*Yêu Anh Như Nắng Ngày Đông Yêu Mưa Ngày Hạ*
Tác giả: thaoxu (yeuanhmai)
Gửi tặng những nắng ấm trời đông, sưởi lòng lạnh giá..
Nhắn đến cơn mưa bất chợt, trời hè man mát, rải rác lá bay..
Yêu anh từ những điều giản đơn nhất.. Yêu anh từ những cơn mưa.. Yêu anh từ vị kem mát lạnh.. Em chỉ muốn nói một điều duy nhất
Love you so much..
.....
.....Lời chia tay nhẹ bay theo gió.....
.....
Chiều tà gió thốc, hàng cây rì rào.
Thật lặng lẽ tôi đứng cạnh anh nhưng lòng đắng ngắt. Cái lạnh của mùa đông Hà Nội thấm dần vào trái tim tôi. Gió rít từng cơn phá phách khua khoắng không gian tĩnh lặng giữa anh và tôi. Anh đứng sát tôi, bờ môi run run từng hồi. Đôi mi rầu rĩ chẳng muốn nhấc lên, anh nhẹ nhàng cất giọng. Giọng nói trầm ấm làm tim tôi co lại.
-Mai anh sẽ lên đường!
-Em biết!-tôi nhìn anh, cười buồn.
-Chúng ta chia tay đi!
Tôi lặng người. Cảm giác chua xót dâng trào như con sóng biển vỗ tan bờ cát. Mắt tôi ươn ướt khi chạm vào đôi mắt cà phê cương nghị của anh.
-Em sẽ đợi anh!
Tôi trả lời dứt khoát, chút tóc mai vờn hai bên má đang cố lau đi hai hàng nước mắt ấm nồng. Tôi thấy hai bờ vai anh khẽ rung nhưng dường như anh đang cố gồng gắng, giữ chặt cảm xúc bằng chính giọng nói của mình:
-Chưa chắc anh sẽ quay trở về!
Như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, tôi sững người. Giờ đây cái lạnh của thời tiết không lạnh bằng cái lạnh trong tim tôi. Lạnh ngắt.
Gượng cười man mát. Tôi nhìn anh với hàng mi rung rung, môi mấp máy:
-Em sẽ vẫn đợi!
-Như thế sẽ thiệt thòi cho em!-Anh ngạc nhiên xen chút đau lòng nhìn tôi. Ánh mắt ấm áp xua tan tảng băng đè trong tim tôi.
-Em sẽ vẫn đợi!-Tôi nhắc lại câu nói lúc nãy rồi buông tay khỏi cái nắm lạnh lẽo từ anh. Tôi ôm anh. Cái ôm ấm áp. Dù thế nào đi nữa tôi vẫn mãi đợi anh..
Trong gió, có tiếng cười nhẹ nhưng nghẹn đắng trong tim..
Anh đã buông tôi ra..
......
......Tháng ngày vắng anh, cuộc sống như mầm cây thiếu ánh nắng.....
.....
Anh đã rời xa tôi tròn một tháng. Cái khoảng thời vắng anh, cuộc sống của tôi như bầu trời đêm vắng sao. Tối mịt. Tôi lần mò trong bóng tối, tìm kiếm hình ảnh anh. Mờ mịt.
Anh biến mất không dấu vết. Bị mất phương hướng, tôi như con thiêu thân lao vào ánh sáng, tìm kiếm tin tức của anh. Nhưng thu được chỉ là con số 0 trống rỗng.
Điện thoại, nick yahoo, facebook, email...anh đều đổi. Dường như anh thật sự muốn cắt đứt tất cả. Không vương vấn, cắt đứt kí ức về tôi.
Anh nói anh sẽ đi du học. Tôi gật đầu.
Anh nói anh sẽ đi rất lâu. Tôi lặng người.
Anh nói anh sẽ không quay trở về. Tôi vươn tay níu giữ nhưng tóm hụt.
Anh nói "anh sẽ quên được em". Nhưng tôi khóc "em sẽ không quên được anh".
Anh buông tay tôi, vụt khỏi cái ôm ấm áp. Bỏ mặc tôi. Bơ vơ. Lạc lõng.
Chiều hôm ấy, chỉ có một mình tôi đi trong gió lạnh. Cái lạnh không độ.
Xung quanh tôi, mọi người bước đi vội vã. Dường như ai cũng muốn níu thời gian lại, tóm lấy nó bỏ vào hộp rồi khoá lại, vứt xuống đáy biển sâu. Cũng muốn thế lắm chứ nhưng anh đi vội quá làm tôi níu không kịp, tay hụt hẫng trong không trung. Tôi bần thần dạo quanh Hồ Tây, từng ngọn sóng lăn tăn xô về phía trước, đu theo làn gió lạnh lẽo. Đứng quan sát hồi lâu, tôi chọn một chiếc ghế đá gần bụi hoa màu tim tím mà ngồi xuống. Giá như có anh ở đây thì tốt thật. Anh sẽ ôm tay, hơ đôi tay lạnh cóng lười biếng không đeo gang tay của tôi bằng hơi thở ấm áp của anh. Anh sẽ cười hì hì, véo mũi tôi:
-Lạnh thế! Em giống hệt tản băng vậy!
Tôi sẽ cười, véo má anh một cái rồi bẽn lẽn thổi phù phù lên vết ửng đỏ đó như hối lỗi.
-Thế thì anh phải là nắng để làm tan băng nhé!
Anh sẽ gật đầu rồi ôm tôi vào lòng. Ấm lắm.
Một cơn gió vụt qua. Khoảng kí ức vụt tắt. Tôi lại khóc. Khóc và chỉ biết khóc mà thôi. Nếu nước mắt có thể mang anh trở về thì tôi nguyện sẽ khóc hết nước mắt vì anh. Nhưng anh sẽ chẳng quay lại. Nắng tắt lụi rồi. Đâu còn nắng sưởi ấm trái tim lạnh giá đang co lại này. Mất anh là mất đi nắng. Cái nắng giữa trời đông rét căm..
.....
......Anh đến bất chợt như cơn mưa, rồi tan nhanh như nắng.....
.......
Tôi gặp anh vào một ngày mưa tầm tã. Nước như thác xối xuống lòng đường, đổ ngập tràn lan. Tôi-một cô bé bướng bỉnh, nhìn trời đầy mây đen mà không chịu vác lấy cái ô màu đỏ hoa hòe theo người. Đi đến giữa đường thì trời bắt đầu cau có ban tặng tôi cơn mưa như trút nước. Tôi hung hăng bước trong mưa. Ướt nhẹm người. Nhưng mát lạnh.
-Này cô bé, định chơi trội à!
Tác giả: thaoxu (yeuanhmai)
Gửi tặng những nắng ấm trời đông, sưởi lòng lạnh giá..
Nhắn đến cơn mưa bất chợt, trời hè man mát, rải rác lá bay..
Yêu anh từ những điều giản đơn nhất.. Yêu anh từ những cơn mưa.. Yêu anh từ vị kem mát lạnh.. Em chỉ muốn nói một điều duy nhất
Love you so much..
.....
.....Lời chia tay nhẹ bay theo gió.....
.....
Chiều tà gió thốc, hàng cây rì rào.
Thật lặng lẽ tôi đứng cạnh anh nhưng lòng đắng ngắt. Cái lạnh của mùa đông Hà Nội thấm dần vào trái tim tôi. Gió rít từng cơn phá phách khua khoắng không gian tĩnh lặng giữa anh và tôi. Anh đứng sát tôi, bờ môi run run từng hồi. Đôi mi rầu rĩ chẳng muốn nhấc lên, anh nhẹ nhàng cất giọng. Giọng nói trầm ấm làm tim tôi co lại.
-Mai anh sẽ lên đường!
-Em biết!-tôi nhìn anh, cười buồn.
-Chúng ta chia tay đi!
Tôi lặng người. Cảm giác chua xót dâng trào như con sóng biển vỗ tan bờ cát. Mắt tôi ươn ướt khi chạm vào đôi mắt cà phê cương nghị của anh.
-Em sẽ đợi anh!
Tôi trả lời dứt khoát, chút tóc mai vờn hai bên má đang cố lau đi hai hàng nước mắt ấm nồng. Tôi thấy hai bờ vai anh khẽ rung nhưng dường như anh đang cố gồng gắng, giữ chặt cảm xúc bằng chính giọng nói của mình:
-Chưa chắc anh sẽ quay trở về!
Như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim, tôi sững người. Giờ đây cái lạnh của thời tiết không lạnh bằng cái lạnh trong tim tôi. Lạnh ngắt.
Gượng cười man mát. Tôi nhìn anh với hàng mi rung rung, môi mấp máy:
-Em sẽ vẫn đợi!
-Như thế sẽ thiệt thòi cho em!-Anh ngạc nhiên xen chút đau lòng nhìn tôi. Ánh mắt ấm áp xua tan tảng băng đè trong tim tôi.
-Em sẽ vẫn đợi!-Tôi nhắc lại câu nói lúc nãy rồi buông tay khỏi cái nắm lạnh lẽo từ anh. Tôi ôm anh. Cái ôm ấm áp. Dù thế nào đi nữa tôi vẫn mãi đợi anh..
Trong gió, có tiếng cười nhẹ nhưng nghẹn đắng trong tim..
Anh đã buông tôi ra..
......
......Tháng ngày vắng anh, cuộc sống như mầm cây thiếu ánh nắng.....
.....
Anh đã rời xa tôi tròn một tháng. Cái khoảng thời vắng anh, cuộc sống của tôi như bầu trời đêm vắng sao. Tối mịt. Tôi lần mò trong bóng tối, tìm kiếm hình ảnh anh. Mờ mịt.
Anh biến mất không dấu vết. Bị mất phương hướng, tôi như con thiêu thân lao vào ánh sáng, tìm kiếm tin tức của anh. Nhưng thu được chỉ là con số 0 trống rỗng.
Điện thoại, nick yahoo, facebook, email...anh đều đổi. Dường như anh thật sự muốn cắt đứt tất cả. Không vương vấn, cắt đứt kí ức về tôi.
Anh nói anh sẽ đi du học. Tôi gật đầu.
Anh nói anh sẽ đi rất lâu. Tôi lặng người.
Anh nói anh sẽ không quay trở về. Tôi vươn tay níu giữ nhưng tóm hụt.
Anh nói "anh sẽ quên được em". Nhưng tôi khóc "em sẽ không quên được anh".
Anh buông tay tôi, vụt khỏi cái ôm ấm áp. Bỏ mặc tôi. Bơ vơ. Lạc lõng.
Chiều hôm ấy, chỉ có một mình tôi đi trong gió lạnh. Cái lạnh không độ.
Xung quanh tôi, mọi người bước đi vội vã. Dường như ai cũng muốn níu thời gian lại, tóm lấy nó bỏ vào hộp rồi khoá lại, vứt xuống đáy biển sâu. Cũng muốn thế lắm chứ nhưng anh đi vội quá làm tôi níu không kịp, tay hụt hẫng trong không trung. Tôi bần thần dạo quanh Hồ Tây, từng ngọn sóng lăn tăn xô về phía trước, đu theo làn gió lạnh lẽo. Đứng quan sát hồi lâu, tôi chọn một chiếc ghế đá gần bụi hoa màu tim tím mà ngồi xuống. Giá như có anh ở đây thì tốt thật. Anh sẽ ôm tay, hơ đôi tay lạnh cóng lười biếng không đeo gang tay của tôi bằng hơi thở ấm áp của anh. Anh sẽ cười hì hì, véo mũi tôi:
-Lạnh thế! Em giống hệt tản băng vậy!
Tôi sẽ cười, véo má anh một cái rồi bẽn lẽn thổi phù phù lên vết ửng đỏ đó như hối lỗi.
-Thế thì anh phải là nắng để làm tan băng nhé!
Anh sẽ gật đầu rồi ôm tôi vào lòng. Ấm lắm.
Một cơn gió vụt qua. Khoảng kí ức vụt tắt. Tôi lại khóc. Khóc và chỉ biết khóc mà thôi. Nếu nước mắt có thể mang anh trở về thì tôi nguyện sẽ khóc hết nước mắt vì anh. Nhưng anh sẽ chẳng quay lại. Nắng tắt lụi rồi. Đâu còn nắng sưởi ấm trái tim lạnh giá đang co lại này. Mất anh là mất đi nắng. Cái nắng giữa trời đông rét căm..
.....
......Anh đến bất chợt như cơn mưa, rồi tan nhanh như nắng.....
.......
Tôi gặp anh vào một ngày mưa tầm tã. Nước như thác xối xuống lòng đường, đổ ngập tràn lan. Tôi-một cô bé bướng bỉnh, nhìn trời đầy mây đen mà không chịu vác lấy cái ô màu đỏ hoa hòe theo người. Đi đến giữa đường thì trời bắt đầu cau có ban tặng tôi cơn mưa như trút nước. Tôi hung hăng bước trong mưa. Ướt nhẹm người. Nhưng mát lạnh.
-Này cô bé, định chơi trội à!