Chap mới đây mọi người
__________o0o__________
CHAP 4: Thù mới – Bạn mới.
- Các em đã tập xong những câu thần chú đơn giản rồi chứ? Thầy sẽ kiểm tra! Thầy Hiệu trưởng đến thăm khu kí túc xá của 12 chòm sao với vẻ mặt nghiêm nghị. 6 chàng khi nghe xong vội vã xanh mét mặt. Ma kết nhìn Song ngư, Song ngư nhìn Song tử, Song tử nhìn Thiên yết, Thiên yết nhìn Kim ngưu, Kim ngưu nhìn Nhân mã, Nhân Mã nhìn Ma kết....(Một vòng tuần hoàn đi hết 6 chàng trai luồn qua các cô gái) Và cuối cùng người lãnh đạn lại là Xử nữ vừa mới tỉnh sau cơn mê chẳng hiểu mô tê gì cả.
- Em giải thích cho thầy là đám thịt bầy nhầy hôm qua là gì? Nét mặt hình sự nổi hẳn lên mặt thầy. Dọc sóng lưng của 11 người còn lại lạnh toát.
- Dạ... dạ... là... của... tên....Phù thuỷ bóng tối ạ ...! Xử nữ ngập ngừng như không muốn nhắc lại cơn ác mộng ấy đối với cô như vậy là đủ rồi.
- Nhưng tại sao xác hắn lại tan tành như vậy? Thầy có chút ngạc nhiên, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
- Em không biết, bỗng dưng người em nó phát ra một tia sáng màu tím với hai thanh gươm nhập thể lại phóng luồng ánh sáng về hắn khiến hắn tan xác ạ! Xử nữ cũng ngạc nhiên không kém.
- Vậy là ngày ấy sắp tới rồi! Thầy lẩm bẩm khiến ai cũng tròn mắt.
- Ngày gì thưa thầy? 24 con mắt ếch đổ dồn về phía thầy Zodi như thể thầy là “ Sinh vật lạ ngoài hành tinh”
- À không không có gì các em cứ tập luyện đi. Thầy lặng lẽ bỏ về văn phòng của mình để lại những tiếng thở phào nhẹ nhõm của các sao. Tà áo đen lướt trên sân trường. Căn phòng không có vẻ gì đặc biệt, nơi các kệ cao chứa đầy những chai lọ đủ màu lạ mắt, một hộp sọ người đã được bỏ trong lồng kiếng ghi dòng chữ : “ Hãy đừng bao giờ đánh thức ta dậy nếu không sẽ hối tiếc”. Những con dơi đang treo ngược trên trần nhà giật mình bay ra cửa. Có một con cú trắng đang gật gù trên chiếc giá đang dựng trong góc phòng.Thầy Zodi ngồi lên bàn cạnh một bình trà hoa hồng đang bốc khói. Bàn tay dài dài xương xương xoa xung quanh quả cầu thủy tinh, đôi mắt mờ đi như khói những gì ngày hôm qua xảy ra đều được quả cầu tái hiện lại. Vụt... ánh sáng tím từ người Xử nữ tỏa ra một cách mãnh liệt như bị cầm nén sau bao nhiêu năm ẩn dật.
- Vậy là lời tiên đoán không sai nhưng còn những 11 tia sáng còn lại đang ở đâu và hiện giờ do ai nắm giữ??? Mọi nghi vấn của thầy đều đổ dồn lên 12 con người đặc biệt của khu KTX cao cấp. Đôi mắt khó hiểu của thầy lạnh lùng, khẽ liếc mắt về cái hộp sọ đang bám bụi trên cái ngăn tủ cao nhất, thầy nhếch mép cười một nụ cười bí ẩn.
- Phantom sẽ tới ngày mi được thả ra sớm thôi, nhưng vũ trụ này vẫn là của loài Dameter chúng ta. Phập... một chiếc lông vũ phóng tới đâm ngay chính giữa cái hộp sọ, đâu đó lại văng vẳng một nụ cười man rợ với hơi thở của vị thần chết.
I~O~I
- Các cậu cứ vào thư viện mượn cuốn “A Magic Book 10 year” học thuộc cấp tốc đi, học xong thì chúng tôi mới dạy cho các anh thực hành được. Sư tử hất hàm nhìn về phía Song ngư.
- Uh, mấy cậu ngồi chờ đây một tí, mình đi lấy cho, sẵn vô kho sách của thầy Zodi chôm chĩa cuốn “A Magic Book 2000 year” của thầy nữa. Xử nữ nói nháy mắt về phía mọi người.
- Nhưng mà thầy khóa rồi lấy gì mà vô? Cự giải vội can ngăn hành động chôm chĩa của Xử nữ thì bị Bạch dương ngăn lại.
- Cậu quên nghề bẻ khóa là của cậu ấy sao??? Bảo bình lém lỉnh nhìn Cự giải.
- Ờ hém, sẵn cậu lấy cho toớ cuốn 500 year ấy! Thích cuốn đó lắm! Sư tử nhìn Xử nữ.
- Hình như cuốn đó tớ đọc rồi, cũng được còn ai lấy gì nữa không?
- Có có, lấy tớ cuốn 1000, 1500 year bla...bla...bla...
- Từ từ để đi lấy đã! Chen chúc quá! Tội nghiệp Xử nữ mỗi cuốn cũng đâu có ít, nặng chừng mấy kí vậy mà vẫn phải khiêng cái đống đó về, đúng là một tinh thần hi sinh trách nhiệm cao cả. T.T”
Cô lén lút dòm dáo dác xung quanh không có ai rồi từ tiến vào kho sách quý của thầy. Cái kho bụi bặm hơn một tháng nay không có ai dọn dẹp nên nó có mùi khó ngửi vô cùng. Mùi mốc, mùi ẩm thấp xộc vào cánh mũi của cô một cách ghê rợn. Cái khóa do Thầy Zodi đặt không phải là đồ chơi, ít nhất cũng phải mất hơn 1h đồng hồ mày mò tháo nó ra. Lựu đạn đại bác có bắn thì nó vẫn không xi nhê tẹo nào, đã vậy nếu không cẩn thận thì sẽ bị nó phản kháng lại bằng những tia lửa điện chết người. Bởi lẽ vì trong cái kho này chứa những thứ mà không ai ngờ tới, toàn bộ mọi thứ trong này là do tổ tiên Dameter để lại với những câu thần chú bí ẩn mà ngay thầy Zodi còn không dám đụng tới nó. Toàn bộ học sinh trong cái học viện này không ai dám vào cả. (nói vậy chứ vẫn có kẻ thường xuyên vào đây chôm chĩa lắm chứ
] Sau một hồi dùng đủ biện pháp hết ngọt ngào lại đến tra tấn cái khóa cũng phải bó tay trước tinh thần thép của Xử nữ, đây là cái khóa thứ n bị Xử nữ dầm cho 1 trận tơi tả. Kẹt ... tiếng cánh cửa bật mở đến rợn người. Xử nữ nhanh nhẹn đi vào cái nơi dễ sợ ấy (đơn giản là chị ta không sợ ma mà chị ta sợ dơ =.=”) Khói bụi làm hệ hô hấp của cô muốn tê liệt đi, phải khổ sở lắm mới lấy hết được những cuốn sách nặng trịch ra. Chợt cô chột dạ nhìn vào cái kệ sách ở dưới cùng, nơi được coi là Kệ sách tử thần của học viện. Lấm lét nhìn nó nhưng máu gan dạ vốn có trong người, cô nhanh tay thột một cuốn nhỏ nhất với suy nghĩ “nhỏ thì nó có võ không có gì là không dám với ta” nói rồi cô ôm chồng sách cao nghệu đi ra ngoài. Cánh cửa tự động khóa lại trả lại vẻ bình yên cho nó sau khi bị lục lọi.
Xử nữ ung dung bước về phía KTX cao cấp. Trời mùa đông lạnh lẽo nên phần lớn tất cả mọi người chỉ trùm chăn kín từ đầu tới chân mà ngủ thôi chứ còn biết làm gì. Những bông tuyết dịu dàng rơi rơi theo hướng gió lạnh cắt buốt d.a thịt. Cô giật mình nhìn thấy khu Ktx của mình sao nay nó nhộn nhịp thế nhỉ? Phải chăng những ông tướng nhà trời ấy lại gây ra đại họa gì? Một chút tò mò cô nấp sau một bụi cây rậm rạp ...rình (này chị Xử sao mất hình tượng thế????
]Tiếng la hét của một thằng con trai làm cô giật mình:
- Cho chúng tôi được gặp hoa khôi của trường đê!! Người đã đánh thắng bọn phù thủy bóng tối.
- Lại là cái loa Thiên Bình bô bô đi quản bá rồi. Thôi trước hết chuồn là thượng sách. Vừa nói cô vừa đi lánh nạn sang khu KTX thường đang vắng tanh như chùa bà Đanh.
Cô ngồi phịch xuống cái ghế đá ở khu nhà ăn tập thể ở khu thường thở dốc miệng nguyền rủa “hôm nay ngày gì mà xui xẻo thế này trời”. Cô ngồi đó, ánh mắt mơ màng nhìn về phía chân trời xa xăm mờ đục trong khung cảnh trắng xoá này. Bỗng dưng có một cái linh cảm như ai đó đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, cô quay nhanh lại nhưng chẳng thấy ai, bất an trong trong lòng cô quyết định kế sách “leo tường” vào nhà.(haizzz, gan trời, Mô phật, mô phật)
~~O~~
- Em thích con bé tóc nâu ấy hả, Kình ngư? Một anh chàng tóc màu gạch nhìn một anh chàng cao to, mái tóc màu xám cùng đôi mắt xanh đang say mê nhìn xuống mái tóc nâu xoăn đang thẩn thơ ngồi trên ghế đá ở khu thường.
- Ơ, anh Xà phu, anh làm gì ở đây? Kình ngư giật mình nhìn sang ông anh quỉ hóa của mình nở một nụ gượng gạo.
- Anh theo lệnh của Đức ngài Phantom đi tìm 12 tia sáng hủy diệt để giúp ông ấy hồi sinh. Xà phu nhún vai nói.
- Thế à? Sao anh không đi tìm cái tia sáng gì ấy đi!! Kình ngư khẽ nhăn mặt.
- Cái cô gái khi nãy em ngắm chính là người nắm giữ tia sáng đứng đầu trong 12 tia sáng xuất hiện đầu tiên ấy!!!
- Không thể nào! Kình ngư ngờ vực nhìn Xà phu với đôi mắt xanh.
- Hãy chấp nhận sự thật và đem con bé ấy về đây đi! Xà phu ra lệnh rồi bò đi với nụ cười nhếch lên gian xảo.
- Kể từ ngày ngày hôm nay cách ngày em sẽ lên diễn đàn 1 lần nên mọi người thông cảm. Vì lần trước ngồi lì đít trên máy không chịu ăn nha đam do Mama nấu nên bị phạt T.T (hình phạt độc ác quá). Nhưng em sẽ theo dõi diễn đàn bằng điện thoại (T.T tốn khoảng 1 mớ money, ôi tiền Đt của tui...) thường xuyên nha mọi người. Iu mọi người nhiều lắm ( tất nhiên là không iu bằng người iu của em
] Sau khi đi chợ với mama mua đc 1kg muối thì đầu óc nó cũng . . .
Nói về Xử nữ sau khi dùng thuật King kông (tức là leo tường đấy a~~~) cô nàng ung dung đi vào nhà trên tay là một chồng sách khủng.
- Oa oa về rồi đấy hả? Có lấy cho tớ cuốn 1000 year không? Thiên bình hồn nhiên như con .... nhảy tưng tưng về phía Xử nữ.
- Có, nhưng không cho cậu đọc!
- Why??? Tớ có làm gì đắc tội với “quản bà gia gia” đâu????
- Cái miệng cậu blô bla đi nói cái chuyện tớ giết cái tên phù thủy bóng tối ấy làm gì? Không cho là không cho. Xử nữ bỏ ra phòng khách ngồi để Thiên bình lon ton đi theo.
- Thoy mà tui nói có một người ở khu thường thôi mà chứ có nói ai đâu? Thiên bình nhõng nhẽo chống chế.
- Thế bộ nó không có miệng mà bô bô sao??
- Đi mà!!!! Thiên bình đưa tay lên chồng sách thì... Chát... bàn tay của Sư tử đập mạnh vào tay của Thiên bình.
- A~~~~Đau Sư tử sao cậu đánh tớ!!~~~
- Cậu thấy cái miệng cậu hại tụi này chưa???? Giờ mới nhìn kỹ bộ dạng Sư tử thật thảm thương như mới từ chiến trường về, đầu tóc xù xù như bị chích điện vậy và bên cạnh là Bạch dương cũng xơ xác không kém chỉ có mình Bảo bảo là an toàn tính mạng thôi ( tấm lưng Ngưu chan chắc chắn lắm mà, như tấm phản
]
- Haizzz, đến tội mấy cậu!!! Xử nữ nhìn họ thở dài.
- Ể vậy Giải giải đâu????
- Cậu ấy đang tâm sự với cái tên dẻo miệng ngoài vườn rồi. Bảo bình đưa tay lên ngáp.
- Thôi nè, mấy cậu đem sách cho mấy ông tướng nhà trời ấy đi!!! Xử nữ phân phát chồng sách cho mọi người. Tuy miệng nói không cho nhưng vẫn đưa sách cho Thiên bình với ánh mắt lườm sắc lẻm nhìn cô.
Kính koong....kính koong.... tiếng chuông điện ngoài cửa reo lên. Đám fan nam sau khi hò hét đã về chỉ còn lại mấy chị nữ sinh còn đang rình mò thèm thuồng sắc đẹp của các sao nam (cái lũ này hám trai thật đấy a~~). Bỗng dưng ngoài cửa im lặng đến lạ thường. Làn gió lạnh lẽo như cõi âm lùa vào căn phòng ấm cúng một cảm giác rợn người. Kình ngư – anh chàng hang nghiêng bước vào chính giữa căn nhà đảo mắt xung quanh.
- Này anh kia làm gì ở đây??? Song tử đang dìu Cự giải vào nhà (tên này lợi dụng quá đê)
- Tôi đến kiếm người không được sao??? Kình ngư nhìn anh chàng Song tử với con mắt xám đục ngầu.
- Được thôi, anh kiếm ai??? Song tử liếm cặp môi khô rang.
- Gì đấy? Tiếng nói lạnh như dao của Thiên yết vang lên ( nước gặp nước nhá) anh bước xuống cầu thang gỗ ánh mắt lướt ngang qua Kình ngư. Mồ hôi Kình ngư khẽ rơi xuống nhìn anh chàng với sát khí hừng hực đặc sệt quấn quanh người.
- Tôi tìm Xử nữ ở khu KTX cao cấp này được chứ???
- Được thôi nhưng mà có chuyện gì? Ma kết tiến xuống ngay sau lưng Thiên yết.
- Các người không cần biết! Kình ngư nhìn hai kẻ đang chất vấn mình với nụ cười nửa miệng một cách khinh bỉ.
- Xử nữ!!! Có người cần gặp cậu!!! Cự giải nãy giờ cũng đã tỉnh dậy và gọi với lên lầu để cứu vãn tình thế.
- Đây Xử đây ai kiếm Xử ? Xử nữ tưởng lầm là Ma kết kiếm cô nhưng lần này lại không phải.
- Cậu ra ngoài vườn nói chuyện với tôi được chứ? Tôi là Kình Ngư!!! Anh đưa tay đón lấy Xử nữ đang đứng chết trân nhìn Ma kết lưỡng lự.
- Cậu cứ đi đi nhưng có chuyện gì thì nhớ báo cho tớ! Ma kết thì thầm vào tai cô nàng rồi lườm tên Kình ngư một phát hậm hực bước lên lầu.
- Oa, oa, oa, mắm Xử nữ kiếm đâu anh chàng được dữ!!! Bạch dương lững thững bước xuống trầm trồ khen.
- Này thế con ngựa này không được à? Nhân mã từ ngoài hồ bơi bước vào nhìn Bạch dương.
- Oh, không được tí nào!!! Nói xong Bạch dương nấp sau lưng Sư tử cười khúc khích, nụ cười thật đáng yêu vô cùng.
- Thôi đi cô nương nép sau Sư tử thì được gì?? Song ngư nãy giờ ngồi vắt chân lên thành lang can bỗng nhảy xuống nắm tay lôi Sư tử đi để mọi người nhìn anh với con mắt kinh ngạc.
- Haizzz.... mới ngày nào vô còn cắn nhau thế mà... Bảo bình thở dài nhìn cái cặp tí tởn khi nãy bước ra ngoài.
- Thế cô còn dạy cái con trâu này học phép thuật chứ??? Kim ngưu nhìn Bảo bình (lần đầu thấy anh taz không nhai đồ ăn
đúng là ở với Bảo bình có khác )
I~O~I
- Bạn có thích ai chưa??? Kình ngư vào thẳng vấn đề nhìn vào mắt Xử nữ hỏi.
- Có thì sao? Không thì sao??? Lối nói nước đôi của cô nàng làm anh khẽ nhíu mày nhìn cô, mái tóc xám phủ đầy bông tuyết.
- Vậy tôi còn cơ hội chứ?
- Có lẽ là không!!! Xử nữ bỏ vào nhà để trái tim Kình ngư tan vỡ. Nhất định, nhất định cho dù thế nào đi nữa thì không có được cô anh sẽ đạp đổ tất cả. Anh nhếch mép lên cười một nụ cười chua xót nhìn theo hình bóng mảnh mai khuất dần sau bụi gai tầm xuân (hông biết cây này có thật hông ta? Mà hình như nghe ở đâu rồi thì phải)
Tiếng sét rạch ngang bầu trời báo hiệu sắp có điềm xảy ra. Con cú mèo của Bạch dương đang gật gù trên giá bỗng dưng phải gió lăn đùng ra giãy đành đạch kêu la quằn quại trước con mắt kinh ngạc của mọi người.
- Có gì đâu mà mọi người căng thẳng thế hả??? Thiên bình cố trấn an mọi người mặc dù trong lòng cô cũng có phần hoảng sợ cô nép vào lòng Thiên yết.
- Có sao đâu mà! Cùng lắm thì tối nay chúng ta tập trung ngủ chung một nơi ở phòng khách chẳng hạn. Song tử khơi mào ý kiến.
- Nam nữ ngủ chung à? Cự giải nhìn Song tử với ánh mắt đa nghi.
- Có lẽ ... Cốp. Song ngư chưa kịp dứt lời thì Sư tử chồm lên kí vào đầu anh một cái rõ đau rồi tuyên bố.
- Nam nằm 1 nệm, nữ nằm 1 nệm nhưng 2 cái nệm kê gần nhau!!! (đằng nào cũng là cái nệm mà Sư)
- Ừ, vậy đi, dù gì cũng phải ngủ mà. Xử nữ ngáp ngắn ngáp dài. Trời mùa đông nên vừa chập choạng đã không nhìn rõ mặt người. Cơn gió khi nãy Kình ngư đem vào vẫn còn đọng lại đâu đó và sát khí của Thiên yết không đủ đuổi triệt cơn gió quái ác kia đi. Cơn gió cứ lùa lùa vào phất phơ cái màn cửa để lộ ánh đen le lói ở ngoài sân hắc vào. Gió cứ rít lên từng cơn cứ thế lùa vào khẽ vờn nhẹ lên cái đèn chùm giữa phòng khiến chúng va vào nhau tạo ra những âm thanh kì lạ. Cánh cửa sổ gần nơi 12 người đang đứng đập ra đập vô mấy lần âm thanh rợn người vô cùng, tấm ảnh treo hình 12 chòm sao chụp chung với nhau rơi xuống cái Choang những mãnh kính vỡ tung ra rồi biến mất như có bàn tay người hóa phép.
- Anaseotayoung. Xử nữ lẩm bẩm gì đó, lập tức các cánh cửa đánh sập lại. Đèn vụt tắt, có tiếng đàn dương cầm đâu đó vang vọng tới tai mọi người. Tiếng đàn ngày càng tăng dần những nốt nhanh hơn những âm thanh trầm hòa với bổng tạo ra một tạp chất âm thanh. Cánh cửa nhà kho cót két mở ra.(mình nên đổi nghề viết truyện kinh dị cho rồi nhỉ?)
- Hình như cây đàn ở nhà kho phát ra tiếng động. Cự giải im lặng lắng nghe và thì thầm. Bỗng tiếng móng con mèo cào cào vào cánh cửa gỗ rọt rẹt. Đến lúc này Sư tử và Bạch dương không kìm chế được, nổi sùng chạy về phía cái nhà kho bụi bặm trước con mắt ngỡ ngàng của Nhân mã và Song ngư.
- AAA~~~~~aaaaaaaaaaaaa tiếng hét của Sư tử và Bạch dương đập vào màng hĩ của họ, ai nấy bàng hoàng đổ dồn ánh mắt về phía nơi phát ra tiếng hét.
- Xử nữ cậu đang đùa à?? Ma kết nhìn Xử nữ hỏi.
- Không đâu! Mọi người cứ đứng yên đi, vài phút nữa cơn gió ấy mới đi!!! Nếu chúng ta xuống bây giờ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mình đấy !
- Nhưng còn Bạch dương và Sư tử thì sao??? Bảo bình và Thiên bình toan chạy đi thì bị Thiên yết và Kim ngưu nắm chặt lại.
Vụt.... ánh đèn ở giữa phòng bỗng bật lên, ai nấy đều chạy về phía căn nhà kho bụi bặm đã bị bỏ phế hơn 10 năm nay trong học viện. Không ai thèm ngó ngàng tới cả, họ xây khu nhà kho mới để chứa được nhiều hơn thế nữa. Bạch dương với Sư tử nằm sõng soài trên nền nhà với con mắt trắng dã trợn ngược. Họ chưa chết nhưng vì quá hoảng sợ nên họ không kịp trở tay với cơn gió ma quái ban nãy!
- Tốt nhất nên ở phòng tớ!!! Xử nữ dìu Sư tử về phòng mình. Căn phòng vẫn giữa hơi ấm bình thường không còn cái cảm lạnh lẽo chết chóc khi nãy nữa ( híc phòng mình hư máy lạnh rồi, nóng quá, nóng quá). Mùi hương hoa hồng dìu dịu như muốn trấn an mọi người, Căn phòng với tông màu xanh dương nhạt và trắng – màu của hy vọng và tươi sáng. Sấm chớp nổi lên đùng đùng đảm bảo đêm nay sẽ có điềm.
- Được rồi Sư tử và Bạch dương để tớ thức canh cho!! Xử nữ xung quanh vì hầu hết ai cũng buồn ngủ cả.
- Này cầm lấy!!! Thiên yết thảy cho Xử nữ con dao rồi giắt vào cổ tay áo Thiên bình một con dao nhỏ.
- Ô hô, tôi tưởng cái gì, chứ dao thì thôi không cần. Xử nữ vừa nói rút trong vạt áo cây đũa bạc.
- Nếu cần thì... Chưa dứt lời thì từ người cô tỏa ra thứ ánh thuần khiết cùng 2 thanh gươm nhập làm một sáng choang trước con mắt kinh ngạc của họ.
- Cậu chôm đâu ra cái thanh gươm đấy hả??? Bảo bình nhìn Xử nữ với con mắt không hài lòng.
- Haizzz, Bảo ơi là Bình, cái này là của cha mẹ tớ để lại sau bao năm trời giờ nó mới xuất hiện ấy chứ!!!
- Nhưng còn cái tia sáng màu tím ấy là gì??? Ma kết bỗng giật lùi lại, mọi người đi từ hoảng sợ này đến ngạc nhiên khác.
- Chẳng biết nữa, nó xuất hiện cách đây 10 năm rồi giờ nó trở lại!!! Xử nữ nhún vai.
- Được rồi, tin tưởng cậu. Ngủ thôi!!! Song từ khoác vai Ma kết lôi xuống cái gi.ường trắng muốt giữa phòng.
- Này các cậu khiêng mấy cái gi.ường kia qua nữa chứ, sao lại nằm. Xử nữ đá đít tên trâu mập mạp chậm chạp ấy với chàng Mã mã đang định chuồn trốn việc, cô dứ dứ thanh gươm hù dọa.
- Thưa quản gia bà bà chúng con tuân lệnh. Mấy chàng đồng thanh lết cái thây chây lười sang phòng mình khiêng mấy cái gi.ường sang thì.
- Á, sao người tớ nóng thế này!!! Thiên bình đưa hai tay ôm lấy ngực người cô tỏa ra một thứ ánh sáng màu hồng nhạt.
ĐOÀNG.... tiếng sét rạch một đường nham nhở lên nền trời tối in hằn lên khung kính cửa sổ. Đôi xích bạc tỏa sáng tách ra khỏi người Thiên bình, luồng ánh sáng hồng bao quanh lấy cô ánh hào quang hệt như Xử nữ. Đôi mắt của Thiên yết như muốn xệ xuống đất há hốc mồm nhìn Thiên bình trong bộ đồ phù thủy màu hồng pha đen (mất hình tượng nhà Yết đấy nhá) anh ngẩn ngơ cho đến khi giọng nói của Song ngư vang lên.
- Cái xích này có độc cẩn thận đấy!! Anh giật cây đũa bạc của Sư tử đang ngất trên gi.ường chạm vào cái xích của Thiên bình lập tức nó đổi màu đen.
- Thế đấy!!! Ba mẹ cậu cũng là phù thủy giống ba mẹ tớ rồi Bình nhi ạ!! Xử nữ thở dài nhìn Thiên bình có kí hiệu nhạt trên trán chỉ chòm sao Libra (sr mn` vì em không kiếm được kí hiệu nên tả vậy =.=”)
- Sao???? Cậu biết??? Nhưng tớ đâu biết mặt ba mẹ tớ đâu???? Tớ là đứa mồ côi mà!!! Thiên bình không tin vào tai mình, từ trước tới giờ cô cứ cho rằng trời sinh ra mình chứ mình không hề có cha mẹ.
- Có thể họ đã bị giết giống ba mẹ tớ, mà thôi có nói thì cậu cũng chẳng biết đâu Thiên bình ạ, đi ngủ đi. Xử nữ buồn bã lắc đầu rồi đi ra ngoài, không gian trầm tĩnh một cách đáng sợ, ám khí nặng nề trong đầu mỗi người ai cũng theo đuổi một ý nghĩ riêng, đêm ấy họ trằn trọc mãi không ngủ được.
I~O~I
- Tại sao??? Tại sao mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng xấu mọi cử chỉ hành động của mình đều bị theo dõi? Là Kình ngư sao? Hắn ta định làm gì mình? Xử nữ đặt một lố câu hỏi nhưng đều không có đáp án. Roạt một chiếc áo khoác ấp áp khoác lên người cô.
- Ơ kìa Ma kết cậu làm gì ở đây? Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh khoác tay sang vai cô rồi ười.
- Cho dù cậu là ai cũng không quan trọng là phù thủy hay người thì tớ cũng yêu cậu. Anh cười với ánh mắt ấm áp như nắng ấm giữa đêm đông xua tan cơn buốt lạnh trong lòng cô, chút gì đó lại ấm lên trong tim hai người, một chút hạt giống hạnh phúc nảy nở trong người họ, cô khẽ ngả đầu vào lòng Ma kết cảm nhận hơi ấm từ người anh. Ánh đèn le lói hắt nhẹ lên khuôn mặt của cô nhưng đâu đó trên một khung cửa sổ khu thường lại có ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn hai người và một ánh mắt xảo trá cười thích thú.
.....
- A, aaaa tiếng hét của Bạch dương vang lên ầm ầm có sức công phá khủng khiếp hơn sóng thần. Chả là đêm qua, chàng mã sang nệm của Bạch dương xem chừng cô nàng nhưng ai dè anh ta buồn ngủ quá leo lên gi.ường ngủ lúc nào cũng không hay chỉ biết lúc tỉnh dậy là thấy Bạch dương đang nằm trong lòng mình la hét lên oai oái như cái còi.
- Oa..oa..oa...oa đêm qua cậu làm gì tớ??? Cừu ta hoảng sợ gục đầu xuống khóc.
- Ai đã làm gì cậu đâu mà khóc, thôi mà nín cho ăn bánh!!! (hết kẹo tới bánh bộ mã muốn cừu béo lên sao???) Không thèm cái con ngựa như cậu!! Bạch dương lắc đầu ngoầy ngoậy nhìn Nhân mã (thực ra trong lòng Cừu ta thích lắm cơ nhưng ko nói thôi ấy chứ) bỏ đi ra ngoài nhưng lại nghĩ tới cái bóng đen với khuôn mặt trắng bệt kia nên lại chạy ra sau Nhân mã đẩy anh chàng đi trước. Còn chàng mã thì cười khanh khách khi thấy bộ dạng sợ sệt của Bạch dương.
- Nào dậy đi mọi người định ngủ tới trưa sao? Bảo bình lay Kim ngưu dậy.
- Thôi mà mấy cậu để tớ ngủ một tí đi, trời mùa đông mà, dậy th.ì làm gì đâu??? Song ngư mắt nhắm mắt mở nói.
- Dậy đi còn học pháp thuật này đồ chây lười. Cự giải lay tên Song tử dậy nhưng chẳng có tác dụng gì. Cậu chàng thì đang tưởng Cua là cái gối ôm nên kéo cô nàng xuống nằm ôm cứng ngắc (haizzz tên này lợi dụng mọi lúc mọi nơi.)
- Oa.. chúc mọi người buổi sáng tốt lành... Thiên bình ngồi dây đi vào nhà vệ sinh để tân trang cho sắc đẹp của mình. Còn cặp Xử - Kết thì bị trời đày ngủ luôn ở phòng khách tới sáng ( *ông trời* cho mi nói lại ta đày bao giờ hả? T/g ai nói ông đày bao giờ chỉ nói ông đì thôi mà
)
Kính....koong...kính.... kong tiếng chuông cửa phá tan bầu không khí yên tĩnh ở khu KTX cao cấp này.
- Xin chào tôi là Xà phu, tôi tới đây cần gặp 12 người. Phải chăng đây là Ma kết và Xử nữ!! Anh ta vừa nói vừa đưa ánh mắt dò xét nhìn 2 người.
- Đúng là chúng tôi, nhưng tại sao anh biết??? Ma kết tỏ vẻ khó chịu khi anh vừa mới học viện chưa được bao lâu mà lại có nhiều chuyện xảy ra như thế này.
- Thì có người nói cho tôi biết. Vừa nói anh vừa đá lông nheo về phía Thiên bình đang lững thững bước xuống cầu thang với ánh mắt mơ màng lập tức đỏ ững mặt mày, còn Thiên yết đứng sau lườm Xà phu với con mắt (dòm đi coi chừng đó con Rắn kia).
- Ô hô anh bạn Thiên yết có cần phải giữ bạn gái Thiên bình của anh kĩ vậy không ??? Xà phu cười ngạo nghễ nhìn Thiên yết.
- Tại sao anh biết tên rõ chúng tôi??? Anh là ai??? Song ngư rời mắt khỏi cuốn sách nhìn chằm chằm.
- Tôi là Xà phu. Mà nè Ngư huynh giữ kĩ cô Sư tử vào nhá!!!
- Tôi hỏi lại lần nữa anh đến đây với mục đích gì và tại sao biết từng chi tiết chúng tôi như thế??? Song tử hỏi một lần nữa với con mắt đã chuyển sang màu đục ngừ.
- Là nhờ hai người đặc biệt tối qua đấy chứ!!! Hắn cười hả hê nhìn Xử nữ và Thiên bình. Mọi ánh mắt dị nghị và nghi ngờ đổ dồn vào hai người.
- Tại sao lại là chúng tôi, chúng tôi không quen biết anh, anh là ai???
- Vì hai cô là 2 tia sáng hủy diệt cơ mà!!! Ha ha ha (giọng cười đê tiện)
- Anh... Hắn bỏ đi không nói thêm lời nào.
- Đừng tin lời hắn, chúng tớ không phải loại người bán rẻ mấy cậu như vậy! Thiên bình cố gắng minh oan cho mình và Xử nữ.
- Thế đấy!!! Ai cũng đã nghe hết rồi không còn gì bàn cãi nữa!!! Thiên yết phất tay đi cười khẩy.
- Ừh, thế đấy sau 8 năm Thiên bình giờ đã gặp lại một tên đáo để như vậy, đáng lý Bình nhi không nên quen hạng người như anh Thiên yết ạ!!! Bốp... dứt lời cái tát của Xử nữ in hằn lên má của Thiên yết trước con mắt bàng hoàng của Thiên bình và mọi người.
- Được rồi, cậu đi đi!!! Ma kết xua tay.
- Cậu thôi đi Xử nữ với Thiên bình đừng giả bộ ngây thơ nữa. Song tử nhếch mép nhìn họ.
- Các cô đã bán rẻ chúng tôi với cái giá nào thế hả??? Song ngư nhìn 2 người và gạt phắt tay Sư tử sang một bên.
- Ừ, tôi bán rẻ thế đấy và cũng chán cái thứ mà tôi coi là gia đình này rồi. Đi đây!! Đến khi tôi không còn trên đời này thì nhớ suốt đời rõ rằng: “ Ngày hôm nay Xử nữ và Thiên bình, chúng tôi sẽ không còn là người của học viện cũng như cái nhà này”. Nói rồi cô cười đi rồi níu tay Thiên bình đang ôm mặt khóc nức nở lên phòng dọn đồ và theo sau là Bảo bình, Bạch dương, Cự giải và Sư tử. Các sao nam thì tản ra trong cái không khí ngột ngạt đến khó thở này. Khuôn mặt của Thiên yết không một cảm xúc gì anh chết lặng dần lắng nghe tiếng nấc của Thiên bình cào xé ruột gan của anh. Một cảm giác gì đó chua xót như cắt ruột gan anh thành từng mảnh nhỏ. Ma kết với vẻ mặt buồn thảm đang tự trách mình vì sao lại xúc phạm người con gái đang tổn thương mà anh hứa sẽ bảo vệ cô bằng mạng sống mình, tại sao??? Nét mặt buồn thảm hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người. Tấm ảnh treo chính giữa phòng chụp 12 người ngày hôm qua đã vỡ với những mảnh kính sót lại nham nhở không ra hồn.
- Các cậu ở lại mạnh khỏe nhá, Xử nữ này đi không biết bao giờ gặp lại các cậu. Bảo bình và Cự giải khóc ướt áo ôm Thiên bình và Xử nữ cứng ngắc, Bạch dương và Sư tử im lặng không nói gì chết lặng đi với tiếng nấc của 3 người kia chỉ khẽ đưa tay quệt đi dòng nước mắt cứ chực trào ra ngoài.
- Thế các ...hức... cậu ...hức... có trở lại không??? Đến lúc này Sư tử không kiềm nén được cảm xúc của mình cô cũng òa lên nức nở.
- Sẽ không bao giờ Sư tử ạ! Nếu có duyên làm chị em với nhau thì sau 5 năm nữa chúng ta sẽ có cơ hội!!! Xử nữ và Thiên bình đã thay đổi trang phục phù thủy với chiếc áo choàng đen dài chấm chân và cây chổi đã sẵn sàng lên đường. Hai cô bước xuống căn phòng khách lặng lẽ u tối khi nãy mang theo luôn cả chút hơi ấm còn lại trong căn nhà này. Ánh mắt cô nhìn Ma kết như một người xa lạ và chút gì đó thương hại, cô nhếch môi cười một vụ cười vui vẻ nhưng đó là một nụ cười giả tạo ( đổi nghề thành diễn viên đi chị Xử). Vẫn mùi hương áo hoa hồng này hệt như ngày đầu gặp cô. Còn Thiên bình lặng lẽ không thèm nhìn Thiên yết chỉ khẽ nấc lên mà thôi. Họ bước ra ngoài đưa hai ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa chạm nhẹ lên trán và lẩm nhẩm gì đó rồi chạm hai ngón ấy vào chính giữa cánh cửa gỗ trước vẻ hoảng sợ của các cô gái.
- Không!!! cậu không được lập lời thề ấy.!!! Bảo bình kinh hãi nhìn Xử nữ.
- Vĩnh biệt mọi người, sống tốt nhé!!! Thiên bình và Xử nữ phóng lên chổi bay vụt ra khỏi bức tường ngăn cách giữa thế giới bên ngoài và học viện.
- Bảo bảo cậu vào đi một khi đã chạm vào lòng tự trọng của cậu ấy thì tận thế thì cũng vậy thôi!!! Cự giải nhỏ nhẹ kéo Bảo bình vào nhà rồi nhìn Song tử với ánh mắt buồn bã. Mái tóc tím của cô đã phai đi vì nước mắt.
....
- Giờ chúng ta đi đâu??? Thiên bình đã nín khóc và quay lại nhìn khuôn viên học viện lần cuối đang chìm vào giấc ngủ mùa đông. 8 năm khoảng thời gian không hề ngắn cô ở đây và đây là mùa đông thứ 8 – cô rời bỏ học viện này. Trời tuyết vẫn rơi dầy thêm vài lớp. Những cây thông ngàn tuổi trắng xóa thì trên xuống dưới có vài con quạ lượng qua lượng lại ngoác mồm kêu quang quác.
- Alaska Zodias, chúng ta qua hết đoạn đường này rồi thay đổi trang phục mua vé đi thôi.
Xử nữ nói nhưng ánh mắt và khuôn mặt vẫn lạnh như tiền như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Họ đi hết con đường hầm tối thui lạnh lẽo này rồi dùng phép thuật thay đổi trang phục sao cho hợp thời trang với mọi người, hòa mình vào nhà ga mua vé trên tay cầm hai chiếc vali đựng đủ những dụng cụ, đồ dùng cần thiết.
---------------------------------------------------------------------------------------
- Họ đi rồi thì mọi rắc rối sẽ không đổ lên đầu chúng ta nữa!!! Kim ngưu nhìn mọi người với cái miệng đang cười nhưng hệt mếu còn mấy người kia thì lòng nặng trĩu chẳng buồn trả lời nhất là các cô gái như người mất hồn chỉ còn nhớ tới cái lúc Xử nữ và Thiên bình lập lời thề sẽ không quay lại đây nữa.
- Câm đi!!! Bảo bình nghẹn ứ họng quát vào mặt Kim ngưu rồi phóng lên phòng lấy gối đậy lên đầu rấm rứt khóc tiếp mặc cho cái không khí u ám này. Bạch dương và Sư tử lôi đồ đạc trong phòng mình ra đập phá, tiếng loảng xoảng rơi xuống đập vào màng nhĩ của Song ngư và Nhân mã, họ chạy lên.
Rầm... cái cánh cửa bị Nhân mã đạp văng ra và cảnh tượng đập vào mắt anh là bàn tay đầy máu của Bạch dương đang quơ quào đám đồ trên kệ với tiếng gào:
- CÁC NGƯỜI LÀ LŨ ĐỘC ÁC. TẠI SAO??? TẠI SAO LẠI ĐUỔI HỌ ĐI!?? Bạch dương cùng với Sư tử nhảy lên như điên như dại. Họ yêu những thành viên – những cô gái phù thủy dũng mãnh ấy bằng tất cả trái tim họ. Rất đơn giản là họ không còn cha mẹ và đây chính là gia đình của họ những niềm vui nỗi buồn tất cả đều nhờ họ an ủi sẻ chia, họ như người anh người chị của nhau và nhất là Xử nữ người vào học viện đầu tiên và cuối cùng là Cự giải. Họ đã cùng nhau học tập để trở thành những người phù thủy chân chính!!!
Nhân mã nhìn Bạch dương với đôi bàn tay rướm máu mà tim anh như ai bóp nghẹt lại rồi tan thành những mảnh như những bông tuyết ngoài kia. Còn Song ngư thì lao vào Sư tử ôm chặt cứng cô với những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai áo của cô.
- Thế đấy họ ngây thơ như thế đấy, vừa lòng anh rồi chứ và giờ anh muốn gì ở tôi ??? Cự giải đưa đôi mắt sưng húp do khóc vằn những tia căm giận đến tột độ nhìn Song tử. Từ trước giờ Cự giải hiền lành ít nói vậy mà giờ đây giọng nói cử chỉ của cô thì trở nên thô bạo và có đan xen sự căm thù dành cho Thiên yết và Ma kết.
- Tôi chỉ cần biết là họ là gián điệp và mang lại sự rủi ro, thế thôi!!! Song từ nhìn chỗ khác chẳng dám nhìn Cự giải.
- Ừh, rủi ro đấy!!! Rủi ro từ khi các anh vào học viện này thì có đừng ngụy biện như thế! HÈN LẮM !!! Cự giải lấy hết sức của mình nhấn mạnh từ hèn làm cho Song tử mặt đơ như trái bơ không nói thêm một lời nào. Cũng phải, ngay cái ngày tập đầu tiên đã có tên phù thủy bóng tối ấy, chút gì đó làm cho anh cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng.
- Chúng ta sẽ tìm họ, nhất định phải tìm họ. Ma kết không thể ngồi im như Thiên yết được nữa, đôi bàn chân anh như muốn chạy thật nhanh nhanh hơn cái chổi đã đưa cô ấy đi.
- Tìm họ sao??? Hahaha đã quá trễ rồi những kẻ ngu ngốc ạ!!! Xà phu từ cửa bước vào cười khoái trá.
- Mi ... Thiên yết lao vào Xà phu như con hổ dữ như muốn xé xác hắn ra nhưng đáp lại chỉ là thái độ khinh khỉnh. Vụt... ánh sáng đen ngòm phóng vào Thiên yết khiến anh văng ra xa máu dồn lên rồi thốc ra khỏi khóe môi, con mắt trái giật liên hồi rồi nhắm lại. Anh gục xuống khuôn mặt lạnh băng giờ rên lên đau đớn.
- Hắn chưa chết liền đâu, khoảng 1 tiếng nữa sẽ tỉnh. Thế nhá, ta đi trước đây, mà cũng cho các ngươi biết là họ đang ở “Lâu đài tuyết trắng nhuốm máu”. Ha ha, đồng nghĩa với việc chúa tể Phantom cũng sẽ hồi sinh. Hắn lại ra đi rồi một cơn gió lùa vào căn nhà lạnh ngắt.
- Các em làm gì ở đây??? Thầy Zodi đứng trước cửa nhìn đám học trò của mình đang nhìn theo Xà phu với con mắt căm nổ ( căm phận – phẫn nộ)
- Thầy tránh ra đi!!! Nhân mã đẩy thầy Zodi ra rồi đi xồng xộc lên lan can.
- Thầy đưa chúng tôi vào đây để giờ chúng tôi phải đau khổ thế sao??? Song ngư nhìn thầy trừng trừng như muốn nuốt sống thầy (haizzz, chị Sói ơi, chị có bạn kìa) trong khi ông thầy chẳng hiểu mô tê răng rứa chi cả chỉ ú ớ lắp bắp.
- Chuyện ... chuyện gì xảy... xảy ra... Xử nữ và... và Thiên bình đâu???
- Họ đi rồi thưa thầy?? Bảo bình lễ phép thưa cố nén những giọt nước mắt.
- Nhưng mà đi đâu mới được chứ???
- Đi tới “Lâu đài tuyết trắng nhuốm máu” và gã Phantom gì đó!! Đôi mắt Cự giải sưng húp lên nhìn thầy. Khuôn mặt hồng hào của thầy Zodi bỗng dưng biến sắc mặt cắt không còn giọt máu cổ họng thầy nghẹn ứ và đến lúc nầy thầy không thể che giấu được nữa.
- Thầy nói gì đi!!! Sao lại im lặng, nói đi!!! Song tử hùng hổ đưa tay lên cổ áo thầy.
- Đến lúc này tôi không thể giấu các em được. Cha mẹ các em – những chiến binh phù thủy đã giản tán và cùng nhau lập gia đình. Họ đã một thời lẫy lừng với những chiến công đánh đuổi bọn phù thủy bóng tối và đã lập nên học viện này với mong muốn gây dựng lại những gì tổ tiên Demeter để lại nhưng vì mong ước một gia đình êm ấm đầy ấp tiếng cười trẻ con – là các em nên họ đã rửa tay gác kiếm rời bỏ làng phù thủy. Truyền thuyết nói rằng sẽ có 12 tia sáng hủy diệt chống lại thế lực Phù thủy bóng tối nhưng khi 12 tia sáng hủy diệt và hồi sinh này thức tỉnh cũng chính là lúc tên Phantom chúa tể bóng tối trỗi dậy nhưng không ai lý giải được là 12 tia sáng này có đánh bại được hắn không chỉ biết rằng chính họ là những con người được ban xuống. Trong 12 người các em đã có Thiên bình và Xử nữ là người nắm giữ hai tia sáng ấy đầu tiên nhưng nếu chúng ta không có họ thì 10 tia sáng còn lại cũng như VÔ NGHĨA!!!
- Ý thầy là họ không phải phe phù thủy bóng tối????
- Chính xác và rất tiếc là họ không còn ở đây nữa, bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài đã bị thủng rồi! Thầy khẽ lắc đầu rồi trở về phòng mình thả mìng tự do xuống ghế sofa thầy ngả đầu ra sau suy nghĩ.
- Hắn sắp được hồi sinh rồi! Ta chỉ còn sống được vài ngày nữa sao??? Sống chết với hắn rồi cũng sẽ giống họ (ba mẹ các sao) sao??? Đúng rồi, họ gửi những đứa bé tới đây để trả thù cơ mà.!! Phantom ngươi sẽ bị hạ mà thôi!!! Rồi ông khẽ nhìn cái sọ người đang cười một cách sản khoái như trêu tức ông, hàng chữ “Hãy đừng đánh thức ta dậy nếu không sẽ hối tiếc” in lên võng mạc của ông đang hằn những tia sét, đôi mắt mờ đi vì khói.
__________o0o__________
Còn tiếp...