Xã Tắc Trong Tay

Dạ Lữ

Thành viên
Tham gia
28/1/2022
Bài viết
14
Chương 14: Mâu thuẫn nội bộ

- Hách dịch, tự phụ.

- Phải, phải, vị Hoàng thượng này không nghe ai bao giờ cứ cho mình là nhất như vậy.

Mấy tiếng cười ha hả vang lên sau câu nói đó. Không những xúc phạm Hoàng thượng mà còn lôi cả Tiên Đế vào chuyện này.

Tiểu Hy rón rén không may đụng phải bình gốm, bọn người bên trong nghe được mấy tiếng lộc cộc liền cử một tên ra ngoài xem xét tình hình. Nàng nhanh chóng nấp vào góc khuất của bức tường. Tên kia nhìn ngang liếc dọc không thấy có gì bất thường thì trở vào, lúc này Tiểu Hy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đang đứng ngoài cửa một căn phòng, qua cánh cửa, những bóng người lảng phảng dưới ánh sáng cho thấy trong đó có rất nhiều người với đủ mọi loại giọng nói vang lên. Tất cả nói về đúng một việc: tranh luận và nói xấu về vua của họ. Những phát ngôn cay độc mỉa mai chế giễu đều có cả. Nhận thấy mình không thể tiếp tục trò nghe trộm này liền đứng dậy, ra hồ sen để hít thở thật cũng lại có một đám quần thần ngồi cười nói với nhau trong một lầu gỗ trên mặt hồ. Đường ra nơi đó là những tảng đá trắng to cách nhau nối từ lầu gỗ đến bờ. Một cung nữ tiến đến chỗ nàng đang đứng, nàng cầm vài đồng tiền dúi vào tay khi đối phương bước đến:

- Cô vào kia nghe ngóng tình hình giúp ta.

Cung nữ gật đầu rồi mang trà vào trong. Tiểu Hy giả vờ như ngắm phong cảnh chờ người ra. Công nhận hồ này nhiều sen thật chứ. Cung nữ khi nãy bước ra, kể toàn bộ những gì bản thân có thể nghe thấy. Có thể chốt vào một câu là: nói xấu người bề trên, cụ thể là nhà vua. Lại thêm một lần quần thần làm nàng sốc như vậy.

Tiểu Hy trở về Thất Hậu Cung kể cho Xuân Liên nghe những gì mình biết Xuân Liên bảo rằng không chỉ đại nhân mà cả những người địa vị thấp ví dụ như các cung nữ bất bình trước nhà vua.

Kinh thành

Tiểu Hy và Xuân Liên đã cải trang như người bình thường. Bước vào một quán bánh bao. Trong cung thật là một nơi chiến trường khóc liệt, đâu đâu cũng đố kị và phỉ báng.

Quán này nhỏ mà đông khách, bánh bao nghe nói rất ngon. Kiến trúc chủ yếu là lăng gỗ, tiếng cười nói rất rôm rả. Trong gác có chút khói phảng phất mùi bánh bao cũng rất thơm. Chủ quán vắt cái khăn lên vai hai tay mang hai đĩa bánh bao ra cho hai vị khách mới đến.

Đang thưởng thức món ăn, bên cạnh có tiếng tranh luận huyên náo. Tiểu Hy hỏi:

- Các vị đang nói về ai mà cười vui vẻ thế? Xin thứ lỗi vì tôi tạ mạch.

-Vị tiểu thư muốn biết sao? Chúng ta đang nói đến "thằng" vua.

Những tiếng cười lại vang lên sao câu trả lời kia. Tiểu Hy nở nụ cười nham nhở rồi quay chỗ miếng bánh ăn dở. Nàng thoạt đầu "sốc", giờ đây chỉ khẽ thở dài. Ngày hôm nay, hoàng hậu là nàng nhận ra nhiều điều như một. Đất nước này, từ quan đến dân, bằng cách này hay cách khác, tất cả đều đang nói xấu sau lưng Hoàng thượng.

Sự trị vì mà không được hưởng ứng thì sẽ sớm sụp đổ. Mà nếu không có vua, nàng cũng không giữ được ngôi vị hoàng hậu, mà nếu không là hoàng hậu thì khó mà giữ được cái mạng ở nơi xa xưa như thế này, vậy nên nàng phải bảo vệ và giữ vững được ngôi vị của Hoàng thượng.

- Các vị à, xin lỗi vì ta nhiều lời, nhưng các vị nói vậy không thấy hổ thẹn sao? Các vị đâu phải trị vì cả một đất nước, đâu phải duyệt cả núi tấu chương, cũng đâu cần thức khuya hơn chó dậy sớm hơn gà trong các buổi chầu triều.

- Cô à, cô làm như mình hiểu rõ về vua lắm vậy.

Xuân Liên phía sau kéo nhẹ ống tay áo ra hiệu giữ mồm giữ miệng, không khóe để lộ thân phận. Đối phương tiếp tục:

- Chẳng qua cô chưa thấy cảnh đói nghèo ở ngoài thành, khi thấy rồi co sẽ hiểu những gì tên cẩu Hoàng đế kia làm thật ngu ngốc.

Tiểu Hy không chịu thua, nàng gợi ý cho bọn họ sau khi ăn xong đưa hai người xuất thành. Tuy có hơi mạo hiểm nhưng nàng muốn xem thử những gì bọn họ nói nơi ngoài thành kia. Nhóm người đó có tất cả bốn người. Hai người đầu tiên lên một chiếc xe rơm, người ngồi điều khiển ngựa kẻ ngồi phía sau. Hai người sau cùng Tiểu Hy và Xuân Liên lên chiếc xe còn lại. Hành trình của họ bắt đầu từ một trong các cổng thành.

- Bọn họ đáng tin không, tiểu thư?

- Ta cũng không biết, chúng ta tuy hơi liều lĩnh nhưng rất đáng.

Xuân Liên vén tà áo, bên trong là một con dao găm đề phòng chuyện bất trắc. Chiếc xe đang đi qua một cánh đồng. Nơi xem như trải dài đến vô tận này lại đnag khô cằn, đất đai sứt mẻ vì thiếu nước. Nếu có thể tận dụng chỗ ruộng hai bên đường đi này thì nguồn lương thực có thể được cải thiện. Và còn bao nhiêu mẫu ruộng bỏ hoang tự Bắc chí Nam. Khung cảnh một ngôi làng hiện ra trước mắt. Xe đi sâu vào trong làng, các ngôi nhà lụp xụp thưa thớt làm từ gỗ và tre nước, rơm dạ. Có những người trong làng ngồi la liệt ở ngoài cửa, khuôn mặt ai cũng xanh xao nhợt nhạt, y phục rách rưới, bẩn thỉu, ai cũng u buồn. Ánh mắt họ nhìn theo hai chiếc xe đi vào làng, ánh mắt thèm khát. Hai chiếc xe dừng lại, gác vào một góc trong ngôi làng.

- Hai cô thấy chưa? Khung cảnh quen đến không thể quen hơn ăn sâu vào tâm thức người dân xứ này rồi.

Nàng nhìn quanh, khuân mặt nặng trĩu không khỏi xót xa. Họ, những người thuộc tầng lớp cuối cùng của xã hội phong kiến, phải chịu cảnh cơ cực, không có gì bỏ bụng, không còn một đồng tiền, sống được ngày nào hay ngày ấy, trong con người họ chẳng còn hi vọng gì cả. Một đứa bé chạy đến bên chân nàng:

- Tỷ tỷ, ta đói.

Tiểu Hy giở gói giấy bên trong là mấy cái bánh bao, đưa cho đứa bé, rồi quay, rồi quay đến một người:

- Ngươi có thương họ không?

- Hỏi thừa, tất cả đều là đồng hương của ta.

- Cầm lấy số tiền này, mua lương thực về dự trữ, rồi chia cho họ chút ít sống qua ngày - Nàng đưa túi tiền ra trước mặt bọn họ.

Đối phương chủ ý là muốn đưa hai người phụ nữ này đến đây, thật sự không có ý xin tiền hai người này như những người nghèo đói, liền gắt:

- Họ đúng là rất nghèo đói nhưng không cần thương hại.

Nàng nghe vậy cảm động. Lại rút trong người bốn tấm lệnh bài, đưa cho mỗi người một cái:

- Sau này có chuyện gì, các vị vào, chỉ cần đưa cái này ta có thể nhận ra mọi người.

Bấy giờ bọn họ mới biết nàng là người trong cung liền quỳ xuống hành lễ, Tiểu Hy nâng người trước mặt dậy.

- Cuộc sống của những người ở đây, bốn người các vị sẽ nhận trọng trách, chịu trách nhiệm.

- Chúng thần tuân chỉ

- Không cần đa lễ.

Sắp đến giờ giới nghiêm trong cung. Tiểu Hy và Xuân Liên không thể ở lại lâu hơn. Họ lại lên xe rơm để hồi cung. Hứa hẹn lần sau sẽ trở lại làng này, khuyến khích dân làng tồng trọt, chăn nuôi. Gặp được những dân tốt như vậy, nàng cũng không quên hỏi tên bọn họ.

"Tăng Chí Vĩ, Hứa Tiêu Dật, Ân Vẫn Na, Dạ Hoàng"

Chiều tà rơi trên từng con phố, người dân trong thành cũng đã dừng các hoạt động buôn bán. Bộ tứ tạm biệt họ ở cổng thành, lại tiếp tục lên đường, giờ chỉ còn hai người hồi cung. Phố phường vẫn rực rỡ trong hoàng hôn.

Chương 15: Lời khuyên

Mặt trời mọc. Thư phòng đã có người. Thái giám ở ngoài cửa nói vọng vào:

- Hoàng hậu nương nương tham kiến điện hạ

- Cho vào

Sau câu nói đó, cánh cửa,ở ra. Tiểu Hy bước vào, cúi chào rồi kéo ghế ngồi ngày trước mặt dõng dạc nói:

- Ngày hôm nay, xin cho phép ta gạt hết mọi tôn ti phép tắc sang một bên.

Tiếp theo là một quãng ngừng. Nàng hít thật sâu, hít luôn ánh nắng hắt vào từ cửa sổ đối diện mình.

- Bệ hạ, người đang bị nói xấu sau lưng, các quần thần và người dân đều đang chế giễu người.

Đối mặt với thái độ cương quyết của nàng là hành động lật sách bình thản của đối phương

- Giờ người mới biết sao? Chưa nói đến nhân dân, triều đình này hàng chục bè phải, lăng mạ, cà khịa nhau hàng ngày hàng giờ. Lôi cả nhà vua là chuyện đương nhiên.

Tiểu Hy nhu như vừa bị tát một cái bạt tai. Ngây người trên ghế, đôi mắt chứa đầy chút ngạc nhiên rồi chuyển sang thất vọng. "Đương nhiên" ư? Vốn tưởng người trước mặt sẽ có phản ứng sau khi nghe nàng nói, những nàng đã nhầm, vua của đất nước này thật làm người ta thất vọng, danh tiếng và uy nghiêm của bản thân và tông thất cũng không thèm quan tâm chút nào.

- Hoàng thượng thật làm người ta thất vọng.

- Vậy người hi vọng ở trẫm điều gì?

- Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước. Lo nghĩ cho người dân, lo nghĩ cho đất nước, lo nghĩ bằng cả hành động lẫn tư tưởng. Nghiêm khắc uốn nắn những tư tưởng xấu. Bởi vì nếu tư tưởng không tốt, hành động gì cũng chỉ là chống đối, làm qua loa đại khái. Đời sống người dân cơ cực, dân coi khinh quan, quan mặc kệ dân. Hạn hán, lũ lụt xảy ra, đói kém mất mùa, giặc cướp nổi lên như nấm. Nhà vua lại chỉ là bù nhìn, chẳng làm được gì. Đất nước lúc đó sẽ tồi tàn đến không thể tồi tàn hơn.

Ánh mắt lảng tránh nãy giờ của hoàng thượng giờ đây ánh lên một tia sáng, ánh mắt ấy liếc hoàng hậu chốc lát rồi nhanh chóng thu lại tầm nhìn, vẫn giữ vẻ bình thản trước đó.

- Ha, chỉ có hoàng hậu nghĩ vậy thôi.

Đúng là nàng đang làm quá vấn đề lên. Từ mấy lời nói xấu mà có thể biến hóa ra vô số hậu quả, những nếu cứ tư tưởng "đương nhiên" đó của nhà vua, cách cai trị đó, những việc như nàng nói có thể xảy ra chỉ còn là vấn đề thời gian.

- Vậy, bệ hạ, người muốn lịch sử nhớ tới người như thế nào? Một vị vua với các thành tích lẫy lừng, một kẻ tội đồ có lỗi với đất nước hay chỉ muốn lịch sử cho qua triều đại của người như một thời kì quá đỗi bình thường? Làm vua của một nước là phải có trách nhiệm, nếu mọi chuyện cứ để đến đâu thì đến, thử hỏi thái tử nối ngôi sẽ xấu hổ bực naò khi bạn bè nhắc tơi sphuj vương của nó là một người chẳng quan tâm gì đến cơ đồ ông cha để lại?

- Cô có hiểu ý nghĩa của hai từ hoàng hậu không? – Hoàng thượng vừa đặt câu hỏi vừa đứng dậy – Hoàng nghĩa là vua, còn hậu là sau. Một người chỉ đứng sau ta mình muốn dậy ta làm cách nào để cai trị đất nước của mình, thật nực cười.

Hoàng thượng vừa nói vừa bước đến gần ô cửa sổ hình tròn được sơn màu đỏ. Tiểu Hy cũng đi theo sau, cố gắng hướng đối phương theo suy nghĩ của mình:

- Trên bàn cờ vua, tuy quân vua mới quyết định thắng thua những quân hậu lại có nhiều nước đi hơn. Vì là hoàng hậu nên thần thiếp mới muốn ngài hiểu rằng: Một nước không chỉ có song, có núi, có vua mà ở đó còn có cả người dân. Tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc quân tốt hi sinh để bảo vệ quân vua. Lực lượng chiến đấu cho ta nhân lực là ai? Là nhân dân. Ngân khố quốc gia lấy từ chỗ ai? Chỗ nhân dân. Nếu không có dân, người dám chắc lãnh thổ của người không bị cướp đoạt? Vua sinh ra không phải để được bảo vệ mà chính là đi bảo vệ.

Dứt lời, nàng đi đến phía cửa. Biết người biết ta, tông giọng nàng hạ thấp xuống, không còn chút khẳng định dứt khoát như vừa rồi:

- Mong hoàng thượng xem xét lời thần thiếp vừa nói. Nếu người muốn, ta có thể phò tá, trợ giúp cho người trên con đường trở thành một vị quân vương chân chính. Thần thiếp xin cáo lui.

Tiểu Hy thở phào khi ra khỏi cửa. Thực tế thì, nàng đã nói quá lên. Vấn đề là vua bị thần dân bất bình mà nói xấu, giễu cợt nhưng phải nói quá lên như vậy để hắn hieur rằng: Nếu như thực sự ách cai trị của hắn là tốt thì đã không có những lời đàm tiếu qua loa linh tinh. Diệt một con bị là chưa đủ, muốn cái cây phát triển khỏe mạnh thì phải diệt trừ cả tổ của bọn chúng. Triệt tận gốc.

Nàng đợi câu trả lời từ người đứng đầu đất nước. Lần đầu tiên, nàng có thể làm cho người đó băn khoăn và phải nghĩ nhiều đến thế. Dù sao sáng nay cũng là một buổi sáng có ích.
 

Đính kèm

  • XTTT.jpg
    XTTT.jpg
    193,5 KB · Lượt xem: 0
×
Quay lại
Top