi té xuống hồ thì sao. Chẳng có tí gì là yêu thương xúc vật!
-Cậu trả lại cho tớ ko! Tớ hành hạ đánh đập hay thương yêu nó mắc mớ gì tới cậu. Nó là của mình mau trả đây.
Tuấn Anh vừa chộp tay tới con bé nhanh nhẹn né, từ ngoài vườn dì Lan đi tới:
-Hay quá Tuấn Anh, cả Tiểu Anh cũng ở đây nữa! Các con nhanh ra buổi tiệc đi, khách tới hết rồi chỉ còn đợi con thôi đó Tuấn Anh.
-Mẹ, mẹ giúp con lấy lại con chó ấy đi.
Dì Lan nhỏ nhẹ:
-Con ra vườn trước đi(Tuấn Anh liếc Tiểu Anh con bé cười ngây ngô, dì Lan ân cần)
-Con tìm được con chó của Tuấn Anh rồi à, dì thay mặt nó cám ơn con. Đưa đây cho dì…(con bé chằn chừ)…..mau đi con bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, để khi nào xong dì cho con mượn nó, con thấy đó nó cũng mệt rồi con để cho nó đi tìm chỗ ngủ đi.
Con bé đành chịu, dì Lan dỗ ngọt quá hay con bé đưa con chó cho dì Lan mà tiếc, dì Lan liền sai người mang nó vào nhà, rồi dẫn Tiểu Anh ra đến bữa tiệc:
-Thôi mà, chúng ta đi đến dự tiệc thôi con.
Tiểu Anh cùng dì Lan bước đến bữa tiệc, bạn bè cùng lớp và cả thầy cơ cũng đã đến đầy đủ dường như họ ko nhận ra Tiểu Anh con bé được dì Lan quý mến cho nên dì ấy dẫn con bé ngồi cùng bàn với mình, đối diện cái bàn đó T.Khanh, T.Nhân, Đ.Tuấn, Hà My, Thu Giang, Ngọc Như và cả Lam Linh cũng ngồi ở đó. Thu Giang nhìn xung quanh rồi nhìn sang bàn bên cạnh, Thu Giang xì xầm với T.Nhân:
-Thiện Nhân cậu nhìn sang bàn bên kia xem! Bàn của mẹ Tuấn Anh đang ngồi ấy.
Thiện Nhân quay sang, đột nhiên cậu ta hết hồn:
-Đó là Tiểu Anh mà, sao cậu ta lại ở đây.
-Tốt thật cậu ấy cũng đến-Thu Giang vui mừng.
-Nhưng sao cậu ấy ngồi cùng dì Lan.
-Hay là họ có sắp đặt gì đây.
Cả hai nghi vấn, Đ.Tuấn ngồi cũng phát hiện ra Tiểu Anh đang ở bàn đối diện, cậu ta nhìn con bé, cô nàng quay mặt nhìn sang bắt gặp Đ.Tuấn, anh chàng gật nhẹ đầu như lời chào hỏi.
Bữa tiệc bắt đầu, đầu tiên là tiếc mục của T.Khanh. Anh chàng vốn có tài ăn nói cho nên anh chàng được giữ vai trò mc của bữa tiệc, anh chàng phong độ bước lên lễ đài dõng dạc:
-Xin chào mừng tất cả mọi người đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 17 của Tuấn Anh!
Tiếng vỗ tay kéo dài rộn rã, anh chàng tiến lên lễ đài. T.Khanh nói tiếp:
-Và bây giờ xin mời bạn Tuấn Anh phát biểu vài lời trước quan khách và bạn bè.(đưa mic cho Tuấn Anh)
-Điều đầu tiên con xin cám ơn ba mẹ là người đã sinh con ra và nuôi con khôn lớn dù ba mẹ bận trăm công nghìn việc vẫn ở đây và dự sinh nhật của con. Con xin cám ơn các cô các chú đã ko ngại đường xa bỏ lo toan bộn bề của công việc dành ít thời gian đến đây mừng tuổi của cháu. Mình xin cám ơn các bạn của mình, cám ơn những người bạn tốt, các cậu luôn ủng hộ mình, luôn động viên mình.(Tràn pháo tay kéo tay). Cám ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật của mình hôm na
Mọi người có vẻ rất hài lòng với những câu Tuấn Anh phát biểu, dàn nhạc bắt đầu tấu lên bản Happy birthday. Đèn tắt, chỉ còn ánh nến lung linh anh chàng nhắm mắt thầm cầu nguyện, tất cả mọi người trong bữa tiệc cùng nhau cất tiếng hát vang:
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday
Happy birthday to you!
Đèn lại sáng, Tuấn Anh bắt đầu nghi thức cắt bánh. Nghi thức rườm rà rốt cuộc đã xong, anh chàng cầm ly rượu đi tới từng bàn ra mắt quan khách. Đến bàn ngồi Tiểu Anh, thằng nhỏ này bắt đầu ………………
 
Phần 13: Bài hát bất ngờ.
Tiểu Anh chủ động đứng dậy:
-Chúc mừng sinh nhật nhé Tuấn Anh.
Tuấn Anh ngạc nhiên trước thái độ của Tiểu Anh để đáp lại Tuấn Anh nâng ly cạn hết ly rượu cùng ly 7up của Tiểu Anh, rồi anh chàng đi đến bàn khác(Hú vía ko thôi chuyện lớn lại xảy ra). Trước khi đi anh chàng ko quên nghé tai cô nàng: -Cậu trả con chó của tui chưa đó!
Con bé nói thách: -Mình bảo người ta đem làm món lẩu cầy rồi.
Tuấn Anh thốt hoảng: -Cậu dám, nó mà có mệnh hệ gì tôi thề ko tha cho cậu đó.
-Sợ quá à!(chòm môi)
…………………………
Đến bàn Đ.Tuấn anh chàng Tuấn Anh trau mày:
-Ai trong các cậu đã dẫn cậu ấy đến đây.
-Dẫn ai.-Lam Linh thắc mắc.
-Tiểu Anh!
Hà My, Ngọc Như, T.Khanh, Lam Linh bất ngờ họ nhìn nhau:
-Cậu ấy đâu.-Ngọc Như.
-Đối diện đấy.
-Chà cậu ấy đẹp quá ta, Tuấn Anh à(giật mình).Chẳng lẽ cô gái lúc nãy là cậu ta hả Tuấn Anh.-T.Khanh trố mắt.
-Ừh!
Tất cả im lặng đợi Tuấn Anh đi, cả bàn xúm lại cầu nguyện:
-Cầu trời lạy phật bữa tiệc, sẽ xuông sẻ.
Lam Linh nhìn Tiểu Anh ghen tị con bé này bắt đầu nảy ra ý đồ. Lam Linh kéo Trọng Khanh nói chuyện.
-T.Khanh à! Tụi mình thay đổi không khí đi, kêu ai lên hát đi cho vui.
-Kêu ai bây giờ.
-Hay là kêu nhân vật chính đi kêu luôn Tiểu Anh cho hai người song ca đi.
-Cậu điên ko vậy, hai người đó như vậy là may mắn lắm rồi, họ sáp lại nhau là long trời lỡ đất, cậu muốn bữa tiệc thành bình địa hả.
-Cậu nghĩ xa quá đó, hai người họ cần phải luyện tập cho buổi diễn sắp tới sẵn dịp này, tụi mình thử nghiệm xem họ có ăn ý hay ko?
-Tuấn Anh thì mình ko lo rồi, rồi Tiểu Anh hát ko biết được ko.
-Cậu yên tâm, cứ cho họ kết hợp với nhau đi, Tiểu Anh ko xong thì mình ra giúp chứ có gì đâu.
T.Khanh suy nghĩ một lát: -Được rồi, lỡ có chuyện gì cậu ra giúp đó nhé
-Yên tâm.
Lam Linh đắc ý coi như ý đồ của cô ta sắp hoàn thành, cô ta muốn Tiểu Anh bẻ mặt trước mọi người. Được dịp ngư ông đắc lợi, sẽ lên đấy Tiểu Anh xuống sân khấu, còn cô ta thì được tán dương. Ý đồ con bé này quả là……..tuy ko bẩn nhưng thật xấu bụng.
T.Khanh cầm mic:
-Kính thưa quý vị, để thay đổi không khí hôm nay nhân vật chính của chúng ta sẽ cùng một người bạn của mình đó là bạn Tiểu Anh có một tiết mục muốn dành tặng cho mọi người.
Tuấn Anh đang cầm ly rượu tiếp chuyện với khách, Tiểu Anh đang ngồi ăn bánh socola. Nghe xong cả hai như muốn té ngửa, Tuấn Anh thì cầm chắc ly rượu như muốn nứt, nhìn T.Khanh như muốn ăn tươi nuốt sống, còn nàng thì đang ăn bánh thì muốn mắc nghẹn:
-Tiểu Anh con có sao ko.-dì Lan
-Nước……...
Dì Lan đưa nước cho con bé:
-Con ổn rồi thì lên sân khấu đi.
Tuấn Anh và Tiểu Anh cứ như bị chôn vào thế bí, tất cả mọi người thì đang ngóng đợi hai nhân vật chính, T.Khanh hối thúc:
-Mời bạn Tiểu Anh và Tuấn Anh lên sân khấu, đề nghị mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Con bé bị dì Lan lôi lên:-Đi đi con
Còn bên phía Tuấn Anh thì bị ba cậu phục kích: -Tuấn Anh, kêu con đó con lên đi.
Đứng trên sân khấu cả hai liếc mắt nhìn nhau như kẻ thù, đây có lẽ không phải là màn song ca mà đúng hơn là khai màn cho trận chiến. Im lặng hồi lâu, T.Khanh nhanh miệng:
-Chào hai nhân vật chính, hai bạn định sẽ tặng cho mọi người tiết mục gì nào.
Tuấn Anh quang sang hỏi Tiểu Anh:
-Cậu biết hát bài gì!
-Ko biết bài nào.-Câu trả lời ngắn ngọn chứa đầy bức xúc.
T.Khanh nài nỉ van xin Tiểu Anh: -Làm ơn cậu đấy, ko thôi mất mặt lắm.
-Nhưng từ nhỏ tớ sống ở Mĩ ngoài nhạc tiếng Anh ra tiếng Việt tớ biết bài nào chết liền á. Mà cậu biết vậy sao gọi bọn này lên đây.
-Ko sao! Cậu thuộc bài lucky chứ!
-Ừh, chỉ có nghe thôi, nếu thuộc thì ko chắc.
-Ok, vậy hát bài đó há.
-(con bé phồng má rồi thở phào),Ừh.
T.Khanh nhiệt liệt giới thiệu:
-Sao đây mời tất cả quý vị thưởng thức bài hát ngọt ngào mang tên là Lucky!
Mọi người cảm thấy thật thú vị, cùng nhau hoan nghênh cùng nhau vỗ tay hò hét.
Anh chàng và cô nàng ngồi trên chiếc ghế dài 8 tắc, Tuấn Anh lãng tử bên cây đàn ghi ta dù có đàn nhạc công nhưng cũng chỉ phí vì ko có sheet nhạc. Cô nàng cầm mic tay cứ rung rung. Từng tiếng nhạc dạo đàn ghi ta nhanh liên hồi, anh chàng bắt đầu mỡ màn những câu hát đầu tiên:
Do you hear me,
(Em có nghe thấy)
I’m talking to you
(Anh nói gì ko)
Across the water across the deep blue ocean
(Xuyên qua mặt nước đại dương xanh sâu thẳm)
Under the open sky, oh my, baby I’m trying
(Dưới bầu trời vời vợi, em yêu của anh đang cố đây)
Tiếng hát của anh chàng như thỏi nam châm siêu hút, nó khiến cho tất cả mọi người phải ngước nhìn, phải dừng lại mọi việc để nghe.
Boy I hear you in my dreams
(Anh à! Em nghe thấy tiếng anh từ trong giấc mơ)
I feel your whisper across the sea
(Em cảm thấy giọng anh thì thầm xuyên qua biển cả)
I keep you with me in my heart
(Em giữ chúng ta ở trong trái tim em)
You make it easier when life gets hard
(Anh làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn khi cuộc sống khó khăn)
T.Khanh, Lam Linh và tất cả mọi người đều bất ngờ, giọng hát sao trong trẻo ngọt ngào thế, nhẹ nhàng thánh thót. Giọng của cả hai hòa quyện vào nhau, rất chuẩn:
I'm lucky I'm in love with my best friend
(May mắn sao tôi đã yêu cô bạn thân nhất của tôi)
Lucky to have been where I have been
(May mắn làm sao tôi có được nơi tôi thuộc về)
Lucky to be coming home again
(May mắn tôi được trở về máy ấm)
Ooohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh
Đến đoạn khó nhất của bài, ko hề có sự tập trước ko hề có sự chuẩn bị nào cả hai ăn ý, Tiểu Anh lướt nhẹ câu hát trên đôi môi đỏ hồng quyến rũ, anh chàng baby lướt theo sau:
They don't know how long it takes
(Họ không biết bao thời gian trôi qua)
Waiting for a love like this
(Để chờ đợi một tình yêu như thế)
Every time we say goodbye
(Mỗi khi chúng ta nói tạm biệt)
I wish we had one more kiss
(Tôi ước gì chúng ta có một nu hôn ngọt ngào)
I'll wait for you I promise you, I will
(Em sẽ đợi anh, anh hứa dấy)
Và ngọt ngào trong những câu hát:
I'm lucky I'm in love with my best friend
Lucky to have been where I have been
Lucky to be coming home again
Lucky we're in love every way
Lucky to have stayed where we have stayed
Lucky to be coming home someday.
Cả khuôn viên chìm trong im lặng, chỉ còn là tiếng hát của hai bạn trẻ, giọng hát họ cứ ngân vang. Mọi người như bị thôi miên bởi hai tiếng hát ấy. Dù rất ăn ý nhưng trong từng câu hát nhưng biểu cảm chẳng ăn ý tí nào, anh chàng nhìn phải anh chàng nhìn chàng. Hễ ánh mắt chợp thấy nhau lại liếc nhau liên hồi. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay giòn giả của khán giả, người lớn xì xầm, có người hỏi thẳng ba mẹ Tuấn Anh:
-Đó là con dâu tương lại anh chị hả! Nhìn nó với Tuấn Anh xứng đôi quá trời.
Ba mẹ Tuấn Anh chỉ bật cười, nói: -Không phải! Tụi nó chỉ là bạn thôi!.
Hai người bước xuống khán đài, điều đầu tiên họ nghĩ đó chính là tìm T.Khanh tính sổ, T.Khanh linh tính có chuyện ko hay nên anh chàng chạy vào nhà né tránh. Thức ăn chính được đưa lên bàn tiệc của khách quý gồm ba của Tuấn Anh, Tiểu Anh và 3 anh chàng 4princes cộng thêm vài vị quan khách, họ cùng nhau nâng ly cạn vừa nói chuyện vừa gấp thức ăn cho nhau(mấy tiền bối này thương nhau lắm nhỉ, bạn biết sao ko? Vì đơn giản họ từng là bạn học của nhau, còn bây giờ là bạn làm ăn, tuy mỗi người có công ty riêng nhưng họ vẫn cùng nhau góp cổ phần xây dựng công ty chung có tên là TMLA), ba Tuấn Anh gấp thức ăn cho ba Tiểu Anh:
-Này anh ăn đi, lẩu cầy tơ do chính tay đầu bếp bậc nhất làm đấy.
-Anh khách sáo quá.
Đứng nghe hai tiếng “cầy tơ” Tuấn Anh giật mình nhớ lại câu nói của Tiểu Anh: “Mình bảo người ta đem làm món lẩu cầy rồi”. Tuấn Anh hoảng thốt, đi tìm Tiểu Anh:-Chết rồi T.Nhân con chó của mình!
-Nó ra sao!
-Bị mằn lẩu cầy rồi kìa, ba mình với ba cậu với mấy chú đang ăn kìa!-Thằng bé vừa chỉ vừa tức.
-Ai ác quá vậy…….!
Thiện Nhân nói chưa kịp dứt câu, Tuấn Anh đi nhanh tìm bàn Tiểu Anh đang ngồi vừa lầm bầm: -Tiểu Anh trả mạng con chó lại cho tôi! Boo ơi, mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu.
Lúc này nhìn mặt Tuấn Anh tội nghiệp như con nít bị mất đồ chơi, thằng bé bắt đầu đi truy lùm Tiểu Anh khắp nơi, lúc này trong dằu anh chàng chỉ biết là phải xử cho cô nàng một trận thật đẹp.
 
Ngoại truyện
Sau đây mình xin giới thiệu với các bạn bài hát đôi song Anh đã song ca trong bữa tiệc nè, một bài hát vô cùng ngọt ngào và vô cùng lãng mạng.
▶️
Lời dịch:
Em có nghe thấy tôi nói gì không thế?
Tôi đang nhắn gửi đến em vài lời
Qua mặt nước xanh, qua đại dương sâu thăm thẳm
Dưới bầu trời vời vợi cao ...ôi em yêu, tôi đang cố đây
Em nghe tiếng anh vọng trong những giấc mơ
Em cảm nhận được lời thầm thì qua biển khơi
Em giữ anh ở đây bên mình, trong trái tim này
Khi cuộc sống này trở nên khó khăn, anh làm cho em thấy thật yên bình
May mắn làm sao, tôi đã yêu cô bạn của tôi
May mắn làm sao, tôi đang được ở nơi tôi thuộc về
May mắn làm sao, tôi được trở về mái ấm...
Họ không biết bao thời gian trôi qua
Để chờ đợi một tình yêu như thế
Mỗi khi chúng ta nói tạm biệt
Em ước gì chúng ta có một nụ hôn ngọt ngào nữa
Em sẽ đợi anh...em hứa đấy
May mắn sao, tôi đang yêu người bạn thân nhất
May mắn sao, tôi được ở nơi tôi thuộc về
May mắn sao, tôi lại trở về mái ấm...
May mắn sao, chúng ta đã yêu nhau bằng mọi giá
May mắn sao, chúng ta được sống nơi chúng ta đang sống
Ooohh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh Ooooh ooooh oooh oooh ooh ooh ooh ooh
May mắn sao, chúng ta được trở về nhà một ngày nào đó
Và tôi băng qua đại dương đến hòn đảo chúng ta gặp nhau
Em sẽ nghe tiếng nhạc du dương trong không khí
Tôi khẽ cái bông hoa lên mái tóc em Những làn gió thổi làm cây xào xạc
Thật đẹp...nhưng em là tất cả những gì tôi thấy
Và trái đất này cứ quay mãi
Khi anh ôm em, ngay tại nơi này, và ngay bây giờ
May mắn sao, tôi đang yêu người bạn thân nhất
May mắn sao, tôi được ở nơi tôi thuộc về
May mắn sao, tôi lại trở về mái ấm...
May mắn sao, chúng ta đã yêu nhau bằng mọi giá
May mắn sao, chúng ta được sống nơi chúng ta đang sống
May mắn sao, chúng ta được trở về nhà một ngày nào đó
Và hình bé Boo của Tuấn Anh(cực kute, xin cám ơn chủ nhân thật của chú cho cho mình mượn hình ảnh con chó:KSV@05: để hoàn thành tập truyện)
Cun%20boo%20kute%20(4).jpg
 
Phần 14: Song Anh quyết chiến.
Tiểu Anh ngồi hưởng thụ từng miếng bánh kem tuyệt vời, Tuấn Anh hối thả đến chỗ cô nàng ngồi, to tiếng:
-Con chó của tớ đâu.
Cả bàn nhìn Tuấn Anh chăm chăm, mẹ Tuấn Anh đỡ lời giúp con bé:
-Này con, sao con nói chuyện với bạn lớn tiếng như vậy!
Nhận thấy mọi người đang nhìn mình, Tuấn Anh bình tĩnh: -Xin lỗi mọi người, cháu có tí chuyện muốn nói với Tiểu Anh!
Anh chàng kéo nhanh cô nàng đi:
-Này từ thôi chứ, tôi đau tay lắm.
-Tôi hỏi cậu con chó của tớ đâu!(Tức lắm rồi)
-Thì lúc nãy mình nói rồi đó, cho nó vô nồi lẩu rồi.-Ngoài mặt hồn nhiên nhưng trong bụng cô nàng rất tinh ranh: “Keke, nhìn mặt tên hái hoa đạo tặc này lúc giận mắc cười thật, để mình đổ dầu vào lửa cho cháy nhà luôn”. Tuấn Anh kéo tay Tiểu Anh
-Cậu đi theo tôi
-Đi đâu chứ, tôi ko đi!.-Gạt tay anh chàng ra
-Được mình đã tế nhị lắm rồi, cậu ko muốn vậy thì mình đành….
Tuấn Anh nói xong anh chàng vác cô nàng lên người, cô nàng bất ngờ, rồi vừa la vừa đánh vào người Tuấn Anh
-Này làm gì vậy, mau thả tui ra.
-No never! Ko nghe cảnh cáo sao.
-Nghe cái gì, hỏi ba của cậu ấy! Muốn chính xác hơn đi hỏi đầu bếp đi.
-Phù thủy! Cậu hại con chó của tui thì đừng mong sóng xót.- khiên cô nàng ra tới bờ hồ:
-Tiểu Anh đền mạng cho con chó của mình.
-Này làm cái gì thì làm, thả tui xuống tui ko muốn uống nước hồ bơi nhà cậu đâu, mau thả ra.
Anh chàng định quăng cô nàng xuống, nàng ta cũng ko vừa nhanh miệng cắn vào vai anh chàng cú giáng trời:
-Á………………đau…………đau…….
Rồi anh chàng thả cô nàng xuống:
-Tiểu Anh tớ nuôi chó nó còn ko dám cắn tớ, huống chi cậu là người, cậu dám
-Cậu nói cái gì, nói lại xem, cậu so sánh tôi với con chó hả! Tuấn Anh cậu chán sống rồi hả.
Thấy có chuyện ko ổn, ba anh chàng đi ra hồ xem có chuyện gì ko ngờ họ định đánh nhau:
-Solo 1:1, dám ko
-Nể tình cậu con gái nhường 3 chiêu đó
-Ko cần, nói nhiều quá.
Cả hai định nhào vô thì 3 anh chàng đến kịp, Đ.Tuấn giữ Tiểu Anh, T.Nhân giữ Tuấn Anh lại, T.Khanh đứng giữa khuyên giải:
-Các cậu có chuyện gì thì từ từ nói đừng manh động!
-Nói cái gì mà nói, cậu ta giết con Boo của tớ bây giờ còn dám nói chuyện ngang tàng nữa, chứ.
T.Khanh vỗ nhẹ vào vai Tuấn Anh, anh chàng la điếng trời: -Đau!
T.Khanh hết hồn giật tay lại:-Tuấn Anh vai của cậu….Đừng nói là bị Tiểu Anh đánh đó nha!
-Cậu ta dám. T.Nhân buông tớ ra hôm nay cho dù là tận thế đi chăng nửa mình phải thanh toán cho xong món nợ này.
-Thôi đi mà, nhịn đi(Ngoài vườn dì Lan đi vào). Mẹ cậu vào rồi kìa…Ăn nói sao cho phải phép đó.Đức Tuấn thả Tiểu Anh ra đi.-T.Nhân dàn xếp.
-Hai người ráng lựa lời hay ý đẹp mà nói nha. Nói chuyện ngang như cua coi chừng tui xử đẹp hai người luôn đó.-T.Khanh đe dọa.
Tiểu Anh và Tuấn Anh đáp lại anh chàng bằng ánh mắt dao gâm, dì Lan thúc giục:
-Mấy đứa còn ở đây làm chi, màn khiêu vũ đã qua rồi tiếc thật đấy, 2 đứa đi đâu dì lo muốn chết cho nên mới nhờ 3 anh chàng đi kiếm tụi con quá trời
Tuấn Anh khoát vai lên người Tiểu Anh:
-Dạ mẹ đâu có gì đâu, con chỉ muốn truyền đạt kinh nghiệm làm một người chủ tốt biết yêu thương các loài động vật cho Tiểu Anh thôi, phải ko Tiểu Anh!
-Hả………(2 mắt nhìn nhau). Dạ đúng vậy, dì biết ko con có quen một người. Người đó giàu giàu lắm, anh ta có nuôi con chó. Chú chó ấy dễ thương vô cùng, tưởng đâu chủ yêu thương ai ngờ anh ta tệ quá, lo đi chơi tán gái riết bỏ chú chó bơ vơ một mình ở nhà. Một hôm con đi đường gặp nó thấy nó nằm ở trước cửa nhà thấy tôi nghiệp quá con lén anh ta ăn cắp con chó về nuôi luôn. Tuấn Anh bạn thấy mình làm như vậy có đúng ko?
-Hây da! Cậu làm như vậy lỡ người chủ đó báo cảnh sát bắt cậu bỏ tù thì sao, tội lắm!
-Tớ ko sợ, vì theo luật thì những người hành hạ đối xử tàn tệ đối với xúc vật của mình thì họ đáng bị bỏ tù hơn là mình.
-Cậu biết gì cuộc sống người ta mà nói chứ hả! Con chó đó nó…………-T.Khanh giả vờ ho như cảnh báo
-Tuấn Anh tụi mình đi dự tiệc tiếp nhé ở đây buồn lắm. Tụi mình đi uống tiếp nhé, T.Nhân , Đức Tuấn chúng ta đi nào(kéo Tuấn Anh đi, anh chàng quay lại nhìn con bé con bé đáp trả bằng một cử chỉ chào nghiêm trang theo kiểu quân đội).
Đ.Tuấn nhìn con bé bật cười, rồi bỏ đi. Dì Lan trìu mến vuốt tóc con bé:
-Cháu ra bữa tiệc đi dì có để cho cháu 1 phần bánh kem socola kìa.
Nghe xong con bé sáng rỡ mắt:- Con cám ơn dì nhé! Thôi dì cháu mình ra bữa tiệc đi.
----------------------------------------------------------------
Bữa tiệc kết thúc, ba mẹ và Tuấn Anh cùng tiễn khách ra về. Ba của Tiểu Anh, Lam Linh và 3 anh ở lại. Tiễn khách xong Tuấn Anh nhanh chóng hỏi ba mình:
-Ba ơi con Boo nó dễ thương như vậy sao ba đành lòng làm vậy với nó, nó chỉ là con chó thôi mà!
-Thì con nói nó dễ thương ba mới làm vậy tốt cho nó mà con.-Trả lời nhẹ nhàng.
-Sao ba ác vậy! Ba nỡ lòng nào đối xử với nó tồi tệ, dù sao nó cũng là món quà của ông ngoại mua cho con mà.-Lớn tiếng.
-Con trai! Sao lại gọi là ác chứ, ba đâu có nỡ bỏ nó ra sọt rác hay vựt nó bên vệ đường đâu.-Ông đang bắt đầu khó hiểu.
-Thà ba làm vậy ba còn chút nhân tính, còn đằng này sao ba lại nỡ lòng nào đem nó đi làm món lẩu để đãi bạn của ba kia chứ.-Tức giận, khó chịu.
-À thì ra là vậy! Ba lấy nó đem nấu lẩu khi nào chứ! Vì nhà ta rộng quá, ba sợ Boo nó đi lạc hay bị người ta bắt cho nên ba chỉ nhốt nó vào lồng thôi mà.-Ông xoa đầu con trai mình điềm đạm giải thích.
-Thật chứ, vậy món lẩu cầy tơ lúc nãy là……….!
-Con chó ấy là đầu bếp đặt bên nhà hàng rồi mang tới cho họ chế biến mà!
-Vậy con Boo còn sống ư!.-Thằng bé vui mừng
-Ừh, nó ở trong nhà kìa.-Vui vẻ đi vào nhà
-Em xem thằng này lớn như vậy mà như con nít ấy!
-Em cầu mong nó vui như vậy, nhưng bao lâu rồi anh nhỉ nó ko còn cười dù nó cười rất đẹp.-Dì Lan
-Em đừng lo, anh tin có ngày nó sẽ biết cười…..thôi.
Tuấn Anh chưa kịp bước vào nhà thì đã thấy Tiểu Anh tay bồng tay bế chú con:
-Bé Boo ngoan nào, chị cho ăn nhé!
-Nà, chả con Boo của tôi ra nhanh lên.
Thằng bé nhanh tay bắt con chó trên tay của Tiểu Anh:
-Tui cảnh cáo cậu nhé! Sao này cậu còn đụng tới nó nữa thì đứng có trách.
Tiểu Anh hốt hoảng như đã bị lộ chân tướng, con bé vẫn thản nhiên trả treo với anh chàng:
-Cậu làm như con chó cậu quý lắm ko bằng ai mà thèm chứ, hứ…Tớ thấy nó tôi quá à, vì gặp phải một người chủ như cậu. Xa xa bỉ ổi…….tóm lại cái gì xấu cậu cũng có hết á! Bé Boo tội cho mày quá.-Nhìn con chó vẻ tôi nghiệp.
-Tốt hơn là ở với người chủ như cậu. Phù thủy, suốt ngày chỉ biết đem lại xui xẻo cho người khác. Theo tôi nghĩ á, bé Boo mà cho cậu giữ thì ko bị bệnh, cũng bị xe cán chết, thậm tệ hơn cậu còn bỏ đói chết nó nữa(vuốt ve con chó anh chàng tắc lưỡi). Boo ơi! Ko sao đâu có tớ ở đây tớ sẽ bảo vệ cậu.
-Cậu nói gì…….(con bé định đắm cho anh chàng một trận bỗng dì Lan bước đến, con bé nhanh trí, hạ giọng)
-Tuấn Anh à tớ xin cậu đấy cho tớ mượn Boo chút đi, 1 chút thôi mà.:KSV@09:
-Ko(to tiếng)
-Dù sao cậu là chủ của nó cậu có nhiều cơ hội chơi đùa vuốt ve nó hơn nhiều, cậu cho tớ mượn nó tí đi mà.
-Ko là ko, ko bao giờ tớ cho hạng người như cậu đụng tới Boo đâu! Cậu đúng là chuyên gây tại họa, với hại người là giỏi. Cậu soi gương rồi nhìn cậu đi từ trên xuống dưới từ dưới lên trên từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong có gì tốt đẹp đâu chứ, sớ!(Anh chàng đắc ý)
Con bé tức trong bụng: “Tuấn Anh đáng ghét, hôm nay cậu nhớ là cậu nói cái gì đó”:KSV@07:
Đì Lan bước tới tỏ vẻ ko hài lòng:
-Tuấn Anh sao con nói chuyện với bạn như vậy.
Dì Lan nhìn Tiểu Anh con bé mếu máo giả vờ như khóc::KSV@18:
-Dì ơi! Con chỉ xin Tuấn Anh cho con mượn chơi con Boo một láy thôi, con ko ngờ cậu ấy lại nặng lời như vậy. Từ khi cha sinh mẹ đẻ con ra đâu ai dám nói con như vậy đâu, bây giờ chỉ vì con Boo mà nỡ lòng nào cậu ấy nói con như vậy.:KSV@16:
Con bé khóc ré lên như đứa trẻ, Tuấn Anh nhìn mà sôi máu:
-Cậu còn dám nói như vậy với mẹ tớ nữa hả!
-Tuấn Anh thôi đi con! Con thấy con là con trai mà đi ăn hiếp con gái như vậy có đáng mặt đàn ông ko chứ. Mau xin lỗi Tiểu Anh cho mẹ(quay sang vỗ về Tiểu Anh)….Thôi thôi ko sao đâu cháu gì đã mắng Tuấn Anh rồi nó ko dám nữa đâu.(Nhìn Tuấn Anh)Còn chờ gì nữa con mau xin lỗi Tiểu Anh đi, đồng thời đưa con Boo cho bạn mượn chút rồi bạn trả!
Tuấn Anh miễn cưỡng đưa con chó cho Tiểu Anh, cậu ta nói:
-Xin lỗi cậu hả, nằm mơ đi.-Rồi bỏ vào trong nhà.
Dì Lan thở dài:
-Thôi ko sao đâu con. Con cứ tự nhiên nhé, dì vào nhà thay đồ rồi hai dì cháu mình nói chuyện.
-Dạ, con cám ơn dì vì chuyện lúc nãy.
-Có sao đâu. Dì vào nhà đây.
Dì Lan vào nhà con bé nhảy toán lên: -Yeah!
Cười ngô nghê: -Bé Boo thấy ko chị có giỏi ko chứ!
Ba anh chàng ngồi trên lầu nhìn xuống thấy hết mọi sự việc tội cho Tuấn Anh:
-Tuấn Anh thật là! Có như vậy thôi để Tiểu Anh chơi xỏ nữa.-T.Khanh
Đúng lúc Tuấn Anh mới lên nghe xong câu đó, đã bực mình anh chàng lại bực mình hơn. Nên quyết định trả đũa cô nàng:
-Các cậu đợi xem, mình sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời cho các cậu xem.
-Tuấn Anh ơi khuya rồi bọn mình phải về ngày mai đi học nữa tạm biệt cậu nhé.-T.Nhân
-Ừh, các cậu về cẩn thận.
3 anh chàng ra về, tới bờ hồ chạm mặt Tiểu Anh, con bé tự nhiên chào hỏi:
-Chào(giơ hay ngón tay). Coi chừng gặp ma đó.
-Yên tâm, ma tụi này ko sợ chỉ mong cậu đừng có ám tụi này là được.-T.Khanh.
Ba anh chàng đi qua mặt cô nàng, Đ.Tuấn nhìn cô nàng cười coi như chào hỏi rồi đi.
Từ trên lầu nhìn xuống thấy Tiểu Anh cười giỡn cùng con chó Tuấn Anh phát tức, con ba anh chàng cười hihihihi như trêu anh chàng, đột nhiên anh chàng đi xuống chỗ Tiểu Anh ba anh chàng cùng đi theo.
-Này Tiểu Anh trả con chó cho tớ, giờ này nó muốn ngủ.
-Nhưng nó còn tĩnh lắm mà thôi để nó chơi chút đi.
-Tớ là chủ nó tớ biết con chó của mình nó muốn gì mau trả nó cho mình.
-Ko trả
-Trả mau đây
-Ko
Tuấn Anh nhào vô lắm lấy con chó:
-Cậu trả nó cho tớ mau đi!
-Cậu buông nó ra đi nó đau đó.
-Muốn cho nó ko đau thì cậu buông nó trước đi.
-Cậu buông nó ra nhanh lên, cậu là chủ nó nên cậu phải biết hi sinh vì nó chứ.
Hai bên tranh chấp quyết liệt, náo động cả ngôi nhà. Đôi co một hồi, Tiểu Anh đá vào chân Tuấn Anh, anh chàng đau quá buông tay ra cô nàng cũng bị mất thăng bằng rơi toán xuống nước, may mắn con Boo nhảy xuống khi cô nàng giẫm vào chân anh. Bị rơi xuống nước, cô nàng hụp lên hụp xuống vẫy vùng. Tuấn Anh ko chút do dự đã nhảy xuống cứu cô nàng:
-Tiểu Anh à! Ko biết bơi thì làm ơn tránh xa hồ bơi ra đi.
Cô nàng lúc này ko biết trời trăng mây nước gì nữa, khi Tuấn Anh lao tới bắt lấy cô nàng thì con bé đã ngất. Vớt cô nàng lên bờ, anh chàng mệt đừ, Tuấn Anh vỗ má Tiểu anh:
-Này, dậy đi chứ! Mau đi
Con bé họ sặc sụa được vài cái, nó thốt lên:
-Lạnh…………..lạnh…..quá
Rồi con bé ngất lịm đi, anh chàng khẩn trương tay ẵm cô vào nhà, , dì Lan bước xuống nhà hoảng hốt:
-Sao vậy nè! Ai đứa ướt sủng vậy.
-Chừng nữa con nói sao.
Tuấn Anh đưa cô nàng vào phòng mình:
-Mẹ ơi, mẹ mau thay đồ cho cậu ấy đi ko thôi bị cảm lạnh.
-Được rồi, còn con cũng mau đi thay đồ đi.
------------------------------------------------------------------------
Cả nhà lúc đó náo động hẳn lên, người lo tìm chăn người bật lo sưởi. Phần Tuấn Anh anh chàng ko sao cả. duy chỉ có hai tiền bối là ngồi nói chuyện trên sân thượng như ko thề có chuyện gì xảy ra, anh chàng liền đi tìm ba Tiểu Anh, đi đến sân thượng gặp Lam Linh, anh hỏi:
-Lam Linh, có thấy bác Minh đâu ko?
-Ba mình đang nói chuyện với ba cậu kìa?
-Để mình lại đó?(Lam Linh ngăn lại)
-Ko được đâu, ba của cậu bảo là ko cho ai vào vì họ đang có chuyện quan trọng bàn bạc với nhau ,mình lại thì bị hai vệ sĩ đáng ghét chặn lại kìa……Mà có chuyện gì ko Tuấn Anh…..Cậu mới tắm đấy à……..khuya rồi kẻo cảm lạnh ấy.
-Cũng tại phù thủy đáng ghét, người chị của cậu ấy, báo hại người ta bây giờ nằm một chỗ bắt người ta cung phụng.
-Chị Tiểu Anh chị ấy làm sao!
-Bị té hồ……..
-Trời ạ! Nghe ba nói chị ấy từ nhỏ đến lớn giỏi cái gì, chớ bơi là ko biết. Mà Tiểu Anh có sao ko…..!
-Cậu ấy ngất xỉu rồi, nên mình định hỏi ba cậu xử lí sao.
Hai người lớn bước tới, ba Minh hoảng thốt:
-Tuấn Anh, Tiểu Anh nó bị làm sao vậy cháu!
-Dạ, thưa bác bạn ấy bị té xuống hồ rồi ngất xỉu rồi ạ.
-Nó hiện giờ thế nào rồi!
-Tạm thời thì bạn ấy ko sao cả, đã có người chăm sóc bạn ấy rồi.
Ba của Tuấn Anh quay sang hỏi ông Minh:
-Vậy anh định xử trí sao?
Ba Tiểu Anh: -Chuyện này…..thì?
Bác Trọng đưa chủ ý:
-Hay là vầy, tạm thời con bé cứ để đây chúng tôi chăm sóc cho. Tôi nghĩ sáng mai con bé nó khỏe hẳn rồi tôi cho người đưa nó về nhà. Còn bây giờ anh và Lam Linh cứ về trước đi.
-Như vậy có phiền anh chị ko?
-Ko sao, bà xã của tụi rất quý con bé nó mà ở lại em ấy còn mừng nữa!
-Vậy làm phiền anh chị! Tuấn Anh, Tiểu Anh nó đang ở đâu phiền cháu dẫn bác và Lam Linh đi thăm được ko cháu!
-Dạ bác đi theo cháu.
Sau khi đến phòng thăm con gái của mình ông cũng đỡ được phần nào lo lắng, Tuấn Anh và ba của mình tiễn bác ấy ra về, trước khi lên xe họ vui vẻ nói với nhau một câu:
-Anh Minh, anh đồng ý tôi đồng ý, như ko biết 2 người kia đồng ý hai ko!
-Anh à! Âu là số, chúng ta cứ đợi như thế nào đi, dù đó chỉ là lời hứa.
-Được rồi, anh về nhé.
Tuấn Anh đứng nghe mà chẳng hiểu họ nói gì, hằn bé thắc mắc với ba:
-Ba ơi! Ba nói chuyện gì với bác ấy mà con chẳng hiểu gì hết!
-Chà…Chuyện người lớn thôi con. Sau này con sẽ biết. Ba phải vào nhà xem Tiểu Anh như thế nào đã.
 
×
Quay lại
Top