--------------- Ngôi nhà gỗ trong rừng của bà phù thủy già. -------------
4. Hai hung thủ.
- A...A...A... - Tiếng bà Seikichi kêu vang lên lanh lảnh trong bóng tối làm ai cũng rợn mình, người như bức tượng, chỉ biết đứng yên mà lo sợ.
- Bà Kimimono nhanh vật đèn lên. - Tôi hét thật to lên, giục bà ấy nhanh bật đèn không thì bà Seikichi sẽ nguy hiểm.
- Cạch. - Ánh sáng nhanh được trả lời, hóa ra Ran đã nhanh tay bật đèn từ lúc bà Seikichi kếu lên.
- Á...á....á... - Kimimono chạy đến cạnh bà Seikichi. - Bà không sao chứ?
Bà Seikichi nằm sõng soài trên nền nhà, tay trái ôm lấy tay phải đẫm máu. Bà ấy vẫn chưa hết hãi hùng, mặt tái xanh tái mét.
- Bà chủ, có chuyện gì vậy? - Bà Kimimono cầm chống gậy cố chạy nhanh đến cạnh bà ấy.
- Lúc đèn bị tắt, khi sấm chớp đánh ngang trời. Tôi thấy có đến tận hai người đang cầm dao tiến về phía tôi. - Bà Seikichi vừa nói vừa hoảng sợ. - Lúc đó tôi cố né và bị một tên đâm trúng cánh tay, xong đèn bật.
- Dù gì cũng phải gọi cảnh sát và cứu thường, bà ấy mất nhiều máu thế kia mà. - Ông Aoyama vừa nói vừa nhìn vào chỗ máu loang lổ kia.
- Alo. Vâng cần một xe cấp cứu nữa ạ. Vâng, cảm ơn ạ. - Ông Aoyama vừa nói quay ra đã thấy Ran cầm nghe điện thoại di động.
- Sao? Con? - Ông Aoyama không tả nổi sự ngạc nhiên.
- À! Anh Kinichi bảo con gọi cảnh sát với xe cứu thương luôn ạ. - Ran đáp.
Trong lúc đó, tôi mày mò ra xem cái gương, tôi thấy vướng mắc điểm nào đó.
- A, thưa cô. - Tôi giữ lại một quý cô đang lo sợ ở gần đó.
- Dạ.
- Chiếc gương này vốn được làm thành màu đen ạ? - Tôi hỏi, tay miết dọc theo tấm gương.
- À! Tôi cũng không nhớ, lần trước đến dự tiệc, chiếc gương được sơn màu gỗ trắng cơ. - Cô ấy vẫn chưa hết hoàn hồn về cái cảnh khi nãy.
- Vâng. - Tôi đáp.
Đi loanh quanh căn phòng được một lúc, trong khi Ran đang băng bó cho bó cho bà Seikichi, và Kimimono ngay cạnh lo lắng, còn ông Kedo cũng ngồi cạnh hỏi han từ lúc nào không biết.
- Xin cho qua. - Một người đàn ông trung niên mái tóc bù xù, mặc bộ vest đi vào, khuôn mặt tỏ vẻ dữ dằn, thể hiện sự khẩn trương, ông cầm trên tay thẻ cảnh sát dẫn theo và ba cô cậu cũng như thế. - A! Matsuzaku. - Ông ấy tiến ra gần chỗ ông Aoyama.
- Kiba, cũng được giao đến đây à? - Ông Aoyama bắt tay viên cảnh sát đó.
- Ủa? Bác quen à? - Tôi tiến lại hỏi.
- Thằng nhóc mà cậu nhờ tôi tìm hỏi liên lạc đây à? - Viên cảnh sát lườm tôi một ánh mắt.
- Xin lỗi. - Một nữ cảnh sát tóc búi cao, cầm cuốn sổ ghi chép lại gần thanh tra Kiba. - Thưa thanh tra, nạn nhân Seikichi Mina có khai là bị hai hung thủ dùng dao tấn công ạ.
- Tôi biết rồi, Michiwa. - Vị thanh tra nói.
- Nhưng mà đâm được nạn nhân mà không bị dính máu vào người thì cũng tài thật. - Cảnh sát Michiwa nói.
- Áo mưa ạ. - Tôi nói chen vào.
- Hả? - Tất cả mọi người đều nhạc nhiên.
- Này cậu, cậu có tư cách gì mà tham gia vào vụ án. - Một thanh niên cao to, đội mũ len với áo choàng dài chạy đến túm lấy cổ áo tôi.
- Kitoku. - Thanh tra Kiba nói như thầm bảo để yên cho tôi nói.
- Sao anh biết được. - Ran hỏi.
- Cái đó tôi đoán thôi, còn về hai hung thủ như bà Seikichi nói thì chắc là do nó. - Tôi chỉ thẳng vào tấm gương trong khóc phòng.
- Khoan đã, sao nó lại màu đen Kimimono. - Và Seikichi cầm lấy cánh tay trái bị băng bó của mình tức giận hỏi.
- Tôi không biết, nó vốn phải có màu trắng chứ? - Bà quản gia chống cây gậy cũng mở to mắt ngạc nhiên.
- Là do hung thủ đã đánh tráo để chiếc gương màu đen để làm nó như không có trong bóng tối và đâm nạn nhân. - Tôi nói tiếp. - Chính vì thế khiến bà Seikichi lầm tưởng có hai hung thủ.
- Nhưng sao hắn phải làm vậy? - Ông Aoyama hỏi.
- Đúng vậy, lỡ hôm nay không có sấm chớp làm lóe ánh sáng con dao thì sao? - Viên cảnh sát Kitoku cũng hỏi thêm.
- Bây giờ là tháng 9, đúng rằm không có sấm cũng phải có trắng chứ, hắn định nhờ ánh trăng và lóe ánh sáng trên con dao. Và hắn làm thế vì theo tâm lý của mỗi người, khi bị hai con dao tiên đến thì ắt hẳn chỉ có thể lo sợ mà đứng hét lên như trời trồng thôi. - Tôi nói.
- Nhưng bà Seikichi đã né sang bên phải bừa trong lúc hoảng loạn. - Cảnh sát Kiba nói thêm vào.
- Vâng. - Tôi gật đầu.
- Nhưng ai đã làm việc khốn đó mới được. - Bà Seikichi không hề nguôi giận mà nói.
- Kẻ đó chính là ông Kedo. - Tôi nói rồi chỉ vào ông Kedo đang ngồi cắn móng tay cạnh bức tường. - Con dao chính là con dao cắt bánh ga-to, không thấy nó vì nó đã bị giấu trong bánh kem. - Tôi nói và hướng ánh mắt về cái bánh kem ở trung tâm phòng.
- Vì đi tìm hung khí nên anh đã đi quanh căn phòng. - Ran giờ hiểu ra.
- Mục đích bà Seikichi đưa tôi vào thư phòng nói chuyện riêng là muốn tôi bảo vệ "
Nước mắt phù thủy ". Và khi đang nói chuyện lúc có mặt ông Aoyama và Ran thì ông Kedo bước vào mà bà ấy không hề lo lắng về chiếc vòng cổ nên chắc chắn ông và bà ấy cùng làm nó. Và nó cũng chính là mục đích. - Tôi nói tiếp rồi đi đến cạnh bàn uống ngụm nước.
- Bằng chứng? Không có bằng chứng thì đừng buộc tội tội. - Ông ta vẫn ngụy biện.
- Kedo! - Bà Seikichi quát lên. - Chỉ cần lấy được con dao thì sẽ có dấu vân tay của ông trên đó thôi.
- Thế cứ tìm đi. - Ông ta hét to.
- Chỗ để ô cho khách. Áo mưa thỉ để đó là hợp nhất, tìm ra là ông ta hết bằng chứng chống chế. - Tôi kéo ghế ngồi xuống.
Ông ta nắm chặt nắm đấm, mặt biểu lộ rõ rết sự tức giận:
- Đúng vậy, tất cả đều do tôi làm, chỉ vì "
Nước mắt phù thủy đó " -Ông ta điên loạn hét lên