Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất -Nhân Gian Tiểu Khả

4. Hạnh phúc thật giản đơn

Người kế nghiệp thứ ba của tập đoàn Cự Khải – cô Hạ Dân Thanh mời tôi và Chương Ngự đến tham gia tiệc sinh nhật. Ngày nay, giới trẻ đều thích học theo phương Tây, thích tổ chức dạ hội, để tạo mối quan hệ xã hội. Mặc dù rất thời thượng, nhưng tôi chẳng hứng thú chút nào.

Tôi hỏi Chương Ngự: “Buổi tiệc này, em có thể không đi được không?”

Chương Ngự suy nghĩ một lát, lắc đầu nói, “Anh vẫn còn nợ Dân Thanh một lời giải thích, em không đi, sao anh có thể nói được?”

“Giải thích gì?” Lẽ nào, khoảng thời gian trước, trên báo đưa tin rầm rộ về mối quan hệ giữa Chương Ngự và Hạ Dân Thanh là thật sao?

Đầu tiên là trong hôn lễ của Tiêu Viễn, Hạ Dân Thanh đứng ngay sau lưng Chương Ngự, thế là trên báo bắt đầu đăng đầy tin cô Hạ Dân Thanh liệu có thể được gả vào nhà họ Chương hay không. Sau đó, Chương Ngự đã nhiều lần mời cô Hạ cùng xuất hiện trong rất nhiều buổi gặp gỡ quan trọng, giới truyền thông đều nói, hai người bọn họ sắp kết duyên với nhau rồi.

Lúc đó, Chương Sính nói với tôi, Chương Ngự sắp kết hôn, đối tượng đầu tiên mà tôi nghĩ tới chính là Hạ Dân Thanh.

“Em cứ đi thì biết”.

“Hạ Dân Thanh xinh thật đấy”. Tôi cố ghé vào tai Chương Ngự thì thầm.

Anh cũng bắt chước theo cách của tôi, ghé sát lại, khẽ nói: “Em xinh hơn cô ấy nhiều”. Lòng tôi như nở hoa, khoác tay Chương Ngự tiến vào đại sảnh nhà họ Hạ.

Hạ Dân Thanh bước đến trước mặt tôi và Chương Ngự, cười tươi như hoa, “Anh cả, cuối cùng anh cũng không đến nỗi mất công khi lợi dụng em nhiều lần như vậy”.

“Anh cả?” Tôi cảm thấy không hợp lý.

Chương Ngự cười, giới thiệu chúng tôi, “Khả Lạc, đây là Dân Thanh, là con gái của dì anh… Dân Thanh, còn không gọi chị dâu đi”.

“Thì ra…”

“Đều là ý của anh cả đấy, không liên quan gì đến em đâu”. Hạ Dân Thanh vội vàng thoái thác.

Gặp Chương Sính ở buổi tiệc sinh nhật của Hạ Dân Thanh đã không còn phải ngạc nhiên nữa rồi. Xem ra, mối quan hệ của Hạ Dân Thanh với Chương Sính còn thân thiết hơn, cô kéo tay cậu, “Anh hai, em giới thiệu cho anh những người bạn Ailen của em…” vừa đi còn không quên quay lại nháy mắt với tôi và Chương Ngự.

Chương Sính hình như không muốn đi cùng cô, vừa đi vừa nói: “Em đừng kéo anh, anh còn có việc muốn nói với Khả Lạc”.

“Lát nữa nói sau…”

Chương Ngự khiêu vũ rất giỏi, lại là người tình trong mộng của nhiều cô gái, cứ nhảy hết điệu này đến điệu khác. Nhìn anh khiêu vũ tay trong tay với người khác, lòng tôi tê tái, thế nên, tôi cầm ly nước ngọt ra ngoài chòi hóng mát ngắm cảnh.

Gặp Giang Nhã ở đây là một việc khá bất ngờ. Cô cũng đang cầm một ly nước ngọt, vừa uống vừa nói: “Cô Hạ Dân Thanh mời tôi đến”.

Giang Nhã là ngôi sao, không thân quen với tôi, thật không ngờ, cô lại chủ động nói chuyện với tôi.

Tôi đương nhiên cũng hơi lúng túng, “Cô Giang, rất vui được gặp cô”.

“Nhưng tôi nhìn thấy cô thì chẳng vui chút nào cả”. Ngữ khí của Giang Nhã sống sượng, “Đặc biệt là nhìn thấy cô đi cùng Chương Ngự. Cô biết không, trước đây, tôi là bạn gái của Chương Ngự”.

Ôi trời, lại thế nữa rồi.

“Chính anh ấy đã chủ động chia tay với tôi. Anh ấy nói, anh ấy đã phải lòng một cô gái ngốc nghếch…”

Tôi cười ngượng ngùng. Có lẽ thái độ của tôi quá hòa nhã thân thiện, Giang Nhã nói xong cũng cười, “Đã là chuyện từ mấy năm trước rồi, không nhắc đến cũng được. Cuối cùng, hai người đã ở bên nhau, chúc mừng nhé”.

Từ mấy năm trước Chương Ngự đã phải lòng tôi rồi sao? Sao anh chưa từng nói nhỉ?

Giang Nhã có nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành, “Nếu như tôi không phải là người nổi tiếng, có lẽ, hôm nay người đi cùng Chương Ngự đã không phải là cô rồi”.

“Thực ra, thứ gọi là duyên phận rất huyền diệu, bí ẩn. Cuối cùng, ai là của ai, cũng khó mà nói chắc được. Tôi vẫn chưa đồng ý lấy anh ấy đâu, cô vẫn còn có cơ hội”. Tôi nâng ly nước ngọt lên mời Giang Nhã.

Giang Nhã nghe xong ngẩn người, sau đó cười vang, nụ cười rất khoa trương và có vẻ ngông nghênh, “Cuối cùng Chương Ngự cũng đã gặp được khắc tinh của anh ấy rồi”.

“Cùng uống nào. Tôi rất thích phim của cô, Trần Viên Viên lần đầu hợp tác với cô, rất tuyệt đấy”.

“Cô chính là cô gái đã đi cùng với Trần Viên Viên đến quay thử?”

Ở chòi hóng mát, gió thổi quá mạnh, tôi trò chuyện với Giang Nhã rất vui, nhưng không chịu được lạnh, bèn quay trở vào đại sảnh.

Bữa tiệc vẫn đang diễn ra rất sôi nổi, Chương Ngự đã dừng lại, ngồi nghỉ trên sofa phía bên ngoài sàn nhảy. Tôi bước tới, nở nụ cười nhã nhặn lịch sự với anh, “Thưa anh, anh có muốn khiêu vũ không?”

Anh đứng dậy, cúi người chào lịch thiệp, giơ một bàn tay ra hiệu mời, “Rất vinh hạnh”.

“Tuyệt quá”. Tôi ngồi luôn vào chỗ ngồi của anh, “Tôi có thể ngồi ở chỗ của anh được chứ?”

Chương Ngự dở khóc dở cười.

Trên đường từ nhà họ Hạ trở về, Chương Ngự hỏi tôi: “Em và Giang Nhã ở chòi hóng mát đã nói những chuyện gì?”

“Điện ảnh”.

“Chỉ có mỗi điện ảnh thôi sao?”

“Anh hy vọng còn có gì nữa chứ?” Tôi hỏi vặn lại.

“Không có gì”. Chương Ngự không nói thêm lời nào, lặng lẽ lái xe.

Chắc là anh sợ Giang Nhã nói những lời không nên nói, tôi sẽ ghen bóng ghen gió. Tôi chẳng nhỏ mọn đến thế đâu. Trước khi chấp nhận yêu anh, tôi đã hiểu rõ, một người đàn ông ưu tú, không thể nào không có những mối tình cũ.

Chung sống với Chương Ngự, cuộc sống rất thoải mái, cũng rất vui.

Bánh xe thời gian đang chuyển động êm ả yên bình, chúng tôi càng trân trọng yêu thương nhau hơn.

Tôi và Chương Ngự nằm trên sofa, “Chương Ngự, anh yêu em vì cái gì?”

“Yêu sự mơ hồ, tính ngốc nghếch, và cả sự lương thiện của em nữa…”

“Những khuyết điểm này của em, đối với anh lại trở thành ưu điểm sao?”

“Mơ hồ, đần, ngốc cũng là một loại cảnh giới, cần trí tuệ lớn của con người”. Anh hôn tôi, “Thế em yêu anh vì cái gì?”

“Yêu anh vì anh có tiền, vì anh đẹp trai…”

“Điền Khả Lạc, em đúng là cô ngốc, anh chỉ có chút ưu điểm này sao?”

“Đương nhiên không phải, điều em yêu nhất ở anh chính là trí tuệ và dung khí anh chịu hy sinh cho tình yêu, và cả tấm lòng bền bỉ kiên trì của anh”.

“Thế này còn tạm được, cuối cùng trong mắt em, anh cũng có chút ưu điểm”. Anh nói, “Nhưng anh đã 33 tuổi rồi, nếu không kết hôn, sẽ thành ông già mất thôi. Lúc em vẫn còn trẻ, biết đâu lại tìm được một người giàu có hơn anh, đẹp trai hơn anh, rồi đá anh thì sao? Anh chẳng được đảm bảo chút nào cả”.

“Anh đa tình như vậy, ngày nào đó phải lòng cô gái khác trẻ trung hơn em, muốn bỏ em, lại phải ly hôn, có phải là càng phiền phức hơn không? Không kết hôn, vừa vặn đảm bảo lợi ích của anh”.

“Điền Khả Lạc, em biết tính toán so đo từ khi nào vậy?”

“Em chẳng qua là gần mực thì đen thôi”.

Một hôm trời lạnh, tôi đang tắm trong bồn tắm Chương Ngự đã bật sẵn nước nóng. Do nhiệt độ nước quá cao, khiến tôi bị ngất, Chương Ngự vội vàng gọi bác sĩ đến nhà.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: “Cô ấy không sao cả, chỉ là đường huyết hơi thấp”.

Chương Ngự thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, bác sĩ lại nói: “Đường huyết thấp không có lợi cho thai nhi, bây giờ cần phải bổ sung thêm năng lượng”.

Chương Ngự lại hít thở một hơi thật sâu, tôi nằm trên gi.ường, chỉ muốn bật cười.

Tôi và Chương Ngự tổ chức đám cưới.

Hôm diễn ra lễ cưới, khách khứa ngồi chật kín, nhà hàng quá hào hoa tráng lệ khiến tôi hoa cả mắt.

Những người anh em kết nghĩa của Chương Ngự xoa xoa nắm tay, chỉ đợi để làm náo loạn đêm động phòng, bị một câu nói của Chương Ngự trấn áp luôn.

“Động vào con trai của chúng tôi, đừng ai mong được làm bố nuôi”.

Chương Ngự đã dùng chiếc nhẫn cưới khóa chặt cả cuộc đời tôi, nói: “Cả đời này, chỉ yêu mình Khả Lạc”.

“Anh nói rõ xe, rốt cuôc là khả khẩu khả lạc (1) hay là bách sự khả lạc (2)?”

“Chỉ yêu Điền Khả Lạc”.

“Ha… ha…” Định nghĩa của hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi.

Sau khi mang thai, chúng tôi sống cùng bố mẹ Chương Ngự, họ nói như vậy có thể chăm sóc tôi chu đáo hơn. Tôi nghi ngờ, hai ông bà muốn chăm sóc cháu nội đây.

Mỗi lần khi tôi không muốn ăn thêm nữa, là họ đều uy hiếp tôi, “Làm cháu nội của chúng tôi đói là không được đâu đấy”.

Mỗi khi trời lạnh, tôi quên mặc thêm áo ấm, họ lại nói: “Làm cháu nội chúng tôi bị lạnh là không được đâu đấy”.

Chương Sính đã chuyển ra ngoài sống từ lâu, thỉnh thoảng mới về chơi, nhìn thấy bà chị dâu tôi đây, cứ nói giọng đùa cợt: “Sao chị lại lấy anh chàng Chương Ngự đa tình đó chứ? Nhân lúc tôi vẫn chưa kết hô, chị có thể suy nghĩ lại đấy”.

Chương Ngự nghe thấy ngáng chân cậu, làm cậu ngã sóng soài trên đất, nói: “Tốt nhất em nên tránh xa cô ấy một chút”.

Tôi đứng cạnh, ôm bụng mà cười.

Trước năm 26 tuổi, nếu bạn hỏi tôi hạnh phúc là gì, có lẽ tôi sẽ nói với bạn: có nhà, có xe, có tiền, lấy được một người chồng tốt.

Sau năm 26 tuổi, nếu bạn hỏi tôi hạnh phúc là gì, tôi sẽ không ngần ngại mà nói cho bạn biết: hạnh phúc vẫn chính là như mèo được ăn cá, như lợn được ăn thịt, như Ultraman đánh tiểu Quái vật.

Nhưng Ultraman tôi lúc này có tới hai con tiểu quái vật để đánh, một là ông xã, hai là con trai.

“Điền Khả Lạc, sinh nhật anh đấy, thật không ngờ em không mua quà cho anh, cứ thế mà về nhà, không thấy ngại sao?”

“Ai nói em không mua quà cho anh chứ?” Tôi vội vàng chạy đến ngăn kéo, tìm được chiếc kẹp cavat không biết mua từ đời nào kiếp nào, “Đây là kiểu mới nhất của năm nay”.

“Năm ngoái em đã tặng anh cái này rồi”.

“Thế à? Sao em không có ấn tượng gì nhỉ?”

Tôi ngồi ở phòng khách xem tivi, cậu con trai ngồi trong phòng nó làm bài tập.

Đột nhiên, nó chạy ra hỏi tôi: “Mẹ ơi, 17 trừ 3 còn bao nhiêu ạ?”

Tôi ngẩn người một lát, “Con lấy máy tính ra tính đi”.

“Nhưng cô giáo nói phải tính nhẩm”. Con trai ngước khuôn mặt nhỏ xinh ngây thơ lên đợi tôi trả lời.

“Con đi hỏi bố con ấy, trí tuệ mẹ hơi kém”. Tôi tươi cười, nói nhỏ với nó.

“Cũng chẳng biết trí tuệ hơi kém hay vốn không hề có trí tuệ”. Con trai tay chống cằm khẽ làu bàu.

“Chương Tiểu Ngư”. Tôi lấy tấm nệm ghế sofa ném về phía nó, nó bắt gọn, còn cười nhăn nhở với tôi, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp.

Tôi lấy làm phiền lòng, hối hận lúc đầu đưa nó đến đội bóng đá tham gia huấn luyện, chạy mãi mà chân không dài ra, lại luyện được bản lĩnh của thủ môn.

Chương Ngự đang trong phòng làm việc, nghe thấy tôi hét tên cậu con trai bảo bối của anh, vội chạy ra, vừa an ủi tôi, vừa ôm con trai, hỏi: “Sao thế?”

“Mẹ con ngay cả 17 trừ 3 cũng không biết là bao nhiêu bố ạ”. Con trai ôm lấy cổ Chương Ngự, bắt đầu kể tội.

Chương Ngự nghiêm mặt nhìn nó, tôi cứ tưởng anh sẽ dạy dỗ con cần phải biết tôn trọng bố mẹ, nào ngờ, anh lại nói: “Sao con lại có thể hiểu biết nông cạn như mẹ con chứ? Lại còn hỏi mẹ con câu hỏi toán học khó như thế? Một quả chuối chia cho ba bạn nhỏ mà mẹ con còn không biết nữa mà”.

Tôi không biết nói gì hơn, đây chính là Chương Ngự và cậu con trai cưng mà anh đã giáo dục nên.

————————

(1) Khả khẩu khả lạc: Âm người Trung Quốc dịch ra từ chữ Coca-cola.

(2) Bách sự khả lạc: Âm người Trung Quốc dịch ra từ chữ Pepsi.




HẾT
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top