CHAP 29
Bẵng đi 1 tuần từ lần cuối Bảo Nam gặp Nhã Thanh ở trước cửa chung cư đến giờ, anh không còn thấy cậu ấy đứng chờ mình mỗi sáng nữa. Có một chút mất mát xem lẫn đau lòng nhưng vẫn cố gắng phớt lờ đi, cứ để nó trôi qua. Nhã Thanh xứng đáng tìm được người tốt hơn anh nhiều, nếu cứ cố chấp không chịu buông tay, rốt cuộc cũng sẽ dẫn đến đau khổ mà thôi...
Hôm nay tâm trạng của anh không vui, định tìm đến vài ly rượu để bình tâm trở lại. Ai ngờ đã là ly thứ 5 rồi mà chẳng thấy thấm tháp gì. Đầu óc vẫn tỉnh táo, nỗi buồn vẫn cứ hiện hữu ở đó. Đây mà là rượu à? Đây là nước lã thì có. Một chút cồn cũng chẳng có.
Đang định lên tiếng phàn nàn tên bartender lừa đảo thì bỗng dưng nghe tiếng ồn phát ra bên cạnh, đủ lớn để gây sự chú ý của mọi người, kể cả anh cũng tò mò nhìn sang
"Tao nhắc lại lần nữa. Không tránh ra thì đừng trách"
"Nào nào... Làm gì mà dữ vậy. Anh chỉ muốn kiểm tra xem người cậu có giống bọn anh không thôi mà. Sao mặt lại như con gái thế kia" Tên đàn ông cao to vừa nói vừa lấy tay nâng cầm Nhã Thanh lên, gương mặt cười dâm đãng hết sức
"Cút! Thứ dơ bẩn như mày đừng đụng vào người tao" Nhã Thanh tức giận hất tay hắn ta ra, đầy vẻ khinh bỉ
"Mày... Thằng chó chết! Mày tưởng mày thanh cao lắm à?" Tên côn đồ điên tiết, nắm lấy cổ tay Nhã Thanh, dùng sức bóp chặt khiến khuôn mặt Nhã Thanh hơi biến sắc.
Không thể chịu nổi cảnh tượng bất bình trước mắt, Bảo Nam đành đi đến vỗ vai tên côn đồ
"Này! Muốn chọc ghẹo người khác thì cũng nên banh mắt ra mà nhìn xem đó là ai chứ"
"Hừ! Mày đứng nhiều chuyện. Định cứu tên ẻo lả này à? Cẩn thận coi chừng tao cho nằm chung gi.ường bệnh với nó đấy!"
"Ô hô hô... Không hề. Có lòng tốt muốn cảnh cáo ông anh thôi. Tốt nhất đừng nên chọc giận cậu nhóc kia. Bảo trọng!" Nói rồi Bảo Nam ngoan ngoãn né sang một bên chờ xem kịch hay
"Hahahaha.... Cẩn thận với thằng nhóc này sao? Đúng là chuyện hài không...." khi còn chưa nói hết câu, tên côn đồ cảm nhận thấy 1 bên mặt đau rát dữ dội, cả người như bay bổng lên không trung rồi rơi ầm xuống sàn nhà cách đó vài mét.
Hắn ngơ ngác ôm lấy 1 bên mặt sưng tấy, máu mũi máu miệng tuông ra, hoảng sợ nhìn về con quái vật vừa cho mình một đấm...
"Tao nói cho mày biết. Thứ sinh vật hạ cấp như mày nên nhớ. ĐỪNG! BAO! GIỜ! ĐỤNG! VÀO! NGƯỜI! TAO!" Nhã Thanh rít từng chữ qua kẽ răng khiến cho tên côn đồ khiếp sợ không nguôi, lết dần về sau cụp đuôi bỏ trốn.
"Vẫn phong độ như xưa nhỉ?"
"Hừ... Anh đúng là không có tình người. Thấy người ta bị ức hiếp cũng không lên tiếng bênh vực" Nhã Thanh vô cùng bất mãn, ấm ức nói
"Anh nghĩ không cần thiết. Mất công em lại nói anh coi thường năng lực của em."
"Anh thật quá đáng. Lẽ nào anh không sợ hắn đánh em sao?"
"Hắn mà đụng được đến một sợi tóc của em, anh sẽ gọi hắn bằng sư phụ" Bảo Nam không bao giờ quên được cái lần đầu tiên anh phát hiện ra khả năng tự vệ cùng với xuất thân của Nhã Thanh, anh đã phải bần thần mất nửa tiếng đồng hồ và sau đó liền nghĩ đến việc sớm cắt đứt quan hệ ngay với cậu ta vì khi đó 2 người chỉ mới trong giai đoạn tìm hiểu. Tốt nhất nên kết thúc sớm để không phải rắc rối.
Nội chỉ việc anh có ý định quen với người cùng giới thôi đã gặp phải sự phản đối vô cùng gay gắt từ phía bố mẹ anh rồi, chứ đừng nói chi đến việc cậu ấy còn là con của một đại ca xã hội đen. Tuy anh không phải muốn kì thị nhưng hoàn cảnh của cậu ấy như vậy thực sự quá phức tạp.
Tuy nhiên có câu người tính không bằng trời tính, càng muốn cách xa lại càng dính chặt, Bảo Nam không hiểu sao ở Nhã Thanh tồn tại một điều gì đó cứ luôn thu hút sự chú ý của anh một cách mãnh liệt. Muốn dứt ra cũng không thể nào dứt được.
Có lẽ đó là nghị lực phi thường từ cậu ấy chăng, và còn có một trái tim lương thiện. Mặc dù sống trong bùn lầy như lại không hề bị bùn làm vấy bẩn nhân cách, ngược lại cậu ấy luôn tìm cách vươn lên về phía ánh sáng, nỗ lực cho ước mơ của mình.
Cuối cùng, cậu ấy đã cho anh thấy được, thành quả cho sự nỗ lực ấy chính là một tiệm ăn của riêng mình, tích góp từ từ bằng việc đi làm thuê cho người khác trong nhiều năm, mà không cần sự trợ giúp nào từ cha mình. Không ai nghĩ rằng một cậu ấm như Nhã Thanh lại có thể làm được như thế.
Bảo Nam cảm thấy khâm phục Nhã Thanh nhất ở khoản đó....
"Có thể cho em ngồi cùng anh không?"
"Anh từ chối được sao? Anh không muốn chung số phận với tên kia"
"Hứ... Đừng nói như thể em là côn đồ không bằng" Nhã Thanh tuy không hài lòng nhưng vẫn ngồi vào ghế bên cạnh
"Sao em biết anh ở đây mà đến?" Bảo Nam lại quay về thưởng thức ly rượu tiếp theo của mình, ánh mắt nhìn xa xăm
"Anh đừng có tự tin. Chỉ là tình cờ. Thỉnh thoảng muốn đi uống rượu giải sầu thôi" Nói dối! Toàn là lời ngụy biện. Rõ ràng đã theo anh đến tận đây, vậy mà lại không có gan nhận.
"Vậy sao?"
"Tất... tất nhiên! Đừng nói chuyện này nữa. Đã đến đây rồi thì phải uống chứ. Nào! Nâng ly đi!"
Cứ thế 2 người 1 ly rồi lại 1 ly...
.
.
.
.
.
.
.
1 tiếng sau...
"Đến đây! Đến đây! Uống thêm ly nữa đi. Hôm nay không say không về!" Ý thức của Nhã Thanh đã bắt đầu mơ hồ. Haizzz... Sao mà yếu như thế không biết, mục đích ban đầu là chuốc say anh để anh nói ra lời thật lòng. Rốt cuộc lại thành ra thế này.
"Đừng uống nữa. Em say rồi. Về thôi!"
Bảo Nam kéo tay Nhã Thanh đứng dậy nhưng cậu ta quyết không chịu, hất tay anh ra
"Không mà... Em không say... Hức... Anh... mau ngồi xuống uống tiếp với em đi..."
"Uống gì mà uống. Mau đi về! Nếu không anh sẽ bỏ mặc em ở đây đó"
"Anh sẽ bỏ mặc em ư? Không phải anh đã làm rồi sao? Còn hù dọa gì nữa. Anh là đồ tàn nhẫn. Tàn nhẫn nhất trên đời" Nhã Thanh vừa nói vừa đấm thùm thụp vào ngực Bảo Nam đầy uất ức...
"Anh có biết em phải trải qua những ngày tháng không có anh như thế nào không? Tình cảm của chúng ta, không lẽ nói bỏ thì có thể bỏ được hay sao? Đồ máu lạnh! Đồ độc ác! Huhuhu..." Nhã Thanh ngồi sụp xuống đất khóc nức nở
Vì Nhã Thanh trước giờ luôn cứng rắn. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu ấy cũng không bao giờ khóc trước mặt anh. Nên đột nhiên cậu ấy như vậy khiến Bảo Nam vô cùng bối rối lẫn đau lòng nhưng cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể cố gắng dỗ dành và đỡ cậu ấy đứng dậy...
"Đừng khóc nữa! Em đã biết anh là kẻ tồi tệ như vậy sao còn không chịu buông tay?"
"Không muốn! Em không muốn! Em cần một mình anh thôi. Vì anh, em có thể làm tất cả. Anh muốn vợ mình là phụ nữ chứ gì... Em có thể đáp ứng... Em có thể mà... huhuh... Xin đừng bỏ em! Xin anh!"
"Nhã Thanh! Nhã Thanh! Bình tĩnh nghe anh nói, em nên về thì hơn. Chuyện khác chúng ta sẽ nói sau. Để anh đưa em về"
"Không... em không về..."
Sự chống đối kịch liệt của Nhã Thanh khiến Bảo Nam không còn cách nào khác, đành dùng biện pháp cưỡng chế, ép buộc Nhã Thanh phải đi về cùng mình. Nếu không như vậy, anh sợ rằng chút nữa thôi anh sẽ mềm lòng mất.
Nhét được Nhã Thanh vào trong xe, Bảo Nam nhanh chóng lái xe đi. Trên đường về, hai người không nói với nhau thêm một lời nào nữa. Anh biết Nhã Thanh đang oán trách anh nhiều lắm. Nhưng anh chẳng thể làm khác, cuộc đời này không phải màu hồng, không phải chuyện gì cũng đấu tranh tới cùng thì có thể mang lại một kết thúc có hậu.
"Em đừng cố chấp nữa. Người ích kỉ như anh không xứng đáng để em phải hi sinh đâu"
Nhã Thanh không trả lời. Nhắm mắt già vờ ngủ, nước mắt không tự chủ chảy dài trên má.
Chẳng phải em đã hi sinh rồi đó sao? Ngày đó nếu em không bốc đồng làm theo cảm tính của mình để thu hút sự chú ý của anh thì giờ đây liệu kết quả có khác đi không?
------------------------------------------------------
"Phù! Cuối cùng cũng xong!"
"Có cần đi gấp vậy không?" Bảo Nam đứng tựa vào cửa phòng, vẻ mặt chán chường nhìn Vi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà. Vậy là từ mai anh lại phải trở về cuộc sống đơn độc như trước đây, nghĩ thôi cũng đã thấy cô đơn dã man rồi TT_TT
"Bởi vì Yến Nghi tuần sau lại phải đi công tác. Nếu giờ tôi không dọn sẽ không kịp"
"Haizzz... Cô đúng là không có tình người. Có trăng liền quên đèn"
"Đừng nói khó nghe như vậy. Tôi nghĩ cho anh thôi mà. Tôi ở đây càng lâu bụng càng to hơn, người khác nhìn vào sẽ dị nghị, chưa kể trường hợp bị những người trong trường bắt gặp. Đến lúc đó sẽ rất khó ăn nói."
"Rồi! Rồi! Cô đúng, được chưa?" Biết không thể lay chuyển được An Vi, Bảo Nam đành bỏ cuộc...
"Đừng buồn mà. Hôm nay tôi sẽ nấu đãi anh một bữa thật thịnh soạn coi như tiệc chia tay, chịu không?"
"Coi như cô cũng còn có chút lương tâm"
"Vậy giờ tôi ra siêu thị mua đồ ăn. Anh có cần mua gì không?"
"Có. Mua giúp tôi... À mà thôi, tôi đi với cô sẵn tản bộ chút xíu, phải để bụng thiệt đói ăn cho cô sạt nghiệp luôn"
"Xì... Vậy tôi sẽ nấu lẩu với một đống rau cho anh mặc sức ăn. Ăn bao nhiêu cũng không sợ, wahahahaha..."
"Nhỏ nhen!"
Đúng lúc 2 người vui vẻ mở cửa chuẩn bị ra ngoài thì có một cặp vợ chồng trung niên cũng vừa đi tới, người phụ nữ mừng rỡ gọi to
"Bảo Nam!"
Bảo Nam như muốn rớt 2 tròng mắt ra ngoài khi nhìn thấy họ, miệng lắp bắp "Mẹ... Bố... Sao... sao hai người ở đây?"
"Cái thằng bất hiếu này. Cả năm trời không về thăm bô mẹ. Để bây giờ chúng ta phải vác thân già đến đây mà con còn dám hỏi như thế à?" người đàn ông tức giận trách mắng
"Không... ý con không phải vậy. Sao bố mẹ vào tận trong này mà không báo trước với con để con đi đón"
Nghe vậy, bà Nhật Lam vô cùng không hài lòng "Báo trước với con thì làm gì con cho chúng ta vào, thế nào cũng thoái thác. Với lại.... " Bà liếc nhìn qua An Vi đang ngượng ngùng đứng bên cạnh, thấy vậy cô cũng lễ phép gật đầu chào. Bà liền nở nụ cười đầy ẩn ý "nếu cho con biết thì đâu có cơ hội bắt gặp được cảnh tượng hạnh phúc như thế này. Đây có phải con dâu tương lai của bố mẹ không vậy?" .
Nhìn bộ quần áo mặc ở nhà kia cũng đủ hiểu 2 đứa đang sống chung rồi (Chú thích: Vì siêu thị gần nhà nên ảnh chỉ cứ mặc vậy ra ngoài mà không cần thay quần áo) Haida... Ông bà già này hiện đại lắm, không hề khắc khe với việc sống thử, chỉ cần mang được con dâu tốt về mà còn khuyến mãi thêm một thằng nhỏ thì còn gì bằng ^^
"Mẹ! Không phải như mẹ nghĩ đâu" Bảo Nam biết mẹ mình đã hiểu lầm nhưng lại nhất thời không biết giải thích như thế nào
"Rành rành ra đấy còn hiểu lầm cái gì. Mà con định cho bố mẹ đứng ngoài đây mãi thế à?"
"Ơ... Con xin lỗi. Bố mẹ vào nhà đi ạ"
Khi 2 người già đã bước vào trong, An Vi mới kéo Bảo Nam lại nói nhỏ
"Này! Tôi lánh mặt trước. Anh ở nhà từ từ giải thích nhé"
"Khoan đã! Cô định bỏ con giữa chợ như thế này sao?"
"Chứ anh muốn thế nào?"
"Bố mẹ tôi cũng đã gặp cô rồi. Nếu nói không phải họ lại nhai cho tôi nhức cả đầu cho xem. Giúp tôi vài ngày thôi. Được không? Pleaseeeeee!" Bảo Nam dùng ánh mắt cún con thành khẩn cầu xin khiến Vi không thể nào mở miệng từ chối
"Vậy... ý anh là bảo tôi đóng giả bạn gái trong thời gian ba mẹ anh ở đây à?"
"Ừm cùng lắm là chỉ 5 ngày thôi. Làm ơn giúp tôi đi mà. Lần này đích thân bố mẹ tôi vào tận trong này thì vấn đề đã đến mức báo động lắm rồi. Chắc chắn là có âm mưu"
"Nhưng... rồi sau đó thì sao?"
"Đơn giản thôi. Cứ nói chúng ta chia tay là được chứ gì. Tạm thời làm yên lòng phụ huynh trước đã. Chuyện về sau cứ để tôi lo. Ok?"
"Nhưng... nhưng..." Giúp Bảo Nam thì cũng được thôi nhưng phải dối gạt người lớn, cô thấy tội lỗi thế nào ấy
Thấy Vi vẫn còn phân vân, Bảo Nam liền chuyển qua khổ nhục kế, tỏ vẻ buồn bã "Nếu cô thấy không tiện thì thôi vậy. Tôi không muốn ép buộc cô. Cứ để tôi đi xem mắt theo ý bố mẹ rồi tiện thể lấy đại một người nào đó về cho họ vui lòng vậy. Ôi... cuộc đời thật lắm éo le. Ngay cả vợ cũng không được quyền lựa chọn. Tôi đúng là thằng đàn ông thất bại mà. Sau này con tôi sinh ra, thấy cha nó như vậy, chắc chắn sẽ rất thất vọng, thế nào nó cũng sẽ xem thường tôi cho xem. Hic... Sao tôi khổ thế này..."
"Thôi... Thôi... Được rồi! Tôi giúp! Được chưa?" bị Bảo Nam tụng cho nhức đầu, chóng mặt, Vi còn không nhận lời, e rằng sẽ không yên với anh ta đâu -_-!
"Hì... Vậy mới được chứ. Phải chi ngay từ đầu đồng ý có phải đỡ hơn không?"
"..." =_=|||
"Giờ theo tôi vào nhà chuẩn bị lên sàn" Nói rồi Bảo Nam t.ình tứ dắt tay An Vi vui vẻ đi vào
"Bố mẹ đi đường xa chắc mệt rồi. Bố mẹ vào tắm trước đi. Để con và An Vi chuẩn bị bữa tối"
Thấy Bảo Nam không còn ý định che dấu về cô con dâu tương lai nữa, bà Nhật Lam tỏ vẻ đắc ý "Nhưng con còn chưa cho với bố mẹ biết cô bé này là ai"
Bảo Nam liền hắng giọng vài cái rồi trịnh trọng giới thiệu "Bố! Mẹ! Đây là bạn gái của con, tên An Vi. Vì tụi con cứ bận việc suốt nên chưa có cơ hội dắt cô ấy về ra mắt bố mẹ"
"Con chào hai bác. Con nghe anh Nam nhắc nhiều về hai bác mà chưa có dịp ra thăm. Mong hai bác đừng buồn con"
Thái độ lễ phép cùng với nụ cười thiện cảm của An Vi khiến 2 vợ chồng vô cùng hài lòng, đứa con dâu này xem ra cũng không tệ.
"Không sao! Không sao! Tết này về cũng không muộn. Cả dòng họ đều tụ họp đông đủ. Tiện thể ra mắt con dâu luôn"
"Dạ..." Nụ cười của An Vi cứng đơ trước sự tỉnh bơ của 2 bậc phụ huynh, cô nhớ lúc nãy Bảo Nam chỉ giới thiệu là bạn gái thôi mà, sao thăng chức nhanh thế
Nhận thấy không khí bắt đầu ngượng ngùng, sợ sẽ sớm bại lộ, Bảo Nam liền ra tay hộ giá "Bố mẹ đừng nói nữa. Mau đi tắm rửa đi. Lớn tuổi rồi tắm trễ sẽ không tốt đâu"
"Haizzz... Được rồi! Mình đi thôi ông. Hôm nay đi máy bay cả ngày chắc ông mệt lắm rồi. Lát nữa tôi massage cho nhé" Vừa nói bà Nhật Lam vừa nháy mắt với chồng vô cùng t.ình tứ, khiến ông Tấn Thành ngượng ngùng đỏ ửng cả mặt
"Bà thật là... Bọn trẻ nghe thấy bây giờ"
Trong khi bà Nhật Lam vẫn chai mặt "Nghe thì có sao. Tụi nó cũng lớn hết cả rồi mà"
"Thật hết nói nổi bà" miệng thì trách thế nhưng có thể thấy được trong mắt hai người phát ra những tia lửa điện hình trái tim xẹt xẹt
Thế là 2 vợ chồng vui vẻ dắt tay nhau vào phòng, bỏ lại hai đứa trẻ mặt đơ, mồ hồi đổ đầy trán
"Haha... Ba mẹ anh vẫn còn tình quá nhỉ?"
"Chẳng biết nên buồn hay nên vui" nhiều lúc anh phải dở khóc dở cười với ông bố bà mẹ trong truyền thuyết của mình
"Mà tối nay tôi ngủ ở đâu?" Phòng khách trước đây cô ở giờ đã bị 2 vị phụ huynh chiếm, nên cô đang rất thắc mắc, lý nào lại phải ở chung với Bảo Nam sao? =_=|||
"Thì cô ngủ phòng tôi..."
"CÁI GÌ?" Vi hét lớn đến nỗi làm lùng bùng cả hai lỗ tai anh khiến anh không chịu nổi, phải bịt chặt lỗ tai lại
"Có cần phản ứng mạnh vậy không thím hai. Tôi còn chưa nói hết. Tôi sẽ ngủ ở sofa. Hay cô muốn ra sofa?"
"Không... không... Tôi ngủ trong phòng được rồi. Anh đừng khách sáo"
-_-
"Mấy ngày tới trông cậy vào cô hết đó"
"Được rồi" Vi lại tỏ vẻ ỉu xìu, cái tên yêu quái này chuyện tốt chẳng thấy đâu, mà sao chuyện xấu thì luôn kiếm cô vậy không biết. Cô mà trở thành nhân vật phản diện tất cả là tại hắn... tại hắn mà ra cả... hic...
-------------------------------------------------------------------------